Cẩm Sắt
-
Chương 6: Giang hoa
Hôm ấy Thi VôĐoan bày ra Cửu tinh tầng đệ, dẫn đến cơn giận của cửu thiên thần lôi, Thương Vân cốc bị bổ ra một lỗ hổng to từ giữa cốc đến động phủ họẩn thân, đầu sỏ gây nên thì phủi mông mang theo hành lýđi mất, chúng tiểu yêu trong cả Thương Vân cốc trái lại đều nơm nớp lo sợ, quả thật sợ chết khiếp.
Chẳng ai chúý tới, cái khe bị sét đánh ra kia, thời điểm giờ tý mỗi ngày lại có một chút hắc khí nhạt đến mức cơ hồ không nhìn thấy chậm rãi bốc lên.
Thi Vô Đoan xuống núi, hệt như nông dân vào thành, thấy cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng thú vị. Y đứng ngay giữa một khu chợ, sớm ném “Giang Hoa” tản nhân “Hà Hoa” tản nhân gìđó ra sau đầu, chỉ cảm thấy chưa bao giờđược gặp nhiều người chen vai nối gót, nam nữ lão ấu, đủ mọi hình thái, đình đài lầu các, đá tảng lót đường, tất cảđều thần kỳ như vậy.
Hồi nhỏ nghe thấy sư phụ nói “đại thiên thế giới”“vân vân chúng sinh” gìđó, cũng là nghe âm không hiểu ý, hiện giờ mới thấm nhuần.
Thi Vô Đoan vác túi đồ sau lưng, trên vai gánh thúy bình điểu, đôi mắt quay tròn nhìn tứ xứ, quả thực sắp không đủ dùng, y phồng má, miệng còn cắn một cái bánh bao nóng hổi – bánh bao này tuy chỉ tiện tay mua trên quán nhỏ ven đường nhưng cũng là vật khói lửa nhân gian, không biết phải thơm hơn bao nhiêu lần cháo trắng nhạt thếch mỗi ngày ăn theo lão đầu tử kia.
Thi Vô Đoan hai ba miếng đãăn xong một cái, vẫn có chút không đủ, sờ sờ bụng, trong lòng còn thầm nghĩ, nếu Tiểu Ly Tửđi theo ta thì tốt biết mấy.
Sau đó lực chúý của y lập tức lại bị thứ khác thu hút, cảm thấy tìm Giang Hoa tản nhân cũng không gấp như thế, liền vui đến quên cả trời đất mà thả lỏng mình trước.
Thi Vô Đoan không biết Giang Hoa tản nhân lúc này y muốn tìm ở ngay trên Cửu Lộc sơn. Chẳng ai biết ông lên núi khi nào, như thế nào, giống nhưông thật sự chính làđêm trăng sáng nhân gió mát màđến vậy, tầng tầng canh gác dưới Cửu Lộc sơn lại không hề phát giác.
Đạo tổđang ngồi xếp bằng bên tinh bàn vĩđại trong viện, không hề tính toán gì, chỉ giơ một tay trên tinh bàn, mặc cho mấy sợi tinh ti bám ngón tay như chơi đùa, bên cạnh để một cái lò lửa nhỏ, trên hâm một bầu rượu.
Khi Giang Hoa tản nhân xuất hiện phía sau, đạo tổ chẳng hề ngẩng đầu, chỉ chỉ bên cạnh nói: “Huynh đến rồi, ngồi đi.”
Giang Hoa không hề câu nệ, vén vạt áo bào ngồi bệt xuống ngay bên cạnh, tự cầm một cái chén, lấy bầu rượu trên hỏa lò rót đầy cho mình, một ngụm uống hết nửa chén, hỏi: “Con khỉ nhỏ kia của huynh đâu, sai ra ngoài rồi à?”
Đạo tổ cúi mắt, vê tinh ti trên ngón tay, ông tu hành trăm năm, cũng chẳng qua dáng vẻ trung niên, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi nhanh chóng tiều tụy hẳn, nhìn kỹ khuôn mặt nghiêng, đôi mày dài vào tận tóc mai kia lại lẫn một chút màu xám.
Đạo tổ nói: “Hài tử VôĐoan kia, ta phó thác cho huynh vài năm.”
Giang Hoa tản nhân dường như muốn nói gìđó, cuối cùng chỉ thở dài, uống nốt nửa chén rượu còn lại, hai người trầm mặc một lát, ông mới hỏi: “Ta đến từ sơn cốc sau núi, xa xa nhìn thấy một cái hố trời như vừa bổ ra, chuyện gì thế này?”
Đạo tổ cười khổ một tiếng, không nói gì.
Giang Hoa lắc đầu nói: “Ba tuổi xem như lớn, bảy tuổi xem như già, tiểu đệ tử này của huynh, bảy tuổi đã dám dùng huyền hỏa đốt từđường, hiện giờ chẳng qua mười tuổi đã có thể gây sự dẫn đến sét đánh, tương lai phải làm sao cho được? Tính tình như vậy, chờ nó trưởng thành, bầu trời này còn không bị nóđâm ra một lỗ?”
Đạo tổ chỉđành cười khổ nói: “Ngày sau còn phải dựa vào tiên hữu quản giáo nhiều hơn.”
Giang Hoa nói: “Huynh quản giáo nó hơn mười năm ra bộ dáng này, ta đức gì năng gì mà có thể chiếu khán nó chu toàn, khỏi cần ăn gió nằm sương, lớn lên đàng hoàng là không tệ rồi, nói gìđến quản giáo?”
Ông vươn vai cười nói: “Hài tử nhà ai giao cho ta quản giáo, chẳng phải càng quản càng tệ?”
Đạo tổ không nói gì, bỗng nhiên đứng dậy, trong bàn tay vươn ra nhanh chóng quấn một số tinh ti, tinh bàn lập tức tăng vọt hào quang, giữa những ngôi sao di động chậm rãi dường như nổi lên một cơn lốc xoáy nhỏ, thổi căng ống tay áo màu xanh của đạo tổ.
Giang Hoa nhìn theo ánh mắt ông, sửng sốt một lát, không nhịn được thất thanh nói: “Đây là…”
Cả người đạo tổđều bị tinh quang trong tinh bàn kia bao phủ, nghe vậy quay đầu, trên khuôn mặt ngược sáng không nhìn ra buồn vui gì, hai mắt lại sâu thẳm cực kỳ.
Giang Hoa mở to mắt, vẻ uể oải vừa rồi sớm mất đi, không cầm được lòng cũng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tinh bàn hỗn loạn kia, lại khó nhịn được nhìn đạo tổ một cái, chần chừ hồi lâu mới thận trọng hỏi: “Nếu ta không nhìn sai, đây là… Thái Hành sắp sụp, có phải không?”
“Chư tinh loạn, Thái Hành băng, yêu ma hoành hành…”Đạo tổ bỗng nhiên nhắm mắt, cánh tay giơ lên buông xuống, đám tinh ti vốn quấn quanh tay thình lình khô héo toàn bộ, lũ lượt rơi xuống, biển sao trên tinh bàn khôi phục yên tĩnh, tất cảánh sáng tối đi, vô số ngôi sao như là cát sỏi chân chính, một chút mát rượi như nước trong bóng đêm chậm rãi bao phủ tiểu viện trên đỉnh Cửu Lộc sơn này, “Tiên hữu, không thể ngờ sinh thời hai ta lại may mắn gặp được đại loạn thế phá vỡ bát hoang như vậy.”
Giang Hoa tản nhân ngạc nhiên hồi lâu, ánh mắt từ trên tinh bàn như chết héo bỗng dời lên đạo tổ: “Huynh…”
Đạo tổđưa tay ngăn phần sau, ngón tay giống như còn gầy đét hơn vừa rồi lắc lắc nhẹ nhàng, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Không cần nhiều lời, đây là mệnh.”
Chuyển hướng sang Giang Hoa tản nhân, nhìn ông ta hồi lâu, mới nói: “Tiên hữu là người xuất thế, lãnh nhãn bàng quan là phải, chúng ta lại đều đã thân bất do kỷ.”
Giang Hoa miễn cưỡng tươi cười hỏi: “Sao? Huynh muốn đem đồđệ bảo bối tặng cho ta? Lần này là bỏđược rồi?”
Đạo tổ nói: “Theo huynh nhàn vân dã hạc vô ngại với đời cũng chưa hẳn là không tốt. Chỉ là ta thấy hài tử kia, luận đến khéo léo, trong mấy trăm năm Cửu Lộc sơn chưa từng có ai hơn, lại thiếu vài phần thông thấu, không phải người đại tríđại tuệ, ta sợ là sợ trò khôn vặt quá mức kia của nó. Ôi, nếu như không xong… tương lai huynh nể mặt ta, quan tâm nó một phần làđược rồi.”
Giang Hoa ngẩn ra.
Chỉ nghe đạo tổ nói tiếp: “Mỗi người có duyên pháp của mỗi người, nếu nó tiên thiên ứng kiếp mà sinh, bất cứ ai cũng không kéo ra được.”
Lại nói Thi VôĐoan, y xuống núi hơn nửa tháng, nhìn chung chơi đủ rồi, nhớ tới còn có việc phải tìm Giang Hoa, nhưng đã tiêu hết lộ phí. Y thấy cái gì cũng thú vị, được một lần có thể tự mình mua đồ cho mình, tiêu tiền chẳng thèm tính toán, cũng không biết tiền tài là tốt, hệt như một đồng tử phá của, nhanh chóng bại gia đến mức chẳng còn tiền ở trọ.
May mà y cũng không hề chú trọng, ban đêm liền trộm mò vào từđường trong thôn.
Thường thì tông thất từđường chỗ cổng thôn phần lớn đóng kín, bình nhật trong tộc không cóđại sự thương nghị, tầm thường là không có ai vào, nhưng từđường này ngay cả người trông cũng chẳng có, Thi VôĐoan liền nhân đêm trèo tường vào như tiểu tặc, lượn một vòng bên trong, cỏ dại dưới đất cũng cao quá hông y, cả từđường âm trầm, y chẳng biết sợ hãi, còn nhìn mấy chữ to “trung hiếu tiết liệt” phủ không biết bao nhiêu tro bụi mạng nhện hai bên lắc lưđầu một lát, thuận tiện dịch hương án, thổi bụi trên bàn, rồi nằm dài xuống.
Không quên vỗđầu thúy bình điểu, nhỏ giọng nói: “Suỵt, đừng lên tiếng, cẩn thận người ta bắt mày về làm thịt đấy.”
Đại điểu đã bắt đầu mọc lông ghét bỏ nhìn y một cái rồi rụt mình thành một cục thịt nằm bên chân y.
Một người một chim cứ thế nghênh ngang ngủ, nửa đêm Thi VôĐoan nghiêng người, y đang tuổi lớn, ban đêm có khi xương cốt đau đớn, vôý thức giãy giụa, tướng ngủ thập phần không đẹp, thúy bình điểu nằm yên lành ởđó bị y đạp một phát rơi khỏi bàn.
Đại điểu giật mình vỗ cánh, cuối cùng không để nền nhà bằng đáđập bẹp cái mặt chim, nó tức giận bay lên hương án, kêu Thi VôĐoan vài tiếng, ai ngờ tiểu tử khốn này ngủ hệt như lợn chết, chẳng hề cóý muốn tỉnh giấc.
Thúy bình điểu hết cách, đành phải đổi đến phương hướng đỉnh đầu y, một lần nữa nằm trong hõm vai Thi VôĐoan, mới định vùi đầu vào cánh nghỉ tiếp, liền nghe thấy cánh cửa gỗ của từđường “két” một tiếng, rõ ràng không có gió lại tự mình động.
Thúy bình điểu giật mình nghển cổ, kếđó thanh âm “két két” truyền đến, bộ lông mới mọc xù hết lên, liều mạng mổ Thi VôĐoan, lại vỗ cánh trên đầu y, rốt cuộc đánh thức Thi VôĐoan.
Thi Vô Đoan mơ mơ màng màng dụi mắt, không rõ nguyên cớ mà nhìn con chim nửa đêm đột nhiên nổi điên này, liền thấy thúy bình điểu bay vút lên không trung, phát ra tiếng kêu sắc lẻm. Y nhíu mày, nheo mắt nhìn ra cửa, thấy mấy ngón tay tái nhợt bám cánh cửa, một lão bà bàáo trắng tiến vào như bay.
Lão bà bà này cũng không nhìn y, tự hướng đến hương án, để lư hương Thi VôĐoan chuyển qua một bên về chỗ cũ, Thi VôĐoan vội rụt ra sau nhường vị trí, bà ta liền hết sức yêu quý mà lau chùi lư hương rồi đốt hương vái.
Thi Vô Đoan quệt mũi, cảm giác giống như mình bị lão thái thái bái, trong lòng rất áy náy, liền nhảy khỏi bàn, chờ bà ta bái xong.
Lão bà bà lúc này mới chuyển hướng sang y, đôi mắt không sáng lắm dừng trên người y, ánh mắt ấy lạnh băng cực kỳ, Thi VôĐoan run lên, cảm giác như bị nước lạnh hắt lên mặt. Y liền khá vô tâm vô phế gãi đầu, cười cười nói: “Cái đó… Bà bà, tiểu tử ta không phải cốý xông vào đâu, thật sự là hơi kẹt… Hì hì hì hì.”
Lão bà bà quỷ dị này nhìn y một hồi, liền vẫy tay gọi y, miệng nói khàn khàn: “Qua đây.”
Thi Vô Đoan nghe lời đi theo, thúy bình điểu gấp đến độ phải bay lên nóc nhà, ngậm góc áo của y liều mạng kéo ra sau, còn dùng móng vuốt cào tóc Thi VôĐoan. Thi VôĐoan ôm đầu rụt cổ, dùng tay khua khua, bóp cổ thúy bình điểu, học dáng vẻ Bạch Ly nhét nó vào lòng nói: “Đừng quậy.”
Trong viện dần nổi sương, thúy bình điểu chỉ cảm thấy từng đợt âm khí ngưng tụ thành một cái miệng to, lão bà bà trong quỷ khí dày đặc kia đang dẫn họđến cái miệng nọ.
Thi Vô Đoan vui vẻ tiến hai bước, miệng còn hỏi: “Bà bà, bàđưa ta đi đâu thế?”
Lão bà bà rảo bước đến cái miệng đen kịt kia, ngoắc y nói: “Đến đây.”
Thi Vô Đoan theo mãi đến đây, lúc này mới đứng lại, ngẩng đầu nhìn tiểu lão thái bà mới cao hơn y một chút, nghiêng đầu nghĩ một hồi rồi nói: “Quỷ bà bà, ta thấy trên sách viết rằng đây là Quỷ Môn quan, ta là sinh hồn, không vào được.”
Lão thái bà nghe vậy, khuôn mặt kia lập tức biến đổi, sắc mặt xanh xám dữ tợn, Thi VôĐoan vẫn không biết sợ hãi, hớn hở như xem xiếc khỉ góp vui, thấy bà ta biến sắc mặt, ôm thúy bình điểu đã sợ tới mức mắt trợn ngược, nghiêm trang hỏi: “Bà bàà, bà muốn lừa sinh hồn vào Quỷ Môn quan, là muốn đoạt xá sao?”
Thân hình quỷ bà bà kia bỗng cao lên vài thước, hình dung đáng sợ cực kỳ, thật có thể nói là mặt xanh nanh vàng, nhanh chóng bổđến Thi VôĐoan, Thi VôĐoan ôm thúy bình điểu linh hoạt nhún người ra sau, lách mình tránh được, miệng lại vẫn lải nhải: “Bà bà, bà nghe ta giải thích đã, ta chính là thân đồng nam, lại là người tu đạo, dương khí quá thịnh, thân của ta cho dù lấy được cũng chẳng gượng nổi bao lâu.”
Quỷ bà bàước chừng chưa bao giờ gặp tiểu hài không sợ hãi như vậy, cũng không nhịn được dừng một chút, sắc mặt cổ quái nhìn Thi VôĐoan. Thi VôĐoan liền ngáp một cái nói: “Ta thấy thế này đi, ta ngủ trong từđường tông thất của các người, ừm… cũng coi như bất kính rồi, thật là xấu hổ, bàthân hóa lệ quỷ, hẳn là giữ lại chấp niệm kiếp trước, có niệm tưởng gì thì cứ nói ra, ta đi hoàn thành giúp không được sao.”
“Bà có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?”
Quỷ bà bà ngớ ra rất lâu, trơ trọi treo giữa không trung, trong miệng vang “khọt khẹt”, hồi lâu Thi VôĐoan mới nghe rõ bà ta nói chính là chữ“giết”, liền có chút buồn rầu gãi đầu bảo: “Giết? Giết ai? A, đúng rồi, bàđã biến thành lệ quỷ, khẳng định không nhớđược. Ôi, ta thấy bà như vậy, ở dương thế tam gian phải trăm năm rồi nhỉ, cho dù có cừu gia cũng chết hết bảy tám rồi, hơn nữa bản thân bà cũng chẳng nhớ nổi mà còn nghĩ mãi không buông? Thôi cứđi đầu thai sớm một chút cho rồi…”
Quỷ bà bà nhe răng bổđến.
Thi Vô Đoan vội lấy tinh bàn từ trong túi hành lý bên cạnh nói: “Được được được, ta tính nhân quả cho bà, tính một chút làđược rồi chứ.”
Thúy bình điểu nghe nói y còn muốn tính nhân quả cho nữ quỷ, lập tức trợn mắt ngã nhào xuống đất hôn mê.
Chỉ thấy Thi VôĐoan lẩm bẩm lôi tinh tuyến ra, tinh quang nhu hòa bắn ra từ trong tinh bàn, quỷ bà bà không nhịn được tiến lên một bước, dường như bị cái gìđó mê hoặc, đưa tay muốn đụng vào bạch quang, ngay khoảnh khắc ngón tay tiếp xúc đến bạch quang, Thi VôĐoan vốn ngồi đó lại đột nhiên ngẩng đầu lên làm mặt quỷ.
Quỷ bà bà làm lệ quỷ bao nhiêu năm, vẫn là bà ta làm mặt quỷ hại người khác, chưa từng bị người khác làm mặt quỷ, không nhịn được ngớ ra giây lát, chính trong khoảnh khắc này, tinh bàn đột nhiên tuôn ra một đợt cường quang, ánh sáng sắc lẻm xuyên thấu thân thể, quỷ bà bà phát ra một tiếng kêu thê lương, chẳng mấy chốc đã bị tinh bàn hóa thành khói nhẹ, bị những ngôi sao hút đi.
Hồi lâu hào quang mới tan, Thi VôĐoan vỗ vỗ tinh bàn, chỉ cảm thấy tinh bàn bị sét đánh một lần liền ảm đạm tinh quang cuối cùng đã khôi phục một chút nguyên khí, lắc đầu nói: “Cừu gia đều chết già rồi, còn chấp niệm cái rắm gì nữa, muốn hại người mới là thật…Ôi, lần đầu tiên gặp lệ quỷ, không ngờ dễ lừa như vậy.”
Thúy bình điểu vốn đã tỉnh, nghe thấy câu này lại sợ ngất đi lần nữa, bị Thi VôĐoan xách lên đặt trên vai, tay kia kẹp tinh bàn, chậm chạp một lần nữa trèo lên hương án, ngáp một cái nằm xuống lần nữa.
Hôm sau thái dương lên rõ cao y mới bò dậy, vừa ngẩng đầu liền thấy một người đang ngồi ngay ngắn trên bồđoàn trong từđường đưa lưng về phía y, không biết từ khi nào tinh bàn trong hành lý lại vào tay người nọ.
Thi Vô Đoan dụi mắt, từ trên chiếc bàn gỗ nhảy xuống hoan hô một tiếng: “Giang Hoa tiền bối!”
Giang Hoa tản nhân vuốt râu, quay đầu mỉm cười tiên phong đạo cốt, chỉ thấy Thi VôĐoan hô to gọi nhỏ chạy qua, sự kích động bộc lộ trong lời nói, nhào vào lòng ông.
Giang Hoa lòng thấy xót xa, nghĩ về sau hài tử này sẽ theo mình ăn gió uống sương, có chút không đành lòng, vì thếđịnh ra vẻ từái, đưa tay sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên, ai ngờ Thi VôĐoan ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảm động nói: “Tìm được ông rồi, ta chẳng còn gì hết, còn tìm ông nữa thì sẽ phải ăn không khí mất thôi!”
Tay Giang Hoa tản nhân đang giơ lên khựng lại giữa không trung, chỉ thấy Thi VôĐoan sờ cái bụng nhỏ của mình, cười xán lạn nhưánh dương, lộ ra nguyên hàm răng trắng, nói giòn giã: “Tiền bối à, ông mau mua thịt lừa nướng cho ta đi!”
Chẳng ai chúý tới, cái khe bị sét đánh ra kia, thời điểm giờ tý mỗi ngày lại có một chút hắc khí nhạt đến mức cơ hồ không nhìn thấy chậm rãi bốc lên.
Thi Vô Đoan xuống núi, hệt như nông dân vào thành, thấy cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng thú vị. Y đứng ngay giữa một khu chợ, sớm ném “Giang Hoa” tản nhân “Hà Hoa” tản nhân gìđó ra sau đầu, chỉ cảm thấy chưa bao giờđược gặp nhiều người chen vai nối gót, nam nữ lão ấu, đủ mọi hình thái, đình đài lầu các, đá tảng lót đường, tất cảđều thần kỳ như vậy.
Hồi nhỏ nghe thấy sư phụ nói “đại thiên thế giới”“vân vân chúng sinh” gìđó, cũng là nghe âm không hiểu ý, hiện giờ mới thấm nhuần.
Thi Vô Đoan vác túi đồ sau lưng, trên vai gánh thúy bình điểu, đôi mắt quay tròn nhìn tứ xứ, quả thực sắp không đủ dùng, y phồng má, miệng còn cắn một cái bánh bao nóng hổi – bánh bao này tuy chỉ tiện tay mua trên quán nhỏ ven đường nhưng cũng là vật khói lửa nhân gian, không biết phải thơm hơn bao nhiêu lần cháo trắng nhạt thếch mỗi ngày ăn theo lão đầu tử kia.
Thi Vô Đoan hai ba miếng đãăn xong một cái, vẫn có chút không đủ, sờ sờ bụng, trong lòng còn thầm nghĩ, nếu Tiểu Ly Tửđi theo ta thì tốt biết mấy.
Sau đó lực chúý của y lập tức lại bị thứ khác thu hút, cảm thấy tìm Giang Hoa tản nhân cũng không gấp như thế, liền vui đến quên cả trời đất mà thả lỏng mình trước.
Thi Vô Đoan không biết Giang Hoa tản nhân lúc này y muốn tìm ở ngay trên Cửu Lộc sơn. Chẳng ai biết ông lên núi khi nào, như thế nào, giống nhưông thật sự chính làđêm trăng sáng nhân gió mát màđến vậy, tầng tầng canh gác dưới Cửu Lộc sơn lại không hề phát giác.
Đạo tổđang ngồi xếp bằng bên tinh bàn vĩđại trong viện, không hề tính toán gì, chỉ giơ một tay trên tinh bàn, mặc cho mấy sợi tinh ti bám ngón tay như chơi đùa, bên cạnh để một cái lò lửa nhỏ, trên hâm một bầu rượu.
Khi Giang Hoa tản nhân xuất hiện phía sau, đạo tổ chẳng hề ngẩng đầu, chỉ chỉ bên cạnh nói: “Huynh đến rồi, ngồi đi.”
Giang Hoa không hề câu nệ, vén vạt áo bào ngồi bệt xuống ngay bên cạnh, tự cầm một cái chén, lấy bầu rượu trên hỏa lò rót đầy cho mình, một ngụm uống hết nửa chén, hỏi: “Con khỉ nhỏ kia của huynh đâu, sai ra ngoài rồi à?”
Đạo tổ cúi mắt, vê tinh ti trên ngón tay, ông tu hành trăm năm, cũng chẳng qua dáng vẻ trung niên, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi nhanh chóng tiều tụy hẳn, nhìn kỹ khuôn mặt nghiêng, đôi mày dài vào tận tóc mai kia lại lẫn một chút màu xám.
Đạo tổ nói: “Hài tử VôĐoan kia, ta phó thác cho huynh vài năm.”
Giang Hoa tản nhân dường như muốn nói gìđó, cuối cùng chỉ thở dài, uống nốt nửa chén rượu còn lại, hai người trầm mặc một lát, ông mới hỏi: “Ta đến từ sơn cốc sau núi, xa xa nhìn thấy một cái hố trời như vừa bổ ra, chuyện gì thế này?”
Đạo tổ cười khổ một tiếng, không nói gì.
Giang Hoa lắc đầu nói: “Ba tuổi xem như lớn, bảy tuổi xem như già, tiểu đệ tử này của huynh, bảy tuổi đã dám dùng huyền hỏa đốt từđường, hiện giờ chẳng qua mười tuổi đã có thể gây sự dẫn đến sét đánh, tương lai phải làm sao cho được? Tính tình như vậy, chờ nó trưởng thành, bầu trời này còn không bị nóđâm ra một lỗ?”
Đạo tổ chỉđành cười khổ nói: “Ngày sau còn phải dựa vào tiên hữu quản giáo nhiều hơn.”
Giang Hoa nói: “Huynh quản giáo nó hơn mười năm ra bộ dáng này, ta đức gì năng gì mà có thể chiếu khán nó chu toàn, khỏi cần ăn gió nằm sương, lớn lên đàng hoàng là không tệ rồi, nói gìđến quản giáo?”
Ông vươn vai cười nói: “Hài tử nhà ai giao cho ta quản giáo, chẳng phải càng quản càng tệ?”
Đạo tổ không nói gì, bỗng nhiên đứng dậy, trong bàn tay vươn ra nhanh chóng quấn một số tinh ti, tinh bàn lập tức tăng vọt hào quang, giữa những ngôi sao di động chậm rãi dường như nổi lên một cơn lốc xoáy nhỏ, thổi căng ống tay áo màu xanh của đạo tổ.
Giang Hoa nhìn theo ánh mắt ông, sửng sốt một lát, không nhịn được thất thanh nói: “Đây là…”
Cả người đạo tổđều bị tinh quang trong tinh bàn kia bao phủ, nghe vậy quay đầu, trên khuôn mặt ngược sáng không nhìn ra buồn vui gì, hai mắt lại sâu thẳm cực kỳ.
Giang Hoa mở to mắt, vẻ uể oải vừa rồi sớm mất đi, không cầm được lòng cũng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tinh bàn hỗn loạn kia, lại khó nhịn được nhìn đạo tổ một cái, chần chừ hồi lâu mới thận trọng hỏi: “Nếu ta không nhìn sai, đây là… Thái Hành sắp sụp, có phải không?”
“Chư tinh loạn, Thái Hành băng, yêu ma hoành hành…”Đạo tổ bỗng nhiên nhắm mắt, cánh tay giơ lên buông xuống, đám tinh ti vốn quấn quanh tay thình lình khô héo toàn bộ, lũ lượt rơi xuống, biển sao trên tinh bàn khôi phục yên tĩnh, tất cảánh sáng tối đi, vô số ngôi sao như là cát sỏi chân chính, một chút mát rượi như nước trong bóng đêm chậm rãi bao phủ tiểu viện trên đỉnh Cửu Lộc sơn này, “Tiên hữu, không thể ngờ sinh thời hai ta lại may mắn gặp được đại loạn thế phá vỡ bát hoang như vậy.”
Giang Hoa tản nhân ngạc nhiên hồi lâu, ánh mắt từ trên tinh bàn như chết héo bỗng dời lên đạo tổ: “Huynh…”
Đạo tổđưa tay ngăn phần sau, ngón tay giống như còn gầy đét hơn vừa rồi lắc lắc nhẹ nhàng, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Không cần nhiều lời, đây là mệnh.”
Chuyển hướng sang Giang Hoa tản nhân, nhìn ông ta hồi lâu, mới nói: “Tiên hữu là người xuất thế, lãnh nhãn bàng quan là phải, chúng ta lại đều đã thân bất do kỷ.”
Giang Hoa miễn cưỡng tươi cười hỏi: “Sao? Huynh muốn đem đồđệ bảo bối tặng cho ta? Lần này là bỏđược rồi?”
Đạo tổ nói: “Theo huynh nhàn vân dã hạc vô ngại với đời cũng chưa hẳn là không tốt. Chỉ là ta thấy hài tử kia, luận đến khéo léo, trong mấy trăm năm Cửu Lộc sơn chưa từng có ai hơn, lại thiếu vài phần thông thấu, không phải người đại tríđại tuệ, ta sợ là sợ trò khôn vặt quá mức kia của nó. Ôi, nếu như không xong… tương lai huynh nể mặt ta, quan tâm nó một phần làđược rồi.”
Giang Hoa ngẩn ra.
Chỉ nghe đạo tổ nói tiếp: “Mỗi người có duyên pháp của mỗi người, nếu nó tiên thiên ứng kiếp mà sinh, bất cứ ai cũng không kéo ra được.”
Lại nói Thi VôĐoan, y xuống núi hơn nửa tháng, nhìn chung chơi đủ rồi, nhớ tới còn có việc phải tìm Giang Hoa, nhưng đã tiêu hết lộ phí. Y thấy cái gì cũng thú vị, được một lần có thể tự mình mua đồ cho mình, tiêu tiền chẳng thèm tính toán, cũng không biết tiền tài là tốt, hệt như một đồng tử phá của, nhanh chóng bại gia đến mức chẳng còn tiền ở trọ.
May mà y cũng không hề chú trọng, ban đêm liền trộm mò vào từđường trong thôn.
Thường thì tông thất từđường chỗ cổng thôn phần lớn đóng kín, bình nhật trong tộc không cóđại sự thương nghị, tầm thường là không có ai vào, nhưng từđường này ngay cả người trông cũng chẳng có, Thi VôĐoan liền nhân đêm trèo tường vào như tiểu tặc, lượn một vòng bên trong, cỏ dại dưới đất cũng cao quá hông y, cả từđường âm trầm, y chẳng biết sợ hãi, còn nhìn mấy chữ to “trung hiếu tiết liệt” phủ không biết bao nhiêu tro bụi mạng nhện hai bên lắc lưđầu một lát, thuận tiện dịch hương án, thổi bụi trên bàn, rồi nằm dài xuống.
Không quên vỗđầu thúy bình điểu, nhỏ giọng nói: “Suỵt, đừng lên tiếng, cẩn thận người ta bắt mày về làm thịt đấy.”
Đại điểu đã bắt đầu mọc lông ghét bỏ nhìn y một cái rồi rụt mình thành một cục thịt nằm bên chân y.
Một người một chim cứ thế nghênh ngang ngủ, nửa đêm Thi VôĐoan nghiêng người, y đang tuổi lớn, ban đêm có khi xương cốt đau đớn, vôý thức giãy giụa, tướng ngủ thập phần không đẹp, thúy bình điểu nằm yên lành ởđó bị y đạp một phát rơi khỏi bàn.
Đại điểu giật mình vỗ cánh, cuối cùng không để nền nhà bằng đáđập bẹp cái mặt chim, nó tức giận bay lên hương án, kêu Thi VôĐoan vài tiếng, ai ngờ tiểu tử khốn này ngủ hệt như lợn chết, chẳng hề cóý muốn tỉnh giấc.
Thúy bình điểu hết cách, đành phải đổi đến phương hướng đỉnh đầu y, một lần nữa nằm trong hõm vai Thi VôĐoan, mới định vùi đầu vào cánh nghỉ tiếp, liền nghe thấy cánh cửa gỗ của từđường “két” một tiếng, rõ ràng không có gió lại tự mình động.
Thúy bình điểu giật mình nghển cổ, kếđó thanh âm “két két” truyền đến, bộ lông mới mọc xù hết lên, liều mạng mổ Thi VôĐoan, lại vỗ cánh trên đầu y, rốt cuộc đánh thức Thi VôĐoan.
Thi Vô Đoan mơ mơ màng màng dụi mắt, không rõ nguyên cớ mà nhìn con chim nửa đêm đột nhiên nổi điên này, liền thấy thúy bình điểu bay vút lên không trung, phát ra tiếng kêu sắc lẻm. Y nhíu mày, nheo mắt nhìn ra cửa, thấy mấy ngón tay tái nhợt bám cánh cửa, một lão bà bàáo trắng tiến vào như bay.
Lão bà bà này cũng không nhìn y, tự hướng đến hương án, để lư hương Thi VôĐoan chuyển qua một bên về chỗ cũ, Thi VôĐoan vội rụt ra sau nhường vị trí, bà ta liền hết sức yêu quý mà lau chùi lư hương rồi đốt hương vái.
Thi Vô Đoan quệt mũi, cảm giác giống như mình bị lão thái thái bái, trong lòng rất áy náy, liền nhảy khỏi bàn, chờ bà ta bái xong.
Lão bà bà lúc này mới chuyển hướng sang y, đôi mắt không sáng lắm dừng trên người y, ánh mắt ấy lạnh băng cực kỳ, Thi VôĐoan run lên, cảm giác như bị nước lạnh hắt lên mặt. Y liền khá vô tâm vô phế gãi đầu, cười cười nói: “Cái đó… Bà bà, tiểu tử ta không phải cốý xông vào đâu, thật sự là hơi kẹt… Hì hì hì hì.”
Lão bà bà quỷ dị này nhìn y một hồi, liền vẫy tay gọi y, miệng nói khàn khàn: “Qua đây.”
Thi Vô Đoan nghe lời đi theo, thúy bình điểu gấp đến độ phải bay lên nóc nhà, ngậm góc áo của y liều mạng kéo ra sau, còn dùng móng vuốt cào tóc Thi VôĐoan. Thi VôĐoan ôm đầu rụt cổ, dùng tay khua khua, bóp cổ thúy bình điểu, học dáng vẻ Bạch Ly nhét nó vào lòng nói: “Đừng quậy.”
Trong viện dần nổi sương, thúy bình điểu chỉ cảm thấy từng đợt âm khí ngưng tụ thành một cái miệng to, lão bà bà trong quỷ khí dày đặc kia đang dẫn họđến cái miệng nọ.
Thi Vô Đoan vui vẻ tiến hai bước, miệng còn hỏi: “Bà bà, bàđưa ta đi đâu thế?”
Lão bà bà rảo bước đến cái miệng đen kịt kia, ngoắc y nói: “Đến đây.”
Thi Vô Đoan theo mãi đến đây, lúc này mới đứng lại, ngẩng đầu nhìn tiểu lão thái bà mới cao hơn y một chút, nghiêng đầu nghĩ một hồi rồi nói: “Quỷ bà bà, ta thấy trên sách viết rằng đây là Quỷ Môn quan, ta là sinh hồn, không vào được.”
Lão thái bà nghe vậy, khuôn mặt kia lập tức biến đổi, sắc mặt xanh xám dữ tợn, Thi VôĐoan vẫn không biết sợ hãi, hớn hở như xem xiếc khỉ góp vui, thấy bà ta biến sắc mặt, ôm thúy bình điểu đã sợ tới mức mắt trợn ngược, nghiêm trang hỏi: “Bà bàà, bà muốn lừa sinh hồn vào Quỷ Môn quan, là muốn đoạt xá sao?”
Thân hình quỷ bà bà kia bỗng cao lên vài thước, hình dung đáng sợ cực kỳ, thật có thể nói là mặt xanh nanh vàng, nhanh chóng bổđến Thi VôĐoan, Thi VôĐoan ôm thúy bình điểu linh hoạt nhún người ra sau, lách mình tránh được, miệng lại vẫn lải nhải: “Bà bà, bà nghe ta giải thích đã, ta chính là thân đồng nam, lại là người tu đạo, dương khí quá thịnh, thân của ta cho dù lấy được cũng chẳng gượng nổi bao lâu.”
Quỷ bà bàước chừng chưa bao giờ gặp tiểu hài không sợ hãi như vậy, cũng không nhịn được dừng một chút, sắc mặt cổ quái nhìn Thi VôĐoan. Thi VôĐoan liền ngáp một cái nói: “Ta thấy thế này đi, ta ngủ trong từđường tông thất của các người, ừm… cũng coi như bất kính rồi, thật là xấu hổ, bàthân hóa lệ quỷ, hẳn là giữ lại chấp niệm kiếp trước, có niệm tưởng gì thì cứ nói ra, ta đi hoàn thành giúp không được sao.”
“Bà có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?”
Quỷ bà bà ngớ ra rất lâu, trơ trọi treo giữa không trung, trong miệng vang “khọt khẹt”, hồi lâu Thi VôĐoan mới nghe rõ bà ta nói chính là chữ“giết”, liền có chút buồn rầu gãi đầu bảo: “Giết? Giết ai? A, đúng rồi, bàđã biến thành lệ quỷ, khẳng định không nhớđược. Ôi, ta thấy bà như vậy, ở dương thế tam gian phải trăm năm rồi nhỉ, cho dù có cừu gia cũng chết hết bảy tám rồi, hơn nữa bản thân bà cũng chẳng nhớ nổi mà còn nghĩ mãi không buông? Thôi cứđi đầu thai sớm một chút cho rồi…”
Quỷ bà bà nhe răng bổđến.
Thi Vô Đoan vội lấy tinh bàn từ trong túi hành lý bên cạnh nói: “Được được được, ta tính nhân quả cho bà, tính một chút làđược rồi chứ.”
Thúy bình điểu nghe nói y còn muốn tính nhân quả cho nữ quỷ, lập tức trợn mắt ngã nhào xuống đất hôn mê.
Chỉ thấy Thi VôĐoan lẩm bẩm lôi tinh tuyến ra, tinh quang nhu hòa bắn ra từ trong tinh bàn, quỷ bà bà không nhịn được tiến lên một bước, dường như bị cái gìđó mê hoặc, đưa tay muốn đụng vào bạch quang, ngay khoảnh khắc ngón tay tiếp xúc đến bạch quang, Thi VôĐoan vốn ngồi đó lại đột nhiên ngẩng đầu lên làm mặt quỷ.
Quỷ bà bà làm lệ quỷ bao nhiêu năm, vẫn là bà ta làm mặt quỷ hại người khác, chưa từng bị người khác làm mặt quỷ, không nhịn được ngớ ra giây lát, chính trong khoảnh khắc này, tinh bàn đột nhiên tuôn ra một đợt cường quang, ánh sáng sắc lẻm xuyên thấu thân thể, quỷ bà bà phát ra một tiếng kêu thê lương, chẳng mấy chốc đã bị tinh bàn hóa thành khói nhẹ, bị những ngôi sao hút đi.
Hồi lâu hào quang mới tan, Thi VôĐoan vỗ vỗ tinh bàn, chỉ cảm thấy tinh bàn bị sét đánh một lần liền ảm đạm tinh quang cuối cùng đã khôi phục một chút nguyên khí, lắc đầu nói: “Cừu gia đều chết già rồi, còn chấp niệm cái rắm gì nữa, muốn hại người mới là thật…Ôi, lần đầu tiên gặp lệ quỷ, không ngờ dễ lừa như vậy.”
Thúy bình điểu vốn đã tỉnh, nghe thấy câu này lại sợ ngất đi lần nữa, bị Thi VôĐoan xách lên đặt trên vai, tay kia kẹp tinh bàn, chậm chạp một lần nữa trèo lên hương án, ngáp một cái nằm xuống lần nữa.
Hôm sau thái dương lên rõ cao y mới bò dậy, vừa ngẩng đầu liền thấy một người đang ngồi ngay ngắn trên bồđoàn trong từđường đưa lưng về phía y, không biết từ khi nào tinh bàn trong hành lý lại vào tay người nọ.
Thi Vô Đoan dụi mắt, từ trên chiếc bàn gỗ nhảy xuống hoan hô một tiếng: “Giang Hoa tiền bối!”
Giang Hoa tản nhân vuốt râu, quay đầu mỉm cười tiên phong đạo cốt, chỉ thấy Thi VôĐoan hô to gọi nhỏ chạy qua, sự kích động bộc lộ trong lời nói, nhào vào lòng ông.
Giang Hoa lòng thấy xót xa, nghĩ về sau hài tử này sẽ theo mình ăn gió uống sương, có chút không đành lòng, vì thếđịnh ra vẻ từái, đưa tay sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên, ai ngờ Thi VôĐoan ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảm động nói: “Tìm được ông rồi, ta chẳng còn gì hết, còn tìm ông nữa thì sẽ phải ăn không khí mất thôi!”
Tay Giang Hoa tản nhân đang giơ lên khựng lại giữa không trung, chỉ thấy Thi VôĐoan sờ cái bụng nhỏ của mình, cười xán lạn nhưánh dương, lộ ra nguyên hàm răng trắng, nói giòn giã: “Tiền bối à, ông mau mua thịt lừa nướng cho ta đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook