Mới đây đã đến ngày hẹn về nhà gặp mẹ của Tề Tuấn, Kiều Tiểu Ân trong lòng hồi hộp đứng hơn nửa ngày trời trước tủ quần áo không biết nên mặc như thế nào để gây thiện cảm tốt với mẹ anh.

"Sao run dữ vậy nè?"-cô nhắm mắt lại cố gắng hít thở thật sâu giữ cho bản thân bình tĩnh hơn, tay áp lên lồng ngực vỗ nhẹ vuốt xuống trấn an trái tim yếu đuối mong manh của mình.

"Hức, vẫn không được. Cứ mặc thật giản dị thôi, có chết thì chết vậy."-cô với tay lấy một chiếc váy đơn giản màu vàng nhạt thay, sau đó ngồi xuống bàn trang điểm đánh nhẹ một lớp phấn và tô son lên đôi môi anh đào của mình, cảm thấy đã hài lòng mới đứng dậy cầm túi xách bước khỏi nhà.

Kiều Tiểu Ân nhìn lại đồng hồ trên tay, vẫn còn sớm hơn nửa giờ so với thời gian anh hẹn đến đón mình, cô ngồi xuống ghế đá trước sân lặng lẽ chờ đợi. Chợt có một bóng người đứng trước mặt Kiều Tiểu Ân, cô ngẩng đầu lên xem thử, chỉ là một người đàn ông xa lạ khoác trên người bộ vest đen nhã nhặn.

"Cô là Kiều tiểu thư phải không?"

Kiều Tiểu Ân gật nhẹ đầu đáp: "Vâng, là tôi. Có việc gì không ạ?"

Gã hướng mắt về phía chiếc ô tô màu đen đang đậu cách đó không xa: "Phu nhân Tề muốn gặp mặt cô, mời tiểu thư nán chút thời gian theo tôi đến gặp bà!"

Đang hồi hộp nghe nhắc đến từ phu nhân Tề, Kiều Tiểu Ân theo phản xạ tự nhiên giật nảy lên, mẹ của anh muốn gặp riêng cô là muốn răng đe gì hay sao? Không phải đâu, theo lời anh nói mẹ anh rất ủng hộ anh và cô quen nhau kia mà.

Dù sao cũng phải gặp, cô phải tự tin lên: "Được, tôi đi theo anh!"

Kiều Tiểu Ân khẽ nheo mắt nhìn qua lớp kính vào bên trong xe, cô không nhìn rõ được mặt người phụ nữ, gã bước nhanh tới mở cửa xe ra, Kiều Tiểu Ân được mời vào trong xe ngồi. Sau một lúc dè dặt cô cũng làm theo lời anh, ánh mắt cẩn thận nhìn lên người phụ nữ bên cạnh, đôi mắt bỗng mở to lên ngỡ ngàng, còn chưa kịp thốt lên lời nào, miệng cô đã bị bịt chặt lại bằng khăn tẩm thuốc mê.

Cao Cẩm Tú đẩy mạnh vai Kiều Tiểu Ân ngã sang bên làm đầu cô va mạnh vào cửa kính đỏ bầm, cơ thể bất động vì ngấm thuốc không có chút động tĩnh nào, ả ra lệnh cho tên thuộc hạ của mình: "Đi thôi!"

Tề Tuấn bước lên nhà tìm bạn gái nhưng không thấy cô ở đâu, anh lấy điện thoại ra gọi thử bên kia đã ngắt kết nối, anh bắt đầu hoang mang tột có dự cảm không lành.

"Em có thể đi đâu được chứ?"

Hàn Thế Vinh vừa từ phòng họp bước ra sau khi bàn về việc ký hợp đồng với chủ tịch Hoàng nhận được điện thoại của Tề Tuấn, anh bắt máy lên mở lời trêu chọc: "Có phải anh suy nghĩ lại việc muốn hợp tác cùng tôi rồi không?"

"Tôi không tìm được Tiểu Ân, tôi biết anh có thể tra được vị trí của cô ấy qua điện thoại, mau làm đi!"

Đáy mắt chợt sắc lại khi nghe lời ra lệnh của Tề Tuấn, dù không quen tai việc người khác ra lệnh cho mình chút nào nhưng vì có liên quan đến Kiều Tiểu Ân anh sẽ làm, hơn nữa nếu mức độ không quan trọng Tề Tuấn nhất định sẽ không tìm đến anh giúp đỡ.

"Anh làm bạn trai kiểu gì để bạn gái mình mất tích vậy hả?"

Kiều Tiểu Ân mơ màng tỉnh dậy, ánh đèn le lói từ bóng đèn tròn lắc lư trên trần nhà càng làm cho đầu cô đau nhức khó chịu, vừa cử động một chút mới phát hiện bản thân bị trói chặt trên chiếc ghế sắt cố định với sàn nhà, hai tay và chân đều bị còng bởi dây xích, cơ bản là không cách nào mở ra.

Cao Cẩm Tú đứng bên cạnh dàn âm ly lớn gần bằng mình nhìn cô đã bắt đầu có ý thức, xoay gót chân tiến về phía Kiều Tiểu Ân.

"Đáng lẽ bây giờ cô đang ngồi cùng Tuấn và mẹ anh ấy cho buổi gặp mặt gia đình phải không? Là nhờ tôi đã phá hỏng hết đấy."

Kiều Tiểu Ân lừ đừ nhìn lên khuôn mặt ngạo nghễ với nụ cười xảo trá của ả, thều thào thốt: "Cô điên rồi..."

"Hahaha, cô bảo tôi điên sao?"-Cao Cẩm Tú ngửa cổ bật cười to, ánh mắt trợn tròn lên hiểm ác trừng trừng nhìn cô gái đáng thương đang rũ rượi trên ghế, khuôn mặt nhợt nhạt chán ghét không muốn nhìn lên mình: "Vì cô mà tôi trở thành người xấu xa trong mắt anh ấy, nếu như tôi đã không còn cơ hội thì cô cũng đừng mong được bên cạnh anh ấy nữa."

"Lần trước hãm hại tôi, giờ còn muốn giở thủ đoạn gì nữa đây?"

"Lần trước sao? Nói tới chơi cô phải nhắc tới việc cô bị bắt ở Thái Lan nữa cơ?"-Cao Cẩm Tú tức tối nhớ lại không ngờ Kiều Tiểu Ân còn có chút bản lĩnh thoát được kiếp nạn, qua đó cô cố tình điều tra và biết được quá khứ giang hồ thời trung học của cô ấy.

Kiều Tiểu Ân kinh ngạc thản thốt, người con gái này vì tình yêu mù quáng mà bất chấp làm những chuyện xấu xa hại cô, không đáng chút nào.

"Cái lần đăng tin hình hảnh đầu gấu thời trung học của cô cũng là tôi cố tình cho Khưu Tử Văn biết để cô ấy làm, không nghĩ tới anh ấy lại không quan tâm chút nào, còn thể hiện sự yêu thương cho cô nhiều hơn nữa."

"Người như cô có thiếu gì người theo đuổi, tốn sức vào người không yêu mình để làm gì?"

"Cô thì hiểu cái gì, anh ấy là tình yêu duy nhất của tôi, tôi biết Tuấn trước cô rất lâu, xét về tư cách cô vốn dĩ không có. Vì cô mà Tuấn phải nghỉ việc ở công ty, còn trở thành người không đôi trời chung với ba tôi, ở bên cạnh cô chỉ đem đến rắc rối cho Tuấn thôi."

"Cho nên, cô muốn làm gì với tôi?"-đôi mắt nai thuần khiết bỗng sắc bén như lưỡi dao nhọn xuyên thẳng vào kẻ thù trước mặt, dù ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nhưng Cao Cẩm Tú không nhìn ra chút sợ hãi hay hoang mang nào từ Kiều Tiểu Ân.

Không sao, rất nhanh thôi cô ấy sẽ không còn giữ được sự bình tĩnh đáng khinh này nữa, Cao Cẩm Tú tự nói với lòng mình.

"Cô bảo tôi điên sao? Tôi lại đang muốn ép cho cô điên lên, để xem ai sẽ tỉnh táo đến cuối cùng đây?"-Cao Cẩm Tú bước tới dàn âm ly to đùng bật nhạc lên, âm thanh cực đại với tiếc tấu nhanh đập vào tai khiến người nghe cảm giác đau nhức, Kiều Tiểu Ân cau mày nhắm mắt lại chịu đựng, đầu cô chưa hết choáng còn phải chịu đựng loại kích tích lớn này thật sự không thể kham nổi.

Cao Cẩm Tú đắc ý nhìn bộ dạng chịu đựng khổ sở của Kiều Tiểu Ân, cô cũng không ở lại lâu thêm rời khỏi nơi dơ bẩn ồn ào này, đến một nơi thanh tĩnh hơn quan sát tình hình qua camera, khóe môi cong lên nụ cười thâm độc.

"Cô mãi mãi không đấu lại với tôi đâu. Hahahaha!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương