Thời gian dùng tốc độ chóng mặt đẩy con người nhanh đến thời khắc ly biệt, nhưng lại chậm chạp không chịu nhích đến lúc trùng phùng. Mới ba ngày mà Ngôn Hâm đã cảm thấy mình sắp bị nỗi nhớ nhung nuốt chửng.

Lúc này cô mới bừng tỉnh phát giác mình yêu thật rồi.

Hơn nữa, cô còn rất thích chú già.

Ngày đầu tiên không cảm thấy gì, nhưng đến buổi tối thứ ba khi nhận được điện thoại của Hà Nhất Triển, Ngôn Hâm vô tâm hỏi một câu: “Anh không bận à?”

Người ở đầu bên kia cười khẽ, tiếng cười ấy vô cùng dễ nghe trong buổi đêm yên tĩnh. Anh cười mắng: “Tiểu vô lương tâm.”

Đối diện vang lên tiếng nói ôn hòa quen thuộc, trái tim Ngôn Hâm trong nháy mắt như được dòng ôn tuyền tưới tắm, giọng nói cũng dịu dàng hơn bình thường: “Anh bận sao?”

“Bận.” Hình như anh đang cười, “Bận nhớ em.”

…… Cô mà còn bị giọng nói dịu dàng như nước của anh lừa nữa thì cô sẽ mang họ anh!

“Sao vậy? Nhớ anh à?” Hà Nhất Triển hỏi.

Ngôn Hâm đỏ mặt nửa ngày, mới cắn môi gật đầu, bồi thêm một câu: “…… Vâng.”

Thanh âm mềm mại ấy mang theo chút thẹn thùng, chui thẳng vào trong tai Hà Nhất Triển, khiến tim anh đột nhiên đập nhanh hơn. Anh vừa mới họp xong, hội nghị và tiệc rượu trong hai ngày nay như chạy marathon khiến anh chẳng phút nào được thả lỏng. Nghe tiếng trả lời như mèo kêu của tiểu nha đầu, anh phát giác mình cũng bắt đầu nhớ cô.

“Ngoan, anh sẽ về nhanh thôi, có ngoan ngoãn ăn cơm không?”

“Có.”

“Tiểu Hâm.” Giọng nói của anh mang theo vài phần nghiêm túc, khiến đầu óc Ngôn Hâm nhanh chóng hoạt động.

“Hôm nay em ăn mấy cái bánh bao và uống canh…… Mẹ em không ở nhà… Thời tiết lại nóng bức…” Lúc này cô thật giống như đang làm nũng. Trước nay Ngôn Hâm cảm thấy mình không thể nũng nịu trước mặt người khác như vậy. Chờ đến khi được yêu chiều, cô mới phát hiện mình không thể chịu được dù chỉ một chút khổ cực.

Từ nhỏ đến lớn cô ghét nhất là bị người khác quản quá nhiều, nhưng bị anh nhắc đi nhắc lại như vậy, cô lại chẳng thấy nặng nề chút nào, chỉ có ngọt ngào thôi.

Hiện tại cô muốn Hà Nhất Triển đau lòng vì cô mà.

Như vậy, cô có thể gặp lại anh sớm một chút.

Trong lòng Hà Nhất Triển nặng nề, trái tim vừa vui sướng bỗng thấy nhói đau, “Ngày mai muốn ăn gì thì cứ nói với anh, đến Nhất Niệm ăn, hóa đơn cứ ghi cho anh.” Nhà hàng Nhất Niệm do bạn tốt của anh mở, hai người cũng từng đi ăn vài lần. Cứ nghĩ đến phải ngồi ăn một mình, Ngôn Hâm không vui: “Không muốn đi… Em mua về nhà ăn.”

“Anh nói với Phương Hạo một tiếng, ngày mai anh gọi điện thoại đặt bàn cho em.” Hà Nhất Triển bá đạo ra lệnh. Ngôn Hâm đang muốn kháng nghị, nhưng im lặng vài giây, cô đành phải ủy khuất nhu nhược đồng ý với anh.

“Tiểu ngoan ngoãn… nghe lời anh nhé? Không có anh bên cạnh, em phải tự chăm sóc tốt cho mình.” Thế công dịu dàng của Hà Nhất Triển làm người ta không thể chống đỡ được, nhưng lại khiến chút bướng bỉnh vừa được áp xuống của Ngôn Hâm nổi lên:

“Anh cũng đâu có ở đây……”

“Nếu em ngoan ngoãn ăn cơm, lúc nào anh về sẽ lại đưa em đi ăn món ngon được không?”

Nghe thấy giọng điệu dò hỏi quen thuộc của Hà Nhất Triển, trong lòng Ngôn Hâm như đổ vại mật, ngọt đến mức đầu lưỡi cô cũng phải cong lên, khẽ “ừ” một tiếng. Hai người tán gẫu thêm một lúc nữa, cuối cùng cô ngọt ngào nói: “Chú à… lúc nào anh về sẽ cho anh ăn ngon.”

Trong điện thoại truyền đến từng tiếng tút tút tút, nhưng cũng không thể khiến Hà Nhất Triển đang ngây ra tỉnh táo lại. Đã một rưỡi đêm, khi một cô gái nhỏ đáng yêu nói cho bạn ăn ngon, là một người đàn ông bình thường thì sẽ tưởng tượng theo hướng không được trong sáng lắm.

Hà Nhất Triển nuốt nước miếng, đi vào phòng tắm, xối nước lạnh tu luyện.

Tối hôm sau Ngôn Hâm ngoan ngoãn đến Nhất Niệm. Nhận được tin, giám đốc nhà hàng đưa cô tới phòng ăn chuyên dụng của Hà Nhất Triển. Sau khi đợi cô chọn vài món, giám đốc xoay người định ra thì thấy ông chủ tiến vào.

Phương Hạo vẫy tay cho giám đốc đi xuống. Dáng người anh cường tráng, chỉ thấp hơn Hà Nhất Triển một chút, trông càng thêm chắc chắn. Lần đầu tiên nhìn thấy Phương Hạo khi, Ngôn Hâm cảm thấy anh nên đi thi thể hình.

Phương Hạo thân thiết tiếp đón Ngôn Hâm, giúp cô rót nước lấy khăn, rồi mới từ từ mở miệng: “Cháu gái à…”

“Phụt” Một ngụm nước phun ra, Ngôn Hâm lau miệng, hoảng sợ nhìn Phương Hạo,…… Không phải cô gặp biến thái chứ?

“Hôm qua chú của cháu… gọi điện cho chú…”

“Khụ khụ khụ khụ khụ……”

Phương Hạo cười ha ha, tiếng cười hào sảng quanh quẩn trong phòng ăn, khiến đầu óc Ngôn Hâm choáng váng. Cô đỏ mặt, xấu hổ đến mức ngón chân cũng cong lại!

“Khó có lúc cây du mộc vạn năm thông suốt, nên anh đây chỉ đùa chút thôi, Tiểu Hâm muội muôi.” Phương Hạo nhìn cô gái nhỏ thẹn thùng đáng yêu trước mặt, khó trách Hà Nhất Triển lại thích cô, ha ha!

“Du mộc?” Trước nay Ngôn Hâm mới chỉ tiếp xúc với Hà Nhất Triển, lần đầu tiên nghe thấy người khác nói về anh, cô rất hiếu kỳ.

“Đúng vậy, những năm gần đây đầu gỗ kia sống đứng đắn quá. Tiểu Hâm muội muội à, không phải anh lắm miệng đâu, em làm thế nào để tên đầu gỗ đó nở hoa được vậy?” Vốn dĩ anh không định nói đâu… nhưng anh ngứa miệng không nhịn được.

Ngôn Hâm cảm thấy Phương Hạo như đang nói về một người khác, “Hà Nhất Triển… không phải đầu gỗ…”

“Ta nhưng không ở yểm hộ hắn, ngươi chính là hắn gật đầu thừa nhận cái thứ nhất a.”

“Anh ấy trước kia… chưa từng yêu đương ư?” Ngôn Hâm cẩn thận hỏi.

Phương Hạo gãi gãi đầu, “Chính là hai cô trợ lý ấy… cũng xem như có bạn gái… đi ăn cơm cùng và làm bình hoa….”

Ngôn Hâm chấn kinh rồi, ông chú biến thái hạ lưu ngày thường đột nhiên biến thành người đàn ông chất phác. Cô cảm thấy thật xa lạ. Đại ca à, có phải anh nhận lầm người không!!

Nhìn biểu tình có gì đó không đúng của Ngôn Hâm, Phương Hạo cũng nghi hoặc, đang định hỏi lại thì giám đốc cầm điện thoại đi vào. “Hà tiên sinh.”

Phương Hạo hất cằm ý bảo đưa cho Ngôn Hâm, nhìn tiểu nha đầu thẹn thùng nhận điện thoại… Trời ơi, tên đầu gỗ này học làm mẹ già rồi à.

Nghe tiểu nha đầu không ngừng gật đầu đồng ý cái gì đó, rồi lại nói về mấy món ăn, Phương Hạo nghĩ thầm, ở đầu kia điện thoại là người huynh đệ anh quen biết bao năm sao?

Hà Nhất Triển biết bạn gái đang ăn cơm cùng Phương Hạo, thì không vui nhíu mày, “Cậu ta không có việc gì làm sao?”

Ngôn Hâm liếc mắt nhìn người ngồi đối diện một cái, lại nghe Hà Nhất Triển nói: “Em đưa điện thoại cho cậu ta đi.” Cô ngoan ngoãn đưa điện thoại qua.

Phương Hạo nói vài câu tiếng Trung rồi đổi sang nói tiếng Anh, cũng là cách phát âm chuẩn như người bản xứ. Ngôn Hâm chọc chọc đĩa thức ăn, hừ, có mấy từ cô vẫn nghe hiểu đấy!

Ngắt điện thoại, ánh mắt của Phương Hạo càng sáng quắc, còn Ngôn Hâm chỉ vùi đầu ăn. Nơi này quá nguy hiểm!!!

“Tiểu Hâm muội muội…”

“Em… Em no rồi…” Nuốt viên xíu mại cuối cùng, cô uống một ngụm nước tráng miệng.

“Đừng nóng vội, chú em bảo lát nữa anh đưa em về, cứ ngồi thêm một lúc nữa đã.” Ánh mắt Phương Hạo nhìn Ngôn Hâm như nhìn thấy một món ăn ngon trong mâm cơm toàn những món bình đạm. Ánh mắt sắc bén của một thương nhân lão làng đã giám định hoàn tất.

Tiểu nha đầu này, có thể đầu cơ kiếm lợi!

Tiểu kịch trường:

Hà Nhất Triển: “Quản cho tốt cái miệng của cậu.”

Phương Hạo: “Có ngon không?”

Hà Nhất Triển: “Ngon cái đầu cậu.”

Phương Hạo than: “Trắng trắng mềm mềm, cắn một cái nhất định sẽ chảy nước… Ngao ngao…”

Hà Nhất Triển khẽ lẩm bẩm: “Tôi sẽ tặng cho cậu một món quà kỷ niệm.”

Mấy ngày sau.

Phương Hạo vừa đến nhà hàng, nhân viên tiến lên chào hỏi, nói: “Hà tiên sinh gửi nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng tới, nói là đồ ông chủ đã đặt từ trước.”

Đi vào phòng bếp đã thấy ba cái thùng đặt trên mặt đất, mấy đầu bếp chính đang thảo luận, Phương Hạo tiến lên nhìn, mặt tức khắc đen xì.

Từng quả dưa chuột…… vừa xanh vừa dài… chắc phải dài bằng nửa cánh tay của Phương Hạo. Anh cắn răng oán hận nói: “Băm hết làm thức ăn cho chó!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương