Cầm Thú Đại Chiến
-
Chương 36
Dưới đủ loại ánh mắt nhìn của mọi người, Trần Gia Lạc như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sắc mặt tái nhợt rồi lại hồng, đỏ lại xanh mét, tái rồi lại tím, cứ như vậy một vòng, cuối cùng không chịu được nữa, đứng lên, vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài. Xem ra là ngay cả kỉ niệm ngày thành lập trường cũng sẽ không tham gia.
Chỉ có điều, Trần Gia Lạc cúi đầu đi rất nhanh, nghiến răng không nghe những tiếng cười cợt kia vào tai nhưng cũng không ngờ Thư Tâm và Boss lại sóng vai đi vào.
Thư Tâm không để ý, bị Trần Gia Lạc đang cúi đầu mà đi va vào, Thư Tâm còn chưa kịp hô lớn thì đã bị đẩy về phía cửa. May mà Boss ở bên tay mắt lanh lẹ, cánh tay dài duỗi ra, kéo Thư Tâm vào lòng thì mới bảo vệ được cái mũi cho Thư Tâm.
Trong mắt Boss tóe lên lửa giận nhưng cũng chỉ cúi đầu hỏi Thư Tâm:
- Thế nào? Không sao chứ?
Sau đó ngồi xổm xuống, vươn tay xoa xoa mắt cá chân cho Thư Tâm rồi nói:
- May mà không bị làm sao. Gót giầy cũng không có chuyện gì.
Thư Tâm chỉ cảm thấy hai ngón tay nóng hổi đang sờ lên mắt cá chân lạnh băng của mình, thoải mái nói không nên lời nhưng vẫn vội rụt chân lại, lui hai bước, có chút đỏ mặt nói:
- Cám ơn Boss, tôi không sao.
Ngại ngùng quay đầu đã thấy Trần Gia Lạc đụng vào mình đã chẳng xin lỗi gì lại còn cứ thế chạy đi. Càng đi càng va chạm phải không ít người, suýt thì khiến một cụ già ngã xuống đất.
Thư Tâm lập tức muốn bốc hỏa.
Bên kia Hiểu Hiểu lửa cháy đổ thêm dầu, cười lạnh vẫy Thư Tâm:
- Ai dà, cậu phải thông cảm cho trái tim mong manh đang bị vỡ nát của người ta! Trong lòng có quỷ, thấy ai cũng như thấy quỷ, người ta ấy à, chắc đã sợ muốn chết.
Thư Tâm bĩu môi:
- Lòng anh ta không thoải mái thì có thể va chạm người khác sao? Làm ngã người thì phải làm sao? Mình còn trẻ ngã cũng chẳng sao nhưng hôm nay có bao nhiêu người lớn tuổi, đi đường còn phải chống gậy, vạn nhất bị ngã thì phải làm sao? Anh ta không thoải mái mà chút phép tắc lịch sự công cộng cũng mất nốt rồi à?
Hiểu Hiểu ngẩn người, sau đó cười nói:
- Thư Thư, cậu đúng là… lúc nào cũng đáng yêu như thế!
Thư Tâm có chút mất tự nhiên, sau đó nổi giận đùng đùng quay đầu gọi Trần Gia Lạc.
Không ngờ Trần Gia Lạc lại như không nghe thấy, chân vẫn chạy, tay vung lung tung, không ngừng va vào những người xung quanh mà chạy ra bên ngoài.
Hết lần này tới lần khác, hôm nay có rất nhiều người lớn tuổi, không ít người bị anh ta đụng vào mà lảo đảo. Người lớn tuổi, những người phụ nữ đi giày cao gót rất nhiều, quả nhiên có người ngã sấp xuống.
Vì vậy, Trần Gia Lạc đi đến đâu là rối loạn đến đó.
Thư Tâm càng nhìn càng giận, đuổi theo gọi:
- Trần Gia Lạc, anh làm cái gì thế? Anh chậm một chút! Cẩn thận một chút!
May mà có bảo vệ, bảo vệ thấy tình hình bên này thì vội chạy tới, đáng tiếc lại cách hơi xa. Thư Tâm đuổi theo Trần Gia Lạc, đỡ hai ông cụ dậy rồi lại lớn tiếng gọi thêm một lần, giận dữ đến dậm chân thì đột nhiên thấy bên cạnh hơi loáng lên, đến lúc nhìn lại thì thấy Boss đã đè lại được bả vai Trần Gia Lạc.
Trần Gia Lạc cũng chẳng biết bị làm sao, lại giãy dụa kịch liệt dưới cái nhìn của bao người. Có lẽ Boss có học quyền Anh nghiệp dư, sức rất lớn nên Trần Gia Lạc giãy thế nào cũng không thoát ra nổi. Chỉ chốc lát sau bảo vệ cũng đã tới.
Thư Tâm cùng mấy người đang kinh ngạc gọi trời gọi đất cũng chạy tới, an ủi những người bị ngã. Vẫn may tuy có phàn nàn cáu kỉnh nhưng cũng không ai bị thương, cũng chẳng ai đi truy cứu, đại đa số đều không phát hiện ra bên này có chuyện, bằng không hội trường lớn như vậy chẳng biết sẽ rối loạn đến mức nào.
Người bảo vệ để ý cẩn thận hồi lâu, không ngờ lại gặp chuyện này, sắc mặt sao có thể tốt được?
Lập tức một trái một phải bắt lấy bả vai Trần Gia Lạc, dài mặt nói:
- Vị tiên sinh này, thật ngại quá, xin hỏi anh vội như vậy là có chuyện gì? Chúng tôi giúp gì được anh không? Tôi nghĩ chúng ta qua bên kia nói chuyện có lẽ thích hợp hơn.
Lúc này Trần Gia Lạc cũng tỉnh táo hơn, ánh mắt hoảng hốt, vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói:
- Tôi… khi nãy tôi có chút không thoải mái, cho nên…
Bảo vệ cười cười nhưng trong lòng khó chịu, nói:
- Xin ngài qua bên này nghỉ ngơi một chút!
Miệng thì nói vậy nhưng lại kéo Trần Gia Lạc về phòng bảo vệ – bằng không để trường học truy cứu để bọn họ phải chịu trách nhiệm sao?
Trần Gia Lạc chỉ cảm thấy rất mất mặt, hơi giãy ra nhưng không dám dùng sức. Mắt thấy càng ngày càng nhiều người xem, mặt anh ta đỏ bừng, cuối cùng nhìn Thư Tâm với vẻ cầu xin.
Hiểu Hiểu vừa chạy tới lập tức hừ một tiếng, Thư Tâm nhìn cô một cái, hít sâu một hơi rồi quyết định bước qua, hỏi:
- Trần Gia Lạc, tôi muốn hỏi, bao giờ thì các người dọn khỏi nhà tôi?
Nói được câu đầu, những câu sau sẽ chẳng còn là khó khăn, Thư Tâm nói liền một hơi:
- Anh cũng biết đấy, theo pháp luật mà nói, nhà đó giờ đã là của tôi nhưng anh và mẹ anh, còn cả vợ tương lai của anh đều ở đó mà chưa được sự cho phép của tôi, thậm chí còn chẳng đưa cho tôi nửa xu tiền thuê nhà, cư xử thế này cũng rất thái quá. Tôi không thể để mấy người cứ ở lại mãi được, trên thực tế, tiền mua nhà này vẫn còn nợ cha mẹ tôi một khoản, vẫn chưa trả hết.
Thư Tâm cười cười:
- Mọi người đều là bạn bè, tiền thuê nhà gì đó coi như cho qua, tôi cũng không làm khó dễ anh. Nhưng một tháng cũng đủ để anh tìm nhà mới mà dọn đi rồi chứ?
Giọng Thư Tâm không lớn, ít người nghe thấy nhưng Trần Gia Lạc lại sợ đến ngây người, đứng sững nơi đó, thẫn thờ cả nửa ngày.
Thư Tâm nhíu mày trước cái nhìn khó tin của anh ta, vô thức quay đầu đi, lại thấy Boss đang đứng sau cô, thấy cô nhìn qua, Boss lập tức khẽ gật đầu với cô.
Thư Tâm lại quay đầu lại.
Một bên, Hiểu Hiểu bật cười:
- Sao thế? Sao phải tỏ vẻ kinh ngạc thế làm gì? Chẳng lẽ nhà của người ta lại tặng không anh? Chẳng lẽ ly hôn rồi anh còn định dùng nhà của vợ cho tiểu tam ở? Không không, chắc qua mấy ngày nữa sẽ thành vợ bé của anh rồi? Chỉ là cũng không thể vô lý như vậy được! Giám đốc Trần ơi, anh không mặt dày đến thế chứ? Chuyện này với tôi chính là trò cười đó, truyền ra ngoài, đừng có nói với ai là chúng ta quen nhau nhé!
Một tiếng “Giám đốc Trần” của Hiểu Hiểu mới khiến Trần Gia Lạc lấy lại tinh thần, câu cuối nửa uy hiếp nửa đùa càng khiến Trần Gia Lạc sợ tới độ vội nhìn quanh, thấy không có người quen trong công ty thì mới thở phào một hơi.
Trần Gia Lạc không cam lòng mà nắm chặt tay lại, oán hận nhìn Thư Tâm, lòng quay cuồng một hồi, cuối cùng cố lắm cũng không cười nổi, chỉ có thể lạnh lùng nói:
- Thư Thư, thì ra em cũng làm ra được những việc như này!
Có lẽ là thấy việc đã không thể cứu vãn, cuối cùng Trần Gia Lạc cũng chẳng còn chút cầu xin và bi thương nào nữa, oán hận nhìn qua Hiểu Hiểu rồi cuối cùng lại dồn hết qua Boss, nghiến răng nói:
- Khó trách em muốn ly hôn! Khó trách em thoải mái rời đi như vậy! Thì ra em đã sớm có người dự bị! Chỉ tiếc anh ngu, để em nắm được chứng cứ, bằng không…
Anh ta hừ một tiếng rồi ưỡn thẳng lưng trong ánh mắt dò xét của hai anh bảo vệ, nói bằng giọng kiên cường mà thê lương:
- Thôi, coi như anh đã hiểu, anh cũng chẳng so đo mấy chuyện này, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, nhà… Coi như là của em, anh sẽ chuyển ra, không cần lòng tốt của em.
Sau đó, quay người lại, đi về phòng bảo vệ, chỉ có điều tư thái đó khiến cho hai anh bảo vệ đều như là đang đi theo bảo vệ cho anh ta vậy.
Hiểu Hiểu kinh ngạc đến không ngậm được miệng, sau đó ôm cánh tay cười lạnh:
- Trời đất ơi! Tôi cũng không tưởng tượng được với đầu óc này của anh mà có thể đảm nhiệm được chức vụ giám đốc đâu. Càng nói thì càng có sĩ diện đúng không?
Trần Gia Lạc thoáng dừng bước, bước chân trở nên nặng nề, càng có vẻ bi tráng, cao thượng không so đo với người thì lại nghe giọng nói luôn tỉnh táo, trước sau như một của Boss xen vào:
- Mặt mũi không phải là cho người khác xem, cái để cho người khác xem gọi là mặt nạ, tự mình nhìn được mình thì mới gọi là mặt!
Hiểu Hiểu thoáng sững sờ, sau đó vỗ tay cật lực:
- Chuẩn!
Thư Tâm lại không nhịn được mà có chút xấu hổ, lén nhìn lên, thấp giọng nói:
- Cái này… Ngại quá, liên lụy đến cả Boss, tôi cũng không ngờ anh ta lại… lại vô sỉ như vậy!
Vô sỉ đến mức dám vu oan cô và cấp trên của mình trước mặt bao người dù chẳng có chứng cứ gì. Chỉ thoáng sơ sẩy cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cô!
Thiếu chút nữa Thư Tâm đã không nhịn được mà tát Trần Gia Lạc rồi! Vất vả lắm mới nhẫn nhịn lại sự phẫn nộ và hối hận trong lòng. Lúc này, Trần Gia Lạc cũng đã đi xa, coi như cũng chẳng có cách nào xả giận.
Nhưng sau đó nghĩ lại, Thư Tâm thấy mình vẫn rất may mắn.
Hôm nay nhiều người như vậy, may mà mình không làm trò hề như Trần Gia Lạc, vô duyên vô cớ làm mất đi chừng mực của bản thân.
Thư Tâm cúi đầu đứng trước mặt Boss, nghĩ đến hình tượng nghiêm túc của Boss trong công ty mà không trở nên bồn chồn.
Cô đứng một lát thôi mà tim đập càng lúc càng nhanh, đang nghĩ nên nói sao mới được tha thứ thì lại cảm thấy đầu hơi nặng xuống.
Thư Tâm hơi ngẩng đầu đã thấy Boss đang nhẹ nhàng vuốt tóc cô:
- Không sao, mọi người đều là bạn học cũ cả, đừng khách sáo như vậy. Thanh giả tự thanh, tôi không ngại.
Chẳng ngại chút nào hết, tốt nhất em cũng đừng ngại.
Boss cười thầm trong lòng, thầm nghĩ: Ưu điểm duy nhất của Trần Gia Lạc có lẽ là có thể làm bật sự khác biệt giữa anh và anh ta chăng? Anh tự nhận là, dù nhìn kiểu gì vẫn thấy mình tốt hơn Trần Gia Lạc rất nhiều. Trần Gia Lạc có thể theo đuổi được Thư Tâm thì cớ gì anh không làm được?
Nghĩ nghĩ, Boss lại càng tự cổ vũ: Trần Gia Lạc thắng chẳng qua là vì sớm tỏ tình thôi! Nếu không phải năm đó anh thấy Thư Tâm nhút nhát e lệ như vậy, cho rằng cô thẹn thùng, nhát gan như con thỏ, định tiến dần từng bước thì còn có chỗ cho Trần Gia Lạc sao?
Boss nắm chặt cổ tay, sau đó trầm ổn mở miệng:
- Đúng rồi, lần trước phòng ở của công ty cho em ở tôi đã làm tốt, đợi kết thúc lễ kỉ niệm, có muốn đi xem không? Vừa khéo để tôi dẫn em đến đó làm quen.
Mắt Thư Tâm sáng bừng:
- Nhanh vậy sao? Được ạ! Cảm ơn Boss!
Boss lại vuốt lọn tóc xoăn của Thư Tâm xuống, lúc này quyết không buông tay:
- Mọi người đều là bạn học cũ, không cần phải khách khí như vậy, hay là, gọi tôi là sư huynh đi?
Mặt Thư Tâm đột nhiên đỏ hồng, chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến mấy bộ phim kiếm hiệp…
Nhưng vẻ đợi chờ trong đôi mắt vốn luôn lạnh băng của Boss lại khiến không ai có thể từ chối, Thư Tâm vội xua đi suy nghĩ trong lòng, ra vẻ bình thản gọi một tiếng:
- …Trác sư huynh?
Boss lập tức mỉm cười, Thư Tâm nhìn qua, lập tức tưởng tượng khi nãy lại bay về, lại nghe Boss vẫn vô cùng đứng đắn đáp lại:
- Thư sư muội!
Lưng Thư Tâm nổi da gà, vội vàng khoát khoát tay:
- Không không không, Trác sư huynh, hay anh cứ gọi em là Thư Thư là được rồi, thật đấy, nghe cũng quen hơn.
Nụ cười của Boss lại càng thêm tươi, gật gật đầu, kéo dài giọng, nói:
- Thì ra em cũng đã quen rồi! Vậy sau này tôi “cứ” gọi em là Thư Thư là được!
Chỉ có điều, Trần Gia Lạc cúi đầu đi rất nhanh, nghiến răng không nghe những tiếng cười cợt kia vào tai nhưng cũng không ngờ Thư Tâm và Boss lại sóng vai đi vào.
Thư Tâm không để ý, bị Trần Gia Lạc đang cúi đầu mà đi va vào, Thư Tâm còn chưa kịp hô lớn thì đã bị đẩy về phía cửa. May mà Boss ở bên tay mắt lanh lẹ, cánh tay dài duỗi ra, kéo Thư Tâm vào lòng thì mới bảo vệ được cái mũi cho Thư Tâm.
Trong mắt Boss tóe lên lửa giận nhưng cũng chỉ cúi đầu hỏi Thư Tâm:
- Thế nào? Không sao chứ?
Sau đó ngồi xổm xuống, vươn tay xoa xoa mắt cá chân cho Thư Tâm rồi nói:
- May mà không bị làm sao. Gót giầy cũng không có chuyện gì.
Thư Tâm chỉ cảm thấy hai ngón tay nóng hổi đang sờ lên mắt cá chân lạnh băng của mình, thoải mái nói không nên lời nhưng vẫn vội rụt chân lại, lui hai bước, có chút đỏ mặt nói:
- Cám ơn Boss, tôi không sao.
Ngại ngùng quay đầu đã thấy Trần Gia Lạc đụng vào mình đã chẳng xin lỗi gì lại còn cứ thế chạy đi. Càng đi càng va chạm phải không ít người, suýt thì khiến một cụ già ngã xuống đất.
Thư Tâm lập tức muốn bốc hỏa.
Bên kia Hiểu Hiểu lửa cháy đổ thêm dầu, cười lạnh vẫy Thư Tâm:
- Ai dà, cậu phải thông cảm cho trái tim mong manh đang bị vỡ nát của người ta! Trong lòng có quỷ, thấy ai cũng như thấy quỷ, người ta ấy à, chắc đã sợ muốn chết.
Thư Tâm bĩu môi:
- Lòng anh ta không thoải mái thì có thể va chạm người khác sao? Làm ngã người thì phải làm sao? Mình còn trẻ ngã cũng chẳng sao nhưng hôm nay có bao nhiêu người lớn tuổi, đi đường còn phải chống gậy, vạn nhất bị ngã thì phải làm sao? Anh ta không thoải mái mà chút phép tắc lịch sự công cộng cũng mất nốt rồi à?
Hiểu Hiểu ngẩn người, sau đó cười nói:
- Thư Thư, cậu đúng là… lúc nào cũng đáng yêu như thế!
Thư Tâm có chút mất tự nhiên, sau đó nổi giận đùng đùng quay đầu gọi Trần Gia Lạc.
Không ngờ Trần Gia Lạc lại như không nghe thấy, chân vẫn chạy, tay vung lung tung, không ngừng va vào những người xung quanh mà chạy ra bên ngoài.
Hết lần này tới lần khác, hôm nay có rất nhiều người lớn tuổi, không ít người bị anh ta đụng vào mà lảo đảo. Người lớn tuổi, những người phụ nữ đi giày cao gót rất nhiều, quả nhiên có người ngã sấp xuống.
Vì vậy, Trần Gia Lạc đi đến đâu là rối loạn đến đó.
Thư Tâm càng nhìn càng giận, đuổi theo gọi:
- Trần Gia Lạc, anh làm cái gì thế? Anh chậm một chút! Cẩn thận một chút!
May mà có bảo vệ, bảo vệ thấy tình hình bên này thì vội chạy tới, đáng tiếc lại cách hơi xa. Thư Tâm đuổi theo Trần Gia Lạc, đỡ hai ông cụ dậy rồi lại lớn tiếng gọi thêm một lần, giận dữ đến dậm chân thì đột nhiên thấy bên cạnh hơi loáng lên, đến lúc nhìn lại thì thấy Boss đã đè lại được bả vai Trần Gia Lạc.
Trần Gia Lạc cũng chẳng biết bị làm sao, lại giãy dụa kịch liệt dưới cái nhìn của bao người. Có lẽ Boss có học quyền Anh nghiệp dư, sức rất lớn nên Trần Gia Lạc giãy thế nào cũng không thoát ra nổi. Chỉ chốc lát sau bảo vệ cũng đã tới.
Thư Tâm cùng mấy người đang kinh ngạc gọi trời gọi đất cũng chạy tới, an ủi những người bị ngã. Vẫn may tuy có phàn nàn cáu kỉnh nhưng cũng không ai bị thương, cũng chẳng ai đi truy cứu, đại đa số đều không phát hiện ra bên này có chuyện, bằng không hội trường lớn như vậy chẳng biết sẽ rối loạn đến mức nào.
Người bảo vệ để ý cẩn thận hồi lâu, không ngờ lại gặp chuyện này, sắc mặt sao có thể tốt được?
Lập tức một trái một phải bắt lấy bả vai Trần Gia Lạc, dài mặt nói:
- Vị tiên sinh này, thật ngại quá, xin hỏi anh vội như vậy là có chuyện gì? Chúng tôi giúp gì được anh không? Tôi nghĩ chúng ta qua bên kia nói chuyện có lẽ thích hợp hơn.
Lúc này Trần Gia Lạc cũng tỉnh táo hơn, ánh mắt hoảng hốt, vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói:
- Tôi… khi nãy tôi có chút không thoải mái, cho nên…
Bảo vệ cười cười nhưng trong lòng khó chịu, nói:
- Xin ngài qua bên này nghỉ ngơi một chút!
Miệng thì nói vậy nhưng lại kéo Trần Gia Lạc về phòng bảo vệ – bằng không để trường học truy cứu để bọn họ phải chịu trách nhiệm sao?
Trần Gia Lạc chỉ cảm thấy rất mất mặt, hơi giãy ra nhưng không dám dùng sức. Mắt thấy càng ngày càng nhiều người xem, mặt anh ta đỏ bừng, cuối cùng nhìn Thư Tâm với vẻ cầu xin.
Hiểu Hiểu vừa chạy tới lập tức hừ một tiếng, Thư Tâm nhìn cô một cái, hít sâu một hơi rồi quyết định bước qua, hỏi:
- Trần Gia Lạc, tôi muốn hỏi, bao giờ thì các người dọn khỏi nhà tôi?
Nói được câu đầu, những câu sau sẽ chẳng còn là khó khăn, Thư Tâm nói liền một hơi:
- Anh cũng biết đấy, theo pháp luật mà nói, nhà đó giờ đã là của tôi nhưng anh và mẹ anh, còn cả vợ tương lai của anh đều ở đó mà chưa được sự cho phép của tôi, thậm chí còn chẳng đưa cho tôi nửa xu tiền thuê nhà, cư xử thế này cũng rất thái quá. Tôi không thể để mấy người cứ ở lại mãi được, trên thực tế, tiền mua nhà này vẫn còn nợ cha mẹ tôi một khoản, vẫn chưa trả hết.
Thư Tâm cười cười:
- Mọi người đều là bạn bè, tiền thuê nhà gì đó coi như cho qua, tôi cũng không làm khó dễ anh. Nhưng một tháng cũng đủ để anh tìm nhà mới mà dọn đi rồi chứ?
Giọng Thư Tâm không lớn, ít người nghe thấy nhưng Trần Gia Lạc lại sợ đến ngây người, đứng sững nơi đó, thẫn thờ cả nửa ngày.
Thư Tâm nhíu mày trước cái nhìn khó tin của anh ta, vô thức quay đầu đi, lại thấy Boss đang đứng sau cô, thấy cô nhìn qua, Boss lập tức khẽ gật đầu với cô.
Thư Tâm lại quay đầu lại.
Một bên, Hiểu Hiểu bật cười:
- Sao thế? Sao phải tỏ vẻ kinh ngạc thế làm gì? Chẳng lẽ nhà của người ta lại tặng không anh? Chẳng lẽ ly hôn rồi anh còn định dùng nhà của vợ cho tiểu tam ở? Không không, chắc qua mấy ngày nữa sẽ thành vợ bé của anh rồi? Chỉ là cũng không thể vô lý như vậy được! Giám đốc Trần ơi, anh không mặt dày đến thế chứ? Chuyện này với tôi chính là trò cười đó, truyền ra ngoài, đừng có nói với ai là chúng ta quen nhau nhé!
Một tiếng “Giám đốc Trần” của Hiểu Hiểu mới khiến Trần Gia Lạc lấy lại tinh thần, câu cuối nửa uy hiếp nửa đùa càng khiến Trần Gia Lạc sợ tới độ vội nhìn quanh, thấy không có người quen trong công ty thì mới thở phào một hơi.
Trần Gia Lạc không cam lòng mà nắm chặt tay lại, oán hận nhìn Thư Tâm, lòng quay cuồng một hồi, cuối cùng cố lắm cũng không cười nổi, chỉ có thể lạnh lùng nói:
- Thư Thư, thì ra em cũng làm ra được những việc như này!
Có lẽ là thấy việc đã không thể cứu vãn, cuối cùng Trần Gia Lạc cũng chẳng còn chút cầu xin và bi thương nào nữa, oán hận nhìn qua Hiểu Hiểu rồi cuối cùng lại dồn hết qua Boss, nghiến răng nói:
- Khó trách em muốn ly hôn! Khó trách em thoải mái rời đi như vậy! Thì ra em đã sớm có người dự bị! Chỉ tiếc anh ngu, để em nắm được chứng cứ, bằng không…
Anh ta hừ một tiếng rồi ưỡn thẳng lưng trong ánh mắt dò xét của hai anh bảo vệ, nói bằng giọng kiên cường mà thê lương:
- Thôi, coi như anh đã hiểu, anh cũng chẳng so đo mấy chuyện này, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, nhà… Coi như là của em, anh sẽ chuyển ra, không cần lòng tốt của em.
Sau đó, quay người lại, đi về phòng bảo vệ, chỉ có điều tư thái đó khiến cho hai anh bảo vệ đều như là đang đi theo bảo vệ cho anh ta vậy.
Hiểu Hiểu kinh ngạc đến không ngậm được miệng, sau đó ôm cánh tay cười lạnh:
- Trời đất ơi! Tôi cũng không tưởng tượng được với đầu óc này của anh mà có thể đảm nhiệm được chức vụ giám đốc đâu. Càng nói thì càng có sĩ diện đúng không?
Trần Gia Lạc thoáng dừng bước, bước chân trở nên nặng nề, càng có vẻ bi tráng, cao thượng không so đo với người thì lại nghe giọng nói luôn tỉnh táo, trước sau như một của Boss xen vào:
- Mặt mũi không phải là cho người khác xem, cái để cho người khác xem gọi là mặt nạ, tự mình nhìn được mình thì mới gọi là mặt!
Hiểu Hiểu thoáng sững sờ, sau đó vỗ tay cật lực:
- Chuẩn!
Thư Tâm lại không nhịn được mà có chút xấu hổ, lén nhìn lên, thấp giọng nói:
- Cái này… Ngại quá, liên lụy đến cả Boss, tôi cũng không ngờ anh ta lại… lại vô sỉ như vậy!
Vô sỉ đến mức dám vu oan cô và cấp trên của mình trước mặt bao người dù chẳng có chứng cứ gì. Chỉ thoáng sơ sẩy cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cô!
Thiếu chút nữa Thư Tâm đã không nhịn được mà tát Trần Gia Lạc rồi! Vất vả lắm mới nhẫn nhịn lại sự phẫn nộ và hối hận trong lòng. Lúc này, Trần Gia Lạc cũng đã đi xa, coi như cũng chẳng có cách nào xả giận.
Nhưng sau đó nghĩ lại, Thư Tâm thấy mình vẫn rất may mắn.
Hôm nay nhiều người như vậy, may mà mình không làm trò hề như Trần Gia Lạc, vô duyên vô cớ làm mất đi chừng mực của bản thân.
Thư Tâm cúi đầu đứng trước mặt Boss, nghĩ đến hình tượng nghiêm túc của Boss trong công ty mà không trở nên bồn chồn.
Cô đứng một lát thôi mà tim đập càng lúc càng nhanh, đang nghĩ nên nói sao mới được tha thứ thì lại cảm thấy đầu hơi nặng xuống.
Thư Tâm hơi ngẩng đầu đã thấy Boss đang nhẹ nhàng vuốt tóc cô:
- Không sao, mọi người đều là bạn học cũ cả, đừng khách sáo như vậy. Thanh giả tự thanh, tôi không ngại.
Chẳng ngại chút nào hết, tốt nhất em cũng đừng ngại.
Boss cười thầm trong lòng, thầm nghĩ: Ưu điểm duy nhất của Trần Gia Lạc có lẽ là có thể làm bật sự khác biệt giữa anh và anh ta chăng? Anh tự nhận là, dù nhìn kiểu gì vẫn thấy mình tốt hơn Trần Gia Lạc rất nhiều. Trần Gia Lạc có thể theo đuổi được Thư Tâm thì cớ gì anh không làm được?
Nghĩ nghĩ, Boss lại càng tự cổ vũ: Trần Gia Lạc thắng chẳng qua là vì sớm tỏ tình thôi! Nếu không phải năm đó anh thấy Thư Tâm nhút nhát e lệ như vậy, cho rằng cô thẹn thùng, nhát gan như con thỏ, định tiến dần từng bước thì còn có chỗ cho Trần Gia Lạc sao?
Boss nắm chặt cổ tay, sau đó trầm ổn mở miệng:
- Đúng rồi, lần trước phòng ở của công ty cho em ở tôi đã làm tốt, đợi kết thúc lễ kỉ niệm, có muốn đi xem không? Vừa khéo để tôi dẫn em đến đó làm quen.
Mắt Thư Tâm sáng bừng:
- Nhanh vậy sao? Được ạ! Cảm ơn Boss!
Boss lại vuốt lọn tóc xoăn của Thư Tâm xuống, lúc này quyết không buông tay:
- Mọi người đều là bạn học cũ, không cần phải khách khí như vậy, hay là, gọi tôi là sư huynh đi?
Mặt Thư Tâm đột nhiên đỏ hồng, chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến mấy bộ phim kiếm hiệp…
Nhưng vẻ đợi chờ trong đôi mắt vốn luôn lạnh băng của Boss lại khiến không ai có thể từ chối, Thư Tâm vội xua đi suy nghĩ trong lòng, ra vẻ bình thản gọi một tiếng:
- …Trác sư huynh?
Boss lập tức mỉm cười, Thư Tâm nhìn qua, lập tức tưởng tượng khi nãy lại bay về, lại nghe Boss vẫn vô cùng đứng đắn đáp lại:
- Thư sư muội!
Lưng Thư Tâm nổi da gà, vội vàng khoát khoát tay:
- Không không không, Trác sư huynh, hay anh cứ gọi em là Thư Thư là được rồi, thật đấy, nghe cũng quen hơn.
Nụ cười của Boss lại càng thêm tươi, gật gật đầu, kéo dài giọng, nói:
- Thì ra em cũng đã quen rồi! Vậy sau này tôi “cứ” gọi em là Thư Thư là được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook