Cảm Ơn Em Đã Bước Vào Thế Giới Của Anh
-
Chương 53: Bất chấp tất cả
Hàn Thế Vinh hùng hổ xông thẳng vào nhà Kiều Tiểu Ân, nhìn thấy Tề Tuấn say khướt bí tỉ ngồi gục trên ghế khiến anh càng phẫn nộ bước tới xốc người anh lên mắng cho một trận: "Tên khốn này, Tiểu Ân mất tích hai ngày, anh không tìm được cũng đừng bày cái bộ dạng thảm hại này ra."
Tề Tuấn chán ghét nhìn lên Hàn Thế Vinh, khinh thường cười mỉa: "Vậy chắc anh tìm được, đừng ở đó quát tháo nữa!"
Bàn tay túm lấy cổ áo Tề Tuấn siết chặt lại nổi lên những đường gân xanh đáng sợ, Hàn Thế Vinh không kiềm chế được vung tay đấm vào mặt Tề Tuấn: "Anh muốn say sao? Được, tôi sẽ đánh cho anh không cần tỉnh táo luôn."
Tề Tuấn đau đớn ngã xuống ghế, bị đánh tới tấp làm anh bực bội phản đòn đưa chân đạp vào bụng Thế Vinh đẩy anh ra xa, cả hai đang rất nóng nảy và mất bình tĩnh xông vào nhau giằng co, bởi vì Tề Tuấn đã uống rất nhiều rượu cùng với việc bị Hàn Thế Vinh đánh từ trước nên không có sức mạnh chống đỡ lâu, cuối cùng bị thất thế nằm gục xuống sàn nhà thở gấp. Hàn Thế Vinh khinh thường trừng mắt liếc người nằm dưới sàn nhà với khuôn mặt bầm tím, cơn hỏa trong người chưa vơi xuống cầm lấy bình sứ giơ lên cao: "Muốn ném vào đầu cho anh chết luôn đấy!"
"ANH LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?"
Giọng Cao Cẩm Tú thét to lên hốt hoảng, ả chạy vội lại ném bình sứ trên tay Hàn Thế Vinh ra xa, sau đó ngồi khụy xuống đỡ Tề Tuấn gần như mê man tựa vào người mình, xót thương nhìn anh: "Anh nghĩ mình là ai mà đánh Tuấn ra nông nổi này?"
Hàn Thế Vinh nhịn không được cục tức mắng lại, bởi vì ả là phụ nữ nên anh mới không động tay chân: "Còn không phải là chuyện tốt do cô tạo ra hay sao?"
"Tôi không hiểu anh nói gì cả, anh mau cút đi!"
Hàn Thế Vinh nghiến răng cảnh cáo, đôi mắt rực lửa hằn lên những mạch đỏ li ti trông vô cùng đáng sợ: "Cô nên cầu mong Tiểu Ân bình an vô sự, nếu cô ấy mất sợi tóc nào tôi sẽ khiến cho hắn ta sống không yên đâu, cách này có vẻ hiệu quả hơn ra tay với cô đấy."
Cao Cẩm Tú ôm chặt cơ thể Tề Tuấn hơn, ánh mắt thâm hiểm nhìn bóng lưng Hàn Thế Vinh khuất đi sau cánh cửa: "Tôi không cho ai đụng tới Tuấn đâu, bằng bất cứ giá nào."
Hàn Thế Vinh chạy xe trở về nhà đột nhiên bị một chiếc ô tô phía trước chắn đường không cho anh chạy đi, vừa thắng xe đậu lại, bên trong xe ô tô bước ra một top người xông tới tấn công, trên tay còn cầm cả gậy dài.
Hàn Thế Vinh thở mạnh ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn thuộc hạ hung hăng nhào tới, anh đã đoán được ai đứng đằng sau giật dây rồi.
Kiều Tiểu Ân khổ sở nhắm chặt mắt chịu đựng âm thanh ám ảnh vang lên không ngừng, toàn bộ tế bào đều bài xích loại tra tấn cực hình này, dù cho cố gắng lấy tay che lên tai nhưng vẫn không hề có tác dụng, cơ thể gầy yếu cuộn tròn nép sát vào góc tường khắc khoải từng cơn.
Tiếng thanh inh tai nhức óc cuối cùng cũng chịu dừng lại, cánh cửa bật mở lần nữa, Kiều Tiểu Ân không còn sức lực nhìn lên, bỗng nhiên có thứ gì đó ném mạnh về phía cô đang ngồi va vào người mình, Kiều Tiểu Ân nghiêng mặt nhìn xem, sững sốt phát hiện Hàn Thế Vinh bị đánh thừa sống thiếu chết nằm dài ra.
"Tiểu Ân..."-đôi mắt bầm tím sưng lên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cô mừng rỡ thốt, nhưng đến khi nhìn rõ hơn, khuôn mặt ấy đã tiều tụy và ốm đi rất nhiều khiến anh không khỏi xót xa và căm hận kẻ đã hại cô.
"Cô ta ra tay với cả anh sao?"
Hàn thế Vinh gượng ngồi dậy dựa lưng vào tường, anh nắm lấy bàn tay cô trấn an, đáy mắt đau lòng khi phát hiện thêm vết thương do dây xích tạo nên hằn trên cổ tay mảnh khảnh, đáng lẽ ra anh phải tìm được cô sớm hơn mới phải.
"Không sao, có anh ở đây rồi..."
Kiều Tiểu Ân uất ức và tủi thân, gặp được Hàn Thế Vinh xúc động dâng cao không kiềm được nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt lấm lem, hốc hác.
"Tuấn có sao không?"
Khuôn mặt Thế Vinh u ám khi nghe cô nhắc đến tên anh, rất nhanh vẻ mặt biến hóa sang vẻ ganh tỵ chọc cười cô: "Như thế nào cũng không bằng anh lúc này, em lo cho anh một chút đi!"
Kiều Tiểu Ân không còn sức lực để cười, cô mệt mỏi gục đầu lên bức tường lạnh lẽo gắng gượng, ngay cả anh cũng bị bắt vào đây, Cao Cẩm Tú này đã bất chấp tất cả rồi.
Đúng như điều cô lo sợ, cánh cửa bật mở lần nữa, Cao Cẩm Tú bước vào với hai tên cận vệ phía sau, trên tay ả ta là một cây roi da dài đang nhịp nhịp, nhìn hai người còn chưa tới nửa mạng co ro nép sát vào tường ả mới hả hê một chút, bật cười điên dại.
"Hahaha, các người không nghĩ tới sẽ chết dưới tay của tôi phải không?"
Hàn Thế Vinh không quan tâm ả đang nói gì, anh đang rất lo lắng cho người bên cạnh mình, bàn tay đang được anh nắm lấy rất nóng, Kiều Tiểu Ân đang sốt cao, cơ thể yếu ớt run lên bần bật, cứ thế này dù Cao Cẩm Tú không làm gì cô ấy cũng sẽ không trụ được nữa.
PHẬP
Ả tức giận quất roi mạnh xuống sàn nhà khiến cho bụi dưới sàn bay tung tóe, nhớ đến việc Tề Tuấn bị Hàn thế Vinh đánh ả càng căm tức quất roi da lên người anh và cả Kiều Tiểu Ân, nhìn thấy anh lấy thân người che chắn cho cô, Cao Cẩm Tú khinh miệt càng ra sức đánh.
"Đôi cẩu nam nữ các người đi chết đi!"
Hàn Thế Vinh cắn chặt răng chịu đựng cơn đau cắt da cắt thịt, những nơi bị roi quất trúng đã bị tứa máu rách cả lưng áo, nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cơ thể của cô, miệng thì thầm trấn an: "Đừng sợ... anh không để ai hại em nữa đâu..."
Kiều Tiểu Ân kích động ngất lịm trong lòng Hàn Thế Vinh, tai cô ù đi không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, tất cả đều nhạt nhòe...
Tề Tuấn chán ghét nhìn lên Hàn Thế Vinh, khinh thường cười mỉa: "Vậy chắc anh tìm được, đừng ở đó quát tháo nữa!"
Bàn tay túm lấy cổ áo Tề Tuấn siết chặt lại nổi lên những đường gân xanh đáng sợ, Hàn Thế Vinh không kiềm chế được vung tay đấm vào mặt Tề Tuấn: "Anh muốn say sao? Được, tôi sẽ đánh cho anh không cần tỉnh táo luôn."
Tề Tuấn đau đớn ngã xuống ghế, bị đánh tới tấp làm anh bực bội phản đòn đưa chân đạp vào bụng Thế Vinh đẩy anh ra xa, cả hai đang rất nóng nảy và mất bình tĩnh xông vào nhau giằng co, bởi vì Tề Tuấn đã uống rất nhiều rượu cùng với việc bị Hàn Thế Vinh đánh từ trước nên không có sức mạnh chống đỡ lâu, cuối cùng bị thất thế nằm gục xuống sàn nhà thở gấp. Hàn Thế Vinh khinh thường trừng mắt liếc người nằm dưới sàn nhà với khuôn mặt bầm tím, cơn hỏa trong người chưa vơi xuống cầm lấy bình sứ giơ lên cao: "Muốn ném vào đầu cho anh chết luôn đấy!"
"ANH LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?"
Giọng Cao Cẩm Tú thét to lên hốt hoảng, ả chạy vội lại ném bình sứ trên tay Hàn Thế Vinh ra xa, sau đó ngồi khụy xuống đỡ Tề Tuấn gần như mê man tựa vào người mình, xót thương nhìn anh: "Anh nghĩ mình là ai mà đánh Tuấn ra nông nổi này?"
Hàn Thế Vinh nhịn không được cục tức mắng lại, bởi vì ả là phụ nữ nên anh mới không động tay chân: "Còn không phải là chuyện tốt do cô tạo ra hay sao?"
"Tôi không hiểu anh nói gì cả, anh mau cút đi!"
Hàn Thế Vinh nghiến răng cảnh cáo, đôi mắt rực lửa hằn lên những mạch đỏ li ti trông vô cùng đáng sợ: "Cô nên cầu mong Tiểu Ân bình an vô sự, nếu cô ấy mất sợi tóc nào tôi sẽ khiến cho hắn ta sống không yên đâu, cách này có vẻ hiệu quả hơn ra tay với cô đấy."
Cao Cẩm Tú ôm chặt cơ thể Tề Tuấn hơn, ánh mắt thâm hiểm nhìn bóng lưng Hàn Thế Vinh khuất đi sau cánh cửa: "Tôi không cho ai đụng tới Tuấn đâu, bằng bất cứ giá nào."
Hàn Thế Vinh chạy xe trở về nhà đột nhiên bị một chiếc ô tô phía trước chắn đường không cho anh chạy đi, vừa thắng xe đậu lại, bên trong xe ô tô bước ra một top người xông tới tấn công, trên tay còn cầm cả gậy dài.
Hàn Thế Vinh thở mạnh ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn thuộc hạ hung hăng nhào tới, anh đã đoán được ai đứng đằng sau giật dây rồi.
Kiều Tiểu Ân khổ sở nhắm chặt mắt chịu đựng âm thanh ám ảnh vang lên không ngừng, toàn bộ tế bào đều bài xích loại tra tấn cực hình này, dù cho cố gắng lấy tay che lên tai nhưng vẫn không hề có tác dụng, cơ thể gầy yếu cuộn tròn nép sát vào góc tường khắc khoải từng cơn.
Tiếng thanh inh tai nhức óc cuối cùng cũng chịu dừng lại, cánh cửa bật mở lần nữa, Kiều Tiểu Ân không còn sức lực nhìn lên, bỗng nhiên có thứ gì đó ném mạnh về phía cô đang ngồi va vào người mình, Kiều Tiểu Ân nghiêng mặt nhìn xem, sững sốt phát hiện Hàn Thế Vinh bị đánh thừa sống thiếu chết nằm dài ra.
"Tiểu Ân..."-đôi mắt bầm tím sưng lên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cô mừng rỡ thốt, nhưng đến khi nhìn rõ hơn, khuôn mặt ấy đã tiều tụy và ốm đi rất nhiều khiến anh không khỏi xót xa và căm hận kẻ đã hại cô.
"Cô ta ra tay với cả anh sao?"
Hàn thế Vinh gượng ngồi dậy dựa lưng vào tường, anh nắm lấy bàn tay cô trấn an, đáy mắt đau lòng khi phát hiện thêm vết thương do dây xích tạo nên hằn trên cổ tay mảnh khảnh, đáng lẽ ra anh phải tìm được cô sớm hơn mới phải.
"Không sao, có anh ở đây rồi..."
Kiều Tiểu Ân uất ức và tủi thân, gặp được Hàn Thế Vinh xúc động dâng cao không kiềm được nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt lấm lem, hốc hác.
"Tuấn có sao không?"
Khuôn mặt Thế Vinh u ám khi nghe cô nhắc đến tên anh, rất nhanh vẻ mặt biến hóa sang vẻ ganh tỵ chọc cười cô: "Như thế nào cũng không bằng anh lúc này, em lo cho anh một chút đi!"
Kiều Tiểu Ân không còn sức lực để cười, cô mệt mỏi gục đầu lên bức tường lạnh lẽo gắng gượng, ngay cả anh cũng bị bắt vào đây, Cao Cẩm Tú này đã bất chấp tất cả rồi.
Đúng như điều cô lo sợ, cánh cửa bật mở lần nữa, Cao Cẩm Tú bước vào với hai tên cận vệ phía sau, trên tay ả ta là một cây roi da dài đang nhịp nhịp, nhìn hai người còn chưa tới nửa mạng co ro nép sát vào tường ả mới hả hê một chút, bật cười điên dại.
"Hahaha, các người không nghĩ tới sẽ chết dưới tay của tôi phải không?"
Hàn Thế Vinh không quan tâm ả đang nói gì, anh đang rất lo lắng cho người bên cạnh mình, bàn tay đang được anh nắm lấy rất nóng, Kiều Tiểu Ân đang sốt cao, cơ thể yếu ớt run lên bần bật, cứ thế này dù Cao Cẩm Tú không làm gì cô ấy cũng sẽ không trụ được nữa.
PHẬP
Ả tức giận quất roi mạnh xuống sàn nhà khiến cho bụi dưới sàn bay tung tóe, nhớ đến việc Tề Tuấn bị Hàn thế Vinh đánh ả càng căm tức quất roi da lên người anh và cả Kiều Tiểu Ân, nhìn thấy anh lấy thân người che chắn cho cô, Cao Cẩm Tú khinh miệt càng ra sức đánh.
"Đôi cẩu nam nữ các người đi chết đi!"
Hàn Thế Vinh cắn chặt răng chịu đựng cơn đau cắt da cắt thịt, những nơi bị roi quất trúng đã bị tứa máu rách cả lưng áo, nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cơ thể của cô, miệng thì thầm trấn an: "Đừng sợ... anh không để ai hại em nữa đâu..."
Kiều Tiểu Ân kích động ngất lịm trong lòng Hàn Thế Vinh, tai cô ù đi không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, tất cả đều nhạt nhòe...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook