Cám Ơn Vận Mệnh Đã Cho Anh Gặp Được Em
Chương 16: Hội Thắp Đèn (5)

Lục Lăng Tranh và Trần Hạo mỗi người bê một mâm đồ cúng, đồ cúng gồm xôi đậu xanh, 4 con cua rang me, một đĩa tôm hấp nước dừa, một bình trà hoa cúc và một mâm trái cây đủ loại và một giỏ hoa tươi. Hoa tươi nhà tôi vẫn luôn rất đắt hàng, từ sáng sớm đã có người qua xin, tôi đều vui vẻ hái cho họ một ít.

Chị Mạn Thanh ôm một rổ giấy tiền vàng mã, còn tôi thì cầm mấy cái đèn, riêng Hạt Dẻ thì đang vui vẻ cầm một cái đèn tròn sáng trưng, tung tăng đi đằng trước, rọi đường.

Thằng nhỏ trông có vẻ rất vui, hồi năm ngoái nó cũng đã muốn nhận nhiệm vụ “dẫn đường” này, nhưng không chịu được bản thân vẫn chưa đi được vững, cho nên Trần Hạo liền cõng nó trên lưng.

Năm nay nó cũng phải đòi mãi, mới được cho cầm đèn. Con đường làng ban đêm tối thui, không phải do trên đảo không có đèn điện, ngược lại còn được thắp vài cái đèn trắng, đặt rất xa nhau, hầu như chẳng có tác dụng rọi đường, chỉ có thể khiến cho người ta đoán hướng vào ban đêm.

Hôm nay là Hội Thắp Đèn, nên ban quản lý liền tắt đèn đi, chỉ để lại một không gian tối tăm. Phải nói là tắt đèn đi vào ngày này rất là tốt, chúng ta có thể thấy được ánh đèn lay lắt phát ra từ 2 chiếc đèn tròn trước cổng mỗi nhà, đi trên đường cũng liên tục gặp người đi theo đoàn ra cúng lễ, trên tay một người trong đoàn đều cầm một chiếc đèn dẫn đườngg.

“Hạt Dẻ, Hạt Dẻ, năm nay tớ cũng được cầm đèn này!” – một thằng nhóc đầu đinh, dáng vẻ nghịch ngợm rời đội ngũ, chạy đến trước mặt Hạt Dẻ quơ quơ cái đèn trên tay.

Hạt Dẻ cũng vui vẻ cười lại: “Hạt Dẻ cũng có đèn.”

“Đúng vậy, năm rồi bị chị San cướp lấy đèn, năm nay tớ thế nào cũng không cho chị ấy như ý.”

Thằng nhóc này là em trai Tô San, Tô Kiệt, cũng là con trai út của bác trưởng thôn, lớn hơn Hạt Dẻ một tuổi, ngày thường rất nghịch ngợm, nhưng cũng khá đáng yêu. Có điều khi tôi vừa nghe lời thằng nhóc nói, liền biết ngay nhóc sắp gặp xui xẻo.

Quả nhiên, cốp một cái, Tô San liền xuất hiện đằng sau, cho thằng nhóc một cú, hung tợn nói: “Nhóc kia, chị mày năm nay nhường đèn cho mày chơi, mày còn không biết điều, có tin lát nữa cho dù cây đèn cầy mày cũng không được động không?”

Tô Kiệt còn nhỏ, bị cốc liền mếu máo, nhìn về hướng xa tố cáo: “Ba, ba, chị bắt nạt con.”

“Cho mày mét.” – Tô San làm mặt  quỷ với Tô Kiệt, sau đó nhìn tôi, đôi mắt cứ láo liên nhìn hết tôi cho đến Lục Lăng Tranh, bỡn cợt nói:

“Chị Hạ này, em nói, chị không phải không biết, hôm nay là ngày gì chứ. Hai người tiến triển nhanh quá đấy, tính ra mắt cả đảo luôn rồi.”

Tôi ngượng ngùng một chút, nhưng nghĩ tới chuyện hồi chiều, hai người coi như quan hệ xác định, cho anh ấy đi tham gia cúng, chắc cũng không sao.

Tôi thì nghĩ vậy, ngược lại Lục Lăng Tranh lại rất hiếu kì hỏi lại: “Ra mắt đảo?”

Tô San nhanh chóng nói: “Anh không biết sao, ngày này là ngày mà cả đảo xuất động, chẳng có ai ở nhà đâu. Lát nữa cúng xong là nửa đêm, mọi người sẽ đem đồ cúng ra mà tụ tập lại nhậu, cho nên hôm nay anh tham gia, là coi như ra mắt hết tất cả mọi người trên đảo rồi. Anh nên biết, ngoại trừ Hội Thắp Đèn, cũng chỉ có mừng năm mới mới tụ đông đủ không thiếu một ai như vậy thôi đó.”

Lục Lăng Tranh nghe xong thì nhướn mày, cười như không cười nhìn tôi: “Vậy coi ra anh chọn đúng thời điểm quá.”

Gương mặt anh trông hơi đáng ghét, tôi liền quay qua một bên, làm như không thấy. Trên đường tình cờ gặp nhà Triệu Linh và nhà Diêu Tự, Tô San liền nhanh nhảu mà làm “tiên sinh kể chuyện”, mập mờ nói cho mọi người Lục Lăng Tranh tham gia cúng gia đình tôi.

Triệu Linh đẩy cái mắt kính, nhìn Lục Lăng Tranh, hơi mang vẻ tiếc nuối nói: “Vốn em còn lo lắng, nếu hai người không đến với nhau, em liền thúc đẩy anh và Diêu Tự, haiz, chúc mừng.”

“Trông cậu có vẻ thất vọng.” – Diêu Tự giật giật miệng nói.

Trên đường đến khu nghĩa trang, càng lúc càng gặp nhiều người. Nhờ cái miệng của Tô San, ai cũng đều nhìn tôi lẫn Lục Lăng Tranh đầy ẩn ý, còn cười cười, cười cái mông.

Nghĩa địa của đảo là một khu đất rất rộng, nằm dựa trên sườn núi, nó có một cái tên rất hay, Lạc Trần Viên, nghe nói là do các bậc trưởng bối đời trước đặt. Lạc Trần Viên được xây dựng rất đẹp, sạch sẽ do thường xuyên có người đến dọn dẹp. Nơi đây không chôn xác mà chôn tro cốt, là do mọi người quan niệm, thay vì chôn xác để côn trùng, con kiến trong đất cắn, thà đốt thành tro, sau đó hòa mình vào bụi đất của quê hương.

Đến nơi, chúng tôi bắt đầu đốt đèn, tôi tính treo mấy cái đèn lên hai cây cột làm cổng trước mộ, Lục Lăng Tranh liền chạy đến, lấy đèn trong tay tôi: “Để anh.”

Anh nói vậy, tôi cũng buôn ra, đợi anh treo xong 4 cái đèn, Trần Hạo và chị Mạn Thanh cũng bày đồ xong, chín cái đèn hoa sen được bày đều ở bên trên, chúng tôi đốt nhang và cúng vái.

Trần Hạo chủ động đưa cho Lục Lăng Tranh một nén nhang, anh cũng rất nghiêm túc tiếp nhận. Nhìn anh chân thành cầu khẩn, không biết đang nói gì trước bài vị của nhà tôi, trong lòng tôi bỗng dưng mềm mại, anh như vậy, tôi có thể tin tưởng anh, phải không.

Lễ cúng phải đợi đến 12 giờ khuya mới kết thúc, trong lúc đó mọi người liền ngồi trò chuyện với nhau, Trần Hạo dẫn Lục Lăng Tranh đến chỗ mấy đàn ông trong thôn đang nhậu để nói chuyện, Hạt Dẻ cũng đi tìm các đồng bọn nhỏ của mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên cao, giờ này, chắc bà và ba mẹ đã về, mọi người, con sống rất tốt, Hạt Dẻ rất ngoan, Trần Hạo và chị Mạn Thanh cũng rất tốt, xin  mọi người phù hộ, để nhiều năm về sau, con cũng có thể cùng anh và mọi người đến tham dự cúng lễ.

“Em yên tâm, em đâu có một mình, nếu như cậu ấy dám làm gì em, còn có tất cả mọi người cho em làm chỗ dựa mà.”  – Giọng chị Mạn Thanh vang lên bên cạnh, chị ấy vừa nói vừa liếc nhìn về đám đàn ông đang tụ tập đằng xa.

“Phải.” – Tôi mỉm cười, tôi không còn là cô gái ngu ngốc một mình giãy giụa trong thành phố nữa, tôi đang ở nhà mình, tôi không có gì phải sợ cả. Đúng lúc này, ánh mắt của tôi và anh chạm nhau, anh mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng.

12 giờ, lễ kết thúc, mọi người bắt đầu chia nhau đồ cúng để ăn, Lạc Trần Viên có riêng một cái đình cho mọi người tụ tập, người người nói chuyện rôm rả, vui như hội, mấy bác già trong làng ngồi nói chuyện đã qua, bọn người trẻ chúng tôi thì chia nhau một bàn, đám con nít thì chạy ùa khắp nơi, không khí vui  vẻ còn hơn cả lễ mừng năm mới.

Mọi người còn nhậu và trò chuyện rất khuya, mấy đứa trẻ đã sớm không nhịn được cơn buồn ngủ, Hạt Dẻ còn trực tiếp hơn, nó lò mò lại gần chỗ tôi, lụi cụi chui vào trong lòng tôi, rồi chớp mắt ngủ mất.

Thấy vậy, tôi liền tạm biệt mọi người, chuẩn bị về. Lục Lăng Tranh dường như cũng để ý bên này, anh liền đứng lên, hướng mọi người xin lỗi, sau đó đến bên cạnh tôi, nhận lấy Hạt Dẻ vác lên lưng: “Anh và em cùng về.”

Mọi người cũng không giữ, vui vẻ tạm biệt.

Trên đường về nhà, con đường bây giờ vắng vẻ hơn lúc nãy rất nhiều, tôi nhìn anh hỏi: “Anh không uống rượu à, phải biết là rượu trái cây ở đảo Rùa không phải lúc nào cũng có đâu.”

Lục Lăng Tranh cõng Hạt Dẻ trên lưng, cười nói: “Anh đã nghĩ lát nữa thế nào nhóc này cũng ngủ, nên anh chỉ nhấp vài li, để còn đưa hai mẹ con em về.”

Trong lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp, nhận ra được, có anh bên cạnh cảm giác thật tốt. Năm ngoái, Hạt Dẻ cũng ngủ quên, thế nhưng Trần Hạo đã có hơi say, tôi lại không muốn phã vỡ cuộc vui của mọi người, nên chỉ một mình cõng Hạt Dẻ đi về. Lúc đó còn không có cảm thấy gì, nhưng bây giờ, tôi lại thấy rất hạnh phúc, chợt nghĩ, có lẽ hôm đó, mình cũng có cảm giác cô đơn đi.

Lục Lăng Tranh chợt nắm lấy tay tôi, siết chặt, anh nhìn tôi, trong mắt là sự thương tiếc, có lẽ anh cũng đã nghĩ đến tình cảnh của tôi năm ngoái, anh nói: “Hạ, anh đã bỏ lỡ khoảng thời gian quá khứ của em và con, nhưng từ hôm nay, cho dù là vui, buồn, khổ đau, anh đều sẽ ở bên cạnh em, cùng nhau trải qua.”

Có lẽ tôi đang xúc động trước câu nói của anh, nên cũng không quá chú ý đến xưng hô của anh đối với Hạt Dẻ, chỉ mỉm cười, nắm lại tay anh, đáp: “Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương