Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc
-
Chương 3
Ngôn Hâm không tin nhất kiến chung tình, nhưng dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, được ánh trăng vẩy lên người giống như “phiên phiên trọc thế giai công tử” của Hà Nhất Triển đêm đó, nói cô không rung rinh thì đúng là gạt người. Giống như Từ An An nói, có nhiều tiền, đẹp trai, chân dài, đã thắng được bao nhiêu người rồi. Đừng nói đàn ông, đến phụ nữ cũng thích những người dáng đẹp. Nhiều tuổi thì có sao, ổn trọng thành thục, muốn đánh nhau cũng chẳng nhất thiết phải làm ầm lên.
“Phiên phiên trọc thế giai công tử” theo “ Bình Nguyên Quân, Ngu Khanh liệt truyện” trong Sử Ký, là để chỉ việc giữa thế gian ô trọc mà có bậc phong lưu thanh tao văn nhã, là giấc mộng trong lòng nữ nhi.
Sau lần đó Ngôn Hâm cũng gặp Hà Nhất Triển vài lần, nhưng vì bận quá nên cũng chỉ là nhìn thấy ở khoảng cách xa, chẳng nói được lời nào, khiến những lo âu trong lòng cô cũng lắng xuống.
Lệ Lệ nhìn chằm chằm Ngôn Hâm. Nhìn vẻ mặt của cô ấy, Ngôn Hâm nghi hoặc hỏi: “Sao?”
“Nếu không biết cậu chỉ có duy nhất hai điểm đến là nhà và công ty, mình còn tưởng cậu đi 419.”
“…Gần đây cậu lại đọc tiểu thuyết linh tinh gì thế?”
“Aiz, nói thật, cậu đi xem mắt đi, chị đây giới thiệu cho.”
“Có tiền nhưng xí trai thì sao?” Ngôn Hâm rất bất đắc dĩ, bạn trai Lệ Lệ là dân IT, tuy hai người ở cùng một nhà nhưng lại chẳng gặp nhau được mấy lần. Bạn trai thì bận rộn, còn cô ấy lại tiêu dao rảnh rỗi, nên thường nói muốn giới thiệu đồng nghiệp cho Ngôn Hâm làm quen. Lần nào cô cũng kiên định nói một câu: Nhân phẩm phải tốt.
Ngôn Hâm tỏ vẻ từ trước đến nay mình thích những người tiêu sái thành thật.
“…… Làm bạn cũng được mà.” Nhìn vẻ mặt lấy lòng của Lệ Lệ, Ngôn Hâm lắc đầu, “Thôi đi, bây giờ mình thật sự rất sung sướng, trên giường cũng không thiếu gối ôm.”
Ngôn Hâm thật sự nghĩ như vậy, tuy có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng cô thật sự không có hứng thú nói chuyện yêu đương. Không phải đàn ông thỉnh thoảng còn phải giao lưu với hai bàn tay của mình hay sao, cô vẫn hiểu rõ nhu cầu của mình lắm.
“Cậu như vậy là không được.” Tiểu thư Lệ Lệ đứng đắn giảng giải.
“Tớ chỉ biết là cậu vẫn chưa nộp bài, giám đốc sẽ không cho cậu đi gặp bạn trai đâu.”
Lệ Lệ rên lên đau khổ, hôm nay bạn trai sẽ đưa cô đi ăn đại tiệc, còn không liều mạng sẽ không kịp mất. Ngôn Hâm nhìn cảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, đột nhiên không muốn về nhà.
Hơn 7h tối, chợ đêm vô cùng náo nhiệt, Ngôn Hâm một tay cầm thịt nướng, một tay cầm trà sữa trân châu, cảm thấy cực kỳ vui sướng. Những người tới đây không phải người nhà thì cũng là tình nhân, cô chẳng muốn nhìn nên mua thêm mấy xiên thịt rồi chạy đến công viên gần đó ngồi ăn. Thời tiết ngày hè nóng như chảo lửa, cô ngồi bên ngoài rừng cây nghe tiếng lá cây sàn sạt, hít sâu mùi bùn đất, thật là mát mẻ.
“Sao lại chỉ có mình em?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đèn đường kéo dài một bóng người, khuôn mặt như ẩn như hiện giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt. Ngôn Hâm hoảng hốt chờ anh đi đến trước mặt, nghĩ thầm, hình ảnh này thật thích hợp với anh, nếu không có mùi thịt nướng thì càng tốt…
“Không muốn về nhà.” Ngôn Hâm nuốt miếng thịt. Hôm nay anh cũng mặc vest, vẫn vẻ lạnh nhạt như mọi ngày. Cô nhìn mình, hôm nay cô mặc áo sơmi phối cùng chân váy đen, lần này không chạy được nữa rồi.
“Anh ăn không?” Cô đưa một xiên cho anh, anh nhìn chằm chằm vài giây mới mỉm cười nhận lấy, cắn thử một miếng. “Hương vị không tồi.”
“Sao anh (em) lại ở chỗ này?” Hai người đồng thời lên tiếng, cô ngượng ngùng cúi đầu, “Anh vừa mới hỏi tôi mà.”
Cô nghe thấy anh cười khẽ, “Vừa rồi đi qua chợ đêm thấy có người rất giống em, cho nên tôi mới đi lòng vòng quanh đây.”
“Anh cuồng theo dõi à?” Cô bất mãn cắn môi, cảm giác ban đêm lạnh hơn một chút.
“Tôi chưa theo dõi phụ nữ bao giờ, nhưng thật sự thấy rất mới mẻ.” Anh thong dong tự tại nói, mắt sáng như mắt ưng, “Em ngồi một mình ở đây không an toàn, có nhiều người sẽ tốt hơn.”
“Không cần, tôi quen ở một mình rồi.” Nói xong cô mới phát hiện giọng điệu của mình hơi giống làm nũng, mặt nóng lên, quay đầu đi. Nghe cô nói như vậy, anh đưa tay sờ lên gáy cô, vuốt ve như muốn trấn an.
“Có thể tìm tôi, lần này em không tránh tôi nữa rồi.” Giờ phút này anh cười rất nhẹ nhàng, thậm chí có chút ngây ngô như trẻ con. Trong ánh sáng nhập nhèm, Ngôn Hâm chú ý tới lúm đồng tiền bên khóe miệng anh.
Hà Nhất Triển cứ nhìn Ngôn Hâm như vậy, nhìn đến mức cô chột dạ, không ngừng né tránh ánh mắt anh.
“Sao em không gọi điện thoại cho tôi?” Không biết từ khi nào, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại, chỉ cách một ly trà sữa trân châu. Ngôn Hâm có thể ngửi được mùi hương nam tính trên người anh, nồng nàn, khiến người ta choáng váng……
“Tôi…” Cô hoảng loạn cúi đầu, “Nào có chuyện phụ nữ chủ động gọi điện thoại cho đàn ông?”
“Ừ, đưa di động cho tôi.”
Anh ấn mấy cái rồi mới trả lại điện thoại cho cô, cười thật tươi, “Thế này thì sẽ không có lý do gì không tìm được người đi cùng rồi nhé.”
“…Anh không bận sao?” Theo như cô biết, chức vị của Hà Nhất Triển chính là tổng giám đốc.
“Bận, tôi bận theo đuổi em.”
Từng trận thiên lôi giáng xuống, Ngôn Hâm ù tai, theo trực giác cho rằng vừa rồi mình bị ảo giác.
“Sao? Chẳng lẽ em không phát hiện ra?” Hà Nhất Triển cúi thấp hơn, hơi thở của anh phả nhẹ vào mặt Ngôn Hâm. Cô ngơ ngác nghĩ, ông chú này… cứ phải nói trắng ra như thế sao?
“Anh… và em gái của em…”
“Không phải không thành sao? Hơn nữa,” Hà Nhất Triển nắm nhẹ cằm của Ngôn Hâm, “thích em thì sao còn cần người khác?” Đôi môi cô bỗng thấy ấm áp, cảm giác nhẹ nhàng ấy khiến cô chẳng thể nào chống cự, hơi hé miệng để anh tiến công. Anh khẽ nâng cằm cô lên, đưa đầu lưỡi ấm áp vào trong miệng cô, thong thả ung dung đốt lửa khắp nơi.
Đại não của Ngôn Hâm trống rỗng, lúc nhớ tới phải đẩy anh ra thì đã chẳng còn sức. Một tay anh kéo cô vào lòng mình, một tay cố định đầu cô, anh nhắm mắt say mê tàn sát bừa bãi trong miệng cô. Ngôn Hâm cảm thấy mắc cỡ vì đầu lưỡi không ngừng bị anh lôi kéo. Cô biết rõ phản kháng chỉ gia tăng ham muốn chinh phục của đàn ông, nhưng không phản kháng… không phải càng không ổn sao?
Ngôn Hâm kêu ô ô, tay không ngừng đánh vào bả vai anh, cho đến khi không khí trong lồng ngực sắp bị hút hết, anh mới chịu lui ra, nhẹ nhàng hôn lên má cô. Cảm giác khóe miệng ướt ướt, Ngôn Hâm choáng váng nghĩ, mặt cô bây giờ nhất định đỏ đến mức có thể nhỏ máu.
“…… Anh lưu manh.” Ngôn Hâm thở hổn hển lên án. Giờ phút này khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, ánh sáng ánh lên trong mắt anh giống như sao trời, cô nhìn đến ngây ngốc, miệng mở nửa ngày không khép lại được.
Ngay sau đó lại là một nụ hôn sâu nữa, lần này triền miên hơn nhiều, cảm giác anh càn quét từng khoảng trống trong miệng, vừa mút vừa cắn đầu lưỡi cô, khiến Ngôn Hâm phát ra càng nhiều âm thanh mắc cỡ.
Trời ơi… Còn đang ở công viên đấy…
Khi bị Hà Nhất Triển nửa ôm nửa ép vào trong xe, Ngôn Hâm không dám ngẩng đầu nhìn anh. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại bắt gặp bóng dáng anh tuấn của anh phản chiếu trên đó. Đến khi anh hứng thú dạt dào mắt đối mắt với cô, Ngôn Hâm mới ý thức được mình nhìn đã ngám anh đến ngây ngốc…… Ngôn Hâm chỉ cảm thấy nóng, toàn thân đều nóng.
“Có phải sưng lên rồi không?” Lúc dừng đèn đỏ, anh đưa tay vuốt ve cánh môi sưng đỏ của cô, vẻ mặt được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Cái gì?”
Anh hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi lui lại ngay, Ngôn Hâm nháy mắt hiểu rõ ý anh. Cô bắt lấy tay anh, nỗ lực trấn định nói: “Tại ăn nhiều thịt quá.”
Anh cũng không nói lời nào, khuôn mặt anh tuấn trưng ra vẻ dụ hoặc. Cả đêm nay bị anh nhìn như vậy, cô đã bắt đầu kháng cự được rồi. Cô vừa xoa gáy vừa thốt lên:
“Bị chó cắn.”
Hà Nhất Triển nhíu mày, khóe miệng nhướng lên vẻ nguy hiểm, “À?”
Chiếc xe bấm còi thúc giục, anh cho xe chạy thật chậm, dọc đường đi không nói với cô câu nào.
Tới cửa nhà, Ngôn Hâm không dám nhìn thẳng vào anh, cời dây an toàn muốn xuống xe, “Cám ơn anh.”
Cửa xe cạch một tiếng, bị khóa lại. Cô kinh ngạc nhìn anh, hô hấp cứng lại. Giờ phút này anh quá nguy hiểm, anh anh… anh vuốt ve đôi môi mỏng gợi cảm của mình, ánh mắt mê say nhìn Ngôn Hâm.
Này, đây là … sắc dụ sao?!
Cô nuốt nước miếng, nhìn anh vươn người tới, một tay đè cửa xe, một tay đỡ lưng ghế, trong mũi cô đều là mùi hương của anh. Dù kề sát lưng ghế nhưng cô vẫn cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của anh.
“Anh cảm thấy không công bằng, nếu anh đã cắn em…” Anh khẽ cắn môi cô,
“Em cũng nên cắn lại anh mới đúng.”
“Em… Em không ngại…” Trời ơi! Anh có thể đừng dựa gần như thế được không!?
“Nhưng… anh để ý, thương nhân trọng nhất là chữ tín, vì quan hệ tốt đẹp trong tương lai của chúng ta, chuyện này là cần thiết.” Anh chà xát cánh môi cô, trạng thái nửa vời như vậy làm Ngôn Hâm càng thêm hoảng hốt, hơn nữa nếu mở miệng…… sẽ chạm vào môi anh….
“Anh không chiếm tiện nghi của em… Thật đấy…”
Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Hà Nhất Triển, anh cúi xuống hôn cô, hôn đến mức đầu óc Ngôn Hâm u mê, không nói được gì nữa.
“Thật tốt quá, anh cũng nghĩ không phải chiếm tiện nghi……”
“Phiên phiên trọc thế giai công tử” theo “ Bình Nguyên Quân, Ngu Khanh liệt truyện” trong Sử Ký, là để chỉ việc giữa thế gian ô trọc mà có bậc phong lưu thanh tao văn nhã, là giấc mộng trong lòng nữ nhi.
Sau lần đó Ngôn Hâm cũng gặp Hà Nhất Triển vài lần, nhưng vì bận quá nên cũng chỉ là nhìn thấy ở khoảng cách xa, chẳng nói được lời nào, khiến những lo âu trong lòng cô cũng lắng xuống.
Lệ Lệ nhìn chằm chằm Ngôn Hâm. Nhìn vẻ mặt của cô ấy, Ngôn Hâm nghi hoặc hỏi: “Sao?”
“Nếu không biết cậu chỉ có duy nhất hai điểm đến là nhà và công ty, mình còn tưởng cậu đi 419.”
“…Gần đây cậu lại đọc tiểu thuyết linh tinh gì thế?”
“Aiz, nói thật, cậu đi xem mắt đi, chị đây giới thiệu cho.”
“Có tiền nhưng xí trai thì sao?” Ngôn Hâm rất bất đắc dĩ, bạn trai Lệ Lệ là dân IT, tuy hai người ở cùng một nhà nhưng lại chẳng gặp nhau được mấy lần. Bạn trai thì bận rộn, còn cô ấy lại tiêu dao rảnh rỗi, nên thường nói muốn giới thiệu đồng nghiệp cho Ngôn Hâm làm quen. Lần nào cô cũng kiên định nói một câu: Nhân phẩm phải tốt.
Ngôn Hâm tỏ vẻ từ trước đến nay mình thích những người tiêu sái thành thật.
“…… Làm bạn cũng được mà.” Nhìn vẻ mặt lấy lòng của Lệ Lệ, Ngôn Hâm lắc đầu, “Thôi đi, bây giờ mình thật sự rất sung sướng, trên giường cũng không thiếu gối ôm.”
Ngôn Hâm thật sự nghĩ như vậy, tuy có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng cô thật sự không có hứng thú nói chuyện yêu đương. Không phải đàn ông thỉnh thoảng còn phải giao lưu với hai bàn tay của mình hay sao, cô vẫn hiểu rõ nhu cầu của mình lắm.
“Cậu như vậy là không được.” Tiểu thư Lệ Lệ đứng đắn giảng giải.
“Tớ chỉ biết là cậu vẫn chưa nộp bài, giám đốc sẽ không cho cậu đi gặp bạn trai đâu.”
Lệ Lệ rên lên đau khổ, hôm nay bạn trai sẽ đưa cô đi ăn đại tiệc, còn không liều mạng sẽ không kịp mất. Ngôn Hâm nhìn cảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, đột nhiên không muốn về nhà.
Hơn 7h tối, chợ đêm vô cùng náo nhiệt, Ngôn Hâm một tay cầm thịt nướng, một tay cầm trà sữa trân châu, cảm thấy cực kỳ vui sướng. Những người tới đây không phải người nhà thì cũng là tình nhân, cô chẳng muốn nhìn nên mua thêm mấy xiên thịt rồi chạy đến công viên gần đó ngồi ăn. Thời tiết ngày hè nóng như chảo lửa, cô ngồi bên ngoài rừng cây nghe tiếng lá cây sàn sạt, hít sâu mùi bùn đất, thật là mát mẻ.
“Sao lại chỉ có mình em?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đèn đường kéo dài một bóng người, khuôn mặt như ẩn như hiện giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt. Ngôn Hâm hoảng hốt chờ anh đi đến trước mặt, nghĩ thầm, hình ảnh này thật thích hợp với anh, nếu không có mùi thịt nướng thì càng tốt…
“Không muốn về nhà.” Ngôn Hâm nuốt miếng thịt. Hôm nay anh cũng mặc vest, vẫn vẻ lạnh nhạt như mọi ngày. Cô nhìn mình, hôm nay cô mặc áo sơmi phối cùng chân váy đen, lần này không chạy được nữa rồi.
“Anh ăn không?” Cô đưa một xiên cho anh, anh nhìn chằm chằm vài giây mới mỉm cười nhận lấy, cắn thử một miếng. “Hương vị không tồi.”
“Sao anh (em) lại ở chỗ này?” Hai người đồng thời lên tiếng, cô ngượng ngùng cúi đầu, “Anh vừa mới hỏi tôi mà.”
Cô nghe thấy anh cười khẽ, “Vừa rồi đi qua chợ đêm thấy có người rất giống em, cho nên tôi mới đi lòng vòng quanh đây.”
“Anh cuồng theo dõi à?” Cô bất mãn cắn môi, cảm giác ban đêm lạnh hơn một chút.
“Tôi chưa theo dõi phụ nữ bao giờ, nhưng thật sự thấy rất mới mẻ.” Anh thong dong tự tại nói, mắt sáng như mắt ưng, “Em ngồi một mình ở đây không an toàn, có nhiều người sẽ tốt hơn.”
“Không cần, tôi quen ở một mình rồi.” Nói xong cô mới phát hiện giọng điệu của mình hơi giống làm nũng, mặt nóng lên, quay đầu đi. Nghe cô nói như vậy, anh đưa tay sờ lên gáy cô, vuốt ve như muốn trấn an.
“Có thể tìm tôi, lần này em không tránh tôi nữa rồi.” Giờ phút này anh cười rất nhẹ nhàng, thậm chí có chút ngây ngô như trẻ con. Trong ánh sáng nhập nhèm, Ngôn Hâm chú ý tới lúm đồng tiền bên khóe miệng anh.
Hà Nhất Triển cứ nhìn Ngôn Hâm như vậy, nhìn đến mức cô chột dạ, không ngừng né tránh ánh mắt anh.
“Sao em không gọi điện thoại cho tôi?” Không biết từ khi nào, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại, chỉ cách một ly trà sữa trân châu. Ngôn Hâm có thể ngửi được mùi hương nam tính trên người anh, nồng nàn, khiến người ta choáng váng……
“Tôi…” Cô hoảng loạn cúi đầu, “Nào có chuyện phụ nữ chủ động gọi điện thoại cho đàn ông?”
“Ừ, đưa di động cho tôi.”
Anh ấn mấy cái rồi mới trả lại điện thoại cho cô, cười thật tươi, “Thế này thì sẽ không có lý do gì không tìm được người đi cùng rồi nhé.”
“…Anh không bận sao?” Theo như cô biết, chức vị của Hà Nhất Triển chính là tổng giám đốc.
“Bận, tôi bận theo đuổi em.”
Từng trận thiên lôi giáng xuống, Ngôn Hâm ù tai, theo trực giác cho rằng vừa rồi mình bị ảo giác.
“Sao? Chẳng lẽ em không phát hiện ra?” Hà Nhất Triển cúi thấp hơn, hơi thở của anh phả nhẹ vào mặt Ngôn Hâm. Cô ngơ ngác nghĩ, ông chú này… cứ phải nói trắng ra như thế sao?
“Anh… và em gái của em…”
“Không phải không thành sao? Hơn nữa,” Hà Nhất Triển nắm nhẹ cằm của Ngôn Hâm, “thích em thì sao còn cần người khác?” Đôi môi cô bỗng thấy ấm áp, cảm giác nhẹ nhàng ấy khiến cô chẳng thể nào chống cự, hơi hé miệng để anh tiến công. Anh khẽ nâng cằm cô lên, đưa đầu lưỡi ấm áp vào trong miệng cô, thong thả ung dung đốt lửa khắp nơi.
Đại não của Ngôn Hâm trống rỗng, lúc nhớ tới phải đẩy anh ra thì đã chẳng còn sức. Một tay anh kéo cô vào lòng mình, một tay cố định đầu cô, anh nhắm mắt say mê tàn sát bừa bãi trong miệng cô. Ngôn Hâm cảm thấy mắc cỡ vì đầu lưỡi không ngừng bị anh lôi kéo. Cô biết rõ phản kháng chỉ gia tăng ham muốn chinh phục của đàn ông, nhưng không phản kháng… không phải càng không ổn sao?
Ngôn Hâm kêu ô ô, tay không ngừng đánh vào bả vai anh, cho đến khi không khí trong lồng ngực sắp bị hút hết, anh mới chịu lui ra, nhẹ nhàng hôn lên má cô. Cảm giác khóe miệng ướt ướt, Ngôn Hâm choáng váng nghĩ, mặt cô bây giờ nhất định đỏ đến mức có thể nhỏ máu.
“…… Anh lưu manh.” Ngôn Hâm thở hổn hển lên án. Giờ phút này khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, ánh sáng ánh lên trong mắt anh giống như sao trời, cô nhìn đến ngây ngốc, miệng mở nửa ngày không khép lại được.
Ngay sau đó lại là một nụ hôn sâu nữa, lần này triền miên hơn nhiều, cảm giác anh càn quét từng khoảng trống trong miệng, vừa mút vừa cắn đầu lưỡi cô, khiến Ngôn Hâm phát ra càng nhiều âm thanh mắc cỡ.
Trời ơi… Còn đang ở công viên đấy…
Khi bị Hà Nhất Triển nửa ôm nửa ép vào trong xe, Ngôn Hâm không dám ngẩng đầu nhìn anh. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại bắt gặp bóng dáng anh tuấn của anh phản chiếu trên đó. Đến khi anh hứng thú dạt dào mắt đối mắt với cô, Ngôn Hâm mới ý thức được mình nhìn đã ngám anh đến ngây ngốc…… Ngôn Hâm chỉ cảm thấy nóng, toàn thân đều nóng.
“Có phải sưng lên rồi không?” Lúc dừng đèn đỏ, anh đưa tay vuốt ve cánh môi sưng đỏ của cô, vẻ mặt được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Cái gì?”
Anh hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi lui lại ngay, Ngôn Hâm nháy mắt hiểu rõ ý anh. Cô bắt lấy tay anh, nỗ lực trấn định nói: “Tại ăn nhiều thịt quá.”
Anh cũng không nói lời nào, khuôn mặt anh tuấn trưng ra vẻ dụ hoặc. Cả đêm nay bị anh nhìn như vậy, cô đã bắt đầu kháng cự được rồi. Cô vừa xoa gáy vừa thốt lên:
“Bị chó cắn.”
Hà Nhất Triển nhíu mày, khóe miệng nhướng lên vẻ nguy hiểm, “À?”
Chiếc xe bấm còi thúc giục, anh cho xe chạy thật chậm, dọc đường đi không nói với cô câu nào.
Tới cửa nhà, Ngôn Hâm không dám nhìn thẳng vào anh, cời dây an toàn muốn xuống xe, “Cám ơn anh.”
Cửa xe cạch một tiếng, bị khóa lại. Cô kinh ngạc nhìn anh, hô hấp cứng lại. Giờ phút này anh quá nguy hiểm, anh anh… anh vuốt ve đôi môi mỏng gợi cảm của mình, ánh mắt mê say nhìn Ngôn Hâm.
Này, đây là … sắc dụ sao?!
Cô nuốt nước miếng, nhìn anh vươn người tới, một tay đè cửa xe, một tay đỡ lưng ghế, trong mũi cô đều là mùi hương của anh. Dù kề sát lưng ghế nhưng cô vẫn cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của anh.
“Anh cảm thấy không công bằng, nếu anh đã cắn em…” Anh khẽ cắn môi cô,
“Em cũng nên cắn lại anh mới đúng.”
“Em… Em không ngại…” Trời ơi! Anh có thể đừng dựa gần như thế được không!?
“Nhưng… anh để ý, thương nhân trọng nhất là chữ tín, vì quan hệ tốt đẹp trong tương lai của chúng ta, chuyện này là cần thiết.” Anh chà xát cánh môi cô, trạng thái nửa vời như vậy làm Ngôn Hâm càng thêm hoảng hốt, hơn nữa nếu mở miệng…… sẽ chạm vào môi anh….
“Anh không chiếm tiện nghi của em… Thật đấy…”
Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Hà Nhất Triển, anh cúi xuống hôn cô, hôn đến mức đầu óc Ngôn Hâm u mê, không nói được gì nữa.
“Thật tốt quá, anh cũng nghĩ không phải chiếm tiện nghi……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook