Cẩm Tâm
-
Chương 1
Nàng giữ chặt thanh kiếm, nhưng mũi kiếm không đâm vào ngực của người nào đó.
Màu đen của đêm, màu đỏ của máu.
Hắn nhìn nàng, họ nhìn nàng, trong ánh mắt pha lẫn sự kinh ngạc, thấu hiểu, đau đớn, căm thù…
Trời về đêm, bóng tối như một con quái thú nuốt chửng ánh sáng, cái lạnh thẩm thấu vào trong xương tủy, nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau lập cập.
Ánh mắt của hắn, ánh mắt của đám người đều tập trung trên người nàng, cảm giác lưỡng lự, do dự đâm vào da thịt, cắn nuốt máu nàng.
Đau!
Nỗi đau xé lòng trải khắp toàn thân, tựa như một ngọn lửa đang liếm láp da thịt, tựa như mũi dao không ngừng cứa lên từng đoạn kinh mạch.
Nhưng nàng không mở miệng cất tiếng. Nàng chỉ cười, cười trời, cười đất, cười bách tính, cười vận mệnh, cười chính bản thân mình.
Có thứ nước lạnh lẽo lăn dài trên má.
Cảm xúc đan xen trong con ngươi màu đỏ máu của gã nam tử đã biến mất. Hắn nhìn nàng, ánh mắt dần dịu dàng. Hắn không bỏ đi mà ngược lại, đưa tay ra, tiến thẳng về phía nàng.
Tiếng kiếm đâm vào da thịt tựa như tiếng rên rỉ vì không thể chịu đựng nổi một kẻ sắp từ giã cõi đời.
Cả người nàng run rẩy. Tiếng nói trong tim kêu gào nàng hãy bỏ kiếm xuống, bảo nàng tiến lại gần hắn, hai mắt nàng mở to nhìn hắn không chớp mắt, dường như muốn khắc thật sâu khuôn mặt, dáng hình, từng đường nét của hắn vào tâm khảm.
Nàng rút kiếm.
Nhanh chóng, mạnh mẽ, không chút lưu tình.
Trong đáy mắt, hắn vẫn còn vương vấn sự dịu dàng không hề phòng bị.
Nàng bình tĩnh quay người.
Hắn ngã xuống.
Nàng cười.
Mỉm cười vứt bỏ, giẫm đạp lên sự chân thành của chính bản thân mình.
***
Năm Thiên Thịnh thứ mười, quân chủ Việt Thị hoang dâm, tàn bạo, bộ máy thống trị thối nát, áp bức bóc lột dân lành, bị trời phạt. Năm đó thiên tai khắp nơi, yêu ma chỗ nào cũng thấy, chúng làm mưa làm gió, làm điên đảo cương thường, ăn thịt người, làm việc ác, hoành hành khắp chốn không hề cố kị. Chưa đầy nửa năm sau đó, có những người tự xưng là tu sĩ có thể ngự kiếm phi hành hạ phàm trừ yêu diệt ma, cứu vớt muôn dân, thiên hạ thanh bình trở lại.
Từ đó, quỷ, thần, tiên, yêu cùng tồn tại trên nhân thế.
Đây là lần thứ hai trong đời tôi viết lời tựa cho người khác, tôi là một người rất lười, lười đọc tác phẩm, lười đánh máy, lại càng lười giúp viết lời tựa, những tác giả mà tôi hứa sẽ viết thường là những người bạn tôi đã kết giao ít nhất ba bốn năm trời.
Công Tử Bạch có thể coi là người bạn thân nhất, cũng quen biết lâu nhất trong số những người bạn ít ỏi ấy của tôi. Nói thế nào nhỉ, cô ấy là một cô gái lạnh lùng những rất đỗi dịu dàng, sống nội tâm và cực kỳ đáng yêu. Chúng tôi quen nhau cũng được hơn ba năm, chủ đề nói chuyện nhiều nhất có lẽ là những tác phẩm của bản thân. Trước khi viết một tác phẩm mới, chúng tôi thường cùng thảo luận về cốt truyện, có lúc nhừng post để chỉnh lại các tình tiết, viết xong chương nào cũng muốn nghe ý kiến đánh giá của đối phương. Có lúc cô ấy còn hiểu truyện của tôi hơn chính bản thân tôi, và ngược lại, tôi cũng nắm rõ truyện của cô ấy hơn cả cô ấy.
Nhưng Cẩm Tâm lại không được ra đời như thế, tôi không được chứng kiến tác phẩm của cô ấy từng chút, từng chút một trưởng thành như thế nào, bởi vì dạo đó tôi bận bù đầu, kết quả là trong lúc tôi không để ý, cô nàng viết liền một mạch năm mươi nghìn từ, rồi chớp mắt lại viết thêm tám mươi nghìn, một trăm hai mươi nghìn từ nữa, đợi đến lúc tôi hoàn thành công việc thì “Cẩm Tâm” cũng đã hoàn thành. Tốc độ sáng tác của cô nàng quả thực khiến tôi phải ganh tỵ.
Bây giờ là bốn mươi hai phút sáng, tôi vừa đọc xong Cẩm Tâm. Từ hồi chiều lúc nhận bản thảo, mở ra là tôi đọc một mạch cho đến bây giờ. D rất buồn ngủ nhưng tôi chưa tài nào ngủ được, bởi các nhân vật cứ ám ảnh trong tâm trí khiến tôi không thể nào bình tĩnh lại, tôi đã bị từng nhân vật trong đó thu hút. Đầu tiên là nữ nhân vật chính Việt Cẩm, nàng ấy là một cô gái rất cố chấp, sắc sảo, rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh lùng. Nàng ấy hà khắc với chính bản thân, hà khắc với người mình yêu, hà khắc với tất cả mọi người. Nàng sống chỉ để hoàn thành sứ mệnh, vì sứ mệnh đó, nàng hi sinh cả tôn nghiêm của mình, hi sinh cả sự lương thiện, hi sinh cả tình yêu, hi sinh tất cả những thứ mà bản thân nàng có thể hi sinh, cuối cùng, đến cả thứ duy nhất mà nàng muốn bảo vệ cũng hi sinh nốt…
Càng đọc, tôi càng muốn hét lên với nàng ấy rằng: Dừng lại đi! Đừng tiếp tục như thế nữa. những thứ gọi là trách nhiệm, là thân phận, là sứ mệnh và thù hận, hãy quên hết đi. Dẫu rằng chỉ là một ngày, chỉ được một khắc vui vẻ, mong nàng hãy làm chút gì đó cho bản thân mình, hãy đối tốt với mình một chút, dù chỉ là một chút thôi…
Việt Cẩm, sao nàng lại ích kỉ đến vậy, ích kỉ đến nỗi làm người khác phải đau lòng, đến nỗi khiến người ta không biết phải nói làm sao, rốt cuộc nàng muốn tôi phải muộn phiền, phải căm hận, phải không đành lòng như thế nào đây? Suy cho cùng, nàng quá ích kỉ hay quá vô tư? Tại sao thế giới của nàng không phải màu đen, mà lại là màu trắng? Tại sao cứ nhất định phải phân chia rạch ròi như thế?
Nam nhân vật chính Nhai Xế, thứ lỗi cho tôi vì lần nào cũng đọc ngược thành Xế Nhai, thật sự tôi thấy đọc như thế sẽ thuận miệng hơn. Nhai Xế xuất hiện một cách hết sức bất ngờ, chàng là một người đàn ông thông minh, nhưng trước tình yêu lại ngốc nghếch đến đáng thương, chàng để mặc người con gái mình yêu hà khắc với bản thân, hà khắc với cả tình yêu của hai người. Không phải chàng không thể ngăn cản, chỉ là chàng quá yêu Việt Cẩm, bởi thế nên chàng đã lựa chọn không thấy, không nghe, không tranh thủ, bị lừa thì bị lừa, chàng cam tâm tình nguyện bị tổn thương, chỉ cần do nàng ấy gây ra, dù sự phản bội có đau đớn hơn nữa, chàng cũng bằng lòng chịu đựng.
Nhưng Nhai Xế à, sao chàng không cứng rắn hơn một chút, trước khi Việt Cẩm làm những chuyện ngốc nghếch, ngăn chặn nàng ấy, giữ nàng ấy lại, thậm chí chặt đứt đôi cánh của nàng ấy, để nàng ấy không thể nào bị cái vận mệnh chết tiệt kia đưa đẩy? Rõ ràng chàng là một người đàn ông quả cảm cơ mà? Tại sao trước tình yêu chàng lại yếu đuối, bị động như thế? Tại sao chàng lại cứ để mặc cho tình yêu của hai ngươi càng ngày càng xa tầm tay với?
Không biết khi đọc xong câu chuyện này, mọi người sẽ có cảm nhận thế nào, còn tôi chỉ có thể nói… tôi rất buồn, buồn đến nỗi muốn hút một điếu thuốc, muốn túm lấy cổ Tiểu Bạch mà lắc lấy lắc để, bắt cô ấy bỏ đi, viết lại từ đầu.
Bây giờ, mời các bạn đọc trang đầu tiên, tĩnh tâm cảm nhận tác phẩm viết về thời cổ đại với một phong cách hoàn toàn khác của Công Tử Bạch.
Tử Nguyệt
Trận kình phong như một lưỡi đao quét qua, khiến cỏ dại trên núi Văn Phong ngã rạp, cả một vùng sơn dã mênh mông tít tắp đến tận chân trời, màu xanh diễm lệ nhưng thâm trầm điểm xuyết trên nền trời ảm đạm, làm người ta bất giác cảm thấy thê lương khôn tả. Trong tiếng gào rũ ầm ĩ của gió, giữa vùng sơn dã mênh mông có sáu, bảy người chia làm hai phe đối lập, trong đó một phe có tới bốn, năm người, cùng mặc trang phục xanh nhạt, tay cầm trường kiếm, dường như thuộc cùng một môn phái. Phe còn lại chỉ có mỗi hai người, một là nữ tử mặc trang phục giống như phe kia, người còn lại mặc trang phục màu vàng nhạt, hiển nhiên không phải là đồng đạo.
“Việt Cẩm! Muội đứng chắn trước mặt yêu quái làm gì, còn không mau qua đây!” Chàng thủ lĩnh của nhóm năm người nghiêm giọng, ánh mắt như dòng điện, lướt từ tiểu yêu áo vàng nhạt sang nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp đứng cạnh bên.
Nữ tử có tên Việt Cẩm còn chưa lên tiếng thì mấy người quần áo xộc xệch bên cạnh chàng thủ lĩnh đã nhao nhao oán thán:
“La sư huynh, huynh nhiều lời với nàng ta làm gì! Giúp yêu quái ngăn cản đồng môn, há chẳng phải là hành vi phản bội sư môn sao?”
“La sư huynh, trước đây trong môn phái, nàng ta thường độc lai độc vãng, chúng ta khi ấy chẳng qua chỉ cho đó là sở thích quái dị của nàng ta. B nghĩ lại, chắc hẳn nàng ta đã cấu hết với yêu quái từ lâu rồi!”
“La sư huynh, chuyện hôm nay không thể bỏ qua được, tốt nhất cứ bắt nàng ta lại rồi để trưởng lão trong môn phái định đoạt.”
Âm thanh nơi sơn dã vang lên càng lúc càng lớn, trong bầu không khí ồn ào, náo nhiệt mỗi người một câu đó, ai nấy đều phấn khích, có vài người còn không nhịn được đã rút binh khí ra, chỉ có điều không có bao người dám nhìn thẳng vào nữ tử đang đứng trước mặt tiểu yêu: Việt Cẩm.
Tiểu yêu áo vàng nhạt thấy thế, mặt cắt không còn giọt máu, bất giác túm chặt góc áo của Việt Cẩm, khẩn khoản cầu xin: “ Tiên trưởng, người nhất định phải cứu ta!”
Vị sư huynh họ La cau mặt, quát khẽ: “Đủ rồi!”
Việt Cẩm cũng quay đầu nói với tiểu yêu kia: “Ngươi cũng im miệng đi.”
Xung quanh bỗng chốc chìm trong im lặng, tiểu yêu hốt hoảng buông tay, không dám hé răng nói thêm một lời, chỉ lùi ra sau mấy bước, nhìn đám người trước mặt, rồi len lén nhìn ra xung quanh, dường như đang tìm kiếm cho mình một con đường sống.
La sư huynh thấy vậy không để tâm, cau mặt hỏi Việt Cẩm: “Chúng ta đang làm nhiệm vụ, há có thể dung thứ cho muội tùy ý làm bậy, còn không mau lại đây!”
Thần sắc Việt Cẩm rất bình thản, không chút sợ hãi cất giọng: “Việt Cẩm đường nhiên không dám cản trở nhiệm vụ của sư môn, chỉ là phiền sư huynh nói cho muội biết nhiệm vụ của sư môn là gì?”
“Ngươi đừng có giả ngốc!” Có người hét lên, “Sư phụ rõ ràng đã bảo chúng ta xuống núi rèn luyện, tiêu diệt lũ yêu quái gieo rắc tai họa khắp nhân gian, gây họa cho bách tính, thay trời hành đạo.”
Nghe thế, vị sư huynh họ La kia thoáng nhíu mày, y như rằng, chàng nghe thấy Việt Cẩm bật lại một tiếng “Được”, rồi lại nói: “Sư phụ đã nói là tiêu diệt những yêu quái gieo rắc tai họa cho nhân gian, gây họa cho bách tính. Vậy ngươi đã n thịt người bao giờ chưa? Đã bao giờ rời núi Văn Phong chưa?”
Tiểu yêu áo vàng nghe hỏi, vội vàng đưa lời thề thốt, nhìn dáng vẻ chỉ thiếu chuyện quỳ xuống: “Các vị tiên trưởng minh xét! Tiểu yêu từ khi có ý thức đến nay trải qua ba trăm năm chỉ biết cần cù tu đạo, chưa từng rời núi Văn Phong nửa bước. Càng đừng nói đến việc lầm đường lạc lối, bất chấp thiên đạo ăn thịt người để rồi nhập ma, tự hủy đạo căn. Nếu có nửa lời gian dối, xin cam nguyện đời đời kiếp kiếp làm thân trâu ngựa, không thể thành người.”
Việt Cẩm quay đầu nhìn về phía La sư huynh và các sư huynh muội: “Linh lực trên người tiểu yêu này rất tinh khiết, đích xác chưa bao giờ ăn thịt người, ánh mắt của cô ta hồi nãy rất trong sáng, thêm vào đó núi Văn Phong mặc dù hiểm trở, nhưng mười mấy năm trở lại đây chưa từng xuất hiện tin tức có người chết hay mất tích, bởi vậy muội cho rằng những lời cô ta nói là thật, hy vọng sư huynh minh xét, không đổ oan, không dung túng.”
Mày La sư huynh lại càng nhíu chặt. Khi còn chưa kịp lên tiếng thì đã có người cười lạnh: “Việt Cẩm, ngươi dám đảm bảo tiểu yêu này chưa từng giết người?”
Việt Cẩm không thèm ngước mắt nhìn lên, nhẹ đáp: “Hứa Nham sư huynh, ý huynh là tiểu yêu này chắc chắn đã từng giết người?”
Hứa Nham nghe vậy cười lạnh, đang định đáp lời thì đã nghe thấy Việt Cẩm nói tiếp: “Hứa Nham sư huynh, chúng ta là những người tu đạo, nên biết chuyện thế sự từ lớn đến bé nhất nhất đều sẽ được ghi lại chốn âm tào địa phủ. Rốt cuộc cô ta có giết người hay không, tương lai chúng ta có thể biết rõ. Giả sử hôm nay huynh chưa suy nghĩ kĩ, vì một phút phẫn nộ nhất thời mà nói năng xằng bậy để gây chuyện… Mười bảy tầng địa ngục, có một tầng gọi là tầng rút lưỡi đó.”
Những lời định nói bỗng mắc nghẹn lại nơi cổ họng, sắc mặt Hứa Nham lúc xanh lúc trắng, lát sau, hắn cười lạnh: “Những lời này kẻ làm sư huynh ta đây nên trả lại cho sư muội mới phải!” Sau đó, hắn không nói thêm gì nữa.
Việt Cẩm không buồn để ý đến Hứa Nham, nhìn về phía La sư huynh cất giọng: “Sư huynh thấy sao?”
La sư huynh im lặng nhắm mắt rồi trầm giọng nói: “Trên núi Văn Phong quả thực chưa từng xuất hiện lời đồn nào…”
“Sư huynh!”
“La sư huynh!” Mấy người đứng bên cạnh La sư huynh nghe vậy bỗng nhao nhao nói xen vào.
Tiểu yêu cũng cúi rạp người xuống, dập đầu liên hồi: “Xin tiên trưởng rủ lòng thương! Xin tiên trưởng rủ lòng thương!”
La sư huynh đột nhiên mở mắt, sau khi trừng mắt chặn những lời còn chưa nói ra của đám người, tư từ lên tiếng: “Tha cho tiểu yêu này cũng được, nhưng nếu sau này cô ta gây ra chuyện gì trái với thiên đạo thì muội phải chịu trách nhiệm đấy! Hơn nữa, muội vì một tiểu yêu mà động thủ với đồng môn sư huynh muội, không coi môn quy ra gì, đợi đến lúc quay về, muội phải cùng ta đến thỉnh tội với các trưởng bối trong sư môn rồi chịu sự trừng phạt của họ!”
Xung quanh, những người không phục bốn mắt nhìn nhau, khí thế tạm thời dịu lại.
Thần sắc của Việt Cẩm hết sức bình thản: “Đương nhiên rồi.” Lát sau, nàng chắp tay nói: “Mong sư huynh cho phép muội nói với tiểu yêu này mấy câu.”
La sư huynh lặng lẽ gật đầu: “Ta đợi muội một khắc.”
Nói xong liền dẫn các sư huynh muội xuống núi.
Việt Cẩm đứng đó, dõi mắt trông theo đến lúc mấy sư huynh muội đồng môn khuất bóng phía xa mới quay đầu nhìn tiểu yêu vẫn còn đang quỳ rạp trên mặt đất.
Tiểu yêu kia thấy Việt Cẩm quay đầu lại, ngoan ngoãn cúi đầu nói: “Tiểu nhân xin cảm tạ hành vi trượng nghĩa của tiên trưởng, cảm ơn người đã không ngại ra tay cứu giúp.”
“Không cần, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Việt Cẩm nói giọng thờ ơ, không mặn không nhạt, cũng không bào đối phương đứng dậy: “Ba trăm năm trước ngươi đã tu thành hình người rồi phải không?”
“Vâng, ba trăm năm trước, tiểu yêu đã có thể biến thành hình người, chỉ là còn có chút mông muội.” Tiểu yêu áo vàng vội đáp.
“Mặc dù trên núi Văn Phong rất thanh tịnh, nhưng chắc ngươi cũng biết chuyện hơn mười năm về trước chứ?” Việt Cẩm tiếp tục hỏi.
Tiểu yêu thoáng nghi hoặc, mới cất lời: “Ý của tiên trưởng nói về chuyện yêu ma hiện thế mười ba năm trước ư? Chuyện kinh thiên động địa như thế, tiểu yêu đương nhiên biết ạ. Mặc dù nói núi Văn Phong xa xôi hiểm trở, nhưng năm đó cũng có một khoảng thời gian rơi vào cảnh trở thành sào huyệt dừng chân của yêu ma! Tổ rơi thì sao có cái trứng nào còn lành, căn bản không còn vẻ thanh tịnh, cũng may các vị tiên trưởng đã không ngại gian khổ, trừ diệt yêu ma, trả lại sự thanh bình cho thiên hạ.”
Nói đến cuối cùng, tiểu yêu áo vàng kia cười, hoàn toàn tỏ vẻ nịnh nọt Việt Cẩm.
Sắc mặt Việt Cẩm không tỏ ra vui vẻ, cũng không có chút phẫn nộ. Tiểu yêu kia thấy vậy nhất thời không xác định được đối phương rốt cuộc cảm thận thế nào thì bỗng nghe thấy âm thanh trong trẻo, bùi tai lại một lần nữa vang lên, giọng nói du dương, nhẹ nhàng từ tốn, không nhanh không chậm, làm tinh thần người ta như được tưới một dòng suối mát lành, cực kỳ sảng khoái:
“Mười ba năm trước, Việt Thị tự chuốc lấy diệt vong, ba nhà phân tách, thiên hạ máu chảy thành sông, yêu ma vì thế mà xuất hiện trở lại…”
Tiểu yêu áo vàng nghe mà ù ù cạc cạc chẳng hiểu mô tê gì, không biết vị tiên trưởng trước mặt này nhắc đến chuyện mà đến một đứa bé ba tuổi cũng nghe mãi đến thuộc lòng kia để làm gì.
Việt Cẩm không biết đang nghĩ đến chuyện gì, tốc độ nói bỗng dưng chậm lại: “Thế nhân thì sao, yêu tộc thì sao?”
Nếu nửa câu đầu của Việt Cẩm “Thế nhân thì sao” vẫn chưa khiến tiểu yêu có cảm giác gì thì nửa câu sau “yêu tộc thì sao” lại khiến cho tiểu yêu đang quỳ rạp trước mặt Việt Cẩm nhớ lại quá khứ, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: “Tiểu yêu sống trong núi đã lâu nên không biết thảm họa kéo dài liên tục suốt mười mấy năm đó nhân tộc ra sao, nhưng chắc cực kì khốn đốn. Còn về phần yêu tộc… Năm đó thiên hạ chiến tranh loan lạc, núi non, dòng chảy các sông suối, cho đến địa khí cũng vì thế mà hỗn loạn theo, yêu tộc không thể nào tu luyện tiếp, lại thêm việc ma vật trùng hiện trên thế gian, lấy việc ăn thịt người để tu luyện làm dấy lên một hồi mưa máu gió tanh không ai có thể tính toán hết thiệt hại, mọi việc diễn ra nhanh đến chóng mặt. Một vài yêu quái mạnh cũng vì thế mà động lòng, lũ lượt kéo bè kết cánh, giẫm đạp lên thế nhân.”
Thần sắc Việt Cẩm vẫn đặc biệt bình thản, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Tiểu yêu áo vàng kia lại tiếp tục nói: “Nhưng, đám ma vật và yêu quái mạnh này mới làm mưa làm gió trên thế gian chưa được mấy ngày đã không còn thấy thỏa mãn với việc chỉ có giết người và gây tội ác, mà bắt đầu chiếm núi xưng vương, thu phục những con yêu quái nhỏ, chỉ hơi không phục tùng liền giết chết không tha. Thêm vào đó, nội bộ bọn yêu quái, ma vật cũng tranh đấu không ngừng. Trong những năm đó, can bản không có nơi nào bình yên, cũng hoàn toàn chẳng có yêu quái nhỏ nào có thể tu luyện được.
Gió vẫn rít gào không ngừng trên núi, dường như hoàn toàn không biết phải ngừng lại như thế nào. Vô số cỏ dại đã sớm ngã rạp đến mức không thể vươn thẳng dậy, có cảm giác chúng không thể chịu nổi sự lạnh lẽo, thê lương của chốn này.
Những ngón tay đang buông thõng của Việt Cẩm khẽ động, nắm chặt lấy chuôi kiếm bên hông. Chỉ trong khoảnh khắc, một cảm giác lạnh lẽo len lỏi theo từng đường kinh mạch xộc thẳng vào tim.
Trong nháy mắt, Việt Cẩm xoay người bỏ đi.
Tiểu yêu nãy giờ còn đang thương cảm bỗng bàng hoàng sửng sốt: “Tiên trưởng?”
Việt Cẩm dừng bước: “Chuyện muốn hỏi ta đã hỏi xong, cũng hết một khắc rồi, ngươi đi đi.”
Tiểu yêu kia không giấu được nỗi vui mừng khôn tả, chân mày, khóe mắt đều ánh lên niềm hân hoan: “Hôm nay xin cảm tạ tiên trưởng đã ra tay cứu giúp, sau này nếu có gì sai khiến, tiểu yêu nhất định sẽ gắng sức hoàn thành! Chỉ là không biết tiên cung của tiên trưởng ngụ tại chốn nào, chắc hẳn phải rất nghiêm trang, rất huyền ảo!”
Tiểu yêu áo vàng ngoài miệng thì khúm núm lấy lòng, nhưng bụng bảo dạ một khi biết được vị trí ang áng rồi, nó nhất định sẽ tránh thật xa, thật xa, nếu không chẳng biết lúc nào lại bị người ta đuổi giết rồi tiễn về miền cực lạc.
Nghe thế, Việt Cẩm quay lại nhìn tiểu yêu đó một cái.
Chỉ là một cái liếc mắt trong tích tắc, tên tiểu yêu còn chưa xác định được trong đôi mắt đen láy kia rốt cuộc ẩn chứa điều gì thì đã nghe thấy đối phương cất tiếng, chất giọng bình thản đầy hàm súc: “Nguy nga sừng sững, khí thế muôn hình vạn trạng, đích thị không phải là nhân thế.”
***
Yêu ma xuất hiện trên nhân thế, các nhân sĩ tu chân cũng theo đó mà xuất hiện. Trong giới tu chân hiện nay, môn nhân đệ tử thuộc bảy môn phái lớn lên đến con số hàng vạn, những môn phái nhỏ lại càng như kiến cỏ, nhiều không tài nào kể xiết. Thân là những người tu chân tiên cung, đạo tràng của các môn phái tu chân hoặc bốn mùa căng đầy nhuệ khí như cây cỏ gặp tiết xuân sang, hoặc du đãng đó đây, thoắt ẩn thoắt hiện, tóm lại luôn có gì đó khác thường. Nhưng để thực sự được xưng là “Không phải là nhân thế” lại chỉ có duy nhất Thiên Kiếm Môn, môn phái nằm trên Nam Hải, trong Liên Sơn Cửu Trùng Thiên, cũng chính là sư môn của Việt Cẩm.
Tiên Âm mịt mùng, bước qua những bậc thềm hàn bạch ngọc, Việt Cẩm và mấy đệ tử xuống núi làm nhiệm vụ đều cúi đầu đứng trong tòa đại điện nguy nga tráng lệ, chờ đợi phán quyết của Giới Luật trưởng lão.
“La Liệt, lần này ngươi dẫn đầu, vậy ngươi hãy bẩm báo đi.” Một giọng nói chính trực, hùng hậu vang lên từ trên đại điện.
Người đứng trước Việt Cẩm một bước – La sư huynh – chắp tay hướng về phía vị lão đạo đang nhắm chặt hai mắt ngồi xếp bằng trên điện, cúi đầu nói: “Là do đệ tử không biết cách quản giáo. Hứa sư đệ và mọi người xuống núi tiêu diệt yêu quái, dĩ nhiên ra tay khá mạnh, sát khí quá nặng, nhưng là do làm theo giáo huấn của sư môn, lại thêm tấm lòng vì chúng sinh khắp thiên hạ, về tình có thể khoan thứ. Còn sư muội Việt Cẩm vì yêu quái mà động thủ với đồng môn, dẫu rằng cũng xuất phát từ suy nghĩ cho càn khôn chính đạo, nhưng đã làm bị thương huynh muội của mình, mặc dù chưa gây ra lỗi lầm gì lớn, nhưng cũng không tránh khỏi tâm tính có chút lệch lạc.”
Những lời này La sư huynh mặc dù có thay đổi vài chi tiết nhỏ, nhưng cũng có thể coi là đúng với tình hình thực tế. Mấy người Hứa Nham mặc dù không hài lòng lắm, nhưng cũng không cảm thấy có chỗ nào không phải, liền không ngừng bái phục sư huynh mình quả nhiên quang minh chính trực, có phong phạm của sư phụ. Rồi họ lần lượt quay sang nhìn Việt Cẩm với ánh mắt phẫn nộ, một nữ tử muốn ngăn cản họ giết yêu quái thì không nói làm gì, nhưng chỉ với một mình nàng ta lại đủ sức ngăn cản họ, còn đánh họ bị thương… Lỡ chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của họ biết để vào đâu?
“Còn có phân biệt ư?” Lão đạo ngồi trên điện chưa từng mở mắt, hai hàng lông mày dài rủ xuống, vẻ mặt bình thản, hiền từ.
Nghe thế, bất luận là Việt Cẩm đang lơ đãng hay mấy người Hứa Nham đang lén nhìn Việt Cẩm với ánh mắt phẫn nộ, sắc mặt đều trở nên nghiêm túc, nhất tề chắp tay đồng thanh đáp: “Trưởng lão minh giám, đệ tử không hề phân biệt!”
“Nếu đã như vậy, mấy người Hứa Nham tâm tính nóng vội, chưa suy nghĩ kĩ đã động sát niệm, phạt trừ tất cả phần thưởng của nhiệm vụ lần này. Việt Cẩm…” Giới Luật trưởng lão dừng lại một lát, “… Không để ý đến đồng môn, ra tay trước làm bị thương huynh muội, đã phạm vào môn quy, phạt trừ hết phần thưởng nhiệm vụ, đồng thời phải vào động băng phách suy nghĩ một tháng để tu dương tâm tính, tự kiểm điểm bản thân. Lui ra hết đi.”
Chúng đệ tử lần lượt hành lễ, bất ngờ khoảnh khắc đó, Việt Cẩm bước lên trước một bước: “Xin trưởng lão hãy dừng bước.”
“Ngươi bất mãn?” Giới Luật trưởng lão cao giọng hỏi.
Việt Cẩm nhẹ nhàng cúi đầu đáp: “Trưởng lão xử trí công bằng, đệ tử không có gì bất mãn. Chỉ là đệ tử muốn thỉnh giáo trưởng lão một việc mà thôi.”
“Nói đi!” Giới Luật trưởng lão nói.
Việt Cẩm ngẩng đầu, đôi mắt như hai vì sao lạnh lẽo, rạng rỡ mà lấp lánh: “Thời Hồng Mông thái cổ, tiên yêu cùng tồn tại dưới một bầu trời!”
Cả đại điện tức thì im lặng. Ai nấy đều hiểu ẩn ý trong câu nói vừa rồi của Việt Cẩm, thế nên thần thái nhất loạt cực kì kinh hãi, câu này có ý nói yêu tộc cũng có quyền được quang minh chính đại đặt chân trên thế gian này, có thể xem như lời phản bác lại chủ trương đối đãi với yêu tộc của các môn phái lớn hiện nay. Thực là hết sức ngông cuồng!
Vị trưởng lão nãy giờ nhắm mắt ngồi trên điện đột ngột mở bừng mắt, một tia sáng vàng nhạt lướt qua. Nhìn xuống phía dưới, quét mắt khắp lượt chúng đệ tử trong điện đang người nào người nấy vô cùng kinh hãi, Giới Luật trưởng lão nhẹ lắc đầu, nhưng không nói gì, sau đó phất tay một cái, đẩy tất cả mọi người ra khỏi tòa đại điện, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Tất cả mọi người bị đẩy ra ngoài, những người xung quanh hiển nhiên vẫn bị chấn động bởi câu hỏi của Việt Cẩm, quay ra nhìn nhau, không hề hé răng nói với nhau nửa lời.
Việt Cẩm chẳng buồn nhìn những người xung quanh, thoáng cúi đầu, sau khi thu lại ánh sáng sắc bén trong đôi mắt, nàng cũng không gọi đệ tử Giới Luật viện mà tự đi đến động băng phách. Chỉ có điều, mới đi được mấy bước, liền nhận ra có người đang bước song song bên cạnh mình.
“La sư huynh?” Việt Cẩm quay sang nhìn nam tử bên cạnh.
La Liệt bước đi, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía trước: “Trước mặt trưởng lão, ta đã không nói vì bọn họ chĩa kiếm vào muội trước nên muội mới ra tay.”
Việt Cẩm “ừm” một tiếng đáp: “Không quan trọng.”
Vẻ mặt La sư huynh rất thờ ơ: “Nếu lúc đó ta là muội, ta cũng sẽ ra tay. Chỉ là trước đó rõ ràng muội có cách khác tốt hơn để giải quyết, nhưng muội lại để mặc cho mọi chuyện thành ra như vậy, thế nên lần phạt này cũng không oan.”
“Muội hiểu.” Việt Cẩm gật đầu đáp.
La Liệt thay vậy ngừng một lát, rồi lại nói: “Muội nuôi dưỡng yêu lang, có thiện cảm với yêu tộc cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Chỉ là hiện nay yêu ma hoành hành ngang ngược, đệ tử các môn phái mặc dù đông, nhưng không bằng một phần mười số lượng yêu ma, thế nên không có đủ tinh lực để phân biệt xem yêu ma có làm việc ác hay không, hoặc sau này yêu ma đó có làm việc ác hay không, vì lê dân bách tính, có lúc chỉ đành cẩn tắc vô áy náy, phòng trừ tai họa lúc nó còn chưa xảy ra.”
Việt Cẩm nhẹ cười: “Lời dạy vủa sư huynh, muội đây hiểu cả… đến động băng phách rồi, thật phiền sư huynh phải làm bạn suốt cả quãng đường.”
Dứt lời, Việt Cẩm chắp tay cảm tạ La Liệt rồi tự đi về phía động băng phách âm u lạnh lẽo, nơi có một lối đi nhỏ dẫn lên lưng chừng núi.
Những lời nên nói đã nói xong, La sư huynh nhanh chóng quay người trở lại con đường cũ, nhưng hắn không trở về phòng mà bước đến trước cửa đại điện của Giới Luật trưởng lão, đúng lúc nhìn thấy mấy đệ tử thường ngày vẫn hay qua lại thân thiết với Hứa Nham đang dẫn theo mấy sư đệ, sư muội mới nhập môn ghé tai nhau, vẻ mặt khinh thường, cười cợt:
“Thì ra, Giới Luật trưởng lão năm đó cũng đã từng bày tỏ nỗi bất bình về chuyện tiên – yêu, thứ tình cảm này trái với quy luật thông thường, hẳn là trưởng lão hài lòng lắm!”
“Sắp đến kì khảo hạch mười năm một lần rồi, không ngờ nàng ta lại vì vị trí nội môn đệ tử mà khổ công đến thế!”
“Tâm tư con người mà lại có thể đến độ như thế! Quả thực vừa đáng cười mà cũng vừa đáng trách!”
Sắc mặt trầm xuống La sư huynh định hừ lạnh thì lại nghe thấy mấy đệ tử kia tiếp tục bàn tán:
“Nói cho cùng thì ả Việt Cẩm này cũng có đôi chút thủ đoạn, lần này chúng ta hại ả, chỉ sợ sau này sẽ không cách nào sống yên.” Gã đệ tử nói với vẻ mặt mày ủ ê, rầu rĩ.
Một đệ tử khác mới nhập môn bỗng tái mét mặt mày: “Đệ nghe các sư huynh nội môn nói, Việt Cẩm… Việt sư tỷ là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất trong vòng trăm năm trở lại đây của Thiên Kiếm Môn, tu luyện thêm vài ba năm nữa thì cho dù không có bất kì khảo hạch mười năm một lần cũng có thể chắc chắn tiến vào nội môn, đến lúc đó, phải chăng là…”
Còn chưa nói dứt câu thì gã này đã bị gã sư huynh đứng bên cạnh mắng té tát: “Gì mà chắc chắn tiến vào nội môn! Nếu nói chắc chắn tiến vào nội môn thì phải là La sư huynh và Hứa sư huynh của chúng ta mới đúng!”
Ngừng một lát, gã sư huynh kia lại tiếp tục, nghe như đang thuyết phục sư đệ của mình, nhưng thực ra là đang tự thuyết phục chính bản thân mình, “Hơn nữa thái độ của Việt Cẩm đối với yêu tộc rất mờ ám, chưa nhắc đến chuyện hôm nay, ả ta đang nuôi một con yêu lang, lần trước con yêu lang đó còn cắn bị thương linh thú của Ngôn sư huynh trong nội môn. Ngôn sư huynh nổi giận đòi giết, vậy mà Việt Cẩm ngông cuồng đã chống lại mệnh lệnh của Ngôn sư huynh…”
Nghe đến đây, gã đệ tử mới nhập môn hoàn toàn không thấy được an ủi, ngược lại sắc mặt càng tái hơn: “Thì ra, thì ra đến cả sư huynh trong nội môn mà Việt Cẩm sư tỷ cũng dám trái lời…”
Gã sư huynh đang hăng hái nói khiến cho đám nước bọt nay tung tóe khắp nơi bỗng nhiên nghẹn lời, quay mặt sang người bên cạnh, hai người nhìn nhau không biết nên nói tiếp chuyện gì.
Đúng là một đám ăn hại hết thuốc chữa, La Liệt chán nản thầm nghĩ rồi quay người, phất tay áo bỏ đi. Bỏ lại đám người sau lưng đang hoảng hốt lần lượt chắp tay hành lễ.
***
Động băng phách nằm trên đỉnh núi Thiên Đô, phía đông Liên Sơn, truyền thuyết kể rằng từ trước lúc tổ sư của Thiên Kiếm Môn đến Bành Sơn kiến lập sư môn thì nó đã có ở đó rồi, gọi là động, nhưng thực ra chỉ là một lối mòn do tự nhiên kiến tạo, thông tới mọi ngóc ngách trong cả dãy núi. Hơn nữa… trong núi có một hàn tuyền tự nhiên, khiến cho thạch bích trong hang động bất luận là đông hay hè đều kết một lớp trắng rất dày, quanh năm không hề tan chảy. Quả là, sự thần kì của tạo vật cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ở trong núi không biết được ngày tháng trôi qua nhanh hay chậm, chớp mắt đã qua mười mấy ngày, sắc trời luôn một màu xám trắng. Việt Cẩm ngồi xếp bằng ngủ trong một hang động thuộc động băng phách, thế nhưng không hiểu sao hai mắt cứ giật liên hồi, xem chừng ngủ không được an giấc.
…
Chỉ còn mỗi muội thôi!
Muội nhất định
Nhất định phải báo thù!
Việt Cẩm đột ngột mở bừng hai mắt, nhưng lập tức bị cơn gió lạnh thấu xương từ ngoài cửa động ùa vào làm cho không cách nào mở mắt ra nổi. Nhưng khoảnh khắc Việt Cẩm vốn đang nhắm mắt, ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay phải đã nhanh như cắt rút kiếm, tay trái vỗ một chưởng lên mặt đất, màn sương trắng lạnh lẽo đang cuồn cuộn gào thét trong động thoáng chốc ngưng tụ, bất ngờ tập hợp trước mặt Việt Cẩm, kết thành một tầng băng mỏng.
“Ha ha ha” một tiếng cười khẽ từ trong động vang lên, trầm ấm, đồng thời mang theo một chút mê hoặc.
Việt Cẩm mở mắt, nhìn về phía bóng đen vừa nhá lên lúc nãy. Đó là một nam tử tuổi ngoài hai mươi, mái tóc thẳng, dài đến chấm eo, đen mượt như nhung, màu đen thẫm trên đỉnh đầu hắn dường như dang hút hết ánh sáng xung quanh, nhẹ bay cùng làn gió, tự như có sinh mệnh. Đôi mắt của hắn màu đỏ, đỏ như màu máu, thần thái giống nụ cười trên môi hắn lúc này, mê hoặc mà tàn nhẫn.
“Các hạ từ đâu tới đây?” Dừng ánh mắt ngắm nhìn dung mạo đẹp một cách quỷ dị lại hơi giống con gái kia một chốc, Việt Cẩm cau mày cất tiếng hỏi.
Nam tử quỷ dị đó nghiêng người chỉ ra ngoài động, đồng thời lật tay chìa ra một tấm lệnh bài, nhàn nhã đáp: “Là Thiên Kiếm Môn các nàng để ta đến đây lấy hoa Băng Phách.”
Lướt qua lệnh bài trên tay đối phương, Việt Cẩm nhìn về hướng hắn ta chỉ lúc nãy, nhưng chỉ thấy mây mù trùng trùng, đỉnh núi trơ trọi, quả thực là chim bay không đến mà hầu vượn cũng ngại leo.
Việt Cẩm nhìn một thoáng rồi lại nói tiếp: “Hoa Băng Phách ở phía tận cùng của sườn núi, trước tiên phải băng qua hàn tuyền, các hạ nếu biết đường rồi cứ tự nhiên.”
Nam tử quỷ dị kia “ừm” một tiếng đáp lời, đôi con ngươi màu đỏ dừng lại trên khuôn mặt Việt Cẩm: “Cô nương dẫn đường thì thế nào?”
Việt Cẩm ngồi khoanh chân xếp bằng trên mặt đất, làm như không nghe thấy.
Hắn cười rộ lê: “Tất nhiên sẽ trả thù lao.”
Đang định bắt đầu tu luyện, động tác của Việt Cẩm thoáng sững lại, thần sắc có chút dao động.
Nam tử quỷ dị kia thấy vậy thong dong nói: “Mười viên tinh thạch.”
Việt Cẩm khoanh chân ngồi trên đất không thèm ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt thờ ơ: “Ta phải ở trong động băng phách này để tu dưỡng tâm tính.”
“Hai mươi viên.” Nam tử quỷ dị kia trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Việt Cẩm nghe vậy tức thì đứng dậy, mắt không động, mày cũng chẳng nhích lên chút, chìa tay về phía đối phương: “Trả trước một nửa.”
Hắn ta khẽ cười, theo cái vẫy tay, mười viên tinh thạch leng keng rơi xuống lòng bàn tay trắng ngần nhưng lại hằn lên những vết chai của Việt Cẩm.
Việt Cẩm cúi xuống nhìn rồi nắm bàn tay lại, những viên đá trong lòng bàn tay nàng tức thì biến mất: “Đi thôi.”
Nam tử quỷ dị đáp lời, giọng có phần uể oải: “Phải gọi là Gia.”
Việt Cẩm đi về phía suối nước lạnh, mắt nhìn thẳng, vẻ mặt lạnh tanh.
Nam tử quỷ dị có vẻ cũng không quá để ý, bình thản theo chân Việt Cẩm tiến về phía trước.
Sườn núi không rộng, bước chân hai người lại rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến bên bờ suối.
Việt Cẩm chỉ tay về phía hàn tuyền màu trắng sữa trước mặt: “Đi từ đây xuống. Ta xuống trước, các hạ có thể đi cùng, hoặc giả có thể ở lại.”
Nam tử quỷ dị nhìn hàn tuyền trước mặt rồi quay sang Việt Cẩm nhắc: “Phải gọi là Gia.” Đột nhiên hắn bật cười: “Thêm hai mươi viên tinh thạch nữa, thế nào?”
Việt Cẩm khởi động tay chân, chuẩn bị lao mình xuống nước, nghe thế liền quay đầu nhìn hắn, thần sắc cung kính, gọi với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Gia!”
Nam tử quỷ dị kia cười phá lên, hai mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, khiến người ta nhìn không ra tâm trạng thật.
Nhìn vẻ ngoài, hàn tuyền nằm chính giữa động băng phách, là một con sông màu trắng sữa, lạnh như băng, rộng vẻn vẹn ba thước, vừa đủ cho hai người đứng sóng đôi. Nhưng một khi lặn xuống, bơi một đoạn thì xung quanh sẽ trở nên rộng rãi, khoáng đạt hơn.
Vì bơi trước dẫn đường nên đến nơi, Việt Cẩm nhảy lên bờ trước, tay phải bắt quyết, quần áo vốn đang ướt nước lạnh kết thành băng tức khi khô ráo như lúc chưa lao xuống nước. Bởi từ đầu đã thỏa thuận thù lao rõ ràng nên Việt Cẩm cũng làm hết trách nhiệm, đưa tay chỉ về phía dòng sông, nói với nam tử nối gót theo sau mình: “Hàn tuyền ở trong động băng phách phân nhánh chảy ra ngoài từ chỗ này. Hơn nữa từ lúc sáng lập môn phái, dòng sông đã ở đây rồi, lại thêm dưới đáy sông ẩn giấu một khối hàn ngọc khổng lồ, ít nhất cũng được năm nghìn năm tuổi. Tương truyền năm đó khi sư tổ đến đây, người đã từng than một câu rằng: Nếu tấm ngọc này là cực hàn chi ngọc thì là cái phúc của bổn phái.
Nam tử nhìn dòng sông băng màu trắng sữa trước mặt, thong thả tiếp lời: “Nếu là cực hàn chi ngọc thì dòng sông này phải được coi là cực hàn chi hà, xét về chiều dài, miễng cưỡng có thể coi nơi này là động thiên phúc. Nhưng nếu thế thật thì đã không thể mọc lên loài hoa có tên Băng Phách.”
Miễn cưỡng có thể coi nơi này là động thiên phúc? Khẩu khí đúng là lớn thật! Việt Cẩm tặc lưỡi: “Một động thiên phúc đúng là tốt gấp nhiều lần so với Hoa Băng Phách, thứ nhiều nhất chỉ có thể luyện chế thành đan dược ngũ phẩm. Không cần nói đến chuyện cực hàn chi hà có thể đem đến bao nhiêu lợi ích cho người luyện công pháp có thuộc tính băng hàn, chỉ riêng những dược thảo được sinh ra xung quanh cực hàn chi hà như cỏ Băng Vân, quả Băng Phong và nhiều thứ khác nữa, sẽ có thể làm nguyên liệu, luyện chế ra đan dược cấp tam phẩm.”
Nam tử kì lạ cười mỉa một tiếng, không biết đang khinh thường lời Việt Cẩm nói hay đang mỉa mai chuyện khác.
Việt Cẩm không để ý nhiều, tiếp tục đi trước dẫn đường.
Lát sau, nam tử kì lạ mới thong dong cất tiếng: “Cỏ Băng Vân và quả Băng Phong chẳng qua cũng chỉ là mấy thứ đan dược làm tăng linh lực của người tu luyện mà thôi.”
Việt Cẩm nghe vậy bỗng đột ngột dừng lại.
Nam tử kì lạ giương đôi mắt đỏ tươi nhìn Việt Cẩm thì thấy nàng xoay người chỉ về hang động trước mặt nhẹ nói: “Hoa Băng Phách mọc trong đó, các hạ có muốn vào trong để tự lựa chọn không?”
“Nàng rất thông thuộc nơi này thì phải?” Nam tử kì lạ không trả lời mà quay sang hỏi một vấn đề hoàn toàn chẳng ăn nhập.
“Đã đến mấy lần rồi.” Việt Cẩm thong dong đáp.
Nam tử nhẹ gật đầu: “Dẫn đường.”
Việt Cẩm quay người đi một mạch đến hang động âm u nơi có hoa Băng Phách sinh trưởng.
Hang động đầu nguồn sông băng không rộng lắm, chỉ rộng bằng một căn phòng bình thường, vừa đủ chứa khoảng mười người mà thôi.
Hai người một trước một sau đi vào hang động, khắp hang là một lớp sương trắng mỏng do hơi lạnh của sông băng ngưng kết mà thành, nam tử khom người, thò tay ngắt một đóa Băng Phách năm cánh còn được bao quanh bởi một lớp ánh sáng màu xanh nhạt, khẽ cau mày. Sau đó, hắn lại tiếp tục nhìn ra xunh quanh, một lát, hắn nhếch mép cười nhạt, con ngươi màu đỏ bỗng chốc trở nên âm u lạnh lẽo: “Nàng đang gạt ta?”
“Ta gạt các hạ cái gì?” Việt Cẩm ung dung không chút sợ hãi, giọng điệu từ tốn khiến trong mắt nam tử kia vốn đã nhận định chắc chắn chuyện gì đó liền vấp phải sự khiêu khích ý muốn nói rằng: “Ta đang gạt ngươi đó, thì sao?”
Ánh sáng đỏ rực màu máu trong đôi mắt của nam tử bỗng trở nên nóng như thiêu đốt, hắn cất giọng rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng ẩn tàng biết bao nguy hiểm: “Bên cạnh sông băng hơn năm nghìn tuổi mà chỉ thai nghén ra Băng Phách năm trăm năm tuổi?”
Việt Cẩm đáp: “Đương nhiên không chỉ có thế.”
“Vậy…”
“Nhưng động băng phách này cũng chẳng phải do nhà các hạ mở ra.” Việt Cẩm thản nhiên buông lời.
Nam tử trước mặt thoáng sững sờ.
Việt Cẩm lại nói: “Bắt đầu từ lúc tổ sư sáng lập môn phái đến nay, Thiên Kiếm Môn có hơn hai trăm đan sư, những đan sư này phải làm công việc của mình đúng không? Hoa Băng Phách ở hai bên bờ sông băng vốn là nguyên liệu để luyện đan không phải sao? Lại thêm thỉnh thoảng có đệ tử bị cấm bế ở động băng phách này có năng lực, muốn kiếm chút tinh thạch để dùng, thế nên…” Nàng quét mắt khắp một lượt đám hoa Băng Phách xanh thẫm lấp lánh trước mặt, ẩn ý không nói cũng hiểu.
Nam tử kì lạ mày vẫn cau, nhưng giọng điệu đã nhẹ đi rất nhiều: “Thứ tầm thường như Băng Phách đem bán cũng chẳng đáng bao nhiều tinh thạch, còn về luyện đan thì loại năm trăm tuổi cũng được xem là đủ rồi.”
Việt Cẩm thờ ơ: “Không đáng tiền cũng phải bán được mười, hai mươi viên tinh thạch. Còn về luyện đan… mấy người họ thích loại có tuổi thọ cao, chưởng môn đồng ý rồi, như các hạ nói dù sao cũng là thứ chẳng đáng tiền.
Sắc mặt nam tử chuyển xanh, á khẩu hoàn toàn.
Trong động, sương trắng trôi lừng lờ, khắp không gian mịt mùng, vấn vít, mờ mờ ảo ảo, thoắt ẩn thoắt hiện. Trên mặt đất, từng điểm xanh thẫm hệt như những ánh sao trên bầu trời đêm, tỏa ra thứ ánh sáng lặng lẽ mà tịch liêu. Bên ngoài động, dòng sông băng đã tồn tại từ ngàn vạn năm trước vẫn lừng lờ trôi, hệt như từ xưa đến nay vẫn luôn như thế.
Không biết bao lâu sau, một tiếng hừ lạnh trầm thấp vang lên.
Việt Cẩm ngước nhìn lên thì thấy sắc mặt của nam tử kia rất khó coi, đầu ngón tay hắn lóe lên ánh sáng đỏ, bông hoa Băng Phách đang nằm trong tay chớp mắt hóa thành vô số cánh hoa màu tuyết trắng bay lả tả giữa không trung, chưa kịp chạm đất đã tận số, tan thành hư vô, chỉ có chút màu xanh thẫm còn sót lại, lơ lửng giữa một tầng không gian trong suốt, mãi không chịu bay đi.
Nam tử quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Việt Cẩm cúi đầu nhìn chiếc túi đột ngột xuất hiện trong lòng bàn tay, ước lượng một hồi rồi thong thả gọi nam tử vốn đã đi đến bên bờ sông băng: “Thật là sảng khoái! Lần sau mong lại được ngài chiếu cố.”
Nam tử kia đi đến bên bờ sông mới đứng lại: “Việt Cẩm phải không?”
Việt Cẩm khẽ nhướn mày.
Hắn nở nụ cười đầy ý nhị, nhẹ buông một câu: “Như mong muốn của nàng, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Lời vừa dứt, người đã biến mất trước mắt Việt Cẩm.
Nàng và hắn sẽ còn gặp lại? Việt Cẩm chẳng buồn bận tâm, nhét túi tinh thạch vào lòng rồi bước ra khỏi động, chỉ là lúc đi đến cửa, gặp khúc quanh, tiện thể nàng đưa mắt nhìn vào trong, khoảnh khắc đáy mắt nàng dường như lóe lên một ý cười nhàn nhạt.
Màu đen của đêm, màu đỏ của máu.
Hắn nhìn nàng, họ nhìn nàng, trong ánh mắt pha lẫn sự kinh ngạc, thấu hiểu, đau đớn, căm thù…
Trời về đêm, bóng tối như một con quái thú nuốt chửng ánh sáng, cái lạnh thẩm thấu vào trong xương tủy, nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau lập cập.
Ánh mắt của hắn, ánh mắt của đám người đều tập trung trên người nàng, cảm giác lưỡng lự, do dự đâm vào da thịt, cắn nuốt máu nàng.
Đau!
Nỗi đau xé lòng trải khắp toàn thân, tựa như một ngọn lửa đang liếm láp da thịt, tựa như mũi dao không ngừng cứa lên từng đoạn kinh mạch.
Nhưng nàng không mở miệng cất tiếng. Nàng chỉ cười, cười trời, cười đất, cười bách tính, cười vận mệnh, cười chính bản thân mình.
Có thứ nước lạnh lẽo lăn dài trên má.
Cảm xúc đan xen trong con ngươi màu đỏ máu của gã nam tử đã biến mất. Hắn nhìn nàng, ánh mắt dần dịu dàng. Hắn không bỏ đi mà ngược lại, đưa tay ra, tiến thẳng về phía nàng.
Tiếng kiếm đâm vào da thịt tựa như tiếng rên rỉ vì không thể chịu đựng nổi một kẻ sắp từ giã cõi đời.
Cả người nàng run rẩy. Tiếng nói trong tim kêu gào nàng hãy bỏ kiếm xuống, bảo nàng tiến lại gần hắn, hai mắt nàng mở to nhìn hắn không chớp mắt, dường như muốn khắc thật sâu khuôn mặt, dáng hình, từng đường nét của hắn vào tâm khảm.
Nàng rút kiếm.
Nhanh chóng, mạnh mẽ, không chút lưu tình.
Trong đáy mắt, hắn vẫn còn vương vấn sự dịu dàng không hề phòng bị.
Nàng bình tĩnh quay người.
Hắn ngã xuống.
Nàng cười.
Mỉm cười vứt bỏ, giẫm đạp lên sự chân thành của chính bản thân mình.
***
Năm Thiên Thịnh thứ mười, quân chủ Việt Thị hoang dâm, tàn bạo, bộ máy thống trị thối nát, áp bức bóc lột dân lành, bị trời phạt. Năm đó thiên tai khắp nơi, yêu ma chỗ nào cũng thấy, chúng làm mưa làm gió, làm điên đảo cương thường, ăn thịt người, làm việc ác, hoành hành khắp chốn không hề cố kị. Chưa đầy nửa năm sau đó, có những người tự xưng là tu sĩ có thể ngự kiếm phi hành hạ phàm trừ yêu diệt ma, cứu vớt muôn dân, thiên hạ thanh bình trở lại.
Từ đó, quỷ, thần, tiên, yêu cùng tồn tại trên nhân thế.
Đây là lần thứ hai trong đời tôi viết lời tựa cho người khác, tôi là một người rất lười, lười đọc tác phẩm, lười đánh máy, lại càng lười giúp viết lời tựa, những tác giả mà tôi hứa sẽ viết thường là những người bạn tôi đã kết giao ít nhất ba bốn năm trời.
Công Tử Bạch có thể coi là người bạn thân nhất, cũng quen biết lâu nhất trong số những người bạn ít ỏi ấy của tôi. Nói thế nào nhỉ, cô ấy là một cô gái lạnh lùng những rất đỗi dịu dàng, sống nội tâm và cực kỳ đáng yêu. Chúng tôi quen nhau cũng được hơn ba năm, chủ đề nói chuyện nhiều nhất có lẽ là những tác phẩm của bản thân. Trước khi viết một tác phẩm mới, chúng tôi thường cùng thảo luận về cốt truyện, có lúc nhừng post để chỉnh lại các tình tiết, viết xong chương nào cũng muốn nghe ý kiến đánh giá của đối phương. Có lúc cô ấy còn hiểu truyện của tôi hơn chính bản thân tôi, và ngược lại, tôi cũng nắm rõ truyện của cô ấy hơn cả cô ấy.
Nhưng Cẩm Tâm lại không được ra đời như thế, tôi không được chứng kiến tác phẩm của cô ấy từng chút, từng chút một trưởng thành như thế nào, bởi vì dạo đó tôi bận bù đầu, kết quả là trong lúc tôi không để ý, cô nàng viết liền một mạch năm mươi nghìn từ, rồi chớp mắt lại viết thêm tám mươi nghìn, một trăm hai mươi nghìn từ nữa, đợi đến lúc tôi hoàn thành công việc thì “Cẩm Tâm” cũng đã hoàn thành. Tốc độ sáng tác của cô nàng quả thực khiến tôi phải ganh tỵ.
Bây giờ là bốn mươi hai phút sáng, tôi vừa đọc xong Cẩm Tâm. Từ hồi chiều lúc nhận bản thảo, mở ra là tôi đọc một mạch cho đến bây giờ. D rất buồn ngủ nhưng tôi chưa tài nào ngủ được, bởi các nhân vật cứ ám ảnh trong tâm trí khiến tôi không thể nào bình tĩnh lại, tôi đã bị từng nhân vật trong đó thu hút. Đầu tiên là nữ nhân vật chính Việt Cẩm, nàng ấy là một cô gái rất cố chấp, sắc sảo, rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh lùng. Nàng ấy hà khắc với chính bản thân, hà khắc với người mình yêu, hà khắc với tất cả mọi người. Nàng sống chỉ để hoàn thành sứ mệnh, vì sứ mệnh đó, nàng hi sinh cả tôn nghiêm của mình, hi sinh cả sự lương thiện, hi sinh cả tình yêu, hi sinh tất cả những thứ mà bản thân nàng có thể hi sinh, cuối cùng, đến cả thứ duy nhất mà nàng muốn bảo vệ cũng hi sinh nốt…
Càng đọc, tôi càng muốn hét lên với nàng ấy rằng: Dừng lại đi! Đừng tiếp tục như thế nữa. những thứ gọi là trách nhiệm, là thân phận, là sứ mệnh và thù hận, hãy quên hết đi. Dẫu rằng chỉ là một ngày, chỉ được một khắc vui vẻ, mong nàng hãy làm chút gì đó cho bản thân mình, hãy đối tốt với mình một chút, dù chỉ là một chút thôi…
Việt Cẩm, sao nàng lại ích kỉ đến vậy, ích kỉ đến nỗi làm người khác phải đau lòng, đến nỗi khiến người ta không biết phải nói làm sao, rốt cuộc nàng muốn tôi phải muộn phiền, phải căm hận, phải không đành lòng như thế nào đây? Suy cho cùng, nàng quá ích kỉ hay quá vô tư? Tại sao thế giới của nàng không phải màu đen, mà lại là màu trắng? Tại sao cứ nhất định phải phân chia rạch ròi như thế?
Nam nhân vật chính Nhai Xế, thứ lỗi cho tôi vì lần nào cũng đọc ngược thành Xế Nhai, thật sự tôi thấy đọc như thế sẽ thuận miệng hơn. Nhai Xế xuất hiện một cách hết sức bất ngờ, chàng là một người đàn ông thông minh, nhưng trước tình yêu lại ngốc nghếch đến đáng thương, chàng để mặc người con gái mình yêu hà khắc với bản thân, hà khắc với cả tình yêu của hai người. Không phải chàng không thể ngăn cản, chỉ là chàng quá yêu Việt Cẩm, bởi thế nên chàng đã lựa chọn không thấy, không nghe, không tranh thủ, bị lừa thì bị lừa, chàng cam tâm tình nguyện bị tổn thương, chỉ cần do nàng ấy gây ra, dù sự phản bội có đau đớn hơn nữa, chàng cũng bằng lòng chịu đựng.
Nhưng Nhai Xế à, sao chàng không cứng rắn hơn một chút, trước khi Việt Cẩm làm những chuyện ngốc nghếch, ngăn chặn nàng ấy, giữ nàng ấy lại, thậm chí chặt đứt đôi cánh của nàng ấy, để nàng ấy không thể nào bị cái vận mệnh chết tiệt kia đưa đẩy? Rõ ràng chàng là một người đàn ông quả cảm cơ mà? Tại sao trước tình yêu chàng lại yếu đuối, bị động như thế? Tại sao chàng lại cứ để mặc cho tình yêu của hai ngươi càng ngày càng xa tầm tay với?
Không biết khi đọc xong câu chuyện này, mọi người sẽ có cảm nhận thế nào, còn tôi chỉ có thể nói… tôi rất buồn, buồn đến nỗi muốn hút một điếu thuốc, muốn túm lấy cổ Tiểu Bạch mà lắc lấy lắc để, bắt cô ấy bỏ đi, viết lại từ đầu.
Bây giờ, mời các bạn đọc trang đầu tiên, tĩnh tâm cảm nhận tác phẩm viết về thời cổ đại với một phong cách hoàn toàn khác của Công Tử Bạch.
Tử Nguyệt
Trận kình phong như một lưỡi đao quét qua, khiến cỏ dại trên núi Văn Phong ngã rạp, cả một vùng sơn dã mênh mông tít tắp đến tận chân trời, màu xanh diễm lệ nhưng thâm trầm điểm xuyết trên nền trời ảm đạm, làm người ta bất giác cảm thấy thê lương khôn tả. Trong tiếng gào rũ ầm ĩ của gió, giữa vùng sơn dã mênh mông có sáu, bảy người chia làm hai phe đối lập, trong đó một phe có tới bốn, năm người, cùng mặc trang phục xanh nhạt, tay cầm trường kiếm, dường như thuộc cùng một môn phái. Phe còn lại chỉ có mỗi hai người, một là nữ tử mặc trang phục giống như phe kia, người còn lại mặc trang phục màu vàng nhạt, hiển nhiên không phải là đồng đạo.
“Việt Cẩm! Muội đứng chắn trước mặt yêu quái làm gì, còn không mau qua đây!” Chàng thủ lĩnh của nhóm năm người nghiêm giọng, ánh mắt như dòng điện, lướt từ tiểu yêu áo vàng nhạt sang nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp đứng cạnh bên.
Nữ tử có tên Việt Cẩm còn chưa lên tiếng thì mấy người quần áo xộc xệch bên cạnh chàng thủ lĩnh đã nhao nhao oán thán:
“La sư huynh, huynh nhiều lời với nàng ta làm gì! Giúp yêu quái ngăn cản đồng môn, há chẳng phải là hành vi phản bội sư môn sao?”
“La sư huynh, trước đây trong môn phái, nàng ta thường độc lai độc vãng, chúng ta khi ấy chẳng qua chỉ cho đó là sở thích quái dị của nàng ta. B nghĩ lại, chắc hẳn nàng ta đã cấu hết với yêu quái từ lâu rồi!”
“La sư huynh, chuyện hôm nay không thể bỏ qua được, tốt nhất cứ bắt nàng ta lại rồi để trưởng lão trong môn phái định đoạt.”
Âm thanh nơi sơn dã vang lên càng lúc càng lớn, trong bầu không khí ồn ào, náo nhiệt mỗi người một câu đó, ai nấy đều phấn khích, có vài người còn không nhịn được đã rút binh khí ra, chỉ có điều không có bao người dám nhìn thẳng vào nữ tử đang đứng trước mặt tiểu yêu: Việt Cẩm.
Tiểu yêu áo vàng nhạt thấy thế, mặt cắt không còn giọt máu, bất giác túm chặt góc áo của Việt Cẩm, khẩn khoản cầu xin: “ Tiên trưởng, người nhất định phải cứu ta!”
Vị sư huynh họ La cau mặt, quát khẽ: “Đủ rồi!”
Việt Cẩm cũng quay đầu nói với tiểu yêu kia: “Ngươi cũng im miệng đi.”
Xung quanh bỗng chốc chìm trong im lặng, tiểu yêu hốt hoảng buông tay, không dám hé răng nói thêm một lời, chỉ lùi ra sau mấy bước, nhìn đám người trước mặt, rồi len lén nhìn ra xung quanh, dường như đang tìm kiếm cho mình một con đường sống.
La sư huynh thấy vậy không để tâm, cau mặt hỏi Việt Cẩm: “Chúng ta đang làm nhiệm vụ, há có thể dung thứ cho muội tùy ý làm bậy, còn không mau lại đây!”
Thần sắc Việt Cẩm rất bình thản, không chút sợ hãi cất giọng: “Việt Cẩm đường nhiên không dám cản trở nhiệm vụ của sư môn, chỉ là phiền sư huynh nói cho muội biết nhiệm vụ của sư môn là gì?”
“Ngươi đừng có giả ngốc!” Có người hét lên, “Sư phụ rõ ràng đã bảo chúng ta xuống núi rèn luyện, tiêu diệt lũ yêu quái gieo rắc tai họa khắp nhân gian, gây họa cho bách tính, thay trời hành đạo.”
Nghe thế, vị sư huynh họ La kia thoáng nhíu mày, y như rằng, chàng nghe thấy Việt Cẩm bật lại một tiếng “Được”, rồi lại nói: “Sư phụ đã nói là tiêu diệt những yêu quái gieo rắc tai họa cho nhân gian, gây họa cho bách tính. Vậy ngươi đã n thịt người bao giờ chưa? Đã bao giờ rời núi Văn Phong chưa?”
Tiểu yêu áo vàng nghe hỏi, vội vàng đưa lời thề thốt, nhìn dáng vẻ chỉ thiếu chuyện quỳ xuống: “Các vị tiên trưởng minh xét! Tiểu yêu từ khi có ý thức đến nay trải qua ba trăm năm chỉ biết cần cù tu đạo, chưa từng rời núi Văn Phong nửa bước. Càng đừng nói đến việc lầm đường lạc lối, bất chấp thiên đạo ăn thịt người để rồi nhập ma, tự hủy đạo căn. Nếu có nửa lời gian dối, xin cam nguyện đời đời kiếp kiếp làm thân trâu ngựa, không thể thành người.”
Việt Cẩm quay đầu nhìn về phía La sư huynh và các sư huynh muội: “Linh lực trên người tiểu yêu này rất tinh khiết, đích xác chưa bao giờ ăn thịt người, ánh mắt của cô ta hồi nãy rất trong sáng, thêm vào đó núi Văn Phong mặc dù hiểm trở, nhưng mười mấy năm trở lại đây chưa từng xuất hiện tin tức có người chết hay mất tích, bởi vậy muội cho rằng những lời cô ta nói là thật, hy vọng sư huynh minh xét, không đổ oan, không dung túng.”
Mày La sư huynh lại càng nhíu chặt. Khi còn chưa kịp lên tiếng thì đã có người cười lạnh: “Việt Cẩm, ngươi dám đảm bảo tiểu yêu này chưa từng giết người?”
Việt Cẩm không thèm ngước mắt nhìn lên, nhẹ đáp: “Hứa Nham sư huynh, ý huynh là tiểu yêu này chắc chắn đã từng giết người?”
Hứa Nham nghe vậy cười lạnh, đang định đáp lời thì đã nghe thấy Việt Cẩm nói tiếp: “Hứa Nham sư huynh, chúng ta là những người tu đạo, nên biết chuyện thế sự từ lớn đến bé nhất nhất đều sẽ được ghi lại chốn âm tào địa phủ. Rốt cuộc cô ta có giết người hay không, tương lai chúng ta có thể biết rõ. Giả sử hôm nay huynh chưa suy nghĩ kĩ, vì một phút phẫn nộ nhất thời mà nói năng xằng bậy để gây chuyện… Mười bảy tầng địa ngục, có một tầng gọi là tầng rút lưỡi đó.”
Những lời định nói bỗng mắc nghẹn lại nơi cổ họng, sắc mặt Hứa Nham lúc xanh lúc trắng, lát sau, hắn cười lạnh: “Những lời này kẻ làm sư huynh ta đây nên trả lại cho sư muội mới phải!” Sau đó, hắn không nói thêm gì nữa.
Việt Cẩm không buồn để ý đến Hứa Nham, nhìn về phía La sư huynh cất giọng: “Sư huynh thấy sao?”
La sư huynh im lặng nhắm mắt rồi trầm giọng nói: “Trên núi Văn Phong quả thực chưa từng xuất hiện lời đồn nào…”
“Sư huynh!”
“La sư huynh!” Mấy người đứng bên cạnh La sư huynh nghe vậy bỗng nhao nhao nói xen vào.
Tiểu yêu cũng cúi rạp người xuống, dập đầu liên hồi: “Xin tiên trưởng rủ lòng thương! Xin tiên trưởng rủ lòng thương!”
La sư huynh đột nhiên mở mắt, sau khi trừng mắt chặn những lời còn chưa nói ra của đám người, tư từ lên tiếng: “Tha cho tiểu yêu này cũng được, nhưng nếu sau này cô ta gây ra chuyện gì trái với thiên đạo thì muội phải chịu trách nhiệm đấy! Hơn nữa, muội vì một tiểu yêu mà động thủ với đồng môn sư huynh muội, không coi môn quy ra gì, đợi đến lúc quay về, muội phải cùng ta đến thỉnh tội với các trưởng bối trong sư môn rồi chịu sự trừng phạt của họ!”
Xung quanh, những người không phục bốn mắt nhìn nhau, khí thế tạm thời dịu lại.
Thần sắc của Việt Cẩm hết sức bình thản: “Đương nhiên rồi.” Lát sau, nàng chắp tay nói: “Mong sư huynh cho phép muội nói với tiểu yêu này mấy câu.”
La sư huynh lặng lẽ gật đầu: “Ta đợi muội một khắc.”
Nói xong liền dẫn các sư huynh muội xuống núi.
Việt Cẩm đứng đó, dõi mắt trông theo đến lúc mấy sư huynh muội đồng môn khuất bóng phía xa mới quay đầu nhìn tiểu yêu vẫn còn đang quỳ rạp trên mặt đất.
Tiểu yêu kia thấy Việt Cẩm quay đầu lại, ngoan ngoãn cúi đầu nói: “Tiểu nhân xin cảm tạ hành vi trượng nghĩa của tiên trưởng, cảm ơn người đã không ngại ra tay cứu giúp.”
“Không cần, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Việt Cẩm nói giọng thờ ơ, không mặn không nhạt, cũng không bào đối phương đứng dậy: “Ba trăm năm trước ngươi đã tu thành hình người rồi phải không?”
“Vâng, ba trăm năm trước, tiểu yêu đã có thể biến thành hình người, chỉ là còn có chút mông muội.” Tiểu yêu áo vàng vội đáp.
“Mặc dù trên núi Văn Phong rất thanh tịnh, nhưng chắc ngươi cũng biết chuyện hơn mười năm về trước chứ?” Việt Cẩm tiếp tục hỏi.
Tiểu yêu thoáng nghi hoặc, mới cất lời: “Ý của tiên trưởng nói về chuyện yêu ma hiện thế mười ba năm trước ư? Chuyện kinh thiên động địa như thế, tiểu yêu đương nhiên biết ạ. Mặc dù nói núi Văn Phong xa xôi hiểm trở, nhưng năm đó cũng có một khoảng thời gian rơi vào cảnh trở thành sào huyệt dừng chân của yêu ma! Tổ rơi thì sao có cái trứng nào còn lành, căn bản không còn vẻ thanh tịnh, cũng may các vị tiên trưởng đã không ngại gian khổ, trừ diệt yêu ma, trả lại sự thanh bình cho thiên hạ.”
Nói đến cuối cùng, tiểu yêu áo vàng kia cười, hoàn toàn tỏ vẻ nịnh nọt Việt Cẩm.
Sắc mặt Việt Cẩm không tỏ ra vui vẻ, cũng không có chút phẫn nộ. Tiểu yêu kia thấy vậy nhất thời không xác định được đối phương rốt cuộc cảm thận thế nào thì bỗng nghe thấy âm thanh trong trẻo, bùi tai lại một lần nữa vang lên, giọng nói du dương, nhẹ nhàng từ tốn, không nhanh không chậm, làm tinh thần người ta như được tưới một dòng suối mát lành, cực kỳ sảng khoái:
“Mười ba năm trước, Việt Thị tự chuốc lấy diệt vong, ba nhà phân tách, thiên hạ máu chảy thành sông, yêu ma vì thế mà xuất hiện trở lại…”
Tiểu yêu áo vàng nghe mà ù ù cạc cạc chẳng hiểu mô tê gì, không biết vị tiên trưởng trước mặt này nhắc đến chuyện mà đến một đứa bé ba tuổi cũng nghe mãi đến thuộc lòng kia để làm gì.
Việt Cẩm không biết đang nghĩ đến chuyện gì, tốc độ nói bỗng dưng chậm lại: “Thế nhân thì sao, yêu tộc thì sao?”
Nếu nửa câu đầu của Việt Cẩm “Thế nhân thì sao” vẫn chưa khiến tiểu yêu có cảm giác gì thì nửa câu sau “yêu tộc thì sao” lại khiến cho tiểu yêu đang quỳ rạp trước mặt Việt Cẩm nhớ lại quá khứ, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: “Tiểu yêu sống trong núi đã lâu nên không biết thảm họa kéo dài liên tục suốt mười mấy năm đó nhân tộc ra sao, nhưng chắc cực kì khốn đốn. Còn về phần yêu tộc… Năm đó thiên hạ chiến tranh loan lạc, núi non, dòng chảy các sông suối, cho đến địa khí cũng vì thế mà hỗn loạn theo, yêu tộc không thể nào tu luyện tiếp, lại thêm việc ma vật trùng hiện trên thế gian, lấy việc ăn thịt người để tu luyện làm dấy lên một hồi mưa máu gió tanh không ai có thể tính toán hết thiệt hại, mọi việc diễn ra nhanh đến chóng mặt. Một vài yêu quái mạnh cũng vì thế mà động lòng, lũ lượt kéo bè kết cánh, giẫm đạp lên thế nhân.”
Thần sắc Việt Cẩm vẫn đặc biệt bình thản, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Tiểu yêu áo vàng kia lại tiếp tục nói: “Nhưng, đám ma vật và yêu quái mạnh này mới làm mưa làm gió trên thế gian chưa được mấy ngày đã không còn thấy thỏa mãn với việc chỉ có giết người và gây tội ác, mà bắt đầu chiếm núi xưng vương, thu phục những con yêu quái nhỏ, chỉ hơi không phục tùng liền giết chết không tha. Thêm vào đó, nội bộ bọn yêu quái, ma vật cũng tranh đấu không ngừng. Trong những năm đó, can bản không có nơi nào bình yên, cũng hoàn toàn chẳng có yêu quái nhỏ nào có thể tu luyện được.
Gió vẫn rít gào không ngừng trên núi, dường như hoàn toàn không biết phải ngừng lại như thế nào. Vô số cỏ dại đã sớm ngã rạp đến mức không thể vươn thẳng dậy, có cảm giác chúng không thể chịu nổi sự lạnh lẽo, thê lương của chốn này.
Những ngón tay đang buông thõng của Việt Cẩm khẽ động, nắm chặt lấy chuôi kiếm bên hông. Chỉ trong khoảnh khắc, một cảm giác lạnh lẽo len lỏi theo từng đường kinh mạch xộc thẳng vào tim.
Trong nháy mắt, Việt Cẩm xoay người bỏ đi.
Tiểu yêu nãy giờ còn đang thương cảm bỗng bàng hoàng sửng sốt: “Tiên trưởng?”
Việt Cẩm dừng bước: “Chuyện muốn hỏi ta đã hỏi xong, cũng hết một khắc rồi, ngươi đi đi.”
Tiểu yêu kia không giấu được nỗi vui mừng khôn tả, chân mày, khóe mắt đều ánh lên niềm hân hoan: “Hôm nay xin cảm tạ tiên trưởng đã ra tay cứu giúp, sau này nếu có gì sai khiến, tiểu yêu nhất định sẽ gắng sức hoàn thành! Chỉ là không biết tiên cung của tiên trưởng ngụ tại chốn nào, chắc hẳn phải rất nghiêm trang, rất huyền ảo!”
Tiểu yêu áo vàng ngoài miệng thì khúm núm lấy lòng, nhưng bụng bảo dạ một khi biết được vị trí ang áng rồi, nó nhất định sẽ tránh thật xa, thật xa, nếu không chẳng biết lúc nào lại bị người ta đuổi giết rồi tiễn về miền cực lạc.
Nghe thế, Việt Cẩm quay lại nhìn tiểu yêu đó một cái.
Chỉ là một cái liếc mắt trong tích tắc, tên tiểu yêu còn chưa xác định được trong đôi mắt đen láy kia rốt cuộc ẩn chứa điều gì thì đã nghe thấy đối phương cất tiếng, chất giọng bình thản đầy hàm súc: “Nguy nga sừng sững, khí thế muôn hình vạn trạng, đích thị không phải là nhân thế.”
***
Yêu ma xuất hiện trên nhân thế, các nhân sĩ tu chân cũng theo đó mà xuất hiện. Trong giới tu chân hiện nay, môn nhân đệ tử thuộc bảy môn phái lớn lên đến con số hàng vạn, những môn phái nhỏ lại càng như kiến cỏ, nhiều không tài nào kể xiết. Thân là những người tu chân tiên cung, đạo tràng của các môn phái tu chân hoặc bốn mùa căng đầy nhuệ khí như cây cỏ gặp tiết xuân sang, hoặc du đãng đó đây, thoắt ẩn thoắt hiện, tóm lại luôn có gì đó khác thường. Nhưng để thực sự được xưng là “Không phải là nhân thế” lại chỉ có duy nhất Thiên Kiếm Môn, môn phái nằm trên Nam Hải, trong Liên Sơn Cửu Trùng Thiên, cũng chính là sư môn của Việt Cẩm.
Tiên Âm mịt mùng, bước qua những bậc thềm hàn bạch ngọc, Việt Cẩm và mấy đệ tử xuống núi làm nhiệm vụ đều cúi đầu đứng trong tòa đại điện nguy nga tráng lệ, chờ đợi phán quyết của Giới Luật trưởng lão.
“La Liệt, lần này ngươi dẫn đầu, vậy ngươi hãy bẩm báo đi.” Một giọng nói chính trực, hùng hậu vang lên từ trên đại điện.
Người đứng trước Việt Cẩm một bước – La sư huynh – chắp tay hướng về phía vị lão đạo đang nhắm chặt hai mắt ngồi xếp bằng trên điện, cúi đầu nói: “Là do đệ tử không biết cách quản giáo. Hứa sư đệ và mọi người xuống núi tiêu diệt yêu quái, dĩ nhiên ra tay khá mạnh, sát khí quá nặng, nhưng là do làm theo giáo huấn của sư môn, lại thêm tấm lòng vì chúng sinh khắp thiên hạ, về tình có thể khoan thứ. Còn sư muội Việt Cẩm vì yêu quái mà động thủ với đồng môn, dẫu rằng cũng xuất phát từ suy nghĩ cho càn khôn chính đạo, nhưng đã làm bị thương huynh muội của mình, mặc dù chưa gây ra lỗi lầm gì lớn, nhưng cũng không tránh khỏi tâm tính có chút lệch lạc.”
Những lời này La sư huynh mặc dù có thay đổi vài chi tiết nhỏ, nhưng cũng có thể coi là đúng với tình hình thực tế. Mấy người Hứa Nham mặc dù không hài lòng lắm, nhưng cũng không cảm thấy có chỗ nào không phải, liền không ngừng bái phục sư huynh mình quả nhiên quang minh chính trực, có phong phạm của sư phụ. Rồi họ lần lượt quay sang nhìn Việt Cẩm với ánh mắt phẫn nộ, một nữ tử muốn ngăn cản họ giết yêu quái thì không nói làm gì, nhưng chỉ với một mình nàng ta lại đủ sức ngăn cản họ, còn đánh họ bị thương… Lỡ chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của họ biết để vào đâu?
“Còn có phân biệt ư?” Lão đạo ngồi trên điện chưa từng mở mắt, hai hàng lông mày dài rủ xuống, vẻ mặt bình thản, hiền từ.
Nghe thế, bất luận là Việt Cẩm đang lơ đãng hay mấy người Hứa Nham đang lén nhìn Việt Cẩm với ánh mắt phẫn nộ, sắc mặt đều trở nên nghiêm túc, nhất tề chắp tay đồng thanh đáp: “Trưởng lão minh giám, đệ tử không hề phân biệt!”
“Nếu đã như vậy, mấy người Hứa Nham tâm tính nóng vội, chưa suy nghĩ kĩ đã động sát niệm, phạt trừ tất cả phần thưởng của nhiệm vụ lần này. Việt Cẩm…” Giới Luật trưởng lão dừng lại một lát, “… Không để ý đến đồng môn, ra tay trước làm bị thương huynh muội, đã phạm vào môn quy, phạt trừ hết phần thưởng nhiệm vụ, đồng thời phải vào động băng phách suy nghĩ một tháng để tu dương tâm tính, tự kiểm điểm bản thân. Lui ra hết đi.”
Chúng đệ tử lần lượt hành lễ, bất ngờ khoảnh khắc đó, Việt Cẩm bước lên trước một bước: “Xin trưởng lão hãy dừng bước.”
“Ngươi bất mãn?” Giới Luật trưởng lão cao giọng hỏi.
Việt Cẩm nhẹ nhàng cúi đầu đáp: “Trưởng lão xử trí công bằng, đệ tử không có gì bất mãn. Chỉ là đệ tử muốn thỉnh giáo trưởng lão một việc mà thôi.”
“Nói đi!” Giới Luật trưởng lão nói.
Việt Cẩm ngẩng đầu, đôi mắt như hai vì sao lạnh lẽo, rạng rỡ mà lấp lánh: “Thời Hồng Mông thái cổ, tiên yêu cùng tồn tại dưới một bầu trời!”
Cả đại điện tức thì im lặng. Ai nấy đều hiểu ẩn ý trong câu nói vừa rồi của Việt Cẩm, thế nên thần thái nhất loạt cực kì kinh hãi, câu này có ý nói yêu tộc cũng có quyền được quang minh chính đại đặt chân trên thế gian này, có thể xem như lời phản bác lại chủ trương đối đãi với yêu tộc của các môn phái lớn hiện nay. Thực là hết sức ngông cuồng!
Vị trưởng lão nãy giờ nhắm mắt ngồi trên điện đột ngột mở bừng mắt, một tia sáng vàng nhạt lướt qua. Nhìn xuống phía dưới, quét mắt khắp lượt chúng đệ tử trong điện đang người nào người nấy vô cùng kinh hãi, Giới Luật trưởng lão nhẹ lắc đầu, nhưng không nói gì, sau đó phất tay một cái, đẩy tất cả mọi người ra khỏi tòa đại điện, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Tất cả mọi người bị đẩy ra ngoài, những người xung quanh hiển nhiên vẫn bị chấn động bởi câu hỏi của Việt Cẩm, quay ra nhìn nhau, không hề hé răng nói với nhau nửa lời.
Việt Cẩm chẳng buồn nhìn những người xung quanh, thoáng cúi đầu, sau khi thu lại ánh sáng sắc bén trong đôi mắt, nàng cũng không gọi đệ tử Giới Luật viện mà tự đi đến động băng phách. Chỉ có điều, mới đi được mấy bước, liền nhận ra có người đang bước song song bên cạnh mình.
“La sư huynh?” Việt Cẩm quay sang nhìn nam tử bên cạnh.
La Liệt bước đi, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía trước: “Trước mặt trưởng lão, ta đã không nói vì bọn họ chĩa kiếm vào muội trước nên muội mới ra tay.”
Việt Cẩm “ừm” một tiếng đáp: “Không quan trọng.”
Vẻ mặt La sư huynh rất thờ ơ: “Nếu lúc đó ta là muội, ta cũng sẽ ra tay. Chỉ là trước đó rõ ràng muội có cách khác tốt hơn để giải quyết, nhưng muội lại để mặc cho mọi chuyện thành ra như vậy, thế nên lần phạt này cũng không oan.”
“Muội hiểu.” Việt Cẩm gật đầu đáp.
La Liệt thay vậy ngừng một lát, rồi lại nói: “Muội nuôi dưỡng yêu lang, có thiện cảm với yêu tộc cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Chỉ là hiện nay yêu ma hoành hành ngang ngược, đệ tử các môn phái mặc dù đông, nhưng không bằng một phần mười số lượng yêu ma, thế nên không có đủ tinh lực để phân biệt xem yêu ma có làm việc ác hay không, hoặc sau này yêu ma đó có làm việc ác hay không, vì lê dân bách tính, có lúc chỉ đành cẩn tắc vô áy náy, phòng trừ tai họa lúc nó còn chưa xảy ra.”
Việt Cẩm nhẹ cười: “Lời dạy vủa sư huynh, muội đây hiểu cả… đến động băng phách rồi, thật phiền sư huynh phải làm bạn suốt cả quãng đường.”
Dứt lời, Việt Cẩm chắp tay cảm tạ La Liệt rồi tự đi về phía động băng phách âm u lạnh lẽo, nơi có một lối đi nhỏ dẫn lên lưng chừng núi.
Những lời nên nói đã nói xong, La sư huynh nhanh chóng quay người trở lại con đường cũ, nhưng hắn không trở về phòng mà bước đến trước cửa đại điện của Giới Luật trưởng lão, đúng lúc nhìn thấy mấy đệ tử thường ngày vẫn hay qua lại thân thiết với Hứa Nham đang dẫn theo mấy sư đệ, sư muội mới nhập môn ghé tai nhau, vẻ mặt khinh thường, cười cợt:
“Thì ra, Giới Luật trưởng lão năm đó cũng đã từng bày tỏ nỗi bất bình về chuyện tiên – yêu, thứ tình cảm này trái với quy luật thông thường, hẳn là trưởng lão hài lòng lắm!”
“Sắp đến kì khảo hạch mười năm một lần rồi, không ngờ nàng ta lại vì vị trí nội môn đệ tử mà khổ công đến thế!”
“Tâm tư con người mà lại có thể đến độ như thế! Quả thực vừa đáng cười mà cũng vừa đáng trách!”
Sắc mặt trầm xuống La sư huynh định hừ lạnh thì lại nghe thấy mấy đệ tử kia tiếp tục bàn tán:
“Nói cho cùng thì ả Việt Cẩm này cũng có đôi chút thủ đoạn, lần này chúng ta hại ả, chỉ sợ sau này sẽ không cách nào sống yên.” Gã đệ tử nói với vẻ mặt mày ủ ê, rầu rĩ.
Một đệ tử khác mới nhập môn bỗng tái mét mặt mày: “Đệ nghe các sư huynh nội môn nói, Việt Cẩm… Việt sư tỷ là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất trong vòng trăm năm trở lại đây của Thiên Kiếm Môn, tu luyện thêm vài ba năm nữa thì cho dù không có bất kì khảo hạch mười năm một lần cũng có thể chắc chắn tiến vào nội môn, đến lúc đó, phải chăng là…”
Còn chưa nói dứt câu thì gã này đã bị gã sư huynh đứng bên cạnh mắng té tát: “Gì mà chắc chắn tiến vào nội môn! Nếu nói chắc chắn tiến vào nội môn thì phải là La sư huynh và Hứa sư huynh của chúng ta mới đúng!”
Ngừng một lát, gã sư huynh kia lại tiếp tục, nghe như đang thuyết phục sư đệ của mình, nhưng thực ra là đang tự thuyết phục chính bản thân mình, “Hơn nữa thái độ của Việt Cẩm đối với yêu tộc rất mờ ám, chưa nhắc đến chuyện hôm nay, ả ta đang nuôi một con yêu lang, lần trước con yêu lang đó còn cắn bị thương linh thú của Ngôn sư huynh trong nội môn. Ngôn sư huynh nổi giận đòi giết, vậy mà Việt Cẩm ngông cuồng đã chống lại mệnh lệnh của Ngôn sư huynh…”
Nghe đến đây, gã đệ tử mới nhập môn hoàn toàn không thấy được an ủi, ngược lại sắc mặt càng tái hơn: “Thì ra, thì ra đến cả sư huynh trong nội môn mà Việt Cẩm sư tỷ cũng dám trái lời…”
Gã sư huynh đang hăng hái nói khiến cho đám nước bọt nay tung tóe khắp nơi bỗng nhiên nghẹn lời, quay mặt sang người bên cạnh, hai người nhìn nhau không biết nên nói tiếp chuyện gì.
Đúng là một đám ăn hại hết thuốc chữa, La Liệt chán nản thầm nghĩ rồi quay người, phất tay áo bỏ đi. Bỏ lại đám người sau lưng đang hoảng hốt lần lượt chắp tay hành lễ.
***
Động băng phách nằm trên đỉnh núi Thiên Đô, phía đông Liên Sơn, truyền thuyết kể rằng từ trước lúc tổ sư của Thiên Kiếm Môn đến Bành Sơn kiến lập sư môn thì nó đã có ở đó rồi, gọi là động, nhưng thực ra chỉ là một lối mòn do tự nhiên kiến tạo, thông tới mọi ngóc ngách trong cả dãy núi. Hơn nữa… trong núi có một hàn tuyền tự nhiên, khiến cho thạch bích trong hang động bất luận là đông hay hè đều kết một lớp trắng rất dày, quanh năm không hề tan chảy. Quả là, sự thần kì của tạo vật cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ở trong núi không biết được ngày tháng trôi qua nhanh hay chậm, chớp mắt đã qua mười mấy ngày, sắc trời luôn một màu xám trắng. Việt Cẩm ngồi xếp bằng ngủ trong một hang động thuộc động băng phách, thế nhưng không hiểu sao hai mắt cứ giật liên hồi, xem chừng ngủ không được an giấc.
…
Chỉ còn mỗi muội thôi!
Muội nhất định
Nhất định phải báo thù!
Việt Cẩm đột ngột mở bừng hai mắt, nhưng lập tức bị cơn gió lạnh thấu xương từ ngoài cửa động ùa vào làm cho không cách nào mở mắt ra nổi. Nhưng khoảnh khắc Việt Cẩm vốn đang nhắm mắt, ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay phải đã nhanh như cắt rút kiếm, tay trái vỗ một chưởng lên mặt đất, màn sương trắng lạnh lẽo đang cuồn cuộn gào thét trong động thoáng chốc ngưng tụ, bất ngờ tập hợp trước mặt Việt Cẩm, kết thành một tầng băng mỏng.
“Ha ha ha” một tiếng cười khẽ từ trong động vang lên, trầm ấm, đồng thời mang theo một chút mê hoặc.
Việt Cẩm mở mắt, nhìn về phía bóng đen vừa nhá lên lúc nãy. Đó là một nam tử tuổi ngoài hai mươi, mái tóc thẳng, dài đến chấm eo, đen mượt như nhung, màu đen thẫm trên đỉnh đầu hắn dường như dang hút hết ánh sáng xung quanh, nhẹ bay cùng làn gió, tự như có sinh mệnh. Đôi mắt của hắn màu đỏ, đỏ như màu máu, thần thái giống nụ cười trên môi hắn lúc này, mê hoặc mà tàn nhẫn.
“Các hạ từ đâu tới đây?” Dừng ánh mắt ngắm nhìn dung mạo đẹp một cách quỷ dị lại hơi giống con gái kia một chốc, Việt Cẩm cau mày cất tiếng hỏi.
Nam tử quỷ dị đó nghiêng người chỉ ra ngoài động, đồng thời lật tay chìa ra một tấm lệnh bài, nhàn nhã đáp: “Là Thiên Kiếm Môn các nàng để ta đến đây lấy hoa Băng Phách.”
Lướt qua lệnh bài trên tay đối phương, Việt Cẩm nhìn về hướng hắn ta chỉ lúc nãy, nhưng chỉ thấy mây mù trùng trùng, đỉnh núi trơ trọi, quả thực là chim bay không đến mà hầu vượn cũng ngại leo.
Việt Cẩm nhìn một thoáng rồi lại nói tiếp: “Hoa Băng Phách ở phía tận cùng của sườn núi, trước tiên phải băng qua hàn tuyền, các hạ nếu biết đường rồi cứ tự nhiên.”
Nam tử quỷ dị kia “ừm” một tiếng đáp lời, đôi con ngươi màu đỏ dừng lại trên khuôn mặt Việt Cẩm: “Cô nương dẫn đường thì thế nào?”
Việt Cẩm ngồi khoanh chân xếp bằng trên mặt đất, làm như không nghe thấy.
Hắn cười rộ lê: “Tất nhiên sẽ trả thù lao.”
Đang định bắt đầu tu luyện, động tác của Việt Cẩm thoáng sững lại, thần sắc có chút dao động.
Nam tử quỷ dị kia thấy vậy thong dong nói: “Mười viên tinh thạch.”
Việt Cẩm khoanh chân ngồi trên đất không thèm ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt thờ ơ: “Ta phải ở trong động băng phách này để tu dưỡng tâm tính.”
“Hai mươi viên.” Nam tử quỷ dị kia trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Việt Cẩm nghe vậy tức thì đứng dậy, mắt không động, mày cũng chẳng nhích lên chút, chìa tay về phía đối phương: “Trả trước một nửa.”
Hắn ta khẽ cười, theo cái vẫy tay, mười viên tinh thạch leng keng rơi xuống lòng bàn tay trắng ngần nhưng lại hằn lên những vết chai của Việt Cẩm.
Việt Cẩm cúi xuống nhìn rồi nắm bàn tay lại, những viên đá trong lòng bàn tay nàng tức thì biến mất: “Đi thôi.”
Nam tử quỷ dị đáp lời, giọng có phần uể oải: “Phải gọi là Gia.”
Việt Cẩm đi về phía suối nước lạnh, mắt nhìn thẳng, vẻ mặt lạnh tanh.
Nam tử quỷ dị có vẻ cũng không quá để ý, bình thản theo chân Việt Cẩm tiến về phía trước.
Sườn núi không rộng, bước chân hai người lại rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến bên bờ suối.
Việt Cẩm chỉ tay về phía hàn tuyền màu trắng sữa trước mặt: “Đi từ đây xuống. Ta xuống trước, các hạ có thể đi cùng, hoặc giả có thể ở lại.”
Nam tử quỷ dị nhìn hàn tuyền trước mặt rồi quay sang Việt Cẩm nhắc: “Phải gọi là Gia.” Đột nhiên hắn bật cười: “Thêm hai mươi viên tinh thạch nữa, thế nào?”
Việt Cẩm khởi động tay chân, chuẩn bị lao mình xuống nước, nghe thế liền quay đầu nhìn hắn, thần sắc cung kính, gọi với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Gia!”
Nam tử quỷ dị kia cười phá lên, hai mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, khiến người ta nhìn không ra tâm trạng thật.
Nhìn vẻ ngoài, hàn tuyền nằm chính giữa động băng phách, là một con sông màu trắng sữa, lạnh như băng, rộng vẻn vẹn ba thước, vừa đủ cho hai người đứng sóng đôi. Nhưng một khi lặn xuống, bơi một đoạn thì xung quanh sẽ trở nên rộng rãi, khoáng đạt hơn.
Vì bơi trước dẫn đường nên đến nơi, Việt Cẩm nhảy lên bờ trước, tay phải bắt quyết, quần áo vốn đang ướt nước lạnh kết thành băng tức khi khô ráo như lúc chưa lao xuống nước. Bởi từ đầu đã thỏa thuận thù lao rõ ràng nên Việt Cẩm cũng làm hết trách nhiệm, đưa tay chỉ về phía dòng sông, nói với nam tử nối gót theo sau mình: “Hàn tuyền ở trong động băng phách phân nhánh chảy ra ngoài từ chỗ này. Hơn nữa từ lúc sáng lập môn phái, dòng sông đã ở đây rồi, lại thêm dưới đáy sông ẩn giấu một khối hàn ngọc khổng lồ, ít nhất cũng được năm nghìn năm tuổi. Tương truyền năm đó khi sư tổ đến đây, người đã từng than một câu rằng: Nếu tấm ngọc này là cực hàn chi ngọc thì là cái phúc của bổn phái.
Nam tử nhìn dòng sông băng màu trắng sữa trước mặt, thong thả tiếp lời: “Nếu là cực hàn chi ngọc thì dòng sông này phải được coi là cực hàn chi hà, xét về chiều dài, miễng cưỡng có thể coi nơi này là động thiên phúc. Nhưng nếu thế thật thì đã không thể mọc lên loài hoa có tên Băng Phách.”
Miễn cưỡng có thể coi nơi này là động thiên phúc? Khẩu khí đúng là lớn thật! Việt Cẩm tặc lưỡi: “Một động thiên phúc đúng là tốt gấp nhiều lần so với Hoa Băng Phách, thứ nhiều nhất chỉ có thể luyện chế thành đan dược ngũ phẩm. Không cần nói đến chuyện cực hàn chi hà có thể đem đến bao nhiêu lợi ích cho người luyện công pháp có thuộc tính băng hàn, chỉ riêng những dược thảo được sinh ra xung quanh cực hàn chi hà như cỏ Băng Vân, quả Băng Phong và nhiều thứ khác nữa, sẽ có thể làm nguyên liệu, luyện chế ra đan dược cấp tam phẩm.”
Nam tử kì lạ cười mỉa một tiếng, không biết đang khinh thường lời Việt Cẩm nói hay đang mỉa mai chuyện khác.
Việt Cẩm không để ý nhiều, tiếp tục đi trước dẫn đường.
Lát sau, nam tử kì lạ mới thong dong cất tiếng: “Cỏ Băng Vân và quả Băng Phong chẳng qua cũng chỉ là mấy thứ đan dược làm tăng linh lực của người tu luyện mà thôi.”
Việt Cẩm nghe vậy bỗng đột ngột dừng lại.
Nam tử kì lạ giương đôi mắt đỏ tươi nhìn Việt Cẩm thì thấy nàng xoay người chỉ về hang động trước mặt nhẹ nói: “Hoa Băng Phách mọc trong đó, các hạ có muốn vào trong để tự lựa chọn không?”
“Nàng rất thông thuộc nơi này thì phải?” Nam tử kì lạ không trả lời mà quay sang hỏi một vấn đề hoàn toàn chẳng ăn nhập.
“Đã đến mấy lần rồi.” Việt Cẩm thong dong đáp.
Nam tử nhẹ gật đầu: “Dẫn đường.”
Việt Cẩm quay người đi một mạch đến hang động âm u nơi có hoa Băng Phách sinh trưởng.
Hang động đầu nguồn sông băng không rộng lắm, chỉ rộng bằng một căn phòng bình thường, vừa đủ chứa khoảng mười người mà thôi.
Hai người một trước một sau đi vào hang động, khắp hang là một lớp sương trắng mỏng do hơi lạnh của sông băng ngưng kết mà thành, nam tử khom người, thò tay ngắt một đóa Băng Phách năm cánh còn được bao quanh bởi một lớp ánh sáng màu xanh nhạt, khẽ cau mày. Sau đó, hắn lại tiếp tục nhìn ra xunh quanh, một lát, hắn nhếch mép cười nhạt, con ngươi màu đỏ bỗng chốc trở nên âm u lạnh lẽo: “Nàng đang gạt ta?”
“Ta gạt các hạ cái gì?” Việt Cẩm ung dung không chút sợ hãi, giọng điệu từ tốn khiến trong mắt nam tử kia vốn đã nhận định chắc chắn chuyện gì đó liền vấp phải sự khiêu khích ý muốn nói rằng: “Ta đang gạt ngươi đó, thì sao?”
Ánh sáng đỏ rực màu máu trong đôi mắt của nam tử bỗng trở nên nóng như thiêu đốt, hắn cất giọng rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng ẩn tàng biết bao nguy hiểm: “Bên cạnh sông băng hơn năm nghìn tuổi mà chỉ thai nghén ra Băng Phách năm trăm năm tuổi?”
Việt Cẩm đáp: “Đương nhiên không chỉ có thế.”
“Vậy…”
“Nhưng động băng phách này cũng chẳng phải do nhà các hạ mở ra.” Việt Cẩm thản nhiên buông lời.
Nam tử trước mặt thoáng sững sờ.
Việt Cẩm lại nói: “Bắt đầu từ lúc tổ sư sáng lập môn phái đến nay, Thiên Kiếm Môn có hơn hai trăm đan sư, những đan sư này phải làm công việc của mình đúng không? Hoa Băng Phách ở hai bên bờ sông băng vốn là nguyên liệu để luyện đan không phải sao? Lại thêm thỉnh thoảng có đệ tử bị cấm bế ở động băng phách này có năng lực, muốn kiếm chút tinh thạch để dùng, thế nên…” Nàng quét mắt khắp một lượt đám hoa Băng Phách xanh thẫm lấp lánh trước mặt, ẩn ý không nói cũng hiểu.
Nam tử kì lạ mày vẫn cau, nhưng giọng điệu đã nhẹ đi rất nhiều: “Thứ tầm thường như Băng Phách đem bán cũng chẳng đáng bao nhiều tinh thạch, còn về luyện đan thì loại năm trăm tuổi cũng được xem là đủ rồi.”
Việt Cẩm thờ ơ: “Không đáng tiền cũng phải bán được mười, hai mươi viên tinh thạch. Còn về luyện đan… mấy người họ thích loại có tuổi thọ cao, chưởng môn đồng ý rồi, như các hạ nói dù sao cũng là thứ chẳng đáng tiền.
Sắc mặt nam tử chuyển xanh, á khẩu hoàn toàn.
Trong động, sương trắng trôi lừng lờ, khắp không gian mịt mùng, vấn vít, mờ mờ ảo ảo, thoắt ẩn thoắt hiện. Trên mặt đất, từng điểm xanh thẫm hệt như những ánh sao trên bầu trời đêm, tỏa ra thứ ánh sáng lặng lẽ mà tịch liêu. Bên ngoài động, dòng sông băng đã tồn tại từ ngàn vạn năm trước vẫn lừng lờ trôi, hệt như từ xưa đến nay vẫn luôn như thế.
Không biết bao lâu sau, một tiếng hừ lạnh trầm thấp vang lên.
Việt Cẩm ngước nhìn lên thì thấy sắc mặt của nam tử kia rất khó coi, đầu ngón tay hắn lóe lên ánh sáng đỏ, bông hoa Băng Phách đang nằm trong tay chớp mắt hóa thành vô số cánh hoa màu tuyết trắng bay lả tả giữa không trung, chưa kịp chạm đất đã tận số, tan thành hư vô, chỉ có chút màu xanh thẫm còn sót lại, lơ lửng giữa một tầng không gian trong suốt, mãi không chịu bay đi.
Nam tử quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Việt Cẩm cúi đầu nhìn chiếc túi đột ngột xuất hiện trong lòng bàn tay, ước lượng một hồi rồi thong thả gọi nam tử vốn đã đi đến bên bờ sông băng: “Thật là sảng khoái! Lần sau mong lại được ngài chiếu cố.”
Nam tử kia đi đến bên bờ sông mới đứng lại: “Việt Cẩm phải không?”
Việt Cẩm khẽ nhướn mày.
Hắn nở nụ cười đầy ý nhị, nhẹ buông một câu: “Như mong muốn của nàng, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Lời vừa dứt, người đã biến mất trước mắt Việt Cẩm.
Nàng và hắn sẽ còn gặp lại? Việt Cẩm chẳng buồn bận tâm, nhét túi tinh thạch vào lòng rồi bước ra khỏi động, chỉ là lúc đi đến cửa, gặp khúc quanh, tiện thể nàng đưa mắt nhìn vào trong, khoảnh khắc đáy mắt nàng dường như lóe lên một ý cười nhàn nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook