Cảm Ơn Cậu
-
Chương 4
Ngay bây giờ, tớ đang nhớ về cậu, không chỉ lúc này, mà từ khi cậu xuất hiên trong cuộc đời tớ, rất nhiều câu hỏi tớ muốn cậu trả lời.
Tuổi 16, tớ khẳng định rằng, tớ có tình cảm với cậu! Nhớ cậu càng nhiều, tình yêu cũng lớn lên.
Sao cậu lại khóc?
Ai làm cậu buồn?
Cậu tên gì? Ở đâu? Bao nhiêu tuổi?
Tớ làm bạn cậu được không?
Cậu ghét tớ hay sao mà bỏ chạy?
Bao nhiêu câu hỏi, lời giải đáp, tớ vẫn chưa tìm được. Ôm chiếc kẹo, tớ muốn quên đi cậu!
Sao cậu dám khiến tớ yêu cậu?
Sao cậu dám làm mà chạy đi, để tớ nhớ cậu?
Sao không để lại cho tớ một chút dấu hiệu nào vè cậu?
Cậu sống ra sao, tốt không?
Nhớ tớ chứ?
Bao nhiêu câu hỏi, lời giải đáp, tớ vẫn chưa tìm được. Ôm chiếc kẹo, tớ muốn quên đi cậu lần nữa!
Thế nhưng, cứ lún sâu vào, tớ càng khó có thể thoát ra! Cho tớ biết, làm sao để quên cậu, cho tớ biết làm sao để yêu cậu. Quên đi hay tiếp tục, cách nào tốt cho cả hai?
Hôm nay, tớ gặp lại cậu! Cậu đứng đó, trước cửa quán cafe tớ hay ngồi, bên cạnh là chiếc xe đạp điện kiểu moto. Tớ ngỡ như mơ! Đó có phải cậu? Nghĩ đi nghĩ lại, phải, đó là cậu! Là người cho tớ những rung động đầu đời! Tớ không dám ra gặp cậu, tớ quyết định, đi lên phía trước, vào quán cafe, lờ như không quen cậu, để... tớ có thể ngắm cậu nhiều hơn!
Ờ, tớ đã lướt qua cậu. Còn cậu, mắt vẫn dán vào chiếc điện thoại. Tớ không biết ta là oan gia hay là gì của nhau? Do tớ liếc cậu hay sao?
Ờ, tớ đã liếc nhìn cậu. Kết cục không thể thảm hơn nữa, tớ va vào một cô gái 2 tay 2 cốc Capuchino. Nước bắn vào quần áo tớ và cô gái đó. Tớ lúng túng, cậu đã đến. Lúc đó, tớ ngỡ là mơ.
Nhưng, cậu đến. Thái độ của cậu đối với cô ấy rất từ tốn, có phần luống cuống, lo lắng. Cậu thờ ơ với tớ, cô ta và cậu đều bỏ qua khi tớ nói xin lỗi. Cậu mỉm cười với cô ta. Rồi, cậu và cô ta cũng đi, không cần tiền chuộc, không cần cốc Capu mới, phóng xe moto đi khỏi con đường này, đi khỏi tớ. Tớ đứng đó, tớ khóc. Tớ hít bụi. Tớ đứng yên, không một động tĩnh gì.
Được một lúc, tớ nín khóc. Tớ tự nói với chính mình, cười khổ.
Rằng tớ có là gì của cậu?
Rằng sao tớ phải khóc?
Rằng cậu có người yêu rồi, sao tớ cứ mơ mộng?
CẢM ƠN CẬU! Vì đã cho tớ thấy cậu không còn là một thằng con trai khóc lóc!
CẢM ƠN CẬU! Vì đã cho tớ biết cậu đang hạnh phúc!
CẢM ƠN CẬU! Vì khiến tớ không phải lo lắng về cậu nữa!
CẢM ƠN CẬU! Vì cuối cùng tớ cũng có thể quên cậu!
Tuổi 16, tớ khẳng định rằng, tớ có tình cảm với cậu! Nhớ cậu càng nhiều, tình yêu cũng lớn lên.
Sao cậu lại khóc?
Ai làm cậu buồn?
Cậu tên gì? Ở đâu? Bao nhiêu tuổi?
Tớ làm bạn cậu được không?
Cậu ghét tớ hay sao mà bỏ chạy?
Bao nhiêu câu hỏi, lời giải đáp, tớ vẫn chưa tìm được. Ôm chiếc kẹo, tớ muốn quên đi cậu!
Sao cậu dám khiến tớ yêu cậu?
Sao cậu dám làm mà chạy đi, để tớ nhớ cậu?
Sao không để lại cho tớ một chút dấu hiệu nào vè cậu?
Cậu sống ra sao, tốt không?
Nhớ tớ chứ?
Bao nhiêu câu hỏi, lời giải đáp, tớ vẫn chưa tìm được. Ôm chiếc kẹo, tớ muốn quên đi cậu lần nữa!
Thế nhưng, cứ lún sâu vào, tớ càng khó có thể thoát ra! Cho tớ biết, làm sao để quên cậu, cho tớ biết làm sao để yêu cậu. Quên đi hay tiếp tục, cách nào tốt cho cả hai?
Hôm nay, tớ gặp lại cậu! Cậu đứng đó, trước cửa quán cafe tớ hay ngồi, bên cạnh là chiếc xe đạp điện kiểu moto. Tớ ngỡ như mơ! Đó có phải cậu? Nghĩ đi nghĩ lại, phải, đó là cậu! Là người cho tớ những rung động đầu đời! Tớ không dám ra gặp cậu, tớ quyết định, đi lên phía trước, vào quán cafe, lờ như không quen cậu, để... tớ có thể ngắm cậu nhiều hơn!
Ờ, tớ đã lướt qua cậu. Còn cậu, mắt vẫn dán vào chiếc điện thoại. Tớ không biết ta là oan gia hay là gì của nhau? Do tớ liếc cậu hay sao?
Ờ, tớ đã liếc nhìn cậu. Kết cục không thể thảm hơn nữa, tớ va vào một cô gái 2 tay 2 cốc Capuchino. Nước bắn vào quần áo tớ và cô gái đó. Tớ lúng túng, cậu đã đến. Lúc đó, tớ ngỡ là mơ.
Nhưng, cậu đến. Thái độ của cậu đối với cô ấy rất từ tốn, có phần luống cuống, lo lắng. Cậu thờ ơ với tớ, cô ta và cậu đều bỏ qua khi tớ nói xin lỗi. Cậu mỉm cười với cô ta. Rồi, cậu và cô ta cũng đi, không cần tiền chuộc, không cần cốc Capu mới, phóng xe moto đi khỏi con đường này, đi khỏi tớ. Tớ đứng đó, tớ khóc. Tớ hít bụi. Tớ đứng yên, không một động tĩnh gì.
Được một lúc, tớ nín khóc. Tớ tự nói với chính mình, cười khổ.
Rằng tớ có là gì của cậu?
Rằng sao tớ phải khóc?
Rằng cậu có người yêu rồi, sao tớ cứ mơ mộng?
CẢM ƠN CẬU! Vì đã cho tớ thấy cậu không còn là một thằng con trai khóc lóc!
CẢM ƠN CẬU! Vì đã cho tớ biết cậu đang hạnh phúc!
CẢM ƠN CẬU! Vì khiến tớ không phải lo lắng về cậu nữa!
CẢM ƠN CẬU! Vì cuối cùng tớ cũng có thể quên cậu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook