Cẩm Nang Nuôi Dưỡng Bạo Quân
3: Hóa Ra Đây Là Trò Chơi Kinh Dị 1


Dáng vẻ của hắn bây giờ rất có sức sống, vẻ ngoài hắn vốn đã kháu khỉnh đáng yêu, bây giờ lại càng làm cho người ta thích hơn.

Nhìn hắn, lòng Đường Ninh ngứa ngáy muốn chọt vào má hắn một cái.

Vẫn chưa kịp làm, Đường Ninh đã phải nhận một cuộc điện thoại!.

Lão sếp chó má yêu cầu cô sửa bản kế hoạch gấp gấp, sáng sớm mai sẽ phải giao cho bên A.

Trong lòng Đường Ninh mắng điên cuồng: Trời ạ, bây giờ là mười một giờ đêm đó! Chuyện chó má gì thế này, kêu người ta làm như vậy còn tệ hơn cả bắt tăng ca không tính tiền nữa!Đường Ninh nói với giọng mềm mỏng: “Dạ được, cho hỏi khách hàng cảm thấy bản này có chỗ nào không vừa ý? Tôi sẽ lập tức sửa nó liền luôn.

”Công việc giống như một con quái vật miệng rộng, nhai ngốn hết tất cả “thuộc tính nhân loại” trên người Đường Ninh, khiến cô bỏ hết tất cả những vui vẻ và hạnh phúc trong cuộc sống.

Bị ép đi làm nửa tháng như người máy, cuối cùng cũng làm xong bản kế hoạch, hầu như hoàn toàn quên mất trò chơi này.


Cuối cùng cũng đợi được tới cuối tuần, Đường Ninh ngủ thẳng cẳng tới tận năm giờ chiều, khi tỉnh lại thấy hơi uể oải, nằm ì ra trên giường lướt điện thoại, tiện tay bấm vào trò chơi đó.

Sau khi tải xong đã có một đoạn chữ thuyết minh, Đường Ninh đọc nhanh như gió, phát hiện thời gian trong trò chơi đã trôi qua một năm rưỡi sau rồi.

Thị vệ yêu dấu của thái hậu chết rồi, bà ta vừa sợ vừa giận, thế nhưng cái chết của Tiết Du kia cực kỳ kỳ lạ, chuyện này náo động rất lớn, mà tiểu hoàng đế là người đáng nghi nhất, điều này khiến cho thái hậu rất e dè: Cho rằng có thế lực hắc ám trong bóng tối nào đó đang âm thầm giúp đỡ tiểu hoàng đế.

Vì để tìm ra thế lực hắc ám Đường Ninh, thái hậu không động tới tiểu hoàng đế, dù sao đó cũng là đứa trẻ quái gở không để ý người khác, bản thân cũng không có tính uy hiếp gì.

Trong trò chơi, tiểu hoàng đế đang thượng triều.

Hắn nhàm chán ngồi trên long ỷ, cái bình phong ngăn cách sau lưng chính là Thánh Từ hoàng thái hậu phong hoa tuyệt đại đang buông rèm nhiếp chính.

Mà bên dưới đứng đầy một đám đại thần đang chen chen lấn lấn, xem ra là lại cãi nhau, trong giọng nói cũng mang chút kích động.

Mặc dù đây chỉ là một vở kịch nhưng Đường Ninh lại không khóa thị giác của người khác, cô có thể tự do hoạt động, tùy ý đi lại, nhìn thấy đại thần nào hơi có nhan sắc một chút thì sẽ ngừng lại ngắm nghía một chút.

Đáng tiếc phần lớn các đại thần trong triều đều là những ông già, dẫn đầu trong đó là Quang Lộc đại phu, lão đầu bi phẫn thê lương dập đầu bảo “Lão thần sai rồi!”Đường Ninh chọt chọt vào mặt ông ta, điều tra nghiên cứu về người này một chút.

Hiển nhiên đại thần này rất có thế lực, ông ta khóc lên như thế, khiếnnhững người còn lại cũng không tiếp tục lên tiếng nữa, ngoại trừ một tiếng động không đúng lúc: “Ha ha!”Quang Lộc đại phu bi thống như thế, tiểu hoàng đế lại cười thất thanh trên long ỷ.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lúng túng nhìn Tạ Hành Dã đang ngồi ngay ngắn phía trên, Đường Ninh cũng nhịn không được mà nhìn sang.

Chỉ là cô phải xoay chuyển thị giác nên có hơi choáng váng, chuyển đến mấy lần mới định hướng được về phía tiểu hoàng đế được.

Tạ Hành Dã nhìn về phía cô, thưởng thức dáng vẻ đần độn đứng tại chỗ xoay vòng của cô sau đó vui vẻ cười ha ha.


A.

Tiểu hoàng đế có thể thấy được nhân vật của cô.

Đồng thời, Đường Ninh cũng để ý tới trên đầu tiểu hoàng đế có một cột Giá Trị Minh Quân.

Hệ thống nói rõ: “Khi giá trị minh quân đạt đến một trăm, lúc đó vương triều đã an ổn, đã vượt qua ải trong trò chơi, sẽ được ban thưởng.

Trước mắt, giá trị minh quân của hoàng đế là: -1Sao còn có chuyện số âm nữa.

Chờ khi tiểu hoàng đế cuối cùng không còn cười nữa, khuôn mặt buồn thương của Quang Lộc đại phu đã đỏ bừng lên, trợn to đôi mắt hôn mê bất tỉnh.

Trên triều đình hỗn loạn lung tung, Đường Ninh đi đến bên người tiểu hoàng đế, ấn mở khung chat chào hỏi: “Đã lâu không gặp.

”Thời gian trong trò chơi đã trôi qua một năm rưỡi, cũng không biết tên nhóc này có nhớ cô hay không.

Quả nhiên, Tạ Hành Dã cũng không đáp lại cô mà chỉ không kiên nhẫn phất tay tuyên bố hạ triều, trực tiếp xuyên qua người cô đi xuống.


Đường Ninh đau đầu, muốn bồi dưỡng tên nhóc kiêu ngạo này thành minh quân, thật sự là nhiệm vụ trọng đại.

Cô cất điện thoại, ung dung chậm rãi rời khỏi giường đi rửa mặt, chờ khi trở lại thì trên triều đình đã chẳng còn một ai.

Cô kiểm tra bản đồ, đi vòng vòng đến trước Từ Ninh cung.

Thánh Từ hoàng thái hậu đang tựa vào trên giường mỹ nhân, một cung nữ đang đấm bóp chân cho bà ta, ba phen bốn bận muốn nói lại thôi.

“Có gì muốn nói thì cứ nói đi.

” Thánh Từ thản nhiên thả Phật kinh trong tay xuống: “Ai gia ghét nhất là nhìn cái dáng vẻ nhăn nhăn nhó nhó.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương