Cầm Tay Mùa Hạ
-
Chương 2: Anh về đây vì em mà...
Có những cuộc hành trình tìm kiếm tình yêu, mỗi điểm dừng chân là một kỷ niệm, mỗi con người là một cá thể sống, mỗi tình yêu là một hương vị khác nhau. Ngọt, đắng, mặn, cay...có nếm trải đủ mới biết tình yêu khó tìm như thế nào...và như thế, Hà Vy lại quyết định độc thân sau tất cả bởi xét cho cùng, tình yêu với cô quá phức tạp mà phức tạp....vốn cô đã có thừa.
Sớm nay, khi cô chưa kịp bước ra khỏi nhà thì mẹ đã gọi lại và nhắc nhở một vấn đề muôn thuở mà cô đã lẩn tránh suốt hơn một năm qua: "lại là chuyện lấy chồng"...Hôn nhân, thật sự với cô vẫn là một vấn đề nan giải chưa tìm được cách giải quyết. Có thể mẹ cô nói đúng: 24 tuổi không lớn cũng không nhỏ, nên nghiêm túc cân nhắc chuyện tương lai. Nhưng càng là như thế, cô càng cảm thấy, giống như một người đứng tại ngã ba đường, cô không thể nào lựa chọn, cảm giác chọn cái nào cũng sai, cũng sẽ mang hậu quả đến cho mình và người khác. Cô dù tự nhận mình là người khờ dại song vẫn đủ khôn ngoan để hiểu rằng: không nên chạy thục mạng về tương lai để kiếm tìm cái gọi là hạnh phúc tạm bợ. Điều nên và cần là gìn giữ và phát triển những thứ mình đang có. Mà những thứ cô đang có là gì? Chỉ là chút ký ức hoen màu của ngày cũ đã qua...
Mất nửa buổi sáng ngồi yên trong văn phòng để lắng nghe về môi trường làm việc của CKJ ViNa, mọi thứ với Ngọc Nam thật sự vô cùng lạ lẫm. Lạ bởi công việc ấy không khớp với ngành mà anh theo học nhưng đã là công việc thì anh tin chỉ cần để ý một chút anh sẽ thích ứng nhanh thôi. Đi theo xưởng trưởng và chủ quản người Trung Quốc, Ngọc Nam bước xuống kho vải, từ nay nơi này sẽ thuộc sự quản lý của anh.
Kéo cửa sổ lên, một cơn gió nhẹ mùi lá cây xen lẫn mùi xăng của xe hàng vừa tới thổi vào mặt anh. Thở dài, cứ nghĩ mình sẽ được là vua của xứ mù trong cái kho này ai ngờ trong tích tắc anh kiêm luôn cả chân phu khuân vác. Nhanh chân, anh xắn tay áo và bước ra bốc vải chuyển vào kho. Một sự trải nghiệm thật là đáng ghi nhớ trong đời, chỉ hai tiếng đồng hồ thôi nhưng anh nghĩ trong một tuần sắp tới mình không cần phải tốn thời gian vào việc luyện tập thể hình thêm nữa.
Có gì đó không đúng khi Hà Vy bước ra khỏi xưởng hướng về phía nhà ăn. Cô biết là công ty gần đây có một số chuyện không hay xảy đến nhưng sản xuất vẫn được đảm bảo bình thường. Chỉ là, trong khoảng sân hôm nay, người xe như nước. Mãi cho đến khi đã yên vị với khay thức ăn trước mặt, cô mới để ý rõ hơn về thân ảnh đang lạc đi trong đám người phía trước.
" Nam...!"
Có lẽ người ấy đã không nghe thấy cô đang gọi hoặc là Hà Vy cố ý chỉ nói cho mình mình nghe.
Ngọc Nam đã nghe ai đó gọi tên mình rất thiết tha. Tất nhiên, anh biết nơi đây sẽ có vô vàn người đã từng quen biết. Có thể là người nhà cũng có thể là bạn bè cùng học trước đây. Chỉ là....anh không nghĩ lại thấy Hà Vy ở nơi này. Đẩy cao gọng kính nhìn về phía cô, anh đứng lặng người chờ cô chạy tới...
" Thật sự là anh? Tại sao anh lại ở đây?"
" Hà Vy....món quà anh dành cho em ngày trở về là sự bất ngờ mà. Lẽ nào em không like điều đó?"
Cô vỡ oà trong ngạc nhiên, lay cánh tay anh hỏi cho ra đáp án:
" Anh làm gì ở đây? Giờ này anh phải ở Hà Nội mới đúng chứ?"
" Anh làm khuân vác ở đây, bốc vải cả sáng nay mệt đứ đừ. Em không thấy áo anh bẩn đây hả?". Vừa nói, anh vừa vạch vết bẩn trên chiếc áo Chimes còn mới cho cô xem. Trong khi đó cô liên tiếp lắc đầu phủ nhận:
" Không đúng, không phải thế. Nói đi mà...."
Tiếng gọi của đồng nghiệp đã lôi Ngọc Nam ra khỏi cô và câu hỏi của cô vẫn chưa có đáp án...
Buổi chiều, Hà Vy đã cố gắng để tìm anh khắp khoa hai_nơi cô làm việc nhưng tìm mãi, tìm hoài không thấy. Gõ mũi kéo xuống bàn, cô nhìn về phía đàn anh đối diện và hỏi nhỏ:
" A Tân. Anh nghĩ xem, liệu bạn em ở xó xỉnh nào trong cái công ty này được chứ?"
" Chắc là nó ngồi trên văn phòng rồi. Đời nào nó ở dưới đây phơi mặt cho em nhìn thấy..."
"Đúng rồi, chắc là nó làm bên xuất nhập khẩu hoặc kế toán." Lời chị Thuý đứng cạnh càng khiến cô hoài nghi câu hỏi của chính bản thân mình.
Lẽ nào anh ấy về đây là thật? Cô lắc đầu, sự thực là cô vẫn không thể tin được. Cô không thể nào tin nổi Ngọc Nam đang ở đây, chỉ cách cô có vài bước chân, rất gần và anh trở về mà không hề một câu báo trước.
Đầu giờ chiều, Ngọc Nam ngồi xử lý đống sổ sách và thống kê lại số vải hiện có trong kho đã khiến anh chẳng còn thời gian đi tìm Vy. Thỉnh thoảng anh lại thấy tin nhắn từ facebook báo về điện thoại. Status của cô khiến anh vừa đọc, vừa tự cười:
" Gặp A Nam mà vừa mừng vừa tủi. Tại sao khi mà Vy sắp rời khỏi thì anh mới trở về đây?"
Những ngón tay nhanh chóng bấm phím hồi âm:
" Vy ơi đừng, anh về đây vì em mà...."
Không hiểu sẽ có bao người nổi da gà khi đọc được điều này còn anh và cô đã quá quen với những lời đường mật đầy tình cảm. Đặt điện thoại sang một bên, mười ngón tay khép lại chống lên khuôn mặt hao gầy, bản thân anh lúc này cũng không biết mình về đây là vì ai nữa, và điều đó có thật sự quan trọng lắm không? Nhìn về khoảng không vô định, Ngọc Nam tự nói với chính mình, đừng ngại trước đây mình đi như thế nào, mọi thứ cứ bắt đầu lại từ đầu, cho dù kết quả không theo ý muốn của mình, nhưng ít ra anh có thể hãnh diện vì mình đủ dũng khí sở hữu một sự khởi đầu mới.
Trong dòng suy nghĩ ngổn ngang, câu hỏi của một người vừa bước vào đã kéo anh về thực tại:
" Chưa hết một ngày, chú đã cảm thấy chán rồi sao? "
Ngọc Nam nhìn về phía người đàn ông đang đi tới cười hiền:
" Dạ không. Công việc nhàn mà, chỉ có buổi sáng em phải khuân vác nên giờ thấy người đau ê ẩm. Cảm giác như mới bị ăn đập vài trận."
Tấn kéo ghế ngồi xuống cạnh Nam, anh đáp lời:
" Đã là gì. Vất vả một tý cũng không sao, nhiều khi anh mày đây còn bị nó chửi vào mặt mà vẫn phải chịu. Có thể hôm nay mới ngồi uống rượu cười cười nói nói nhưng mai đã quay ra trở mặt nhanh hơn trở bàn tay."
" Anh này, liệu cái chức tổ trưởng này của em có kiếm được nhiều tiền không?"
" Chú cần tiền? Cái này anh không rõ, lương phiên dịch của anh còn lên lên xuống xuống chẳng biết ra sao thì lương tổ trưởng làm sao anh nắm được. Cơ mà, nhiều tiền của chú là nhiêu?"
" Chính là...có thể mua nhà, mua xe, cưới một cô vợ và có tiền nuôi con."
Tấn nhướng lông mày bật cười hỏi lại:
" Lại phải xem chú muốn mua căn hộ loại gì, xe gì, cưới một cô vợ như thế nào và cách nuôi con ra saonữa."
Ngọc Nam trả lời:
"Phòng chừng một trăm met vuông, trong nhà mỗi người một xe, một cô vợ khéo hiểu lòng cũng như không được đòi đánh con."
Tấn cười rộ lên:
" Hai cái đầu rất dễ làm được, nhưng hai cái sau thì chỉ có bắc thang lên hỏi ông giời thôi..."
Hà Vy vừa kéo thước đo thì A Tân quay xuống kêu tên cô:
" Thần tượng của em đang đứng ở cuối chuyền kìa, đã nhìn thấy chưa?"
Cô vẫn cúi đầu tập trung vào bảng thông số trên bàn, giọng cô trầm lại:
" Đừng nói thế, oan cho em. Là của em thì đã tốt..."
Không hiểu điều gì khiến cô mất tập trung đến mức anh ra ngoài này mà cô vẫn không hề hay biết. Cô hiểu, anh ra đây là vì công việc chứ không phải vì cô. Còn cô chẳng thể yên phận, với tờ giấy nhớ ký nhận vài chữ sau đó cô giấu về phía sau, ánh mắt hướng người đang gần bước tới:
" Chào em. Thông số hàng mới có vấn đề gì không em?"
Một câu nói quen thuộc như bao lần. Cô không nói gì, chỉ nhìn Hạ Long cười rồi lùi lại vài bước.
Đặt tài liệu kỹ thuật trước mặt, Hạ Long với lấy một chiếc sơ mi trong đống hàng ngổn ngang để kiểm tra thông số. Anh biết cô gái đang đứng cạnh có một chút tình cảm gì gì đó với mình và anh luôn dùng tự tin của bản thân để tàn nhẫn dẹp bỏ những tình cảm nảy sinh trong cô. Bởi anh nghĩ rằng, đã không yêu thì không nên cho người ta cơ hội, rồi làm tội người ta. Chỉ là....anh không hề biết....
Hà Vy nheo mắt cười mỉm với đàn anh đối diện. Còn A Tân chỉ biết bấm bụng nhịn cười. Tờ giấy nhớ Hà Vy chuẩn bị khi nãy vẫn ở trong tay, cẩn thận cô khẽ dán lên lưng người đang đứng trước mình. Một vài người đi qua dừng lại chăm chú đọc rồi mới chịu đi tiếp. Thật là...!!! Cô không muốn công sức của cô sẽ bị đổ xuống sông xuống biển. Cô muốn, cô thật sự rất muốn tờ giấy nhớ sẽ vẫn ở trên lưng Hạ Long cho đến khi anh đi một vòng quanh xưởng hãy bị phát hiện...
" Ok ma?"
Vừa đi tới, A Sá_chuyên gia người Trung Quốc vừa chỉ vào đống hàng trên bàn và cất tiếng hỏi. Ngay sau đó ánh mắt của chị dừng lại trước tờ giấy nhớ đầy tò mò:
" Hey hey..."
Phát hiện ra điều khác thường, Hạ Long nhìn A Sá rồi với tay về phía sau giật tờ giấy xuống.
" Đảm bảo hàng chất lượng cao.
Đặc biệt giảm giá 20k/đêm.
Nhanh tay, số lượng có hạn."
Anh vò nát tờ giấy trong tay, mặt anh sa sầm lại và đi thẳng còn Hà Vy tròn mắt nhìn theo bóng anh xa dần. Cô thở dài rồi tự nói một mình:
" Hoá ra, có người không biết đùa. Và đàn ông cũng giống như phụ nữ, có một số ngày trong tháng tốt nhất đừng nên động tới..."
Trở về nhà khi đêm đã khuya, có chút men say khiến người Nguyễn Tùng choáng váng. Sự thực là anh đã chuẩn bị cho một chuyến đi dài vào cuối tuần trước...để tìm Vy. Sự gặp gỡ có thể chỉ trong chốc lát hay giản đơn đến mức chỉ cần thấy cô cười, nói đôi ba câu kiểu như: " em vẫn ổn." Cuối cùng anh không làm được vì thay vào đó anh đã ở bên Thuỳ Chi_ một cô gái khác mang danh phận người yêu.
Hơi nước lạnh lẽo phần nào đánh thức lý trí trong anh tỉnh lại. Đã 3h sáng, anh biết lại là một đêm trắng và chẳng còn ai đó thức cùng anh tới lúc bình minh như đã từng. Với tay lần tìm chiếc BlackBerry quen thuộc, tin nhắn soạn đi rồi lại xoá, muốn send đi mà sao khó vô cùng. Mấy hôm trước khi vào face anh có thấy Hà Vy và Ngọc Nam để in Relationships trong một ngày mưa bão, chưa kịp coment thì đã thấy hai đứa để về Single. Anh biết, đó chỉ là trò đùa trẻ con mà cô vẫn hay chơi như bao lần nhưng hình như gần đây tâm trạng cô cũng không được ổn lắm và anh thì rất bận....anh chẳng thể nào đặt vấn đề của cô vào tâm trí như việc anh đã làm trong suốt ba năm qua.
Cả đêm chẳng thể nào chợp mắt, Hà Vy xoay ghế dựa nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, cô đột nhiên cảm thấy: tuổi càng cao thì phụ nữ càng bị áp lực: Hôn nhân, gia đình, cha mẹ, con cái, sự nghiệp... Cuộc sống không có gì hơn những yếu tố này. Chỉ cần một trong những yếu tố đó không như ý đều có thể làm người ta suy sụp, mà cho dù tất cả các yếu tố đó không có vấn đề gì thì cũng chưa chắc phụ nữ có thể chạm đến cái được gọi là "Hạnh phúc". Cho nên, hạnh phúc thật sự là gì? Có phải chỉ đơn thuần là những chờ mong hoặc khát vọng trong cuộc đấu tranh sinh tồn của con người? Hay hạnh phúc căn bản không tồn tại trên thế giới này...hoặc nói khác hơn là hạnh phúc không tồn tại một cách vĩnh hằng? Haizzz. Nghĩ nhiêu đó thôi, cô cảm thấy đau đầu. Đưa mắt nhìn về màn hình chờ của Laptop, đèn face của Tùng cả đêm vẫn chưa lúc nào sáng. Cô thật sự chỉ muốn chờ anh ol để nói một câu rằng:
" Anh à. Công ty em có một người giống anh và em sợ.....mình sẽ thích anh ấy mất!"
Sớm nay, khi cô chưa kịp bước ra khỏi nhà thì mẹ đã gọi lại và nhắc nhở một vấn đề muôn thuở mà cô đã lẩn tránh suốt hơn một năm qua: "lại là chuyện lấy chồng"...Hôn nhân, thật sự với cô vẫn là một vấn đề nan giải chưa tìm được cách giải quyết. Có thể mẹ cô nói đúng: 24 tuổi không lớn cũng không nhỏ, nên nghiêm túc cân nhắc chuyện tương lai. Nhưng càng là như thế, cô càng cảm thấy, giống như một người đứng tại ngã ba đường, cô không thể nào lựa chọn, cảm giác chọn cái nào cũng sai, cũng sẽ mang hậu quả đến cho mình và người khác. Cô dù tự nhận mình là người khờ dại song vẫn đủ khôn ngoan để hiểu rằng: không nên chạy thục mạng về tương lai để kiếm tìm cái gọi là hạnh phúc tạm bợ. Điều nên và cần là gìn giữ và phát triển những thứ mình đang có. Mà những thứ cô đang có là gì? Chỉ là chút ký ức hoen màu của ngày cũ đã qua...
Mất nửa buổi sáng ngồi yên trong văn phòng để lắng nghe về môi trường làm việc của CKJ ViNa, mọi thứ với Ngọc Nam thật sự vô cùng lạ lẫm. Lạ bởi công việc ấy không khớp với ngành mà anh theo học nhưng đã là công việc thì anh tin chỉ cần để ý một chút anh sẽ thích ứng nhanh thôi. Đi theo xưởng trưởng và chủ quản người Trung Quốc, Ngọc Nam bước xuống kho vải, từ nay nơi này sẽ thuộc sự quản lý của anh.
Kéo cửa sổ lên, một cơn gió nhẹ mùi lá cây xen lẫn mùi xăng của xe hàng vừa tới thổi vào mặt anh. Thở dài, cứ nghĩ mình sẽ được là vua của xứ mù trong cái kho này ai ngờ trong tích tắc anh kiêm luôn cả chân phu khuân vác. Nhanh chân, anh xắn tay áo và bước ra bốc vải chuyển vào kho. Một sự trải nghiệm thật là đáng ghi nhớ trong đời, chỉ hai tiếng đồng hồ thôi nhưng anh nghĩ trong một tuần sắp tới mình không cần phải tốn thời gian vào việc luyện tập thể hình thêm nữa.
Có gì đó không đúng khi Hà Vy bước ra khỏi xưởng hướng về phía nhà ăn. Cô biết là công ty gần đây có một số chuyện không hay xảy đến nhưng sản xuất vẫn được đảm bảo bình thường. Chỉ là, trong khoảng sân hôm nay, người xe như nước. Mãi cho đến khi đã yên vị với khay thức ăn trước mặt, cô mới để ý rõ hơn về thân ảnh đang lạc đi trong đám người phía trước.
" Nam...!"
Có lẽ người ấy đã không nghe thấy cô đang gọi hoặc là Hà Vy cố ý chỉ nói cho mình mình nghe.
Ngọc Nam đã nghe ai đó gọi tên mình rất thiết tha. Tất nhiên, anh biết nơi đây sẽ có vô vàn người đã từng quen biết. Có thể là người nhà cũng có thể là bạn bè cùng học trước đây. Chỉ là....anh không nghĩ lại thấy Hà Vy ở nơi này. Đẩy cao gọng kính nhìn về phía cô, anh đứng lặng người chờ cô chạy tới...
" Thật sự là anh? Tại sao anh lại ở đây?"
" Hà Vy....món quà anh dành cho em ngày trở về là sự bất ngờ mà. Lẽ nào em không like điều đó?"
Cô vỡ oà trong ngạc nhiên, lay cánh tay anh hỏi cho ra đáp án:
" Anh làm gì ở đây? Giờ này anh phải ở Hà Nội mới đúng chứ?"
" Anh làm khuân vác ở đây, bốc vải cả sáng nay mệt đứ đừ. Em không thấy áo anh bẩn đây hả?". Vừa nói, anh vừa vạch vết bẩn trên chiếc áo Chimes còn mới cho cô xem. Trong khi đó cô liên tiếp lắc đầu phủ nhận:
" Không đúng, không phải thế. Nói đi mà...."
Tiếng gọi của đồng nghiệp đã lôi Ngọc Nam ra khỏi cô và câu hỏi của cô vẫn chưa có đáp án...
Buổi chiều, Hà Vy đã cố gắng để tìm anh khắp khoa hai_nơi cô làm việc nhưng tìm mãi, tìm hoài không thấy. Gõ mũi kéo xuống bàn, cô nhìn về phía đàn anh đối diện và hỏi nhỏ:
" A Tân. Anh nghĩ xem, liệu bạn em ở xó xỉnh nào trong cái công ty này được chứ?"
" Chắc là nó ngồi trên văn phòng rồi. Đời nào nó ở dưới đây phơi mặt cho em nhìn thấy..."
"Đúng rồi, chắc là nó làm bên xuất nhập khẩu hoặc kế toán." Lời chị Thuý đứng cạnh càng khiến cô hoài nghi câu hỏi của chính bản thân mình.
Lẽ nào anh ấy về đây là thật? Cô lắc đầu, sự thực là cô vẫn không thể tin được. Cô không thể nào tin nổi Ngọc Nam đang ở đây, chỉ cách cô có vài bước chân, rất gần và anh trở về mà không hề một câu báo trước.
Đầu giờ chiều, Ngọc Nam ngồi xử lý đống sổ sách và thống kê lại số vải hiện có trong kho đã khiến anh chẳng còn thời gian đi tìm Vy. Thỉnh thoảng anh lại thấy tin nhắn từ facebook báo về điện thoại. Status của cô khiến anh vừa đọc, vừa tự cười:
" Gặp A Nam mà vừa mừng vừa tủi. Tại sao khi mà Vy sắp rời khỏi thì anh mới trở về đây?"
Những ngón tay nhanh chóng bấm phím hồi âm:
" Vy ơi đừng, anh về đây vì em mà...."
Không hiểu sẽ có bao người nổi da gà khi đọc được điều này còn anh và cô đã quá quen với những lời đường mật đầy tình cảm. Đặt điện thoại sang một bên, mười ngón tay khép lại chống lên khuôn mặt hao gầy, bản thân anh lúc này cũng không biết mình về đây là vì ai nữa, và điều đó có thật sự quan trọng lắm không? Nhìn về khoảng không vô định, Ngọc Nam tự nói với chính mình, đừng ngại trước đây mình đi như thế nào, mọi thứ cứ bắt đầu lại từ đầu, cho dù kết quả không theo ý muốn của mình, nhưng ít ra anh có thể hãnh diện vì mình đủ dũng khí sở hữu một sự khởi đầu mới.
Trong dòng suy nghĩ ngổn ngang, câu hỏi của một người vừa bước vào đã kéo anh về thực tại:
" Chưa hết một ngày, chú đã cảm thấy chán rồi sao? "
Ngọc Nam nhìn về phía người đàn ông đang đi tới cười hiền:
" Dạ không. Công việc nhàn mà, chỉ có buổi sáng em phải khuân vác nên giờ thấy người đau ê ẩm. Cảm giác như mới bị ăn đập vài trận."
Tấn kéo ghế ngồi xuống cạnh Nam, anh đáp lời:
" Đã là gì. Vất vả một tý cũng không sao, nhiều khi anh mày đây còn bị nó chửi vào mặt mà vẫn phải chịu. Có thể hôm nay mới ngồi uống rượu cười cười nói nói nhưng mai đã quay ra trở mặt nhanh hơn trở bàn tay."
" Anh này, liệu cái chức tổ trưởng này của em có kiếm được nhiều tiền không?"
" Chú cần tiền? Cái này anh không rõ, lương phiên dịch của anh còn lên lên xuống xuống chẳng biết ra sao thì lương tổ trưởng làm sao anh nắm được. Cơ mà, nhiều tiền của chú là nhiêu?"
" Chính là...có thể mua nhà, mua xe, cưới một cô vợ và có tiền nuôi con."
Tấn nhướng lông mày bật cười hỏi lại:
" Lại phải xem chú muốn mua căn hộ loại gì, xe gì, cưới một cô vợ như thế nào và cách nuôi con ra saonữa."
Ngọc Nam trả lời:
"Phòng chừng một trăm met vuông, trong nhà mỗi người một xe, một cô vợ khéo hiểu lòng cũng như không được đòi đánh con."
Tấn cười rộ lên:
" Hai cái đầu rất dễ làm được, nhưng hai cái sau thì chỉ có bắc thang lên hỏi ông giời thôi..."
Hà Vy vừa kéo thước đo thì A Tân quay xuống kêu tên cô:
" Thần tượng của em đang đứng ở cuối chuyền kìa, đã nhìn thấy chưa?"
Cô vẫn cúi đầu tập trung vào bảng thông số trên bàn, giọng cô trầm lại:
" Đừng nói thế, oan cho em. Là của em thì đã tốt..."
Không hiểu điều gì khiến cô mất tập trung đến mức anh ra ngoài này mà cô vẫn không hề hay biết. Cô hiểu, anh ra đây là vì công việc chứ không phải vì cô. Còn cô chẳng thể yên phận, với tờ giấy nhớ ký nhận vài chữ sau đó cô giấu về phía sau, ánh mắt hướng người đang gần bước tới:
" Chào em. Thông số hàng mới có vấn đề gì không em?"
Một câu nói quen thuộc như bao lần. Cô không nói gì, chỉ nhìn Hạ Long cười rồi lùi lại vài bước.
Đặt tài liệu kỹ thuật trước mặt, Hạ Long với lấy một chiếc sơ mi trong đống hàng ngổn ngang để kiểm tra thông số. Anh biết cô gái đang đứng cạnh có một chút tình cảm gì gì đó với mình và anh luôn dùng tự tin của bản thân để tàn nhẫn dẹp bỏ những tình cảm nảy sinh trong cô. Bởi anh nghĩ rằng, đã không yêu thì không nên cho người ta cơ hội, rồi làm tội người ta. Chỉ là....anh không hề biết....
Hà Vy nheo mắt cười mỉm với đàn anh đối diện. Còn A Tân chỉ biết bấm bụng nhịn cười. Tờ giấy nhớ Hà Vy chuẩn bị khi nãy vẫn ở trong tay, cẩn thận cô khẽ dán lên lưng người đang đứng trước mình. Một vài người đi qua dừng lại chăm chú đọc rồi mới chịu đi tiếp. Thật là...!!! Cô không muốn công sức của cô sẽ bị đổ xuống sông xuống biển. Cô muốn, cô thật sự rất muốn tờ giấy nhớ sẽ vẫn ở trên lưng Hạ Long cho đến khi anh đi một vòng quanh xưởng hãy bị phát hiện...
" Ok ma?"
Vừa đi tới, A Sá_chuyên gia người Trung Quốc vừa chỉ vào đống hàng trên bàn và cất tiếng hỏi. Ngay sau đó ánh mắt của chị dừng lại trước tờ giấy nhớ đầy tò mò:
" Hey hey..."
Phát hiện ra điều khác thường, Hạ Long nhìn A Sá rồi với tay về phía sau giật tờ giấy xuống.
" Đảm bảo hàng chất lượng cao.
Đặc biệt giảm giá 20k/đêm.
Nhanh tay, số lượng có hạn."
Anh vò nát tờ giấy trong tay, mặt anh sa sầm lại và đi thẳng còn Hà Vy tròn mắt nhìn theo bóng anh xa dần. Cô thở dài rồi tự nói một mình:
" Hoá ra, có người không biết đùa. Và đàn ông cũng giống như phụ nữ, có một số ngày trong tháng tốt nhất đừng nên động tới..."
Trở về nhà khi đêm đã khuya, có chút men say khiến người Nguyễn Tùng choáng váng. Sự thực là anh đã chuẩn bị cho một chuyến đi dài vào cuối tuần trước...để tìm Vy. Sự gặp gỡ có thể chỉ trong chốc lát hay giản đơn đến mức chỉ cần thấy cô cười, nói đôi ba câu kiểu như: " em vẫn ổn." Cuối cùng anh không làm được vì thay vào đó anh đã ở bên Thuỳ Chi_ một cô gái khác mang danh phận người yêu.
Hơi nước lạnh lẽo phần nào đánh thức lý trí trong anh tỉnh lại. Đã 3h sáng, anh biết lại là một đêm trắng và chẳng còn ai đó thức cùng anh tới lúc bình minh như đã từng. Với tay lần tìm chiếc BlackBerry quen thuộc, tin nhắn soạn đi rồi lại xoá, muốn send đi mà sao khó vô cùng. Mấy hôm trước khi vào face anh có thấy Hà Vy và Ngọc Nam để in Relationships trong một ngày mưa bão, chưa kịp coment thì đã thấy hai đứa để về Single. Anh biết, đó chỉ là trò đùa trẻ con mà cô vẫn hay chơi như bao lần nhưng hình như gần đây tâm trạng cô cũng không được ổn lắm và anh thì rất bận....anh chẳng thể nào đặt vấn đề của cô vào tâm trí như việc anh đã làm trong suốt ba năm qua.
Cả đêm chẳng thể nào chợp mắt, Hà Vy xoay ghế dựa nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, cô đột nhiên cảm thấy: tuổi càng cao thì phụ nữ càng bị áp lực: Hôn nhân, gia đình, cha mẹ, con cái, sự nghiệp... Cuộc sống không có gì hơn những yếu tố này. Chỉ cần một trong những yếu tố đó không như ý đều có thể làm người ta suy sụp, mà cho dù tất cả các yếu tố đó không có vấn đề gì thì cũng chưa chắc phụ nữ có thể chạm đến cái được gọi là "Hạnh phúc". Cho nên, hạnh phúc thật sự là gì? Có phải chỉ đơn thuần là những chờ mong hoặc khát vọng trong cuộc đấu tranh sinh tồn của con người? Hay hạnh phúc căn bản không tồn tại trên thế giới này...hoặc nói khác hơn là hạnh phúc không tồn tại một cách vĩnh hằng? Haizzz. Nghĩ nhiêu đó thôi, cô cảm thấy đau đầu. Đưa mắt nhìn về màn hình chờ của Laptop, đèn face của Tùng cả đêm vẫn chưa lúc nào sáng. Cô thật sự chỉ muốn chờ anh ol để nói một câu rằng:
" Anh à. Công ty em có một người giống anh và em sợ.....mình sẽ thích anh ấy mất!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook