Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra
-
Chương 35
Edit: Pingki
Sau khi Vệ Bắc về nhà không lâu, bọn Lâm Mậu Mậu cũng được thả về nghỉ đông.
Một học kỳ không gặp mặt, Lâm Mậu Mậu chủ động khởi xướng buổi họp lớp gọi mấy bạn học cũ ra ngoài tụ họp, Diệp Sơ thấy chuyện này cũng không hề gì, đồng ý luôn. Rốt cục đợi đến ngày họp lớp đó mới biết, người đến dự không chỉ có bạn học cũ thôi, còn có người nhà của bạn học, rồi bạn học của người nhà bạn học nữa, tóm lại đếm cho đủ thì cũng phải hơn mười mấy người.
Cô vốn không phải tuýp người thích đông vui, thấy có nhiều người lạ, lại càng thêm ít nói.
Lâm Mậu Mậu thì ngược lại, tính tình của cô ấy luôn hoạt bát vui vẻ, hơn nữa lại học được nửa năm đại học ở thành phố B xa xôi, bề ngoài thay đổi hẳn. Trước kia vốn là bộ dạng nửa nữ nửa nam nay biến thành mỹ nữ hàng thật giá thật, đứng bên cạnh một Triệu Anh Tuấn mang đậm phong thái của kẻ tri thức nữa, vô cùng xứng đôi. Ánh mắt của tất cả mọi người hầu như đều dán lên hai người họ, đến lúc đi hát Karaoke còn bắt hai người lên hát song ca.
Lâm Mậu Mậu từ đầu đến giờ đã hát không ít bài, sau lại bị mọi người lôi kéo không tha liền đẩy Diệp Sơ ra thế mạng: “Nè nè, các cậu đừng để bọn tôi hát suốt vậy chứ, ở đây có đôi có cặp lại không phải chỉ có mình chúng tôi nha.”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều im re, không phải là vì sợ Diệp Sơ mà là vì cái tên bình phong chắn bên cạnh cô hồi trung học thật sự rất đáng sợ, không ai dám đến chọc hắn.
Bỗng nhiên im lặng đến vậy làm cho người không quen đứng trước đám đông như Diệp Sơ có chút xấu hổ, đành phải lên tiếng từ chối: “Có lẽ không được đâu, giọng của tôi không được hay lắm.”
Lâm Mậu Mậu lại nói: “Hát karaoke thôi mà, lại không bắt cậu lên sân khấu lớn, hát bài rồi thôi.”
“Đúng vậy, hát một bài thôi.” Triệu Anh Tuấn ở một bên dịu dàng động viên cô.
“Hát thử đi, hiếm khi nào có dịp thế này mà.” Cuối cùng cũng có người lên tiếng.
Diệp Sơ vẫn là cảm thấy không được tự nhiên, đang muốn chối từ, đột nhiên nhìn thấy mic trong tay Lâm Mậu Mậu bị người ta giật lấy.
“Được, muốn hát bài nào?” Vệ Bắc thản nhiên nói.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn hắn một cái kì quái, phải biết rằng hồi học trung học trước kia, đừng nói là bảo cái tên quái gở này hát, ngay cả nói chuyện với hắn còn phải đem hết can đảm ra mới nói được nữa là.
“Bài ‘Nóc nhà’ đi, hát hay chút nha.” Lâm Mậu Mậu cười hi ha nói.
*’Nóc nhà’ của Châu Kiệt Luân.
Lại còn muốn hát hay nữa? Diệp Sơ xấu hổ, đang muốn nói xin đổi bài thì Vệ Bắc đã gật đầu đồng ý rồi. Ngay sau đó khúc nhạc dạo của bài hát cũng vang lên.
“Nửa đêm không ngủ yên đem tâm tình khẽ hát thành bài ca / đành phải lên nóc nhà tìm người trong mộng…” Vệ Bắc vừa mở miệng hát, ai nấy đều ngây ngẩn cả người, không ngờ tên này hát lại hay như vậy.
“Đến lượt cậu kìa.” Lâm Mậu Mậu nhắc nhỏ cho cô.
Diệp Sơ lấy lại tinh thần, vội vàng hát tiếp câu sau, giọng hát bình thường không cao không thấp, chả có gì đặc sắc.
Vệ Bắc lại tiếp lời: “Người đó không phải là người trong giấc mộng của anh / Hai ta cùng chung hẹn ước…” Giọng hát của hắn rất ổn, mang theo chút mê hoặc lòng người, mặc dù song ca cùng một giọng không thể tầm thường hơn như của Diệp Sơ, nhưng vẫn làm người nghe say mê không thôi.
Một bài vừa xong, mọi người vỗ tay rào rào: “Thêm bài nữa đi! Thêm bài nữa đi!”
“Hát nữa không?” Vệ Bắc quay sang hỏi Diệp Sơ.
“Ừm.” Diệp Sơ gật đầu.
Thế là hai người lại song ca thêm một bài nữa, hắn hát bài này còn hay hơn bài đầu gấp mấy lần.
Dần dần, đám người ngồi dưới mới đầu còn sợ sệt Vệ Bắc sau lại cởi mở hơn nhiều, có người còn đánh bạo bảo hắn đơn ca, hắn cũng không nhăn nhó, lại chọn thêm bài nữa, tiếp tục giành được tràng reo hò khen ngợi của mọi người.
“Tôi đi toilet một chút.” Diệp Sơ cúi đầu nói, xong liền đi ra ngoài.
Không lâu sau, Lâm Mậu Mậu cũng đi theo, vừa hay trên đường đụng phải Diệp Sơ đang chuẩn bị quay lại phòng.
“Không ngờ Vệ Bắc nhà cậu hát lại hay như vậy, trước kia còn tưởng rằng tên này chỉ biết mỗi đánh nhau thôi chớ.” Cô cười ha hả sáp lại gần Diệp Sơ.
Diệp Sơ không nói lời nào, chỉ ừ một tiếng.
“Diệp Tử, hôm nay cậu có chuyện gì không vui sao?” Lâm Mậu Mậu nhìn cô cả buổi cuối cùng cũng nhìn ra chút manh mối.
Ánh mắt Diệp Sơ trốn tránh: “Nào có.”
“Vậy sao không thấy cậu nói chuyện câu nào?”
“Toàn là người không quen, biết mở miệng nói gì bây giờ.” Cô vừa nói vừa rửa tay, ánh mắt lướt qua tấm gương trong toilet, nhìn thấy mái tóc mới uốn quăn cùng gương mặt trang điểm xinh đẹp của Lâm Mậu Mậu, bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
“Mậu Mậu.” Cô không khỏi tò mò hỏi, “Cậu bắt đầu mặc đồ trang điểm như con gái từ hồi nào vậy?”
Lâm Mậu Mậu nhịn không được cười rộ lên: “Cậu nghĩ rằng tôi vẫn là đứa con gái nửa nam nửa nữ như trước kia sao? Ai cũng đã thay đổi, cậu xem Vệ Bắc nhà cậu kìa, bây giờ cũng vui vẻ dễ gần hơn ngày trước nhiều lắm rồi nha.”
Diệp Sơ có chút mờ mịt, miệng lẩm nhẩm khe khẽ: “Giống trước kia cũng rất tốt mà…”
*Mình cảm thấy hình như Diệp Sơ đang ghen
Lâm Mậu Mậu không nghe thấy cô đang nói gì, đi ra khỏi toilet quay lại ngoắc tay với Diệp Sơ: “Đi thôi, mọi người còn đang đợi chúng ta đấy!”
“Uhm.” Diệp Sơ gật đầu, trên gương mặt thoáng qua nét cô đơn.
Sau lần tụ họp đó, Vệ Bắc dường như được hoan nghênh hơn hồi trung học rất nhiều, có mấy người bạn học còn rủ bọn họđi chơi. Diệp Sơ đi được lần một lần hai, dần dần bắt đầu tìm lấy cớ không đi theo nữa.
Kì nghỉ trôi qua được phân nửa, bạn cùng lớp trước kia của Vệ Bắc cũng muốn tụ họp gặp mặt nhau, hoan nghênh thành viên lớp mang theo người nhà đến dự cùng.
Vệ Bắc gọi điện thoại hỏi Diệp Sơ có đi hay không, Diệp Sơ nói có việc không đi được, vừa nói xong, Vệ Bắc liền tỏ ra buồn bực: “Chuyện gì mà quan trọng như vậy?”
“Đi dự một buổi toạ đàm.”
“Tọa đàm? Cũng không phải là học bài, cậu hăng hái thế để làm gì chứ?”
“Nhưng mà buổi tọa đàm này rất thú vị.” Diệp Sơ giải thích.
“Được rồi được rồi! Cậu không muốn đi thì thôi, tự tôi đi được rồi!” Hắn nói xong, cúp điện thoại luôn.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút liên hồi, Diệp Sơ có chút thất thần, trong trí nhớ của cô hai người hình như rất ít khi chia tay không vui thế này, trong ngực cảm thấy thực ngột ngạt. Ngay lúc này, ánh mắt của cô rơi vào tờ quảng cáo trên bàn, nhất thời chút không vui trong lòng vơi đi không ít.
So với buổi tụ họp toàn người lạ nhàm chán, một buổi tọa đàm thú vị ngàn năm có một về thiên văn đương nhiên có ý nghĩ hơn nhiều. Cô nghĩ như vậy, trong lòng nhảy nhót không thôi.
Diệp Sơ muốn đi dự buổi tọa đàm, kỳ thật viện thiên văn của tỉnh tổ chức một buổi giao lưu nho nhỏ cho những học giả yêu thích môn thiên văn trao đổi với nhau, còn mời thêm một vài vị học giả nổi tiếng trong nước đến diễn thuyết, cơ hội cực kì hiếm thấy.
Diệp Sơ nhìn chăm chú tờ quảng cáo buổi tọa đàm này không rời mắt, tiếc là không có vé vào cửa, đúng lúc này, Thẩm Nam Thành biết được nguyện vọng của cô, liền nhờ vài mối quan hệ để xin được hai tấm vé vào, mời cô đi cùng.
Cơ hội khó có được như thế, Diệp Sơ sao có thể cự tuyệt cho được? Hôm sau, Thẩm Nam Thành tới đón cô đến viện thiên văn từ sáng sớm.
Quả nhiên là buổi toạ đàm của các chuyên gia, thú vị hơn rất nhiều so với bài giảng của các giáo sư trên giảng đường, cô vừa nghe, vừa cùng Thẩm Nam Thành thì thầm trao đổi, phát hiện anh ta hình như cũng có chút hiểu biết về chuyên ngành thiên văn này.
“Anh cũng học thiên văn sao?” Diệp Sơ kinh ngạc hỏi.
“Không thể xem là học, chẳng qua là lúc tôi học về vật lý cũng có đề cập đến một chút kiến thức về thiên thể, cảm thấy rất có hứng thú nên tự mình cũng đi tìm hiểu một thời gian.”
Khó có được người có cùng hứng thú với mình, Diệp Sơ đương nhiên không thể bỏ qua, vì thế hai người lại bắt đầu hàn huyên suốt cả buổi còn lại.
Cứ như vậy cho tới khi kết thúc, điện thoại của Diệp Sơ bỗng nhiên đổ chuông. Vừa thấy người gọi đến là Vệ Bắc, cô vội vàng chuồn ra ngoài nghe máy.
“Buổi tọa đàm của cậu xong chưa? Bên này của tôi kết thúc rồi, cậu ở đâu, tôi qua đón.” Vệ Bắc nói.
“Không cần đâu, tôi đang ở nơi này xa lắm, cậu chơi xong rồi thì về sớm một chút còn nghỉ ngơi.”
“Bớt nói thừa đi, rốt cuộc cậu đang ở đâu? Cho dù là trên cung trăng tôi cũng phải trèo lên khiêng cậu về a!”
Diệp Sơ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nhớ tới mình đang ở cùng với Thẩm Nam Thành, sợ Vệ Bắc hiểu lầm, nói luôn: “Cậu không cần đến đây đâu, tôi ở bên này còn đi cùng một người bạn nữa.”
“Bạn bè gì chứ?” Vệ Bắc lập tức cảnh giác, “Không phải là cái tên họ Thẩm kia đi?”
Không nghĩ tới mới có xíu đã bị hắn đoán trúng, Diệp Sơ chột dạ: “Cậu đừng đoán lung tung, tự tôi về nhà là được rồi.”
Hay cho cái đồ phì nhà cậu! Vệ Bắc ở bên kia điện thoại tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn còn không biết Diệp Sơ đang nghĩ gì sao? Đứa con gái này chỉ cần hỏi mà đánh trống lãng là y như rằng đang cam chịu.
“Cậu đang ở đâu, tôi qua đó làm thịt tên kia! Để xem hắn có còn dám quấn lấy cậu nữa không!” Hắn rống lên.
Diệp Sơ bỗng nhiên có chút không vui: “Cậu đủ rồi đó! Tôi chỉ cùng anh ta đi dự một buổi tọa đàm, có làm gì đâu chứ?”
“Được lắm, cuối cùng cũng chịu thừa nhận!” Vệ Bắc nhất thời lại lên cơn giận dữ: “Hai người rốt cuộc đang ở chỗ nào?”
“Tôi ở đâu thì liên quan gì tới cậu chứ?” Diệp Sơ nói theo quán tính.
“Cậu là vợ tương lai của tôi, tôi không quản cậu còn quản người nào?”
“Ai là vợ của cậu chứ?”
“Cậu con mẹ nó chính mình nói muốn thử một lần xem thế nào, bây giờ là còn không thừa nhận?”
“Tôi thử không được có được không?” Diệp Sơ nói xong câu này liền thấy hối hận, nhưng dường như đã không kịp nữa rồi.
Ở đầu kia điện thoại, sắc mặt Vệ Bắc đột ngột thay đổi, nếu nói trước kia hai người chỉ là cãi nhau bình thường, thì những lời vừa rồi, đã không còn đơn giản như vậy nữa.
Ngòi nổ một khi đã bị châm lửa, muốn dập tắt e rằng không dễ dàng như ban đầu
Vệ Bắc cười lạnh một tiếng: “Vậy sao? Tôi cũng thấy không được.”
Diệp Sơ giật mình, tựa như có một con dao nhỏ vừa khoét đi một lỗ trong trái tim cô vậy, cô còn muốn nói thêm gì nhưng Vệ Bắc đã cúp điện thoại trước, bên tai chỉ còn tiếng tút tút báo hiệu, cô bỗng nhiên cảm thấy trong đầu mình thực trống rỗng.
“Sao vậy?” Thẩm Nam Thành thấy hình như có chuyện nên đi ra theo.
Diệp Sơ ngơ ngác đứng nguyên một chỗ, không đáp lời anh ta.
Thẩm Nam Thành do dự một chút: “Hai người….cãi nhau sao?”
“Không liên quan tới anh!” Diệp Sơ lạnh lùng đáp trả một câu, đi thẳng ra về.
Vài ngày sau, Vệ Bắc quay về trường học, khi đi cũng không báo trước cho bất cứ người nào biết, kể cả Diệp Sơ.
Lại qua vài ngày nữa, Thẩm Nam Thành cũng quay về Mĩ, trước khi đi còn gửi cho Diệp Sơ một tin nhắn, không hề nhắc tới chuyện phát sinh ngày đó.
Tiếp sau đó, trường học của Diệp Sơcũng bắt đầu học kì mới.
Sau khi Vệ Bắc về nhà không lâu, bọn Lâm Mậu Mậu cũng được thả về nghỉ đông.
Một học kỳ không gặp mặt, Lâm Mậu Mậu chủ động khởi xướng buổi họp lớp gọi mấy bạn học cũ ra ngoài tụ họp, Diệp Sơ thấy chuyện này cũng không hề gì, đồng ý luôn. Rốt cục đợi đến ngày họp lớp đó mới biết, người đến dự không chỉ có bạn học cũ thôi, còn có người nhà của bạn học, rồi bạn học của người nhà bạn học nữa, tóm lại đếm cho đủ thì cũng phải hơn mười mấy người.
Cô vốn không phải tuýp người thích đông vui, thấy có nhiều người lạ, lại càng thêm ít nói.
Lâm Mậu Mậu thì ngược lại, tính tình của cô ấy luôn hoạt bát vui vẻ, hơn nữa lại học được nửa năm đại học ở thành phố B xa xôi, bề ngoài thay đổi hẳn. Trước kia vốn là bộ dạng nửa nữ nửa nam nay biến thành mỹ nữ hàng thật giá thật, đứng bên cạnh một Triệu Anh Tuấn mang đậm phong thái của kẻ tri thức nữa, vô cùng xứng đôi. Ánh mắt của tất cả mọi người hầu như đều dán lên hai người họ, đến lúc đi hát Karaoke còn bắt hai người lên hát song ca.
Lâm Mậu Mậu từ đầu đến giờ đã hát không ít bài, sau lại bị mọi người lôi kéo không tha liền đẩy Diệp Sơ ra thế mạng: “Nè nè, các cậu đừng để bọn tôi hát suốt vậy chứ, ở đây có đôi có cặp lại không phải chỉ có mình chúng tôi nha.”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều im re, không phải là vì sợ Diệp Sơ mà là vì cái tên bình phong chắn bên cạnh cô hồi trung học thật sự rất đáng sợ, không ai dám đến chọc hắn.
Bỗng nhiên im lặng đến vậy làm cho người không quen đứng trước đám đông như Diệp Sơ có chút xấu hổ, đành phải lên tiếng từ chối: “Có lẽ không được đâu, giọng của tôi không được hay lắm.”
Lâm Mậu Mậu lại nói: “Hát karaoke thôi mà, lại không bắt cậu lên sân khấu lớn, hát bài rồi thôi.”
“Đúng vậy, hát một bài thôi.” Triệu Anh Tuấn ở một bên dịu dàng động viên cô.
“Hát thử đi, hiếm khi nào có dịp thế này mà.” Cuối cùng cũng có người lên tiếng.
Diệp Sơ vẫn là cảm thấy không được tự nhiên, đang muốn chối từ, đột nhiên nhìn thấy mic trong tay Lâm Mậu Mậu bị người ta giật lấy.
“Được, muốn hát bài nào?” Vệ Bắc thản nhiên nói.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn hắn một cái kì quái, phải biết rằng hồi học trung học trước kia, đừng nói là bảo cái tên quái gở này hát, ngay cả nói chuyện với hắn còn phải đem hết can đảm ra mới nói được nữa là.
“Bài ‘Nóc nhà’ đi, hát hay chút nha.” Lâm Mậu Mậu cười hi ha nói.
*’Nóc nhà’ của Châu Kiệt Luân.
Lại còn muốn hát hay nữa? Diệp Sơ xấu hổ, đang muốn nói xin đổi bài thì Vệ Bắc đã gật đầu đồng ý rồi. Ngay sau đó khúc nhạc dạo của bài hát cũng vang lên.
“Nửa đêm không ngủ yên đem tâm tình khẽ hát thành bài ca / đành phải lên nóc nhà tìm người trong mộng…” Vệ Bắc vừa mở miệng hát, ai nấy đều ngây ngẩn cả người, không ngờ tên này hát lại hay như vậy.
“Đến lượt cậu kìa.” Lâm Mậu Mậu nhắc nhỏ cho cô.
Diệp Sơ lấy lại tinh thần, vội vàng hát tiếp câu sau, giọng hát bình thường không cao không thấp, chả có gì đặc sắc.
Vệ Bắc lại tiếp lời: “Người đó không phải là người trong giấc mộng của anh / Hai ta cùng chung hẹn ước…” Giọng hát của hắn rất ổn, mang theo chút mê hoặc lòng người, mặc dù song ca cùng một giọng không thể tầm thường hơn như của Diệp Sơ, nhưng vẫn làm người nghe say mê không thôi.
Một bài vừa xong, mọi người vỗ tay rào rào: “Thêm bài nữa đi! Thêm bài nữa đi!”
“Hát nữa không?” Vệ Bắc quay sang hỏi Diệp Sơ.
“Ừm.” Diệp Sơ gật đầu.
Thế là hai người lại song ca thêm một bài nữa, hắn hát bài này còn hay hơn bài đầu gấp mấy lần.
Dần dần, đám người ngồi dưới mới đầu còn sợ sệt Vệ Bắc sau lại cởi mở hơn nhiều, có người còn đánh bạo bảo hắn đơn ca, hắn cũng không nhăn nhó, lại chọn thêm bài nữa, tiếp tục giành được tràng reo hò khen ngợi của mọi người.
“Tôi đi toilet một chút.” Diệp Sơ cúi đầu nói, xong liền đi ra ngoài.
Không lâu sau, Lâm Mậu Mậu cũng đi theo, vừa hay trên đường đụng phải Diệp Sơ đang chuẩn bị quay lại phòng.
“Không ngờ Vệ Bắc nhà cậu hát lại hay như vậy, trước kia còn tưởng rằng tên này chỉ biết mỗi đánh nhau thôi chớ.” Cô cười ha hả sáp lại gần Diệp Sơ.
Diệp Sơ không nói lời nào, chỉ ừ một tiếng.
“Diệp Tử, hôm nay cậu có chuyện gì không vui sao?” Lâm Mậu Mậu nhìn cô cả buổi cuối cùng cũng nhìn ra chút manh mối.
Ánh mắt Diệp Sơ trốn tránh: “Nào có.”
“Vậy sao không thấy cậu nói chuyện câu nào?”
“Toàn là người không quen, biết mở miệng nói gì bây giờ.” Cô vừa nói vừa rửa tay, ánh mắt lướt qua tấm gương trong toilet, nhìn thấy mái tóc mới uốn quăn cùng gương mặt trang điểm xinh đẹp của Lâm Mậu Mậu, bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
“Mậu Mậu.” Cô không khỏi tò mò hỏi, “Cậu bắt đầu mặc đồ trang điểm như con gái từ hồi nào vậy?”
Lâm Mậu Mậu nhịn không được cười rộ lên: “Cậu nghĩ rằng tôi vẫn là đứa con gái nửa nam nửa nữ như trước kia sao? Ai cũng đã thay đổi, cậu xem Vệ Bắc nhà cậu kìa, bây giờ cũng vui vẻ dễ gần hơn ngày trước nhiều lắm rồi nha.”
Diệp Sơ có chút mờ mịt, miệng lẩm nhẩm khe khẽ: “Giống trước kia cũng rất tốt mà…”
*Mình cảm thấy hình như Diệp Sơ đang ghen
Lâm Mậu Mậu không nghe thấy cô đang nói gì, đi ra khỏi toilet quay lại ngoắc tay với Diệp Sơ: “Đi thôi, mọi người còn đang đợi chúng ta đấy!”
“Uhm.” Diệp Sơ gật đầu, trên gương mặt thoáng qua nét cô đơn.
Sau lần tụ họp đó, Vệ Bắc dường như được hoan nghênh hơn hồi trung học rất nhiều, có mấy người bạn học còn rủ bọn họđi chơi. Diệp Sơ đi được lần một lần hai, dần dần bắt đầu tìm lấy cớ không đi theo nữa.
Kì nghỉ trôi qua được phân nửa, bạn cùng lớp trước kia của Vệ Bắc cũng muốn tụ họp gặp mặt nhau, hoan nghênh thành viên lớp mang theo người nhà đến dự cùng.
Vệ Bắc gọi điện thoại hỏi Diệp Sơ có đi hay không, Diệp Sơ nói có việc không đi được, vừa nói xong, Vệ Bắc liền tỏ ra buồn bực: “Chuyện gì mà quan trọng như vậy?”
“Đi dự một buổi toạ đàm.”
“Tọa đàm? Cũng không phải là học bài, cậu hăng hái thế để làm gì chứ?”
“Nhưng mà buổi tọa đàm này rất thú vị.” Diệp Sơ giải thích.
“Được rồi được rồi! Cậu không muốn đi thì thôi, tự tôi đi được rồi!” Hắn nói xong, cúp điện thoại luôn.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút liên hồi, Diệp Sơ có chút thất thần, trong trí nhớ của cô hai người hình như rất ít khi chia tay không vui thế này, trong ngực cảm thấy thực ngột ngạt. Ngay lúc này, ánh mắt của cô rơi vào tờ quảng cáo trên bàn, nhất thời chút không vui trong lòng vơi đi không ít.
So với buổi tụ họp toàn người lạ nhàm chán, một buổi tọa đàm thú vị ngàn năm có một về thiên văn đương nhiên có ý nghĩ hơn nhiều. Cô nghĩ như vậy, trong lòng nhảy nhót không thôi.
Diệp Sơ muốn đi dự buổi tọa đàm, kỳ thật viện thiên văn của tỉnh tổ chức một buổi giao lưu nho nhỏ cho những học giả yêu thích môn thiên văn trao đổi với nhau, còn mời thêm một vài vị học giả nổi tiếng trong nước đến diễn thuyết, cơ hội cực kì hiếm thấy.
Diệp Sơ nhìn chăm chú tờ quảng cáo buổi tọa đàm này không rời mắt, tiếc là không có vé vào cửa, đúng lúc này, Thẩm Nam Thành biết được nguyện vọng của cô, liền nhờ vài mối quan hệ để xin được hai tấm vé vào, mời cô đi cùng.
Cơ hội khó có được như thế, Diệp Sơ sao có thể cự tuyệt cho được? Hôm sau, Thẩm Nam Thành tới đón cô đến viện thiên văn từ sáng sớm.
Quả nhiên là buổi toạ đàm của các chuyên gia, thú vị hơn rất nhiều so với bài giảng của các giáo sư trên giảng đường, cô vừa nghe, vừa cùng Thẩm Nam Thành thì thầm trao đổi, phát hiện anh ta hình như cũng có chút hiểu biết về chuyên ngành thiên văn này.
“Anh cũng học thiên văn sao?” Diệp Sơ kinh ngạc hỏi.
“Không thể xem là học, chẳng qua là lúc tôi học về vật lý cũng có đề cập đến một chút kiến thức về thiên thể, cảm thấy rất có hứng thú nên tự mình cũng đi tìm hiểu một thời gian.”
Khó có được người có cùng hứng thú với mình, Diệp Sơ đương nhiên không thể bỏ qua, vì thế hai người lại bắt đầu hàn huyên suốt cả buổi còn lại.
Cứ như vậy cho tới khi kết thúc, điện thoại của Diệp Sơ bỗng nhiên đổ chuông. Vừa thấy người gọi đến là Vệ Bắc, cô vội vàng chuồn ra ngoài nghe máy.
“Buổi tọa đàm của cậu xong chưa? Bên này của tôi kết thúc rồi, cậu ở đâu, tôi qua đón.” Vệ Bắc nói.
“Không cần đâu, tôi đang ở nơi này xa lắm, cậu chơi xong rồi thì về sớm một chút còn nghỉ ngơi.”
“Bớt nói thừa đi, rốt cuộc cậu đang ở đâu? Cho dù là trên cung trăng tôi cũng phải trèo lên khiêng cậu về a!”
Diệp Sơ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nhớ tới mình đang ở cùng với Thẩm Nam Thành, sợ Vệ Bắc hiểu lầm, nói luôn: “Cậu không cần đến đây đâu, tôi ở bên này còn đi cùng một người bạn nữa.”
“Bạn bè gì chứ?” Vệ Bắc lập tức cảnh giác, “Không phải là cái tên họ Thẩm kia đi?”
Không nghĩ tới mới có xíu đã bị hắn đoán trúng, Diệp Sơ chột dạ: “Cậu đừng đoán lung tung, tự tôi về nhà là được rồi.”
Hay cho cái đồ phì nhà cậu! Vệ Bắc ở bên kia điện thoại tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn còn không biết Diệp Sơ đang nghĩ gì sao? Đứa con gái này chỉ cần hỏi mà đánh trống lãng là y như rằng đang cam chịu.
“Cậu đang ở đâu, tôi qua đó làm thịt tên kia! Để xem hắn có còn dám quấn lấy cậu nữa không!” Hắn rống lên.
Diệp Sơ bỗng nhiên có chút không vui: “Cậu đủ rồi đó! Tôi chỉ cùng anh ta đi dự một buổi tọa đàm, có làm gì đâu chứ?”
“Được lắm, cuối cùng cũng chịu thừa nhận!” Vệ Bắc nhất thời lại lên cơn giận dữ: “Hai người rốt cuộc đang ở chỗ nào?”
“Tôi ở đâu thì liên quan gì tới cậu chứ?” Diệp Sơ nói theo quán tính.
“Cậu là vợ tương lai của tôi, tôi không quản cậu còn quản người nào?”
“Ai là vợ của cậu chứ?”
“Cậu con mẹ nó chính mình nói muốn thử một lần xem thế nào, bây giờ là còn không thừa nhận?”
“Tôi thử không được có được không?” Diệp Sơ nói xong câu này liền thấy hối hận, nhưng dường như đã không kịp nữa rồi.
Ở đầu kia điện thoại, sắc mặt Vệ Bắc đột ngột thay đổi, nếu nói trước kia hai người chỉ là cãi nhau bình thường, thì những lời vừa rồi, đã không còn đơn giản như vậy nữa.
Ngòi nổ một khi đã bị châm lửa, muốn dập tắt e rằng không dễ dàng như ban đầu
Vệ Bắc cười lạnh một tiếng: “Vậy sao? Tôi cũng thấy không được.”
Diệp Sơ giật mình, tựa như có một con dao nhỏ vừa khoét đi một lỗ trong trái tim cô vậy, cô còn muốn nói thêm gì nhưng Vệ Bắc đã cúp điện thoại trước, bên tai chỉ còn tiếng tút tút báo hiệu, cô bỗng nhiên cảm thấy trong đầu mình thực trống rỗng.
“Sao vậy?” Thẩm Nam Thành thấy hình như có chuyện nên đi ra theo.
Diệp Sơ ngơ ngác đứng nguyên một chỗ, không đáp lời anh ta.
Thẩm Nam Thành do dự một chút: “Hai người….cãi nhau sao?”
“Không liên quan tới anh!” Diệp Sơ lạnh lùng đáp trả một câu, đi thẳng ra về.
Vài ngày sau, Vệ Bắc quay về trường học, khi đi cũng không báo trước cho bất cứ người nào biết, kể cả Diệp Sơ.
Lại qua vài ngày nữa, Thẩm Nam Thành cũng quay về Mĩ, trước khi đi còn gửi cho Diệp Sơ một tin nhắn, không hề nhắc tới chuyện phát sinh ngày đó.
Tiếp sau đó, trường học của Diệp Sơcũng bắt đầu học kì mới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook