Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
-
Chương 281: Nàng Cứ An Tâm Ở Trường Xuân Cung, Tất Cả Có Bản Vương Lo
“Khụ khụ… bản vương không có liên can gì với nàng ta, nàng đừng suy đoán lung tung.” Sau khi nói xong Phượng Húc lại hối hận, sao hắn phải giải thích chứ, có quan hệ với Lâu Tâm Nguyệt hay không liên quan gì tới nàng.
Tiêu Yên cười như không cười nhìn Phượng Húc, không liên quan… không liên quan mà vì muốn làm lão bà của ngươi khiến người ta không từ thủ đoạn gì?
“Phải không? Sao ta nghe nói, người ta thề không phải ngươi không gả.”
Giống như sợ bị hiểu lầm, Phượng Húc lập tức phản bác: “Đó là chuyện của nàng ta, thề hay không, liên can gì bổn vương.”
Tiêu Yên nhún vai, đem đề tài dời đến thị thiếp của hắn: “Ở đất phong ngươi có bao nhiêu thị thiếp?”
“Nàng hỏi những thứ này làm gì?” Phượng Húc sửng sốt, lại có điểm chột dạ, đúng là ở đất phong hắn có rất nhiều thị thiếp, khoảng… hình như, có bảy tám người nhỉ.
Tiêu Yên nhìn nét mặt hắn là biết, người này nhất định có không ít vợ bé.
“Tại sao á, đương nhiên là chuẩn bị sẵn sàng để gia đấu, đừng có nói là mấy người tiểu thiếp của ngươi bình thường không ghen tỵ, không giở thủ đoạn tranh thủ tình cảm?”
“Các nàng chẳng qua chỉ là thị thiếp thôi, có tranh như thế nào, cả đời cũng không thể bò lên vị trí vương phi.”
“Thị thiếp? ta nói cho ngươi biết không nên xem thường nữ nhân, có biết trước khi tiến cung ta trải qua như thế nào không?”
Tiêu Yên không nhìn hắn, vẫn cứ nói: “Trước khi vào cung, cuộc sống mỗi ngày của ta là đề phòng thị thiếp cùng thứ nữ của cha ta, chỉ sợ lơ là một chút sẽ bị giết chết.
Mẫu thân ta mất sớm, không có ai bảo vệ cho nên từ khi ta có thể nhớ là bắt đầu đấu với bọn họ, chẳng qua ta là người thắng cuối cùng, đáng tiếc… ta không nhìn thấy cảnh bọn họ chết cháy.”
Rõ ràng thân thế đau lòng như thế, Tiêu Yên lại nói như thể rất kiêu ngạo, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Ái thiếp diệt thê?”
Phượng Húc không phải không nghe ra tư vị, đột nhiên hắn hiểu, vì sao tính tình nàng không chịu mềm yếu.
“Nếu không ngươi cho rằng vì cái gì, chuyện như vậy rất nhiều cho nên ta có bóng ma với thị thiếp, vì vậy… tốt nhất ngươi đàng hoàng nói cho ta biết, mấy tiểu thiếp của ngươi tính tình như thế nào, ai được sủng ái ai không.
Tốt nhất là nên thành thật, nếu không các nàng mạo phạm ta, đừng hi vọng ta nể mặt ngươi mà xuống tay lưu tình.”
Tiêu Yên cười như không cười nhìn Phượng Húc, không liên quan… không liên quan mà vì muốn làm lão bà của ngươi khiến người ta không từ thủ đoạn gì?
“Phải không? Sao ta nghe nói, người ta thề không phải ngươi không gả.”
Giống như sợ bị hiểu lầm, Phượng Húc lập tức phản bác: “Đó là chuyện của nàng ta, thề hay không, liên can gì bổn vương.”
Tiêu Yên nhún vai, đem đề tài dời đến thị thiếp của hắn: “Ở đất phong ngươi có bao nhiêu thị thiếp?”
“Nàng hỏi những thứ này làm gì?” Phượng Húc sửng sốt, lại có điểm chột dạ, đúng là ở đất phong hắn có rất nhiều thị thiếp, khoảng… hình như, có bảy tám người nhỉ.
Tiêu Yên nhìn nét mặt hắn là biết, người này nhất định có không ít vợ bé.
“Tại sao á, đương nhiên là chuẩn bị sẵn sàng để gia đấu, đừng có nói là mấy người tiểu thiếp của ngươi bình thường không ghen tỵ, không giở thủ đoạn tranh thủ tình cảm?”
“Các nàng chẳng qua chỉ là thị thiếp thôi, có tranh như thế nào, cả đời cũng không thể bò lên vị trí vương phi.”
“Thị thiếp? ta nói cho ngươi biết không nên xem thường nữ nhân, có biết trước khi tiến cung ta trải qua như thế nào không?”
Tiêu Yên không nhìn hắn, vẫn cứ nói: “Trước khi vào cung, cuộc sống mỗi ngày của ta là đề phòng thị thiếp cùng thứ nữ của cha ta, chỉ sợ lơ là một chút sẽ bị giết chết.
Mẫu thân ta mất sớm, không có ai bảo vệ cho nên từ khi ta có thể nhớ là bắt đầu đấu với bọn họ, chẳng qua ta là người thắng cuối cùng, đáng tiếc… ta không nhìn thấy cảnh bọn họ chết cháy.”
Rõ ràng thân thế đau lòng như thế, Tiêu Yên lại nói như thể rất kiêu ngạo, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Ái thiếp diệt thê?”
Phượng Húc không phải không nghe ra tư vị, đột nhiên hắn hiểu, vì sao tính tình nàng không chịu mềm yếu.
“Nếu không ngươi cho rằng vì cái gì, chuyện như vậy rất nhiều cho nên ta có bóng ma với thị thiếp, vì vậy… tốt nhất ngươi đàng hoàng nói cho ta biết, mấy tiểu thiếp của ngươi tính tình như thế nào, ai được sủng ái ai không.
Tốt nhất là nên thành thật, nếu không các nàng mạo phạm ta, đừng hi vọng ta nể mặt ngươi mà xuống tay lưu tình.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook