Cảm Ơn Vì Đã Cho Em Gặp Anh
-
C13: Cưng chiều
Cô và anh bước ra ngoài thì xe vừa đến, anh bảo cô lên trước anh giải quyết một số chuyện rồi sẽ lên sau. Nếu anh đã nói vậy cô cũng không tò mò mà hỏi thêm làm gì mà bỏ lên xe trước. Cô vừa bước lên xe thì Tống Thiên Vy cũng đi ra từ trung tâm thương mại ban nãy anh cất giọng lạnh lùng nói:
- Tiểu vy
- Dạ cô rụt rè nói
- Về Tống gia cho anh lời giải thích về chuyện hôm nay so với giọng điệu ôn nhu dịu dàng khi nói chuyện với cô lúc nãy và cái giọng lạnh lùng khi anh nói chuyện với Thiên Vy thì quả là khác xa một trời một vực.
- Vâng
Rồi Thiên Vy cũng lên xe cùng Tống Sở Thiên và Diệp Tử Kỳ về Tống gia. Vừa về đến anh nắm tay cô đi vào còn Thiên Vy chỉ biết lủi thủi đi theo, quản gia Trần thấy họ về thì cung kính chào:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thư đã về
- Ừ được rồi dì đi làm việc đi'
- Vâng thiếu gia nói rồi dì trần đi ra ngoài
- Em lên phòng nghỉ ngơi đi chút nữa tôi đem thuốc lên bôi cho em
- Nhưng còn Thiên Vy
- Không nhưng nhị gì cả ngoan đi
- Được rồi cô cũng nghe lời anh ngoan ngoãn lên phòng một phần cũng vì hôm nay cô đã quá mệt rồi. Còn Thiên Vy từ lúc vào nhà đến giờ cô không dám nói từ nào vì cô biết anh cô đang rất giận vì chuyện của Tử Kỳ hôm nay. Khi chắc chắn cô đã vào phòng anh cất đi vẻ mặt ôn nhu lúc nãy thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng dáng sợ như tu la địa ngục vậy:
- Nói cho anh nghe về chuyện hôm nay
- Dạ là..... cô kể lại mọi chuyện cho anh nghe. Khi nghe xong anh càng thêm tức giận đập mạnh xuống bàn quát:
- Anh đã bảo em như thế nào? anh bảo em phải bảo vệ cho Tử kỳ tại sao em lại để cô ấy bị đánh. HẢ!
- Anh à khi đó cô ta hành động quá nhanh làm em trở tay không kịp hại Kỳ Kỳ bị ả ta đánh em xin lỗi
- Em là đệ nhất sát thủ của Hắc Long mà bây giờ nói với anh một câu trở tay không kịp
- Anh hai em xin hứa không cho chuyện này tái diễn nữa
- Còn có lần sau sao?
- Tạ sao anh lại la Tiểu Vy vậy? cô hơi đói nên ngủ không dượcđịnh xuống tìm đồ ăn thì lại nghe tiếng anh đang mắng Thiên Vy
- Không có gì đâu mình chọc giận anh ấy nên anh la mình chút thôi không có gì cả
- Dù sao anh cũng không được la cậu ấy như vậy cô chau mày nói rồi lại ghế sofa cạnh Thiên Vy ngồi
- Được rồi tôi không la em ấy nữa Thiên Vy anh xin lỗi anh hơi nóng hôm nay em mệt rồi lên phòng nghỉ đi
- Dạ "Tiểu Kỳ cảm ơn cậu nếu không xuống thì mình đã bị đày đi châu phi rồi" Thiên Vy thầm cảm ơn cô bạn thân của mình. Sau khi Thiên Vy lên phòng thì ở dưới này anh dịu dàng hỏi cô:
- Sao em không ngủ một chút đi
- Tôi.... tôi đói với lại anh la to như vậy ai mà ngủ cho đc chứ cô phồng má nói
- Vậy là tôi phá giấc ngủ của em sao? anh mỉm cười hỏi lại cô
- Chứ ai vào đây
- Vậy để tôi nấu cho em ăn xem như chuộc lỗi được không?
- Được không đó hay là làm hỏng bếp của dì Trần
- Chờ xem
Nói rồi anh cởi áo vest ra vắt lên sofa rồi xắn tay áo sơ mi lên vào bếp nấu đồ ăn cho cô. Cô nhìn anh, hình ảnh người đàn ông một thân sơ mi trắng đeo tạp dề đang cặm cụi nấu ăn cho mình trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua. Trước kia khi yêu Lục Tuấn Hiên kia cô không hề có cảm giác này mặc dù hắn ta cũng thường xuyên nấu ăn cho cô. Khi nấu xong anh dọn ra bàn ăn rồi ra gọi cô vào ăn, tiếng gọi của anh làm cô thoát khỏi suy nghĩ của mình mà chạy tung tăng vào bếp
- WOW anh nấu nhiều thật đó sao tôi ăn hết
- không sao em cứ ăn đi
- Anh không ăn à
- Không tôi nấu cho em mà ăn mau đi để nguội
- Ừ nói rồi cô cắm cúi ăn vừa anh vừa nói anh nấu ngon thật đấy
- Nếu em nghe lời tôi thì ngày nào tôi cũng nấu cho em ăn
- Umk được được
- Ăn chậm thôi không ai giành với em đâu cô gật đầu rồi tiếp tục ăn, nhìn cô ăn ngon như vậy anh cũng cảm thấy vui bỗng anh gọi dì Trần nói:
- Dì Trần lấy hộp y tế cho tôi
- dạ của cậu đây
- Dì đi nghỉ trưa đi hết việc rồi
Sau khi nhận hộp y tế từ tay dì Trần anh đem nó lại bàn ăn lấy ra một lọ thuốc bôi lên mặt cho cô, anh dịu dàng hỏi:
- Đau không?
- Có một chút
- Sao em ngốc vậy bị đánh cũng hông biết đánh lại à?
- Đánh không kịp với lại cô ta đánh có một cái thôi mà không sao đâu? cô tinh nghịch nói
- Em đúng là trẻ con anh mỉm cười cóc nhẹ lên trán cô một cái
- Kệ.... kệ tôi cô ngại ngùng bỏ chạy lên lầu. Khoảnh khắc anh đến gần cô, trêu ghẹo cô và những hành động ân cần của anh đã làm trái tim cô lỡ mất một nhịp có lẽ cô đã yêu anh rồi. Còn anh ở dưới nhà thì cứ nhớ lại dáng vẻ khi nãy của cô rồi cười như một thằng ngốc vậy. Đôi lúc anh cũng không hiểu nổi bản thân mình lúc trước anh không bao giờ la mắng Thiên Vy dù cô có mắc lỗi nghiêm trọng như thế nào vậy mà bây giờ cô_ Diệp Tử Kỳ bị đánh có một cái mà anh đã muốn giết người rồi. Đúng là khi yêu không ai có thể hiểu được bản thân và anh cũng không ngoại lệ
- Tiểu vy
- Dạ cô rụt rè nói
- Về Tống gia cho anh lời giải thích về chuyện hôm nay so với giọng điệu ôn nhu dịu dàng khi nói chuyện với cô lúc nãy và cái giọng lạnh lùng khi anh nói chuyện với Thiên Vy thì quả là khác xa một trời một vực.
- Vâng
Rồi Thiên Vy cũng lên xe cùng Tống Sở Thiên và Diệp Tử Kỳ về Tống gia. Vừa về đến anh nắm tay cô đi vào còn Thiên Vy chỉ biết lủi thủi đi theo, quản gia Trần thấy họ về thì cung kính chào:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thư đã về
- Ừ được rồi dì đi làm việc đi'
- Vâng thiếu gia nói rồi dì trần đi ra ngoài
- Em lên phòng nghỉ ngơi đi chút nữa tôi đem thuốc lên bôi cho em
- Nhưng còn Thiên Vy
- Không nhưng nhị gì cả ngoan đi
- Được rồi cô cũng nghe lời anh ngoan ngoãn lên phòng một phần cũng vì hôm nay cô đã quá mệt rồi. Còn Thiên Vy từ lúc vào nhà đến giờ cô không dám nói từ nào vì cô biết anh cô đang rất giận vì chuyện của Tử Kỳ hôm nay. Khi chắc chắn cô đã vào phòng anh cất đi vẻ mặt ôn nhu lúc nãy thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng dáng sợ như tu la địa ngục vậy:
- Nói cho anh nghe về chuyện hôm nay
- Dạ là..... cô kể lại mọi chuyện cho anh nghe. Khi nghe xong anh càng thêm tức giận đập mạnh xuống bàn quát:
- Anh đã bảo em như thế nào? anh bảo em phải bảo vệ cho Tử kỳ tại sao em lại để cô ấy bị đánh. HẢ!
- Anh à khi đó cô ta hành động quá nhanh làm em trở tay không kịp hại Kỳ Kỳ bị ả ta đánh em xin lỗi
- Em là đệ nhất sát thủ của Hắc Long mà bây giờ nói với anh một câu trở tay không kịp
- Anh hai em xin hứa không cho chuyện này tái diễn nữa
- Còn có lần sau sao?
- Tạ sao anh lại la Tiểu Vy vậy? cô hơi đói nên ngủ không dượcđịnh xuống tìm đồ ăn thì lại nghe tiếng anh đang mắng Thiên Vy
- Không có gì đâu mình chọc giận anh ấy nên anh la mình chút thôi không có gì cả
- Dù sao anh cũng không được la cậu ấy như vậy cô chau mày nói rồi lại ghế sofa cạnh Thiên Vy ngồi
- Được rồi tôi không la em ấy nữa Thiên Vy anh xin lỗi anh hơi nóng hôm nay em mệt rồi lên phòng nghỉ đi
- Dạ "Tiểu Kỳ cảm ơn cậu nếu không xuống thì mình đã bị đày đi châu phi rồi" Thiên Vy thầm cảm ơn cô bạn thân của mình. Sau khi Thiên Vy lên phòng thì ở dưới này anh dịu dàng hỏi cô:
- Sao em không ngủ một chút đi
- Tôi.... tôi đói với lại anh la to như vậy ai mà ngủ cho đc chứ cô phồng má nói
- Vậy là tôi phá giấc ngủ của em sao? anh mỉm cười hỏi lại cô
- Chứ ai vào đây
- Vậy để tôi nấu cho em ăn xem như chuộc lỗi được không?
- Được không đó hay là làm hỏng bếp của dì Trần
- Chờ xem
Nói rồi anh cởi áo vest ra vắt lên sofa rồi xắn tay áo sơ mi lên vào bếp nấu đồ ăn cho cô. Cô nhìn anh, hình ảnh người đàn ông một thân sơ mi trắng đeo tạp dề đang cặm cụi nấu ăn cho mình trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua. Trước kia khi yêu Lục Tuấn Hiên kia cô không hề có cảm giác này mặc dù hắn ta cũng thường xuyên nấu ăn cho cô. Khi nấu xong anh dọn ra bàn ăn rồi ra gọi cô vào ăn, tiếng gọi của anh làm cô thoát khỏi suy nghĩ của mình mà chạy tung tăng vào bếp
- WOW anh nấu nhiều thật đó sao tôi ăn hết
- không sao em cứ ăn đi
- Anh không ăn à
- Không tôi nấu cho em mà ăn mau đi để nguội
- Ừ nói rồi cô cắm cúi ăn vừa anh vừa nói anh nấu ngon thật đấy
- Nếu em nghe lời tôi thì ngày nào tôi cũng nấu cho em ăn
- Umk được được
- Ăn chậm thôi không ai giành với em đâu cô gật đầu rồi tiếp tục ăn, nhìn cô ăn ngon như vậy anh cũng cảm thấy vui bỗng anh gọi dì Trần nói:
- Dì Trần lấy hộp y tế cho tôi
- dạ của cậu đây
- Dì đi nghỉ trưa đi hết việc rồi
Sau khi nhận hộp y tế từ tay dì Trần anh đem nó lại bàn ăn lấy ra một lọ thuốc bôi lên mặt cho cô, anh dịu dàng hỏi:
- Đau không?
- Có một chút
- Sao em ngốc vậy bị đánh cũng hông biết đánh lại à?
- Đánh không kịp với lại cô ta đánh có một cái thôi mà không sao đâu? cô tinh nghịch nói
- Em đúng là trẻ con anh mỉm cười cóc nhẹ lên trán cô một cái
- Kệ.... kệ tôi cô ngại ngùng bỏ chạy lên lầu. Khoảnh khắc anh đến gần cô, trêu ghẹo cô và những hành động ân cần của anh đã làm trái tim cô lỡ mất một nhịp có lẽ cô đã yêu anh rồi. Còn anh ở dưới nhà thì cứ nhớ lại dáng vẻ khi nãy của cô rồi cười như một thằng ngốc vậy. Đôi lúc anh cũng không hiểu nổi bản thân mình lúc trước anh không bao giờ la mắng Thiên Vy dù cô có mắc lỗi nghiêm trọng như thế nào vậy mà bây giờ cô_ Diệp Tử Kỳ bị đánh có một cái mà anh đã muốn giết người rồi. Đúng là khi yêu không ai có thể hiểu được bản thân và anh cũng không ngoại lệ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook