Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc
-
Chương 19
Tình yêu của hai người lại trở về giai đoạn ngọt ngào cuồng nhiệt, hơn nữa đã công khai quan hệ, nên Ngôn Hâm dùng thang máy chuyên dụng cực kỳ thoải mái, còn nói với Hà Nhất Triển: "Tư bản chủ nghĩa đều hố người." Đáp lại cô là sắc mặt của nhà tư bản chủ nghĩa nào đó.
Chuyện tình cảm của hai người trở thành chủ đề nóng bỏng tay, nhưng vì đương sự quá thoải mái nên lời đồn đãi cũng ít đi. Đồng nghiệp nam nhìn thấy Ngôn Hâm đều đi đường vòng, còn đồng nghiệp nữ sẽ nhìn cô từ đầu đến chân, ý tứ không cần nói cũng biết.
Trước nay Ngôn Hâm không giỏi xử lý các mối quan hệ, không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng bị coi như động vật quý hiếm thì cũng không được vui cho lắm.
Hơn nữa thái độ của hai cô trợ lý của Hà Nhất Triển cho tới nay không nóng cũng chẳng lạnh. Dù Ngôn Hâm có diễu võ giương oai trước mặt Hà Nhất Triển đến đâu thì bản tính của cô vẫn là người rụt rè! Ngoài mặt cô vẫn tỏ ra thản nhiên như không, nhưng trong lòng chẳng muốn mỗi ngày phải nhìn thấy hai cái mặt lạnh, trừ phi phải chờ Hà Nhất Triển tan tầm, còn không cô sẽ hạn chế số lần đi lên văn phòng của anh.
Hôm nay, Hà Nhất Triển phải tham dự một cuộc họp, bảo Ngôn Hâm lên chờ anh, nhưng bị cô từ chối.
"Em chờ anh ở cửa hàng nước trái cây."
Hiện tại Hà Nhất Triển vẫn không thích cho cô uống mấy thứ bán bên ngoài, nhưng vì nha đầu quá kiên trì, nên anh cũng không có biện pháp, đành phải dặn dò cẩn thận: "Chỉ có thể mua một ly, anh sẽ kiểm tra."
"Anh kiểm tra thế nào?" Ngôn Hâm tò mò.
"Lát nữa anh nếm thử sẽ biết."
Ngắt điện thoại, Ngôn Hâm mới chợt hiểu ra, hai má từ từ đỏ ửng, ngồi xuất thần, trong lòng như đổ vại mật. Xem ra anh nhớ rõ cô thích loại nào. Cô không so đo đùa giỡn với anh nữa, hừ!
Hai tiếng sau Hà Nhất Triển lái xe đến đón Ngôn Hâm, hai người cùng đi siêu thị. Nhà anh ở cách công ty không xa, nằm trên đoạn đường hoàng kim, xung quanh có rất nhiều trung tâm thương mại, lúc trước vì để tiện làm việc nên mới mua gần đây. Ngôn Hâm ngó đông ngó tây, không chịu đứng yên. Hà Nhất Triển một tay đẩy xe hàng, một tay còn phải giữ tay Ngôn Hâm, đề phòng cô chạy loạn. Anh nhẫn nại nhìn cô gái nhỏ trước mặt, "Sao lại không nghe lời thế?"
"Em muốn đi lấy sữa bò." Ngôn Hâm vặn vẹo muốn thoát khỏi bàn tay to đang đặt trên eo mình nhưng không được, bèn trừng mắt nhìn anh.
"Lát nữa đi." Hà Nhất Triển nhấc bổng cô lên bỏ vào trong xe mua sắm, còn vỗ vỗ đầu cô: "Ngồi im."
"Em, em đâu phải trẻ con!" Cô làm bộ muốn nhảy ra khỏi xe.
"Còn động đậy nữa là anh hôn đấy!" Anh híp mắt uy hiếp, gần đây cô gái này thật không ngoan!
Cô gái nhỏ ngồi xổm trong xe mua sắm, chớp chớp đôi mắt to nhìn anh.
Hà Nhất Triển khắc chế nhìn cô hồi lâu, đẩy xe đến chỗ xếp đồ dùng hàng ngày, cúi đầu nhanh chóng hôn cô một cái, với tay lấy hai cái hộp trên giá rồi mới đi đến khu để đồ đông lạnh. Ngôn Hâm cúi đầu thấy rõ cái anh vừa lấy, liền im lặng ngồi trong xe mặc anh đẩy tới đẩy lui cho đến lúc tính tiền.
Thật ngoan. Hà Nhất Triển xoa đầu cô, như đang trấn an chú mèo Ba Tư.
--------
Hai cái túi mua sắm to đùng còn đặt trên bàn cơm, ly nước trái cây bên cạnh chỉ còn ba phần. Trên sô pha, tấm lưng gợi cảm của người đàn ông căng lên như dây cung. Có hai cẳng chân nhỏ đang gác trên vai anh, mũi chân phấn nộn cong lại, thể hiện chủ nhân của nó thoải mái đến mức nào.
"A a... Không được... Ưm ưm... Nhẹ một chút..."
Nửa người trên của Ngôn Hâm nằm trên sô pha, mông đặt trên tay vịn, nửa người dưới bị Hà Nhất Triển giữ chặt. Anh luật động mạnh mẽ mà không tốn chút sức nào, vui sướng tràn trề. Cô năn nỉ xin tha nhưng anh vẫn không chịu chậm lại.
"Thúc thúc... Anh lợi hại nhất... Ân ân... Dùng lực một chút..." Rốt cuộc cô cũng không màng đến thể diện nữa, bắt đầu học những lời nói dâm đãng, cầu Hà Nhất Triển mau bắn ra.
Cảm nhận được sự hưng phấn của anh, Ngôn Hâm cắn ngón tay, thẹn thùng nhìn anh, vươn đầu lưỡi ra bắt đầu liếm quanh môi mình, yêu kiều rên rỉ lớn hơn, còn nói: "Thúc thúc thật lớn, thúc thúc thật lợi hại......"
"Bảo bối!" Hà Nhất Triển nhịn không được mắng một tiếng thô tục, bế cô lên, mạnh mẽ ra vào. Toàn thân Ngôn Hâm run rẩy, hưng phấn yêu kiều rên rỉ.
"Hừm? Sao không kêu nữa? Vừa rồi còn gọi thúc thúc cơ mà!?" Khoái cảm đánh úp lại, Hà Nhất Triển còn tưởng bảo bối lại cao trào thêm lần. Anh vừa bước đi vừa đâm sâu vào trong, trong phòng khách to quanh quẩn tiếng nước khiến người ta thẹn thùng, nếu nhìn kỹ, trên mặt sàn cẩm thạch bóng loáng còn có mấy vệt nước.
"Kia, kia kêu cái gì... Ân... Ân ân..."
"Tự nghĩ đi!" Mỗi chữ anh nói ra lại khiến đôi chân trắng nõn đang quặp trên eo anh xiết chặt hơn.
"Chủ, chủ nhân..." Ngôn Hâm giương đôi mắt đẹp nhìn Hà Nhất Triển, rồi dựa vào vai anh, rên rỉ mị hoặc. Bảo bối còn ngậm lấy vành tai anh, đứt quãng nói: "Cho em... cho heo nhỏ... Ân ân..."
Hà Nhất Triển hoàn toàn điên cuồng, đè cô lên tường, mở rộng hai chân cô nhanh chóng tiến vào. Ngôn Hâm híp mắt thừa nhận sự xâm lược của anh. Trong lúc anh đang ra vào điên cuồng, cô nhéo lên hông anh một cái, một tiếng hét vang lên, khoái cảm ngập đầu đánh úp lại. Ngôn Hâm hét lên một tiếng, người đàn ông trước mặt ép chặt lấy cô, hai người cùng lên cao trào.
-------------
Năm cũ sắp hết, trong buổi lễ tất niên sớm, theo lệ Hà Nhất Triển sẽ luận công ban thưởng và thẳng tay gạt những người chưa đủ cố gắng vào danh sách quan sát. Những người được thưởng hận không thể móc tim mình ra cho anh xem, hai mắt sùng bái nhìn người đàn ông đang đứng trên đài cao. Những người bị xếp vào danh sách quan sát thì như bị mây đen bao phủ, chẳng nghĩ gì được ngoài chuyện lúc nào thanh đao kia sẽ rơi xuống đầu mình.
Ngôn Hâm vừa nhìn người đàn ông bị người người vây quanh rời khỏi hội trường, vừa nghe Lệ Lệ nói: "Cậu nói xem tổng giám đốc nhà cậu bị trúng gió gì vậy, làm cho người ta từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục."
Theo lẽ thường Ngôn Hâm chỉ làm tốt bổn phận của mình, nhưng những việc cô đang làm đều ở mức nửa vời, thế mà giám đốc Lâm còn ca ngợi một thôi một hồi. Đầu cô đầy vạch đen, sao ông bác này cao hứng thế nhỉ?!
Qua mấy ngày, vào thời gian nghỉ ngơi, cô dùng chuyên dụng thang máy đi lên phòng Hà Nhất Triển, thư ký Tiểu Lâm không có ở đây, hai nữ trợ lý vừa thấy cô đến liền xấu hổ đứng dậy chào hỏi. Ngôn Hâm mất tự nhiên gật đầu, nhanh chóng đi vào văn phòng.
"Tới rồi à?" Hà Nhất Triển liếc cô một cái, vẫy tay muốn cô lại gần.
"Trợ lý của anh bị sao vậy? Uống nhầm thuốc à?" Nụ cười của họ vừa rồi thật đáng sợ.
Hà Nhất Triển cười cười, liếc nhìn cô một cái. Ngôn Hâm đã hiểu, ấp úng không nói gì.
"Kỳ thật... Đđôi khi em cũng rất bận..." Cô lý do lý trấu bởi cô có bận đến mấy cũng chẳng bằng anh. Trong khoảng thời gian cãi nhau và chia xa, Hà Nhất Triển chỉ diễn thuyết một lần mà hiệu quả gấp mười lần cô làm việc.
Hà Nhất Triển thuận nước đẩy thuyền liền nói: "Anh biết em bận, cho nên chỉ có anh mới có thể chăm sóc em thật tốt, sao em vẫn không muốn dọn đến ở cùng anh?"
Hà Nhất Triển đã nói rất nhiều lần, nhưng cô sợ bị mẹ đánh chết nên không chịu đồng ý. Anh muốn đến nhà chào hỏi bố mẹ cũng bị cô ngăn lại, tan tầm đến chỗ anh, buổi tối lại đưa cô về nhà. Hà Nhất Triển tuy không hài lòng nhưng cũng phải chấp nhận.
Ngôn Hâm nào có thể nói với anh về suy nghĩ của mẹ mình. Mẹ Ngôn là người cổ hủ, tuy nói chuyện yêu đương với ba Ngôn một năm là kết hôn luôn, nhưng làm chuyện gì cũng có chừng mực. Tuy bà bất mãn với Ngôn Hâm, nhưng thấy cô vẫn thường xuyên về nhà nên mới cho qua, nào biết rằng con gái đã bị ăn sạch sẽ.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy mẹ Ngôn, Ngôn Hâm đều chột dạ, lặng im không nói gì.
Từ trước đến nay cô không thích nói dối, đành phải ủy khuất Hà Nhất Triển vậy.
"Đại thúc, anh bao nhiêu tuổi?"
"Lớn hơn em mười tuổi."
Ba mươi lăm... Khó trách a...... Cô quả nhiên thích mấy ông chú mà, trầm luân là chuyện sớm hay muộn.
"Chê anh già?" Giọng nói uy hiếp tới gần. Ngôn Hâm bĩu môi, "Vậy anh cứ yêu cầu ở chung là ý gì, còn không phải vì muốn có người giúp giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà hay sao?"
"Anh bắt em giúp anh giặt quần áo, nấu cơm, làm chuyện nhà?" Hà Nhất Triển bật cười, có đôi lúc anh còn phải ôm cô vào bàn ăn nữa đấy. Anh bắt cô làm mấy chuyện đó lúc nào?
── Anh sẽ đau lòng lắm đó.
"Trước đây đã nói rồi, em không làm." Miệng cô nhếch lên thật cao.
"Anh cũng không làm, để cho người khác tới làm." Anh xoa bóp bàn tay nhỏ của cô, xúc cảm mềm mại làm anh yêu thích vô cùng. "Anh nguyện ý hầu hạ em, chút việc nhỏ này cũng không đáp ứng anh được sao?"
"Trên giường đáp ứng anh là được rồi ~"
Hà Nhất Triển hiểu ra, cảm giác bất mãn lúc trước hóa thành thành tựu. Anh ôm cô hôn triền miên, khiến cô thở dốc không ngừng.
"Vậy hiện tại... thỏa mãn anh?" Anh vuốt đùi, bá đạo tách hai chân cô ra. Lúc trước anh đã muốn làm tình với cô ở đây rồi rồi. Tưởng tượng đến dáng vẻ Ngôn Hâm mặc áo sơ mi trắng, juyp đen, nằm trên bàn làm việc mặc anh đòi hỏi...... Anh chọc chọc vào người cô, tiếng rên rỉ kìm nén làm máu nóng trong người anh sục sôi.
Ngôn Hâm đỏ mặt nói: "Chỉ còn lại có 20 phút... Sau khi tan tầm đi..."
Hai mắt Hà Nhất Triển sáng ngời, vung tay thả cô đi. Hiệu suất làm việc buổi chiều của anh cực cao, Tiểu Lâm vẫn thản nhiên như không, còn hai cô trợ lý thì nghĩ thầm, quả nhiên là người bên gối tác quái!
Chỉ có thể nói, hiểu lầm không ngừng sẽ tạo thành suy nghĩ lệch lạc.
Chuyện tình cảm của hai người trở thành chủ đề nóng bỏng tay, nhưng vì đương sự quá thoải mái nên lời đồn đãi cũng ít đi. Đồng nghiệp nam nhìn thấy Ngôn Hâm đều đi đường vòng, còn đồng nghiệp nữ sẽ nhìn cô từ đầu đến chân, ý tứ không cần nói cũng biết.
Trước nay Ngôn Hâm không giỏi xử lý các mối quan hệ, không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng bị coi như động vật quý hiếm thì cũng không được vui cho lắm.
Hơn nữa thái độ của hai cô trợ lý của Hà Nhất Triển cho tới nay không nóng cũng chẳng lạnh. Dù Ngôn Hâm có diễu võ giương oai trước mặt Hà Nhất Triển đến đâu thì bản tính của cô vẫn là người rụt rè! Ngoài mặt cô vẫn tỏ ra thản nhiên như không, nhưng trong lòng chẳng muốn mỗi ngày phải nhìn thấy hai cái mặt lạnh, trừ phi phải chờ Hà Nhất Triển tan tầm, còn không cô sẽ hạn chế số lần đi lên văn phòng của anh.
Hôm nay, Hà Nhất Triển phải tham dự một cuộc họp, bảo Ngôn Hâm lên chờ anh, nhưng bị cô từ chối.
"Em chờ anh ở cửa hàng nước trái cây."
Hiện tại Hà Nhất Triển vẫn không thích cho cô uống mấy thứ bán bên ngoài, nhưng vì nha đầu quá kiên trì, nên anh cũng không có biện pháp, đành phải dặn dò cẩn thận: "Chỉ có thể mua một ly, anh sẽ kiểm tra."
"Anh kiểm tra thế nào?" Ngôn Hâm tò mò.
"Lát nữa anh nếm thử sẽ biết."
Ngắt điện thoại, Ngôn Hâm mới chợt hiểu ra, hai má từ từ đỏ ửng, ngồi xuất thần, trong lòng như đổ vại mật. Xem ra anh nhớ rõ cô thích loại nào. Cô không so đo đùa giỡn với anh nữa, hừ!
Hai tiếng sau Hà Nhất Triển lái xe đến đón Ngôn Hâm, hai người cùng đi siêu thị. Nhà anh ở cách công ty không xa, nằm trên đoạn đường hoàng kim, xung quanh có rất nhiều trung tâm thương mại, lúc trước vì để tiện làm việc nên mới mua gần đây. Ngôn Hâm ngó đông ngó tây, không chịu đứng yên. Hà Nhất Triển một tay đẩy xe hàng, một tay còn phải giữ tay Ngôn Hâm, đề phòng cô chạy loạn. Anh nhẫn nại nhìn cô gái nhỏ trước mặt, "Sao lại không nghe lời thế?"
"Em muốn đi lấy sữa bò." Ngôn Hâm vặn vẹo muốn thoát khỏi bàn tay to đang đặt trên eo mình nhưng không được, bèn trừng mắt nhìn anh.
"Lát nữa đi." Hà Nhất Triển nhấc bổng cô lên bỏ vào trong xe mua sắm, còn vỗ vỗ đầu cô: "Ngồi im."
"Em, em đâu phải trẻ con!" Cô làm bộ muốn nhảy ra khỏi xe.
"Còn động đậy nữa là anh hôn đấy!" Anh híp mắt uy hiếp, gần đây cô gái này thật không ngoan!
Cô gái nhỏ ngồi xổm trong xe mua sắm, chớp chớp đôi mắt to nhìn anh.
Hà Nhất Triển khắc chế nhìn cô hồi lâu, đẩy xe đến chỗ xếp đồ dùng hàng ngày, cúi đầu nhanh chóng hôn cô một cái, với tay lấy hai cái hộp trên giá rồi mới đi đến khu để đồ đông lạnh. Ngôn Hâm cúi đầu thấy rõ cái anh vừa lấy, liền im lặng ngồi trong xe mặc anh đẩy tới đẩy lui cho đến lúc tính tiền.
Thật ngoan. Hà Nhất Triển xoa đầu cô, như đang trấn an chú mèo Ba Tư.
--------
Hai cái túi mua sắm to đùng còn đặt trên bàn cơm, ly nước trái cây bên cạnh chỉ còn ba phần. Trên sô pha, tấm lưng gợi cảm của người đàn ông căng lên như dây cung. Có hai cẳng chân nhỏ đang gác trên vai anh, mũi chân phấn nộn cong lại, thể hiện chủ nhân của nó thoải mái đến mức nào.
"A a... Không được... Ưm ưm... Nhẹ một chút..."
Nửa người trên của Ngôn Hâm nằm trên sô pha, mông đặt trên tay vịn, nửa người dưới bị Hà Nhất Triển giữ chặt. Anh luật động mạnh mẽ mà không tốn chút sức nào, vui sướng tràn trề. Cô năn nỉ xin tha nhưng anh vẫn không chịu chậm lại.
"Thúc thúc... Anh lợi hại nhất... Ân ân... Dùng lực một chút..." Rốt cuộc cô cũng không màng đến thể diện nữa, bắt đầu học những lời nói dâm đãng, cầu Hà Nhất Triển mau bắn ra.
Cảm nhận được sự hưng phấn của anh, Ngôn Hâm cắn ngón tay, thẹn thùng nhìn anh, vươn đầu lưỡi ra bắt đầu liếm quanh môi mình, yêu kiều rên rỉ lớn hơn, còn nói: "Thúc thúc thật lớn, thúc thúc thật lợi hại......"
"Bảo bối!" Hà Nhất Triển nhịn không được mắng một tiếng thô tục, bế cô lên, mạnh mẽ ra vào. Toàn thân Ngôn Hâm run rẩy, hưng phấn yêu kiều rên rỉ.
"Hừm? Sao không kêu nữa? Vừa rồi còn gọi thúc thúc cơ mà!?" Khoái cảm đánh úp lại, Hà Nhất Triển còn tưởng bảo bối lại cao trào thêm lần. Anh vừa bước đi vừa đâm sâu vào trong, trong phòng khách to quanh quẩn tiếng nước khiến người ta thẹn thùng, nếu nhìn kỹ, trên mặt sàn cẩm thạch bóng loáng còn có mấy vệt nước.
"Kia, kia kêu cái gì... Ân... Ân ân..."
"Tự nghĩ đi!" Mỗi chữ anh nói ra lại khiến đôi chân trắng nõn đang quặp trên eo anh xiết chặt hơn.
"Chủ, chủ nhân..." Ngôn Hâm giương đôi mắt đẹp nhìn Hà Nhất Triển, rồi dựa vào vai anh, rên rỉ mị hoặc. Bảo bối còn ngậm lấy vành tai anh, đứt quãng nói: "Cho em... cho heo nhỏ... Ân ân..."
Hà Nhất Triển hoàn toàn điên cuồng, đè cô lên tường, mở rộng hai chân cô nhanh chóng tiến vào. Ngôn Hâm híp mắt thừa nhận sự xâm lược của anh. Trong lúc anh đang ra vào điên cuồng, cô nhéo lên hông anh một cái, một tiếng hét vang lên, khoái cảm ngập đầu đánh úp lại. Ngôn Hâm hét lên một tiếng, người đàn ông trước mặt ép chặt lấy cô, hai người cùng lên cao trào.
-------------
Năm cũ sắp hết, trong buổi lễ tất niên sớm, theo lệ Hà Nhất Triển sẽ luận công ban thưởng và thẳng tay gạt những người chưa đủ cố gắng vào danh sách quan sát. Những người được thưởng hận không thể móc tim mình ra cho anh xem, hai mắt sùng bái nhìn người đàn ông đang đứng trên đài cao. Những người bị xếp vào danh sách quan sát thì như bị mây đen bao phủ, chẳng nghĩ gì được ngoài chuyện lúc nào thanh đao kia sẽ rơi xuống đầu mình.
Ngôn Hâm vừa nhìn người đàn ông bị người người vây quanh rời khỏi hội trường, vừa nghe Lệ Lệ nói: "Cậu nói xem tổng giám đốc nhà cậu bị trúng gió gì vậy, làm cho người ta từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục."
Theo lẽ thường Ngôn Hâm chỉ làm tốt bổn phận của mình, nhưng những việc cô đang làm đều ở mức nửa vời, thế mà giám đốc Lâm còn ca ngợi một thôi một hồi. Đầu cô đầy vạch đen, sao ông bác này cao hứng thế nhỉ?!
Qua mấy ngày, vào thời gian nghỉ ngơi, cô dùng chuyên dụng thang máy đi lên phòng Hà Nhất Triển, thư ký Tiểu Lâm không có ở đây, hai nữ trợ lý vừa thấy cô đến liền xấu hổ đứng dậy chào hỏi. Ngôn Hâm mất tự nhiên gật đầu, nhanh chóng đi vào văn phòng.
"Tới rồi à?" Hà Nhất Triển liếc cô một cái, vẫy tay muốn cô lại gần.
"Trợ lý của anh bị sao vậy? Uống nhầm thuốc à?" Nụ cười của họ vừa rồi thật đáng sợ.
Hà Nhất Triển cười cười, liếc nhìn cô một cái. Ngôn Hâm đã hiểu, ấp úng không nói gì.
"Kỳ thật... Đđôi khi em cũng rất bận..." Cô lý do lý trấu bởi cô có bận đến mấy cũng chẳng bằng anh. Trong khoảng thời gian cãi nhau và chia xa, Hà Nhất Triển chỉ diễn thuyết một lần mà hiệu quả gấp mười lần cô làm việc.
Hà Nhất Triển thuận nước đẩy thuyền liền nói: "Anh biết em bận, cho nên chỉ có anh mới có thể chăm sóc em thật tốt, sao em vẫn không muốn dọn đến ở cùng anh?"
Hà Nhất Triển đã nói rất nhiều lần, nhưng cô sợ bị mẹ đánh chết nên không chịu đồng ý. Anh muốn đến nhà chào hỏi bố mẹ cũng bị cô ngăn lại, tan tầm đến chỗ anh, buổi tối lại đưa cô về nhà. Hà Nhất Triển tuy không hài lòng nhưng cũng phải chấp nhận.
Ngôn Hâm nào có thể nói với anh về suy nghĩ của mẹ mình. Mẹ Ngôn là người cổ hủ, tuy nói chuyện yêu đương với ba Ngôn một năm là kết hôn luôn, nhưng làm chuyện gì cũng có chừng mực. Tuy bà bất mãn với Ngôn Hâm, nhưng thấy cô vẫn thường xuyên về nhà nên mới cho qua, nào biết rằng con gái đã bị ăn sạch sẽ.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy mẹ Ngôn, Ngôn Hâm đều chột dạ, lặng im không nói gì.
Từ trước đến nay cô không thích nói dối, đành phải ủy khuất Hà Nhất Triển vậy.
"Đại thúc, anh bao nhiêu tuổi?"
"Lớn hơn em mười tuổi."
Ba mươi lăm... Khó trách a...... Cô quả nhiên thích mấy ông chú mà, trầm luân là chuyện sớm hay muộn.
"Chê anh già?" Giọng nói uy hiếp tới gần. Ngôn Hâm bĩu môi, "Vậy anh cứ yêu cầu ở chung là ý gì, còn không phải vì muốn có người giúp giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà hay sao?"
"Anh bắt em giúp anh giặt quần áo, nấu cơm, làm chuyện nhà?" Hà Nhất Triển bật cười, có đôi lúc anh còn phải ôm cô vào bàn ăn nữa đấy. Anh bắt cô làm mấy chuyện đó lúc nào?
── Anh sẽ đau lòng lắm đó.
"Trước đây đã nói rồi, em không làm." Miệng cô nhếch lên thật cao.
"Anh cũng không làm, để cho người khác tới làm." Anh xoa bóp bàn tay nhỏ của cô, xúc cảm mềm mại làm anh yêu thích vô cùng. "Anh nguyện ý hầu hạ em, chút việc nhỏ này cũng không đáp ứng anh được sao?"
"Trên giường đáp ứng anh là được rồi ~"
Hà Nhất Triển hiểu ra, cảm giác bất mãn lúc trước hóa thành thành tựu. Anh ôm cô hôn triền miên, khiến cô thở dốc không ngừng.
"Vậy hiện tại... thỏa mãn anh?" Anh vuốt đùi, bá đạo tách hai chân cô ra. Lúc trước anh đã muốn làm tình với cô ở đây rồi rồi. Tưởng tượng đến dáng vẻ Ngôn Hâm mặc áo sơ mi trắng, juyp đen, nằm trên bàn làm việc mặc anh đòi hỏi...... Anh chọc chọc vào người cô, tiếng rên rỉ kìm nén làm máu nóng trong người anh sục sôi.
Ngôn Hâm đỏ mặt nói: "Chỉ còn lại có 20 phút... Sau khi tan tầm đi..."
Hai mắt Hà Nhất Triển sáng ngời, vung tay thả cô đi. Hiệu suất làm việc buổi chiều của anh cực cao, Tiểu Lâm vẫn thản nhiên như không, còn hai cô trợ lý thì nghĩ thầm, quả nhiên là người bên gối tác quái!
Chỉ có thể nói, hiểu lầm không ngừng sẽ tạo thành suy nghĩ lệch lạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook