Edit: Pingki

Bạn nhỏ Triệu Anh Tuấn được dựng lên với hình tượng nhân vật mang đầy sắc thái bi kịch.

Bởi vì bộ dạng rất thanh tú, cho nên mấy bạn nhỏ trong lớp đều gọi cậu ta là ẻo lả. Vì chứng minh mình không phải là ẻo lả, cậu ta đã cố ý chọn một cặp kính mắt màu đen cỡ bự mang khí chất của người lãnh đạo quốc gia, kết quả lại bị gọi là con cú mèo. Cuối cùng để không phải chịu sự kỳ thị của các học sinh khác, cậu ta bèn quyết định cạnh tranh chức uỷ viên lao động, sau cùng lại bị tên phá phách nhất lớp Vệ Bắc đoạt đi mất.

Rốt cục không chịu nổi những đả kích này, bạn nhỏ Triệu Anh Tuấn đã làm ra một chuyện mờ ám đầu tiên trong đời mình, cậu ta len lén khóa cửa phòng học lại, không cho Vệ Bắc đi ra ngoài. Lại không nghĩ rằng, việc làm đó đã liên lụy lớp trưởng phải dọn nhà vệ sinh một tháng trời, vì thế trong lòng cậu ta ôm ấp một nỗi day dứt sâu sắc với lớp trưởng.

Vì bồi thường cho Diệp Sơ, cũng là vì trả thù Vệ Bắc, bạn nhỏ Triệu Anh Tuấn cố lấy tất cả dũng khí ra vạch trần kẻ đầu sỏ đã lén giấu bài tập của Diệp Sơ, chứng kiến Vệ Bắc bị giáo viên phê bình, tâm lý chịu ức hiếp nhiều năm qua của cậu ta rốt cục cũng chiếm được chút cân bằng ngắn ngủi. Nhưng chẳng được bao lâu, cậu ta liền vì chút xúc động của mình mà phải trả giá đắt. Mắt thấy nắm đấm chân truyền từ ba mình của Vệ Bắc đang giáng xuống, lớp trưởng điềm đạm nho nhã của ngày thường bỗng nhiên dũng cảm đứng ra chắn trước mặt cậu ta.

Cùng bị ức hiếp, lớp trưởng có thể không sợ bá quyền, hiên ngang lẫm liệt.

Cùng cảnh phải đối mặt với nắm đấm của Vệ Bắc, lớp trưởng có thể bình tĩnh tự nhiên, không chớp mắt lấy một cái.

Cùng dạng điềm đạm nho nhã, lớp trưởng lại có thể làm ra một loại khí chất riêng độc đáo như vậy.

Bạn nhỏ Triệu Anh Tuấn cứ như thế bị lớp trưởng vĩ đại làm rung động sâu sắc, hơn mười năm qua, lần đầu tiên mục tiêu phấn đấu, cậu ta không chút do dự quyết định theo đuôi Diệp Sơ, làm “tiểu đệ” của cô!

Từ đó về sau, bên người Diệp Sơ lại xuất hiện thêm một thân ảnh, trên mặt cậu ta đeo một cặp mắt kính cỡ bự màu đen, không ngừng xun xoe:

“Lớp trưởng, tôi giúp cậu thu vở!”

“Lớp trưởng, tôi giúp cậu nộp cho cô!”

“Lớp trưởng, tôi giúp cậu đi đổ rác!”

….

“Vuốt mông ngựa!”, Vệ Bắc liếc xéo Triệu Anh Tuấn đang điên cuồng vuốt mông ngựa, hừ một tiếng.

Mấy đứa nhóc bên cạnh trong nhóm hư hỏng của nó cười tủm tỉm đến gần, “Lão Đại, cậu không biết sao, tên ẻo lả kia thích lớp trưởng của chúng ta a”.

“Phải không, theo đuổi cũng sít sao lắm nha…”, có tên bên cạnh cười xấu xa.

Vệ Bắc khi đó vừa lên lớp bốn, đám nhỏ trong lớp cũng lơ mơ biết chút ít về chuyện ôm ấp tình cảm của thiếu nam thiếu nữ, khinh thường hừ một tiếng: “Phi, ánh mắt kiểu gì không biết!”

“Thì đó, một con nhỏ mập, cũng chỉ có một tên ẻo lả mới để mắt đến a”.

“Nè, từ nay bọn mình gọi lớp trưởng là Triệu phu nhân, thế nào?”

Triệu phu nhân? Vệ Bắc híp mắt lại thành một đường, nghe thế nào cũng cảm thấy gọi Diệp Phì dễ nghe hơn, vì thế hung tợn trừng mắt nhìn mấy thằng nhóc phá phách bên cạnh đang hăng hái bừng bừng, liếc mắt một cái: “Không còn chuyện gì để bàn hay sao mà cứ nói mãi chuyện này thế, không thấy chán à? Giờ ra chơi tiết sau, ai đi đá banh với tôi?”.

“Tôi tôi tôi”, ai nấy đều tranh giành nhau đi.

Không thể không nói, thành tích học tập của Vệ Bắc tuy rằng kém, tính cách cũng hư hỏng, nhưng ở phương diện thể dục quả thực là rất có thiên phú.

Trường học từng học kỳ phải đạt tiêu chuẩn hoạt động, nó cho tới bây giờ đều là giành điểm cao nhất, trường học tổ chức một đại hội thể dục thể thao, một mình nó tham gia ba hạng mục, chạy bộ nhảy xa không gì là không làm được. Năm học lớp bốn, trường học làm theo phong trào của khu, tập hợp một đội bóng đá thiếu niên, nó là một trong những cầu thủ trúng tuyển, làm cầu thủ trẻ tuổi nhất, nhưng lại dũng mãnh nhất trong đội, lách qua thủ môn cao lớn đội đối phương giúp toàn đội ghi một bàn quan trọng nhất, mang cúp giải thiếu niên xuất sắc nhất khu về cho đội bóng đá, nở mày nở mặt vô hạn.

Thấy Vệ Bắc có năng khiếu vận động như vậy, hơn nữa bộ dạng lại đẹp trai, mặc dù là đại ca phá phách trong trường, thành tích học tập thì be bét vô cùng, nhưng vẫn hấp dẫn không ít nam sinh đi theo làm đệ tử, không ít các nữ sinh thầm thương trộm nhớ.

Thế nên, nó vừa nói muốn đi đá banh, một nửa nam sinh trong lớp phấn khích, còn có mấy cô nàng mới biết yêu mượn cớ đến sân thể dục nhìn lén, khỏi phải nói có bao nhiêu náo nhiệt.

Diệp Sơ không tham gia hoạt động ngoài giờ, cô Lí gọi cô lên văn phòng lấy vở bài tập làm văn đã sửa xong của cả lớp về, vở rất dày, một mình cô ôm một chồng cao, ngay cả tầm mắt cũng bị che khuất, Triệu Anh Tuấn đi theo sau không ngừng săn đón: “Lớp trưởng, để tôi giúp cậu đi, lớp trưởng, cậu đừng khách khí với tôi a!”

Diệp Sơ thực bất đắc dĩ, người này giống như cái đuôi tối ngày bám theo mình, phiền muốn chết, còn không bằng tên nhóc hư hỏng nhà họ Vệ bớt được một việc a!

Cảm thấy phiền phức, Diệp Sơ ôm chồng vở bước đi nhanh hơn.

Ngay lúc này, từ đằng trước bỗng nhiên một trái banh vèo vèo bay tới, bởi vì cô bị chồng vở che khuất tầm mắt, không tránh kịp, đúng lúc bị đập trúng, lập tức ngã lăn ra đất, vở bài tập tung toé trên đường đi.

Vệ Bắc không ngờ bóng của mình đụng trúng người người khác, vừa chạy tới liền thấy, thì ra người bị đụng trúng là Diệp Phì, đang định nói vài câu châm chọc, đột nhiên bị Triệu Anh Tuấn bên cạnh lao tới hung hăng đẩy một phen.

Chưa bao giờ gặp qua chuyện như thế này, đại ca trường tiểu học Chim Bồ Câu mạnh mẽ không đối thủ thoáng cái như rơi vào mộng, đợi đến khi nó phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy ánh mắt nổi giận đùng đùng của Triệu Anh Tuấn ẩn dưới cặp mắt kính quê mùa, nhất thời liền phát hỏa.

“Cậu làm cái gì thế hả?” Nó đi qua giống như muốn khiêu khích mà đẩy lại Triệu Anh Tuấn một cái.

Triệu Anh Tuấn bừng bừng xông lên, bị nó đẩy một cái, khí thế giảm mất phân nửa, người bắt đầu run run: “Cậu….các cậu sao lại đá banh như vậy? Không…..không thấy nơi này có người đi qua sao?”

“Các cậu đi đường, cũng không thấy nơi này chúng tôi đang đá banh à?” Vệ Bắc hùng hổ.

Triệu Anh Tuấn lập tức cứng họng, một nửa khí thế còn lại cũng bốc hơi đâu mất.

Ở đằng sau, Diệp Sơ từ mặt đất đứng lên, nhặt lại vở rơi trên đất, tay của cô bị hòn đá nhỏ bên cạnh sân thể dục quệt vào bị thương, tay vừa chạm vào vở, đau nhói phải rụt về.

Có bạn học tinh mắt nhìn thấy, la lên: “Lớp trưởng bị thương! Lớp trưởng bị thương!”.

Triệu Anh Tuấn vừa nghe, khẩn trương vô cùng, chạy nhanh qua kiểm tra xem xét, mới đi được vài bước, đã bị người khác túm cổ kéo sang một bên.

“Nhìn cái gì nữa, tránh ra a!”, Vệ Bắc đi vào giữa đám người, thấy bàn tay Diệp Sơ bị quệt vào đá, phía trên còn đang rướm máu, nó bĩu môi, túm cánh tay Diệp Sơ lên, tâm không tình lòng không nguyện nói: “Đi, đến phòng y tế!”.

Bàn tay Diệp Sơ sau đó được bôi thuốc tím khử trùng, ông bác sĩ già trong phòng y tế không ngừng dặn dò người đi cùng là Vệ Bắc: “Nhớ kỹ miệng vết thương không thể đụng nước, tay cũng không thể mang, xách đồ vật gì biết không?”

“Ông nói với nhỏ đó, nói với tôi thì có ích lợi gì”, Vệ Bắc lại bĩu môi, bộ dạng không kiên nhẫn.

Ông bác sĩ già dễ tính, cười ha hả nói: “Anh bạn nhỏ này, tuổi còn nhỏ mà tính tình không nhỏ a, cẩn thận sau này không lấy được vợ”.

“Liên quan đến ông cái rắm!”

“Lấy không được vợ, cũng không được khóc nhè nha” ^^~

Vệ Bắc: “…….. ”

Ngày đó là một ngày rất hiếm thấy, Diệp Sơ và Vệ Bắc cùng nhau về nhà, tà dương chiếu xuống ven sông, một cô nương mập mạp tóc cắt ngắn tròn vo im lặng bước đi, cách cô ba thước là một đứa con trai cao dong dỏng trên lưng đeo một cặp sách Transformers màu xanh, trong tay xách một cặp sách Hello Kitty mà hồng phấn, vẻ mặt thối hoắc đi phía sau.

Ánh tà dương đem bóng từng người trải dài trên mặt đất, ánh nắng vàng dọc theo hai bên bờ, thẳng tắp đến cuối con đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương