Cấm Luật
-
Chương 15: Cổ trùng
Vừa trở vào từ vườn sau, Lục Bảo thoáng ngạc nhiên khi thấy Mây đã tỉnh, đang ngồi ở bàn ăn gần bếp. Trông thấy Bảo, Mây không nói gì, chỉ lẳng lặng bước đến bưng nồi cháo vẫn còn bốc hơi nghi ngút xuống. Thấy vậy, anh cũng nhanh chóng lấy thêm 2 cái chén, đập vào nồi 2 quả trứng gà, vừa múc cháo đổ vào lưng chén, anh vừa len lén nhìn xem biểu hiện của Mây ra sao.
Hình như, Mây có gì đó khan khác, là Mây, nhưng không phải Mây. Anh cũng không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào, nhưng anh hi vọng là do mình.. quá nhạy cảm. Ngẫm nghĩ hồi lâu, anh quyết định lên tiếng trước: "nhìn sắc mặt cô hơi khó coi, ăn nhanh đi rồi vào nằm nghỉ.."
"Không, tôi ổn mà.."
"Ăn trái cây không.. mới hái xuống hôm qua để cúng ông bà.."
"Ừ, ăn.."
Lục Bảo vừa xoay lưng lấy con dao gọt trái cây, xoay lại đã thấy Mây đang dùng đuôi của cái muỗng múc cháo, cắm xuyên qua mỗi quả một lỗ thủng nhỏ, rồi cứ thế từ từ khoét sâu vào, moi toàn bộ ruột bên trong ra, biến chúng thành một đống bầy nhầy, nhão nhoét. Sau đó, cô lại nhét đầy ruột của quả này vào vỏ rỗng của một loại quả khác.
Nhìn Mây đang cố nhồi nhét thịt những quả ổi ruột đỏ mềm nhũn, còn lẫn đầy hạt ổi lấm chấm vào trong quả mãng cầu gai, to hơn một gang tay, khiến anh liên tưởng ngay đến một loài sinh vật ghê tởm nào đó, gai góc mọc lởm chởm khắp người, đang mang trong mình vô số ấu trùng li ti, nhun nhúc, trắng đục, trông như những con dòi nhỏ. Vừa xổ ào ra từ trong bụng mẹ cầu gai, đang chuyển mình sắp nở, lại bị Mây hung hăng nhét ngược lại trở vào trong.
Vỗ vào vai Mây, lay nhẹ, Lục Bảo hỏi: "này.. lại làm trò ngớ ngẩn gì vậy.."
"Da mịn mướt bên ngoài, thịt tanh ôi, thối rữa..", tay cô chầm chậm khoét rỗng, rồi lại nhồi nhét cho đầy toàn bộ trái cây để trên bàn, miệng cô không ngừng lẩm nhẩm, lặp đi lặp lại câu nói vô nghĩa đó, mặc kệ Lục Bảo, khiến anh thoáng chút bực mình.
Ngồi ngay xuống bên cạnh, anh nắm hai vai Mây xoay ngược về phía mình, mặt đối mặt, nhưng anh không dám hét lớn, sợ làm kinh động đến Mây, khiến hồn vía cô bay đi đâu mất lại phải khổ công tìm về, đành cố ghìm lòng mình lại, nói thật nhỏ nhẹ: "ăn no rồi, giờ đứng lên đi rửa tay, rồi vào nằm nghỉ.. ha..". Mây không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Đợi Mây nằm yên vị trên giường, nhắm mắt, nhịp thở đều dần, Lục Bảo mới rời đi, trở lên nhà trước đã không thấy ai ở đó, biết lại có chuyện chẳng lành, anh xỏ vội đôi dép đi nhanh sang nhà Ngọc-Ngân. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh khi bước đến cửa là nét mặt thất thần của cả nhà, ánh mắt họ đều đang hướng vào bên trong căn phòng nhỏ, nơi Ngọc-Ngân ngủ mỗi ngày. Khi anh đến nơi nhìn vào thì chính anh cũng suýt bật ngửa với khung cảnh đang hiện ra trước mắt mình.
Mẹ bọn nó khóc ngất, ngồi than trời trách đất: "bây nhìn đi, có khi nào hai đứa chúng nó kinh sợ quá mà điên cả rồi không.."
"Thôi, lui ra ngoài hết đi, tạm thời thì bọn nó vẫn ổn.. để ý canh chừng mấy hôm nữa xem sao, có gì lạ thì báo ngay cho Ta..", thầy Bảy bước ra, xua mọi người ra ngoài hết, rồi nhẹ tay đóng cửa lại.
Trên đường về nhà, Lục Bảo nhìn thầy Bảy dò hỏi: "bọn nó bị làm sao vậy Thầy.."
"Đang bàn chuyện con Mây thì thấy mẹ chúng nó hớt hơ hớt hải chạy sang, than không ổn, không ổn rồi..", mới nói đến đây thì thấy mẹ Ngọc-Ngân đang chạy vội theo sau.
Bà vừa thở vừa nói không ra hơi: "Em biết như vầy là không tiện, nhưng nhà anh chị cũng rộng rãi, xin cho em gửi hai đứa ở tạm bên này, lỡ có gì nhờ Thầy giúp cho 2 cháu.. em sợ lỡ chúng nó có gì, trở tay không kịp chị ơi, em khó khăn lắm mới sinh được mỗi chúng nó..", bà khóc nấc lên, nắm chặt tay mẹ Lục Bảo van nài.
"Thôi, thôi được rồi, hàng xóm láng giềng.. chị không phải khách sáo..", nói rồi, mẹ Lục Bảo ra hiệu cho anh sang phụ một tay đưa Ngọc-Ngân sang nhà mình.
Nửa đêm hôm đó, ngủ không được, lò dò xuống bếp lấy nước uống, mẹ Bảo hơi khựng lại, qua ánh đèn vàng vọt phát ra từ tủ lạnh, bà nhìn thấy trên vách bếp hình như có thứ gì đó bị treo lên, tạo thành những khối đen nhỏ, đổ bóng xuống lờ mờ.
Bật vội đèn lên, bà sững người khi thấy trái cây vừa mới hái hôm qua đã bị ai đó treo hết lên tường. Chúng đều bị ghim vào giữa thân một cái nĩa, phần đuôi nĩa quấn mấy vòng vào sợi dây thép bà giăng trên vách bếp để treo cá khô. Nhìn gần hơn, bà thấy phần thịt của giống ổi ruột đỏ thơm ngọt, ai cũng tấm tắc khen ngon trồng sau vườn nhà bà, giờ đây trông chẳng khác nào những vết thương hở miệng đang hoại tử, nhun nhúc dòi bọ chui ra chui vào, tranh nhau ngấu nghiến phần thịt thối.
Chúng sinh sôi nảy nở ngày càng nhiều, ùn ùn nổi lên trên bề mặt thành một ụ lớn, tràn ra bên ngoài, khiến bà hoa cả mắt, không còn nhìn ra đâu là hạt ổi, đâu là trứng dòi, đâu là dòi nữa. Những quả mãng cầu gai cạnh đó đã không còn đủ sức chứa lũ ấu trùng đang phát triển quá nhanh, bắt đầu phình lên.. to dần.. to dần, rồi đột ngột vỡ tung ra, khiến bà đang chăm chú nhìn ở cự ly gần, ngay lập tức bị những phần thịt trái cây rửa nát bắn tung tóe, bắn cả vào mắt mũi miệng. Quá kinh hãi, bà hét lớn: "cứu, cứu..", rồi ngã vật ra đất bất tỉnh.
Phòng Lục bảo ở gần đó nhất nên anh là người chạy ra đầu tiên, lao vội đến đỡ mẹ dậy, anh nhìn thoáng qua mọi thứ xung quanh, lẩm bẩm: "chẳng phải đã đổ hết vào giỏ rác rồi sao.. sao, sao giờ.. lại ở đây.."
Ba Bảo và Thầy Bảy bước ra cùng lúc, nhìn thấy căn bếp lộn xộn như vừa xảy ra một trận hỗn chiến. Trên tường còn bám đầy những mảng lớn đỏ như máu vằn vện, chằn chịt, khiến ông hoảng hồn, chạy ngay lại xem bà vợ có bị làm sao không. Cũng may, sau khi được thầy Bảy ấn huyệt một lúc thì bà tỉnh, nhưng thần trí coi bộ vẫn còn hoảng loạn lắm.
Ba con Bảo cùng đỡ bà vào giường nằm trở lại.
Khi mọi người vừa bước ra, đèn vừa tắt, đôi mắt bà cũng vừa nhắm lại. Nhưng mí mắt lúc này chưa yên, vẫn liên tục động đậy, hình như có thứ gì đó đang chạy qua lại bên dưới, làm những đường gân máu như nổi rõ thêm lên từng sợi mảnh dài.
Tản sáng, bước vào phòng Ngọc-Ngân, gọi chúng dậy ăn sáng, thấy mọi thứ vẫn bình thường. Bà cũng mừng thầm, nghĩ bụng chắc mọi chuyện đã ổn.
Tối hôm đó, cũng như mọi đêm, khoảng 12g, bà hay giật mình, khát khô cổ, bà ho sặc sụa, đưa tay tìm ly nước trên bàn, thấy đã rỗng không, bà xỏ dép đi xuống nhà dưới. Khi ngang qua phòng Ngọc-Ngân, thấy có ánh sáng le lói phát ra, bà ghé mắt nhìn qua khe cửa xem 2 chị em nó đã ngủ chưa, thì thấy ở giữa phòng có khối gì đó lùng nhùng, nhúc nha nhúc nhích, còn nghe thấy tiếng gì đó "rin rít.. ken két..", như tiếng muỗng inox cạo vào cái tô sứ, khiến bà rùng mình ớn lạnh.
Bà chỉ nghĩ chị em nó sợ bị la rầy vì giờ này còn thức nên không dám bật đèn sáng, rủ nhau chui vào trong chăn, bật đèn pin nói chuyện to nhỏ rù rì đây mà. Gió thổi ra lạnh hết cả người thế này, chắc chúng nó lại quên đóng cửa sổ rồi. Vừa nghĩ đến đó đã nghe "ầm.." một tiếng lớn, cắt ngang tiếng bản lề nghe kẽo kẹt từ nãy đến giờ, khiến bà càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, nên bà không ngần ngại đẩy cửa bước vào luôn, kéo tung tấm mền lên.
Ánh sáng đèn pin rọi từ dưới lên, khiến cả 2 khuôn mặt xanh chành. Bà thấy đứa này đang cầm cây kéo cắt tóc cho đứa kia, một nửa đã cắt ngắn lởm chởm, một nửa vẫn còn dài, có lẽ chúng nó đang cắt dở tay. Đứa kia thì đang tô son điểm phấn cho đứa nọ, khuôn mặt cũng dở dang không kém, nửa thì lòe loẹt mắt xanh mỏ đỏ, nửa lại bị nhổ trụi cả lông mày.
Quá đỗi kinh khiếp, bà bật đèn lên, la cho cả 2 một trận, bọn nó chỉ cười ngây dại, rồi dọn dẹp đi ngủ. Lúc này, bà mới thấy môi chúng nó bị cắn nát đến bật máu, nhoe nhoét hết cả ra ngoài. Máu trộn lẫn cùng sắc son hồng cánh sen thành cái màu nhờ nhờ trông rất gớm, vị tanh của máu xen lẫn mùi son tint đậm đặc của mấy đứa con gái mới lớn hay dùng, cũng tạo thành thứ mùi vị vô cùng khó tả. Hình ảnh quỷ dị này, cả đời bà cũng không quên được.
Đêm sau, nghe tiếng bà trở mình ho khan, Lục Bảo bước xuống giường, định bụng rót nước cho mẹ uống, sẵn tiện xem chừng 2 chị em Ngọc-Ngân và Mây thế nào luôn, thì anh nghe tiếng hát rì rầm vọng ra từ bên trong phòng: "la.la.a.. la.la.a.. mẹ nằm bất động, thân thể cứng đờ.. đôi mắt mở to, không ngừng chảy máu.. mặt mẹ xanh xao, cổ mẹ lặt lìa.. thịt mẹ thâm đen, tím bầm lỗ chỗ.. mau đào cha lên, nằm chung một chỗ.. cả nhà bên nhau, không còn sầu khổ.. vì sao quật mồ..? có Mẹ có Cha.. haha.. hahaha..", dứt lời nó cười lớn, tiếng cười nghe giật cụt. Thứ âm thanh "lít.. rít.." như vừa cười vừa nghiến răng trèo trẹo, khiến tai anh càng cố lắng nghe, càng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cảm giác thấy có thứ nước gì đó đang trào ra từ trong tai, anh đưa tay lên sờ thử thì thấy máu đã trào ra tự lúc nào, đang nhỏ dài xuống cằm. Tức giận, anh đạp mạnh cánh cửa bước vào. Khắp căn phòng lúc này toàn tóc là tóc. Phân nửa mái tóc dài bị cắt lỗ chỗ hôm qa, giờ đây đã trọc lóc, nửa còn lại vẫn dài. Từ chỗ da đầu trụi lũi của con Ngọc, máu không ngừng tứa ra lúng phúng, tụ lại thành từng cục nhỏ đang bắt đầu đóng vảy màu nâu sậm, trông không khác gì những con bọ chét gớm ghiếc đang bu bám đầy cả da đầu.
Anh đảo mắt nhìn qua thì quả nhiên thấy trên tay con Ngân là cây nhíp đầu sắc nhọn. Anh hét lên: "hai đứa bây làm gì vậy hả.. sao bây nhổ tóc nó..", nói rồi anh giật phăng lấy cây nhíp từ trong tay nó, bỏ ngay vào túi áo thun.
Bọn nó không phản ứng gì, chỉ cùng lúc đứng phắt dậy. Lục Bảo lúc này mới để ý thấy, con Ngọc đang mặc cái quần pijama kẻ sọc xám trắng của ba anh, thân trên mặc áo bà ba xẻ tà của mẹ anh vừa may, lấy về lúc chiều còn chưa giặt, vẫn còn hằn mấy vệt phấn màu, con Ngân thì cố nhét cả thân người nó vào trong cái áo đầm thun con nít ngắn cũn cỡn, mặc đầm mà trông cứ như áo 2 dây. Thân người quá cỡ của nó khiến đường chỉ 2 bên thân áo như muốn bung hết cả ra. Bên dưới lại vận cái quần âu xám của Bảo. Chiều cao chênh lệch hơn 2 tấc khiến 2 ống quần âu lếch thếch trên đất làm nó vừa đứng lên đã dẫm phải gấu quần, ngã dúi dụi về phía trước, may mà Bảo đỡ kịp.
Ánh mắt nó nhìn Bảo.. có gì đó rất lạ. Anh dường như cảm nhận được rất rõ một luồng điện chạy dọc sống lưng. Trong khoảnh khắc mơ hồ, người đang nằm trong tay anh kia là một cô gái khác. Cô ta.. là ai.. bờ môi ngọt ngào thu hút.. ánh mắt sâu thăm thẳm, lóng lánh như nước hồ thu buổi chiều tà, đang phản chiếu lại sắc hoàng hôn trong mắt anh..
Phải, phải rồi là sắc hoàng hôn.. Mây, Mây ơi..
vừa hay mẹ anh nghe động từ ngoài bước vào, anh hét lên: "cô.. không phải cô ấy..", nói rồi buông thõng hai tay, thả con Ngân rơi bịch xuống đất. Từ trong khoé mắt, nét cười nhếch miệng ma quái đó, anh biết.. cô ta sẽ không bỏ cuộc..
——————
Kể từ hôm đó, hết con Ngọc lại đến con Ngân, cứ cái bộ mặt nhoe nhoét phấn son nửa trai nửa gái, đầu tóc bên trọc bên dài, áo quần xốc xếch nửa này nửa nọ, cứ vô duyên vô cớ từ đâu đó trong bóng tối chạy lại, nhảy lên bấu 10 ngón tay, ôm ghì lấy Bảo. Khi thì chúng lại đấm đá túi bụi, tát thẳng tay vào mặt Bảo, chửi rủi anh bằng thứ ngôn từ gì đó không thể hiểu nổi. Có khi trong mâm cơm, chúng nó cắm đầu ăn hùng hục không ngẩng mặt lên, sức ăn bằng cả làng gộp lại, thế mà vẫn tru tréo kêu đói, rồi đến lúc nấu thêm cơm bưng ra nó lại hất đổ, đủ thứ chuyện dở khóc dở cười.. nhưng mọi người đều cố gắng chịu đựng vì nghe theo lời thầy Bảy.
Thầy nói chị em nó đã nuốt phải vô số oán hồn trong hang Ma, oán khí tích tụ khiến chúng hóa thành quỷ, cực kỳ dữ tợn, một ngày một buổi khó lòng mà trục ra hết được, cần có thời gian. Thế nên, phải hết sức kiên nhẫn.
Nhìn thấy những cảnh tượng kỳ dị đó, Mây hầu như không có phản ứng gì đặc biệt. Thỉnh thoảng, cô còn quay sang thì thầm bên tai thầy Bảy: "ông có thấy những cái đầu bám dính, nổi cộm trên da thịt chúng nó không.. tuyệt.. tuyệt chứ hả..", nói rồi cô nở ra một nụ cười man dại lặng thầm không thành tiếng.
Chỉ những khi con Ngân lại gần bám riếc lấy anh thì từ tận sâu trong đáy mắt đó.. mới có chút lay động bi thương, như hờn giận, như oán trách. Lục Bảo muốn lại gần Mây, nhưng lại sợ con quỷ đang chiếm hữu thể xác cô ấy vô cùng. Mỗi khi anh cố chạm vào cô, chưa chạm được đến đã ngay lập tức bị một ánh mắt sắc lạnh như dao xuyên thấu, ánh mắt đó như muốn cười nhạo, nói với Bảo rằng: "cô ta không muốn chạm vào ngươi.. cô ta ghê tởm ngươi, ghét ngươi, hận ngươiiiii.."
Anh dần lùi ra xa bảo vệ Mây, không cố chạm vào cô ấy nữa. Dù sao, Mây vẫn chưa có biểu hiện gì đặc biệt ngoài những thói quen ăn uống thay đổi. Những món canh hầm xương, cô ăn rất ngon lành, từng khúc xương một bị hút sạch tủy, liếm láp thứ mỡ tiết ra từ đó khiến cơ mặt cô giãn ra khoan khoái, ánh mắt của Bảo cũng theo đó chuyển dần sang nơi khác mỗi lần cô ăn uống, trông cô như con thú, hoang dã và tàn độc. Bảo không biết anh đang xót xa, bất lực.. hay đang ghê tởm nữa.
Ngày ngày nhìn Mây như cái xác rỗng, Lục Bảo nóng ruột nóng gan, chỉ muốn đi tìm cho bằng được cái tên quái ác nào đó, bắt hắn giao ra thuốc giải, nhưng thầy Bảy cố ngăn anh lại, giảng giải: "giờ bây có tìm ra hắn cũng không ích gì.. địch ở trong tối, ta ngoài sáng, bây đi tìm hắn khác nào mò kim đáy bể.. cứ đợi hắn lộ diện.. đầu độc cả vùng này.. khi đó, ta ắt có cách giải quyết.. để diệt trừ mầm họa tận gốc.. ta đành đem tính mạng tất cả ra đánh cược.."
Dạo này, ngoài thị trấn rộ lên một tin đồn kỳ lạ. Nghe nói có một thầy pháp đạo hạnh cao thâm, tu tiên nơi rừng sâu núi thẳm, sai đệ tử xuống núi bày bán một loại cổ trùng có tác dụng giảm cân thanh lọc cơ thể, công hiệu vô cùng. Uống mỗi ngày đều đều giảm ngay 1kg, ăn bao nhiêu cũng không sợ béo. Người người, nhà nhà đổ xô tranh giành nhau mà mua.
Lục Bảo chen lấn khó khăn lắm mới mua được một ít đem về xem xét. Nhìn bằng mắt thường, trông chúng như vẫn sống, còn ngọ ngoạy phần đuôi, hình dáng na ná một con sâu khổng lồ, phần đuôi là một mầm nhỏ khẳng khiu, có lá nhưng không có rễ. Mùi tanh ôi như cá ươn, nhưng đốt lên lại có mùi thơm vô cùng đặc trưng. Phần mầm lá mọc ra ở đuôi có hình dạng giống đốt ngón tay, dài khoảng 10 phân. Đầu nó tựa như con tằm, có màu nâu đỏ, thân nâu sẫm, có tất cả tám cặp chân, nhưng 4 đôi ở giữa là rõ nhất. Chất khá dai, dẻo, không dễ bẻ gãy, ruột bên trong căng đầy, màu trắng hơi vàng.
"Loài bướm dơi mùa hè nhởn nhơ bay lượn, giao phối và đẻ trứng.. vào mùa đông trứng nở ra sâu non, ẩn dưới lòng đất.. một loài nấm, xâm nhập vào cơ thể sâu non, bịt kín các lỗ thở của chúng.. kí sinh vào, từ đó nuôi các sợi nấm phát triển mạnh mẽ nhờ hút các chất dinh dưỡng từ cơ thể con sâu non và lớn dần lên.. dần dần, do chất dinh dưỡng bị nấm hút cạn, chỉ còn lại lớp vỏ bì bên ngoài nên sâu non không thể lột xác để thành bướm được nữa..
mùa xuân đến, khi thời tiết và nhiệt độ thích hợp, sợi nấm mọc dài ra từ râu xúc giác của con sâu, cắm vào mặt đất.. đoạn đầu của nấm phình to ra, hình dạng giống cái que, trên bề mặt có rất nhiều bào tử hình cầu nhỏ xíu, phát tán trong không khí.. lại đi tìm sâu bướm dơi để ký sinh bắt đầu cuộc đời mới của chúng..", nói xong thầy Bảy ngẫm nghĩ trong giây lát, lại tiếp: "nhưng loại này không giống sâu non của loài bướm dơi thường thấy.. thoạt nhìn trông có vẻ rất giống, nhưng không phải, đương nhiên dược tính cũng hoàn toàn khác.."
"Khác nhau ở đâu hả thầy..?"
"Bây nhìn những cặp răng đối xứng quây thành vòng tròn bên trong miệng nó đi.. nhìn kĩ phần thân cũng dài hơn, hình dáng như ruột bò.. chẳng phải tên đó đã nói chúng là cổ trùng sao.. theo ta thấy, đây vốn là loài độc trùng được hắn tạo ra theo cổ thư ghi chép về giun tử thần sống ở sa mạc Mông cổ.. quanh đây nơi nào là nóng nhất.. ta cần theo sát tên bán cổ trùng này, nhất định sẽ tìm ra manh mối.."
Hình như, Mây có gì đó khan khác, là Mây, nhưng không phải Mây. Anh cũng không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào, nhưng anh hi vọng là do mình.. quá nhạy cảm. Ngẫm nghĩ hồi lâu, anh quyết định lên tiếng trước: "nhìn sắc mặt cô hơi khó coi, ăn nhanh đi rồi vào nằm nghỉ.."
"Không, tôi ổn mà.."
"Ăn trái cây không.. mới hái xuống hôm qua để cúng ông bà.."
"Ừ, ăn.."
Lục Bảo vừa xoay lưng lấy con dao gọt trái cây, xoay lại đã thấy Mây đang dùng đuôi của cái muỗng múc cháo, cắm xuyên qua mỗi quả một lỗ thủng nhỏ, rồi cứ thế từ từ khoét sâu vào, moi toàn bộ ruột bên trong ra, biến chúng thành một đống bầy nhầy, nhão nhoét. Sau đó, cô lại nhét đầy ruột của quả này vào vỏ rỗng của một loại quả khác.
Nhìn Mây đang cố nhồi nhét thịt những quả ổi ruột đỏ mềm nhũn, còn lẫn đầy hạt ổi lấm chấm vào trong quả mãng cầu gai, to hơn một gang tay, khiến anh liên tưởng ngay đến một loài sinh vật ghê tởm nào đó, gai góc mọc lởm chởm khắp người, đang mang trong mình vô số ấu trùng li ti, nhun nhúc, trắng đục, trông như những con dòi nhỏ. Vừa xổ ào ra từ trong bụng mẹ cầu gai, đang chuyển mình sắp nở, lại bị Mây hung hăng nhét ngược lại trở vào trong.
Vỗ vào vai Mây, lay nhẹ, Lục Bảo hỏi: "này.. lại làm trò ngớ ngẩn gì vậy.."
"Da mịn mướt bên ngoài, thịt tanh ôi, thối rữa..", tay cô chầm chậm khoét rỗng, rồi lại nhồi nhét cho đầy toàn bộ trái cây để trên bàn, miệng cô không ngừng lẩm nhẩm, lặp đi lặp lại câu nói vô nghĩa đó, mặc kệ Lục Bảo, khiến anh thoáng chút bực mình.
Ngồi ngay xuống bên cạnh, anh nắm hai vai Mây xoay ngược về phía mình, mặt đối mặt, nhưng anh không dám hét lớn, sợ làm kinh động đến Mây, khiến hồn vía cô bay đi đâu mất lại phải khổ công tìm về, đành cố ghìm lòng mình lại, nói thật nhỏ nhẹ: "ăn no rồi, giờ đứng lên đi rửa tay, rồi vào nằm nghỉ.. ha..". Mây không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Đợi Mây nằm yên vị trên giường, nhắm mắt, nhịp thở đều dần, Lục Bảo mới rời đi, trở lên nhà trước đã không thấy ai ở đó, biết lại có chuyện chẳng lành, anh xỏ vội đôi dép đi nhanh sang nhà Ngọc-Ngân. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh khi bước đến cửa là nét mặt thất thần của cả nhà, ánh mắt họ đều đang hướng vào bên trong căn phòng nhỏ, nơi Ngọc-Ngân ngủ mỗi ngày. Khi anh đến nơi nhìn vào thì chính anh cũng suýt bật ngửa với khung cảnh đang hiện ra trước mắt mình.
Mẹ bọn nó khóc ngất, ngồi than trời trách đất: "bây nhìn đi, có khi nào hai đứa chúng nó kinh sợ quá mà điên cả rồi không.."
"Thôi, lui ra ngoài hết đi, tạm thời thì bọn nó vẫn ổn.. để ý canh chừng mấy hôm nữa xem sao, có gì lạ thì báo ngay cho Ta..", thầy Bảy bước ra, xua mọi người ra ngoài hết, rồi nhẹ tay đóng cửa lại.
Trên đường về nhà, Lục Bảo nhìn thầy Bảy dò hỏi: "bọn nó bị làm sao vậy Thầy.."
"Đang bàn chuyện con Mây thì thấy mẹ chúng nó hớt hơ hớt hải chạy sang, than không ổn, không ổn rồi..", mới nói đến đây thì thấy mẹ Ngọc-Ngân đang chạy vội theo sau.
Bà vừa thở vừa nói không ra hơi: "Em biết như vầy là không tiện, nhưng nhà anh chị cũng rộng rãi, xin cho em gửi hai đứa ở tạm bên này, lỡ có gì nhờ Thầy giúp cho 2 cháu.. em sợ lỡ chúng nó có gì, trở tay không kịp chị ơi, em khó khăn lắm mới sinh được mỗi chúng nó..", bà khóc nấc lên, nắm chặt tay mẹ Lục Bảo van nài.
"Thôi, thôi được rồi, hàng xóm láng giềng.. chị không phải khách sáo..", nói rồi, mẹ Lục Bảo ra hiệu cho anh sang phụ một tay đưa Ngọc-Ngân sang nhà mình.
Nửa đêm hôm đó, ngủ không được, lò dò xuống bếp lấy nước uống, mẹ Bảo hơi khựng lại, qua ánh đèn vàng vọt phát ra từ tủ lạnh, bà nhìn thấy trên vách bếp hình như có thứ gì đó bị treo lên, tạo thành những khối đen nhỏ, đổ bóng xuống lờ mờ.
Bật vội đèn lên, bà sững người khi thấy trái cây vừa mới hái hôm qua đã bị ai đó treo hết lên tường. Chúng đều bị ghim vào giữa thân một cái nĩa, phần đuôi nĩa quấn mấy vòng vào sợi dây thép bà giăng trên vách bếp để treo cá khô. Nhìn gần hơn, bà thấy phần thịt của giống ổi ruột đỏ thơm ngọt, ai cũng tấm tắc khen ngon trồng sau vườn nhà bà, giờ đây trông chẳng khác nào những vết thương hở miệng đang hoại tử, nhun nhúc dòi bọ chui ra chui vào, tranh nhau ngấu nghiến phần thịt thối.
Chúng sinh sôi nảy nở ngày càng nhiều, ùn ùn nổi lên trên bề mặt thành một ụ lớn, tràn ra bên ngoài, khiến bà hoa cả mắt, không còn nhìn ra đâu là hạt ổi, đâu là trứng dòi, đâu là dòi nữa. Những quả mãng cầu gai cạnh đó đã không còn đủ sức chứa lũ ấu trùng đang phát triển quá nhanh, bắt đầu phình lên.. to dần.. to dần, rồi đột ngột vỡ tung ra, khiến bà đang chăm chú nhìn ở cự ly gần, ngay lập tức bị những phần thịt trái cây rửa nát bắn tung tóe, bắn cả vào mắt mũi miệng. Quá kinh hãi, bà hét lớn: "cứu, cứu..", rồi ngã vật ra đất bất tỉnh.
Phòng Lục bảo ở gần đó nhất nên anh là người chạy ra đầu tiên, lao vội đến đỡ mẹ dậy, anh nhìn thoáng qua mọi thứ xung quanh, lẩm bẩm: "chẳng phải đã đổ hết vào giỏ rác rồi sao.. sao, sao giờ.. lại ở đây.."
Ba Bảo và Thầy Bảy bước ra cùng lúc, nhìn thấy căn bếp lộn xộn như vừa xảy ra một trận hỗn chiến. Trên tường còn bám đầy những mảng lớn đỏ như máu vằn vện, chằn chịt, khiến ông hoảng hồn, chạy ngay lại xem bà vợ có bị làm sao không. Cũng may, sau khi được thầy Bảy ấn huyệt một lúc thì bà tỉnh, nhưng thần trí coi bộ vẫn còn hoảng loạn lắm.
Ba con Bảo cùng đỡ bà vào giường nằm trở lại.
Khi mọi người vừa bước ra, đèn vừa tắt, đôi mắt bà cũng vừa nhắm lại. Nhưng mí mắt lúc này chưa yên, vẫn liên tục động đậy, hình như có thứ gì đó đang chạy qua lại bên dưới, làm những đường gân máu như nổi rõ thêm lên từng sợi mảnh dài.
Tản sáng, bước vào phòng Ngọc-Ngân, gọi chúng dậy ăn sáng, thấy mọi thứ vẫn bình thường. Bà cũng mừng thầm, nghĩ bụng chắc mọi chuyện đã ổn.
Tối hôm đó, cũng như mọi đêm, khoảng 12g, bà hay giật mình, khát khô cổ, bà ho sặc sụa, đưa tay tìm ly nước trên bàn, thấy đã rỗng không, bà xỏ dép đi xuống nhà dưới. Khi ngang qua phòng Ngọc-Ngân, thấy có ánh sáng le lói phát ra, bà ghé mắt nhìn qua khe cửa xem 2 chị em nó đã ngủ chưa, thì thấy ở giữa phòng có khối gì đó lùng nhùng, nhúc nha nhúc nhích, còn nghe thấy tiếng gì đó "rin rít.. ken két..", như tiếng muỗng inox cạo vào cái tô sứ, khiến bà rùng mình ớn lạnh.
Bà chỉ nghĩ chị em nó sợ bị la rầy vì giờ này còn thức nên không dám bật đèn sáng, rủ nhau chui vào trong chăn, bật đèn pin nói chuyện to nhỏ rù rì đây mà. Gió thổi ra lạnh hết cả người thế này, chắc chúng nó lại quên đóng cửa sổ rồi. Vừa nghĩ đến đó đã nghe "ầm.." một tiếng lớn, cắt ngang tiếng bản lề nghe kẽo kẹt từ nãy đến giờ, khiến bà càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, nên bà không ngần ngại đẩy cửa bước vào luôn, kéo tung tấm mền lên.
Ánh sáng đèn pin rọi từ dưới lên, khiến cả 2 khuôn mặt xanh chành. Bà thấy đứa này đang cầm cây kéo cắt tóc cho đứa kia, một nửa đã cắt ngắn lởm chởm, một nửa vẫn còn dài, có lẽ chúng nó đang cắt dở tay. Đứa kia thì đang tô son điểm phấn cho đứa nọ, khuôn mặt cũng dở dang không kém, nửa thì lòe loẹt mắt xanh mỏ đỏ, nửa lại bị nhổ trụi cả lông mày.
Quá đỗi kinh khiếp, bà bật đèn lên, la cho cả 2 một trận, bọn nó chỉ cười ngây dại, rồi dọn dẹp đi ngủ. Lúc này, bà mới thấy môi chúng nó bị cắn nát đến bật máu, nhoe nhoét hết cả ra ngoài. Máu trộn lẫn cùng sắc son hồng cánh sen thành cái màu nhờ nhờ trông rất gớm, vị tanh của máu xen lẫn mùi son tint đậm đặc của mấy đứa con gái mới lớn hay dùng, cũng tạo thành thứ mùi vị vô cùng khó tả. Hình ảnh quỷ dị này, cả đời bà cũng không quên được.
Đêm sau, nghe tiếng bà trở mình ho khan, Lục Bảo bước xuống giường, định bụng rót nước cho mẹ uống, sẵn tiện xem chừng 2 chị em Ngọc-Ngân và Mây thế nào luôn, thì anh nghe tiếng hát rì rầm vọng ra từ bên trong phòng: "la.la.a.. la.la.a.. mẹ nằm bất động, thân thể cứng đờ.. đôi mắt mở to, không ngừng chảy máu.. mặt mẹ xanh xao, cổ mẹ lặt lìa.. thịt mẹ thâm đen, tím bầm lỗ chỗ.. mau đào cha lên, nằm chung một chỗ.. cả nhà bên nhau, không còn sầu khổ.. vì sao quật mồ..? có Mẹ có Cha.. haha.. hahaha..", dứt lời nó cười lớn, tiếng cười nghe giật cụt. Thứ âm thanh "lít.. rít.." như vừa cười vừa nghiến răng trèo trẹo, khiến tai anh càng cố lắng nghe, càng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cảm giác thấy có thứ nước gì đó đang trào ra từ trong tai, anh đưa tay lên sờ thử thì thấy máu đã trào ra tự lúc nào, đang nhỏ dài xuống cằm. Tức giận, anh đạp mạnh cánh cửa bước vào. Khắp căn phòng lúc này toàn tóc là tóc. Phân nửa mái tóc dài bị cắt lỗ chỗ hôm qa, giờ đây đã trọc lóc, nửa còn lại vẫn dài. Từ chỗ da đầu trụi lũi của con Ngọc, máu không ngừng tứa ra lúng phúng, tụ lại thành từng cục nhỏ đang bắt đầu đóng vảy màu nâu sậm, trông không khác gì những con bọ chét gớm ghiếc đang bu bám đầy cả da đầu.
Anh đảo mắt nhìn qua thì quả nhiên thấy trên tay con Ngân là cây nhíp đầu sắc nhọn. Anh hét lên: "hai đứa bây làm gì vậy hả.. sao bây nhổ tóc nó..", nói rồi anh giật phăng lấy cây nhíp từ trong tay nó, bỏ ngay vào túi áo thun.
Bọn nó không phản ứng gì, chỉ cùng lúc đứng phắt dậy. Lục Bảo lúc này mới để ý thấy, con Ngọc đang mặc cái quần pijama kẻ sọc xám trắng của ba anh, thân trên mặc áo bà ba xẻ tà của mẹ anh vừa may, lấy về lúc chiều còn chưa giặt, vẫn còn hằn mấy vệt phấn màu, con Ngân thì cố nhét cả thân người nó vào trong cái áo đầm thun con nít ngắn cũn cỡn, mặc đầm mà trông cứ như áo 2 dây. Thân người quá cỡ của nó khiến đường chỉ 2 bên thân áo như muốn bung hết cả ra. Bên dưới lại vận cái quần âu xám của Bảo. Chiều cao chênh lệch hơn 2 tấc khiến 2 ống quần âu lếch thếch trên đất làm nó vừa đứng lên đã dẫm phải gấu quần, ngã dúi dụi về phía trước, may mà Bảo đỡ kịp.
Ánh mắt nó nhìn Bảo.. có gì đó rất lạ. Anh dường như cảm nhận được rất rõ một luồng điện chạy dọc sống lưng. Trong khoảnh khắc mơ hồ, người đang nằm trong tay anh kia là một cô gái khác. Cô ta.. là ai.. bờ môi ngọt ngào thu hút.. ánh mắt sâu thăm thẳm, lóng lánh như nước hồ thu buổi chiều tà, đang phản chiếu lại sắc hoàng hôn trong mắt anh..
Phải, phải rồi là sắc hoàng hôn.. Mây, Mây ơi..
vừa hay mẹ anh nghe động từ ngoài bước vào, anh hét lên: "cô.. không phải cô ấy..", nói rồi buông thõng hai tay, thả con Ngân rơi bịch xuống đất. Từ trong khoé mắt, nét cười nhếch miệng ma quái đó, anh biết.. cô ta sẽ không bỏ cuộc..
——————
Kể từ hôm đó, hết con Ngọc lại đến con Ngân, cứ cái bộ mặt nhoe nhoét phấn son nửa trai nửa gái, đầu tóc bên trọc bên dài, áo quần xốc xếch nửa này nửa nọ, cứ vô duyên vô cớ từ đâu đó trong bóng tối chạy lại, nhảy lên bấu 10 ngón tay, ôm ghì lấy Bảo. Khi thì chúng lại đấm đá túi bụi, tát thẳng tay vào mặt Bảo, chửi rủi anh bằng thứ ngôn từ gì đó không thể hiểu nổi. Có khi trong mâm cơm, chúng nó cắm đầu ăn hùng hục không ngẩng mặt lên, sức ăn bằng cả làng gộp lại, thế mà vẫn tru tréo kêu đói, rồi đến lúc nấu thêm cơm bưng ra nó lại hất đổ, đủ thứ chuyện dở khóc dở cười.. nhưng mọi người đều cố gắng chịu đựng vì nghe theo lời thầy Bảy.
Thầy nói chị em nó đã nuốt phải vô số oán hồn trong hang Ma, oán khí tích tụ khiến chúng hóa thành quỷ, cực kỳ dữ tợn, một ngày một buổi khó lòng mà trục ra hết được, cần có thời gian. Thế nên, phải hết sức kiên nhẫn.
Nhìn thấy những cảnh tượng kỳ dị đó, Mây hầu như không có phản ứng gì đặc biệt. Thỉnh thoảng, cô còn quay sang thì thầm bên tai thầy Bảy: "ông có thấy những cái đầu bám dính, nổi cộm trên da thịt chúng nó không.. tuyệt.. tuyệt chứ hả..", nói rồi cô nở ra một nụ cười man dại lặng thầm không thành tiếng.
Chỉ những khi con Ngân lại gần bám riếc lấy anh thì từ tận sâu trong đáy mắt đó.. mới có chút lay động bi thương, như hờn giận, như oán trách. Lục Bảo muốn lại gần Mây, nhưng lại sợ con quỷ đang chiếm hữu thể xác cô ấy vô cùng. Mỗi khi anh cố chạm vào cô, chưa chạm được đến đã ngay lập tức bị một ánh mắt sắc lạnh như dao xuyên thấu, ánh mắt đó như muốn cười nhạo, nói với Bảo rằng: "cô ta không muốn chạm vào ngươi.. cô ta ghê tởm ngươi, ghét ngươi, hận ngươiiiii.."
Anh dần lùi ra xa bảo vệ Mây, không cố chạm vào cô ấy nữa. Dù sao, Mây vẫn chưa có biểu hiện gì đặc biệt ngoài những thói quen ăn uống thay đổi. Những món canh hầm xương, cô ăn rất ngon lành, từng khúc xương một bị hút sạch tủy, liếm láp thứ mỡ tiết ra từ đó khiến cơ mặt cô giãn ra khoan khoái, ánh mắt của Bảo cũng theo đó chuyển dần sang nơi khác mỗi lần cô ăn uống, trông cô như con thú, hoang dã và tàn độc. Bảo không biết anh đang xót xa, bất lực.. hay đang ghê tởm nữa.
Ngày ngày nhìn Mây như cái xác rỗng, Lục Bảo nóng ruột nóng gan, chỉ muốn đi tìm cho bằng được cái tên quái ác nào đó, bắt hắn giao ra thuốc giải, nhưng thầy Bảy cố ngăn anh lại, giảng giải: "giờ bây có tìm ra hắn cũng không ích gì.. địch ở trong tối, ta ngoài sáng, bây đi tìm hắn khác nào mò kim đáy bể.. cứ đợi hắn lộ diện.. đầu độc cả vùng này.. khi đó, ta ắt có cách giải quyết.. để diệt trừ mầm họa tận gốc.. ta đành đem tính mạng tất cả ra đánh cược.."
Dạo này, ngoài thị trấn rộ lên một tin đồn kỳ lạ. Nghe nói có một thầy pháp đạo hạnh cao thâm, tu tiên nơi rừng sâu núi thẳm, sai đệ tử xuống núi bày bán một loại cổ trùng có tác dụng giảm cân thanh lọc cơ thể, công hiệu vô cùng. Uống mỗi ngày đều đều giảm ngay 1kg, ăn bao nhiêu cũng không sợ béo. Người người, nhà nhà đổ xô tranh giành nhau mà mua.
Lục Bảo chen lấn khó khăn lắm mới mua được một ít đem về xem xét. Nhìn bằng mắt thường, trông chúng như vẫn sống, còn ngọ ngoạy phần đuôi, hình dáng na ná một con sâu khổng lồ, phần đuôi là một mầm nhỏ khẳng khiu, có lá nhưng không có rễ. Mùi tanh ôi như cá ươn, nhưng đốt lên lại có mùi thơm vô cùng đặc trưng. Phần mầm lá mọc ra ở đuôi có hình dạng giống đốt ngón tay, dài khoảng 10 phân. Đầu nó tựa như con tằm, có màu nâu đỏ, thân nâu sẫm, có tất cả tám cặp chân, nhưng 4 đôi ở giữa là rõ nhất. Chất khá dai, dẻo, không dễ bẻ gãy, ruột bên trong căng đầy, màu trắng hơi vàng.
"Loài bướm dơi mùa hè nhởn nhơ bay lượn, giao phối và đẻ trứng.. vào mùa đông trứng nở ra sâu non, ẩn dưới lòng đất.. một loài nấm, xâm nhập vào cơ thể sâu non, bịt kín các lỗ thở của chúng.. kí sinh vào, từ đó nuôi các sợi nấm phát triển mạnh mẽ nhờ hút các chất dinh dưỡng từ cơ thể con sâu non và lớn dần lên.. dần dần, do chất dinh dưỡng bị nấm hút cạn, chỉ còn lại lớp vỏ bì bên ngoài nên sâu non không thể lột xác để thành bướm được nữa..
mùa xuân đến, khi thời tiết và nhiệt độ thích hợp, sợi nấm mọc dài ra từ râu xúc giác của con sâu, cắm vào mặt đất.. đoạn đầu của nấm phình to ra, hình dạng giống cái que, trên bề mặt có rất nhiều bào tử hình cầu nhỏ xíu, phát tán trong không khí.. lại đi tìm sâu bướm dơi để ký sinh bắt đầu cuộc đời mới của chúng..", nói xong thầy Bảy ngẫm nghĩ trong giây lát, lại tiếp: "nhưng loại này không giống sâu non của loài bướm dơi thường thấy.. thoạt nhìn trông có vẻ rất giống, nhưng không phải, đương nhiên dược tính cũng hoàn toàn khác.."
"Khác nhau ở đâu hả thầy..?"
"Bây nhìn những cặp răng đối xứng quây thành vòng tròn bên trong miệng nó đi.. nhìn kĩ phần thân cũng dài hơn, hình dáng như ruột bò.. chẳng phải tên đó đã nói chúng là cổ trùng sao.. theo ta thấy, đây vốn là loài độc trùng được hắn tạo ra theo cổ thư ghi chép về giun tử thần sống ở sa mạc Mông cổ.. quanh đây nơi nào là nóng nhất.. ta cần theo sát tên bán cổ trùng này, nhất định sẽ tìm ra manh mối.."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook