Cảm Ơn Vì Đã Cho Em Gặp Anh
-
C16: Nguy hiểm và nhận ra tình yêu
Đó là một dấu chấm đỏ xuất hiện trên trán cô, anh lập tức vứt bỏ đóa hoa trên tay.
- Tử Kỳ Cẩn thận_ Tống Sở Thiên lao đến ôm lấy cô, một viên đạn bắn trúng ba vài của anh màu máu nhuộm đỏ cả chiếc váy của cô, anh ôm cô vào lòng khi chắc chắn cô không bị gì anh rút súng ra bắn chết tên muốn giết cô. Thất anh Vì cô mà bị thương, cô đâu lònh khóc nấc lễ từng giọt lệ của cô như chuỗi ngọc trai bị đứt vậy.
- Hic....hic... Tống Sở Thiên anh bị thương rồi.
Sau đó không lâu người của anh lập tức đến.
- Chủ tử Xin lỗi đã đến trễ_ Truy Ảnh bác sĩ cũnh là cánh tay đắc lực còn lại của anh nói xong Truy Ảng nhanh chóng đưa cô và anh lên xe về biệt thự của anh, trên xe
- Tống Sở Thiên anh tỉnh lại đi không phải... Hic... Hic anh nói yêu em sao, anh không được chết vì... vì..._ Tử Kỳ nức nở nói với anh
- Vì... sao_ hơi thở yếu ớt dần anh hỏi cô
- Vì... vì em... em yêu anh_ cô vừa khóc vừa nói với anh
Khoảnh khắc nhìn thấy anh vì cứu cô mà trúng đạn cô mới nhận ra bản thân sợ mất anh như thế nào. Nghe được câu nói của cô anh mỉm cười rồi ngất đi.
- Sở Thiên... Sở Thiên anh tỉnh lại đi
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự của anh, Truy Ảnh lập tức đưa anh vào nhà phẩu thuật lấy viên đạn ra rồi băng bó lại cho anh.
Vương Tư Đạt nghe tin Tống Sở Thiên bị thương anh liền vội vã chạy đến nhà anh ngay ngay thấy Truy Ảnh lập tức hỏi:
- Sở Thiên sao rồi?
- Đã ổn rồi thưa nhị đương gia_ Truy Ảnh trả lời
Sáng hôm sau, cô bước lên phòng Tống Sở Thiên thấy vai anh được băng bó cô hết sức đau lòng bước đến bên giường anh cô ngồi xuống nhìn anh thật lâu, cô thấy lúc này rất yên bình.
- Ngắm đủ chưa_ anh dịu dàng nói với cô khi tỉnh dậy thấy cô đang ở bên cạnh mình bây giờ anh thật sự thấy rất hạn phúc.
- Anh tỉnh từ lúc nào?_ cô giật mình hỏi anh
- Từ lúc em bắt đầu ngây ngốc ngồi ngắm anh tưởng sẽ được hôn trộm nhưng đợi mãi không được nên mở mắt ra_ anh bắt đầu giở trò trêu ghẹo cô
- Ai ngây ngốc ngắm anh chứ_cô đỏ mặt phản bác
- Kỳ nhi những lời em nói khi trên xe là thật chứ
- Nói gì chứ tôi không nhớ_ cô hỏi lại anh
- Vậy sao? Sao lúc đó anh lại nghe có người nói yêu anh nhở
- Ai....ai nói yêu anh chứ_ cô đỏ mặt tự nghĩ không phải lúc đó anh ngất rồi sao
- Haizzz thật tội nghiệp cho anh vì người ta mà suýt mất đi cái mạng_ nghe cô nói vậy anh giả vờ giận dỗi quay đi
- Này_ cô khều tay anh lí nhí nói_ đừng giận em mà, em yêu anh, Thiên ~ anh đừng..._ chưa nói hết câu môi cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Đầu lưỡi anh thâm nhập vào khoang miệng của cô, ngậm lấy chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào, cô cũng vòng tay lên cổ anh hôn đáp trả
- Khụ....khụ... haha xin lỗi hai người cứ tiếp tục tớ chưa thấy gì hết_ Vương Tư Đạt cười nói thì thấy ánh mắt như muốn giết người của Tống Sở Thiên
- Biết vậy sao còn chưa đi để mình tiếp tục_ Tống Sở Thiên tức giận vì bị phá đám
- Thiên_ Diệp Tử Kỳ đỏ mặt rúc đầu vào trong ngực anh cô không ngờ anh lại nói những lời đó. Nhìn người con gái đang ngại ngùng nép trong lòng mình anh không nhịn được liền bật cười. Thấy cảnh tình chàng ý thiếp của hai người họ Vương Tư Đạt nhìn lại bản thân mình cười khổ không biết đến khi nào Phương Sổ Trân mới chịu hiểu cho lòng anh.
- Thiên à, cậu cao tay thật chỉ trúng một phát đạn mà ôm được bảo bối về nhà_ nói xong Vương Tư Đạt bước ra ngoài không quên đóng cửa lại cho hai người họ.
- Sao anh lại nói mấy lời đó_ Tử Kỳ giận dỗi đánh nhẹ ngực Tống Sở Thiên
- Anh nói đều là thật_ anh đặt nụ hôn lên môi cô, tay anh không yên phận đưa vào áo xô nhẹ nhàng xoa nắn nơi đầy đặn của cô
- Ư... Thiên không được anh đang bị thương_ nói rồi cô đẩy nhẹ anh ra chạy ra ngoài. Để lại anh trong phòng với một bụng dục hỏa
- Đợi anh bình phục để coi em làm sao xuống được giường.
Đến trưa trông phòng anh, Hắc Ảnh đang báo cáo với anh tình hình công việc ở công ty và bang.
- Đã điều tra được ai làm chưa?_ anh lạnh lùng hỏi
- Dạ rồi là Đinh Hạo Nhiên thưa chủ tử
- Giết sạch nhà họ Đinh, đem hắn ta về Hắc Long tự tôi sẽ giải quyết_ người khác đụng đến anh khó mà sống, nay hắn ta lại to gan dám cho người hại bảo bối tâm can của anh
- Dạ chủ tử_ Hắc Ảnh ra khỏi phòng thì thấy liền cúi đầu chào:
- Chủ mẫu_ nói rồi Hắc Ảnh rời đi
Cô cũng không nó gì chỉ gật đầu rồi đem cháo vào cho anh
- Thiên anh ăn cháo đi cho nóng_ cô bưng tô cháo đến trước mặt đưa cho anh
- Em đút anh đi tay anh không cử động được_anh mỉm cười gian xảo nói với cô làm cô đỏ mặt
- Có ngon không?_ cô thổi cháo và ân cần đút cho anh
- Ừ, rất ngon nhưng không ngon bằng em_ anh gian xảo nói
- Không đúng đắn_ cô đánh nhẹ vào chân anh
Sau khi ăn xong anh nói với cô
- Anh muốn đi tắm
- Để em bảo vệ sĩ lên giúp anh
- Em giúp anh là được rồi cần gì vệ sĩ
- Nhưng....._ nghe anh nói trên mặt cô bỗng xuất hiện tầng mây hồng.
- Em nỡ để người khác nhìn cơ thể của chồng mình sao_ nói rồi anh dùng tay không bị thương kéo cô vào phòng tắm mặc kệ cô vẫn còn ngơ ngác
- Tử Kỳ Cẩn thận_ Tống Sở Thiên lao đến ôm lấy cô, một viên đạn bắn trúng ba vài của anh màu máu nhuộm đỏ cả chiếc váy của cô, anh ôm cô vào lòng khi chắc chắn cô không bị gì anh rút súng ra bắn chết tên muốn giết cô. Thất anh Vì cô mà bị thương, cô đâu lònh khóc nấc lễ từng giọt lệ của cô như chuỗi ngọc trai bị đứt vậy.
- Hic....hic... Tống Sở Thiên anh bị thương rồi.
Sau đó không lâu người của anh lập tức đến.
- Chủ tử Xin lỗi đã đến trễ_ Truy Ảnh bác sĩ cũnh là cánh tay đắc lực còn lại của anh nói xong Truy Ảng nhanh chóng đưa cô và anh lên xe về biệt thự của anh, trên xe
- Tống Sở Thiên anh tỉnh lại đi không phải... Hic... Hic anh nói yêu em sao, anh không được chết vì... vì..._ Tử Kỳ nức nở nói với anh
- Vì... sao_ hơi thở yếu ớt dần anh hỏi cô
- Vì... vì em... em yêu anh_ cô vừa khóc vừa nói với anh
Khoảnh khắc nhìn thấy anh vì cứu cô mà trúng đạn cô mới nhận ra bản thân sợ mất anh như thế nào. Nghe được câu nói của cô anh mỉm cười rồi ngất đi.
- Sở Thiên... Sở Thiên anh tỉnh lại đi
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự của anh, Truy Ảnh lập tức đưa anh vào nhà phẩu thuật lấy viên đạn ra rồi băng bó lại cho anh.
Vương Tư Đạt nghe tin Tống Sở Thiên bị thương anh liền vội vã chạy đến nhà anh ngay ngay thấy Truy Ảnh lập tức hỏi:
- Sở Thiên sao rồi?
- Đã ổn rồi thưa nhị đương gia_ Truy Ảnh trả lời
Sáng hôm sau, cô bước lên phòng Tống Sở Thiên thấy vai anh được băng bó cô hết sức đau lòng bước đến bên giường anh cô ngồi xuống nhìn anh thật lâu, cô thấy lúc này rất yên bình.
- Ngắm đủ chưa_ anh dịu dàng nói với cô khi tỉnh dậy thấy cô đang ở bên cạnh mình bây giờ anh thật sự thấy rất hạn phúc.
- Anh tỉnh từ lúc nào?_ cô giật mình hỏi anh
- Từ lúc em bắt đầu ngây ngốc ngồi ngắm anh tưởng sẽ được hôn trộm nhưng đợi mãi không được nên mở mắt ra_ anh bắt đầu giở trò trêu ghẹo cô
- Ai ngây ngốc ngắm anh chứ_cô đỏ mặt phản bác
- Kỳ nhi những lời em nói khi trên xe là thật chứ
- Nói gì chứ tôi không nhớ_ cô hỏi lại anh
- Vậy sao? Sao lúc đó anh lại nghe có người nói yêu anh nhở
- Ai....ai nói yêu anh chứ_ cô đỏ mặt tự nghĩ không phải lúc đó anh ngất rồi sao
- Haizzz thật tội nghiệp cho anh vì người ta mà suýt mất đi cái mạng_ nghe cô nói vậy anh giả vờ giận dỗi quay đi
- Này_ cô khều tay anh lí nhí nói_ đừng giận em mà, em yêu anh, Thiên ~ anh đừng..._ chưa nói hết câu môi cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Đầu lưỡi anh thâm nhập vào khoang miệng của cô, ngậm lấy chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào, cô cũng vòng tay lên cổ anh hôn đáp trả
- Khụ....khụ... haha xin lỗi hai người cứ tiếp tục tớ chưa thấy gì hết_ Vương Tư Đạt cười nói thì thấy ánh mắt như muốn giết người của Tống Sở Thiên
- Biết vậy sao còn chưa đi để mình tiếp tục_ Tống Sở Thiên tức giận vì bị phá đám
- Thiên_ Diệp Tử Kỳ đỏ mặt rúc đầu vào trong ngực anh cô không ngờ anh lại nói những lời đó. Nhìn người con gái đang ngại ngùng nép trong lòng mình anh không nhịn được liền bật cười. Thấy cảnh tình chàng ý thiếp của hai người họ Vương Tư Đạt nhìn lại bản thân mình cười khổ không biết đến khi nào Phương Sổ Trân mới chịu hiểu cho lòng anh.
- Thiên à, cậu cao tay thật chỉ trúng một phát đạn mà ôm được bảo bối về nhà_ nói xong Vương Tư Đạt bước ra ngoài không quên đóng cửa lại cho hai người họ.
- Sao anh lại nói mấy lời đó_ Tử Kỳ giận dỗi đánh nhẹ ngực Tống Sở Thiên
- Anh nói đều là thật_ anh đặt nụ hôn lên môi cô, tay anh không yên phận đưa vào áo xô nhẹ nhàng xoa nắn nơi đầy đặn của cô
- Ư... Thiên không được anh đang bị thương_ nói rồi cô đẩy nhẹ anh ra chạy ra ngoài. Để lại anh trong phòng với một bụng dục hỏa
- Đợi anh bình phục để coi em làm sao xuống được giường.
Đến trưa trông phòng anh, Hắc Ảnh đang báo cáo với anh tình hình công việc ở công ty và bang.
- Đã điều tra được ai làm chưa?_ anh lạnh lùng hỏi
- Dạ rồi là Đinh Hạo Nhiên thưa chủ tử
- Giết sạch nhà họ Đinh, đem hắn ta về Hắc Long tự tôi sẽ giải quyết_ người khác đụng đến anh khó mà sống, nay hắn ta lại to gan dám cho người hại bảo bối tâm can của anh
- Dạ chủ tử_ Hắc Ảnh ra khỏi phòng thì thấy liền cúi đầu chào:
- Chủ mẫu_ nói rồi Hắc Ảnh rời đi
Cô cũng không nó gì chỉ gật đầu rồi đem cháo vào cho anh
- Thiên anh ăn cháo đi cho nóng_ cô bưng tô cháo đến trước mặt đưa cho anh
- Em đút anh đi tay anh không cử động được_anh mỉm cười gian xảo nói với cô làm cô đỏ mặt
- Có ngon không?_ cô thổi cháo và ân cần đút cho anh
- Ừ, rất ngon nhưng không ngon bằng em_ anh gian xảo nói
- Không đúng đắn_ cô đánh nhẹ vào chân anh
Sau khi ăn xong anh nói với cô
- Anh muốn đi tắm
- Để em bảo vệ sĩ lên giúp anh
- Em giúp anh là được rồi cần gì vệ sĩ
- Nhưng....._ nghe anh nói trên mặt cô bỗng xuất hiện tầng mây hồng.
- Em nỡ để người khác nhìn cơ thể của chồng mình sao_ nói rồi anh dùng tay không bị thương kéo cô vào phòng tắm mặc kệ cô vẫn còn ngơ ngác
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook