Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra
-
Chương 41
Edit: Pingki
Tùy tiện viện cớ này nọ, Diệp Sơ liền thuận lợi tránh được một kiếp phải đi tắm nước nóng, một mình ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Quả thật cô không hề thấy nuối tiếc chút nào, bởi vì mùa này ở Tam Á ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt, du khách lại rất đông, tóm lại chẳng bằng nằm lại trong phòng để điều hòa thổi mát mẻ, hưởng thụ một buổi sáng dễ chịu còn hơn.
Đáng tiếc, còn chưa thoải mái được bao lâu, điều hòa thế nhưng lại dám bãi công.
Diệp Sơ ấn ấn cái điều khiển một hồi, cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng ngày càng nóng hơn, không còn cách nào đành phải gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ, phía bọn họ đáp ứng rất nhanh, điện thoại mới vừa đặt xuống, đã thấy có người gõ cửa phòng mình.
Hiệu suất công việc đúng là cao thật, Diệp Sơ nghĩ như vậy, vội vàng đứng dậy chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là thân ảnh cao ngất của Thẩm Nam Thành đang đứng ngoài đó, trên gương mặt tuấn tú vẫn là nụ cười như thiên thần như trước.
Diệp Sơ ngẩn ra, đang muốn hỏi ‘sao anh lại quay về rồi, thì đối phương lại mở miệng trước cô: “Không phải đã nói là em bị đau bụng sao? Thế nào rồi?”
Cô hiển nhiên không phải là loại người hay nói dối, bị Thẩm Nam Thành hỏi như vậy, lập tức ngượng ngùng, mãi lâu sau mới lí nhí trả lời: “Uhm, đỡ hơn một chút rồi…”
“Chúng tôi vừa đi, em đã đỡ liền rồi sao?” Rõ ràng là cười hỏi, nhưng không biết thế nào, người này luôn khiến người đối diện cảm thấy một loại áp lực vô hình.
Trong nháy mắt Diệp Sơ nhớ lại những lời anh ta từng nói ở phòng mình mấy ngày trước, nhất thời cảm thấy nụ cười kia không hề đơn giản chút nào, cô không đáp lời anh ta, mà hỏi ngược lại: “Mọi người không phải là đi tắm nước nóng sao? Anh quay về làm gì?”
“Tôi bị cảm nắng.” Miệng nói dối mà mặt không đỏ, tim không loạn, so với Diệp Sơ còn thong dong hơn mấy chục lần.
“Thế nào lại bỗng nhiên bị cảm nắng vậy?”
“Em chẳng phải cũng bỗng nhiên đau bụng đó sao?”
“…” Diệp Sơ không còn gì để nói, lại có chút xấu hổ.
“Đứng lâu mệt thật, em không định mời tôi vào phòng ngồi một chút sao?” Thẩm Nam Thành chủ động mở miệng.
Diệp Sơ không cự tuyệt, nhưng cũng không đồng ý, đứng chắn ở ngay cửa, chân không hề nhúc nhích chút nào, lạnh nhạt nói: “Phòng tôi điều hòa hỏng rồi, nóng muốn chết.”
“Phải không?” Nụ cười của Thẩm Nam Thành càng sâu xa thêm mấy phần.
Ánh mắt kia tuy chỉ chợt lóe lên một chút, nhưng cũng không lọt khỏi mắt Diệp Sơ, giống như phản xạ có điều kiện mà lui lại đằng sau, chân mới bước được nửa bước, cổ tay đã bị người kia bắt được.
“Em là đang trốn tránh tôi đó sao?” Thẩm Nam Thành hỏi.
Diệp Sơ giật mình, bản năng muốn hất cánh tay anh ta ra.
“Em đang sợ tôi?” Anh ta lại hỏi, gương mặt càng lúc càng đến gần cô.
Diệp Sơ nhất thời trở nên hoảng hốt: “Anh đang nói gì vậy? Anh buông tay tôi ra trước đã!”
“Không quan trọng bằng việc em trả lời vấn đề của tôi trước, thế nào?” Cách anh ta nói chuyện không hề giống với Vệ Bắc, tên kia nói gì cũng quen miệng ra lệnh cho người khác, nhưng so với người này, ngược lại vẫn là Thẩm Nam Thành này hỏi những câu khiến người khác có cảm giác áp bách không thoải mái hơn.
Loại cảm giác này, thực khó chịu.
Diệp Sơ khẽ cắn môi, nhìn thẳng váo mắt anh ta, “Đúng, là tôi đang trốn tránh anh.”
Hai hàng lông mày của Thẩm Nam Thành hơi nhíu lại: “Tại sao chứ?”
“Bởi vì tôi không thích anh!” Đã thẳng thắn đến mức như vậy, nhưng vì cô trả lời rõ ràng quá, Thẩm Nam Thành lại hiểu sai ý.
Không thích? Nụ cười của anh ta nháy mắt lạnh đi vài phần, giọng lạnh lùng hỏi: “Vậy người em thích là ai? Chẳng lẽ là thằng nhóc thối chưa đủ lông đủ cánh kia sao?”
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta cười kiểu này, Diệp Sơ có chút không ngờ, miệng há hốc, lại không biết phải nói gì bây giờ.
Ngay lúc này, Thẩm Nam Thành lại khôi phục dáng vẻ bình thường, bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười mang theo mấy phần khinh thường: “Cho dù em thích tên đó, em tin tưởng sẽ thuyết phục gia đình em chấp nhận tên đó sao? Tôi nghe nói gia đình cậu ta hiện giờ đang gặp chuyện…”
Một câu này khiến trái tim Diệp Sơ trở nên thấp thỏm không yên.
Đúng vậy, điều này quả thật là cửa ải khó khăn lớn nhất đang chắn trước mặt cô và Vệ Bắc, đến tận bây giờ cô vẫn không quên những lời mà mẹ đã bắt cô phải hứa khi còn đang học trung học.
Bà ấy nói: Hai đứa không cùng một loại người.
Thấy Diệp Sơ thất thần, Thẩm Nam Thành bỗng nhiên có một loại khoái cảm đạt được thành tựu, gương mặt anh ta lại tiến đến gần hơn, nhẹ giọng nói: “So với việc ở bên với một người không thích hợp với mình, chi bằng tìm một người thích hợp hơn? Tỷ như…”Anh ta bỏ lửng không nói tiếp. Ánh mắt nhìn chăm chú vào vào đôi môi cô, càng lúc càng gần hơn.
Diệp Sơ còn đang vì một câu nói kia mà lặng người đi, anh ta nghĩ mình sắp thực hiện được ý đồ rồi, nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt này, một tiếng gọi nhỏ đã cắt ngang giữa hai người.
Một cậu em với đồ nghề sửa chữa điều hòa trong tay, kinh ngạc nhìn hai người.
“Đến đúng lúc thật…” Thẩm Nam Thành cười khẽ, buông tay ra, anh ta nghĩ vậy.
Ngay tại lúc hai người bị cắt ngang, Diệp Sơ cũng bị làm cho giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Nam Thành giống như đang định hôn mình, cả kinh không thôi, không nghĩ ngợi nhiều liền quăng cho anh ta một cái tát.
Một cái tát này có thể nói là làm chấn động lòng người, đừng nói là Thẩm Nam Thành và cậu em đi sửa chữa đứng ở bên, ngay cả Diệp Sơ cũng giật mình.
Cô sao lại có thể ra tay mà đánh người như vậy?
Thế nhưng là do anh ta chọc vào chỗ đau giữa cô và Vệ Bắc, còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, việc này thật sự đáng bị đánh! Diệp Sơ cắn răng, không yếu thế trừng mắt nhìn Thẩm Nam Thành một cái, một mạch đóng sầm cửa phòng.
Cánh cửa phòng kêu ‘rầm’ một tiếng, Thẩm Nam Thành sờ sờ lên má bị đánh sưng đỏ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng lập tức quay về phòng đối diện.
Cuối cùng, ở chỗ cũ chỉ còn lại một mình cậu em sửa chữa điều hòa, giơ cái tua vít trong tay, buồn bực cực độ mà lẩm bẩm.
“Tôi chỉ tới để sửa điều hòa thôi mà…”
“Cuộc hành trình đến Tam Á lần này, từ lúc bắt đầu đã không hay ho gì, đến khi kết thúc cũng vội vội vàng vàng, từ lúc hai nhà bước lên máy bay thì Diệp Sơ vẫn luôn giữ trầm mặc không nói lời nào.
Thẩm Nam Thành thì ngược lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, vẫn tới tới lui lui nói chuyện cùng cô, bình tĩnh vô cùng, khiến Diệp Sơ còn tưởng là những chuyện lúc trước chỉ là một giấc mơ mình cô vậy.
Mãi đến khi máy bay hạ cánh, người nhà hai bên nói lời tạm biệt nhau, Thẩm Nam Thành bỗng nhiên nói khe khẽ bên tai Diệp Sơ: “Những điều tôi nói đều là thật lòng, em không ngại thì cân nhắc thử xem.”
Lúc Diệp Sơ quay đầu lại thì anh ta đã kéo hành lý đi một đoạn xa rồi, khi vẫy tay tạm biệt cô, khóe miệng còn vung lên nụ cười đầy tự tin, tựa như chắc ăn mười phần Vệ Bắc sẽ không được ba mẹ cô chấp nhận vậy.
Diệp Sơ tức nghẹn cả bụng, buồn bực đến khó chịu, trên đường về gửi cho Vệ Bắc một tin nhắn: “Tôi về rồi.”
Một lát sau, cô cũng nhận được tin nhắn của Vệ Bắc hồi âm: “Diệp Tử, kỳ nghỉ hè này tôi ra ngoài làm thêm.”
“Làm việc gì thế?”
“Chuyển phát nhanh.”
Tưởng tượng đến việc hắn vừa bày ra bản mặt thối chuyển thư nhanh cho người ta, Diệp Sơ liền nhịn không được mỉm cười: “Sao lại muốn đi làm thêm vậy?”
“Trước kia đều là được ba mẹ chu cấp, thiếu cái gì cũng phải ngửa tay xin, bây giờ tôi mới biết được họ để có được như vậy không dễ dàng chút nào, cho nên muốn thử rèn luyện bản thân một chút.”
Hắn rất ít khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, Diệp Sơ bỗng nhiên cảm thấy tên con trai thích làm phiền cô mười mấy năm qua quả thực đã trưởng thành rồi, còn cô thì sao? Có phải cũng nên thay đổi rồi hay không?
Cô ngẩng đầu nói với mẹ già đang ngồi bên cạnh: “Mẹ, kỳ nghỉ hè còn dài, con muốn đi tìm một công việc gì đó để làm thêm.”
Lưu Mĩ Lệ lúc ấy còn đang mệt mỏi lại buồn ngủ vì mới đi một chặng đường dài xong, nghe con gái nói vậy, không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý luôn, thế cho nên ý tưởng đi làm thêm của Diệp Sơ đã không bị bóp chết từ lúc còn trong trứng nước. Chờ đến khi bà muốn lên tiếng ngăn cản thì con gái đã sớm đem ý tưởng biến thành thực tiễn rồi.
Diệp Sơ tìm một công việc bình thường nhất trong những việc bình thường——làm gia sư.
Học trò của Diệp Sơ là một thằng nhóc mới học lớp ba tiểu học, thành tích cực kì kém cỏi, lại bướng bỉnh không nói nổi, nghe nói đã làm cho mấy vị gia sư trước giận quá mà bỏ đi, ba mẹ thằng bé sắp hết hy vọng với đứa con trai này rồi. *nghe hơi giống với bạn Vệ Bắc hồi nhỏ
Tùy tiện viện cớ này nọ, Diệp Sơ liền thuận lợi tránh được một kiếp phải đi tắm nước nóng, một mình ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Quả thật cô không hề thấy nuối tiếc chút nào, bởi vì mùa này ở Tam Á ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt, du khách lại rất đông, tóm lại chẳng bằng nằm lại trong phòng để điều hòa thổi mát mẻ, hưởng thụ một buổi sáng dễ chịu còn hơn.
Đáng tiếc, còn chưa thoải mái được bao lâu, điều hòa thế nhưng lại dám bãi công.
Diệp Sơ ấn ấn cái điều khiển một hồi, cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng ngày càng nóng hơn, không còn cách nào đành phải gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ, phía bọn họ đáp ứng rất nhanh, điện thoại mới vừa đặt xuống, đã thấy có người gõ cửa phòng mình.
Hiệu suất công việc đúng là cao thật, Diệp Sơ nghĩ như vậy, vội vàng đứng dậy chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là thân ảnh cao ngất của Thẩm Nam Thành đang đứng ngoài đó, trên gương mặt tuấn tú vẫn là nụ cười như thiên thần như trước.
Diệp Sơ ngẩn ra, đang muốn hỏi ‘sao anh lại quay về rồi, thì đối phương lại mở miệng trước cô: “Không phải đã nói là em bị đau bụng sao? Thế nào rồi?”
Cô hiển nhiên không phải là loại người hay nói dối, bị Thẩm Nam Thành hỏi như vậy, lập tức ngượng ngùng, mãi lâu sau mới lí nhí trả lời: “Uhm, đỡ hơn một chút rồi…”
“Chúng tôi vừa đi, em đã đỡ liền rồi sao?” Rõ ràng là cười hỏi, nhưng không biết thế nào, người này luôn khiến người đối diện cảm thấy một loại áp lực vô hình.
Trong nháy mắt Diệp Sơ nhớ lại những lời anh ta từng nói ở phòng mình mấy ngày trước, nhất thời cảm thấy nụ cười kia không hề đơn giản chút nào, cô không đáp lời anh ta, mà hỏi ngược lại: “Mọi người không phải là đi tắm nước nóng sao? Anh quay về làm gì?”
“Tôi bị cảm nắng.” Miệng nói dối mà mặt không đỏ, tim không loạn, so với Diệp Sơ còn thong dong hơn mấy chục lần.
“Thế nào lại bỗng nhiên bị cảm nắng vậy?”
“Em chẳng phải cũng bỗng nhiên đau bụng đó sao?”
“…” Diệp Sơ không còn gì để nói, lại có chút xấu hổ.
“Đứng lâu mệt thật, em không định mời tôi vào phòng ngồi một chút sao?” Thẩm Nam Thành chủ động mở miệng.
Diệp Sơ không cự tuyệt, nhưng cũng không đồng ý, đứng chắn ở ngay cửa, chân không hề nhúc nhích chút nào, lạnh nhạt nói: “Phòng tôi điều hòa hỏng rồi, nóng muốn chết.”
“Phải không?” Nụ cười của Thẩm Nam Thành càng sâu xa thêm mấy phần.
Ánh mắt kia tuy chỉ chợt lóe lên một chút, nhưng cũng không lọt khỏi mắt Diệp Sơ, giống như phản xạ có điều kiện mà lui lại đằng sau, chân mới bước được nửa bước, cổ tay đã bị người kia bắt được.
“Em là đang trốn tránh tôi đó sao?” Thẩm Nam Thành hỏi.
Diệp Sơ giật mình, bản năng muốn hất cánh tay anh ta ra.
“Em đang sợ tôi?” Anh ta lại hỏi, gương mặt càng lúc càng đến gần cô.
Diệp Sơ nhất thời trở nên hoảng hốt: “Anh đang nói gì vậy? Anh buông tay tôi ra trước đã!”
“Không quan trọng bằng việc em trả lời vấn đề của tôi trước, thế nào?” Cách anh ta nói chuyện không hề giống với Vệ Bắc, tên kia nói gì cũng quen miệng ra lệnh cho người khác, nhưng so với người này, ngược lại vẫn là Thẩm Nam Thành này hỏi những câu khiến người khác có cảm giác áp bách không thoải mái hơn.
Loại cảm giác này, thực khó chịu.
Diệp Sơ khẽ cắn môi, nhìn thẳng váo mắt anh ta, “Đúng, là tôi đang trốn tránh anh.”
Hai hàng lông mày của Thẩm Nam Thành hơi nhíu lại: “Tại sao chứ?”
“Bởi vì tôi không thích anh!” Đã thẳng thắn đến mức như vậy, nhưng vì cô trả lời rõ ràng quá, Thẩm Nam Thành lại hiểu sai ý.
Không thích? Nụ cười của anh ta nháy mắt lạnh đi vài phần, giọng lạnh lùng hỏi: “Vậy người em thích là ai? Chẳng lẽ là thằng nhóc thối chưa đủ lông đủ cánh kia sao?”
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta cười kiểu này, Diệp Sơ có chút không ngờ, miệng há hốc, lại không biết phải nói gì bây giờ.
Ngay lúc này, Thẩm Nam Thành lại khôi phục dáng vẻ bình thường, bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười mang theo mấy phần khinh thường: “Cho dù em thích tên đó, em tin tưởng sẽ thuyết phục gia đình em chấp nhận tên đó sao? Tôi nghe nói gia đình cậu ta hiện giờ đang gặp chuyện…”
Một câu này khiến trái tim Diệp Sơ trở nên thấp thỏm không yên.
Đúng vậy, điều này quả thật là cửa ải khó khăn lớn nhất đang chắn trước mặt cô và Vệ Bắc, đến tận bây giờ cô vẫn không quên những lời mà mẹ đã bắt cô phải hứa khi còn đang học trung học.
Bà ấy nói: Hai đứa không cùng một loại người.
Thấy Diệp Sơ thất thần, Thẩm Nam Thành bỗng nhiên có một loại khoái cảm đạt được thành tựu, gương mặt anh ta lại tiến đến gần hơn, nhẹ giọng nói: “So với việc ở bên với một người không thích hợp với mình, chi bằng tìm một người thích hợp hơn? Tỷ như…”Anh ta bỏ lửng không nói tiếp. Ánh mắt nhìn chăm chú vào vào đôi môi cô, càng lúc càng gần hơn.
Diệp Sơ còn đang vì một câu nói kia mà lặng người đi, anh ta nghĩ mình sắp thực hiện được ý đồ rồi, nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt này, một tiếng gọi nhỏ đã cắt ngang giữa hai người.
Một cậu em với đồ nghề sửa chữa điều hòa trong tay, kinh ngạc nhìn hai người.
“Đến đúng lúc thật…” Thẩm Nam Thành cười khẽ, buông tay ra, anh ta nghĩ vậy.
Ngay tại lúc hai người bị cắt ngang, Diệp Sơ cũng bị làm cho giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Nam Thành giống như đang định hôn mình, cả kinh không thôi, không nghĩ ngợi nhiều liền quăng cho anh ta một cái tát.
Một cái tát này có thể nói là làm chấn động lòng người, đừng nói là Thẩm Nam Thành và cậu em đi sửa chữa đứng ở bên, ngay cả Diệp Sơ cũng giật mình.
Cô sao lại có thể ra tay mà đánh người như vậy?
Thế nhưng là do anh ta chọc vào chỗ đau giữa cô và Vệ Bắc, còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, việc này thật sự đáng bị đánh! Diệp Sơ cắn răng, không yếu thế trừng mắt nhìn Thẩm Nam Thành một cái, một mạch đóng sầm cửa phòng.
Cánh cửa phòng kêu ‘rầm’ một tiếng, Thẩm Nam Thành sờ sờ lên má bị đánh sưng đỏ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng lập tức quay về phòng đối diện.
Cuối cùng, ở chỗ cũ chỉ còn lại một mình cậu em sửa chữa điều hòa, giơ cái tua vít trong tay, buồn bực cực độ mà lẩm bẩm.
“Tôi chỉ tới để sửa điều hòa thôi mà…”
“Cuộc hành trình đến Tam Á lần này, từ lúc bắt đầu đã không hay ho gì, đến khi kết thúc cũng vội vội vàng vàng, từ lúc hai nhà bước lên máy bay thì Diệp Sơ vẫn luôn giữ trầm mặc không nói lời nào.
Thẩm Nam Thành thì ngược lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, vẫn tới tới lui lui nói chuyện cùng cô, bình tĩnh vô cùng, khiến Diệp Sơ còn tưởng là những chuyện lúc trước chỉ là một giấc mơ mình cô vậy.
Mãi đến khi máy bay hạ cánh, người nhà hai bên nói lời tạm biệt nhau, Thẩm Nam Thành bỗng nhiên nói khe khẽ bên tai Diệp Sơ: “Những điều tôi nói đều là thật lòng, em không ngại thì cân nhắc thử xem.”
Lúc Diệp Sơ quay đầu lại thì anh ta đã kéo hành lý đi một đoạn xa rồi, khi vẫy tay tạm biệt cô, khóe miệng còn vung lên nụ cười đầy tự tin, tựa như chắc ăn mười phần Vệ Bắc sẽ không được ba mẹ cô chấp nhận vậy.
Diệp Sơ tức nghẹn cả bụng, buồn bực đến khó chịu, trên đường về gửi cho Vệ Bắc một tin nhắn: “Tôi về rồi.”
Một lát sau, cô cũng nhận được tin nhắn của Vệ Bắc hồi âm: “Diệp Tử, kỳ nghỉ hè này tôi ra ngoài làm thêm.”
“Làm việc gì thế?”
“Chuyển phát nhanh.”
Tưởng tượng đến việc hắn vừa bày ra bản mặt thối chuyển thư nhanh cho người ta, Diệp Sơ liền nhịn không được mỉm cười: “Sao lại muốn đi làm thêm vậy?”
“Trước kia đều là được ba mẹ chu cấp, thiếu cái gì cũng phải ngửa tay xin, bây giờ tôi mới biết được họ để có được như vậy không dễ dàng chút nào, cho nên muốn thử rèn luyện bản thân một chút.”
Hắn rất ít khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, Diệp Sơ bỗng nhiên cảm thấy tên con trai thích làm phiền cô mười mấy năm qua quả thực đã trưởng thành rồi, còn cô thì sao? Có phải cũng nên thay đổi rồi hay không?
Cô ngẩng đầu nói với mẹ già đang ngồi bên cạnh: “Mẹ, kỳ nghỉ hè còn dài, con muốn đi tìm một công việc gì đó để làm thêm.”
Lưu Mĩ Lệ lúc ấy còn đang mệt mỏi lại buồn ngủ vì mới đi một chặng đường dài xong, nghe con gái nói vậy, không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý luôn, thế cho nên ý tưởng đi làm thêm của Diệp Sơ đã không bị bóp chết từ lúc còn trong trứng nước. Chờ đến khi bà muốn lên tiếng ngăn cản thì con gái đã sớm đem ý tưởng biến thành thực tiễn rồi.
Diệp Sơ tìm một công việc bình thường nhất trong những việc bình thường——làm gia sư.
Học trò của Diệp Sơ là một thằng nhóc mới học lớp ba tiểu học, thành tích cực kì kém cỏi, lại bướng bỉnh không nói nổi, nghe nói đã làm cho mấy vị gia sư trước giận quá mà bỏ đi, ba mẹ thằng bé sắp hết hy vọng với đứa con trai này rồi. *nghe hơi giống với bạn Vệ Bắc hồi nhỏ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook