Cám Ơn Vận Mệnh Đã Cho Anh Gặp Được Em
-
Chương 21: Anh đã về
Bóng tối đột nhiên tới làm tôi giật mình, cũng làm Hạt Dẻ hoảng sợ, thằng bé co rút trong lòng tôi, hai bàn tay nhỏ bé níu lấy áo tôi, mếu máo kêu: “Mẹ ơi!”
Tôi nhanh chóng ôm chặt lấy nó, không gian xung quanh tối thui, tuy nói ở nông thôn thường thì ánh sáng không được tốt, mọi người luôn đi trong bóng tối, nhưng ít nhất những lúc bình thường còn có thể thấy những nánh đèn lấp ló đằng xa từ những ngôi nhà gần đó, khác với bây giờ, cả không gian như chìm vào bóng đêm.
Trần Hạo và chị Mạn Thanh sáng nay cũng đã lên thành phố thăm bố mẹ của chị ấy, thế nên bây giờ dù sợ hãi nhưng tôi cũng không biết kêu ai. Cố nén sự lo lắng trong lòng, tôi nhẹ giọng trấn an Hạt Dẻ:
“Hạt Dẻ ngoan, đừng sợ, mẹ ở đây, không có chuyện gì đâu, mẹ đang ở ngay đây.”
Thằng bé thút thít, rúc vào lòng tôi, cũng may mà Hạt Dẻ luôn là đứa bé ngoan, trong trường hợp này chỉ mếu máo mà không khóc. Tôi ôm nó một hồi, liền tính đứng dậy, bật điện thoại lên để có ánh sáng tìm nến, lại nghe Hạt Dẻ trong lòng tôi nỉ non: “Chú ơi, chú ơi! Hạt Dẻ sợ, hix.”
Phải rồi, lần trước cũng mưa to như thế này, cũng mất điện, nhưng lúc đó tôi không hề cảm thấy sợ hãi, tuy là ở trong phòng tắm tối thui, nhưng tôi luôn biết có anh đứng ở ngoài.
Tôi lại nhớ tới khung cả đêm đó, tuy mưa to gió lớn, nhưng cả 3 lại vây quần bên nhau xem phim hoạt hình, chẳng để ý gì xung quanh, lại cảm thấy ấm áp vô cùng, còn bây giờ, tôi chỉ cảm thấy cái gió lạnh của mùa thu làm rét cả lòng, những cơn sấm đùng đoàng như đập vào lòng tôi.
Tôi ôm siết lấy con trai, trong lòng chợt cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết, đã từ lâu tôi không có cảm giác này, có lẽ người ta chỉ thấy ủy khuất, khi mà bản thân có chỗ dựa.
Lục Lăng Tranh, em nhớ anh, vì sao anh không bắt máy, vì sao anh không ở bên mẹ con em lúc này, em sợ lắm, Hạt Dẻ cũng sợ lắm, a nh đang ở đâu.
Những cảm xúc ngổn ngang trong lòng khiến tôi quên luôn chuyện đi lấy nến, chỉ ngồi đó ôm lấy Hạt Dẻ, như ôm lấy thứ duy nhất tôi có, tôi chìm đắm vào suy nghĩ của mình, đến nỗi điện thoại reo mà cũng không để ý, cho đến khi Hạt Dẻ lay tôi, nhắc nhở:
“Mẹ ơi, nhạc vang lên kìa!”
Tôi định thần lại, mở điện thoại lên, là anh, tôi nhanh chóng bắt máy, chưa đợi anh nói gì, đã mếu máo: “Lục Lăng Tranh, Lục Lăng Tranh, bây giờ anh đang ở đâu, anh về ngay đi, em sợ lắm!”
“Hạ?” – Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai như thể câu thần chú, khiến biểu cảm trấn định của tôi từ nãy đến giờ đều vỡ tan, chỉ biết khóc lóc kể lể: “Vì sao cả ngày nay anh không nghe máy, cũng không gọi điện cho em, trời mưa rồi, lại cúp điện nữa, mẹ con em sợ lắm!”
Có lẽ là biết tôi đang nói chuyện với anh, Hạt Dẻ lúc này cũng khóc lên: “Chú ơi, chú ơi, Hạt Dẻ sợ lắm, chú về nhà với con đi, hu hu hu!”
Hai mẹ con tôi lúc ấy chẳng nghĩ gì, liền khóc ngon lành trước điện thoại. Sau này nghĩ lại, lúc ấy chúng tôi cứ như một đứa trẻ bị hết ủy khuất, sau đó lại tìm người lớn cáo trạng, bởi vì lúc ấy chúng tôi biết, chúng tôi có chỗ dựa vào.
Bên điện thoại vang lên tiếng cười của anh, anh nói: “Hạ, anh đang ở ngoài cửa.”
Anh đang ở ngoài cửa, tôi chỉ nghe được câu đó, liền bế Hạt Dẻ lên, nương theo ánh đèn điện thoại đi thẳng ra cửa, không chờ được mở then cửa ra, sau đó hai hàng nước mắt liền lăn dài.
Anh đứng đó, nhưng lại vẫn đang mỉm cười nhìn chúng tôi. Hạt Dẻ thấy anh liền với tay đòi anh, thế nhưng anh lại lùi ra một bước, anh tránh cành tay nó xong, liền cúi đầu, hôn lên trán nó, nói:
“Chú xin lỗi, tuy chú rất muốn ôm lấy Hạt Dẻ, nhưng bây giờ cả người chú ướt đẫm như thế này, nếu ôm thì mai Hạt Dẻ sẽ bệnh mất.”
Bây giờ tôi mới để ý là cả người anh ướt nhẹp, chẳng lẽ anh đội mưa về, trời lại lạnh như vậy: “Anh mau mau vào tắm thay đồ đi, nếu không sẽ cảm mất.”
Anh nhìn tôi, mỉm cười, chợt anh lại cúi đầu, hôn lên môi tôi, đôi môi anh lạnh cóng, lại mang theo nước, thế nhưng tôi lại không từ chối, mà cứ để đó, tôi lúc này thậm chí còn không để ý Hạt Dẻ đang ở đây, tôi chỉ muốn cảm nhận rõ ràng nhất là anh đang ở ngay trước mặt tôi, không phải ảo giác. Anh nói:
“Anh xin lỗi, vốn chỉ muốn cho em một sự bất ngờ, không ngờ trời lại đổ mưa, anh về trễ rồi.”
Tôi nhìn anh, như nghĩ tới cái gì, tôi hỏi: “Bây giờ mưa lớn như vậy, ngoài kia nhất định không có xe cho anh đi ké, anh lại ướt như vậy, anh từ bến tàu đi bộ vào đây sao.”
Anh không trả lời, chỉ đứng đó mỉm cười nhìn tôi, tôi liền hiểu ngay, buông Hạt Dẻ xuống, tìm nến đốt lên, quay đầu lấy cho anh cái khăn, lau lau đầu tóc anh một chút, sau đó đẩy anh vào phòng tắm.
Tôi ở bên ngoài nhanh chóng đốt củi cho nước nóng, cũng may là tôi vừa tắm không lâu, trong lò còn ít tàn lửa, chỉ cần quạt quạt là bùng cháy ngay, Hạt Dẻ cũng ở một bên phụ tới phụ lui, còn luôn miệng trò chuyện với anh.
Tôi lại tranh thủ nấu cho anh một bát trà gừng, vừa trách cứ: “Sao anh lại có thể như vậy chứ, trời mưa to như vậy, bây giờ lại đang thu, anh có biết trời lạnh như thế nào không, lỡ anh bị cảm thì sao, anh chờ cho tạnh mưa rồi về cũng được mà, sao lại không để ý đến sức khỏe của mình như vậy.”
Bên trong vang lên tiếng cười của anh, tôi càng cáu: “Cười cái gì mà cười, mai anh mà ốm, anh sẽ biết tay.”
“Anh xin lỗi, chỉ là lúc đó anh nghĩ, trời đang mưa như vậy, hai mẹ con nhất định hoảng sợ, nên anh chỉ muốn nhanh nhất về đến nhà, chẳng nghĩ gì cả.”
Tôi trầm mặc một hồi, mới nói: “Cho dù anh nói vậy, mai anh mà ốm em cũng không tha cho anh.”
Anh bật cười, liên tục xin tha. Hạt Dẻ cũng líu ríu nói chuyện với anh, cùng anh xin tôi tha thứ, bên ngoài vẫn mưa to, sấm chớp đùng đoàng, nhưng không khí trong này đã không còn lạnh lẽo, yên tĩnh như lúc nãy nữa, mà ấm áp, rộn ràng. Tôi vừa khuấy nồi trà gừng, vừa cằn nhằn, nhưng trên môi lại không tắt được nụ cười.
Tôi nhanh chóng ôm chặt lấy nó, không gian xung quanh tối thui, tuy nói ở nông thôn thường thì ánh sáng không được tốt, mọi người luôn đi trong bóng tối, nhưng ít nhất những lúc bình thường còn có thể thấy những nánh đèn lấp ló đằng xa từ những ngôi nhà gần đó, khác với bây giờ, cả không gian như chìm vào bóng đêm.
Trần Hạo và chị Mạn Thanh sáng nay cũng đã lên thành phố thăm bố mẹ của chị ấy, thế nên bây giờ dù sợ hãi nhưng tôi cũng không biết kêu ai. Cố nén sự lo lắng trong lòng, tôi nhẹ giọng trấn an Hạt Dẻ:
“Hạt Dẻ ngoan, đừng sợ, mẹ ở đây, không có chuyện gì đâu, mẹ đang ở ngay đây.”
Thằng bé thút thít, rúc vào lòng tôi, cũng may mà Hạt Dẻ luôn là đứa bé ngoan, trong trường hợp này chỉ mếu máo mà không khóc. Tôi ôm nó một hồi, liền tính đứng dậy, bật điện thoại lên để có ánh sáng tìm nến, lại nghe Hạt Dẻ trong lòng tôi nỉ non: “Chú ơi, chú ơi! Hạt Dẻ sợ, hix.”
Phải rồi, lần trước cũng mưa to như thế này, cũng mất điện, nhưng lúc đó tôi không hề cảm thấy sợ hãi, tuy là ở trong phòng tắm tối thui, nhưng tôi luôn biết có anh đứng ở ngoài.
Tôi lại nhớ tới khung cả đêm đó, tuy mưa to gió lớn, nhưng cả 3 lại vây quần bên nhau xem phim hoạt hình, chẳng để ý gì xung quanh, lại cảm thấy ấm áp vô cùng, còn bây giờ, tôi chỉ cảm thấy cái gió lạnh của mùa thu làm rét cả lòng, những cơn sấm đùng đoàng như đập vào lòng tôi.
Tôi ôm siết lấy con trai, trong lòng chợt cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết, đã từ lâu tôi không có cảm giác này, có lẽ người ta chỉ thấy ủy khuất, khi mà bản thân có chỗ dựa.
Lục Lăng Tranh, em nhớ anh, vì sao anh không bắt máy, vì sao anh không ở bên mẹ con em lúc này, em sợ lắm, Hạt Dẻ cũng sợ lắm, a nh đang ở đâu.
Những cảm xúc ngổn ngang trong lòng khiến tôi quên luôn chuyện đi lấy nến, chỉ ngồi đó ôm lấy Hạt Dẻ, như ôm lấy thứ duy nhất tôi có, tôi chìm đắm vào suy nghĩ của mình, đến nỗi điện thoại reo mà cũng không để ý, cho đến khi Hạt Dẻ lay tôi, nhắc nhở:
“Mẹ ơi, nhạc vang lên kìa!”
Tôi định thần lại, mở điện thoại lên, là anh, tôi nhanh chóng bắt máy, chưa đợi anh nói gì, đã mếu máo: “Lục Lăng Tranh, Lục Lăng Tranh, bây giờ anh đang ở đâu, anh về ngay đi, em sợ lắm!”
“Hạ?” – Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai như thể câu thần chú, khiến biểu cảm trấn định của tôi từ nãy đến giờ đều vỡ tan, chỉ biết khóc lóc kể lể: “Vì sao cả ngày nay anh không nghe máy, cũng không gọi điện cho em, trời mưa rồi, lại cúp điện nữa, mẹ con em sợ lắm!”
Có lẽ là biết tôi đang nói chuyện với anh, Hạt Dẻ lúc này cũng khóc lên: “Chú ơi, chú ơi, Hạt Dẻ sợ lắm, chú về nhà với con đi, hu hu hu!”
Hai mẹ con tôi lúc ấy chẳng nghĩ gì, liền khóc ngon lành trước điện thoại. Sau này nghĩ lại, lúc ấy chúng tôi cứ như một đứa trẻ bị hết ủy khuất, sau đó lại tìm người lớn cáo trạng, bởi vì lúc ấy chúng tôi biết, chúng tôi có chỗ dựa vào.
Bên điện thoại vang lên tiếng cười của anh, anh nói: “Hạ, anh đang ở ngoài cửa.”
Anh đang ở ngoài cửa, tôi chỉ nghe được câu đó, liền bế Hạt Dẻ lên, nương theo ánh đèn điện thoại đi thẳng ra cửa, không chờ được mở then cửa ra, sau đó hai hàng nước mắt liền lăn dài.
Anh đứng đó, nhưng lại vẫn đang mỉm cười nhìn chúng tôi. Hạt Dẻ thấy anh liền với tay đòi anh, thế nhưng anh lại lùi ra một bước, anh tránh cành tay nó xong, liền cúi đầu, hôn lên trán nó, nói:
“Chú xin lỗi, tuy chú rất muốn ôm lấy Hạt Dẻ, nhưng bây giờ cả người chú ướt đẫm như thế này, nếu ôm thì mai Hạt Dẻ sẽ bệnh mất.”
Bây giờ tôi mới để ý là cả người anh ướt nhẹp, chẳng lẽ anh đội mưa về, trời lại lạnh như vậy: “Anh mau mau vào tắm thay đồ đi, nếu không sẽ cảm mất.”
Anh nhìn tôi, mỉm cười, chợt anh lại cúi đầu, hôn lên môi tôi, đôi môi anh lạnh cóng, lại mang theo nước, thế nhưng tôi lại không từ chối, mà cứ để đó, tôi lúc này thậm chí còn không để ý Hạt Dẻ đang ở đây, tôi chỉ muốn cảm nhận rõ ràng nhất là anh đang ở ngay trước mặt tôi, không phải ảo giác. Anh nói:
“Anh xin lỗi, vốn chỉ muốn cho em một sự bất ngờ, không ngờ trời lại đổ mưa, anh về trễ rồi.”
Tôi nhìn anh, như nghĩ tới cái gì, tôi hỏi: “Bây giờ mưa lớn như vậy, ngoài kia nhất định không có xe cho anh đi ké, anh lại ướt như vậy, anh từ bến tàu đi bộ vào đây sao.”
Anh không trả lời, chỉ đứng đó mỉm cười nhìn tôi, tôi liền hiểu ngay, buông Hạt Dẻ xuống, tìm nến đốt lên, quay đầu lấy cho anh cái khăn, lau lau đầu tóc anh một chút, sau đó đẩy anh vào phòng tắm.
Tôi ở bên ngoài nhanh chóng đốt củi cho nước nóng, cũng may là tôi vừa tắm không lâu, trong lò còn ít tàn lửa, chỉ cần quạt quạt là bùng cháy ngay, Hạt Dẻ cũng ở một bên phụ tới phụ lui, còn luôn miệng trò chuyện với anh.
Tôi lại tranh thủ nấu cho anh một bát trà gừng, vừa trách cứ: “Sao anh lại có thể như vậy chứ, trời mưa to như vậy, bây giờ lại đang thu, anh có biết trời lạnh như thế nào không, lỡ anh bị cảm thì sao, anh chờ cho tạnh mưa rồi về cũng được mà, sao lại không để ý đến sức khỏe của mình như vậy.”
Bên trong vang lên tiếng cười của anh, tôi càng cáu: “Cười cái gì mà cười, mai anh mà ốm, anh sẽ biết tay.”
“Anh xin lỗi, chỉ là lúc đó anh nghĩ, trời đang mưa như vậy, hai mẹ con nhất định hoảng sợ, nên anh chỉ muốn nhanh nhất về đến nhà, chẳng nghĩ gì cả.”
Tôi trầm mặc một hồi, mới nói: “Cho dù anh nói vậy, mai anh mà ốm em cũng không tha cho anh.”
Anh bật cười, liên tục xin tha. Hạt Dẻ cũng líu ríu nói chuyện với anh, cùng anh xin tôi tha thứ, bên ngoài vẫn mưa to, sấm chớp đùng đoàng, nhưng không khí trong này đã không còn lạnh lẽo, yên tĩnh như lúc nãy nữa, mà ấm áp, rộn ràng. Tôi vừa khuấy nồi trà gừng, vừa cằn nhằn, nhưng trên môi lại không tắt được nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook