Sắc mặt Vương Hiểu Hân tái mét, nước mắt cứ thế tuôn rơi như mưa, thân thể nhu nhược run rẩy.

Thư Tâm sớm đã phát hiện có rất nhiều khách hàng đều nhìn về phía này với ánh mắt không đành lòng và ý chỉ trích Thư Tâm. Chỉ tiếc không đành lòng, trách móc hay nước mắt phụ nữ càng khiến Thư Tâm mất kiên nhẫn, vì vậy cô chẳng buồn để ý, chỉ chậm rãi thưởng thức đĩa hoa quả sang chảnh kia.

Cầm chiếc dĩa thủy tinh nhỏ bé thiết kế cầu kì cắm một miếng trái cây rồi khẽ cắn, cảm nhận vị ngọt của trái cây thấm vào đầu lưỡi, Thư Tâm nhàn nhã nhìn ra bên ngoài.

Đối diện, Vương Hiểu Hân đang khóc nức nở, tiếng khóc ấm ách trong cổ họng, chỉ có bả vai run run, bất kể là từ góc nhìn nào cũng thấy cô nàng như con vật nhỏ bé đáng thương

Mười ngón tay thon run rẩy nắm chặt chiếc điện thoại màu phấn hồng, ngồi nửa ngày, đến khi Thư Tâm sắp mất kiên nhẫn mà muốn đi thì bên kia lại vang lên tiếng kéo ghế, Vương Hiểu Hân nhanh nhẹnh hơn Thư Tâm nhiều, cô nàng bắt đầu liên tục cúi đầu với Thư Tâm:

- Xin… xin lỗi Thư tiểu thư, em… em biết rõ hôm nay em hẹn chị ra ngoài là em sai, là em đường đột, từ nay về sau em không dám nữa. Em… em chỉ xin chị, xin chị đừng nói lại chuyện này cho Gia Lạc. À không không! Giám đốc Trần! Xin chị đừng nói cho giám đốc Trần! Anh ấy bận rộn, em không muốn khiến anh ấy bận lòng

Cô nàng vội vã ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thư Tâm, mười ngón tay xoắn lại, tranh thủ thời gian vội đổi giọng:

- Nếu không… nếu không anh ấy nhất định sẽ đuổi em đi. Anh ấy yêu chị như vậy, yêu chị như vậy…

Cô nàng nói như thể rất khó khăn, chỉ có mấy câu mà cả người đều run rẩy, phải vịn vào bàn mới có thể đứng vững.

Thư Tâm để ý đã có người nhìn về phía này, không khỏi càng thấy nực cười: Quả nhiên, nước mắt của phụ nữ và sự nhu nhược, yếu đuối mới là vũ khí bách chiến bách thắng? Chỉ tiếc cô không giả bộ nổi.

Nước mắt của cô chỉ có người cô yêu mới có thể nhìn thấy. Nước mắt của cô là dành cho sự tiếc thương chứ không phải sự tổn thương.

Vương Hiểu Hân còn đang khép nép giải thích:

- Xin chị, em chỉ có… chỉ có nguyện vọng nho nhỏ như vậy thôi. Chị xinh đẹp, dịu dàng như vậy, nhất định sẽ hiểu cho em đúng không?

- Em, em… em cam đoan! Em cam đoan từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt chị nữa

Thấy Thư Tâm vẫn không có phản ứng gì, người Vương Hiểu Hân lảo đảo như sắp ngã, cô nàng lùi về phía sau hai bước, cả người như dựa cả vào bàn, run rẩy lắc đầu nói:

- Em… em cuối cùng cũng chẳng có yêu cầu xa vời gì, người… người như em sao có thể mong có được hạnh phúc? Em… em chỉ muốn nhìn anh ấy từ xa là được rồi. Chị Thư, chị cho phép em được giữ lại chút nguyện vọng nho nhỏ này đi!

Thư Tâm vẫn bình tĩnh ăn hoa quả chẳng nói chẳng rằng, Vương Hiểu Hân thở dốc, cô nàng hoảng hốt nhìn Thư Tâm, đột nhiên chân mềm nhũn mà quỳ xuống, khàn giọng nói:

- Chị nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao? Nhất định là chỉ chút nguyện vọng nho nhỏ này cũng không thể giúp em sao? Em đã… cái gì cũng cho chị cả, kể cả Gia Lạc, sự tôn nghiêm của em, em đã chẳng còn đường lui nữa rồi mà.

Cô nàng bưng mặt, nước mắt rơi qua kẽ tay:

- Em xin chị, giờ em xin đền tội với chị! Chị muốn đánh mắng em thế nào cũng được, chỉ xin chị, xin chị đừng cướp đi quyền lặng lẽ yêu Gia Lạc của em.

Lúc này Thư Tâm mới kinh ngạc đẩy ghế đứng dậy, bỏ qua ánh mắt khó chịu của đám khách kia đang bắn thẳng vào mình mà kéo Vương Hiểu Hân dậy, giọng cũng lạnh xuống:

- Vương tiểu thư đang làm gì thế? Đây chẳng phải khiến mọi người hiểu nhầm tôi bắt nạt cô sao? Vương tiểu thư còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, sao cứ cố chấp dây dưa với Gia Lạc? Huống chi cho dù dây dưa cũng đừng dây đến người vô tội như tôi? Một cô gái, tôn nghiêm của cô chỉ đáng để quỳ xuống với một người phụ nữ khác vì tình yêu không đủ quang minh chính đại của mình sao?

Vương Hiểu Hân không quan tâm, vẻ mặt càng khổ sở, hai mắt rưng rưng nhìn cô, giọng khàn khàn:

- Không phải! Không phải! Chị vốn có được tình yêu của giám đốc Trần thì sao có thể hiểu được nỗi đau khổ của em. Chị xinh đẹp như vậy, hạnh phúc như vậy, cái gì chị cũng có, đương nhiên sẽ chẳng hiểu được sự khổ sở, muốn mà không được của em

- Em hiểu, em hiểu! Chị Thư, em chẳng yêu cầu xa vời gì nữa là được chứ gì! Em không cãi cọ với chị, em tự hiểu vị trí của mình

Vương Hiểu Hân rũ đôi mi xinh đẹp, oán hận nói. Cô nàng thở dốc hai tiếng rồi mới bưng tách café trên bàn đưa tới, khuôn mặt đau khổ, lông mi run run, nước mắt doanh tròng:

- Em hiểu, em… em sẽ thành tâm thành ý chúc hai người hạnh phúc.

Thư Tâm chán ghét nhìn tách café đã lạnh trên tay Vương Hiểu Hân, nhớ tới bụng mình thì càng không muốn uống.

Nhưng không ngờ Vương Hiểu Hân như phát điên, bất chấp tất cả mà nhét tách café vào tay cô. Thư Tâm bị cô ta đẩy lui về một bước, cô bắt đầu mất kiên nhẫn với những trò hề của cô nàng này, có chút tức giận mà vung tay khiến cho tách café cứ vậy mà hắt thẳng vào mặt Vương Hiểu Hân.

Thư Tâm sửng sốt, Vương Hiểu Hân cũng sửng sốt, sau đó như hiểu ra mà bưng miệng, đau khổ nhìn Thư Tâm.

Người phục vụ đi tới nhỏ giọng hỏi Vương Hiểu Hân có cần giúp gì hay không nhưng thái độ với Thư Tâm lại rất lạnh lùng

Thư Tâm cũng không giải thích, cứ như vậy nhìn Vương Hiểu Hân đang hoảng hốt nhìn mình rồi đột nhiên cúi đầu khóc thút thít, đáng thương lau đi chất lỏng màu nâu trên tóc:

- Không sao, không sao, là lỗi của tôi, là tôi không cẩn thận làm Thư tiểu thư giật mình nên chị ấy mới làm đổ café, chị Thư không cố ý đâu. Anh đừng trách chị ấy.

Cô ta đứng đó, café chảy tong tỏng từ lọn tóc trước trán

Thư Tâm chưa bao giờ biết mình lại cũng có thể là người sắc bén như vậy, cô chỉ nghe thấy giọng mình lạnh đến mức mất khống chế:

- Vương Thư Tâm nói đúng lắm. Nếu quả thật không sao, nếu không ngại thì cô hãy đi chỉnh trang lại cho sạch sẽ trước đi. Người bẩn thỉu như vậy, cho dù cô cứ mói không sao thì mọi người cũng vẫn cho rằng tôi bắt nạt cô.

Thư Tâm chỉ cảm thấy mỏi mệt vô cùng, chẳng muốn để ý Vương Hiểu Hân đang run rẩy và người phục vụ đang bất mãn, cô chỉ xoay người muốn rời đi gấp

Ở cửa ra vào bằng thủy tinh đã có một người đàn ông cao gầy đứng đó ngơ ngác nhìn, thấy Thư Tâm nhìn qua thì trong mắt có chút bối rối.

Dáng người quen thuộc đó, đến khi thực sự nhìn rõ lại, Thư Tâm chưa kịp đau khổ thì đã cảm thấy chán ghét

Người đàn ông này! Mấy tiếng trước còn nhắn lại những lời dịu dàng, ngọt ngào cho cô mà đảo mắt đã lại xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện vào đúng lúc không nên xuất hiện này.

Thư Tâm nhìn chằm chằm vào Vương Hiểu Hân đang vịn vào người phục vụ mà đứng dậy, ánh mắt chuyển xuống chiếc di động màu phấn hồng trên bàn của cô nàng, tay hơi xiết lại: Thì ra vốn chẳng phải là con thỏ. Là sói đội lốt thỏ!

Cô đã lăn lộn trong thương trường bao năm lại bị một sinh viên mới ra trường đùa giỡn!

Cô đã tụt hậu hay vì nữ sinh bây giờ đều biến dị như vậy?

Thư Tâm cúi đầu xách túi đồ của mình rồi đi thẳng ra cửa, chẳng buồn liếc nhìn cô gái đáng thương đang chạy theo xin lỗi mình. Cô ngẩng cao đầu trước những cái nhìn của mọi người trong quán mà bước đi

Lúc đi qua Trần Gia Lạc, tay cô bị anh nắm lấy

Trần Gia Lạc đau khổ gọi tên cô bằng một giọng nói dịu dàng:

- Thư Thư… Thư Thư…

Trước sau như một…

Thư Tâm lắc tay rút ra, Trần Gia Lạc như chấn kinh mà vội ôm chặt eo cô, khóa chặt cô vào lòng, mặc cho cô dùng giày cao gót giẫm chân anh thì anh cũng chẳng kêu đau

- Thư Thư… Thư Thư…

Anh không ngừng gọi tên cô, hương vị nhẹ nhàng vô cùng quen thuộc suốt tám năm bên nhau của anh vấn vít trong không gian. Mũi Thư Tâm cay cay, người cũng cứng ngắc lại.

Thư Tâm cười đầy mỉa mai, cô chưa bao giờ biết, thì ra mình là người bị bệnh cuồng sạch sẽ.

Sau lưng chợt vang lên một giọng nói dịu dàng như đánh cho Trần Gia Lạc hiện nguyên hình:

- Gia Lạc…

Cánh tay ôm eo Thư Tâm đột nhiên xiết chặt, Thư Tâm chẳng chút biểu cảm nghiêng đầu nhìn lại thì đã thấy Vương Hiểu Hân bưng miệng, mắt trợn tròn đầy hoảng sợ.

Cô ta khẽ lui về phía sau, cố cười nhưng thật khó coi:

- Giám… giám đốc Trần… Xin… xin lỗi, quấy rầy hai người, em… em… không cố ý… xin lỗi…

Đôi mắt đỏ bừng long lanh nước giờ như đê vỡ, vô cùng yếu ớt đáng thương.

Cô nhìn Trần Gia Lạc đang ôm chặt Thư Tâm, trong mắt là sự quyến luyến không nỡ nhưng vẫn quyết tâm xoay người chạy đi.

Như một cảnh quay chậm, Thư Tâm trơ mắt nhìn giày cao gót của Vương Hiểu Hân bước hẫng trên bậc thang nhỏ, bên tay lập tức vang lên tiếng hét quen thuộc đến cùng cực:

- Cẩn thận!

Cánh tay ôm cô lập tức buông lỏng, lòng Thư Tâm cũng như rơi xuống đáy vực

Cô nhắm mắt lại, rồi cố gắng run rẩy mở ra thì đã thấy Trần Gia Lạc như trốn tránh mà cúi đầu, bàn tay vừa quấn quanh eo mình giờ đã ở bên eo Vương Hiểu Hân, cẩn thận che chở bụng cho Vương Hiểu Hân. Mà Vương Hiểu Hân thì đã sớm nhào vào lòng anh mà khóc òa lên, như đứa trẻ tìm được nơi phát tiết, khóc đến xé lòng.

Thư Tâm nhìn chằm chằm vào tay Trần Gia Lạc, trong lòng dâng lên sự chán ghét vô cùng. Sau đó, cô kinh hãi nhìn ánh mắt trốn tránh của Trần Gia Lạc mà không thể tin nổi…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương