" Tuyết Dung, cậu ổn chứ ??? " Lăng Tịnh Hà chạy đuổi theo Tuyết Dung lên sân thượng của bệnh viện, vẻ mặt lo lắng hỏi.

" Tớ không sao. Tịnh Hà à, tớ thật sự không thể hiểu nổi Lệ Nhi nữa rồi. Rõ ràng cái tên Lý Văn Kiệt đó không có chỗ nào tốt, chẳng qua là miệng lưỡi ngọt một chút mà thôi. Lệ Nhi rõ ràng cũng biết chuyện này, thì tại sao cô ấy lại cứ yêu hắn đến như vậy??? Thậm chí thiếu hắn thì sống không nổi nữa chứ. " Tuyết Dung đau lòng hỏi.

" Tuyết Dung, vấn đề thì cho dù là chúng ta có hiểu cũng không được, quan trọng là Lệ Nhi hiểu mới được. Nam nhân trên đời này có rất nhiều, nam nhân tốt cũng không thiếu, nhưng số phận lại cứ thích trêu người, để cho Lệ Nhi yêu Lý Văn Kiệt. Đây là số kiếp của cô ấy, kể từ khi Lý Văn Kiệt cùng Lệ Nhi chia tay, tớ và hai bác ngày nào cũng an ủi cô ấy, làm mọi cách để cô ấy không nghĩ đến chuyện đau lòng này. Tớ cứ nghĩ là cô ấy sẽ vượt qua được chuyện này và bắt đầu một cuộc sống mới, nào ngờ cô ấy lại..... Bây giờ chỉ hy vọng một cái tát vừa rồi, cộng thêm một trận mắng liên tục của cậu, có thể làm thức tỉnh được Lệ Nhi. Nếu không thì tớ cũng hết cách rồi. " Lăng Tịnh Hà thở dài hy vọng.

Tuyết Dung quay sang nhìn Tịnh Hà, nhưng không mở miệng nói gì. Cả hai đều hiểu rõ, những gì họ có thể làm đều đã làm hết rồi. Nếu như bản thân Tần Lệ Nhi còn không chịu thức tỉnh, thì họ cùng đành bó tay mà thôi. Hai người cũng chỉ lẳng lặng đứng đó một hồi, sau đó cả hai cùng quay trở xuống. Nhưng trong tâm, cả hai đều hy vọng Lệ Nhi có thể thức tỉnh, đừng làm cho những người quan tâm cô ấy phải lo lắng nữa.

Lại thêm ba ngày nữa trôi qua, hôm nay cũng như mọi ngày, Tịnh Hà cùng Tuyết Dung sau khi sắp xếp mọi chuyện, lại cùng nhau đến bệnh viện thăm Lệ Nhi. Thế nhưng vừa bước vào phòng bệnh, hai người đã bị cảnh tượng bên trong làm cho ngỡ ngàng.

Bên trong phòng, Tần Lệ Nhi đang ngồi trên giường bệnh, tựa lưng vào gối, cúi đầu ăn một cách ngon miệng những món ăn mà Tần mẫu nấu. Tần phụ và Tần mẫu thì đứng bên cạnh vui vẻ nhìn con gái, hơn nữa còn luôn tay gắp thức ăn cho Lệ Nhi, không khí vô cùng vui vẻ.

" Tuyết Dung, Tịnh Hà hai cậu đã đến rồi, mau vào đây đi. " Lệ Nhi vừa nhìn thấy hai cô bạn thân, vui mừng lên tiếng.

Việc này lại làm cho hai cô bạn kia thêm một trận ngỡ ngàng, hai người quay lại nhìn nhau, không biết nên nói thế nào.

" Lão bà, chúng ta ra ngoài, để cho bọn trẻ nói chuyện đi. " Tần phụ dịu dàng kéo tay vợ ra ngoài.

Tần mẫu cũng mỉm cười, lẳng lặng nghe theo đi theo. Khi đi ngang qua chỗ Tuyết Dung và Tịnh Hà đang đứng, không quên nhìn họ bằng một ánh mắt cám ơn cùng cảm động. Sau khi ra tới cửa, còn không quên thay họ đóng cửa phòng lại.

" Hai cậu mau vào đây ngồi đi, đứng ngây ra đó làm gì??? " Lệ Nhi cười tươi nói.

" Lệ Nhi....cậu... " Lăng Tịnh Hà ngơ ngác trước sự chuyển biến của cô bạn thân.

" Làm gì mà cả hai cậu lại trố mắt ra nhìn tớ thế kia??? Bộ các cậu không hy vọng tớ phấn chấn lên à??? Đặc biệt là cậu đó, Tưởng Tuyết Dung!!! Đây không phải là những gì mà cậu muốn sao??? Cho nên mấy ngày trước mới mắng tớ một trận như thế, thậm chí còn tát tớ một cái rất đau, cậu có biết không??? Từ nhỏ đến giờ kể cả cha mẹ tớ cũng chưa từng đánh tớ như thế. " nói đến đây, Tần Lệ Nhi không khỏi trề môi, gương mặt phụng phịu, nũng nịu ai oán.

Làm cho Tuyết Dung cảm tưởng dường như mình xuống tay đánh cô ấy như vậy là một tội lỗi rất lớn không bằng.

" Lệ Nhi!!! " Lăng Tịnh Hà vui mừng, ôm chầm lấy bạn thân, rốt cuộc bạn của cô cũng trở lại rồi.

Tuyết Dung cũng tiến lại gần, choàng tay ôm lấy hai cô bạn mình. Cả ba ôm chầm lấy nhau, vừa khóc vừa cười. 'Thiên ngôn vạn ngữ', cũng không cần thiết phải nói thêm điều gì nữa cả. Một cái ôm này, đủ để nói lên tình bạn thân thiết của bọn họ.

Bên ngoài phòng bệnh, Tần phụ, Tần mẫu đứng đó, nhìn vào khung cảnh bên trong cũng không khỏi cười vui vẻ. Rốt cuộc con gái của họ đã có thể trút được khúc mắc và làm lại từ đâu. Họ cũng vui mừng thay cho Lệ Nhi, vì con gái của mình có được những người bạn tốt như thế.

________________________

" Tuyết Dung, cậu đang ở đâu thế??? " đầu bên kia điện thoại vang lên giọng của Lăng Tịnh Hà.

" Mình đang trên đường đến trường của Lệ Nhi. Hôm nay mình xong việc sớm, nên mình sẽ đến đón cô ấy, sau đó về nhà luôn. " Tuyết Dung vừa lái xe, vừa mỉm cười trả lời điện thoại.

" Vậy à, cũng được, mình sẽ xuống siêu thị mau ít đồ. Tối nay chúng ta sẽ ăn lẩu nha??? " Lăng Tịnh Hà bên kia đầu dây, giọng nói vui vẻ hỏi.

" Được, thế có cần mình mua thêm gì không??? " 'Lẩu?? Không sai, đã lâu rồi không ăn.' Tuyết Dung trong đầu thầm nghĩ.

" Không cần, mình đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Cậu chỉ việc đi đón Lệ Nhi và chở cậu ấy cùng về là được rồi. "

" Vậy được, nếu vậy mình tắt điện thoại đây. "

" Hảo, nhanh về nha, mình chờ hai người. "

" Được. " Tuyết Dung mỉm cười, tắt điện thoại.

Tính ra kể từ ngày Lệ Nhi ra viện đến nay thì đã được ba tháng rồi. Sau khi xuất viện, Lệ Nhi cũng đã đi làm lại. Tần phụ và Tần mẫu trong suốt thời gian qua đã vất vả rất nhiều, nên dưới sự khuyên bảo của cả ba cô gái, họ cũng đã đồng ý tạm gác mọi việc, cùng nhau dắt tay đi du lịch.

Ban đầu, họ cũng không an tâm để Lệ nhi ở lại một mình. Nhưng mà sau khi Tịnh Hà đưa ra ý kiến, cô ấy và Tuyết Dung sẽ cùng dọn đến ở chung với Lệ Nhi, thì Tần phụ và Tần mẫu mới yên tâm. Trải qua chuyện lần này, đối với hai cô gái, giờ đây Tần phụ và Tần mẫu đã không còn xem họ là bạn thân con gái mình nữa, mà đã xem họ như con gái ruột của mình rồi. Thế là một bữa tiệc nho nhỏ nhận con nuôi đã được diễn ra, cho nên bây giờ họ hoàn toàn tin tưởng và an tâm mà cùng nhau đi hưởng thụ thế giới của hai người.

Cả hai vốn chỉ có ý định đi gần trong khu vực Châu Á. Nhưng dưới sự nhiệt tình giới thiệu, cộng thêm sự sắp xếp ổn thỏa của Tuyết Dung, cả hai đã chuyển sang đi vòng quanh Châu Âu. Nguyên nhân ư??? Chỉ vì ở Châu Âu, Tuyết Dung có rất nhiều bạn bè, và tất cả họ đều rất nhiệt tình và sẵn lòng làm hướng dẫn viên cho cha mẹ nuôi của Tuyết Dung. Thế nên có lẽ trong vòng ba tháng tới, Tần phụ cùng Tần mẫu cũng chưa chắc sẽ quay về T thị.

________________________

Tần Lệ Nhi, năm nay hai mươi lăm tuổi, là giáo viên trường tiểu học Hồng Quang. Mấy tháng trước vì chuyện riêng nên nhập viện, chỉ mới đi dạy lại năm ngày nay.

" Lệ Nhi!!! " Tuyết Dung chạy xe vào bãi đỗ xe của trường. Sau đó, cô tiến vào trong tìm, thì mới thấy Lệ Nhi đang đứng ngoài cửa lớp cùng một cô bạn nhỏ, liền lên tiếng gọi.

Tần Lệ Nhi cùng cô bạn nhỏ đứng bên kia, nghe tiếng gọi thì cùng quay đầu lại nhìn.

" Tuyết Dung. " Lệ Nhi cười, lên tiếng trả lời.

" Tại sao cậu lại đến đây??? " Lệ Nhi thắc mắc.

" Tớ xong việc sớm, nên ghé qua đón cậu luôn. Cô bạn nhỏ này là ai thế ??? " Tuyết Dung chú ý đến cô bé từ nãy giờ cứ nhìn mình chằm chằm, lên tiếng hỏi han.

" Đây là An Tuyết Nhi, học sinh lớp mình. Đáng lý ra thì vào giờ này mọi hôm, ba của bé đã đến đón. Nhưng hôm nay đột nhiên An tiên sinh có việc bận, nên nhờ mình xem hộ con bé một lát. An tiên sinh sẽ nhanh chóng sắp xếp công việc và đến ngay." Lệ Nhi nhẹ nhàng đáp.

" Thì ra là thế. Nhưng mà cứ đứng đây ở đây cũng hơi bất tiện. Hay là vầy, đối diện trường có một tiệm kem, cả ba chúng ta cùng ra đó vừa ăn kem, vừa chờ thế nào??? " Tuyết Dung nhiệt tình đề nghị.

" Tuyết Nhi, ý con thì sao??? " Lệ Nhi nhìn xuống, hỏi ý kiến của cô bạn nhỏ.

" Cô ơi, tên của cô cũng có một chữ Tuyết sao??? Tuyết trong tên của con có nghĩa là hoa tuyết, thế còn cô thì sao??? " cô bạn nhỏ hồn nhiên, nhìn Tuyết Dung hỏi.

Tuyết Dung nhất thời ngơ ngác trước câu hỏi kia, nhưng sau vài giây đã lấy lại tinh thần, mỉm cười trả lời.

" Vậy sao??? Thật là trùng hợp, mẹ của cô vốn rất thích hoa tuyết, nên từ Tuyết trong tên của cô cũng có nghĩa là hoa tuyết. Nói vậy thì xem ra chúng ta đúng là có duyên nha. Thế bây giờ con có thể cho cô có vinh hạnh mời người bạn nhỏ có duyên với mình này, một ly kem được không nào??? "

" Dạ được!!! " An Tuyết Nhi gật đầu, mỉm cười.

Tuyết Dung cùng Lệ Nhi thấy vậy thì nhìn nhau cười. 'Trẻ con ngày nay đúng là rất thông minh a.'.

Sau đó, cả ba cùng sang tiệm kem đối diện trường học, vừa ăn vừa chờ cha của Tuyết Nhi đến đón. Nhưng Tuyết Dung cùng Lệ Nhi đều không phát hiện, khi nãy trong mắt An Tuyết Nhi ánh lên một tia tính toán, nhưng rất nhanh đã biến mất. Thay vào đó là một ánh mắt vô tư trong sáng, rất dễ khiến cho người ta yêu thích, nhưng cũng dễ dàng mắc bẫy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương