Cảm Mến Không Sợ Muộn
-
Chương 10
Mới uống được mấy ly rượu, Nghiêm Thấm Huyên đã cảm thấy như xuất hiện thêm mấy đầu trọc đứng trước mặt cô, từ một biến thành bốn, từ bốn lại biến thành mười, đầu cô bắt đầu cảm thấy đau nhức, lúc này bên tai lại mơ hồ nghe được giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng của ai đó, trong chốc lát những người đứng bên cạnh đều quay sang tạm biệt cô rồi đi ra ngoài, cô cố gắng mở mắt, liền nhìn thấy được bóng dáng của mấy nữ phục vụ đang tiến tới đây.
Kha Khinh Đằng đã sớm đi về, Trần Uyên Sam ngồi bên cạnh nói với cô, "Bây giờ đã muộn rồi nên tôi gọi bọn họ đến đưa cô về, đến sáng sớm ngày mai tôi sẽ đưa cô về."
Bây giờ cô thật sự rất mệt nên phất tay với anh xong, liền theo mấy nữ phục vụ đi ra ngoài.
Buổi sáng lúc Nghiêm Thấm Huyên tỉnh lại, chỉ cảm thấy nằm trên cái giường này thực thoải mái, cô duỗi lưng một cái, mở mắt ra nhìn đồng hồ trên đường đã chỉ 12 giờ mới lười biếng bò dậy.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô mới vừa rót chén nước liền nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại, mở ra xem thì thấy là tin nhắn của Trần Uyên Sam, nói cô nếu tỉnh rượu rồi thì đi ăn cơm, ăn xong sẽ cùng nhau trở về, còn nói đã sai người đưa thuốc giải rượu để ở trước cửa phòng cô.
Cô để điện thoại di động xuống bàn rồi ra mở cửa, quả nhiên thấy trên sàn nhà ở cạnh cửa có thuốc giải rượu, nàng cầm thuốc giải rượu lên rồi quay trở về gian phòng, trong lòng chợt thấy vừa có chút buồn cười lại vừa ấm áp.
Lúc cô tới sảnh, xa xa đã nhìn thấy Trần Uyên Sam đang ngồi cạnh bàn ăn thong thả nhàn nhã dùng bữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên gò má của anh, quả thực dieendaanleequuydonn là anh tuấn giống như hoàng tử từ trong truyện tranh bước ra. Trong nháy mắt Nghiêm Thấm Huyên bị chính ý nghĩ của mình làm cho nổi cả da gà, khẽ đưa mắt nhìn xung quanh.
Hoàng tử ư, không phải khủng bố đã là tốt lắm rồi.
Cô đi tới kéo chiếc ghế đối diện anh rồi ngồi xuống, ngáp một cái, Trần Uyên Sam thấy cô vừa mới tỉnh dậy lại bắt đầu lười biếng, đưa cho cô bình cà phê, cô mắt không ngước lên vẫn chuẩn xác tiếp được bình cà phê từ tay anh.
Hai người mặc dù không lên tiếng, thế nhưng động tác lại vô cùng ăn ý, Kim Tuấn đi vào vốn là muốn báo cáo một số chuyện với Trần Uyên Sam, thấy hai người ngồi ở bên kia vô cùng hòa hợp dùng bữa trưa với nhau, thì khẽ cười rồi lui ra ngoài.
Dùng xong bữa sáng thì đã sớm có xe chờ đưa đón, Nghiêm Thấm Huyên chào tạm biệt với phục vụ rồi bước lên xe, Trần Uyên Sam đứng ở cửa nghe Kim Tuấn báo cáo một lúc rồi cũng lên xe.
Trong xe chợt vang lên âm thanh du dương của đàn dương cầm, anh nhận điện thoại, trong lòng cô nghĩ anh nhận điện thoại của ai mà sao nghe giọng lại nhẹ nhàng đến vậy, chỉ thấy anh cầm điện thoại ôn nhu nói với cô, "Hi San nói muốn cô chủ nhật cùng đi chơi Disneyland với nó, cô có rảnh không?"
Cô nghe anh nói thế, nghĩ đến tiểu công chúa dễ thương kia, cực kỳ sảng khoái đồng ý, "Không thành vấn đề, đến lúc đó sẽ hẹn thời gian cụ thể."
>>>>>
Nghiêm Thấm Huyên vừa mới bước ra khỏi thang máy, liền nhìn đến một người đang chán nản ngồi ở trước cửa phòng cô, đầu cúi gằm xuống.
Người nọ nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thấy cô đã quay trở về, vẻ tức giận cùng với lo lắng như đã lên tới đỉnh điểm.
"Em đã đi đâu?! Đêm qua em không trở về?!" Lục Thiêm Lịch lập tức đứng lên, đi tới trước mặt cô, giọng nói có chút đáng sợ.
Cô thấy hắn kích động tới nỗi gân xanh nổi lên, câu liên quan gì tới anh vừa định nói ra liền lập tức thu lại, kiên nhẫn nói, "Đi chơi với bạn, về muộn một chút là chuyện bình thường."
"Bạn? Em lấy đâu ra bạn ở Nhật Bản? Nam hay nữ vậy?" Tay hắn bắt lấy bả vai của cô, làm cho hàng lông mày của cô nhíu lại.
"Ngươi không cần nói hai câu liền động thủ." Nàng tính khí dần dần cũng có chút lên tới, lập tức hất tay của hắn ra, "Ta bây giờ không phải là ngươi người nào, không cần thiết mọi chuyện báo cáo cho ngươi phải rõ ràng như vậy."
Lục Thiêm Lịch nhìn cô một lúc, vốn còn muốn tra hỏi thêm, thế nhưng đã kiềm chế lại được, thần sắc dieendaanleequuydonn càng ngày càng xấu đi, "Thấm Huyên. . . . . . . . . . . . Rốt cuộc anh phải làm thế nào em mớicó thể tha thứ cho anh. . . . . . . . . . . . Anh một mình lặn lội đến Nhật Bản tìm em. . . . . . Em đừng nhẫn tâm lạnh nhạt với anh như vậy. . . . . ."
Cô nghe hắn nói thế, cảm xúc hỗn độn vất vả lắm mới ném được sang một bên lại trở về, nghe hắn nói những lời như vậy, cô lại không biết nên trả lời như thế nào.
"Lục Thiêm Lịch, tôi không phải là thú cưng của anh, gọi là đến, đuổi là đi." Hồi lâu, cô nhìn hắn lái chậm rãi nói, "Tôi nhìn thấy anh là sẽ nghĩ tới những chuyện làm cho lòng tôi cảm thấy khó chịu."
Lục Thiêm Lịch nghe thấy cô nói vậy..., trầm mặc một hồi lâu, "Thấm Huyên, xem như anh cầu xin em, em có thể cho anh một ngày để chứng minh? Ngay ngày mai! Anh đã chuẩn bị cái này từ rất lâu rồi, cầu xin em."
Cô thấy hắn quần áo xộc xệch, cả người tựa như đã mệt mỏi và chán nản tới cực điểm, đầu óc hỗn loạn hò hét, trong vô thức cô gật đầu.
>>>>>>
Lần này Lục Thiêm Lịch thật sự dốc hết công sức và tấm lòng của hắn vào đó.
Sáng ngày thứ hai lúc cô vừa mới ngủ dậy, nghe thấy tiếng gõ cửa, dụi mắt rồi đi mở cửa, cảnh tượng ngoài cửa làm cho cô sợ hết hồn, chỉ thấy đứng trước cửa phòng là một cô gái Nhật Bản mặc ki-mô-nô, thấy cô thì lễ phép nói, "Tiểu thư, tôi nhận được sự ủy thác của Lục tiên sinhđưa cô tới một nơi, tôi sẽ chờ cô thay quần áo. Có được không ạ?"
Nghiêm Thấm Huyên không nghĩ được Lục Thiêm Lịch muốn giở trò gì, phí công suy nghĩ, thấy cô gái kia có ý tốt như vậy, chi bằng đi thử xem sao.
Cô gái kia dẫn Nghiêm Thấm Huyên ra khỏi khách sạn đi tới ngã rẽ, đi một hồi thì đến trước một căn phòng được trang trí cực kỳ tinh xảo.
Cô gái dịu dàng tiến lại gần cô, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàngnói cho cô biết, "Tiểu thư, đây là nơi cô cần tới."
Nghiêm Thấm Huyên chào tạm biệt cô gái, rồi mở cửa căn phòng ra.
Đập vào mắt là một đại sảnh hoa lệ, giữa đại sảnh treo một chiếc màn hình lớn.
Cô từ từ đi vào căn phòng, đại sảnh rộng không tưởng nổi, phía dưới màn hình có một chiếc ghế sa lon.
Cô ngồi lên, cầm điều khiển bật lên.
Đó là một đoạn video.
Lần đầu tiên cô và Lục Thiêm Lịch gặp mặt, thừa nhận quan hệ, những cuộc hẹn hò, ngày kỷ niệm. . . . . . Hình ảnh cứ từ từ hiện lên , có ảnh cô khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, có ảnh Lục Thiêm Lịch cõng cô nhảy ếch trước mặt bạn bè, có ảnh mọi người ở Lục gia ngồi xung quanh chúc mừng sinh nhật mẹ Lục. . . . . .
Màn hình phát bài hát cô thích nhất, vài hình ảnh, thỉnh thoảng làm cho cô bật cười, sự việc như đang được tái hiện lại trước mắt cô.
Xem được một lúc, trên màn hình nhảy ra một hàng chữ lớn, bảo cô hãy xem quyển sổ đặt bên cạnh bàn trà.
Cô quay đầu lại, trên khay trà quả thật có đặt một quyển sổ tinh xảo, cô đưa tay lấy, mở ra sau nhìn một hồi, nước mắt không kìm được liền rơi xuống.
Đó là quyển sổ Lục Thiêm Lịch tự tay viết.
Một trăm ngày yêu nhau của bọn họ, mọi kỷ niệm của bọn họ hắn đều ghi nhớ kĩ, có mấy tờ có đính hình ảnh lên. Không phải ngày nào hắn cũng viết, nhưng mỗi tháng trôi qua, cũng sẽ có vài kỷ niệm đáng giá được ghi vào đây.
Nghiêm Thấm Huyên đưa tay ngăn dòng nước mắt đang muốn trào ra, chậm rãi đọc từng trang từng trang một, thời điểm cô thấy trang cuối cùng, cô phải lấy tay che miệng lại để ngăn không cho mình khóc ra thành tiếng.
"Bà xã, quyển sổ này vốn là muốn đưa cho em trong ngày kết hôn của chúng ta, anh có thể tưởng tượng được thời điểm em đọc được nó nhất định sẽ khóc không thành tiếng, nhưng hôm nay anh phạm phải sai lầm lớn như vậy, anh thật sự không biết có còn cơ hội để được làm chồng của em nữa hay không, anh biết anh rất hèn hạ, nhưng anh chỉ có thể dùng những kỉ niệm để trói chặt em, bởi vì hôm nay trong tay anh đã nắm lấy những kỉ niệm đặc biệt của chúng ta."
Cô không phải là không muốn, nhớ lại ba năm yêu nhau của bọn họ, cô rất đau lòng, không thể thoát ra khỏi những kỉ niệm đẹp đẽ ấy.
Lúc này Lục Thiêm Lịch từ trên lầu đi xuống, đôi mắt chất chứa tình cảm sâu đậm, hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ôm bả vai của cô, nhẹ nhàng thì thầm bên ti cô, "Thấm Huyên, anh đã rất cố gắng để dành lại được tình cảm của em, cảm ơn em đã cho anh dieendaanleequuydonn một cơ hội. Về sau chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ lập tức đi đăng kí kết hôn, anh sẽ ngay lập tức cưới em về nhà, tình nguyện để cho em đè đầu cưỡi cổ."
Hắn là một người đàn ông đào hoa, cô hiểu rõ hắn, mặc dù trong lòng Nghiêm Thấm Huyên biết rõ ràng đây là phương thức làm lành ấu trĩ và cẩu huyết cỡ nào, nhưng phụ nữ vốn dễ bị làm cho cảm động.
"Thấm Huyên, anh hi vọng lúc anh trở về thành phố S, có thể đưa em trở về cùng anh. Em đừng trốn tránh anh nữa, được chứ?"
>>>>>>
Kha Khinh Đằng đã sớm đi về, Trần Uyên Sam ngồi bên cạnh nói với cô, "Bây giờ đã muộn rồi nên tôi gọi bọn họ đến đưa cô về, đến sáng sớm ngày mai tôi sẽ đưa cô về."
Bây giờ cô thật sự rất mệt nên phất tay với anh xong, liền theo mấy nữ phục vụ đi ra ngoài.
Buổi sáng lúc Nghiêm Thấm Huyên tỉnh lại, chỉ cảm thấy nằm trên cái giường này thực thoải mái, cô duỗi lưng một cái, mở mắt ra nhìn đồng hồ trên đường đã chỉ 12 giờ mới lười biếng bò dậy.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô mới vừa rót chén nước liền nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại, mở ra xem thì thấy là tin nhắn của Trần Uyên Sam, nói cô nếu tỉnh rượu rồi thì đi ăn cơm, ăn xong sẽ cùng nhau trở về, còn nói đã sai người đưa thuốc giải rượu để ở trước cửa phòng cô.
Cô để điện thoại di động xuống bàn rồi ra mở cửa, quả nhiên thấy trên sàn nhà ở cạnh cửa có thuốc giải rượu, nàng cầm thuốc giải rượu lên rồi quay trở về gian phòng, trong lòng chợt thấy vừa có chút buồn cười lại vừa ấm áp.
Lúc cô tới sảnh, xa xa đã nhìn thấy Trần Uyên Sam đang ngồi cạnh bàn ăn thong thả nhàn nhã dùng bữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên gò má của anh, quả thực dieendaanleequuydonn là anh tuấn giống như hoàng tử từ trong truyện tranh bước ra. Trong nháy mắt Nghiêm Thấm Huyên bị chính ý nghĩ của mình làm cho nổi cả da gà, khẽ đưa mắt nhìn xung quanh.
Hoàng tử ư, không phải khủng bố đã là tốt lắm rồi.
Cô đi tới kéo chiếc ghế đối diện anh rồi ngồi xuống, ngáp một cái, Trần Uyên Sam thấy cô vừa mới tỉnh dậy lại bắt đầu lười biếng, đưa cho cô bình cà phê, cô mắt không ngước lên vẫn chuẩn xác tiếp được bình cà phê từ tay anh.
Hai người mặc dù không lên tiếng, thế nhưng động tác lại vô cùng ăn ý, Kim Tuấn đi vào vốn là muốn báo cáo một số chuyện với Trần Uyên Sam, thấy hai người ngồi ở bên kia vô cùng hòa hợp dùng bữa trưa với nhau, thì khẽ cười rồi lui ra ngoài.
Dùng xong bữa sáng thì đã sớm có xe chờ đưa đón, Nghiêm Thấm Huyên chào tạm biệt với phục vụ rồi bước lên xe, Trần Uyên Sam đứng ở cửa nghe Kim Tuấn báo cáo một lúc rồi cũng lên xe.
Trong xe chợt vang lên âm thanh du dương của đàn dương cầm, anh nhận điện thoại, trong lòng cô nghĩ anh nhận điện thoại của ai mà sao nghe giọng lại nhẹ nhàng đến vậy, chỉ thấy anh cầm điện thoại ôn nhu nói với cô, "Hi San nói muốn cô chủ nhật cùng đi chơi Disneyland với nó, cô có rảnh không?"
Cô nghe anh nói thế, nghĩ đến tiểu công chúa dễ thương kia, cực kỳ sảng khoái đồng ý, "Không thành vấn đề, đến lúc đó sẽ hẹn thời gian cụ thể."
>>>>>
Nghiêm Thấm Huyên vừa mới bước ra khỏi thang máy, liền nhìn đến một người đang chán nản ngồi ở trước cửa phòng cô, đầu cúi gằm xuống.
Người nọ nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thấy cô đã quay trở về, vẻ tức giận cùng với lo lắng như đã lên tới đỉnh điểm.
"Em đã đi đâu?! Đêm qua em không trở về?!" Lục Thiêm Lịch lập tức đứng lên, đi tới trước mặt cô, giọng nói có chút đáng sợ.
Cô thấy hắn kích động tới nỗi gân xanh nổi lên, câu liên quan gì tới anh vừa định nói ra liền lập tức thu lại, kiên nhẫn nói, "Đi chơi với bạn, về muộn một chút là chuyện bình thường."
"Bạn? Em lấy đâu ra bạn ở Nhật Bản? Nam hay nữ vậy?" Tay hắn bắt lấy bả vai của cô, làm cho hàng lông mày của cô nhíu lại.
"Ngươi không cần nói hai câu liền động thủ." Nàng tính khí dần dần cũng có chút lên tới, lập tức hất tay của hắn ra, "Ta bây giờ không phải là ngươi người nào, không cần thiết mọi chuyện báo cáo cho ngươi phải rõ ràng như vậy."
Lục Thiêm Lịch nhìn cô một lúc, vốn còn muốn tra hỏi thêm, thế nhưng đã kiềm chế lại được, thần sắc dieendaanleequuydonn càng ngày càng xấu đi, "Thấm Huyên. . . . . . . . . . . . Rốt cuộc anh phải làm thế nào em mớicó thể tha thứ cho anh. . . . . . . . . . . . Anh một mình lặn lội đến Nhật Bản tìm em. . . . . . Em đừng nhẫn tâm lạnh nhạt với anh như vậy. . . . . ."
Cô nghe hắn nói thế, cảm xúc hỗn độn vất vả lắm mới ném được sang một bên lại trở về, nghe hắn nói những lời như vậy, cô lại không biết nên trả lời như thế nào.
"Lục Thiêm Lịch, tôi không phải là thú cưng của anh, gọi là đến, đuổi là đi." Hồi lâu, cô nhìn hắn lái chậm rãi nói, "Tôi nhìn thấy anh là sẽ nghĩ tới những chuyện làm cho lòng tôi cảm thấy khó chịu."
Lục Thiêm Lịch nghe thấy cô nói vậy..., trầm mặc một hồi lâu, "Thấm Huyên, xem như anh cầu xin em, em có thể cho anh một ngày để chứng minh? Ngay ngày mai! Anh đã chuẩn bị cái này từ rất lâu rồi, cầu xin em."
Cô thấy hắn quần áo xộc xệch, cả người tựa như đã mệt mỏi và chán nản tới cực điểm, đầu óc hỗn loạn hò hét, trong vô thức cô gật đầu.
>>>>>>
Lần này Lục Thiêm Lịch thật sự dốc hết công sức và tấm lòng của hắn vào đó.
Sáng ngày thứ hai lúc cô vừa mới ngủ dậy, nghe thấy tiếng gõ cửa, dụi mắt rồi đi mở cửa, cảnh tượng ngoài cửa làm cho cô sợ hết hồn, chỉ thấy đứng trước cửa phòng là một cô gái Nhật Bản mặc ki-mô-nô, thấy cô thì lễ phép nói, "Tiểu thư, tôi nhận được sự ủy thác của Lục tiên sinhđưa cô tới một nơi, tôi sẽ chờ cô thay quần áo. Có được không ạ?"
Nghiêm Thấm Huyên không nghĩ được Lục Thiêm Lịch muốn giở trò gì, phí công suy nghĩ, thấy cô gái kia có ý tốt như vậy, chi bằng đi thử xem sao.
Cô gái kia dẫn Nghiêm Thấm Huyên ra khỏi khách sạn đi tới ngã rẽ, đi một hồi thì đến trước một căn phòng được trang trí cực kỳ tinh xảo.
Cô gái dịu dàng tiến lại gần cô, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàngnói cho cô biết, "Tiểu thư, đây là nơi cô cần tới."
Nghiêm Thấm Huyên chào tạm biệt cô gái, rồi mở cửa căn phòng ra.
Đập vào mắt là một đại sảnh hoa lệ, giữa đại sảnh treo một chiếc màn hình lớn.
Cô từ từ đi vào căn phòng, đại sảnh rộng không tưởng nổi, phía dưới màn hình có một chiếc ghế sa lon.
Cô ngồi lên, cầm điều khiển bật lên.
Đó là một đoạn video.
Lần đầu tiên cô và Lục Thiêm Lịch gặp mặt, thừa nhận quan hệ, những cuộc hẹn hò, ngày kỷ niệm. . . . . . Hình ảnh cứ từ từ hiện lên , có ảnh cô khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, có ảnh Lục Thiêm Lịch cõng cô nhảy ếch trước mặt bạn bè, có ảnh mọi người ở Lục gia ngồi xung quanh chúc mừng sinh nhật mẹ Lục. . . . . .
Màn hình phát bài hát cô thích nhất, vài hình ảnh, thỉnh thoảng làm cho cô bật cười, sự việc như đang được tái hiện lại trước mắt cô.
Xem được một lúc, trên màn hình nhảy ra một hàng chữ lớn, bảo cô hãy xem quyển sổ đặt bên cạnh bàn trà.
Cô quay đầu lại, trên khay trà quả thật có đặt một quyển sổ tinh xảo, cô đưa tay lấy, mở ra sau nhìn một hồi, nước mắt không kìm được liền rơi xuống.
Đó là quyển sổ Lục Thiêm Lịch tự tay viết.
Một trăm ngày yêu nhau của bọn họ, mọi kỷ niệm của bọn họ hắn đều ghi nhớ kĩ, có mấy tờ có đính hình ảnh lên. Không phải ngày nào hắn cũng viết, nhưng mỗi tháng trôi qua, cũng sẽ có vài kỷ niệm đáng giá được ghi vào đây.
Nghiêm Thấm Huyên đưa tay ngăn dòng nước mắt đang muốn trào ra, chậm rãi đọc từng trang từng trang một, thời điểm cô thấy trang cuối cùng, cô phải lấy tay che miệng lại để ngăn không cho mình khóc ra thành tiếng.
"Bà xã, quyển sổ này vốn là muốn đưa cho em trong ngày kết hôn của chúng ta, anh có thể tưởng tượng được thời điểm em đọc được nó nhất định sẽ khóc không thành tiếng, nhưng hôm nay anh phạm phải sai lầm lớn như vậy, anh thật sự không biết có còn cơ hội để được làm chồng của em nữa hay không, anh biết anh rất hèn hạ, nhưng anh chỉ có thể dùng những kỉ niệm để trói chặt em, bởi vì hôm nay trong tay anh đã nắm lấy những kỉ niệm đặc biệt của chúng ta."
Cô không phải là không muốn, nhớ lại ba năm yêu nhau của bọn họ, cô rất đau lòng, không thể thoát ra khỏi những kỉ niệm đẹp đẽ ấy.
Lúc này Lục Thiêm Lịch từ trên lầu đi xuống, đôi mắt chất chứa tình cảm sâu đậm, hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ôm bả vai của cô, nhẹ nhàng thì thầm bên ti cô, "Thấm Huyên, anh đã rất cố gắng để dành lại được tình cảm của em, cảm ơn em đã cho anh dieendaanleequuydonn một cơ hội. Về sau chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ lập tức đi đăng kí kết hôn, anh sẽ ngay lập tức cưới em về nhà, tình nguyện để cho em đè đầu cưỡi cổ."
Hắn là một người đàn ông đào hoa, cô hiểu rõ hắn, mặc dù trong lòng Nghiêm Thấm Huyên biết rõ ràng đây là phương thức làm lành ấu trĩ và cẩu huyết cỡ nào, nhưng phụ nữ vốn dễ bị làm cho cảm động.
"Thấm Huyên, anh hi vọng lúc anh trở về thành phố S, có thể đưa em trở về cùng anh. Em đừng trốn tránh anh nữa, được chứ?"
>>>>>>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook