Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra
-
Chương 23
Edit: Pingki
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, chớp mắt một cái đã sang đến học kì sau của năm hai cao trung rồi.
Tới gần năm ba, áp lực học tập ngày càng nặng nề, trường học vì muốn nâng cao tinh khần khẩn bách cho học trò, mỗi tháng đều tổ chức một kì thi xếp hạng, Diệp Sơ ở mấy kì thi trước đều làm bài rất tốt, không ngờ ở kì thi cuối kỳ này lại vấp ngã, thứ hạng rớt một lúc hơn cả chục bậc.
Thành tích con cái giảm sút, người làm cha mẹ nào lại không sốt ruột, Lưu Mĩ Lệ mắt nhìn thấy vậy trong lòng sốt suột không thôi, vừa hay đúng lúc này, trường học bỗng nhiên ra thông báo đến các bậc cha mẹ, nội dung là muốn dùng thời gian một tháng nghỉ hè tổ chức một lớp ôn tập chuẩn bị cho năm ba, tất cả học trò năm hai đều được tham gia tự nguyện. Trên danh nghĩa là tự nguyện, nhưng đợi đến lúc bắt đầu học, hầu như học trò năm hai đều đến đến đông đủ cả, học trò đều mỗi ngày dậy sớm cắp sách đến trường như mọi khi, thậm chí so với bình thường còn khẩn trương hơn…
Bận rộn như vậy, thoáng cái lại qua một tháng nữa…
Lớp ôn tập kết thúc, cuối cùng cũng được nghỉ học hai tuần, này đối với học trò chuẩn bị lên năm ba mà nói quả thực chính là một loại xa xỉ, trong lớp ai nấy đều vui mừng như phát điên, lớp học trầm mặc cả tháng qua cuối cùng cũng chút sinh khí.
Có điều lớp của Diệp Sơ lại bị thầy Mã chủ nhiệm lớp kia không để cho chút mặt mũi nào, lúc sắp tan học còn cầm bài thi cuối kì vừa rồi vào lớp hung hăng giáo huấn một trận.
Bài giáo huấn này vừa xong, học trò trong lớp vốn dĩ đang vô cùng phấn khởi đều ủ rũ như gà mắc mưa, cúi đầu không dám nói lời nào.
Thấy tình hình như vậy, thầy Mã lại cảm thấy cực kì yên tâm, gật gật đầu nói: “Tan học đi, Diệp Sơ, em chút nữa đến văn phòng tôi một chuyến.”
Diệp Sơ lúc ấy giống như đang đi vào cõi thần tiên, bỗng nhiên bị thầy gọi tên, tự nhiên thấy mông lung.
Lâm Mậu Mậu ở bên cạnh đoán già đoán non: “Lớp trưởng, không phải cậu lại đắc tội gì với lão Mã này đấy chứ? Vô duyên vô cớ lại gọi cậu đến phòng làm việc, nhất định là chuyện không tốt đẹp gì!”
“Làm gì có, tôi đâu làm gì.” Diệp Sơ nói vậy, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến văn phòng.
Kết quả đúng y như Lâm Mậu Mậu nói, cô vừa mới bước vào văn phòng, liền bị đập vào mặt bản mặt của thầy Mã, có vẻ như đang tức giận cực kì.
Không đợi Diệp Sơ mở miệng, chỉ nghe “Bốp!” một tiếng, thầy Mã cầm quyển sách quăng thẳng lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Diệp Sơ, em dạo này tan học hay về nhà cùng với ai?”
Diệp Sơ giật mình, không nghĩ tới thầy Mã lại hỏi đến chuyện này, nhất thời có chút không rõ.
“Em không cần trả lời, để tôi trả lời giúp em, là học trò Vệ Bắc kia đưa em về nhà đúng không?”
Thầy Mã vừa nói xong, cuối cùng Diệp Sơ cũng hiểu ra rốt cục ông ta đang nói đến chuyện gì.
Thời gian gần đây bởi vì con đường trước cổng trường đang tu sửa, xe bus công cộng phải thay đổi tuyến đường, Diệp Sơ mỗi ngày đều phải ngồi xe bus một đoạn đường rất dài. Chuyện này bị Vệ Bắc biết, tên kia nhận thấy cuối cùng mình cũng có cơ hội dùng đến xe đạp, thế là ngày nào hắn cũng đạp xe đạp đi theo sau Diệp Sơ, muốn đưa cô về nhà.
Lần thứ nhất Diệp Sơ không đồng ý, lần thứ hai vẫn không đồng ý, nhưng đến lần thứ ba thứ tư rồi sau nữa, cô quả thực bị làm phiền cho không còn cách nào khác đành phải để tên kia được như ý của mình.
Cho nên mấy ngày nay, Diệp Sơ đúng là đều để Vệ Bắc đạp xe chở về nhà, chỉ có điều cô không ngờ là tai mắt nhà trường tại tinh như vậy, mới có mấy ngày đã bị truyền tới tai chủ nhiệm lớp rồi.
Thầy Mã là một thầy giáo tuổi cũng đã hơn bốn mươi, đối với mấy chuyện yêu sớm này, ông ấy so với Trịnh Chi Diễm——cô chủ nhiệm năm nhất của Diệp Sơ quả thực là một trời một vực. Tại thời điểm căng thẳng chuẩn bị bước lên năm ba này, thà rằng bắt nhầm cả ngàn còn hơn là bỏ sót có một, đây là tác phong nhất quán từ trước đến nay của thầy Mã này.
“Em nói thật cho tôi, có phải em đang làm trò yêu đương với cậu ta hay không?” Thầy Mã biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Diệp Sơ lắc đầu.
“Không yêu đương, vậy sao em lại để cậu ta đưa về nhà mỗi ngày? Em đừng tưởng là tôi không biết, hai em từ năm nhất đã bắt đầu rồi…”
Ngay tại thời điểm thầy Mã đang thao thao bất tuyệt giáo huấn Diệp Sơ, Vệ Bắc đã đi vào lớp họ tìm người.
“Cậu kia, lớp trưởng lớp cậu đâu?” Hắn rất không khách khí mà túm lấy một bạn học đang dọn vệ sinh cuối giờ.
Bạn học bị hắn hỏi run cầm cập chỉ chỉ hướng văn phòng: “Bị… Bị thầy Mã gọi đi rồi a.”
“Lão già này không có việc gì lại gọi cô ấy đến làm chi không biết…” Vệ Bắc bất mãn lầu bầu mấy câu, đi phía trước được mấy bước, bỗng nhiên quay đầu lại với bạn học kia đang phải vất vả lắm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Cậu kia, cám ơn!”
Bạn học kia khiếp vía đến độ đánh rớt cả cây chổi trong tay, bày ra vẻ mặt: Cậu làm ơn đi, không cần cảm ơn tôi đâu mà?
Sau khi biết Diệp Sơ đang ở trong văn phòng, Vệ Bắc cũng không còn kiên nhẫn chờ nữa, trực tiếp quải cái cặp sách trống không lên lưng đi tìm người. Đến văn phòng rồi, cánh cửa đang khép hờ, Vệ Bắc đang đinh đẩy mạnh vào, mới đưa tay ra, hắn chợt nghe thấy có người nhắc tên hắn, hắn nhất thời ngẩn ra, nghe thấy rõ ràng từng chữ thầy Mã đang giáo huấn ở bên trong.
“Em muốn yêu đương, tôi có thể không ngăn cản, thế nhưng ít ra em cũng nên biết tìm đối tượng một chút, em xem Vệ Bắc kia ra dáng gì? Thân là học trò lại không lo đọc sách, cả ngày chỉ biết lêu lổng bên đám lưu manh, rốt cuộc em thích cậu ta ở điểm nào cơ chứ? Mặt mũi đẹp trai sao? Diệp Sơ à, em đừng khờ dại nữa, thành tích của em tốt như vậy, muốn đậu trường đại học nào mà chả được? Nhưng Vệ Bắc kia thì sao? Cậu ta thì có tài giỏi gì? Hai em bây giờ còn yêu đương được, nhưng sau này khoảng cách hai em sẽ càng lúc càng lớn mà thôi, đến lúc đó cho dù tôi không nói thì chính em cũng sẽ thấy được cậu ta không xứng với em…”
Ngay tại lúc thầy Mã đang say sưa khuyên bảo nước miếng văng tứ tung, cửa văn phòng bỗng nhiên “Rầm” một tiếng…
Bởi vì tiếng động vang lên bất thình lình như vậy, cả thầy Mã lẫn Diệp Sơ đều giật nảy mình, chờ đến khi quay đầu lại nhìn, ngoài cửa lại trống không, không một bóng người.
Ngày đó tan học về, Vệ Bắc thật hiếm khi lại không quấn quít lấy cô, một mình Diệp Sơ ngồi xe bus một đoạn rất dài để về nhà, lúc về đến nơi thì trời đã tối đen như mực rồi.
Về đến nhà, lại phát hiện bên trong không bật đèn, Lưu Mĩ Lệ không nói một lời ngồi im như tượng trên sô pha.
Diệp Sơ có chút kỳ quái, hỏi: “Mẹ, ba đâu?”
“Tăng ca.” Từ miệng mẹ cô phun ra hai chữ vô cùng khô khan.
“Vậy ạ.” Diệp Sơ đáp lại, thuận miệng nói: “Nhà mình sao lại không bật đèn? Bị cúp điện sao…” Nói xong, đi đến cạnh cửa ấn công tắc đèn, tay vừa chạm đến, chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Lưu Mĩ Lệ.
“Chủ nhiệm lớp con mới gọi điện thoại cho mẹ khi nãy.”
Diệp Sơ nhất thời chấn động, bàn tay đang đặt ở công tắc điện thoáng dừng lại.
Chỉ nghe Lưu Mĩ Lệ nói tiếp: “Thầy ấy nói gần đây kết quả học tập của con giảm sút.”
Không biết vì cái gì, lần đầu tiên trong đời, Diệp Sơ có cảm giác có tật giật mình, cô cúi đầu ‘dạ’ một tiếng.
“Con nói cho mẹ biết nguyên nhân vậy là sao?” Lưu Mĩ Lệ hỏi.
Diệp Sơ không lên tiếng, nghe thấy tim mình đang đập bình bịch hồi hộp.
Thấy con gái không nói lời nào Lưu Mĩ Lệ dứt khoát vào thẳng vấn đề: “Thầy Mã nói với mẹ, dạo gần đây con thân với thằng nhóc Vệ Bắc lắm phải không?”
Diệp Sơ bỗng nhiên cảm thấy trong ngực nghẹn thở, vốn không có chuyện gì, nhưng sao vừa bị mẹ nói như vậy, cô lại cảm giác như đó chính là sự thật vậy. Cũng không biết là cô đang giải thích với mẹ hay là đang tự chấn an mình, cô nói: “Mẹ, con với cậu ta không có chuyện gì!”
“Không có gì, thế sao con lại để nó đưa về nhà? Không có gì sao lần trước một mình con chạy ra ngoài lại được nó đưa về tận nhà? Không có gì tại sao con lại thân thiết với nó như thế?”
Liên tiếp mấy câu hỏi, Diệp Sơ á khẩu không trả lời được, bởi vì ngay cả chính cô cũng chưa từng nghĩ tới, thì ra không biết tự khi nào, cô đã để cho tên Vệ Bắc hư hỏng kia từ từ đi vào cuộc sống của cô nhiều như vậy! Này rốt cục là vì sao? Lần đầu tiên trong đời, cô bất chợt không hiểu nổi suy nghĩ của chính mình.
Ngay tại lúc cô đang chìm trong suy nghĩ của mình, Lưu Mĩ Lệ đang ngồi trên sô pha bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt cô.
“Con gái a!” Cô buông một hơi thở dài đầy lo lắng, ngữ khí bất chợt trở nên nhẹ nhàng hơn, “Mẹ tuy rằng không biết rốt cục con đang suy nghĩ điều gì, nhưng dù sao mẹ cũng đã từng trải qua cái tuổi này như con, rất nhiều chuyện ở hiện tại có thể con sẽ suy nghĩ rất đơn giản, nhưng ai rồi cũng phải trưởng thành, con có bao giờ nghĩ đến tương lai sau này không?”
Sau này? Diệp Sơ ở trong lòng yên lặng lắc đầu. Cho tới bây giờ cô chỉ biết là phải làm học trò tốt, phải nghe lời ba mẹ, nghe lời thầy cô, thế cho nên cô căn bản là chưa từng nghĩ tới tương lai của mình sau này sẽ như thế nào.
“Có lẽ con sẽ cảm thấy hiện tại con và nó ở bên nhau thật vui vẻ, nhưng chung quy thì cũng không kéo dài được, với thành tích của nó, liệu nó có thể đậu cùng một trường đại học với con sao? Nó có thể cho con cuộc sống như con mong muốn sao? Một ngày nào đó con sẽ phát hiện con và nó không cùng địa vị, hai đứa căn bản là không cùng một kiểu người!”
Diệp Sơ vẫn cúi đầu, tiếp tục trầm mặc.
“Đồng ý với mẹ, đừng dính dáng gì đến thằng nhóc đó nữa, mẹ không muốn nhìn thấy con phải hối hận.” Lưu Mĩ Lệ đặt cả hai tay lên vai con gái, khẩn thiết nói.
Một khắc kia, Diệp Sơ bất chợt cảm giác được trái tim mình như bị siết chặt, thật lâu sau, dưới ánh mắt tha thiết của mẹ, cô im lặng gật đầu.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, chớp mắt một cái đã sang đến học kì sau của năm hai cao trung rồi.
Tới gần năm ba, áp lực học tập ngày càng nặng nề, trường học vì muốn nâng cao tinh khần khẩn bách cho học trò, mỗi tháng đều tổ chức một kì thi xếp hạng, Diệp Sơ ở mấy kì thi trước đều làm bài rất tốt, không ngờ ở kì thi cuối kỳ này lại vấp ngã, thứ hạng rớt một lúc hơn cả chục bậc.
Thành tích con cái giảm sút, người làm cha mẹ nào lại không sốt ruột, Lưu Mĩ Lệ mắt nhìn thấy vậy trong lòng sốt suột không thôi, vừa hay đúng lúc này, trường học bỗng nhiên ra thông báo đến các bậc cha mẹ, nội dung là muốn dùng thời gian một tháng nghỉ hè tổ chức một lớp ôn tập chuẩn bị cho năm ba, tất cả học trò năm hai đều được tham gia tự nguyện. Trên danh nghĩa là tự nguyện, nhưng đợi đến lúc bắt đầu học, hầu như học trò năm hai đều đến đến đông đủ cả, học trò đều mỗi ngày dậy sớm cắp sách đến trường như mọi khi, thậm chí so với bình thường còn khẩn trương hơn…
Bận rộn như vậy, thoáng cái lại qua một tháng nữa…
Lớp ôn tập kết thúc, cuối cùng cũng được nghỉ học hai tuần, này đối với học trò chuẩn bị lên năm ba mà nói quả thực chính là một loại xa xỉ, trong lớp ai nấy đều vui mừng như phát điên, lớp học trầm mặc cả tháng qua cuối cùng cũng chút sinh khí.
Có điều lớp của Diệp Sơ lại bị thầy Mã chủ nhiệm lớp kia không để cho chút mặt mũi nào, lúc sắp tan học còn cầm bài thi cuối kì vừa rồi vào lớp hung hăng giáo huấn một trận.
Bài giáo huấn này vừa xong, học trò trong lớp vốn dĩ đang vô cùng phấn khởi đều ủ rũ như gà mắc mưa, cúi đầu không dám nói lời nào.
Thấy tình hình như vậy, thầy Mã lại cảm thấy cực kì yên tâm, gật gật đầu nói: “Tan học đi, Diệp Sơ, em chút nữa đến văn phòng tôi một chuyến.”
Diệp Sơ lúc ấy giống như đang đi vào cõi thần tiên, bỗng nhiên bị thầy gọi tên, tự nhiên thấy mông lung.
Lâm Mậu Mậu ở bên cạnh đoán già đoán non: “Lớp trưởng, không phải cậu lại đắc tội gì với lão Mã này đấy chứ? Vô duyên vô cớ lại gọi cậu đến phòng làm việc, nhất định là chuyện không tốt đẹp gì!”
“Làm gì có, tôi đâu làm gì.” Diệp Sơ nói vậy, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến văn phòng.
Kết quả đúng y như Lâm Mậu Mậu nói, cô vừa mới bước vào văn phòng, liền bị đập vào mặt bản mặt của thầy Mã, có vẻ như đang tức giận cực kì.
Không đợi Diệp Sơ mở miệng, chỉ nghe “Bốp!” một tiếng, thầy Mã cầm quyển sách quăng thẳng lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Diệp Sơ, em dạo này tan học hay về nhà cùng với ai?”
Diệp Sơ giật mình, không nghĩ tới thầy Mã lại hỏi đến chuyện này, nhất thời có chút không rõ.
“Em không cần trả lời, để tôi trả lời giúp em, là học trò Vệ Bắc kia đưa em về nhà đúng không?”
Thầy Mã vừa nói xong, cuối cùng Diệp Sơ cũng hiểu ra rốt cục ông ta đang nói đến chuyện gì.
Thời gian gần đây bởi vì con đường trước cổng trường đang tu sửa, xe bus công cộng phải thay đổi tuyến đường, Diệp Sơ mỗi ngày đều phải ngồi xe bus một đoạn đường rất dài. Chuyện này bị Vệ Bắc biết, tên kia nhận thấy cuối cùng mình cũng có cơ hội dùng đến xe đạp, thế là ngày nào hắn cũng đạp xe đạp đi theo sau Diệp Sơ, muốn đưa cô về nhà.
Lần thứ nhất Diệp Sơ không đồng ý, lần thứ hai vẫn không đồng ý, nhưng đến lần thứ ba thứ tư rồi sau nữa, cô quả thực bị làm phiền cho không còn cách nào khác đành phải để tên kia được như ý của mình.
Cho nên mấy ngày nay, Diệp Sơ đúng là đều để Vệ Bắc đạp xe chở về nhà, chỉ có điều cô không ngờ là tai mắt nhà trường tại tinh như vậy, mới có mấy ngày đã bị truyền tới tai chủ nhiệm lớp rồi.
Thầy Mã là một thầy giáo tuổi cũng đã hơn bốn mươi, đối với mấy chuyện yêu sớm này, ông ấy so với Trịnh Chi Diễm——cô chủ nhiệm năm nhất của Diệp Sơ quả thực là một trời một vực. Tại thời điểm căng thẳng chuẩn bị bước lên năm ba này, thà rằng bắt nhầm cả ngàn còn hơn là bỏ sót có một, đây là tác phong nhất quán từ trước đến nay của thầy Mã này.
“Em nói thật cho tôi, có phải em đang làm trò yêu đương với cậu ta hay không?” Thầy Mã biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Diệp Sơ lắc đầu.
“Không yêu đương, vậy sao em lại để cậu ta đưa về nhà mỗi ngày? Em đừng tưởng là tôi không biết, hai em từ năm nhất đã bắt đầu rồi…”
Ngay tại thời điểm thầy Mã đang thao thao bất tuyệt giáo huấn Diệp Sơ, Vệ Bắc đã đi vào lớp họ tìm người.
“Cậu kia, lớp trưởng lớp cậu đâu?” Hắn rất không khách khí mà túm lấy một bạn học đang dọn vệ sinh cuối giờ.
Bạn học bị hắn hỏi run cầm cập chỉ chỉ hướng văn phòng: “Bị… Bị thầy Mã gọi đi rồi a.”
“Lão già này không có việc gì lại gọi cô ấy đến làm chi không biết…” Vệ Bắc bất mãn lầu bầu mấy câu, đi phía trước được mấy bước, bỗng nhiên quay đầu lại với bạn học kia đang phải vất vả lắm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Cậu kia, cám ơn!”
Bạn học kia khiếp vía đến độ đánh rớt cả cây chổi trong tay, bày ra vẻ mặt: Cậu làm ơn đi, không cần cảm ơn tôi đâu mà?
Sau khi biết Diệp Sơ đang ở trong văn phòng, Vệ Bắc cũng không còn kiên nhẫn chờ nữa, trực tiếp quải cái cặp sách trống không lên lưng đi tìm người. Đến văn phòng rồi, cánh cửa đang khép hờ, Vệ Bắc đang đinh đẩy mạnh vào, mới đưa tay ra, hắn chợt nghe thấy có người nhắc tên hắn, hắn nhất thời ngẩn ra, nghe thấy rõ ràng từng chữ thầy Mã đang giáo huấn ở bên trong.
“Em muốn yêu đương, tôi có thể không ngăn cản, thế nhưng ít ra em cũng nên biết tìm đối tượng một chút, em xem Vệ Bắc kia ra dáng gì? Thân là học trò lại không lo đọc sách, cả ngày chỉ biết lêu lổng bên đám lưu manh, rốt cuộc em thích cậu ta ở điểm nào cơ chứ? Mặt mũi đẹp trai sao? Diệp Sơ à, em đừng khờ dại nữa, thành tích của em tốt như vậy, muốn đậu trường đại học nào mà chả được? Nhưng Vệ Bắc kia thì sao? Cậu ta thì có tài giỏi gì? Hai em bây giờ còn yêu đương được, nhưng sau này khoảng cách hai em sẽ càng lúc càng lớn mà thôi, đến lúc đó cho dù tôi không nói thì chính em cũng sẽ thấy được cậu ta không xứng với em…”
Ngay tại lúc thầy Mã đang say sưa khuyên bảo nước miếng văng tứ tung, cửa văn phòng bỗng nhiên “Rầm” một tiếng…
Bởi vì tiếng động vang lên bất thình lình như vậy, cả thầy Mã lẫn Diệp Sơ đều giật nảy mình, chờ đến khi quay đầu lại nhìn, ngoài cửa lại trống không, không một bóng người.
Ngày đó tan học về, Vệ Bắc thật hiếm khi lại không quấn quít lấy cô, một mình Diệp Sơ ngồi xe bus một đoạn rất dài để về nhà, lúc về đến nơi thì trời đã tối đen như mực rồi.
Về đến nhà, lại phát hiện bên trong không bật đèn, Lưu Mĩ Lệ không nói một lời ngồi im như tượng trên sô pha.
Diệp Sơ có chút kỳ quái, hỏi: “Mẹ, ba đâu?”
“Tăng ca.” Từ miệng mẹ cô phun ra hai chữ vô cùng khô khan.
“Vậy ạ.” Diệp Sơ đáp lại, thuận miệng nói: “Nhà mình sao lại không bật đèn? Bị cúp điện sao…” Nói xong, đi đến cạnh cửa ấn công tắc đèn, tay vừa chạm đến, chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Lưu Mĩ Lệ.
“Chủ nhiệm lớp con mới gọi điện thoại cho mẹ khi nãy.”
Diệp Sơ nhất thời chấn động, bàn tay đang đặt ở công tắc điện thoáng dừng lại.
Chỉ nghe Lưu Mĩ Lệ nói tiếp: “Thầy ấy nói gần đây kết quả học tập của con giảm sút.”
Không biết vì cái gì, lần đầu tiên trong đời, Diệp Sơ có cảm giác có tật giật mình, cô cúi đầu ‘dạ’ một tiếng.
“Con nói cho mẹ biết nguyên nhân vậy là sao?” Lưu Mĩ Lệ hỏi.
Diệp Sơ không lên tiếng, nghe thấy tim mình đang đập bình bịch hồi hộp.
Thấy con gái không nói lời nào Lưu Mĩ Lệ dứt khoát vào thẳng vấn đề: “Thầy Mã nói với mẹ, dạo gần đây con thân với thằng nhóc Vệ Bắc lắm phải không?”
Diệp Sơ bỗng nhiên cảm thấy trong ngực nghẹn thở, vốn không có chuyện gì, nhưng sao vừa bị mẹ nói như vậy, cô lại cảm giác như đó chính là sự thật vậy. Cũng không biết là cô đang giải thích với mẹ hay là đang tự chấn an mình, cô nói: “Mẹ, con với cậu ta không có chuyện gì!”
“Không có gì, thế sao con lại để nó đưa về nhà? Không có gì sao lần trước một mình con chạy ra ngoài lại được nó đưa về tận nhà? Không có gì tại sao con lại thân thiết với nó như thế?”
Liên tiếp mấy câu hỏi, Diệp Sơ á khẩu không trả lời được, bởi vì ngay cả chính cô cũng chưa từng nghĩ tới, thì ra không biết tự khi nào, cô đã để cho tên Vệ Bắc hư hỏng kia từ từ đi vào cuộc sống của cô nhiều như vậy! Này rốt cục là vì sao? Lần đầu tiên trong đời, cô bất chợt không hiểu nổi suy nghĩ của chính mình.
Ngay tại lúc cô đang chìm trong suy nghĩ của mình, Lưu Mĩ Lệ đang ngồi trên sô pha bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt cô.
“Con gái a!” Cô buông một hơi thở dài đầy lo lắng, ngữ khí bất chợt trở nên nhẹ nhàng hơn, “Mẹ tuy rằng không biết rốt cục con đang suy nghĩ điều gì, nhưng dù sao mẹ cũng đã từng trải qua cái tuổi này như con, rất nhiều chuyện ở hiện tại có thể con sẽ suy nghĩ rất đơn giản, nhưng ai rồi cũng phải trưởng thành, con có bao giờ nghĩ đến tương lai sau này không?”
Sau này? Diệp Sơ ở trong lòng yên lặng lắc đầu. Cho tới bây giờ cô chỉ biết là phải làm học trò tốt, phải nghe lời ba mẹ, nghe lời thầy cô, thế cho nên cô căn bản là chưa từng nghĩ tới tương lai của mình sau này sẽ như thế nào.
“Có lẽ con sẽ cảm thấy hiện tại con và nó ở bên nhau thật vui vẻ, nhưng chung quy thì cũng không kéo dài được, với thành tích của nó, liệu nó có thể đậu cùng một trường đại học với con sao? Nó có thể cho con cuộc sống như con mong muốn sao? Một ngày nào đó con sẽ phát hiện con và nó không cùng địa vị, hai đứa căn bản là không cùng một kiểu người!”
Diệp Sơ vẫn cúi đầu, tiếp tục trầm mặc.
“Đồng ý với mẹ, đừng dính dáng gì đến thằng nhóc đó nữa, mẹ không muốn nhìn thấy con phải hối hận.” Lưu Mĩ Lệ đặt cả hai tay lên vai con gái, khẩn thiết nói.
Một khắc kia, Diệp Sơ bất chợt cảm giác được trái tim mình như bị siết chặt, thật lâu sau, dưới ánh mắt tha thiết của mẹ, cô im lặng gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook