Cẩm Nang Sinh Tồn Trong Thế Giới Quỷ Dị
-
4: Cánh Cửa Và Căn Bệnh
Sau khi thương nghị, bốn người nhất trí cho rằng nên nán lại Từ đường một chút, nếu Hà Gia thôn còn người sống khác, hơn nữa lại biết về sự tồn tại của 'cấm kỵ' thì họ nhất định sẽ đến từ đường xem lịch ngày, để biết hung cát hôm nay.
Chẳng biết đêm nay xảy ra chuyện gì, nhà nhà trong Hà Gia thôn đều đóng cửa, im ỉm không một ai bước ra khỏi nhà, càng không có ai đến từ đường xem ngày lành dữ.
Việc này vô cùng bất thường, mà bất thường đồng nghĩa với quỷ dị.
"Cậu có manh mối gì không?" Trương Dưỡng Tự hỏi trong lúc chờ đợi.
"Không.
" Ninh Triết lắc đầu, nói, "Người Hà Gia mỗi đêm canh ba đều sẽ đến từ đường xem lịch, hôm nay lại không thấy đâu, có lẽ bọn họ không còn để tâm đến việc tránh hung cát nữa, hoặc bọn họ có cách khác biết được hung cát ngày hôm nay.
Cũng có khả năng… hôm nay ở trong từ đường có nguy hiểm tiềm tàng, nên họ không dám đến.
"
"Ồ?" Trương Dưỡng Tự lộ vẻ tò mò: "Là thế à?"
"Tôi không biết, chỉ là phỏng đoán thôi" Ninh Triết dang hai tay ra.
"Nguy… nguy hiểm?" Vừa nghe đến việc trong Từ đường có thể có nguy hiểm, cả khuôn mặt Phùng Ngọc Sấu trắng bệch.
Bản thân cô ta vốn đã theo đạo Phật, sau khi tận mắt chứng kiến sự quỷ dị của Xà Thần ở trong Hà Gia thôn càng thêm run rẩy sợ hãi, làm việc gì cũng dè dặt cẩn trọng như bước trên băng mỏng.
Phùng Ngọc Sấu sợ hãi nhìn lên những tấm bia vong linh và tượng Xà Thần trên đài sen, sau đó nhìn về phía Ninh Triết với ánh mắt cầu cứu, đề nghị, "Hay là… chúng ta ra ngoài trước, đợi bên ngoài Từ đường có được không? Ở trước mặt Xà Thần lâu như vậy, chẳng phải sẽ bất kính sao?"
"Tôi cũng nghĩ vậy" Ninh Triết tán đồng, đưa mắt nhìn Trương Dưỡng Tự và Tạ Tư Ngưng: "Ý kiến của mọi người thế nào?"
"Có lý, Từ đường là nơi mà người ngoài không được bén mảng đến, huống chi lại còn ở lâu như vậy.
" Tạ Tư Ngưng cũng cho là như vậy: "Trương tổng, hay chúng ta ra ngoài đi?"
Trương Dưỡng Tự lặng lẽ nhìn Ninh Triết một cái, gật đầu: "Đi thôi!"
Bốn người rời khỏi đài sen thờ Xà Thần từ cổng chính, đứng dưới mái hiên bên ngoài cửa chính từ đường, chờ đợi.
Giữa những người xa lạ chẳng có mấy đề tài để nói, Tạ Tư Ngưng đề nghị mọi người có thể giao lưu với nhau về quá trình bị cuốn vào Hà Gia Thôn, có lẽ có thể tìm ra điểm chung nào đó, hoặc là manh mối để rời khỏi nơi này.
Phùng Ngọc Sấu lên tiếng trước: "Hôm qua, à không phải là hôm kia, tôi cùng chồng và con gái ở trọ tại một khách sạn ở trấn Cổ Bi, bởi vì ông ấy có thói quen làm việc một mình vào buổi tối, nên chúng tôi đã đặt ba phòng, ông ấy, tôi và con gái mỗi người một phòng.
"
"Khoảng 7 giờ tối, tôi pha một ít cà phê, định mang đến phòng cho chồng!.
nhưng khi tôi mở cửa phòng ông ấy, bước qua khung cửa, xuất hiện trước mắt tôi lại không phải phòng khách sạn, mà là một con hẻm nhỏ lát gạch đá xanh.
"
Phùng Ngọc Sấu sợ hãi nói: "Lúc đó, tay tôi đang nắm tay nắm cửa bằng thép không gỉ bỗng biến thành then cửa bằng đồng cũ kỹ, phía sau là một ngôi nhà lợp ngói thấp, bên trong trống rỗng, giống như tôi vừa bước ra khỏi đó.
"
Trương Dưỡng Tự gật đầu: "Tình huống của tôi cũng gần như vậy, lúc đó xe của tôi đang dừng ở một trạm xăng bên ngoài trấn Cổ Bi, tài xế đi vệ sinh, tôi bảo Tư Ngưng giúp tôi mua bao thuốc, nhưng mà đợi mãi không thấy cô ấy quay lại, nhắn tin cũng không trả lời, tôi đành phải mở cửa xe xuống tìm cô ấy.
Giây phút tôi mở cửa xe bước xuống tôi đã đến đây.
"
Tạ Tư Ngưng tiếp lời: "Tôi mua được thuốc mà Trương tổng muốn ở cửa hàng tiện lợi trong trạm xăng, nhưng lúc tôi đẩy cửa rời khỏi cửa hàng, thì dưới chân tôi đã không còn là mặt đường bê tông của trạm xăng nữa, mà là phiến đá lát trên đường Hà Gia Thôn.
"
"Trường hợp của tôi đơn giản hơn.
" Ninh Triết gật đầu: "Tôi về đến nhà cũ, đẩy cửa chính ra, sau đó thì đến đây.
"
Ánh mắt Trương Dưỡng Tự ngưng lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Là trùng hợp ngẫu nhiên hay là đều có ẩn ý? Cho dù là cửa chính nhà cũ, cửa phòng khách sạn, cửa kính tiệm tạp hóa….
.
thậm chí là cửa xe ô tô, quá trình bốn người đến Hà Gia Thôn tuy rằng không giống nhau, nhưng đều có liên quan đến ‘cửa’.
Vẻ mặt Ninh Triết vẫn điềm tĩnh, thầm nghĩ: "Đáng tiếc Lâm Chí Viễn đã chết rồi, nếu không thì có thể hỏi xem hắn ta vào đây bằng cách nào, liệu có phải hay không cũng là thông qua một cánh cửa nào đó?"
Bỗng nhiên, một góc bóng đen hiện lên trong tầm mắt của Ninh Triết rồi nhanh chóng biến mất.
"Trong con hẻm đối diện có người, hắn ta muốn bỏ chạy.
" Ninh Triết không chút do dự lấy điện thoại ra, bật đèn pin, chiếu về phía con hẻm đối diện.
Khoảng cách chiếu sáng của đèn pin điện thoại di động không xa, Ninh Triết làm vậy chỉ để truyền đạt thông tin vị trí của bóng đen kia cho những người khác một cách trực tiếp và nhanh chóng nhất, dùng lời nói để miêu tả hiệu quả quá thấp, hơn nữa dễ bị sai lệch.
Nhưng kỳ quái là, bóng đen vừa rồi còn đang định bỏ chạy sau khi nhìn thấy Ninh Triết bật đèn pin, bỗng nhiên dừng bước.
Người nọ đi về phía này hai bước, sau đó, một tia sáng trắng sáng lên từ trong tay người nọ, cũng là một chiếc đèn pin.
"Thật tốt quá, là người sống!" Phùng Ngọc Sấu thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đến gần mới phát hiện, trong con hẻm đối diện không phải chỉ có một người, mà là hai người, một nam một nữ, là hai thanh niên, thoạt nhìn tuổi còn khá trẻ, hình như còn là sinh viên đại học.
"Chào mọi người, tôi là Cố Vân Thanh.
" Nam thanh niên đầu tiên tự giới thiệu bản thân, sau đó giới thiệu người nữ thanh niên bên cạnh: "Đây là học tỷ của tôi, chúng tôi đều là sinh viên của Đại học Y khoa Cầm Châu.
"
"Tôi tên Diệp Diệu Trúc.
" Học tỷ của Cố Vân Thanh tự giới thiệu: "Mọi người cũng là bị bất ngờ cuốn vào đây sao?"
Ninh Triết khẽ gật đầu.
Trải qua một hồi trò chuyện, mọi người trao đổi thông tin của nhau cùng với giấy tờ tùy thân, Cố Vân Thanh và Diệp Diệu Trúc đều đưa ra chứng nhận thực tập của mình.
Cố Vân Thanh và Diệp Diệu Trúc đều là bác sĩ thực tập, Đại học Y khoa Cầm Châu vẫn luôn có truyền thống cho sinh viên xuống vùng sâu vùng xa để tích lũy kinh nghiệm thực tập ở các phòng khám nhỏ, giống như chương trình hỗ trợ giáo dục, mà nơi thực tập của hai người họ là điểm y tế cố định ở trấn Cổ Bi.
Cũng giống như bốn người Ninh Triết, Cố Vân Thanh và Diệp Diệu Trúc lần lượt đến đây sau khi đẩy cửa phòng khám và hiệu thuốc.
"Quả nhiên có liên quan đến cửa.
" Suy đoán trong lòng Ninh Triết càng thêm chắc chắn: "Nếu tất cả chúng ta đều đi vào Hà Gia thôn từ ‘cửa’, vậy có nghĩa là, ở nơi nào đó trong thôn trang này cũng ẩn giấu một cánh cửa có thể khiến chúng ta rời khỏi thế giới kỳ dị này để trở về hiện thực sao?"
"Không chắc chắn, nhưng có khả năng.
" Trương Dưỡng Tự đồng ý với suy đoán của hắn.
Trương Dưỡng Tự lại hỏi Diệp Diệu Trúc: "Hai người hẳn là biết sự tồn tại của cát hung và kiêng kỵ, nhưng tại sao hai người không vào từ đường xem hoàng lịch mà lại trốn trong con hẻm đối diện?"
Diệp Diệu Trúc lắc đầu: "Chúng tôi không dám vào.
"
Cố Vân Thanh cũng nói: "Người Hà gia ngày thường mỗi ngày đều đúng giờ đến từ đường xem hoàng lịch, kiểm tra cát hung, nhưng hôm nay bọn họ một người cũng không đến, mọi người có biết vì sao không?"
"Vì sao?" Phùng Ngọc Sấu vội vàng hỏi.
Cố Vân Thanh hít sâu một hơi, nói: "Tôi cũng là nghe lén hai người lớn tuổi trong thôn trò chuyện nói… là, Xà Thần bị bệnh, hôm nay là ngày phát bệnh của Ngài ấy.
"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook