Cục phó cục cảnh sát thành phố S Đan Cảnh Xuyên mặc dù nửa đêm bị người nào đó sai đi làm việc, thế nhưng hiệu suất làm việc hắn vẫn cực kỳ cao, ngay ngày hôm sau Trần Uyên Sam đã nhận được tin từ hắn, nhanh chóng đi tới thị trấn G.

Vì vậy bạn Nghiêm tự cho là tài chạy trốn của mình không chê vào đâu được thì mới đến ngày thứ tư cô ở thị trấn G này, Trần đại tổng giám đốc đã tìm được đến đây, đã thế câu nói đầu tiên khi gặp lại nhau thật sự làm cô muốn cho anh một đấm.

"Mẹ kiếp, anh mới khác người!" Trong nháy mắt hai người bọn họ đã thu hút rất nhiều vị khách đứng lại xem trò vui, cô thấy thế thì hất tay áo lên đi về phía trước.

Trần Uyên Sam không nhanh không chậm theo sát ở sau lưng cô, nhìn bóng lưng có vẻ đang giận dỗi của cô, đáy lòng nặng trịch theo anh suốt hai ngày nay mới được thả xuống.

Trần Uyên Sam ở Tokyo đã lâu thế nhưng anh chưa bao giờ tới thị trấn G. Lần này là vì tìm cô nên mới tới đây làn đầu tiên.

Thị trấn G yên bình này cũng có thể coi là vừa mắt anh, thế nên anh cũng không vội vã giục cô trở về, mà trực tiếp đi theo cô vào khách sạn cô đang ở, thuê một gian phòng sát vách với gian phòng của cô.

Hoàng hôn, các gian hàng bên đường đã bắt đầu mở cửa, Nghiêm Thấm Huyên xuất phát ở phía đầu đường, một loạt thức ăn như thịt xiên nướng, bánh mật, xíu mại. . . . . . Cô càn quét sạch sẽ từ đầu đường đến cuối đường.

Cô đã sớm no bụng nhưng vẫn mua thêm một xâu hồ lô, xoay người lại tìm bóng người vẫn luôn đi theo cô từ nãy giờ, đưa cho anh xâu hồ lô.

"Trần Uyên Sam anh đằng đằng là một đấng mày râu, sao lại có thể ăn ít như vậy, những bắp thịt trên người anh là từ đâu tới vậy?"

Vốn là cô muốn anh đưa tay nhận lấy xâu hồ lô, nào ngờ anh lại hơi cúi đầu xuống, trực tiếp ăn xâu hồ lô cô đang cầm trên tay.

Cô ngơ ngách nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, khuôn mặt ửng đỏ lên.

Anh cứ như vậy lặn lội tới đây tìm cô, nhìn cô ăn, nhìn cô cười, giúp cô mua đồ, không hề có vẻ khoc chịu, có lúc cô đột nhiên quay đầu lại, còn thấy anh dùng ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô.

Dưới mưa phùn của Giang Nam, người đàn ông ấy đã nhẹ nhàng bước vào tim cô.

>>>>>>

Thật ra lần này Nghiêm Thấm Huyên tới thị trấn G này là có việc, cô muốn đặt một bộ váy do Ngô thị thiết kế.

Mỗi lần tới thi trấn G thì phải nhắc đến Ngô thị, có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi để có thể đặt được đồ ở đây.

Khi đó nữ minh tinh của S thị Lật Hâm đã mặc bộ đầm do Lam Bạch của Ngô thị thiết kế để đi lên thảm đỏ của LHP Cannes, bộ đầm đó đã gây ấn tượng rất lớn với giới ddle;qd truyền thông. Sau lần đó danh tiếng của Ngô thị càng them vang dội, mỗi ngày người đều kéo tới ùn ùn, còn có người nguyện ý đầu tư cho Ngô thị mở một cửa hàng trong thành phố.

Thế nhưng Ngô thị thiết kế nên những bộ váy rung động lòng người này cũng không phải là vì tiền tài hay danh lợi, mỗi ngày chỉ chọn vài mẫu trong số rất nhiều mẫu để thiết kế, không hề quan tâm đến tiền bạc.

Thời điểm Nghiêm Thấm Huyên và Trần Uyên Sam đến Ngô thị, trời đã sẩm tối, cánh cửa nhà Ngô thị đã đóng chặt lại, làm cho Nghiêm Thấm Huyên tức đến độ thiếu chút nữa đã một cước đá văng cái cửa này ra, lúc này Trần Uyên Sam nhìn xung quanh, đưa tay vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô, ý bảo cô đi theo anh.

Cô cứ ngơ ngác đi theo anh, rẽ đến tận bảy tám lần gì đó, lúc cô hoàn hồn lại thì đã thấy mình đã đứng trước cửa sau của Ngô thị.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa, một lát sau, cửa được mở ra, một thiếu phụ bụng bự có chút kì quái ló đầu ra, còn vừa nhỏ giọng lầm bầm tại sao có thể có người tìm được tới chỗ này.

"Xin hỏi đây là Ngô thị sao?" Nghiêm thấm Huy lịch sự cười hỏi người thiếu phụ, "Xin lỗi vì đã quấy rầy cô."

Thiếu phụ nhìn cô và nhìn người đàn ông cao to anh tuấn ở sau lưng cô, ánh mắt lóe lên tia kì lạ, sau đó nghiêng người cho bọn họ đi vào.

Lúc Nghiêm Thấm Huyên chọn màu sắc của vải vóc cùng với hoa văn, thiếu phụ mới bất đắc dĩ vuốt bụng nói với bọn họ, "Nếu không phải là hai người tìm được cửa sau, tôi đã không phải vất vả thức đêm để thiết kế váy mà được nhàn nhã nghỉ ngơi rồi."

Nghiêm thấm Huyên nhìn vẻ đẹp động lòng người của người thiếu phụ, trong lòng mừng thầm vì chẳng tốn chút công sức nào mà vẫn gặp được người, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nói với người thiếu phụ, "Thật sự là khổ cực cho Ngô phu nhân rồi."

Thiếu phụ khoát tay, "Sáng mai hai người tới lấy đồ."

>>>>>>>

Sáng sớm sở thích ngủ nướng của Nghiêm Thấm Huyên cũng không thể ngăn cản được hứng thú của cô, mới hơn bảy giờ cô đã lục đục bò dậy, chạy vào phòng vệ sinh ddle;qd vừa đánh răng vừa vui vẻ ngâm nga bài hát nào đó, vốn là cô không muốn Trần Uyên Sam đi theo, cô định tự mình đi lấy váy, ai ngờ vừa mới đi ra khỏi cổng khách sạn cô đã thấy người đó đang đứng cạnh cây cầu thoải mái trò chuyên với một người.

Cô đến gần nhìn thì mới phát hiện, thì ra đó chính là ông cụ mời cô ca hát ngày hôm đó.

Ông cụ phát hiện cô đi tới, hiền lành cười gật đầu với cô một cái, sau đó xoay người đi lên thuyền.

Nghiêm Thấm Huyên ngạc nhiên nhìn người bên cạnh, có chút tức giận hỏi anh, "Tại sao ông cụ vừa nhìn thấy tôi liền chạy? Có phải anh nói xấu tôi với ông ấy không?"

Trần Uyên Sam nhìn cô, không buồn giải thích mà chỉ im lặng nhìn cô.

Ông cụ quay người lại nhìn bóng dáng của đôi nam nữ kia, nhớ tới người đàn ông lúc nãy vừa mỉm cười lễ độ với ông nói câu cảm ơn.

Cả đời ông ở thị trấn G đã gặp bao nhiêu khách qua đường, cũng đã chọn biết bao nhiêu người để cùng song ca với ông, thế nhưng ông lại cảm thấy ca khúc trong lễ hội hôm trước ông đã chọn đúng người.

Nhân dịp đó chấm dứt hết mọi tâm sự, chỉ mong cô bé kia có thể bình an hạnh phúc dưới sự che chở hết lòng của người đàn ông kia.

>>>>

Trần Uyên Sam vẫn dẫn cô đi theo con đường đến cửa sau của Ngô thị, lần này có vẻ biết là bọn họ tới, cửa mở ra một nửa, còn chưa đến gần cô đã nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên trong.

Nghiêm thấm Huyên mở cửa đi vào, thì nhìn thấy người thiếu phụ hôm qua đang bị một người đàn ông cao lớn tuấn lãng ôm vào lòng thầm thì với nhau, người phụ nữ không che dấu nổi sắc mặt vui mừng, điều đó càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô.

Nhìn thấy có người tới, lúc này thiếu phụ mới đẩy người đàn ông kia ra, đỏ mặt đi tới chỗ của bọn họ, đưa bộ váy cho Nghiêm Thấm Huyên.

"Muốn mặc thử không?" Thiếu phụ vén rèm của gian phòng thay đồ lên, hỏi Nghiêm Thấm Huyên.

Nghiêm thấm Huyên nghịch ngợm quay đầu lại nhìn Trần Uyên Sam, thấy anh thản nhiên ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cô liền cầm váy đi vào.

Bộ váy thật sự rất đẹp, cô thích màu tím nhạt, lại được thiết kế bởi Ngô thị, được mặc ở trên người Nghiêm Thấm Huyên thật sự làm người ta không thể dời mắt được, thiếu phụ nhìn cô một vòng, gật đầu khen ngợi.

Cô nâng làn váy nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở bên kia.

Trần Uyên Sam ngồi ở đó, khẽ cười chăm chú nhìn cô, trong mắt là tia kinh ngạc cùng với tán thưởng không thể che giấu nổi.

Cô nhẹ nhàng xoay một vòng, bỏ quần áo vào trong túi, trực tiếp mặc váy cảm ơn người thiếu phụ rồi đi về.

Đóng cửa lại, Trần Uyên Sam thấy người bên cạnh có vẻ rất vui, thế nhưng vẫn cúi đầu bối rối không biết nên làm sao với sợi dây gắn ở thắt lưng, khóe môi khẽ cong lên, kéo cánh tay cô để cho cô ngừng lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy anh nhẹ nhàng đưa tay đến sau thắt lưng của cô, lấy sợi dây kia, vòng quanh eo cô một vòng, sau đó lại vòng qua vai trái của cô, dịu dàng buộc lại.

Ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng cọ ở trên da cô, anh nghiêm túc giúp cô buộc lại sợi dây, cô nhìn gò má anh tuấn của anh, vành tai lặng lẽ ửng hồng.

Anh buông tay ra, cô không cần soi gương cũng biết, nhất định là anh buộc rất phù hợp, thế nên mới làm cho tất cả mọi người trong ngõ hẻm chăm chú nhìn cô không chớp mắt.

Anh nhíu mày, bộ dạng hết sức hài lòng, thầm lặng tuyên bố với cô gu thẩm mỹ của mình tuyệt đến mức nào.

Cô xấu hổ tức giận lườm anh một cái, nhỏ giọng nói một câu, "Nhan sắc không giết người được."

Đột nhiên bàn tay đang đặt trên vai cô của Trần Uyên Sam bỗng chuyển xuống eo cô, khẽ dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.

Cô chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy con ngươi sâu thẳm của anh thì ngượng ngùng định cúi đầu xuống, thế nhưng cô còn chưa kịp cúi đầu, anh đã hôn lên đôi môi mềm mại mê người của cô.

Cửa sau của Ngô thị nằm ở ngõ khuất, người tới đây không nhiều lắm, những giọt sương trên mái hiên chậm rãi rơi xuống, khói bếp dần dần bốc lên, khu trấn nhỏ đã bắt đầu một mới.

Thế nhưng lúc này Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ đang lờn vờn quanh bờ môi của cô, anh hôn cô một cách nồng nhiệt, cánh tay vòng quanh eo cô lại càng thêm siết chặt.

Cô chưa bao giờ hôn sâu làm cho trái tim cô đập mạnh như thế, bây giờ tai cô chỉ nghe được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình.

Lúc này Trần Uyên Sam mới dịu dàng buông cô ra, cọ mũi anh vào mũi cô, khóe miệng khẽ cười, "Em muốn dùng nhan sắc giết anh sao? Hả?"

Thanh âm mập mờ, cô bị anh nhìn càng trở nên thẹn thùng, không biết nên nói gì, hồi lâu mới lí nhí một câu, "Không nên bán nhan sắc."

Câu nói đó đã làm anh bật cười, càng ôm cô chặt hơn, "Anh không phải dựa vào việc khoe khoang nhan sắc mới đưa được mỹ nhân về nhà."

Cô xấu hổ vùi đầu vào trong ngực anh, cảm thấy rất ngọt ngào.

Nguyên nhân cô không muốn hàn gắn lại với Lục Thiêm Lịch ngoài việc hai người bọn họ thật sự đã không còn cách nào ở chung nữa, lý do còn lại đã bị Lục Thiêm Lich đoán trúng, cô đã thật sự động lòng với Trần Uyên Sam.

Biết rõ nếu ở cùng với anh, thì sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn, nguy hiểm hơn gấp tram ngàn lần; biết rõ Lục Thiêm Lịch đã dùng ba năm để dạy cho cô ddle;qd thế giới biến ảo vô thường, làm cho người như Lục Thiêm Lịch cũng có thể thay đổi, chứ đừng nói tới người như Trần Uyên Sam sẽ như thế nào.

Tuy nhiên cô đã cảm động, anh ngàn dặm xa xôi tới thị trấn G tìm cô, luôn ở bên cạnh cô khi cô cần, cuối cùng cô đã quyết định sẽ đi cùng anh, cho dù có bao nhiêu khó khăn bất trắc, cô cũng sẽ không hối hận.

>>>>>>.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương