Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
-
Chương 283: Không Đề
Tiêu Yên trầm mặc, nàng hiểu ý của Phượng Húc, nhưng…lúc này nàng nửa bước cũng khó đi, không có khả năng tra ra chân tướng, cho dù Lý Tiêu giúp đỡ, chỉ cần Mai quý phi duỗi tay ngăn cản, Lý Tiêu chũng chẳng làm được gì.
Nhưng Phượng Húc lại không giống, hắn có năng lực, có thực lực, nếu thực lòng giúp nàng, ngược lại nàng có thể tìm đường sống duy nhất.
PHƯợNG HÚC thấy Tiêu Yên bắt đầu dao động, liền nói tiếp: “Chẳng phải nàng nói vận may của mình rất tốt sao? Vậy chúng ta lại đánh cuộc tiếp, lúc này… là sự tín nhiệm của nàng với bổn vương.”
“Được, chúng ta đánh cuộc ván này.”
PHƯợNG HÚC rời khỏi, Tiêu Yên đóng cửa lại, xoay người yên lặng ngồi trên ghế dựa, nhấc chén trà đã lạnh lên uống cạn, trong cổ tràn ngập vị chua chát.
Đặt ly xuống, vui vẻ nói: “Này, định trốn đến khi nào hả.”
Lệnh Hồ Cẩm Y nhảy từ xà nhà xuống, hồng y tỏa sáng nhẹ nhàng, đáp đất không tiếng động giống như tiên trên trời phủ xuống.
Nhìn y như vậy Tiêu Yên thật là hâm mộ, có thân thủ tốt như vậy không sợ bị chèn ép.
Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn vẻ mặt mê man của Tiêu Yên, tức giận dâng lên: “mất hứng, sao lại cười?”
“Không cười chẳng lẽ khóc? Lại đây ngồi.” Tiêu Yên ngoắc tay với y.
Lệnh Hồ Cẩm Y đứng im, gò má đỏ bừng tức giận: “Nam nhân kia là ai?”
Nét mặt cùng giọng điệu của y, giống như là bắt được thê tử trèo tường, ở trước mặt thê tử tra khảo tên “gian phu” là ai?
Lệnh Hồ Cẩm Y vẫn luôn ở trong phòng, nhìn Tiêu Yên cười nói với Phượng Húc, nàng như vậy, cậu chưa từng thấy bao giờ.
Lệnh Hồ Cẩm Y rất tức giận, rất rất tức giận, cậu không muốn Tiêu Yên cười với người khác, tuyệt đối không thích nàng ngồi cạnh người khác, cậu chỉ muốn ôm nàng cả ngày, không cho bất kì ai đụng tới.
Cậu muốn giết Phượng Húc, nhưng đây là phòng của nàng, dính máu không tốt.
“Hôn phu của ta.” Tiêu Yên suy nghĩ một chút rồi nói thật.
Nàng biết Lệnh Hồ Cẩm Y hẳn là thích nàng, nhưng nàng lại giả vờ như không biết, vì mục đích của mình, thỉnh thoảng còn câu dẫn y, yên tâm thoải mái hưởng dụng Thích của y, lại không chịu trả một chút thật lòng.
Nữ nhân như nàng chính là nữ nhân xấu xa trong mắt người đời, hồ ly tinh, lẳng lơ dâm đãng…
Nhưng Phượng Húc lại không giống, hắn có năng lực, có thực lực, nếu thực lòng giúp nàng, ngược lại nàng có thể tìm đường sống duy nhất.
PHƯợNG HÚC thấy Tiêu Yên bắt đầu dao động, liền nói tiếp: “Chẳng phải nàng nói vận may của mình rất tốt sao? Vậy chúng ta lại đánh cuộc tiếp, lúc này… là sự tín nhiệm của nàng với bổn vương.”
“Được, chúng ta đánh cuộc ván này.”
PHƯợNG HÚC rời khỏi, Tiêu Yên đóng cửa lại, xoay người yên lặng ngồi trên ghế dựa, nhấc chén trà đã lạnh lên uống cạn, trong cổ tràn ngập vị chua chát.
Đặt ly xuống, vui vẻ nói: “Này, định trốn đến khi nào hả.”
Lệnh Hồ Cẩm Y nhảy từ xà nhà xuống, hồng y tỏa sáng nhẹ nhàng, đáp đất không tiếng động giống như tiên trên trời phủ xuống.
Nhìn y như vậy Tiêu Yên thật là hâm mộ, có thân thủ tốt như vậy không sợ bị chèn ép.
Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn vẻ mặt mê man của Tiêu Yên, tức giận dâng lên: “mất hứng, sao lại cười?”
“Không cười chẳng lẽ khóc? Lại đây ngồi.” Tiêu Yên ngoắc tay với y.
Lệnh Hồ Cẩm Y đứng im, gò má đỏ bừng tức giận: “Nam nhân kia là ai?”
Nét mặt cùng giọng điệu của y, giống như là bắt được thê tử trèo tường, ở trước mặt thê tử tra khảo tên “gian phu” là ai?
Lệnh Hồ Cẩm Y vẫn luôn ở trong phòng, nhìn Tiêu Yên cười nói với Phượng Húc, nàng như vậy, cậu chưa từng thấy bao giờ.
Lệnh Hồ Cẩm Y rất tức giận, rất rất tức giận, cậu không muốn Tiêu Yên cười với người khác, tuyệt đối không thích nàng ngồi cạnh người khác, cậu chỉ muốn ôm nàng cả ngày, không cho bất kì ai đụng tới.
Cậu muốn giết Phượng Húc, nhưng đây là phòng của nàng, dính máu không tốt.
“Hôn phu của ta.” Tiêu Yên suy nghĩ một chút rồi nói thật.
Nàng biết Lệnh Hồ Cẩm Y hẳn là thích nàng, nhưng nàng lại giả vờ như không biết, vì mục đích của mình, thỉnh thoảng còn câu dẫn y, yên tâm thoải mái hưởng dụng Thích của y, lại không chịu trả một chút thật lòng.
Nữ nhân như nàng chính là nữ nhân xấu xa trong mắt người đời, hồ ly tinh, lẳng lơ dâm đãng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook