Edit: Pingki

Diệp Sơ bất đắc dĩ gật gật đầu: “Ông ấy còn có nghị lực hơn cả mẹ em.”

“Em cũng đừng động tâm đấy.” Vệ Bắc nửa đùa nửa thật nói.

Diệp Sơ ngẩn ra, sắc mặt thoáng có chút biến hóa, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường: “Thế nào? Em đã quyết định thi nghiên cứu sinh rồi. Không tán dóc với anh nữa, em phải đi ôn bài đây.” Cô nói xong, liền đi vào trong phòng.

Nhìn theo bóng dáng của cô, Vệ Bắc dường như dự cảm được có chuyện gì đó sắp tới.

Những ngày ôn thi nghiên cứu sinh thực buồn tẻ, Diệp Sơ ở luôn bên cạnh Vệ Bắc, mỗi ngày đều vùi đầu vào đống bài tập nhàm chán, mà Vệ Bắc cũng phải đi thực tập, ngày nào cũng tối muộn mới về, cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ này cũng coi như không vượt quá quy củ.

Mấy tuần như vậy trôi qua, ngày thi càng ngày càng đến gần. Hôm nay vừa đúng là ca trực ban của Vệ Bắc, thế nên khi hắn về đến nhà đã là nửa đêm, mở cửa nhà ra liền phát hiện trong nhà đang bật đèn sáng trưng, còn Diệp Sơ đang chôn mặt vào đống sách vở, không phải học, mà là đang ngủ.

Hắn không khỏi có chút đau lòng vì cô gái kia, tuy nói thi nghiên cứu sinh không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng cô như vậy quả thực không khác gì liều mạng. Đặc biệt mấy ngày nay, cô dường như ngày nào cũng vừa rời giường là chui vào đống sách, cả ngày cả đêm, mất ăn mất ngủ đi ôn tập, căn bản là không thèm để ý đến thân thể của mình có còn chịu được nữa hay không, nếu còn thế này, không ngã bệnh mới là chuyện lạ.

Nếu…. lúc trước cô chọn xuất ngoại du học chứ không phải ở lại thi nghiên cứu sinh, thì bây giờ có phải cô sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như thế này không? Trong lòng Vệ Bắc bỗng nảy ra một ý niệm như vậy, lồng ngực bất giác trở nên căng thẳng, có chút khó chịu.

Đúng lúc này, Diệp Sơ đang nằm úp sấp trên bàn hơi hơi cựa mình, có lẽ là bị lạnh.

Vệ Bắc lấy lại tinh thần, vội vàng chạy qua bế cô lên, đi vào trong phòng.

Trông cô có lẽ đã mệt muốn chết đi rồi, mặc dù bị ôm thế này, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt ngủ rất say. Vệ Bắc thật cẩn thận đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn, chắc chắn rằng cô không bị cảm lạnh nữa mới an tâm đi ra khỏi phòng.

Trên bàn bên phòng ngoài tài liệu ôn tập bày lung tung khắp nơi, mới nhìn qua cũng khiến đầu đau không thôi. Vệ Bắc ngồi xuống, trên ghế hãy còn chút ấm áp từ cơ thể cô lưu lại còn chưa kịp tán đi.

Hắn nhìn xấp tư liệu trên bàn mà ngẩn người, mở xem vài trang đều là đống công thức phức tạp, chỗ nào có chỗ trống đều bị Diệp Sơ dùng bút viết lên chi chít, phía dưới cùng trang là hình ảnh của vũ trụ với biển sao dày đặc, hắn bỗng có một loại cảm giác như không thể nắm bắt được.

Vệ Bắc nhìn chằm chằm hình ảnh kia đến xuất thần, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng dép lê quẹt lên mặt sàn, thì ra là Diệp Sơ đã tỉnh lại từ khi nào, vẻ mặt còn buồn ngủ đứng ở phía sau hắn.

“Anh về rồi sao?” Cô hỏi.

“Ừm, sao em lại ra đây, mau quay về ngủ đi, đừng để bị lạnh.”

“Em không sao.” Diệp Sơ kéo kéo chăn khoác trên người, nói: “Em hồi nãy không biết thế nào lại ngủ gật, còn có bài tập chưa làm xong đây.”

“Em thôi đi!” Vệ Bắc có chút tức giận: “Đã mấy giờ rồi? Bài để mai làm không được sao? Bây giờ đã trễ thế này rồi, cứ cố rồi khiến bản thân đổ bệnh thì phải làm sao? Mau mau đi ngủ cho anh.”

Diệp Sơ trông có vẻ như rất không cam tâm, nhưng mà nhìn vẻ mặt hình sự của tên kia, đành phải đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.

“Sao còn chưa đi?” Vệ Bắc thúc giục.

Diệp Sơ sờ sờ bụng, ngượng ngùng nói: “Thực ra, em có một chút đói bụng…”

Vệ Bắc lúc này không nổi cơn nữa, nghĩ thầm cô gái kia cuối cùng cũng còn nhớ tới chuyện ăn cơm, vì thế đứng lên nói: “Trong tủ lạnh còn một ít sủi cảo, để anh đi luộc cho em ăn.” Sau đó hắn liền đeo cái tạp dề Hello Kitty kia lên, miệng khẽ lẩm nhẩm mấy câu hát đi vào bếp luộc sủi cảo cho bà xã ăn.

Hắn nào có biết, chờ nồi sủi cảo luộc chín xong, vừa đi ra lại thấy Diệp Sơ đang đọc sách.

Vệ Bắc vừa tức giận lại vừa đau lòng, đi qua đó lấy sách của cô gấp lại: “Em hôm nay nếu còn dám đọc thêm chữ nào trong cuốn sách này, đời này em cũng đừng mong nhìn thấy nó lần nào nữa!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Sơ biết tính tình hắn, tuyệt đối nói được là làm được, thế nên cô vội vội vàng vàng đem đống tài liệu bảo bối của mình dẹp sang một bên, ngoan ngoãn chạy vào bếp bưng sủi cảo ra, ngoan ngoãn ngồi ăn.

“Nhừ quá.” Cô nói.

“Có đồ cho em ăn mà còn đòi hỏi nhiều như vậy, không muốn ăn nữa thì để anh đổ đi!” Vệ Bắc vẫn còn đang nổi nóng.

Diệp Sơ vội lắc đầu, liều chết ôm chặt cái chén trong tay, một bộ như muốn liều sống liều chết với nồi sủi cảo vậy.

Thấy cô như vậy, cơn giận của Vệ Bắc nhất thời nguôi ngoai, cố nén cười nói: “Ăn nhanh đi, ăn xong rồi đi ngủ.”

“Vâng.” Diệp Sơ lúc này đã rút kinh nghiệm, yên lặng cúi đầu ăn. Mặc dù sủi cảo luộc hơi bị nhừ quá, nước dùng chung còn bỏ hơi nhiều muối, nhưng giữa đêm khuya vừa đói vừa rét cực khổ ôn thi nghiên cứu sinh, Diệp Sơ lại cảm thấy đây tựa như mỹ thực mà ông trời ban cho riêng cô vậy.

Vệ Bắc không nói nữa, ngồi bên cạnh nhìn Diệp Sơ ăn từng miếng, ngoài cửa sổ, bóng đêm càng thêm dày đặc.

Bỗng nhiên, hắn mở miệng: “Diệp Phì, lúc trước vì sao em lại chọn học thiên văn?”

Diệp Sơ mới vừa nhét một miếng sủi cảo vào miệng, ngẩng đầu kỳ quái nhìn Vệ Bắc, không biết hắn vì cái gì tự nhiên lại hỏi đến chuyện này. Nhưng mà nhìn bộ dáng hắn giống như rất muốn biết vậy, Diệp Sơ đành cố gắng hồi tưởng lại một chút, vừa khó khăn nuốt miếng sủi cảo vào bụng: “Chính là lần đó, em không nhớ được tên của anh, anh liền chỉ lên sao Bắc cực, nói rằng đó là tên của anh, anh nhớ không?”

Thì ra cô vẫn còn nhớ rõ, Vệ Bắc cầm lòng không được run một cái.

Diệp Sơ tiếp tục nói: “Chính là ngày đó, em bỗng nhiên cảm thấy những vì sao trên bầu trời thực thú vị. Về đến nhà liền chọn khoa Thiên văn, về sau mẹ em biết chuyện này, còn mắng em nữa, nói em chọn nghề tương lai mà lại tùy tiện như vậy.”

Lời của cô làm cho Vệ Bắc bàng hoàng không thôi, hắn chưa từng nghĩ tới thì ra mình có ảnh hưởng tới Diệp Sơ sâu sắc như vậy.

“Vậy em…có từng hối hận không?” Hắn dè dặt hỏi.

“Không hề, em cảm thấy ngành học này rất hay. Nó khiến em hiểu được vũ trụ thực bao la, còn chúng ta lại nhỏ bé nhường nào, có thể sống, dùng sinh mệnh hữu hạn của mình đi thăm dò vũ trụ vô hạn, thật là một chuyện làm cho người ta thấy hãnh diện bao nhiêu…. Anh làm sao vậy?” Diệp Sơ nhìn về phía Vệ Bắc đang ngẩn người: “Anh mệt rồi phải không, sao trông anh như không tập trung?”

Sắc mặt Vệ Bắc như lảng tránh: “Chắc là vậy, anh đi tắm rửa một cái, em ăn xong rồi thì nhớ đi ngủ, biết không?”

“Yes, sir!” Diệp Sơ làm điệu bộ chào trong quân đội, ánh mắt cong cong tràn ngập ý cười.

Vũ trụ thực bao la, còn chúng ta lại nhỏ bé nhường nào, có thể sống, dùng sinh mệnh hữu hạn của mình đi thăm dò vũ trụ vô hạn, thật là một chuyện làm cho người ta thấy hãnh diện bao nhiêu….

Những lời nói của Diệp Sơ, một lần lại một lần vang lên bên tai hắn. Vệ Bắc đi đến bên bồn rửa, mở vòi nước lạnh để rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, hắn bỗng có một loại cảm giác nói không nên lời.

Hắn không thể quên được ánh mắt Diệp Sơ vừa rồi khi nói những lời kia, nét mặt có chút nghiêm túc, đôi mắt đen nhánh sáng long lanh, chợt lóe lên tia hạnh phúc cùng hi vọng.

Hắn có lẽ không thể hiểu được chuỗi công thức phức tạp về thiên văn trong cuốn sách kia, nhưng hắn có thể hiểu được ánh mắt kia có nghĩa là gì. Đúng vậy, cô gái kia quả thực rất đam mê, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có một chuyện nào có thể khiến cô ấy đam mê như vậy. Mặc dù trong khoảng thời gian này cô ra sức ôn luyện, đến độ lao lực kiệt sức, nhưng khi cô nói đến thiên văn vũ trụ, ánh mắt cô nghiêm trang lại hứng khởi làm cho hắn không dám nhìn thẳng vào trong đó, khiến nơi sâu thẳm trong đáy lòng hắn bỗng dâng lên chút tự ti cùng áy náy.

Con chim đã dang rộng đôi cánh nhưng lại không được bay lên bầu trời bao la của mình, thật sự là một chuyện đáng buồn cỡ nào.

Vũ trụ mênh mông, nhân loại lại bé nhỏ đến mức chẳng bằng một con kiến trong sự mênh mông đó, một sinh mệnh nhỏ bé cùng với một sinh mệnh nhỏ bé khác trốn thoát khỏi những va chạm lục địa kiến tạo, trốn thoát khỏi những quái vật khổng lồ ở kỉ Jura, trốn thoát khỏi va chạm của thiên thạch, trải qua được mấy ngàn năm chiến tranh và nạn đói của nhân loại… Để rồi gặp được nhau là một chuyện kỳ diệu tới nhường nào.

Là sự an bài của vận mệnh, là định đoạt của ông trời.

Đã như thế, dù có đợi thêm vài năm nữa thì đã làm sao?

Có lẽ, đến lúc nên nhượng bộ rồi phải không?

Nếu em muốn tung cánh lên bầu trời rộng lớn, hãy để anh giúp em bay lượn, bởi vì, anh chính là bầu trời của em.

Hai năm sau, tại sân bay.

Giữa đám người lui lui tới tới nổi trội hẳn lên một thân người cao ngất, đứng yên một chỗ, hắn mặc một bộ tây trang may vừa khít người, ngũ quan thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, diện mạo đẹp trai làm cho mấy cô nữ sinh ngồi gần đó thổn thức không thôi.

Hắn trông có vẻ rất sốt ruột, nhìn chằm chằm vào di động. Đợi một lúc sau, di động vang lên, hắn vội vàng nghe máy, mở miệng ra liền rống: “Diệp Phì kia, cho em mấy phút nữa mà còn chưa đến thì đừng đến nữa, mau lên!”

“Thực hung dữ a!” Mấy nữ sinh vừa rồi còn bày vẻ háo sắc, bắt đầu nhao nhao lên.

“Không lẽ anh ta đang đợi bạn gái?”

“Hung dữ như vậy, bạn gái anh ta chẳng phải rất thảm sao? Người nào mà xui xẻo như vậy chứ?”

“Chưa chắc a, biết đâu bạn gái anh ta luyện quyền anh, một quyền thôi cũng cho anh ta thành đầu heo được rồi.”

“Hắc hắc, cũng thật là khủng bố quá đi. Mà mình đoán có khi bạn gái anh ta còn hung dữ hơn anh ta nữa không chừng ấy.”

“Đừng nói nữa, mau nhìn kìa, đến rồi đến rồi.”

Mấy cô nàng chim sẻ lập tức ngừng bàn luận, cùng nhau nhìn về một phía, chỉ thấy anh đẹp trai hung dữ kia bỗng nhiên nhìn về một hướng. Trong đám người đi tới có một thân ảnh không mấy nổi bật, trên người mặc một chiếc áo T-shirt bình thường, kéo theo một vali hành lý bình thường, tóc cột kiểu đuôi ngựa bình thường, cộng thêm một gương mặt không thể bình thường hơn, nói tóm lại, thực bình thường là được rồi.

Điều này hiển nhiên đã khiến đám chim sẻ thất vọng toàn tập.

“Không giống như người luyện quyền anh a.”

“Nhìn qua cũng không hung dữ mấy.”

“Chắc không phải bạn gái đâu nhỉ?”

“Nhìn kìa nhìn kìa, lại rống nữa!”

“Xem ra có bạn trai đẹp trai cũng chưa chắc gì được hạnh phúc.”

“Đúng thế đúng thế, nghiệp chướng a…”

Tiếng bàn tán dần dần nhỏ đi, cuối cùng cũng biến mất trong bầu không khí ồn ào ở sân bay.

Bên này, giọng nói của Vệ Bắc lại không hề nhỏ chút nào: “Diệp Phì, em xem giờ là mấy giờ rồi?”

Diệp Sơ ủy khuất: “Chuyến bay bị trễ, cũng không phải em nói nhanh là nhanh được…”

“Còn nữa, em xem em mặc thành bộ dạng gì đây? Chuyện kết hôn đại sự mà em có thể tùy tiện thế được sao?”

“Cũng không phải là em kết hôn.” Diệp Sơ ấm ức bĩu môi một cái.

“Nói thừa.” Vệ Bắc bị cô chọc cho nổi sùng: “Chúng ta kết hôn em dám đến muộn thử xem! Đi thôi, đừng ở đó mà lề mề nữa.” Hắn đón lấy hành lý trong tay cô, chân rảo bước thật nhanh ra ngoài khỏi phi trường.

Diệp Sơ ngoan ngoãn chạy đuổi theo sau, ngoài miệng cũng không cam lòng mà lẩm bẩm: “Vậy phải xem em có đồng ý lấy anh không…”

“Cái gì?” Vệ Bắc quay ngoắt đầu lại, ánh mắt sắc bén bắn về phía cô.

“Đi thôi đi thôi, muộn tới nơi rồi!” Diệp Sơ làm bộ như không nghe thấy gì, bay nhanh đi ra ngoài.

Hai người rất nhanh đã ra khỏi sân bay, leo lên ô tô chạy vào nội thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương