Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
-
Chương 274
Nhưng mà… vì sao cung nữ này lại chết.
Tiêu Yên bực bội trong lòng, không cẩn thận đụng vào đầu thi thể, cái mặt đang ngửa bỗng lệch sang trái.
Chuyện chẳng có gì, nhưng thi thể lại ói máu.
Bởi vì là tử thi cho nên màu máu rất đậm, còn mang theo vào cục máu đông.
Tiêu Yên ngây ngẩn cả người, ơ… này, sao lại hộc máu?
Tiêu Yên chỉ lo thi thể hộc máu, không nhìn thấy con ngươi Lệnh Hồ Cẩm Y đang lập lòe.
Y cởi quần áo của thi thể, lại còn đưa tay xoa hai bên ngực, ồ cũng mềm…
Bốp, y còn chưa nghĩ xong đã bị đánh vào tay, Tiêu Yên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn.
Nàng véo lỗ tai y: “Này, Lệnh Hồ Cẩm Y ngươi làm gì thế, ăn đậu hũ thi thể, ngươi có còn là người không hả?”
Dám ở trước mặt nàng sờ ngực xác chết, xem nàng như người chết hả.
Lệnh Hồ Cẩm Y ôm tay, uất ức nhìn Tiêu Yên: “Yên Yên, ta chưa có ăn đậu hũ cô ta, chỉ là ta thấy chỗ đó có kì quái.”
Tiêu Yên giận dữ: “Kì lã chỗ nào?”
Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn vẻ mặt nàng, sau đó nắm ống tay áo nàng, nói: “Ngũ tạng cô ta, giống như vỡ nát?”
Tiêu Yên giật mình, vội vàng nhìn ngực thi thể, màu da cũng không có gì khác thường.
“Vỡ nát? Thật không? Nhìn không ra.”
Lệnh Hồ Cẩm Y là võ học tông sư, nói: “Ta mới kiểm tra, lục phủ ngũ tạng cô ta bị dập hết rồi.”
Tiêu Yên xem qua tiểu thuyết kiếm hiệp, cũng xem qua phim truyền hình cổ trang, nếu nói ngũ tạng bị thương, vậy là nội thương.
Lệnh Hồ Cẩm Y thấy Tiêu Yên vẫn nhíu mày khó hiểu như cũ, giải thích thêm.
“Nhất định là có người sử dụng nội lực chưởng cách không cho nên mới vỡ ngũ tạng.”
“Nếu trúng chưởng sao trên người không có dấu vết.” Tiêu Yên kiểm tra lại thi thể, vẫn không thấy dấu vết gì.
Lệnh Hồ Cẩm Y dùng ánh mắt xem thường nhìn Tiêu Yên: “Cao thủ có thể cách không xuất chưởng.”
Tiêu Yên bực bội trong lòng, không cẩn thận đụng vào đầu thi thể, cái mặt đang ngửa bỗng lệch sang trái.
Chuyện chẳng có gì, nhưng thi thể lại ói máu.
Bởi vì là tử thi cho nên màu máu rất đậm, còn mang theo vào cục máu đông.
Tiêu Yên ngây ngẩn cả người, ơ… này, sao lại hộc máu?
Tiêu Yên chỉ lo thi thể hộc máu, không nhìn thấy con ngươi Lệnh Hồ Cẩm Y đang lập lòe.
Y cởi quần áo của thi thể, lại còn đưa tay xoa hai bên ngực, ồ cũng mềm…
Bốp, y còn chưa nghĩ xong đã bị đánh vào tay, Tiêu Yên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn.
Nàng véo lỗ tai y: “Này, Lệnh Hồ Cẩm Y ngươi làm gì thế, ăn đậu hũ thi thể, ngươi có còn là người không hả?”
Dám ở trước mặt nàng sờ ngực xác chết, xem nàng như người chết hả.
Lệnh Hồ Cẩm Y ôm tay, uất ức nhìn Tiêu Yên: “Yên Yên, ta chưa có ăn đậu hũ cô ta, chỉ là ta thấy chỗ đó có kì quái.”
Tiêu Yên giận dữ: “Kì lã chỗ nào?”
Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn vẻ mặt nàng, sau đó nắm ống tay áo nàng, nói: “Ngũ tạng cô ta, giống như vỡ nát?”
Tiêu Yên giật mình, vội vàng nhìn ngực thi thể, màu da cũng không có gì khác thường.
“Vỡ nát? Thật không? Nhìn không ra.”
Lệnh Hồ Cẩm Y là võ học tông sư, nói: “Ta mới kiểm tra, lục phủ ngũ tạng cô ta bị dập hết rồi.”
Tiêu Yên xem qua tiểu thuyết kiếm hiệp, cũng xem qua phim truyền hình cổ trang, nếu nói ngũ tạng bị thương, vậy là nội thương.
Lệnh Hồ Cẩm Y thấy Tiêu Yên vẫn nhíu mày khó hiểu như cũ, giải thích thêm.
“Nhất định là có người sử dụng nội lực chưởng cách không cho nên mới vỡ ngũ tạng.”
“Nếu trúng chưởng sao trên người không có dấu vết.” Tiêu Yên kiểm tra lại thi thể, vẫn không thấy dấu vết gì.
Lệnh Hồ Cẩm Y dùng ánh mắt xem thường nhìn Tiêu Yên: “Cao thủ có thể cách không xuất chưởng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook