Cảm Lạnh Mùa Hè
-
Chương 23: Cánh hoa rụng cuối cùng cũng thành bùn
Anh có, cô ấy cũng có, nhưng tôi không có, đó là tình yêu; cô ấy không có, anh cũng không có, mà tôi có, đó là sự cô đơn. Chứng kiến hạnh phúc của hai người càng khiến tôi thấy thêm trống vắng và cô đơn.
Cuối tháng này công ty tổ chức bữa tiệc, đại khái là để động viên nhân viên, thuận theo ý dân, giải trừ tạo phản. Lão Lý mồm năm miệng mười nói tôi nhất định phải tham gia, tôi nhìn anh ta rất chân thành, miệng tươi cười đồng ý, kết quả là đợi đến hôm ấy tôi mới chơi trò mất tích.
Không biết từ lúc nào tôi đã trở nên cô quạnh như thế này, nghĩ đến thời còn học đại học, những hoặt động tập thể như thế này, Hứa Y Thần tôi chưa một lần vắng mặt, đương nhiên sẽ là Y Dương đưa tôi đi. Chúng tôi tay trong tay xuất hiện, luôn nhận được những ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ. Trong mắt những người khác chúng tôi là một cặp trời sinh, thực sự là rất xứng đôi vừa lứa.
Tôi đang nghĩ đến những chuyện này thì Y Dương gọi điện, tôi căng thẳng đến nghẹt thở.
“Y Thần, Bắc Kinh có tuyết rồi, chỗ em có lạnh không?” Anh ấy nói với tôi, giọng rất nhỏ.
Tôi khẽ “ồ” một tiếng sau đó hỏi lại: “Có tuyết rồi à?”
Lần trước gọi điện cho Y Dương, tôi có buột miệng nói với Y Dương rằng khi nào Bắc Kinh có tuyết, anh ấy nhất định phải gọi điện báo cho tôi, thật không ngờ anh ấy vẫn nhớ chuyện ấy. Tôi có chút hưng phấn, cũng có chút thất vọng. Lẽ nào Y Dương luôn coi những lời tôi nói là nhiệm vụ phải thực hiện? Ánh mắt vừa sáng lên niềm tin của tôi bỗng chốc lại nhuốm màu ảm đạm.
“Đúng thế, tuyết rơi rất nhiều. Bên ngoài đâu đâu cũng là một màu trắng xóa, anh đèn neon soi xuống tuyết khiến nó lấp lánh như được rắc bột huỳnh quang vậy.” Y Dương hồ hởi vừa kể vừa miêu tả cảnh tuyết ở Bắc Kinh, có lẽ anh ấy không biết tôi gọi cho anh ấy vì nhớ anh ấy chứ chẳng phải vì muốn biết tuyết ở Bắc Kinh như thế nào.
Còn chưa nói chuyện được mấy phút thì Y Dương nói bây giờ anh ấy có việc bận, sau khi chào tôi, từ đầu máy bên kia Y Dương vẫn còn nghe có âm thanh gì đó, như thể anh ấy đã quên không tắt máy. Tôi có thừa dũng cảm cũng không tắt máy được, chỉ muốn nghe thêm giọng nói của anh ấy, cho dù đó chỉ là tiếng thở của anh ấy thôi.
Đầu bên kia chuyển đến tiếng sột soạt, tôi đưa điện thoại lên gí sát vào tai, căng tai ra lắng nghe. Tôi thừa nhận, chuyện này có chút không đàng hoàng, nhưng đó đều là vì tôi yêu Y Dương, cho nên tôi không để ý đến lòng tự trọng của mình. Qua một lúc lâu, cuối cùng điện thoại cũng vang lên tiếng người, lại là giọng nữ, nghe có chút quen thuộc, cũng có chút xa lạ.
“Dương Dương, ví của em anh để ở đâu rồi?” Người phụ nữ đó nói giọng Bắc Kinh rất chuẩn.
Dương Dương? Dựa vào trực giác nhạy bén của phụ nữ, tôi dường như đã biết được điều gì đó, bạn bè bình thường sẽ không gọi nhau thân mật như vậy. Sự tò mò càng lúc càng lớn, điện thoại trên tay như đã bị dính keo ở đó, làm thế nào cũng không rời ra được. Tôi vẫn luôn để tâm đến Y Dương, để tâm đến chuyện của Y Dương, để tâm tất cả những gì liên quan đến Y Dương. Tôi bật loa ngoài, hy vọng có thể nghe được rõ hơn.
“Đồ của em làm sao anh biết được, người gì mà suốt ngày quên trước quên sau.” Y Dương trả lời cô ấy như thể đang trách mắng một đứa trẻ.
Rất lâu sau tôi không nghe thấy tiếng gì nữa, chỉ còn nghe tiếng đánh máy vọng lại. Tôi rối loạn rồi.
Không biết vì sao từ đầu bên kia bỗng truyền đến mấy câu tranh cãi gay gắt, tôi nghe đến nhập thần. Đó là cuộc đối thoại của một nam và một nữ.
Cô ta nói: “Anh cút đi.”
Anh ta làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Tôi không cút.”
Đúng rồi, cô ta chính là cô gái hôm đó gọi Y Dương vào cắt bánh ngọt, còn anh ta chính là Y Dương.
Hóa ra, Y Dương đã không còn yêu tôi nữa. Tôi muốn hàn gắn tình cảm của chúng tôi, nhưng anh ấy không muốn thế. Hơn nữa, với tình yêu hiện tại, mặc cho người con gái đó đuổi anh ấy đi, anh ấy cũng mặt dạn mày dày mà ở lại. Nhưng từ đầu đến cuối, tôi đều không muốn tin đây là sự thật.
Trốn trong bóng đêm, tôi âm thầm rơi lệ, anh mắt mờ nước không nhìn rõ bất cứ thứ gì, khẽ thút thít, lòng đau như cắt. Những nỗi đau này đều là Y Dương đem đến cho tôi, vết thương lòng này sẽ vĩnh viễn không khép miệng được.
Tôi vứt điện thoại sang một bên, nghe thấy tiếng nhắc nhở tắt ti vi sau năm giây nữa của chết độ tắt máy tự động, sau đó ti vi tự tắt.
Đoạn hội thoại mà tôi đã nghe đó, đối với tôi, vẫn là một câu đố.
Bắc Kinh có tuyết rơi rồi, tôi đã từng muốn ngắm tuyết rơi từ rất lâu rồi. Vì sao ở đây lại không có tuyết? Nếu như tuyết cũng rơi ở thành phố này, có lẽ nó đã có thể khiến tình yêu của tôi đóng băng. Tôi nằm trên giường ngu xuẩn nghĩ.
Mới sáng sớm, ngoài phòng khách, Mỹ Tuệ đã tập thể dục thẩm mỹ rất hăng say, tôi dùng chăn bông bịt tai để khỏi phải nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ đầu DVD. Ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên đầu giường, mới là năm rưỡi sáng, trời hãy còn tối. Tôi đoán nha đầu này tối qua nhất định là tắm gội kỹ quá nên não bị úng thủy [1] rồi.
[1] Tên một loại bệnh, ở đây người Trung Quốc dùng với nghĩa chỉ những người không bình thường trong suy nghĩ và hành động.
Cả ngày hôm đó, tôi làm việc rất uể oải, thái độ của Lão Lý đối với tôi từ hiền hòa chuyển sang bốn chữ: vô cùng tức giận. Bởi vì khi tôi hứa tham gia bữa tiệc, anh ta luôn tin vào câu: "Hứa ắt làm, làm ắt xong."
Tôi nghĩ bụng, nếu câu nói đó mà đúng thì trên thế giới này chẳng còn ai bị lừa. Tôi làm bộ biết lỗi, cười nịnh anh ta và giải thích: "Hôm qua tôi có việc, có việc."
Anh ta bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào tôi đúng nửa phút, sau đó mới bưng tách trà cỡ bự của anh ta rồi đi. Kỳ thực tôi đang nghĩ, chuyện tôi có tham dự bữa tiệc đó hay không chẳng liên quan gì tới anh ta cả.
Tôi thở phào, nghĩ bụng, có những câu nói xã giao không được tin. Cũng giống như trưóc đây Y Dương từng nói với tôi, trong cuộc sống có hai loại phiền phức, một loại do người khác mang lại, một loại do mình tự chuốc lấy.
Hết giờ làm, tôi buồn không chịu nổi nên muốn đi mua mặt nạ Watsons [2]. Lúc đi qua nhà hàng Khải Thái vô tình nhìn thấy chiếc xe Alto của Hứa Y Nam và chiếc xe đặc biệt to của Lăng Sở cùng đậu ở đó.
[2] Một hãng mỹ phẩm có tiếng ở Trung Quốc
Tôi có chút thắc mắc, sau đó lưỡng lự một hồi, cuối cùng quyết định gõ gõ vào cửa kính xe của Lăng Sở. Người bảo vệ đứng gần đó tức tốc chạy lại, vẫy vẫy đôi tay đang đi găng màu trắng, hỏi tôi: "Tiểu thư, cô muốn làm gì?" Anh ta dùng ánh mắt như đang quan sát phạm nhân nhìn tôi.
Tôi chớp chớp mắt nhìn dáng người ẻo lả của anh ta, có chút không phục, sau đó xua tay nói với anh ta: "Anh hỏi làm gì?”
Anh ta nhắc nhở tôi không chút khoan nhượng: "Tiểu thư, đây là nhiệm vụ của chúng tôi, phiền tiểu thư tránh qua chỗ khác." Anh chàng này có vẻ rất cương quyết, giống như là muốn ném tôi khỏi đây.
Phía sau lưng anh ta có thêm ba bảo vệ nữa đi lại phía tôi, có thể đọc được trên mặt họ mấy chữ: "Cô đang gây rối." Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, tôi quay người lủi mất, cứ thế chạy đi, có khi phải chạy được cả nghìn mét, chân tôi mềm nhũn, đành ngồi xuống đất nghỉ, hóa ra lâu nay tôi đã không chịu rèn luyện đôi chân. Mệt tới mức tôi chợt nghĩ, giá lúc này có bị bọn lưu manh bắt đi cũng sướng.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, tại sao xe của Hứa Y Nam và Lăng Sở lại cùng đỗ ở một nơi, lẽ nào bọn họ có quan hệ gì với nhau? Vừa đi vừa nghĩ, "bing" một cái, đầu tôi đập vào cột điện bên đường đau điếng, phía trước mắt lập tức nghiêng ngả, mơ hồ, đầu tôi quay mòng mòng, vội vàng bám lây cây cột điện để khỏi bị ngã.
Nghỉ một lúc lâu, đầu bớt choáng, tôi lại tiếp tục đi về nhà. Đúng lúc đó điện thoại đổ chuông, giống như mấy lần trước, chỉ kêu một tiếng rồi tắt ngay, là nháy máy chứ không phải là gọi. Tôi lập tức gọi đến tổng đài 10086 hỏi xem những số đó từ đâu gọi đến, câu trả lời có rất nhanh, có lúc là số từ An Huy, có lúc là số từ Sơn Đông, cũng có lúc lại là Liêu Ninh. Tất cả những nơi này đều không quen thuộc với tôi.
Nếu không phải vì tiếc tiền trả phí điện thoại đường dài, tôi đã gọi lại và mắng cho bọn người nhiễu sự kia một trận rồi, nhưng cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại thôi không gọi. Hà tất phải phí tiên điện thoại như vậy, đạo lý ở đời là đại nhân không thèm chấp tiểu nhân.
Hôm đó, trong lúc tôi đang điên cuồng đi trong siêu thị thì nhận được tin nhắn, số rất lạ, không thế biết đó là mã vùng của tỉnh nào.
Tin nhắn viết rằng: "Chúc mừng chủ thuê bao này bạn đã trở thành người may mắn có cơ hội rút thăm trúng thưởng, giải thưởng rất có giá trị của tổng đài chúng tôi. Mời bạn soạn tin theo cú pháp 950 + số điện thoại của bạn và gửi tới 15003XX.”
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn, càng đọc càng vui, tay tức tốc soạn tin 950 + số điện thoại của mình, đúng lúc tôi chuẩn bị gửi tin nhắn thì có người đàn ông dáng người gầy gầy đi xuống từ cầu thang va phải tôi, điện thoại trong tay tôi bay xuống đất, thế nhưng ngay cả một câu xin lỗi anh ta cũng không nói, tôi tức giận mắng người đó: "Mù à?"
Anh ta giật mình quay lại nhìn tôi một cái rồi vội vàng chạy lại.
Không thể tin được, tất cả thật là trùng hợp, người đó chính là cậu thanh niên tóc vàng tôi quen trong quán cà phê internet. Tôi vô cùng bối rối, ngượng đỏ mặt vì câu mắng ban nãy, sau đó không biết bằng cách nào mà tôi đã cất được điện thoại vào túi.
Chúng tôi vào một quán ăn của Nhật Bản, ăn món sushi, trong lúc đợi thức ăn mang lên, tôi kể cho cậu ấy nghe chuyện tôi nhận được tin nhắn, cậu ấy cười rất to, nói: "Không ngờ chị vẫn còn tin vào những trò này."
Hình như cậu ấy đang cười tôi ngốc nghếch và cả tin, sau đó cậu ấy còn dùng giọng lọc lõi, dạy đời nói với tôi: "Tuyệt đối không được tin vào những tin nhắn như thế này."
Tôi cầm dao dĩa đặt trên bàn lên, nghĩ mình không gửi tin nhắn, cũng chưa nhận bốc thăm gì đó, tổng đài đó làm sao lại vô duyên vô cớ nhắn vào máy mình, chắc là định lừa tiền thật. Tôi hoang mang xóa luôn tin nhắn đó đi.
Cậu thanh niên tóc vàng lần này dáng vẻ vẫn như lần gặp trước trong quán Stabucks. Đây đã là lần thứ ba chúng tôi vô tình gặp nhau, sự trùng hợp này khiến tôi thấy hơi kỳ lạ.
Lần đó tôi ăn rất nhiều, ăn đến quên luôn cả việc tôi mắng cậu ta rất ngoa ngoắt, quên luôn chuyện tôi ngốc nghếch tin vào cái tin nhắn trúng thưởng vô căn cứ đó. Lúc chia tay, cậu thiếu niên tóc vàng đó nói với tôi: "Chúng ta sẽ gặp lại chứ?"
Tôi xách túi đồ to, lẩm bẩm: “Có thể, cũng có thể”
Tôi và cậu thiếu niên tóc vàng đó đã được an bài là hữu duyên vô phận, duyên phận của chúng tôi chỉ dừng lại ở chỗ gặp mặt. Một ngày nào đó, khi tôi có chuyện buồn phiền bấn, loạn cần người chia sẻ, có lẽ chúng tôi sẽ lại tình cờ gặp nhau. Bởi vì chúng tôi rất có duyên nhưng lại không có ý định tìm hiểu kỹ về nhau.
Một tuần sau, sau khi dùng trăm phương ngàn kế nghe ngóng tình hình, cuối cùng tôi cũng dò la được mối quan hệ của Hứa Y Nam và Lăng Sở. Hóa ra là vì hai cô ty làm ăn vói nhau. Tôi bỗng nhận thấy thế giới này rất rộng lớn mà thành phố này lại quá nhỏ bé, cuộc sống của chúng tôi như những vòng tròn nhỏ, nhỏ đến mức không nhìn rõ được.
Đến hôm nay tôi mới biết, họ còn gọi nhau là anh em.
Tôi cho rằng hai người đó vì công việc nên xưng hô như thế, bọn họ đã như vậy, đâu cần tôi ý kiến gì.
Những ngày gần đây trôi qua rất bình yên, không có chuyện gì đặc biệt. Tôi hằng ngày đi làm rồi lại về nhà. Hôm đó, sau khi hết giờ làm, giám đốc truyền thông cau mày nheo mắt giữ tôi lại, mệnh lệnh cấp trên tôi không thể thoái thác, nếu không thì đến cháo cũng chẳng có mà húp. Lão già này với tôi cũng có chút quan hệ, nếu không tôi cũng chẳng cung kính vâng lời.
Từ công ty đi ra, chúng tôi đứng vẫy xe đi đến nhà hàng Trần Ký, đây là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố, ăn một bữa cũng mất tới mấy nghìn tệ. Nếu như cho tôi chọn chẳng đời nào tôi chọn những nơi xa xỉ như thế này. Được rồi, coi như mở rộng tầm mắt một lần vậy.
Ý định của Giám đốc truyền thông Phàn Đại rất rõ ràng, chẳng qua là muốn tôi đi cùng để mời rượu quan khách mà thôi, không biết từ lúc nào tôi cũng đã học theo Mỹ Tuệ.
Trên bàn tiệc đã đông đủ, toàn là đàn ông trưởng thành, lớn tuổi nhất khoảng ngoài năm mươi, nhỏ tuổi nhất cũng phải ba mươi bảy, ba mươi tám rồi, tôi rõ ràng là rất lạc loài đành ngồi thu mình trong góc tường.
“Y Thần à, lại đây, đây là Giám đốc Vương phụ trách công trình biển. Mau đến đây, kính rượu, kính rượu." Tôi run rẩy bưng ly rượu đèn, vô cùng miễn cưỡng. Có trời mới biết khi uống say tôi sẽ gây ra những chuyện mất mặt gì.
A men, xin Chúa phù hộ con!
Sau khi cạn ly, tôi còn chưa kịp đặt mông xuống ghế thì giám đốc Phàn đã lại đi đến: "Đến đây, đến đây, giới thiệu với mọi người đây là trợ lý tổng giám đốc." Ông ta vỗ vỗ vai tôi, tôi lại dốc rượu vào miệng. Chỉ có uống cạn mới thế hiện được sự tôn trọng người khác.
Như vậy, bắt đầu từ Giám đốc công trình biển họ Vương tôi đã mời rượu hết một lượt những người ngồi ở đây. Sau đó tôi cảm thấy hơi chóng mặt, bò xoài ra bàn mơ mơ hồ hồ ngủ mất. Nói ngủ thì cũng không hẳn, thực ra là tôi hơi lơ mơ, tôi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng mấy ông già này chúc tụng nhau, tôi cũng còn nghe thấy tiếng bọn họ cụng ly.
Đại khái đến khi bữa tiệc kết thúc, có người lay vai tôi. Tôi đứng lên, cảm thấy quay cuồng, chóng mặt. Không biết là ai gọi tôi tỉnh lại, cũng chẳng biết là ai dìu tôi đi. Lúc tất cả qua đường, đi đến bãi đậu xe tôi rũ rượi, chân nam đá chân chiêu, giống hệt một con ma men.
Người đàn ông ngồi ghế sau nói với anh chàng tài xế: “Đến quán karaoke Khải Hoàn Ca.” Tôi nghe mà phát hoảng, bò nhổm khỏi ghế, lắc đầu nói: "Tôi... tôi muốn về nhà."
Người đàn ông đó dùng tay vòng qua cổ tôi, nói: "Vẫn còn sớm."
Nghe thấy phía trước có người gọi ông ta là Tổng giám đốc Từ, đại khái ông ta cũng là một nhân vật tầm cỡ trong bữa rượu ngày hôm nay. Lão già họ Phàn không biết lúc này đã biên đi đâu mất, không ở đây để giúp tôi. Nghĩ đến cái đầu còn lơ thơ mây sợi tóc của ông ta, tôi lại không nhịn được cười.
Tôi cố vùng khỏi đôi tay ông ta, dựa vào bên phải. Thật là lên thuyền thì dễ, xuống thuyền mới khó. Trên xe toàn là mùi thuốc lá, cho nên tôi không còn ngửi thấy mùi rượu nữa.
Lúc đến quán karaoke Khải Hoàn Ca, người đàn ông được gọi là Tổng giám đốc Từ đó kèm chặt phía sau tôi, giống hệt như cai ngục áp giải phạm nhân. Tôi không thế kháng cự, đành ngoan ngoãn đi vào trong.
Cả đoàn có khoảng sáu, bảy người, chỉ là lão già họ Phàn vẫn không thấy xuất hiện, xem chừng đợi ông ta đến cứu tôi là chuyện không tưởng rồi, lão ta cũng thật là, dám đưa tôi vào nơi hang hùm miệng rắn. Tôi yên lặng dựa đầu vào thành sofa nghỉ ngơi lấy lại sức, định đợi tỉnh rượu một chút, tháo chạy khỏi đây cũng chưa muộn.
Tổng giám đốc Từ đó lại đi đến, vòng tay qua vai tôi, rất tình tứ hát một bài tình ca cũ Có gì cho em. Tôi phải giả vờ hết lần này đến lần khác cúi người lấy dưa hấu trong đĩa hoa quả mới thoát được thân. Tôi lại không thể đắc tội với bọn lang sói này, nếu không ngày mai cơm cũng chẳng có mà ăn.
Trên người lão già này không hiểu sao lại có mùi nước hoa của phụ nữ, có lẽ là mùi của một con hồ ly tình nào đó còn vương lại. Khi tôi gục đầu vào vai ông ta, trong lòng trào lên niềm hối hận không nói nên lời.
Không biết khi nào ông ta quay lại nhìn tôi hau háu, sau đó động chân động tay. Bài hát của ông ta sắp hết rồi, tôi đi đến cuối hành lang, vào nhà vệ sinh. Hai nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đứng trước nhà vệ sinh, lúc tôi đi đến, thật không ngờ họ lại đưa tay ra chặn lại.
Thật hỗn, lợi dụng tôi uống nhiều một chút, ai cũng muôn bắt nạt tôi.
"Tiểu thư, xin lỗi, bên kia mới là nhà vệ sinh nữ." Anh chàng người cao cao lễ phép nói với tôi.
Tội giả vờ lắc lắc đầu: "Nhầm rồi, nhầm rồi. Thật xin lỗi."
Anh ta khe khẽ lắc đầu, chỉ tay sang bên kia. Quỷ cũng biết Hứa Y Thần tôi hôm nay đã uống hết số rượu bằng số rượu cả đời tôi được uống, cũng không biết vì sao tôi lại sa đọa đến bước này.
Ở phòng vệ sinh đi ra, tôi vốn định chuồn thẳng, không ngờ lão Tổng giám đốc Từ đó đã đứng sẵn ngoài cửa, ôm cây đợi thỏ. Tôi lại ngoan ngoãn để ông ta dẫn vào phòng 206. Mấy lão già này đang vừa uống bia vừa đập cốc.
Tôi thầm rủa, uống cho chết hết đi.
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy khó chịu thế này, giống như linh hồn và sự tự do của bản thân bị trói chặt vậy. Lão Tổng giám đốc Từ đó ngồi bên trái tôi, lại đưa tay khoác vai tôi, có lúc còn đặt tay lên đùi tôi. Tôi nhìn đám vỏ chai bia trên bàn, thật sự muốn đập chúng vào đầu lão, nhưng tôi biết lý trí vô cùng quan trọng.
Ông ta nhích lại gần tai tôi, nói thầm: "Tiểu Hứa, chúng ta đi tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện được không?" Tôi nhìn mặt ông ta, đoán ngay ra ý đồ bẩn thỉu của lão. Đúng là dê già lại đòi ăn cỏ non, không biết lượng sức mình.
Vận dụng trí tuệ khôn ngoan của phụ nữ, tôi đứng lên, cầm lấy micro đứng trước mặt ông ta nói dõng dạc: "Được, được, nhưng em muốn nghe anh hát lại bài hát Có gì cho em. Hát xong rồi chúng ta cùng đi, được không ạ?"
Đương nhiên lão ta đồng ý ngay, sau đó túm lây micro say sưa hát như một kẻ không biết liêm sỉ.
Tôi vô cùng cẩn thận lấy điện thoại ra nhắn cho Lăng Sở một tin cầu cứu, sau khi tỉnh hơn một chút, tôi càng cố nghĩ cách để chạy khỏi đây.
"Quán karaoke Khải Hoàn Ca, mau đến đón tôi, khẩn!!" Để biểu thị tình huống khẩn cấp, tôi cố ý sử dụng hai dấu cảm thán.
Không lâu sau Lăng Sở nhắn lại, tôi thở mạnh ra một hơi.
Tôi lại chọn một bài hát dài nữa để Tổng giám đốc Từ đó hát xong Có gì cho em sẽ phải hát tiếp Nước Mắt nhà giam. Nhưng người đàn ông đó từ đầu đến cuối vẫn không quên chuyện tôi đã đồng ý đi cùng với ông ta ra khỏi đây. Đột nhiên tôi cảm thấy thật nực cười, bốn mươi chục tuổi đẩu rồi còn đòi phong lưu gì nữa.
Tin nhắn đến: "Anh đang ở ngoài cửa.”
Lão Tổng giám đốc Từ đó đang hát rất tình cảm, nhìn thấy tôi muốn đứng dậy, liền kéo tay tôi lại, hỏi: "Đi đâu?"
Tôi thoát khỏi bàn tay ông ta, nhả từng chữ một rất rõ ràng: "Đi vệ sinh, quay lại rồi chúng ta sẽ đi, đợi em.”
Ông ta đương nhiên bị tôi lừa rồi, rất nhanh chóng buông tay lão nương tôi ra. Tôi nhẹ nhàng đi ra cửa, không thèm quay đầu lại, thầm chửi: "Đi cái đầu ông ấy." Đương nhiên tôi đã ra đến ngoài cửa phòng, ra ngoài rồi, thoát rồi, giờ thì tôi muốn làm gì thì làm. Bảo vệ đứng ngoài hành lang trợn mắt nhìn tôi. Tôi cũng nhìn xuống bóng mình dưới đất, sau đó chạy như bay ra bãi đỗ xe.
Tôi giống như tên trộm bị cảnh sát truy đuổi, hoảng loạn leo lên xe của Lăng Sở, thúc giục: "Mau, đi mau đi."
Lăng Sở đánh tay lái, quay xe chạy vào đường Văn Hồi. Lúc này chúng tôi giống như hai kẻ cướp liều mạng chạy trốn đến nơi chân trời góc bể. Cướp ngân hàng thì có tiền, cướp hiệu vàng thì có vàng, xem ra chúng tôi phát tài rồi.
"Tại sao lại thế này?" Lăng Sở hỏi, kéo tôi ra khỏi giấc mộng kim tiền. Thấy tôi mặt nhễ nhại mồ hôi, anh ấy không chịu được hỏi tôi như hỏi em gái anh ấy.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vừa thở vừa dựa đầu vào ghế, sau đó mới chậm rãi trả lời: "Không, không có gì."
Lăng Sở luôn là người biết chăm sóc người khác, từ khi gặp anh ấy, tôi thật sự mới hiểu được hàm nghĩa của mấy từ "người đàn ông tốt".
Sau khi về nhà, tôi nằm ngủ luôn, lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau rồi, Mỹ Tuệ đứng ở đầu giường tôi khua chiêng gõ trống làm tôi tí nữa thì ngã lăn xuống đất.
Tôi chọn trong tủ một bộ quần áo thật đẹp, hùng hổ đi đến tìm lão giám đốc truyền thông. Ông ta đang thư thái ngồi trên ghế bành da, uống trà Long Tỉnh, hướng mặt ra ngắm mặt trời ngoài cửa sổ. Tôi không nói năng gì mà đi đến ngồi xuống trước mặt ông ta, thằng cháu này cũng thật biết đóng kịch, vội vàng gọi thư ký của ông ta mang trà cho tôi.
"Giám đốc Phàn, tôi là loại người nào mà ông phải đối xử tốt với tôi như vậy?" Đêm qua tôi đầy một bụng tức, đến giờ thì không thể nhịn được nữa, tôi tiện tay gạt phăng đống giấy tờ, sổ sách đang để gọn gàng trên bàn làm việc của ông ta xuống đất.
Nếu không phải là cái lão giám đốc họ Từ ấy nói cho tôi biết, Giám đốc Phàn đã đồng ý giới thiệu cho ông ta một mỹ nữ thì làm sao tôi biết được bộ mặt đểu giả của lão Phàn này. Đúng là đồ con hoang vô đạo đức.
"Hứa Y Thần, cô không muốn làm việc nữa hả? Sáng sớm đã đến phòng làm việc của tôi làm loạn lên." Lão ta nhặt tài liệu dưới đất, giận dữ vặn hỏi tôi.
"Hừm, giả vờ cũng khéo quá!" Tôi tức giận đùng đùng đứng dậy, dùng hết dũng khí của cả đời này hất ly trà Long Tinh vào mặt lão ta. Nước trà vẫn còn nóng, nước trà và cả bã trà dính đầy mặt lão.
Tôi biết lần này thế là xong rồi, họa lớn rồi, kể từ lúc đi tìm lão ta, tôi đã hiểu rõ việc mình làm sẽ có kết quả thế nào rồi. Không có cái gọi là làm hay không làm, tôi vẫn giả vờ như không có chuyện gì, quay về phòng làm việc. Lúc này tôi mới để ý đến những lời lão ta cảnh cáo tôi, chắc sếp sẽ nướng tôi như nướng mực.
Tôi nhìn điện thoại, nhàn rỗi đợi khiển trách, Hứa Y Thần, cô có thể về nhà nghỉ được rồi. Đến lúc đó, tôi sẽ thực sự thất nghiệp.
Có lẽ tôi sẽ nói: "Oh my God!"
Tôi đợi điện thoại đến ngơ ngẩn, lại không ngờ tất cả những việc tôi làm và cái tin tôi chờ chẳng có liên quan gì. Buổi sáng trôi qua, buổi chiều trôi qua, cả tuần căng thẳng trôi qua, tổng công ty không có động tĩnh gì, Giám đốc Phàn cũng không có động tĩnh gì, Hứa Y Thần tôi vẫn làm việc bình thường.
Không biết đồ con hoang họ Phàn đó nghĩ những gì mà lại dễ dàng bỏ qua cho tôi thế?
Mấy ngày nay, đầu óc tôi không hiểu sao chỉ toàn là đoạn đối thoại của Y Dương và người con gái Bắc Kinh đó. Trong đó, tôi ấn tượng nhất là hai câu: "Anh cút đi" và "Anh không đi"".
Cô gái đó mãi là một câu đố trong lòng tôi, thân phận của cô ấy, mối quan hệ giữa cô ấy và Y Dương...
Nhưng tôn trọng đời tư của người khác là nghĩa vụ của mọi công dân, tôi lại là một công dân tốt, luôn tuân thủ pháp luật
Những chuyện này về sau cũng dần lắng xuống, tôi lại tiếp tục cuộc sống bình thường, đi làm, tan ca, về nhà và nhớ Y Dương.
Lúc tôi đi đến cổng siêu thị bán rau quả Vượng Đạt thì Hứa Y Nam gọi điện, hỏi tôi bằng giọng khàn khàn: "Đang ở đâu?" như thể một người nào đó ở chỗ này đang mặc cả.
Tôi dựa vào tường, đặt mớ rau cải trắng mới mua xuống chân, trả lời điện thoại: "Siêu thị Vượng Đạt, có chuyện gì?" Thật không ngờ đồ mặt dày ấy đã cúp máy và cút đi đâu mất.
Ông chủ siêu thị đang lái xe ba bánh chở đầy trứng gà lắc lư rẽ vào cổng, không ngờ đâm ngay phải một thiếu niên đi xe đạp điện, tôi đau lòng nhìn trứng vỡ đầy trên mặt đất, nghĩ bụng, sớm biết thế này thì bán trước cho tôi có phải tốt hơn không.
Lúc tôi kể cho Hứa Y Nam nghe chuyện đó, anh ấy cười nhạt, sau đó rất chân thành buông hai tiếng: "Tầm thường!"
Tôi trợn mắt lườm anh ấy: "Anh với em là cùng một mẹ sinh ra, tại sao em tầm thường còn anh thì không?"
Hứa Y Nam nhìn cửa kính xe nói: "Anh và em rể tương lai muốn mở chung công ty."
Tôi nghe mà đầu óc quay cuồng.
"Hứa Y Nam, em nói cho anh biết, không được nghe theo chủ ý của Lăng Sở. Không ngờ bọn anh lâu nay vẫn ngầm móc nối với nhau, giả vờ giỏi thật đấy!" Tôi càng nói càng kích động, càng nói càng không biết mình đang nói gì mở chung công ty chẳng phải là để tác hợp cho mối quan hệ của tôi và Lăng Sở hay sao?
"Không phải, Hứa Y Thần, anh nói cho em biết, cái đầu heo của em cả ngày chỉ toàn nghĩ bậy bạ! Làm sao lại không thế suy nghĩ cho đàng hoàng được thế?" Hứa Y Nam tức sùi bọt mép mắng tôi.
Hứa Y Nam từ năm mười chín tuổi đã bắt đầu lăn lộn trên thương trường, đến nay đã hơn chục năm rồi. Sự nghiệp được như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, có thể cùng người khác thành lập công ty sau nửa đời người cũng là chuyện bình thường. (Đương nhiên đây là chuyện tốt đến nhà, tôi còn kêu ca cái gì chứ?) Nhưng chuyện này đối với tôi mà nói quả thật là quá đột ngột.
Hứa Y Nam trước mặt tôi, chẳng thèm đấu khẩu với tôi nữa.
Cuối cùng tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, tức giận đuổi theo sau Hứa Y Nam gặng hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Mau nói rõ ràng cho em nghe."
Hứa Y Nam dừng chân, mệt mỏi nhìn tôi, nói: “Anh trai em, đương nhiên phải là giám đốc rồi. Người hợp tác là Lăng Sở. Em đã hiểu chưa?" Anh ấy cốc đầu tôi, dáng vẻ rất thành thực.
Tôi nhìn lên dãy đèn đường phía xa, trông giống như một con rồng làm bằng ánh sáng. Tối nay tâm trạng tôi rất thảnh thơi. Hứa Y Nam nhìn tôi, có lẽ từ rất lâu rồi anh ấy cũng đã từng như thế này, có lẽ anh ấy phải chịu áp lực rất lớn, bố mẹ, vợ, cuộc sống... Tôi thở dài, có lẽ làm lưu manh cũng tốt, một người ăn no, cả nhà không đói.
"Đã đến lúc em bán sức lao động cho anh trai em rồi, yên tâm đi, em sẽ nhận được đãi ngộ tốt." Hứa Y Nam nói rất chắc chắn.
Tôi đi cà nhắc qua chỗ Hứa Y Nam quay lại nhìn khuôn mặt đầy đặn của anh ấy, bĩu môi "hứ" một tiếng. Tiểu tử ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, đưa đôi tay múp míp dụi dụi mắt, tôi nhìn mà vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Hứa Y Nam giống như một vị quan thanh liêm, đứng phía sau tôi lớn tiếng trách móc: "Đúng là đồ phản bội."
Tôi nhanh như thỏ, chớp mắt đã biến mất trước mắt Hứa Y Nam.
Một thời gian khá lâu sau, công ty của Hứa Y Nam và Lăng Sở khua chiêng gõ trống khai trương, tôi cũng xin nghỉ phép để đến đó. Quy mô công ty cũng không lớn lắm, nhưng có ai lại không biết vạn sự khởi đầu nan.
Không biết làm thế nào, Lăng Sở và Hứa Y Nam lại đi chung một đường. Duyên phận đến, có muốn cản cũng không được.
Từ đó về sau, mỗi khi rảnh rỗi tôi đều đến văn phòng công ty của bọn họ đặt tại tầng mười hai, tòa nhà A, số 56 đường An Tây, hầu hết những người ở đó đều quen mặt tôi.
Từ xa đã thấy biển hiệu công ty: "Chưng chưng nhật thượng" [3], tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
[3] Có nghĩa là: Ngày càng phát triển.
Hôm đó, tôi nằm trên giường vẹo cổ suy nghĩ xem có nên mua một cái áo khoác dài hay không, Mỹ Tuệ nói gì cũng không biết, cô ấy rón rén đi tới đầu giường tôi, đâu tiên là thở dài, sau đó cau mày. Tôi hỏi cô ấy làm sao thế, nha đầu này không nói gì, chỉ thở dài. Mấy phút sau, Mỹ Tuệ quay đi rồi lại trở lại với cái giẻ lau trong tay, lau tất cả các đồ vật trong nhà một lượt, kết quả là tất cả đồ đạc đều trở nên sáng bóng đèn mức có thể soi gương.
Tôi nghe nói chỉ có những lúc tâm toang buồn phiền hoặc những lúc nhớ da diết một ai đó người ta mới không ngừng ăn hoặc không ngừng làm việc nhà, cũng không biết Mỹ Tuệ hiện giờ có như vậy hay không.
Mỹ Tuệ gần đây bỗng trở nên rất lạ, lúc thì trầm mặc không nói gì, có lúc lại cười nói ầm ĩ. Hóa ra nhân loại rốt cuộc chẳng ai có thể thoát được chữ "tình", bất luận đó là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Do đó, thất tình lục dục [4] tương đối phổ biến.
[4] Thất tình lục dục: Thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.
Lúc hoảng hốt tôi lại nhớ ra một chuyện, vội vàng chộp lấy quyển lịch bàn giở xem, hóa ra sắp đến ngày Lăng Vũ và Trần Phi Hoàn kết hôn rồi, tuy Mỹ Tuệ có thể tác thành cho người khác nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung day dứt. Mỹ Tuệ là người tinh tế, sự tinh tế này khiên chúng ta nhiều lúc không nhận biết được tình cảm thật của cô ấy.
Tuy nhiên gặp phải những chuyện này, tôi lại chẳng biết phải làm thế nào.
Ngày hôm nay, sau khi tan làm, tôi gặp mẹ của Hắc Tử ở cầu thang tầng năm. Bác ấy dạo này có vẻ gầy đi rất nhiều, ngay cả đôi mắt cũng trở nên vô thần. Bác ấy cúi đầu bước đi, dáng vẻ có gì đó u uẩn, không còn giống lần gặp trước, kiên quyết lôi tôi về nhà mổ cá nữa. Cầu thang rất hẹp, tôi dựa người vào một bên tường nhường đường cho bác ấy đi trước. Mẹ Hắc Tử khẽ cười với tôi, tôi chớp mắt đáp lại. Lúc cơ thể chúng tôi vô tình chạm vào nhau, tôi mới phát hiện người bác ấy toàn mùi thuốc. Đợi khi mẹ Hắc Tử đi xa, mùi thuốc sát trùng mới dần dần bay đi, tôi hổ nghi, không lẽ bác ấy đang bị bệnh?
Gần đây tôi phát hiện ra hình như mọi người trên thế giới này đều gầy yếu đi, Mỹ Tuệ, mẹ Hắc Tử và tôi. Không biết là vì sao, có lẽ do gần đây chúng tôi đều có quá nhiều việc phải suy nghĩ, ai cũng buồn phiền. Vậy đấy, không biết sự thật có phải như vậy không nữa.
Tôi dựa vào thành giường hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cuối cùng vẫn không thể hiểu được vì cái gì mà cuộc sống của con người phải buồn phiền thế. Chỉ cần nhắm mắt lại là vô số câu hỏi lại gợn lên, chờ tôi giải đáp. Tôi mất ngủ mấy ngày mà cũng không nghĩ ra. Người mất ngủ gần đây không chỉ có một mình tôi.
"Sao? Nhiệt độ lại hạ à? Vậy tôi có cần mặc thêm áo khoác dài không?"
Tôi cười cười với Mỹ Tuệ. Nha đầu này tiếp tục tập bài thể dục của cô ấy, mỗi động tác đều tập hai lần.
Từ khi Lăng Sở và Hứa Y Nam lập công ty chung số lẩn tôi gặp Lăng Sở càng nhiều thêm. Anh ấy thích tôi cũng tốt, không cần báo đáp cũng tốt.
"Nói cho tôi biết hai người rốt cuộc đang chơi trò gì? Sao chỗ nào cũng thấy xuân tình rạo rực thế này.” Mỹ Tuệ ngồi trên thảm trêu chọc tôi và Lăng Sở.
Tôi tiện tay nhặt gối ôm trên sofa ném Mỹ Tuệ, nha đầu ấy bắt lấy rồi lập tức ném trả lại tôi.
Mỹ Tuệ đã từng nói vói tôi, những gì nên quên thì phải quên đi. Những hồi ức đau lòng thì tốt nhất là nên nhanh chóng quên đi.
Không khí có phần lắng lại, Lăng Sở lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Ngày mai mọi người đều được nghỉ, chúng ta đi khu vui chơi đi." Anh ấy chống tay lên cằm, giống như một học giả đang chiêm nghiệm điều gì.
Mỹ Tuệ phản ứng lại rất nhanh: "Khu vui chơi? Đó là chỗ dành cho những đôi mới lớn tìm hiểu nhau. Anh nhìn lại xem năm nay tôi bao nhiêu tuổi rồi mà còn bon chen ở đó với bọn con nít. Còn nữa, tôi cũng không thích làm kỳ đà cản mũi ai kia."
Tôi phải phì cười vì câu nói của Mỹ Tuệ. Sau khi rún cười hồi lâu rồi mới nói: "Cái đồ đầu đất nhà cậu, sau này sinh con không định cùng chồng cho con đến đây chơi à?
Định cho con cậu không qua tuổi niên thiếu mà thành niên luôn à?
Mỹ Tuệ lắc lắc đầu, hệt như vừa uống phải thuốc lắc vậy.
Nghĩ đến việc ngày mai chẳng có gì để làm, tôi liền nhận lời đi với Lăng Sở.
Đêm hôm đó, tôi như nhớ lại cả quá trình mình từ một đứa trẻ trở thành người lớn. Những ý nghĩ trẻ con, những trò chơi trẻ con, kể cả gương mặt trẻ con đã dần bị biến đổi. Tôi giống như loài nụ hoa sau cơn mưa, chỉ trong một đêm sẽ bừng nở.
Sau khi chia tay Y Dương tôi đã trưởng thành rồi, anh ấy đã từng hứa hẹn sẽ đưa tôi đi chơi trò tàu lượn siêu tốc, chỉ tiếc là đến bây giờ, lời hứa ấy đã qua đi như gió thổi mây bay ngay trước mắt.
Tôi đứng ở cổng khu vui chơi, mãi cũng không nhìn thấy bóng dáng Lăng Sở đâu, sau đó lại nhận được điện thoại của anh ấy nói là anh ấy đến muộn một chút. Tôi ngồi trước cổng soát vé nhìn tàu lượn siêu tốc chuyển động từng vòng trên không trung mà thấy vô cùng kích động. Nó dường như đang mang theo hạnh phúc và hy vọng của người chơi gửi vào trời xanh.
Lúc đó có rất nhiều người qua lại, nam có, nữ có, xinh đẹp có, xấu xí có, nhưng tất cả đều không liên quan đến tôi.
Tôi gửi tin nhắn cho Lăng Sở: "Nếu còn chưa qua được thì thôi không cần qua nữa." Thực ra không phải tôi giận Lăng Sở, chỉ là tôi cảm thấy hơi mệt.
Anh ấy nhắn lại: "Cho anh một phút thôi."
Tôi nắm điện thoại trong tay, ngơ ngẩn nhìn dòng người qua lại, một phút thì có thể làm được gì? Một phút có thể khiến con người ta từ không đến có, một phút có thế giết chết người ta thương yêu nhất, một phút cũng có thế cứu được một sinh mạng.
Tàu lượn siêu tốc vẫn tiếp tục chuyển động, từng vòng từng vòng làm người chơi vui vẻ và hạnh phúc.
"Xin lỗi, anh đến muộn, công ty gần đây có chút chuyện." Một giọng nói rất khẽ từ phía sau truyền đến tai tôi.
Tôi quay người lại, cười với Lăng Sở. Thực ra tôi rất khó chịu với những người đến muộn, nhất là khi người đó lại là nam giới. Thế mà hôm nay tôi đã đợi, lại rất binh tĩnh, không chút giận dữ.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp khu vui chơi, tôi giống như một con kiến cánh trong đàn, vòng đi vòng lại trong một cái tổ to. Lăng Sở chăm chú đi sau tôi, không nói câu nào.
Tôi phải xếp hàng rất lâu mới lên được tàu lượn siêu tốc, cứ đứng ở đó ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lăng Sở từ phía sau đưa tôi một que kem, sau đó hỏi tôi: "Muốn ngồi nghỉ một lát không?"
Tôi lắc lắc đầu, nghĩ bụng, tàu lượn siêu tốc mang lại cho người khác cảm giác vô cùng hạnh phúc nhưng cũng có thể hành trình của nó không đủ dài để chạm đến ngưỡng hạnh phúc của tôi. Tôi nhận que kem vị dâu tây đó, đã rất lâu rồi tôi không ăn kem.
Những người đợi đến lượt mình xếp thành một hàng dài dưới chân tàu lượn siêu tốc, có lẽ những người đó đều bị ma lực thần kỳ của nó hấp dẫn. Tôi vội vàng quay người tránh sang một bên. Trước đây tôi vốn cho rằng tàu lượn siêu tốc chỉ là giấc mộng không đạt tới được, đến lúc nó gần trong gang tấc, tôi lại lùi lại và muốn bỏ chạy.
Thực ra tôi không muốn nói với bất kỳ ai rằng tôi mắc bệnh sợ độ cao, nên hết lần này đến lần khác tôi gào thét đòi tham gia mấy trò chơi tốc độ cao vô vị kiểu này, tôi còn cả gan đứng xếp hàng đợi, Lăng Sở luôn đi sau tôi như thế, không gần cũng không xa.
Nhịp thở của tôi trở nên gấp gáp hơn. Lúc tàu lượn từng vòng từng vòng mang tôi lộn nhào trên không trung, thật sự tôi có cảm giác mình đang tự sát. Không khí trên cao loãng hơn làm tôi bị thiếu oxy. Đầu tôi ong ong như đang bị hàng ngàn nhát búa giáng xuống. Tôi đau đớn đến mức quên cả hét lên.
Tàu lượn siêu tốc vẫn không ngừng quay. Đột ngột lên cao, rồi lại đột ngột hạ thấp. Tôi từ đầu đến cuối đều nhắm chặt mắt, không dám nhìn. Thật sự tôi sắp không chịu được nữa rồi. Thật đáng buồn là không ai có thể nghe thấy tiếng van xin trong lòng tôi.
Tôi ngồi yên trên ghế, không thể cử động. Lăng Sở chạy đến đỡ tôi, giống như dìu người say rượu.
Đúng thế, đây đúng là một thử thách. Thử thách tuyệt đối.
Lúc này tôi có thể cảm thấy hai chân tôi mềm nhũn tựa như làm bằng bông, không có bất cứ một chút sức lực nào. Mọi vật xung quanh đều như đang chuyển động, sợ đến chết khiếp. Đầu tôi quay mòng mòng, giống như nó đang không ngừng chuyển động.
Nói thật là tôi hối hận rồi.
Lăng Sở ngồi xuống bên cạnh tôi, nhè nhẹ vỗ vai tôi, tìm tôi đập mạnh đến nỗi có cảm giác cả người cũng nghiêng ngả theo, tôi như không còn chút sức lực nào mà ngồi bệt xuống đất, cứ ngồi như thế hai mươi phút. Lăng Sở làm gì, nói gì tôi cũng không hề biết.
Tôi đã nghĩ rằng mình thế là xong, không ngờ rất lâu sau tôi cũng dần dần sống lại, chỉ là sức sống không được mạnh mẽ như trước đây. Tôi giống như đã bị rút hết gân cơ, toàn thân mềm nhũn.
"Lăng Sở, chúng ta quay về được không?" Tôi ngẩng đầu khẽ hỏi anh ấy.
"Ừ." Anh ấy đồng ý ngay.
Lúc đến bãi đậu xe, tôi thây buồn nôn, dường như muốn nôn hết những gì có trong dạ dày ra. Lăng Sở vội vàng đỡ tôi ngồi vào xe nghỉ ngơi. Anh ấy như một nhân viên massage cao cấp, nhẹ nhàng massage đầu cho tôi. Ngoài cửa xe gió thổi rất to, rất lạnh.
Những ngón tay dài của Lăng Sở di chuyển trên trán tôi, đôi tay thanh tú đen thế này mà không chơi dương cầm thì thật là đáng tiếc. Tôi ngồi trong xe suy nghĩ lan man.
Lăng Sở vẫn không dừng tay, chỉ là không nói gì, ánh mắt lặng lẽ hướng ra ngoài cửa sổ.
Không biết bao lâu sau, cơn đau đầu của tôi cũng dần nhẹ bớt.
Lăng Sở khẽ thở phào, tôi tự cảm thấy mình vô cùng đáng trách. Lần đi chơi này đã bắt Lăng Sở phải khổ sở vì tôi, thế mà anh ấy lại không một lời oán thán.
Dạo này sức khỏe càng ngày càng yếu, vì thế tôi xin nghỉ phép ba ngày. Tháng này, tỉ lệ chuyển cần của tôi chỉ còn bảy mươi phần trăm, cho nên tiền lương chắc chắn sẽ bị giảm. Tôi nằm trên giường suy nghĩ, tiền không mua được sức khỏe, có tiền mà sinh bệnh thì cũng vô nghĩa.
Mỹ Tuệ đã lâu không nấu cơm ở nhà, chất lượng bữa ăn của tôi cũng vì thế mà bị giảm sút. Cho nên mấy ngày nghỉ phép này tôi rất tích cực về nhà bố mẹ để được mẹ nấu ăn cho.
Nụ cười của Hứa Y Nam tươi sáng hơn trước đây rất nhiều, có lẽ là do cảm giác làm ông chủ rất dễ chịu. Tôi vừa giúp mẹ nhặt rau vừa nói với anh ấy: "Hứa Y Nam, khi nào anh đổi xe Alto thành xe Audi, nhớ cho em chiếc Alto nhé."
Anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt thèm thuồng như hổ đói nhìn mồi, sau đó chuyển đến tôi ba chữ: "Nằm mơ đi."
Tôi đang tuốc vỏ đậu, nói với vẻ không vui: "Phù sa không tưới ruộng ngoài! Thế mà cũng là anh trai với em gái à?" Kết quả là tôi bị mẹ mắng cho một trận, hóa ra là tôi nhặt đậu, không cho vào rổ mà lại ném ra đất.
Hứa Y Nam lè lưỡi trêu tôi, điệu bộ ấy trông chẳng khác nào quái thú.
Thật không ngờ lúc này bên ngoài đang có tuyết rơi, đường phố cũng bị tuyết phủ trắng rồi, cây cũng bị phủ trắng, cả mấy chiếc xe ô tô đỗ dưới nhà cũng bị tuyết phủ kín nóc xe. Tôi dụi dụi như thể nghĩ mình đang hoa mắt, thật không ngờ rằng mắt tôi đã không đánh lừa tôi. Bên ngoài không có ánh mặt trời, màu trắng của tuyết trải ra mênh mông.
Nhiều ngày trôi qua, không ngờ mùa đông nơi đây cũng có thể đẹp như trong mộng thế này. Y Dương ở nơi xa kia có khỏe không? Trời lạnh thế này có nhớ mặc thêm áo không?
Tôi cuộn tròn trong chăn ấm, lười nhác như một con cún. Mỹ Tuệ gấp gáp gõ cửa phòng tôi, tôi nhắm chặt mắt, không để ý đến cô ấy. Nha đầu đó gan lì đứng gõ cửa đến n lần mới chịu thôi. Tôi vùi mặt trong chăn, tiếp tục ngủ. Đúng lúc tôi đang chuẩn bị bước vào giấc mơ thì Mỹ Tuệ lại gõ cửa. Đến lúc này, não tôi vẫn không có ý định bảo mắt mở ra dù chỉ là một chút.
Tôi ức chế nhấc đầu khỏi gối, nghiêng ngả đi ra cửa, dùng chút lý trí còn sót lại để mở cửa. Mỹ Tuệ, nha đầu đó đang bê trên tay một bát cháo yến mạch, cười rất tươi nói với tôi: "Ăn cơm thôi.”
Tôi nén giận trong lòng, quay vào thay quần áo ngủ, rửa mặt, chải đầu rồi ngồi xuống trước bàn ăn: "Nói đi, chuyện gì?"
Nhìn thấy Mỹ Tuệ cười gượng gạo, lòng tôi không cảm động chút nào. Bởi vì từ trước đến nay, mỗi lần nha đầu Mỹ Tuệ này đột nhiên quan tâm tới tôi, chắc chắn lại sắp có chuyện xảy ra.
Mỹ Tuệ kích động đến mức làm đổ cả cháo, mặt đỏ lên nhanh như cắt nhào đến, không biết ngại nói với tôi một câu: "Y Thần, cậu đi tiếp khách với tớ nhé, một mình tớ đi không tiện lắm."
Tôi ngậm một nửa thìa cháo, hỏi: "Tại sao lại là tớ?"
Mỹ Tuệ chớp chớp đôi mắt với hàng mi dài tự nhiên khiến tôi cũng có phần bị thu hút. Tôi bỏ cái thìa xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng. Cháo yên mạch thực sự rất ngon, nhưng cũng không thể so với giấc ngủ được. Mỹ Tuệ vẫn đứng đó hồi lâu không nói gì, chỉ chà chà chân lên nền nhà, cuối cùng, nền nhà bị chà sát đến sáng bóng.
Thế nào gọi là bạn bè?
Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu thì gọi là bạn bè.
Đương nhiên tôi biết câu danh ngôn này, cuối cùng cũng bị nó thuyết phục.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, tôi nghĩ nếu phải đứng lâu chắc có thể hóa thành tượng mất.
Cái người mà Mỹ Tuệ gọi là khách hàng đó thật lanh lợi, là một tay lão luyện trên thương trường. Những điều kiện ông ta đưa ra đều là có lợi và tất nhiên là có lợi với bản thân ông ta rồi, chúng tôi khua môi múa mép mãi mà cũng không thể nói lại ông ta.
Trên đường quay về, Mỹ Tuệ đánh cược với tôi, chỉ cần nói tôi đã uống hơi nhiều, muốn gặp Lăng Sở, anh chàng đó chắc chắn sẽ xuất hiện trong vòng mười phút. Tôi chán nản “hừm” một tiếng, mặc kệ cô ấy.
"Cược không? Cược không?" Mỹ Tuệ cầm điện thoại trên tay lắc qua lắc lại.
Cảnh này khiến tôi nhớ đến lần thứ ba cãi nhau to vói Y Dương, tôi đã một mình tìm đến quán rượu uống một trận say khướt. Trên đường về không may gặp một bọn lưu manh. Tôi chắc chắn mình không phải là đối thủ của bọn chúng, định đưa hết tiền của, vật dụng trên người cho bọn chúng, nhưng tìm mãi chẳng thấy vật gì. Không ngờ cuối cùng lại xuất hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân, đúng lúc căng thẳng nhất thì Y Dương xuất hiện. Chỉ là sau khi mọi chuyện kết thúc, Y Dương bị đánh gãy một cái xương sườn.
Tôi luôn cho rằng chỉ trên phim ảnh mới có những chuyện như thế này, thật không ngờ có lúc mình lại trở thành nhân vật chính. Từ đó về sau, đọc câu chuyện cổ tích về nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn tôi liền tin là có thật.
Chỉ là hiện tại, tất cả đều không có thật.
Tôi nhìn qua tấm kính cửa sổ to và trong suốt, ngắm dòng người lại qua, trước mắt là cốc trà sữa trân châu vị sôcôla hãy còn nóng, tôi hút mạnh những hạt trân châu màu đen, chậm rãi nhai nuốt.
Mỹ Tuệ bật đồng hồ đếm giờ trên điện thoại, mỗi phút trôi qua, năm phút, rồi sáu phút...
Ngoài đường, tuyết phủ trắng xóa in hằn vết bánh xe chạy trên đó, từng đường, từng đường. Gió lạnh thổi, người đi đường hoặc là nghiêng người tránh hoặc là giữ chặt mũ áo. Tôi cầm cốc trà sữa trên tay, không ngờ nó cũng lạnh đến thế.
Đột nhiên cửa quán mở ra, rèm cửa được kết bằng những hạt pha lê va vào nhau phát ra tiếng leng keng, tôi quay đầu lại nhìn, người tiến vào chính là Lăng Sở. Anh ấy lạnh đến mức mũi đỏ ửng, cơ mặt cứng như bị đóng băng. Thật không biết làm sao anh ấy lại thành ra thế này. Lăng Sở quét ánh mắt một vòng quanh quán rồi tiến thẳng tới đây.
Mỹ Tuệ cẩn thận đưa tay ấn nút dừng đồng hồ bẩm giờ. Sau khi nhìn kỹ màn hình điện thoại, cô ấy quay sang nói với tôi: “Chín phút ba mươi bảy giây”
Ngụm trà sữa tắc nghẹn ở cổ tôi, chết mất, nuốt vào không được, nhổ ra cũng không xong. Lăng Sở vô cùng lo lắng nhìn tôi, nhưng chuyện này cũng không có gì ghê gớm, coi như đây chỉ là một thử thách nhỏ thôi. Lăng Sở nhìn lên trần nhà, có vẻ rất mệt mỏi.
Mỹ Tuệ thắng cược rồi, tôi vuốt vuốt mái tóc bờm xờm trước trán, nhất thời không biết phải nói gì. Mũi Lăng Sở dần hết đỏ, mặt anh ấy cũng hồng lên. Những ngón tay thon dài của anh ấy bám quanh cốc trà sữa như dây mây quấn quanh cây cột vậy. Tôi nhìn đồng hồ trên tường, không biết phải giải thích thế nào.
Hôm nay Lăng Sở vô cùng trầm mặc, tôi đẩy đẩy cốc trà sữa đến trước mặt anh ấy, không nói gì. Sự lo lắng của anh ấy bị chúng tôi lấy ra làm trò cười. Tôi muốn xin lỗi nhưng mấy chữ đó như bị tắc ở cổ họng, không thể nói ra được.
Lăng Sở không nổi giận nhưng cũng không nói gì. Mỹ Tuệ ngồi một bên làm trò chọc cười, tôi chỉ ngồi nhìn tuyết rơi bên đường. Nam tử hán, sao lại nhỏ nhen thế chứ?
Hóa ra từ đầu đến cuối, Lăng Sở đều rất đế ý tôi.
Trà sữa trên bàn nguội dần mà tay tôi lại ấm lên. Mành cửa lại kêu leng keng báo hiệu có người đi vào, người vào quán mỗi lúc một đông hơn, thường là mấy tốp học sinh, mỗi nhóm chừng dăm ba người, nam có, nữ có. Bọn họ ríu ra ríu rít, cười cười nói nói khiến tôi nhớ lại thời học sinh của chính mình, tất cả khiến tôi vừa tiếc nuối, vừa mãn nguyện.
Góc nhỏ yên lặng của chúng tôi trở nên ồn ào, tôi nhanh chóng đứng dậy, đi ra cửa. Quán trà sữa nhỏ này chẳng bao lâu sau đã kín người. Mành cửa lại phát ra tiếng leng keng khi chúng tôi đi qua.
"Mời hai người đi ăn lẩu nhé." Tôi đề nghị. Một là vì thua cược Mỹ Tuệ, hai là muốn xin lỗi Lăng Sở, quan trọng nhất là lý do thứ ba, đó là tôi thích ăn.
Tôi cười thầm trong bụng, một mũi tên trúng ba đích.
Sau khi đi qua mấy nhà hàng đông nghẹt khách, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được chỗ để ăn uống, hóa ra lúc này muốn tiêu tiền cũng khó. Tôi xoa xoa cái bụng không biết vì sao xẹp lép, dự định sẽ ăn thật nhiều.
Ăn uống xong, Mỹ Tuệ nói là có việc phải về nhà gặp lão nương (mẹ cô ấy) nên về trước. Tuyết trên đường vẫn chưa tan. Tôi đi phía sau Lăng Sở, cẩn thận bước theo dấu chân lớn của anh ấy.
"Y Thần..." Lăng Sờ đột nhiên quay lại nhìn tôi.
"Ừ." Tôi dừng chân, nhẹ nhàng đáp lại.
"Tặng em thứ này." Lăng Sở vừa nói vừa móc túi áo.
Tôi vô cùng tò mò, cảm giác mơ mộng, lãng mạn tràn ngập trong tim. Tôi chờ đợi, từ trước tới giờ tôi luôn là người lãng mạn.
Chỉ thấy Lăng Sở lấy ra một cây bút, chầm chậm xắn tay áo tôi lên, vẽ lên cổ tay tôi một chiếc đồng hồ rất đẹp, chiếc đồng hồ này không có nhãn hiệu, có lẽ gọi là hiệu Noãn Noãn, kim đồng hồ chỉ mười hai giờ đúng. Anh ấy nâng tay tôi lên, khẽ cắn rồi bỏ xuống.
"Làm cái gì vậy?" Tôi nghi hoặc nhìn Lăng Sỡ, nhìn chằm chằm một lát rồi tiếp tục bước đi.
Lúc về đến nhà hai chân đã mỏi nhừ, tôi chui vào chăn ấm, vô cùng khoan khoái. Cái đồng hồ đó vẫn còn trên tay tôi, kêu "tích tắc tích tắc".
Lăng Sở nói đúng, những gì lưu lại đều là những đồ vật quý giá hoặc những ký ức khó quên. Tôi nhìn nó, cảm giác giống như thấy lại được thời gian quý báu đã trôi đi mất.
Tôi nằm trên giường, mắt đảo liên tục, không ngủ được, tuyết đã ngừng rơi, nhưng trong suy nghĩ của tôi vẫn chưa ngừng. Tôi muốn nói ở nơi phương xa có Y Dương kia tuyết vẫn rơi, tuyết rất nhiều, cả một thành phố lớn tuyết phủ trắng xóa. Đêm nay chúng tôi thật sự có thể cùng nhau leo lên đỉnh núi hóng gió, tất cả những điều này sẽ không còn là giả thiết và mộng tưởng nữa.
Sao tôi còn đần độn ngồi trước bàn làm việc cả một ngày trời như thế này chứ? Trong phòng làm việc không có ai thì thầm bàn tán, cũng không có ai quang minh chính đại lên tiếng, nguyên nhân rất đơn giản, đám nhân viên truyền tai nhau rằng giám đốc đang mắc chứng tiền mãn kinh. Mọi người đều sợ chị ta điên lên sẽ đuổi cả đám. Nói thật, tôi cũng sợ, sợ có ngày tên rơi đạn lạc, tôi cũng mất bát cơm này.
Thế đấy, cuộc đời thật là bi thảm.
Tôi cũng chăm chú, khẩn trương làm việc, tất cả đều trôi qua rất bình thản. Buổi trưa hôm đó, tôi vừa đưa được nửa cái bánh quy vào miệng thì điện thoại reo vang, tôi giật mình hoảng hốt, thiếu chút nữa thì tôi bị nghẹn chết.
"Chị Y Thần, chị có đi làm không?" Đầu bên kia là giọng nữ nhỏ nhẹ.
Yên lặng một lúc, dùng tốc độ tra dữ liệu nhanh nhất của đại não tôi mới nhớ ra tiểu yêu tinh đó là Lăng Vũ, sau đó khẽ "à" một tiếng.
Lăng Vũ ngập ngừng nói: "Chị Y Thẩn, ngày mai… em kết hôn, chị có thời gian đến tham dự hôn lễ không ạ?"
Tôi giống như bị đánh vào đầu, thời gian sao mà trôi nhanh thế. Câu nói của Lăng Vũ đột nhiên làm tôi nhớ đến bài hát Ngày mai em lấy anh, đúng thế, đã là ngày mai. Tôi làm ra vẽ bình thản, giả vờ suy nghĩ một lát rồi nói: “Để xem lúc đó thế nào đã nhé, sợ chị chưa chắc đã rảnh.”Sau đó tôi còn ra vẻ thấu tình đạt lý chúc cô ấy hạnh phúc.
Tôi bò dài trên bàn làm việc suy nghĩ hồi lâu, cái kiểu tình yêu vừa gặp đã yêu này có kết quả nhanh như vậy sao? Đúng là hậu sinh khả úy. Tôi dùng bút bi vẽ đầy lên tập giây trắng để trên bàn, sau cùng dùng lực thử đủ mọi hình thức để kết thúc sinh mệnh của cái bút.
Mỹ Tuệ… cô ấy có biết không?
Sau khi do dự hồi lâu tôi quyết định không nói với Mỹ Tuệ, giả vờ đi đánh răng, rửa mặt rồi đi ngủ như bình thường. Buổi tối, Mỹ Tuệ gõ cửa phòng tôi hỏi: "Ngủ chưa?"
Tôi ngồi dậy, dựa vào thành giường, nói chuyện với Mỹ Tuệ rất lâu, nha đầu này chỉ cười ngu ngơ.
Hôn lễ ngày hôm sau, tôi đi cùng Mỹ Tuệ, Lăng Sở sắp xếp cho chúng tôi ngồi bàn đặc biệt.
"Em gái vu quy rồi, người làm anh như cậu trong lòng không có cảm giác gì sao?" Đồng nghiệp của Lăng Sở trêu anh ấy.
Khi con gái làm cô dâu là lúc xinh đẹp nhất, tôi muốn chứng minh cho Y Dương thấy nhưng xem ra anh ấy đã không cần nữa. Mọi ngươi tham gia hôn lễ chỉ có Mỹ Tuệ là có vẻ hơi buồn, nhưng cô ấy vẫn cố giả vờ tươi cười vui vẻ. Trần Phi Hoàn rất bối rối khi nhận lời chúc phúc từ Mỹ Tuệ.
Hóa ra có một số người có thể tự mình băng bó vết thương.
Tôi uống rượu mừng xong liền kiếm cớ cáo lui, tình cảnh này khiến tôi cảm thấy có chút không thoải mái. Dòng người trên đường đều đổ về phía quảng trường phía trước. Chỗ đó có rất nhiều người già và trẻ em đi lại, khuôn mặt ai cũng tươi cười.
Tôi thẫn thờ nhìn lên bầu trời, mặt trời đang chiếu gay gắt, cho đến khi có cảm giác mắt mình nhói đau mới thôi, sau đó tôi thấy mình nước mắt lưng tròng. Trên thế giới vừa có một đôi đến với nhau, sao tôi vẫn còn cô đơn, lẻ bóng?
Thật không thể biết ngày mai tôi sẽ đứng ở ngã tư nào trên đường chờ đèn đỏ để chuyển hướng.
Tôi cho tay vào túi lấy ra một đồng tiền xu, chán nản tung nó, một vòng rồi lại một vòng, hai mặt của đồng xu thay nhau hiện lên. Hóa ra tôi đang sợ, sợ nhất là lựa chọn cuối cùng.
Cuối tháng này công ty tổ chức bữa tiệc, đại khái là để động viên nhân viên, thuận theo ý dân, giải trừ tạo phản. Lão Lý mồm năm miệng mười nói tôi nhất định phải tham gia, tôi nhìn anh ta rất chân thành, miệng tươi cười đồng ý, kết quả là đợi đến hôm ấy tôi mới chơi trò mất tích.
Không biết từ lúc nào tôi đã trở nên cô quạnh như thế này, nghĩ đến thời còn học đại học, những hoặt động tập thể như thế này, Hứa Y Thần tôi chưa một lần vắng mặt, đương nhiên sẽ là Y Dương đưa tôi đi. Chúng tôi tay trong tay xuất hiện, luôn nhận được những ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ. Trong mắt những người khác chúng tôi là một cặp trời sinh, thực sự là rất xứng đôi vừa lứa.
Tôi đang nghĩ đến những chuyện này thì Y Dương gọi điện, tôi căng thẳng đến nghẹt thở.
“Y Thần, Bắc Kinh có tuyết rồi, chỗ em có lạnh không?” Anh ấy nói với tôi, giọng rất nhỏ.
Tôi khẽ “ồ” một tiếng sau đó hỏi lại: “Có tuyết rồi à?”
Lần trước gọi điện cho Y Dương, tôi có buột miệng nói với Y Dương rằng khi nào Bắc Kinh có tuyết, anh ấy nhất định phải gọi điện báo cho tôi, thật không ngờ anh ấy vẫn nhớ chuyện ấy. Tôi có chút hưng phấn, cũng có chút thất vọng. Lẽ nào Y Dương luôn coi những lời tôi nói là nhiệm vụ phải thực hiện? Ánh mắt vừa sáng lên niềm tin của tôi bỗng chốc lại nhuốm màu ảm đạm.
“Đúng thế, tuyết rơi rất nhiều. Bên ngoài đâu đâu cũng là một màu trắng xóa, anh đèn neon soi xuống tuyết khiến nó lấp lánh như được rắc bột huỳnh quang vậy.” Y Dương hồ hởi vừa kể vừa miêu tả cảnh tuyết ở Bắc Kinh, có lẽ anh ấy không biết tôi gọi cho anh ấy vì nhớ anh ấy chứ chẳng phải vì muốn biết tuyết ở Bắc Kinh như thế nào.
Còn chưa nói chuyện được mấy phút thì Y Dương nói bây giờ anh ấy có việc bận, sau khi chào tôi, từ đầu máy bên kia Y Dương vẫn còn nghe có âm thanh gì đó, như thể anh ấy đã quên không tắt máy. Tôi có thừa dũng cảm cũng không tắt máy được, chỉ muốn nghe thêm giọng nói của anh ấy, cho dù đó chỉ là tiếng thở của anh ấy thôi.
Đầu bên kia chuyển đến tiếng sột soạt, tôi đưa điện thoại lên gí sát vào tai, căng tai ra lắng nghe. Tôi thừa nhận, chuyện này có chút không đàng hoàng, nhưng đó đều là vì tôi yêu Y Dương, cho nên tôi không để ý đến lòng tự trọng của mình. Qua một lúc lâu, cuối cùng điện thoại cũng vang lên tiếng người, lại là giọng nữ, nghe có chút quen thuộc, cũng có chút xa lạ.
“Dương Dương, ví của em anh để ở đâu rồi?” Người phụ nữ đó nói giọng Bắc Kinh rất chuẩn.
Dương Dương? Dựa vào trực giác nhạy bén của phụ nữ, tôi dường như đã biết được điều gì đó, bạn bè bình thường sẽ không gọi nhau thân mật như vậy. Sự tò mò càng lúc càng lớn, điện thoại trên tay như đã bị dính keo ở đó, làm thế nào cũng không rời ra được. Tôi vẫn luôn để tâm đến Y Dương, để tâm đến chuyện của Y Dương, để tâm tất cả những gì liên quan đến Y Dương. Tôi bật loa ngoài, hy vọng có thể nghe được rõ hơn.
“Đồ của em làm sao anh biết được, người gì mà suốt ngày quên trước quên sau.” Y Dương trả lời cô ấy như thể đang trách mắng một đứa trẻ.
Rất lâu sau tôi không nghe thấy tiếng gì nữa, chỉ còn nghe tiếng đánh máy vọng lại. Tôi rối loạn rồi.
Không biết vì sao từ đầu bên kia bỗng truyền đến mấy câu tranh cãi gay gắt, tôi nghe đến nhập thần. Đó là cuộc đối thoại của một nam và một nữ.
Cô ta nói: “Anh cút đi.”
Anh ta làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Tôi không cút.”
Đúng rồi, cô ta chính là cô gái hôm đó gọi Y Dương vào cắt bánh ngọt, còn anh ta chính là Y Dương.
Hóa ra, Y Dương đã không còn yêu tôi nữa. Tôi muốn hàn gắn tình cảm của chúng tôi, nhưng anh ấy không muốn thế. Hơn nữa, với tình yêu hiện tại, mặc cho người con gái đó đuổi anh ấy đi, anh ấy cũng mặt dạn mày dày mà ở lại. Nhưng từ đầu đến cuối, tôi đều không muốn tin đây là sự thật.
Trốn trong bóng đêm, tôi âm thầm rơi lệ, anh mắt mờ nước không nhìn rõ bất cứ thứ gì, khẽ thút thít, lòng đau như cắt. Những nỗi đau này đều là Y Dương đem đến cho tôi, vết thương lòng này sẽ vĩnh viễn không khép miệng được.
Tôi vứt điện thoại sang một bên, nghe thấy tiếng nhắc nhở tắt ti vi sau năm giây nữa của chết độ tắt máy tự động, sau đó ti vi tự tắt.
Đoạn hội thoại mà tôi đã nghe đó, đối với tôi, vẫn là một câu đố.
Bắc Kinh có tuyết rơi rồi, tôi đã từng muốn ngắm tuyết rơi từ rất lâu rồi. Vì sao ở đây lại không có tuyết? Nếu như tuyết cũng rơi ở thành phố này, có lẽ nó đã có thể khiến tình yêu của tôi đóng băng. Tôi nằm trên giường ngu xuẩn nghĩ.
Mới sáng sớm, ngoài phòng khách, Mỹ Tuệ đã tập thể dục thẩm mỹ rất hăng say, tôi dùng chăn bông bịt tai để khỏi phải nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ đầu DVD. Ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên đầu giường, mới là năm rưỡi sáng, trời hãy còn tối. Tôi đoán nha đầu này tối qua nhất định là tắm gội kỹ quá nên não bị úng thủy [1] rồi.
[1] Tên một loại bệnh, ở đây người Trung Quốc dùng với nghĩa chỉ những người không bình thường trong suy nghĩ và hành động.
Cả ngày hôm đó, tôi làm việc rất uể oải, thái độ của Lão Lý đối với tôi từ hiền hòa chuyển sang bốn chữ: vô cùng tức giận. Bởi vì khi tôi hứa tham gia bữa tiệc, anh ta luôn tin vào câu: "Hứa ắt làm, làm ắt xong."
Tôi nghĩ bụng, nếu câu nói đó mà đúng thì trên thế giới này chẳng còn ai bị lừa. Tôi làm bộ biết lỗi, cười nịnh anh ta và giải thích: "Hôm qua tôi có việc, có việc."
Anh ta bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào tôi đúng nửa phút, sau đó mới bưng tách trà cỡ bự của anh ta rồi đi. Kỳ thực tôi đang nghĩ, chuyện tôi có tham dự bữa tiệc đó hay không chẳng liên quan gì tới anh ta cả.
Tôi thở phào, nghĩ bụng, có những câu nói xã giao không được tin. Cũng giống như trưóc đây Y Dương từng nói với tôi, trong cuộc sống có hai loại phiền phức, một loại do người khác mang lại, một loại do mình tự chuốc lấy.
Hết giờ làm, tôi buồn không chịu nổi nên muốn đi mua mặt nạ Watsons [2]. Lúc đi qua nhà hàng Khải Thái vô tình nhìn thấy chiếc xe Alto của Hứa Y Nam và chiếc xe đặc biệt to của Lăng Sở cùng đậu ở đó.
[2] Một hãng mỹ phẩm có tiếng ở Trung Quốc
Tôi có chút thắc mắc, sau đó lưỡng lự một hồi, cuối cùng quyết định gõ gõ vào cửa kính xe của Lăng Sở. Người bảo vệ đứng gần đó tức tốc chạy lại, vẫy vẫy đôi tay đang đi găng màu trắng, hỏi tôi: "Tiểu thư, cô muốn làm gì?" Anh ta dùng ánh mắt như đang quan sát phạm nhân nhìn tôi.
Tôi chớp chớp mắt nhìn dáng người ẻo lả của anh ta, có chút không phục, sau đó xua tay nói với anh ta: "Anh hỏi làm gì?”
Anh ta nhắc nhở tôi không chút khoan nhượng: "Tiểu thư, đây là nhiệm vụ của chúng tôi, phiền tiểu thư tránh qua chỗ khác." Anh chàng này có vẻ rất cương quyết, giống như là muốn ném tôi khỏi đây.
Phía sau lưng anh ta có thêm ba bảo vệ nữa đi lại phía tôi, có thể đọc được trên mặt họ mấy chữ: "Cô đang gây rối." Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, tôi quay người lủi mất, cứ thế chạy đi, có khi phải chạy được cả nghìn mét, chân tôi mềm nhũn, đành ngồi xuống đất nghỉ, hóa ra lâu nay tôi đã không chịu rèn luyện đôi chân. Mệt tới mức tôi chợt nghĩ, giá lúc này có bị bọn lưu manh bắt đi cũng sướng.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, tại sao xe của Hứa Y Nam và Lăng Sở lại cùng đỗ ở một nơi, lẽ nào bọn họ có quan hệ gì với nhau? Vừa đi vừa nghĩ, "bing" một cái, đầu tôi đập vào cột điện bên đường đau điếng, phía trước mắt lập tức nghiêng ngả, mơ hồ, đầu tôi quay mòng mòng, vội vàng bám lây cây cột điện để khỏi bị ngã.
Nghỉ một lúc lâu, đầu bớt choáng, tôi lại tiếp tục đi về nhà. Đúng lúc đó điện thoại đổ chuông, giống như mấy lần trước, chỉ kêu một tiếng rồi tắt ngay, là nháy máy chứ không phải là gọi. Tôi lập tức gọi đến tổng đài 10086 hỏi xem những số đó từ đâu gọi đến, câu trả lời có rất nhanh, có lúc là số từ An Huy, có lúc là số từ Sơn Đông, cũng có lúc lại là Liêu Ninh. Tất cả những nơi này đều không quen thuộc với tôi.
Nếu không phải vì tiếc tiền trả phí điện thoại đường dài, tôi đã gọi lại và mắng cho bọn người nhiễu sự kia một trận rồi, nhưng cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại thôi không gọi. Hà tất phải phí tiên điện thoại như vậy, đạo lý ở đời là đại nhân không thèm chấp tiểu nhân.
Hôm đó, trong lúc tôi đang điên cuồng đi trong siêu thị thì nhận được tin nhắn, số rất lạ, không thế biết đó là mã vùng của tỉnh nào.
Tin nhắn viết rằng: "Chúc mừng chủ thuê bao này bạn đã trở thành người may mắn có cơ hội rút thăm trúng thưởng, giải thưởng rất có giá trị của tổng đài chúng tôi. Mời bạn soạn tin theo cú pháp 950 + số điện thoại của bạn và gửi tới 15003XX.”
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn, càng đọc càng vui, tay tức tốc soạn tin 950 + số điện thoại của mình, đúng lúc tôi chuẩn bị gửi tin nhắn thì có người đàn ông dáng người gầy gầy đi xuống từ cầu thang va phải tôi, điện thoại trong tay tôi bay xuống đất, thế nhưng ngay cả một câu xin lỗi anh ta cũng không nói, tôi tức giận mắng người đó: "Mù à?"
Anh ta giật mình quay lại nhìn tôi một cái rồi vội vàng chạy lại.
Không thể tin được, tất cả thật là trùng hợp, người đó chính là cậu thanh niên tóc vàng tôi quen trong quán cà phê internet. Tôi vô cùng bối rối, ngượng đỏ mặt vì câu mắng ban nãy, sau đó không biết bằng cách nào mà tôi đã cất được điện thoại vào túi.
Chúng tôi vào một quán ăn của Nhật Bản, ăn món sushi, trong lúc đợi thức ăn mang lên, tôi kể cho cậu ấy nghe chuyện tôi nhận được tin nhắn, cậu ấy cười rất to, nói: "Không ngờ chị vẫn còn tin vào những trò này."
Hình như cậu ấy đang cười tôi ngốc nghếch và cả tin, sau đó cậu ấy còn dùng giọng lọc lõi, dạy đời nói với tôi: "Tuyệt đối không được tin vào những tin nhắn như thế này."
Tôi cầm dao dĩa đặt trên bàn lên, nghĩ mình không gửi tin nhắn, cũng chưa nhận bốc thăm gì đó, tổng đài đó làm sao lại vô duyên vô cớ nhắn vào máy mình, chắc là định lừa tiền thật. Tôi hoang mang xóa luôn tin nhắn đó đi.
Cậu thanh niên tóc vàng lần này dáng vẻ vẫn như lần gặp trước trong quán Stabucks. Đây đã là lần thứ ba chúng tôi vô tình gặp nhau, sự trùng hợp này khiến tôi thấy hơi kỳ lạ.
Lần đó tôi ăn rất nhiều, ăn đến quên luôn cả việc tôi mắng cậu ta rất ngoa ngoắt, quên luôn chuyện tôi ngốc nghếch tin vào cái tin nhắn trúng thưởng vô căn cứ đó. Lúc chia tay, cậu thiếu niên tóc vàng đó nói với tôi: "Chúng ta sẽ gặp lại chứ?"
Tôi xách túi đồ to, lẩm bẩm: “Có thể, cũng có thể”
Tôi và cậu thiếu niên tóc vàng đó đã được an bài là hữu duyên vô phận, duyên phận của chúng tôi chỉ dừng lại ở chỗ gặp mặt. Một ngày nào đó, khi tôi có chuyện buồn phiền bấn, loạn cần người chia sẻ, có lẽ chúng tôi sẽ lại tình cờ gặp nhau. Bởi vì chúng tôi rất có duyên nhưng lại không có ý định tìm hiểu kỹ về nhau.
Một tuần sau, sau khi dùng trăm phương ngàn kế nghe ngóng tình hình, cuối cùng tôi cũng dò la được mối quan hệ của Hứa Y Nam và Lăng Sở. Hóa ra là vì hai cô ty làm ăn vói nhau. Tôi bỗng nhận thấy thế giới này rất rộng lớn mà thành phố này lại quá nhỏ bé, cuộc sống của chúng tôi như những vòng tròn nhỏ, nhỏ đến mức không nhìn rõ được.
Đến hôm nay tôi mới biết, họ còn gọi nhau là anh em.
Tôi cho rằng hai người đó vì công việc nên xưng hô như thế, bọn họ đã như vậy, đâu cần tôi ý kiến gì.
Những ngày gần đây trôi qua rất bình yên, không có chuyện gì đặc biệt. Tôi hằng ngày đi làm rồi lại về nhà. Hôm đó, sau khi hết giờ làm, giám đốc truyền thông cau mày nheo mắt giữ tôi lại, mệnh lệnh cấp trên tôi không thể thoái thác, nếu không thì đến cháo cũng chẳng có mà húp. Lão già này với tôi cũng có chút quan hệ, nếu không tôi cũng chẳng cung kính vâng lời.
Từ công ty đi ra, chúng tôi đứng vẫy xe đi đến nhà hàng Trần Ký, đây là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố, ăn một bữa cũng mất tới mấy nghìn tệ. Nếu như cho tôi chọn chẳng đời nào tôi chọn những nơi xa xỉ như thế này. Được rồi, coi như mở rộng tầm mắt một lần vậy.
Ý định của Giám đốc truyền thông Phàn Đại rất rõ ràng, chẳng qua là muốn tôi đi cùng để mời rượu quan khách mà thôi, không biết từ lúc nào tôi cũng đã học theo Mỹ Tuệ.
Trên bàn tiệc đã đông đủ, toàn là đàn ông trưởng thành, lớn tuổi nhất khoảng ngoài năm mươi, nhỏ tuổi nhất cũng phải ba mươi bảy, ba mươi tám rồi, tôi rõ ràng là rất lạc loài đành ngồi thu mình trong góc tường.
“Y Thần à, lại đây, đây là Giám đốc Vương phụ trách công trình biển. Mau đến đây, kính rượu, kính rượu." Tôi run rẩy bưng ly rượu đèn, vô cùng miễn cưỡng. Có trời mới biết khi uống say tôi sẽ gây ra những chuyện mất mặt gì.
A men, xin Chúa phù hộ con!
Sau khi cạn ly, tôi còn chưa kịp đặt mông xuống ghế thì giám đốc Phàn đã lại đi đến: "Đến đây, đến đây, giới thiệu với mọi người đây là trợ lý tổng giám đốc." Ông ta vỗ vỗ vai tôi, tôi lại dốc rượu vào miệng. Chỉ có uống cạn mới thế hiện được sự tôn trọng người khác.
Như vậy, bắt đầu từ Giám đốc công trình biển họ Vương tôi đã mời rượu hết một lượt những người ngồi ở đây. Sau đó tôi cảm thấy hơi chóng mặt, bò xoài ra bàn mơ mơ hồ hồ ngủ mất. Nói ngủ thì cũng không hẳn, thực ra là tôi hơi lơ mơ, tôi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng mấy ông già này chúc tụng nhau, tôi cũng còn nghe thấy tiếng bọn họ cụng ly.
Đại khái đến khi bữa tiệc kết thúc, có người lay vai tôi. Tôi đứng lên, cảm thấy quay cuồng, chóng mặt. Không biết là ai gọi tôi tỉnh lại, cũng chẳng biết là ai dìu tôi đi. Lúc tất cả qua đường, đi đến bãi đậu xe tôi rũ rượi, chân nam đá chân chiêu, giống hệt một con ma men.
Người đàn ông ngồi ghế sau nói với anh chàng tài xế: “Đến quán karaoke Khải Hoàn Ca.” Tôi nghe mà phát hoảng, bò nhổm khỏi ghế, lắc đầu nói: "Tôi... tôi muốn về nhà."
Người đàn ông đó dùng tay vòng qua cổ tôi, nói: "Vẫn còn sớm."
Nghe thấy phía trước có người gọi ông ta là Tổng giám đốc Từ, đại khái ông ta cũng là một nhân vật tầm cỡ trong bữa rượu ngày hôm nay. Lão già họ Phàn không biết lúc này đã biên đi đâu mất, không ở đây để giúp tôi. Nghĩ đến cái đầu còn lơ thơ mây sợi tóc của ông ta, tôi lại không nhịn được cười.
Tôi cố vùng khỏi đôi tay ông ta, dựa vào bên phải. Thật là lên thuyền thì dễ, xuống thuyền mới khó. Trên xe toàn là mùi thuốc lá, cho nên tôi không còn ngửi thấy mùi rượu nữa.
Lúc đến quán karaoke Khải Hoàn Ca, người đàn ông được gọi là Tổng giám đốc Từ đó kèm chặt phía sau tôi, giống hệt như cai ngục áp giải phạm nhân. Tôi không thế kháng cự, đành ngoan ngoãn đi vào trong.
Cả đoàn có khoảng sáu, bảy người, chỉ là lão già họ Phàn vẫn không thấy xuất hiện, xem chừng đợi ông ta đến cứu tôi là chuyện không tưởng rồi, lão ta cũng thật là, dám đưa tôi vào nơi hang hùm miệng rắn. Tôi yên lặng dựa đầu vào thành sofa nghỉ ngơi lấy lại sức, định đợi tỉnh rượu một chút, tháo chạy khỏi đây cũng chưa muộn.
Tổng giám đốc Từ đó lại đi đến, vòng tay qua vai tôi, rất tình tứ hát một bài tình ca cũ Có gì cho em. Tôi phải giả vờ hết lần này đến lần khác cúi người lấy dưa hấu trong đĩa hoa quả mới thoát được thân. Tôi lại không thể đắc tội với bọn lang sói này, nếu không ngày mai cơm cũng chẳng có mà ăn.
Trên người lão già này không hiểu sao lại có mùi nước hoa của phụ nữ, có lẽ là mùi của một con hồ ly tình nào đó còn vương lại. Khi tôi gục đầu vào vai ông ta, trong lòng trào lên niềm hối hận không nói nên lời.
Không biết khi nào ông ta quay lại nhìn tôi hau háu, sau đó động chân động tay. Bài hát của ông ta sắp hết rồi, tôi đi đến cuối hành lang, vào nhà vệ sinh. Hai nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đứng trước nhà vệ sinh, lúc tôi đi đến, thật không ngờ họ lại đưa tay ra chặn lại.
Thật hỗn, lợi dụng tôi uống nhiều một chút, ai cũng muôn bắt nạt tôi.
"Tiểu thư, xin lỗi, bên kia mới là nhà vệ sinh nữ." Anh chàng người cao cao lễ phép nói với tôi.
Tội giả vờ lắc lắc đầu: "Nhầm rồi, nhầm rồi. Thật xin lỗi."
Anh ta khe khẽ lắc đầu, chỉ tay sang bên kia. Quỷ cũng biết Hứa Y Thần tôi hôm nay đã uống hết số rượu bằng số rượu cả đời tôi được uống, cũng không biết vì sao tôi lại sa đọa đến bước này.
Ở phòng vệ sinh đi ra, tôi vốn định chuồn thẳng, không ngờ lão Tổng giám đốc Từ đó đã đứng sẵn ngoài cửa, ôm cây đợi thỏ. Tôi lại ngoan ngoãn để ông ta dẫn vào phòng 206. Mấy lão già này đang vừa uống bia vừa đập cốc.
Tôi thầm rủa, uống cho chết hết đi.
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy khó chịu thế này, giống như linh hồn và sự tự do của bản thân bị trói chặt vậy. Lão Tổng giám đốc Từ đó ngồi bên trái tôi, lại đưa tay khoác vai tôi, có lúc còn đặt tay lên đùi tôi. Tôi nhìn đám vỏ chai bia trên bàn, thật sự muốn đập chúng vào đầu lão, nhưng tôi biết lý trí vô cùng quan trọng.
Ông ta nhích lại gần tai tôi, nói thầm: "Tiểu Hứa, chúng ta đi tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện được không?" Tôi nhìn mặt ông ta, đoán ngay ra ý đồ bẩn thỉu của lão. Đúng là dê già lại đòi ăn cỏ non, không biết lượng sức mình.
Vận dụng trí tuệ khôn ngoan của phụ nữ, tôi đứng lên, cầm lấy micro đứng trước mặt ông ta nói dõng dạc: "Được, được, nhưng em muốn nghe anh hát lại bài hát Có gì cho em. Hát xong rồi chúng ta cùng đi, được không ạ?"
Đương nhiên lão ta đồng ý ngay, sau đó túm lây micro say sưa hát như một kẻ không biết liêm sỉ.
Tôi vô cùng cẩn thận lấy điện thoại ra nhắn cho Lăng Sở một tin cầu cứu, sau khi tỉnh hơn một chút, tôi càng cố nghĩ cách để chạy khỏi đây.
"Quán karaoke Khải Hoàn Ca, mau đến đón tôi, khẩn!!" Để biểu thị tình huống khẩn cấp, tôi cố ý sử dụng hai dấu cảm thán.
Không lâu sau Lăng Sở nhắn lại, tôi thở mạnh ra một hơi.
Tôi lại chọn một bài hát dài nữa để Tổng giám đốc Từ đó hát xong Có gì cho em sẽ phải hát tiếp Nước Mắt nhà giam. Nhưng người đàn ông đó từ đầu đến cuối vẫn không quên chuyện tôi đã đồng ý đi cùng với ông ta ra khỏi đây. Đột nhiên tôi cảm thấy thật nực cười, bốn mươi chục tuổi đẩu rồi còn đòi phong lưu gì nữa.
Tin nhắn đến: "Anh đang ở ngoài cửa.”
Lão Tổng giám đốc Từ đó đang hát rất tình cảm, nhìn thấy tôi muốn đứng dậy, liền kéo tay tôi lại, hỏi: "Đi đâu?"
Tôi thoát khỏi bàn tay ông ta, nhả từng chữ một rất rõ ràng: "Đi vệ sinh, quay lại rồi chúng ta sẽ đi, đợi em.”
Ông ta đương nhiên bị tôi lừa rồi, rất nhanh chóng buông tay lão nương tôi ra. Tôi nhẹ nhàng đi ra cửa, không thèm quay đầu lại, thầm chửi: "Đi cái đầu ông ấy." Đương nhiên tôi đã ra đến ngoài cửa phòng, ra ngoài rồi, thoát rồi, giờ thì tôi muốn làm gì thì làm. Bảo vệ đứng ngoài hành lang trợn mắt nhìn tôi. Tôi cũng nhìn xuống bóng mình dưới đất, sau đó chạy như bay ra bãi đỗ xe.
Tôi giống như tên trộm bị cảnh sát truy đuổi, hoảng loạn leo lên xe của Lăng Sở, thúc giục: "Mau, đi mau đi."
Lăng Sở đánh tay lái, quay xe chạy vào đường Văn Hồi. Lúc này chúng tôi giống như hai kẻ cướp liều mạng chạy trốn đến nơi chân trời góc bể. Cướp ngân hàng thì có tiền, cướp hiệu vàng thì có vàng, xem ra chúng tôi phát tài rồi.
"Tại sao lại thế này?" Lăng Sở hỏi, kéo tôi ra khỏi giấc mộng kim tiền. Thấy tôi mặt nhễ nhại mồ hôi, anh ấy không chịu được hỏi tôi như hỏi em gái anh ấy.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vừa thở vừa dựa đầu vào ghế, sau đó mới chậm rãi trả lời: "Không, không có gì."
Lăng Sở luôn là người biết chăm sóc người khác, từ khi gặp anh ấy, tôi thật sự mới hiểu được hàm nghĩa của mấy từ "người đàn ông tốt".
Sau khi về nhà, tôi nằm ngủ luôn, lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau rồi, Mỹ Tuệ đứng ở đầu giường tôi khua chiêng gõ trống làm tôi tí nữa thì ngã lăn xuống đất.
Tôi chọn trong tủ một bộ quần áo thật đẹp, hùng hổ đi đến tìm lão giám đốc truyền thông. Ông ta đang thư thái ngồi trên ghế bành da, uống trà Long Tỉnh, hướng mặt ra ngắm mặt trời ngoài cửa sổ. Tôi không nói năng gì mà đi đến ngồi xuống trước mặt ông ta, thằng cháu này cũng thật biết đóng kịch, vội vàng gọi thư ký của ông ta mang trà cho tôi.
"Giám đốc Phàn, tôi là loại người nào mà ông phải đối xử tốt với tôi như vậy?" Đêm qua tôi đầy một bụng tức, đến giờ thì không thể nhịn được nữa, tôi tiện tay gạt phăng đống giấy tờ, sổ sách đang để gọn gàng trên bàn làm việc của ông ta xuống đất.
Nếu không phải là cái lão giám đốc họ Từ ấy nói cho tôi biết, Giám đốc Phàn đã đồng ý giới thiệu cho ông ta một mỹ nữ thì làm sao tôi biết được bộ mặt đểu giả của lão Phàn này. Đúng là đồ con hoang vô đạo đức.
"Hứa Y Thần, cô không muốn làm việc nữa hả? Sáng sớm đã đến phòng làm việc của tôi làm loạn lên." Lão ta nhặt tài liệu dưới đất, giận dữ vặn hỏi tôi.
"Hừm, giả vờ cũng khéo quá!" Tôi tức giận đùng đùng đứng dậy, dùng hết dũng khí của cả đời này hất ly trà Long Tinh vào mặt lão ta. Nước trà vẫn còn nóng, nước trà và cả bã trà dính đầy mặt lão.
Tôi biết lần này thế là xong rồi, họa lớn rồi, kể từ lúc đi tìm lão ta, tôi đã hiểu rõ việc mình làm sẽ có kết quả thế nào rồi. Không có cái gọi là làm hay không làm, tôi vẫn giả vờ như không có chuyện gì, quay về phòng làm việc. Lúc này tôi mới để ý đến những lời lão ta cảnh cáo tôi, chắc sếp sẽ nướng tôi như nướng mực.
Tôi nhìn điện thoại, nhàn rỗi đợi khiển trách, Hứa Y Thần, cô có thể về nhà nghỉ được rồi. Đến lúc đó, tôi sẽ thực sự thất nghiệp.
Có lẽ tôi sẽ nói: "Oh my God!"
Tôi đợi điện thoại đến ngơ ngẩn, lại không ngờ tất cả những việc tôi làm và cái tin tôi chờ chẳng có liên quan gì. Buổi sáng trôi qua, buổi chiều trôi qua, cả tuần căng thẳng trôi qua, tổng công ty không có động tĩnh gì, Giám đốc Phàn cũng không có động tĩnh gì, Hứa Y Thần tôi vẫn làm việc bình thường.
Không biết đồ con hoang họ Phàn đó nghĩ những gì mà lại dễ dàng bỏ qua cho tôi thế?
Mấy ngày nay, đầu óc tôi không hiểu sao chỉ toàn là đoạn đối thoại của Y Dương và người con gái Bắc Kinh đó. Trong đó, tôi ấn tượng nhất là hai câu: "Anh cút đi" và "Anh không đi"".
Cô gái đó mãi là một câu đố trong lòng tôi, thân phận của cô ấy, mối quan hệ giữa cô ấy và Y Dương...
Nhưng tôn trọng đời tư của người khác là nghĩa vụ của mọi công dân, tôi lại là một công dân tốt, luôn tuân thủ pháp luật
Những chuyện này về sau cũng dần lắng xuống, tôi lại tiếp tục cuộc sống bình thường, đi làm, tan ca, về nhà và nhớ Y Dương.
Lúc tôi đi đến cổng siêu thị bán rau quả Vượng Đạt thì Hứa Y Nam gọi điện, hỏi tôi bằng giọng khàn khàn: "Đang ở đâu?" như thể một người nào đó ở chỗ này đang mặc cả.
Tôi dựa vào tường, đặt mớ rau cải trắng mới mua xuống chân, trả lời điện thoại: "Siêu thị Vượng Đạt, có chuyện gì?" Thật không ngờ đồ mặt dày ấy đã cúp máy và cút đi đâu mất.
Ông chủ siêu thị đang lái xe ba bánh chở đầy trứng gà lắc lư rẽ vào cổng, không ngờ đâm ngay phải một thiếu niên đi xe đạp điện, tôi đau lòng nhìn trứng vỡ đầy trên mặt đất, nghĩ bụng, sớm biết thế này thì bán trước cho tôi có phải tốt hơn không.
Lúc tôi kể cho Hứa Y Nam nghe chuyện đó, anh ấy cười nhạt, sau đó rất chân thành buông hai tiếng: "Tầm thường!"
Tôi trợn mắt lườm anh ấy: "Anh với em là cùng một mẹ sinh ra, tại sao em tầm thường còn anh thì không?"
Hứa Y Nam nhìn cửa kính xe nói: "Anh và em rể tương lai muốn mở chung công ty."
Tôi nghe mà đầu óc quay cuồng.
"Hứa Y Nam, em nói cho anh biết, không được nghe theo chủ ý của Lăng Sở. Không ngờ bọn anh lâu nay vẫn ngầm móc nối với nhau, giả vờ giỏi thật đấy!" Tôi càng nói càng kích động, càng nói càng không biết mình đang nói gì mở chung công ty chẳng phải là để tác hợp cho mối quan hệ của tôi và Lăng Sở hay sao?
"Không phải, Hứa Y Thần, anh nói cho em biết, cái đầu heo của em cả ngày chỉ toàn nghĩ bậy bạ! Làm sao lại không thế suy nghĩ cho đàng hoàng được thế?" Hứa Y Nam tức sùi bọt mép mắng tôi.
Hứa Y Nam từ năm mười chín tuổi đã bắt đầu lăn lộn trên thương trường, đến nay đã hơn chục năm rồi. Sự nghiệp được như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, có thể cùng người khác thành lập công ty sau nửa đời người cũng là chuyện bình thường. (Đương nhiên đây là chuyện tốt đến nhà, tôi còn kêu ca cái gì chứ?) Nhưng chuyện này đối với tôi mà nói quả thật là quá đột ngột.
Hứa Y Nam trước mặt tôi, chẳng thèm đấu khẩu với tôi nữa.
Cuối cùng tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, tức giận đuổi theo sau Hứa Y Nam gặng hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Mau nói rõ ràng cho em nghe."
Hứa Y Nam dừng chân, mệt mỏi nhìn tôi, nói: “Anh trai em, đương nhiên phải là giám đốc rồi. Người hợp tác là Lăng Sở. Em đã hiểu chưa?" Anh ấy cốc đầu tôi, dáng vẻ rất thành thực.
Tôi nhìn lên dãy đèn đường phía xa, trông giống như một con rồng làm bằng ánh sáng. Tối nay tâm trạng tôi rất thảnh thơi. Hứa Y Nam nhìn tôi, có lẽ từ rất lâu rồi anh ấy cũng đã từng như thế này, có lẽ anh ấy phải chịu áp lực rất lớn, bố mẹ, vợ, cuộc sống... Tôi thở dài, có lẽ làm lưu manh cũng tốt, một người ăn no, cả nhà không đói.
"Đã đến lúc em bán sức lao động cho anh trai em rồi, yên tâm đi, em sẽ nhận được đãi ngộ tốt." Hứa Y Nam nói rất chắc chắn.
Tôi đi cà nhắc qua chỗ Hứa Y Nam quay lại nhìn khuôn mặt đầy đặn của anh ấy, bĩu môi "hứ" một tiếng. Tiểu tử ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, đưa đôi tay múp míp dụi dụi mắt, tôi nhìn mà vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Hứa Y Nam giống như một vị quan thanh liêm, đứng phía sau tôi lớn tiếng trách móc: "Đúng là đồ phản bội."
Tôi nhanh như thỏ, chớp mắt đã biến mất trước mắt Hứa Y Nam.
Một thời gian khá lâu sau, công ty của Hứa Y Nam và Lăng Sở khua chiêng gõ trống khai trương, tôi cũng xin nghỉ phép để đến đó. Quy mô công ty cũng không lớn lắm, nhưng có ai lại không biết vạn sự khởi đầu nan.
Không biết làm thế nào, Lăng Sở và Hứa Y Nam lại đi chung một đường. Duyên phận đến, có muốn cản cũng không được.
Từ đó về sau, mỗi khi rảnh rỗi tôi đều đến văn phòng công ty của bọn họ đặt tại tầng mười hai, tòa nhà A, số 56 đường An Tây, hầu hết những người ở đó đều quen mặt tôi.
Từ xa đã thấy biển hiệu công ty: "Chưng chưng nhật thượng" [3], tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
[3] Có nghĩa là: Ngày càng phát triển.
Hôm đó, tôi nằm trên giường vẹo cổ suy nghĩ xem có nên mua một cái áo khoác dài hay không, Mỹ Tuệ nói gì cũng không biết, cô ấy rón rén đi tới đầu giường tôi, đâu tiên là thở dài, sau đó cau mày. Tôi hỏi cô ấy làm sao thế, nha đầu này không nói gì, chỉ thở dài. Mấy phút sau, Mỹ Tuệ quay đi rồi lại trở lại với cái giẻ lau trong tay, lau tất cả các đồ vật trong nhà một lượt, kết quả là tất cả đồ đạc đều trở nên sáng bóng đèn mức có thể soi gương.
Tôi nghe nói chỉ có những lúc tâm toang buồn phiền hoặc những lúc nhớ da diết một ai đó người ta mới không ngừng ăn hoặc không ngừng làm việc nhà, cũng không biết Mỹ Tuệ hiện giờ có như vậy hay không.
Mỹ Tuệ gần đây bỗng trở nên rất lạ, lúc thì trầm mặc không nói gì, có lúc lại cười nói ầm ĩ. Hóa ra nhân loại rốt cuộc chẳng ai có thể thoát được chữ "tình", bất luận đó là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Do đó, thất tình lục dục [4] tương đối phổ biến.
[4] Thất tình lục dục: Thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.
Lúc hoảng hốt tôi lại nhớ ra một chuyện, vội vàng chộp lấy quyển lịch bàn giở xem, hóa ra sắp đến ngày Lăng Vũ và Trần Phi Hoàn kết hôn rồi, tuy Mỹ Tuệ có thể tác thành cho người khác nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung day dứt. Mỹ Tuệ là người tinh tế, sự tinh tế này khiên chúng ta nhiều lúc không nhận biết được tình cảm thật của cô ấy.
Tuy nhiên gặp phải những chuyện này, tôi lại chẳng biết phải làm thế nào.
Ngày hôm nay, sau khi tan làm, tôi gặp mẹ của Hắc Tử ở cầu thang tầng năm. Bác ấy dạo này có vẻ gầy đi rất nhiều, ngay cả đôi mắt cũng trở nên vô thần. Bác ấy cúi đầu bước đi, dáng vẻ có gì đó u uẩn, không còn giống lần gặp trước, kiên quyết lôi tôi về nhà mổ cá nữa. Cầu thang rất hẹp, tôi dựa người vào một bên tường nhường đường cho bác ấy đi trước. Mẹ Hắc Tử khẽ cười với tôi, tôi chớp mắt đáp lại. Lúc cơ thể chúng tôi vô tình chạm vào nhau, tôi mới phát hiện người bác ấy toàn mùi thuốc. Đợi khi mẹ Hắc Tử đi xa, mùi thuốc sát trùng mới dần dần bay đi, tôi hổ nghi, không lẽ bác ấy đang bị bệnh?
Gần đây tôi phát hiện ra hình như mọi người trên thế giới này đều gầy yếu đi, Mỹ Tuệ, mẹ Hắc Tử và tôi. Không biết là vì sao, có lẽ do gần đây chúng tôi đều có quá nhiều việc phải suy nghĩ, ai cũng buồn phiền. Vậy đấy, không biết sự thật có phải như vậy không nữa.
Tôi dựa vào thành giường hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cuối cùng vẫn không thể hiểu được vì cái gì mà cuộc sống của con người phải buồn phiền thế. Chỉ cần nhắm mắt lại là vô số câu hỏi lại gợn lên, chờ tôi giải đáp. Tôi mất ngủ mấy ngày mà cũng không nghĩ ra. Người mất ngủ gần đây không chỉ có một mình tôi.
"Sao? Nhiệt độ lại hạ à? Vậy tôi có cần mặc thêm áo khoác dài không?"
Tôi cười cười với Mỹ Tuệ. Nha đầu này tiếp tục tập bài thể dục của cô ấy, mỗi động tác đều tập hai lần.
Từ khi Lăng Sở và Hứa Y Nam lập công ty chung số lẩn tôi gặp Lăng Sở càng nhiều thêm. Anh ấy thích tôi cũng tốt, không cần báo đáp cũng tốt.
"Nói cho tôi biết hai người rốt cuộc đang chơi trò gì? Sao chỗ nào cũng thấy xuân tình rạo rực thế này.” Mỹ Tuệ ngồi trên thảm trêu chọc tôi và Lăng Sở.
Tôi tiện tay nhặt gối ôm trên sofa ném Mỹ Tuệ, nha đầu ấy bắt lấy rồi lập tức ném trả lại tôi.
Mỹ Tuệ đã từng nói vói tôi, những gì nên quên thì phải quên đi. Những hồi ức đau lòng thì tốt nhất là nên nhanh chóng quên đi.
Không khí có phần lắng lại, Lăng Sở lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Ngày mai mọi người đều được nghỉ, chúng ta đi khu vui chơi đi." Anh ấy chống tay lên cằm, giống như một học giả đang chiêm nghiệm điều gì.
Mỹ Tuệ phản ứng lại rất nhanh: "Khu vui chơi? Đó là chỗ dành cho những đôi mới lớn tìm hiểu nhau. Anh nhìn lại xem năm nay tôi bao nhiêu tuổi rồi mà còn bon chen ở đó với bọn con nít. Còn nữa, tôi cũng không thích làm kỳ đà cản mũi ai kia."
Tôi phải phì cười vì câu nói của Mỹ Tuệ. Sau khi rún cười hồi lâu rồi mới nói: "Cái đồ đầu đất nhà cậu, sau này sinh con không định cùng chồng cho con đến đây chơi à?
Định cho con cậu không qua tuổi niên thiếu mà thành niên luôn à?
Mỹ Tuệ lắc lắc đầu, hệt như vừa uống phải thuốc lắc vậy.
Nghĩ đến việc ngày mai chẳng có gì để làm, tôi liền nhận lời đi với Lăng Sở.
Đêm hôm đó, tôi như nhớ lại cả quá trình mình từ một đứa trẻ trở thành người lớn. Những ý nghĩ trẻ con, những trò chơi trẻ con, kể cả gương mặt trẻ con đã dần bị biến đổi. Tôi giống như loài nụ hoa sau cơn mưa, chỉ trong một đêm sẽ bừng nở.
Sau khi chia tay Y Dương tôi đã trưởng thành rồi, anh ấy đã từng hứa hẹn sẽ đưa tôi đi chơi trò tàu lượn siêu tốc, chỉ tiếc là đến bây giờ, lời hứa ấy đã qua đi như gió thổi mây bay ngay trước mắt.
Tôi đứng ở cổng khu vui chơi, mãi cũng không nhìn thấy bóng dáng Lăng Sở đâu, sau đó lại nhận được điện thoại của anh ấy nói là anh ấy đến muộn một chút. Tôi ngồi trước cổng soát vé nhìn tàu lượn siêu tốc chuyển động từng vòng trên không trung mà thấy vô cùng kích động. Nó dường như đang mang theo hạnh phúc và hy vọng của người chơi gửi vào trời xanh.
Lúc đó có rất nhiều người qua lại, nam có, nữ có, xinh đẹp có, xấu xí có, nhưng tất cả đều không liên quan đến tôi.
Tôi gửi tin nhắn cho Lăng Sở: "Nếu còn chưa qua được thì thôi không cần qua nữa." Thực ra không phải tôi giận Lăng Sở, chỉ là tôi cảm thấy hơi mệt.
Anh ấy nhắn lại: "Cho anh một phút thôi."
Tôi nắm điện thoại trong tay, ngơ ngẩn nhìn dòng người qua lại, một phút thì có thể làm được gì? Một phút có thể khiến con người ta từ không đến có, một phút có thế giết chết người ta thương yêu nhất, một phút cũng có thế cứu được một sinh mạng.
Tàu lượn siêu tốc vẫn tiếp tục chuyển động, từng vòng từng vòng làm người chơi vui vẻ và hạnh phúc.
"Xin lỗi, anh đến muộn, công ty gần đây có chút chuyện." Một giọng nói rất khẽ từ phía sau truyền đến tai tôi.
Tôi quay người lại, cười với Lăng Sở. Thực ra tôi rất khó chịu với những người đến muộn, nhất là khi người đó lại là nam giới. Thế mà hôm nay tôi đã đợi, lại rất binh tĩnh, không chút giận dữ.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp khu vui chơi, tôi giống như một con kiến cánh trong đàn, vòng đi vòng lại trong một cái tổ to. Lăng Sở chăm chú đi sau tôi, không nói câu nào.
Tôi phải xếp hàng rất lâu mới lên được tàu lượn siêu tốc, cứ đứng ở đó ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lăng Sở từ phía sau đưa tôi một que kem, sau đó hỏi tôi: "Muốn ngồi nghỉ một lát không?"
Tôi lắc lắc đầu, nghĩ bụng, tàu lượn siêu tốc mang lại cho người khác cảm giác vô cùng hạnh phúc nhưng cũng có thể hành trình của nó không đủ dài để chạm đến ngưỡng hạnh phúc của tôi. Tôi nhận que kem vị dâu tây đó, đã rất lâu rồi tôi không ăn kem.
Những người đợi đến lượt mình xếp thành một hàng dài dưới chân tàu lượn siêu tốc, có lẽ những người đó đều bị ma lực thần kỳ của nó hấp dẫn. Tôi vội vàng quay người tránh sang một bên. Trước đây tôi vốn cho rằng tàu lượn siêu tốc chỉ là giấc mộng không đạt tới được, đến lúc nó gần trong gang tấc, tôi lại lùi lại và muốn bỏ chạy.
Thực ra tôi không muốn nói với bất kỳ ai rằng tôi mắc bệnh sợ độ cao, nên hết lần này đến lần khác tôi gào thét đòi tham gia mấy trò chơi tốc độ cao vô vị kiểu này, tôi còn cả gan đứng xếp hàng đợi, Lăng Sở luôn đi sau tôi như thế, không gần cũng không xa.
Nhịp thở của tôi trở nên gấp gáp hơn. Lúc tàu lượn từng vòng từng vòng mang tôi lộn nhào trên không trung, thật sự tôi có cảm giác mình đang tự sát. Không khí trên cao loãng hơn làm tôi bị thiếu oxy. Đầu tôi ong ong như đang bị hàng ngàn nhát búa giáng xuống. Tôi đau đớn đến mức quên cả hét lên.
Tàu lượn siêu tốc vẫn không ngừng quay. Đột ngột lên cao, rồi lại đột ngột hạ thấp. Tôi từ đầu đến cuối đều nhắm chặt mắt, không dám nhìn. Thật sự tôi sắp không chịu được nữa rồi. Thật đáng buồn là không ai có thể nghe thấy tiếng van xin trong lòng tôi.
Tôi ngồi yên trên ghế, không thể cử động. Lăng Sở chạy đến đỡ tôi, giống như dìu người say rượu.
Đúng thế, đây đúng là một thử thách. Thử thách tuyệt đối.
Lúc này tôi có thể cảm thấy hai chân tôi mềm nhũn tựa như làm bằng bông, không có bất cứ một chút sức lực nào. Mọi vật xung quanh đều như đang chuyển động, sợ đến chết khiếp. Đầu tôi quay mòng mòng, giống như nó đang không ngừng chuyển động.
Nói thật là tôi hối hận rồi.
Lăng Sở ngồi xuống bên cạnh tôi, nhè nhẹ vỗ vai tôi, tìm tôi đập mạnh đến nỗi có cảm giác cả người cũng nghiêng ngả theo, tôi như không còn chút sức lực nào mà ngồi bệt xuống đất, cứ ngồi như thế hai mươi phút. Lăng Sở làm gì, nói gì tôi cũng không hề biết.
Tôi đã nghĩ rằng mình thế là xong, không ngờ rất lâu sau tôi cũng dần dần sống lại, chỉ là sức sống không được mạnh mẽ như trước đây. Tôi giống như đã bị rút hết gân cơ, toàn thân mềm nhũn.
"Lăng Sở, chúng ta quay về được không?" Tôi ngẩng đầu khẽ hỏi anh ấy.
"Ừ." Anh ấy đồng ý ngay.
Lúc đến bãi đậu xe, tôi thây buồn nôn, dường như muốn nôn hết những gì có trong dạ dày ra. Lăng Sở vội vàng đỡ tôi ngồi vào xe nghỉ ngơi. Anh ấy như một nhân viên massage cao cấp, nhẹ nhàng massage đầu cho tôi. Ngoài cửa xe gió thổi rất to, rất lạnh.
Những ngón tay dài của Lăng Sở di chuyển trên trán tôi, đôi tay thanh tú đen thế này mà không chơi dương cầm thì thật là đáng tiếc. Tôi ngồi trong xe suy nghĩ lan man.
Lăng Sở vẫn không dừng tay, chỉ là không nói gì, ánh mắt lặng lẽ hướng ra ngoài cửa sổ.
Không biết bao lâu sau, cơn đau đầu của tôi cũng dần nhẹ bớt.
Lăng Sở khẽ thở phào, tôi tự cảm thấy mình vô cùng đáng trách. Lần đi chơi này đã bắt Lăng Sở phải khổ sở vì tôi, thế mà anh ấy lại không một lời oán thán.
Dạo này sức khỏe càng ngày càng yếu, vì thế tôi xin nghỉ phép ba ngày. Tháng này, tỉ lệ chuyển cần của tôi chỉ còn bảy mươi phần trăm, cho nên tiền lương chắc chắn sẽ bị giảm. Tôi nằm trên giường suy nghĩ, tiền không mua được sức khỏe, có tiền mà sinh bệnh thì cũng vô nghĩa.
Mỹ Tuệ đã lâu không nấu cơm ở nhà, chất lượng bữa ăn của tôi cũng vì thế mà bị giảm sút. Cho nên mấy ngày nghỉ phép này tôi rất tích cực về nhà bố mẹ để được mẹ nấu ăn cho.
Nụ cười của Hứa Y Nam tươi sáng hơn trước đây rất nhiều, có lẽ là do cảm giác làm ông chủ rất dễ chịu. Tôi vừa giúp mẹ nhặt rau vừa nói với anh ấy: "Hứa Y Nam, khi nào anh đổi xe Alto thành xe Audi, nhớ cho em chiếc Alto nhé."
Anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt thèm thuồng như hổ đói nhìn mồi, sau đó chuyển đến tôi ba chữ: "Nằm mơ đi."
Tôi đang tuốc vỏ đậu, nói với vẻ không vui: "Phù sa không tưới ruộng ngoài! Thế mà cũng là anh trai với em gái à?" Kết quả là tôi bị mẹ mắng cho một trận, hóa ra là tôi nhặt đậu, không cho vào rổ mà lại ném ra đất.
Hứa Y Nam lè lưỡi trêu tôi, điệu bộ ấy trông chẳng khác nào quái thú.
Thật không ngờ lúc này bên ngoài đang có tuyết rơi, đường phố cũng bị tuyết phủ trắng rồi, cây cũng bị phủ trắng, cả mấy chiếc xe ô tô đỗ dưới nhà cũng bị tuyết phủ kín nóc xe. Tôi dụi dụi như thể nghĩ mình đang hoa mắt, thật không ngờ rằng mắt tôi đã không đánh lừa tôi. Bên ngoài không có ánh mặt trời, màu trắng của tuyết trải ra mênh mông.
Nhiều ngày trôi qua, không ngờ mùa đông nơi đây cũng có thể đẹp như trong mộng thế này. Y Dương ở nơi xa kia có khỏe không? Trời lạnh thế này có nhớ mặc thêm áo không?
Tôi cuộn tròn trong chăn ấm, lười nhác như một con cún. Mỹ Tuệ gấp gáp gõ cửa phòng tôi, tôi nhắm chặt mắt, không để ý đến cô ấy. Nha đầu đó gan lì đứng gõ cửa đến n lần mới chịu thôi. Tôi vùi mặt trong chăn, tiếp tục ngủ. Đúng lúc tôi đang chuẩn bị bước vào giấc mơ thì Mỹ Tuệ lại gõ cửa. Đến lúc này, não tôi vẫn không có ý định bảo mắt mở ra dù chỉ là một chút.
Tôi ức chế nhấc đầu khỏi gối, nghiêng ngả đi ra cửa, dùng chút lý trí còn sót lại để mở cửa. Mỹ Tuệ, nha đầu đó đang bê trên tay một bát cháo yến mạch, cười rất tươi nói với tôi: "Ăn cơm thôi.”
Tôi nén giận trong lòng, quay vào thay quần áo ngủ, rửa mặt, chải đầu rồi ngồi xuống trước bàn ăn: "Nói đi, chuyện gì?"
Nhìn thấy Mỹ Tuệ cười gượng gạo, lòng tôi không cảm động chút nào. Bởi vì từ trước đến nay, mỗi lần nha đầu Mỹ Tuệ này đột nhiên quan tâm tới tôi, chắc chắn lại sắp có chuyện xảy ra.
Mỹ Tuệ kích động đến mức làm đổ cả cháo, mặt đỏ lên nhanh như cắt nhào đến, không biết ngại nói với tôi một câu: "Y Thần, cậu đi tiếp khách với tớ nhé, một mình tớ đi không tiện lắm."
Tôi ngậm một nửa thìa cháo, hỏi: "Tại sao lại là tớ?"
Mỹ Tuệ chớp chớp đôi mắt với hàng mi dài tự nhiên khiến tôi cũng có phần bị thu hút. Tôi bỏ cái thìa xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng. Cháo yên mạch thực sự rất ngon, nhưng cũng không thể so với giấc ngủ được. Mỹ Tuệ vẫn đứng đó hồi lâu không nói gì, chỉ chà chà chân lên nền nhà, cuối cùng, nền nhà bị chà sát đến sáng bóng.
Thế nào gọi là bạn bè?
Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu thì gọi là bạn bè.
Đương nhiên tôi biết câu danh ngôn này, cuối cùng cũng bị nó thuyết phục.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, tôi nghĩ nếu phải đứng lâu chắc có thể hóa thành tượng mất.
Cái người mà Mỹ Tuệ gọi là khách hàng đó thật lanh lợi, là một tay lão luyện trên thương trường. Những điều kiện ông ta đưa ra đều là có lợi và tất nhiên là có lợi với bản thân ông ta rồi, chúng tôi khua môi múa mép mãi mà cũng không thể nói lại ông ta.
Trên đường quay về, Mỹ Tuệ đánh cược với tôi, chỉ cần nói tôi đã uống hơi nhiều, muốn gặp Lăng Sở, anh chàng đó chắc chắn sẽ xuất hiện trong vòng mười phút. Tôi chán nản “hừm” một tiếng, mặc kệ cô ấy.
"Cược không? Cược không?" Mỹ Tuệ cầm điện thoại trên tay lắc qua lắc lại.
Cảnh này khiến tôi nhớ đến lần thứ ba cãi nhau to vói Y Dương, tôi đã một mình tìm đến quán rượu uống một trận say khướt. Trên đường về không may gặp một bọn lưu manh. Tôi chắc chắn mình không phải là đối thủ của bọn chúng, định đưa hết tiền của, vật dụng trên người cho bọn chúng, nhưng tìm mãi chẳng thấy vật gì. Không ngờ cuối cùng lại xuất hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân, đúng lúc căng thẳng nhất thì Y Dương xuất hiện. Chỉ là sau khi mọi chuyện kết thúc, Y Dương bị đánh gãy một cái xương sườn.
Tôi luôn cho rằng chỉ trên phim ảnh mới có những chuyện như thế này, thật không ngờ có lúc mình lại trở thành nhân vật chính. Từ đó về sau, đọc câu chuyện cổ tích về nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn tôi liền tin là có thật.
Chỉ là hiện tại, tất cả đều không có thật.
Tôi nhìn qua tấm kính cửa sổ to và trong suốt, ngắm dòng người lại qua, trước mắt là cốc trà sữa trân châu vị sôcôla hãy còn nóng, tôi hút mạnh những hạt trân châu màu đen, chậm rãi nhai nuốt.
Mỹ Tuệ bật đồng hồ đếm giờ trên điện thoại, mỗi phút trôi qua, năm phút, rồi sáu phút...
Ngoài đường, tuyết phủ trắng xóa in hằn vết bánh xe chạy trên đó, từng đường, từng đường. Gió lạnh thổi, người đi đường hoặc là nghiêng người tránh hoặc là giữ chặt mũ áo. Tôi cầm cốc trà sữa trên tay, không ngờ nó cũng lạnh đến thế.
Đột nhiên cửa quán mở ra, rèm cửa được kết bằng những hạt pha lê va vào nhau phát ra tiếng leng keng, tôi quay đầu lại nhìn, người tiến vào chính là Lăng Sở. Anh ấy lạnh đến mức mũi đỏ ửng, cơ mặt cứng như bị đóng băng. Thật không biết làm sao anh ấy lại thành ra thế này. Lăng Sở quét ánh mắt một vòng quanh quán rồi tiến thẳng tới đây.
Mỹ Tuệ cẩn thận đưa tay ấn nút dừng đồng hồ bẩm giờ. Sau khi nhìn kỹ màn hình điện thoại, cô ấy quay sang nói với tôi: “Chín phút ba mươi bảy giây”
Ngụm trà sữa tắc nghẹn ở cổ tôi, chết mất, nuốt vào không được, nhổ ra cũng không xong. Lăng Sở vô cùng lo lắng nhìn tôi, nhưng chuyện này cũng không có gì ghê gớm, coi như đây chỉ là một thử thách nhỏ thôi. Lăng Sở nhìn lên trần nhà, có vẻ rất mệt mỏi.
Mỹ Tuệ thắng cược rồi, tôi vuốt vuốt mái tóc bờm xờm trước trán, nhất thời không biết phải nói gì. Mũi Lăng Sở dần hết đỏ, mặt anh ấy cũng hồng lên. Những ngón tay thon dài của anh ấy bám quanh cốc trà sữa như dây mây quấn quanh cây cột vậy. Tôi nhìn đồng hồ trên tường, không biết phải giải thích thế nào.
Hôm nay Lăng Sở vô cùng trầm mặc, tôi đẩy đẩy cốc trà sữa đến trước mặt anh ấy, không nói gì. Sự lo lắng của anh ấy bị chúng tôi lấy ra làm trò cười. Tôi muốn xin lỗi nhưng mấy chữ đó như bị tắc ở cổ họng, không thể nói ra được.
Lăng Sở không nổi giận nhưng cũng không nói gì. Mỹ Tuệ ngồi một bên làm trò chọc cười, tôi chỉ ngồi nhìn tuyết rơi bên đường. Nam tử hán, sao lại nhỏ nhen thế chứ?
Hóa ra từ đầu đến cuối, Lăng Sở đều rất đế ý tôi.
Trà sữa trên bàn nguội dần mà tay tôi lại ấm lên. Mành cửa lại kêu leng keng báo hiệu có người đi vào, người vào quán mỗi lúc một đông hơn, thường là mấy tốp học sinh, mỗi nhóm chừng dăm ba người, nam có, nữ có. Bọn họ ríu ra ríu rít, cười cười nói nói khiến tôi nhớ lại thời học sinh của chính mình, tất cả khiến tôi vừa tiếc nuối, vừa mãn nguyện.
Góc nhỏ yên lặng của chúng tôi trở nên ồn ào, tôi nhanh chóng đứng dậy, đi ra cửa. Quán trà sữa nhỏ này chẳng bao lâu sau đã kín người. Mành cửa lại phát ra tiếng leng keng khi chúng tôi đi qua.
"Mời hai người đi ăn lẩu nhé." Tôi đề nghị. Một là vì thua cược Mỹ Tuệ, hai là muốn xin lỗi Lăng Sở, quan trọng nhất là lý do thứ ba, đó là tôi thích ăn.
Tôi cười thầm trong bụng, một mũi tên trúng ba đích.
Sau khi đi qua mấy nhà hàng đông nghẹt khách, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được chỗ để ăn uống, hóa ra lúc này muốn tiêu tiền cũng khó. Tôi xoa xoa cái bụng không biết vì sao xẹp lép, dự định sẽ ăn thật nhiều.
Ăn uống xong, Mỹ Tuệ nói là có việc phải về nhà gặp lão nương (mẹ cô ấy) nên về trước. Tuyết trên đường vẫn chưa tan. Tôi đi phía sau Lăng Sở, cẩn thận bước theo dấu chân lớn của anh ấy.
"Y Thần..." Lăng Sờ đột nhiên quay lại nhìn tôi.
"Ừ." Tôi dừng chân, nhẹ nhàng đáp lại.
"Tặng em thứ này." Lăng Sở vừa nói vừa móc túi áo.
Tôi vô cùng tò mò, cảm giác mơ mộng, lãng mạn tràn ngập trong tim. Tôi chờ đợi, từ trước tới giờ tôi luôn là người lãng mạn.
Chỉ thấy Lăng Sở lấy ra một cây bút, chầm chậm xắn tay áo tôi lên, vẽ lên cổ tay tôi một chiếc đồng hồ rất đẹp, chiếc đồng hồ này không có nhãn hiệu, có lẽ gọi là hiệu Noãn Noãn, kim đồng hồ chỉ mười hai giờ đúng. Anh ấy nâng tay tôi lên, khẽ cắn rồi bỏ xuống.
"Làm cái gì vậy?" Tôi nghi hoặc nhìn Lăng Sỡ, nhìn chằm chằm một lát rồi tiếp tục bước đi.
Lúc về đến nhà hai chân đã mỏi nhừ, tôi chui vào chăn ấm, vô cùng khoan khoái. Cái đồng hồ đó vẫn còn trên tay tôi, kêu "tích tắc tích tắc".
Lăng Sở nói đúng, những gì lưu lại đều là những đồ vật quý giá hoặc những ký ức khó quên. Tôi nhìn nó, cảm giác giống như thấy lại được thời gian quý báu đã trôi đi mất.
Tôi nằm trên giường, mắt đảo liên tục, không ngủ được, tuyết đã ngừng rơi, nhưng trong suy nghĩ của tôi vẫn chưa ngừng. Tôi muốn nói ở nơi phương xa có Y Dương kia tuyết vẫn rơi, tuyết rất nhiều, cả một thành phố lớn tuyết phủ trắng xóa. Đêm nay chúng tôi thật sự có thể cùng nhau leo lên đỉnh núi hóng gió, tất cả những điều này sẽ không còn là giả thiết và mộng tưởng nữa.
Sao tôi còn đần độn ngồi trước bàn làm việc cả một ngày trời như thế này chứ? Trong phòng làm việc không có ai thì thầm bàn tán, cũng không có ai quang minh chính đại lên tiếng, nguyên nhân rất đơn giản, đám nhân viên truyền tai nhau rằng giám đốc đang mắc chứng tiền mãn kinh. Mọi người đều sợ chị ta điên lên sẽ đuổi cả đám. Nói thật, tôi cũng sợ, sợ có ngày tên rơi đạn lạc, tôi cũng mất bát cơm này.
Thế đấy, cuộc đời thật là bi thảm.
Tôi cũng chăm chú, khẩn trương làm việc, tất cả đều trôi qua rất bình thản. Buổi trưa hôm đó, tôi vừa đưa được nửa cái bánh quy vào miệng thì điện thoại reo vang, tôi giật mình hoảng hốt, thiếu chút nữa thì tôi bị nghẹn chết.
"Chị Y Thần, chị có đi làm không?" Đầu bên kia là giọng nữ nhỏ nhẹ.
Yên lặng một lúc, dùng tốc độ tra dữ liệu nhanh nhất của đại não tôi mới nhớ ra tiểu yêu tinh đó là Lăng Vũ, sau đó khẽ "à" một tiếng.
Lăng Vũ ngập ngừng nói: "Chị Y Thẩn, ngày mai… em kết hôn, chị có thời gian đến tham dự hôn lễ không ạ?"
Tôi giống như bị đánh vào đầu, thời gian sao mà trôi nhanh thế. Câu nói của Lăng Vũ đột nhiên làm tôi nhớ đến bài hát Ngày mai em lấy anh, đúng thế, đã là ngày mai. Tôi làm ra vẽ bình thản, giả vờ suy nghĩ một lát rồi nói: “Để xem lúc đó thế nào đã nhé, sợ chị chưa chắc đã rảnh.”Sau đó tôi còn ra vẻ thấu tình đạt lý chúc cô ấy hạnh phúc.
Tôi bò dài trên bàn làm việc suy nghĩ hồi lâu, cái kiểu tình yêu vừa gặp đã yêu này có kết quả nhanh như vậy sao? Đúng là hậu sinh khả úy. Tôi dùng bút bi vẽ đầy lên tập giây trắng để trên bàn, sau cùng dùng lực thử đủ mọi hình thức để kết thúc sinh mệnh của cái bút.
Mỹ Tuệ… cô ấy có biết không?
Sau khi do dự hồi lâu tôi quyết định không nói với Mỹ Tuệ, giả vờ đi đánh răng, rửa mặt rồi đi ngủ như bình thường. Buổi tối, Mỹ Tuệ gõ cửa phòng tôi hỏi: "Ngủ chưa?"
Tôi ngồi dậy, dựa vào thành giường, nói chuyện với Mỹ Tuệ rất lâu, nha đầu này chỉ cười ngu ngơ.
Hôn lễ ngày hôm sau, tôi đi cùng Mỹ Tuệ, Lăng Sở sắp xếp cho chúng tôi ngồi bàn đặc biệt.
"Em gái vu quy rồi, người làm anh như cậu trong lòng không có cảm giác gì sao?" Đồng nghiệp của Lăng Sở trêu anh ấy.
Khi con gái làm cô dâu là lúc xinh đẹp nhất, tôi muốn chứng minh cho Y Dương thấy nhưng xem ra anh ấy đã không cần nữa. Mọi ngươi tham gia hôn lễ chỉ có Mỹ Tuệ là có vẻ hơi buồn, nhưng cô ấy vẫn cố giả vờ tươi cười vui vẻ. Trần Phi Hoàn rất bối rối khi nhận lời chúc phúc từ Mỹ Tuệ.
Hóa ra có một số người có thể tự mình băng bó vết thương.
Tôi uống rượu mừng xong liền kiếm cớ cáo lui, tình cảnh này khiến tôi cảm thấy có chút không thoải mái. Dòng người trên đường đều đổ về phía quảng trường phía trước. Chỗ đó có rất nhiều người già và trẻ em đi lại, khuôn mặt ai cũng tươi cười.
Tôi thẫn thờ nhìn lên bầu trời, mặt trời đang chiếu gay gắt, cho đến khi có cảm giác mắt mình nhói đau mới thôi, sau đó tôi thấy mình nước mắt lưng tròng. Trên thế giới vừa có một đôi đến với nhau, sao tôi vẫn còn cô đơn, lẻ bóng?
Thật không thể biết ngày mai tôi sẽ đứng ở ngã tư nào trên đường chờ đèn đỏ để chuyển hướng.
Tôi cho tay vào túi lấy ra một đồng tiền xu, chán nản tung nó, một vòng rồi lại một vòng, hai mặt của đồng xu thay nhau hiện lên. Hóa ra tôi đang sợ, sợ nhất là lựa chọn cuối cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook