Cầm Thú Đại Chiến
-
Chương 43
Còn chưa chọn được trợ lý mới, một mình Thư Tâm phải gánh vác hết công việc, một ngày qua đi, mệt đến độ nằm gục trên bàn làm việc.
Bởi vì là ngày hè nóng bức, lúc tan làm sắc trời còn rất sáng, Thư Tâm duỗi lưng một cái, cơ thể cứng còng cả một ngày trời lập tức kêu răng rắc kháng nghị.
Thư Tâm ra ngoài rót nước, nói chuyện phiếm với vài đồng nghiệp, đến khi quay đầu lại, nhìn cả tầng lầu trống rỗng, lại nhìn sắc trời bên ngoài, Thư Tâm run rẩy, vội chạy về văn phòng ôm theo một chồng tài liệu chạy lên tầng 20. Nếu đợi đến khi trời tối, một mình ở lại đây thực sự rất đáng sợ!
Đến tầng 20 mới phát hiện, tầng này cũng chỉ còn phòng làm việc của Boss là còn sáng đèn. Thư Tâm cảm thấy lưng tê rần, thì ra cái gọi là tăng ca lại chỉ có cô và Boss.
Thư Tâm vội bước tới, đưa tay gõ cửa, giọng nói trầm ổn của Boss nhanh chóng vang lên, lúc này Thư Tâm mới thoát khỏi cảm giác sợ hãi mà bước qua lo lắng. Thậm chí còn nhớ đến câu nói mập mờ cái gì mà “cô nam quả nữ cùng chung một phòng”.
Nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, Thư Tâm có hơi sợ sệt, đóng cửa rồi quay người lại đã thấy khuôn mặt góc cạnh của Boss đang chìm trong ánh nắng chiều nhu hòa.
Có lẽ vì không đóng cửa sổ, bức rèm bị gió khẽ thổi qua, một vài tia sáng mặt trời đỏ rực chẳng chút khách khí ùa vào, chiếu lên mặt Boss. Nhìn từ góc độ này của Thư Tâm còn có thể thấy được một lớp ánh sáng mỏng chiếu lên lớp lông tơ trên mặt Boss.
Nói thế nào đây, chỉ là trong nháy mắt này, cô lại nảy ra ý nghĩ: Boss rất đáng yêu.
Thư Tâm nhếch miệng nhìn Boss, lén mỉm cười, sự lo lắng trong lòng cũng phai nhạt không ít.
Cũng không biết là có phải đã nhận ra nụ cười và ánh mắt của Thư Tâm hay không mà Boss ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn thoáng qua, nụ cười của Thư Tâm càng thêm rạng rỡ.
Dù trong lòng Boss có chút bất đắc dĩ nhưng biểu lộ lại rất tự nhiên, lại cúi đầu, mắt như dính chặt vào tập văn kiện trong tay, chỉ về ghế sofa trước mặt:
- Em qua đó ngồi đi, trong tủ lạnh có trà sữa, em uống đi!
Thoáng dừng lại rồi lại bỏ thêm một câu:
- Khá ngon đó!
Giọng nói thoáng chút chờ mong.
Đó là anh cố ý bắt thư kí ra ngoài, đến tiệm trà sữa cách đây hai con phố mới mua được, bởi vì không biết Thư Tâm thích gì cho nên mua một túi lớn, vẫn để ở trong tủ lạnh.
Giờ Boss vẫn còn nhớ, lúc chiều, anh vừa làm việc vừa dặn thư kí làm việc này, cô thư ký Misha đi theo anh nhiều năm đã cười cười.
Đương nhiên, rất nhanh, cô thư kí luôn trước sau như một đã mang đồ trở về, nhưng cô rất hiểu vấn đề, không đặt đồ lên bàn làm việc của anh mà cho vào tủ lạnh. Điều này lại khiến anh không biết nên nói gì cho phải, trên thực tế, đối phương còn không khách khí nói một câu: Có lẽ là vì coi anh là bạn, vì hai năm hợp tác.
Cô nói:
- Boss, nếu không có gì khác tôi đi đây! Đúng rồi, thực ra tôi vẫn cảm thấy, có mấy lời không nói người khác sẽ không hiểu được. Dù sao lòng người dễ thay đổi, rất khó để chắc chắn được! Nhất là… người phụ nữ từng vấp ngã!
Rất khó hiểu mà!
Boss nhíu mày, ngừng mọi động tác.
Anh có thể xử lý khối lượng công việc lớn một cách nhẹ nhàng nhưng với chuyện nam nữ… cũng không có vẻ là quá am hiểu! Bằng không đã chẳng để Trần Gia Lạc nhanh chân đến trước!
Nghĩ đến đây, Boss suýt thì bẻ gẫy chiếc bút trong tay.
“Á, Tiểu Trác Tử, cậu biến thái cũng có chừng mực thôi! Cậu cũng không thể ép Thư Thư phải chủ động với cậu được. Đàn ông như vậy rất mất mặt!”. Buổi sáng lúc ra cửa, con khổng tước Thẩm Ngọc kia còn đang tiến hành công cuộc dưỡng da như lệ thường, không ngừng xoa xoa kem lên mặt. Theo ý Thẩm Ngọc mà nói, sự mềm dẻo và cứng rắn của đàn ông có tầm quan trọng tương được. Chỉ cần trải nghiệm thực tế là sẽ hiểu.
Với những lời nói YY như vậy, trước giờ anh không thèm để ý nhưng có đôi khi khổng tước cũng biết nói tiếng người. Cho nên, anh hơi khựng lại, đáp trả: “Không đâu, chỉ là hi vọng cô ấy hiểu chứ không mong cô ấy cảm thấy áp lực”.
Cũng bởi vì anh là Boss, cô là cấp dưới, anh mới không muốn cô có cảm giác anh muốn thực hiện quy tắc ngầm với cô. Cho nên, anh muốn dành thời gian để chờ đợi và vun đắp.
Nhưng nhìn khuôn mặt dịu dàng của Thư Tâm, nghĩ lại lời Thẩm Ngọc và Misha không hẹn mà cùng nói, lại nhớ lại phản ứng gần đây của Thư Tâm…
Tâm tình Boss đột nhiên trở nên sung sướng: Có lẽ, trước mắt Thư Tâm đã nảy sinh cảm giác khác với anh rồi?
A, nếu như vậy, đương nhiên phải nhân lúc còn nóng để rèn sắt rồi!
Boss nhìn thẳng Thư Tâm, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh.
Từng cùng tham dự buổi lễ kỉ niệm thành lập trường, Thư Tâm cũng dần phát hiện Boss không phải là loại người cao cao tại thượng, vì vậy, có lẽ chính cô cũng không ý thức được, khi tiếp xúc với Boss, cô dần trở nên thoải mái hơn nhiều. Cho nên khi Boss nói vậy cô cũng không khách khí ngồi xổm xuống, mở tủ lạnh mini ra, sau đó hoảng hốt a lên một tiếng.
Theo luồng khí lạnh từ tủ tràn ra, đập vào mắt cô là hai tầng tủ đều chật kín những ly trà sữa. Thư Tâm quét mắt nhìn qua, lập tức phát hiện ở đây hầu như có đủ các vị trà sữa trong cửa hàng!
Thư Tâm không nhịn được khẽ cười, nhìn trộm Boss, sau đó thầm nghĩ: Đáng yêu ghê! Không thể tưởng tượng được Boss trông nghiêm túc như vậy mà lại thích đồ ngọt giống con gái! (Đoạn này vui vui :)))
Sau đó cô chọn ly có vị café, cười híp cả mắt.
Boss vội nhìn qua, ra sức ghi nhớ: Thì ra là thích vị café!
Lại nhíu mày: uống nhiều café không tốt, hẳn phải bắt cô ăn nhiều hoa quả hơn mới được, chưa biết chừng nên chuẩn bị một ít trong phòng làm việc? Táo hay cam đây?
(Có đôi khi mình nghĩ, anh Boss có trí tưởng tượng khá phong phú =.=”)
Thư Tâm thấy Boss ngừng tay như đang trầm tư nghĩ ngợi gì đó.
Có lẽ là vì đã hết giờ làm, Thư Tâm cũng bất giác trở nên thoải mái hơn, vừa ngậm ống hút vừa hỏi:
- Đúng rồi, Boss, hôm nay tăng ca hình như chỉ có em ở lại sao? Có công việc gì cần em hỗ trợ ạ?
Boss nhìn thoáng qua hai cánh môi đang cắn ống hút của cô, sau đó cúi đầu, lia bút trên giấy, nhướng mày:
- Không, em ở đây chờ tôi xử lý xong mấy chuyện này là được.
Làm xong những cái này có lẽ trời cũng sẽ tối dần, sau đó, có thể đi ăn một bữa cơm hoặc là xem phim? Còn có thể làm cái gì nữa nhỉ?
Ừm! Mặc kệ làm làm gì, buổi tối hình như có không khí hơn ban ngày chút!
Hừ! Thẩm Ngọc nói đúng, chuyện này nói cho rõ ràng vẫn hơn!
Trán Boss nổi đầy gân xanh!
Lại nghĩ tiếp: Nếu không chắc Thư Tâm sẽ mãi mãi cẩn thận tránh né những đề tài mẫn cảm đó! Quan hệ cấp trên cấp dưới chết tiệt!
- Ơ! Không phải là tăng ca sao?
Boss hơi nhướn mày, hung hăng nói:
- Trong tủ lạnh còn có rất nhiều trà sữa, em cứ từ từ mà uống!
Chần chừ một lúc, không muốn tự mình làm mất mặt mình, Boss chỉ đành bỏ thêm một câu:
- Chờ tôi xử lý xong những chuyện này, tôi sẽ nói cho em chuyện của công ty trong thời gian em nghỉ ngơi.
Thư Tâm vội bưng ly trà sữa lên, đầu cúi gằm nhìn xuống mũi, lầm bầm trong lòng: Thực ra hôm nay em thực sự đã biết rồi! %>_%
Hơn nữa… Nhiều trà sữa như vậy không phải là chuẩn bị cho mình đấy chứ? Uống nhiều sẽ rất mắc tiểu!
Thư Tâm nhàm chán dựa vào sofa, xem lại tài liệu mình mang đến.
May mà đã chuẩn bị trước bằng không cô thực sự sẽ lãng phí thời gian ngồi đợi Boss xử lý công việc.
Đồng hồ trên tường vẫn chạy nhưng không phát ra chút tiếng động nào. Có đôi khi Boss sẽ ngẩng đầu lên nhìn Thư Tâm một cái. Chỉ một cái nhìn nhưng biểu hiện của anh sẽ trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, dường như hiệu suất làm việc cũng tăng lên không ít.
Thực ra hôm nay cũng không cần thiết phải tăng ca, chẳng qua, dưới sự chuẩn bị của Boss, khi bụng Thư Tâm kêu to vang dội thì đã là 8h tối!
Ánh đèn đường bên ngoài đã dần sáng lên, Thư Tâm có hơi xấu hổ vỗ bụng õng nước đón lấy ánh mắt của Boss, bĩu môi cười:
- Em đói bụng!
Boss thoả mãn đóng cặp táp, đứng lên:
- Muốn đi ăn cơm với tôi không?
Còn chưa nói xong anh đã bước đến, đặt tay lên vai Thư Tâm, rất tự nhiên đẩy cô ra cửa:
- Đi thôi, cũng gần đây thôi!
Mùi hương trên người Boss không phải là nước hoa, chỉ là như những loài động vật sẽ có mùi hương để hấp dẫn lẫn nhau. Bất kể là nam hay nữ đều rất nhạy với mùi hương của những người khác phái.
Đây là mùi hương khó mà miêu tả rõ, thoáng bao phủ xung quanh khiến mặt Thư Tâm đỏ bừng.
Thư Tâm xoay người, chính cô cũng không hiểu vì sao, lực không nhỏ nhưng Boss cũng chỉ khẽ cản lại. Thậm chí, anh còn cúi đầu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, không chút để ý mà nhẹ giọng hỏi:
- Thích ăn gì? Ừm!
Ừm…?
Câu kéo dài với giọng mũi tựa như con rắn đang vươn đầu lưỡi liếm lên vành tai của Thư Tâm. Cơn nóng quỷ dị vây lấy cả người Thư Tâm.
Trong văn phòng vốn không quá rộng, Thư Tâm bưng đôi tai đang nóng ran, đột nhiên ý thức được, giọng của Boss quả đúng như Tiểu La nhiều chuyện nói: Rất gợi cảm….
May mà cửa đột nhiên hơi mở ra, không khí từ bên ngoài tràn vào xua đi sự ái muội này.
Boss nhìn Thư Tâm bước vội đi, vui vẻ híp mắt lại: Quả nhiên, cô đã có chút cảm giác với anh!
Bởi vì là ngày hè nóng bức, lúc tan làm sắc trời còn rất sáng, Thư Tâm duỗi lưng một cái, cơ thể cứng còng cả một ngày trời lập tức kêu răng rắc kháng nghị.
Thư Tâm ra ngoài rót nước, nói chuyện phiếm với vài đồng nghiệp, đến khi quay đầu lại, nhìn cả tầng lầu trống rỗng, lại nhìn sắc trời bên ngoài, Thư Tâm run rẩy, vội chạy về văn phòng ôm theo một chồng tài liệu chạy lên tầng 20. Nếu đợi đến khi trời tối, một mình ở lại đây thực sự rất đáng sợ!
Đến tầng 20 mới phát hiện, tầng này cũng chỉ còn phòng làm việc của Boss là còn sáng đèn. Thư Tâm cảm thấy lưng tê rần, thì ra cái gọi là tăng ca lại chỉ có cô và Boss.
Thư Tâm vội bước tới, đưa tay gõ cửa, giọng nói trầm ổn của Boss nhanh chóng vang lên, lúc này Thư Tâm mới thoát khỏi cảm giác sợ hãi mà bước qua lo lắng. Thậm chí còn nhớ đến câu nói mập mờ cái gì mà “cô nam quả nữ cùng chung một phòng”.
Nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, Thư Tâm có hơi sợ sệt, đóng cửa rồi quay người lại đã thấy khuôn mặt góc cạnh của Boss đang chìm trong ánh nắng chiều nhu hòa.
Có lẽ vì không đóng cửa sổ, bức rèm bị gió khẽ thổi qua, một vài tia sáng mặt trời đỏ rực chẳng chút khách khí ùa vào, chiếu lên mặt Boss. Nhìn từ góc độ này của Thư Tâm còn có thể thấy được một lớp ánh sáng mỏng chiếu lên lớp lông tơ trên mặt Boss.
Nói thế nào đây, chỉ là trong nháy mắt này, cô lại nảy ra ý nghĩ: Boss rất đáng yêu.
Thư Tâm nhếch miệng nhìn Boss, lén mỉm cười, sự lo lắng trong lòng cũng phai nhạt không ít.
Cũng không biết là có phải đã nhận ra nụ cười và ánh mắt của Thư Tâm hay không mà Boss ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn thoáng qua, nụ cười của Thư Tâm càng thêm rạng rỡ.
Dù trong lòng Boss có chút bất đắc dĩ nhưng biểu lộ lại rất tự nhiên, lại cúi đầu, mắt như dính chặt vào tập văn kiện trong tay, chỉ về ghế sofa trước mặt:
- Em qua đó ngồi đi, trong tủ lạnh có trà sữa, em uống đi!
Thoáng dừng lại rồi lại bỏ thêm một câu:
- Khá ngon đó!
Giọng nói thoáng chút chờ mong.
Đó là anh cố ý bắt thư kí ra ngoài, đến tiệm trà sữa cách đây hai con phố mới mua được, bởi vì không biết Thư Tâm thích gì cho nên mua một túi lớn, vẫn để ở trong tủ lạnh.
Giờ Boss vẫn còn nhớ, lúc chiều, anh vừa làm việc vừa dặn thư kí làm việc này, cô thư ký Misha đi theo anh nhiều năm đã cười cười.
Đương nhiên, rất nhanh, cô thư kí luôn trước sau như một đã mang đồ trở về, nhưng cô rất hiểu vấn đề, không đặt đồ lên bàn làm việc của anh mà cho vào tủ lạnh. Điều này lại khiến anh không biết nên nói gì cho phải, trên thực tế, đối phương còn không khách khí nói một câu: Có lẽ là vì coi anh là bạn, vì hai năm hợp tác.
Cô nói:
- Boss, nếu không có gì khác tôi đi đây! Đúng rồi, thực ra tôi vẫn cảm thấy, có mấy lời không nói người khác sẽ không hiểu được. Dù sao lòng người dễ thay đổi, rất khó để chắc chắn được! Nhất là… người phụ nữ từng vấp ngã!
Rất khó hiểu mà!
Boss nhíu mày, ngừng mọi động tác.
Anh có thể xử lý khối lượng công việc lớn một cách nhẹ nhàng nhưng với chuyện nam nữ… cũng không có vẻ là quá am hiểu! Bằng không đã chẳng để Trần Gia Lạc nhanh chân đến trước!
Nghĩ đến đây, Boss suýt thì bẻ gẫy chiếc bút trong tay.
“Á, Tiểu Trác Tử, cậu biến thái cũng có chừng mực thôi! Cậu cũng không thể ép Thư Thư phải chủ động với cậu được. Đàn ông như vậy rất mất mặt!”. Buổi sáng lúc ra cửa, con khổng tước Thẩm Ngọc kia còn đang tiến hành công cuộc dưỡng da như lệ thường, không ngừng xoa xoa kem lên mặt. Theo ý Thẩm Ngọc mà nói, sự mềm dẻo và cứng rắn của đàn ông có tầm quan trọng tương được. Chỉ cần trải nghiệm thực tế là sẽ hiểu.
Với những lời nói YY như vậy, trước giờ anh không thèm để ý nhưng có đôi khi khổng tước cũng biết nói tiếng người. Cho nên, anh hơi khựng lại, đáp trả: “Không đâu, chỉ là hi vọng cô ấy hiểu chứ không mong cô ấy cảm thấy áp lực”.
Cũng bởi vì anh là Boss, cô là cấp dưới, anh mới không muốn cô có cảm giác anh muốn thực hiện quy tắc ngầm với cô. Cho nên, anh muốn dành thời gian để chờ đợi và vun đắp.
Nhưng nhìn khuôn mặt dịu dàng của Thư Tâm, nghĩ lại lời Thẩm Ngọc và Misha không hẹn mà cùng nói, lại nhớ lại phản ứng gần đây của Thư Tâm…
Tâm tình Boss đột nhiên trở nên sung sướng: Có lẽ, trước mắt Thư Tâm đã nảy sinh cảm giác khác với anh rồi?
A, nếu như vậy, đương nhiên phải nhân lúc còn nóng để rèn sắt rồi!
Boss nhìn thẳng Thư Tâm, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh.
Từng cùng tham dự buổi lễ kỉ niệm thành lập trường, Thư Tâm cũng dần phát hiện Boss không phải là loại người cao cao tại thượng, vì vậy, có lẽ chính cô cũng không ý thức được, khi tiếp xúc với Boss, cô dần trở nên thoải mái hơn nhiều. Cho nên khi Boss nói vậy cô cũng không khách khí ngồi xổm xuống, mở tủ lạnh mini ra, sau đó hoảng hốt a lên một tiếng.
Theo luồng khí lạnh từ tủ tràn ra, đập vào mắt cô là hai tầng tủ đều chật kín những ly trà sữa. Thư Tâm quét mắt nhìn qua, lập tức phát hiện ở đây hầu như có đủ các vị trà sữa trong cửa hàng!
Thư Tâm không nhịn được khẽ cười, nhìn trộm Boss, sau đó thầm nghĩ: Đáng yêu ghê! Không thể tưởng tượng được Boss trông nghiêm túc như vậy mà lại thích đồ ngọt giống con gái! (Đoạn này vui vui :)))
Sau đó cô chọn ly có vị café, cười híp cả mắt.
Boss vội nhìn qua, ra sức ghi nhớ: Thì ra là thích vị café!
Lại nhíu mày: uống nhiều café không tốt, hẳn phải bắt cô ăn nhiều hoa quả hơn mới được, chưa biết chừng nên chuẩn bị một ít trong phòng làm việc? Táo hay cam đây?
(Có đôi khi mình nghĩ, anh Boss có trí tưởng tượng khá phong phú =.=”)
Thư Tâm thấy Boss ngừng tay như đang trầm tư nghĩ ngợi gì đó.
Có lẽ là vì đã hết giờ làm, Thư Tâm cũng bất giác trở nên thoải mái hơn, vừa ngậm ống hút vừa hỏi:
- Đúng rồi, Boss, hôm nay tăng ca hình như chỉ có em ở lại sao? Có công việc gì cần em hỗ trợ ạ?
Boss nhìn thoáng qua hai cánh môi đang cắn ống hút của cô, sau đó cúi đầu, lia bút trên giấy, nhướng mày:
- Không, em ở đây chờ tôi xử lý xong mấy chuyện này là được.
Làm xong những cái này có lẽ trời cũng sẽ tối dần, sau đó, có thể đi ăn một bữa cơm hoặc là xem phim? Còn có thể làm cái gì nữa nhỉ?
Ừm! Mặc kệ làm làm gì, buổi tối hình như có không khí hơn ban ngày chút!
Hừ! Thẩm Ngọc nói đúng, chuyện này nói cho rõ ràng vẫn hơn!
Trán Boss nổi đầy gân xanh!
Lại nghĩ tiếp: Nếu không chắc Thư Tâm sẽ mãi mãi cẩn thận tránh né những đề tài mẫn cảm đó! Quan hệ cấp trên cấp dưới chết tiệt!
- Ơ! Không phải là tăng ca sao?
Boss hơi nhướn mày, hung hăng nói:
- Trong tủ lạnh còn có rất nhiều trà sữa, em cứ từ từ mà uống!
Chần chừ một lúc, không muốn tự mình làm mất mặt mình, Boss chỉ đành bỏ thêm một câu:
- Chờ tôi xử lý xong những chuyện này, tôi sẽ nói cho em chuyện của công ty trong thời gian em nghỉ ngơi.
Thư Tâm vội bưng ly trà sữa lên, đầu cúi gằm nhìn xuống mũi, lầm bầm trong lòng: Thực ra hôm nay em thực sự đã biết rồi! %>_%
Hơn nữa… Nhiều trà sữa như vậy không phải là chuẩn bị cho mình đấy chứ? Uống nhiều sẽ rất mắc tiểu!
Thư Tâm nhàm chán dựa vào sofa, xem lại tài liệu mình mang đến.
May mà đã chuẩn bị trước bằng không cô thực sự sẽ lãng phí thời gian ngồi đợi Boss xử lý công việc.
Đồng hồ trên tường vẫn chạy nhưng không phát ra chút tiếng động nào. Có đôi khi Boss sẽ ngẩng đầu lên nhìn Thư Tâm một cái. Chỉ một cái nhìn nhưng biểu hiện của anh sẽ trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, dường như hiệu suất làm việc cũng tăng lên không ít.
Thực ra hôm nay cũng không cần thiết phải tăng ca, chẳng qua, dưới sự chuẩn bị của Boss, khi bụng Thư Tâm kêu to vang dội thì đã là 8h tối!
Ánh đèn đường bên ngoài đã dần sáng lên, Thư Tâm có hơi xấu hổ vỗ bụng õng nước đón lấy ánh mắt của Boss, bĩu môi cười:
- Em đói bụng!
Boss thoả mãn đóng cặp táp, đứng lên:
- Muốn đi ăn cơm với tôi không?
Còn chưa nói xong anh đã bước đến, đặt tay lên vai Thư Tâm, rất tự nhiên đẩy cô ra cửa:
- Đi thôi, cũng gần đây thôi!
Mùi hương trên người Boss không phải là nước hoa, chỉ là như những loài động vật sẽ có mùi hương để hấp dẫn lẫn nhau. Bất kể là nam hay nữ đều rất nhạy với mùi hương của những người khác phái.
Đây là mùi hương khó mà miêu tả rõ, thoáng bao phủ xung quanh khiến mặt Thư Tâm đỏ bừng.
Thư Tâm xoay người, chính cô cũng không hiểu vì sao, lực không nhỏ nhưng Boss cũng chỉ khẽ cản lại. Thậm chí, anh còn cúi đầu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, không chút để ý mà nhẹ giọng hỏi:
- Thích ăn gì? Ừm!
Ừm…?
Câu kéo dài với giọng mũi tựa như con rắn đang vươn đầu lưỡi liếm lên vành tai của Thư Tâm. Cơn nóng quỷ dị vây lấy cả người Thư Tâm.
Trong văn phòng vốn không quá rộng, Thư Tâm bưng đôi tai đang nóng ran, đột nhiên ý thức được, giọng của Boss quả đúng như Tiểu La nhiều chuyện nói: Rất gợi cảm….
May mà cửa đột nhiên hơi mở ra, không khí từ bên ngoài tràn vào xua đi sự ái muội này.
Boss nhìn Thư Tâm bước vội đi, vui vẻ híp mắt lại: Quả nhiên, cô đã có chút cảm giác với anh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook