Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
-
Chương 88: Cuộc chiến bắt Thụ (12)
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Nô bộc trong nhã xá mang cáđã rửa sạch sẽ tới, đồng thời cũng dâng lên vài món thịt tươi, rau xanh, hảo tửu.
Hết thảy mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa, Nhiếp Bất Phàm và Phiền Lạc chỉ cầnbắt tay vào nướng cá là xong.
Tiểu nhị châm lửa. Thịt cábị nướng phát ra những tiếng tanh tách nho nhỏ, lại rưới thêm đủ loại hương liệu, mùi thơm lập tức xộc vào sống mũi.
Phiền Lạc lật qua lật lạicon cá trên tay, nhưng ánh mắt lại chăn chăm nhìn vào bộ mặt đang thèm ăn đếnnhỏ dãi của Nhiếp Bất Phàm.
“Ân. ”
Nhiếp Bất Phàm cầmcon cá đã nướng chín đưa lên mũi ngửi ngửi, thỏa mãn nói, “Thơm quá, có thể ănrồi. ”
Sau khi thổi thổi vài hơi, hắn gần như không thể đợi được nữa mà há miệng cắn một miếng, vừa le lưỡi cho bớtnóng vừa ra sức nhai nuốt, có vẻ vô cùng thỏa lòng thỏa dạ. Chỉ là mấy món ăn đơn sơthôn dã, nhưng nhìn cách hắn ăn lại chẳng khác nào đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Phiền Lạc nhịn không được mỉmcười, khẩu vị tựa hồ cũng bị đánh thức, cầm lấy một con cá đưa lên miệng chuẩnbị ăn.
Đúng lúc này, ngoài sânchợt truyền đến một thanh âm không mấy hài hòa, “Quốc sư đại nhân, không biết làngươi cũng đến nhã xá nên không kịp nghênh đón từ xa, xin thứ tội. ”
Phiền Lạc thu lại nét cười, ánh mắt trở nên lãnh đạm sâu xa.
Nhiếp Bất Phàm vừa ăn vừaquay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy mấy nam nhân ăn mặc hoa lệkhông mời mà tự đi tới bên này.
Người dẫn đầu ước chừng batư, ba lăm tuổi, một thân trường bào bạch sắc, tóc cài trâm vàng, tay cầm quạtngọc, đai khảm hồng châu, chân đi giày gấm, vóc dáng cao to, diện mạo anh tuấn, nhưng là con mắt hơi nhỏ, lúc nhìn xuống dưới còn tưởng rằng chỉ có mỗi cặplông mày.
Mấy người đi theo sau hắn cũngăn mặc thập phần trang trọng, tuy rằng không được phong lưu tao nhã bằng Vô nhãn quân(*), nhưng cũng không làm mất đi ‘kiều’ khí của hậu duệ danh môn.
(*)Vô nhãn quân: Anh trai không mắt -_- chính là anh cầm đầu“A?Đây không phải và Vi thịthư sao. ”
Vô nhãn quân cười đến là thân thiện, “Chuyện ngày đó ở bãi săn, thịthư chỉ ba hoa vài câu liền khiến cho sứ giả Hy Đồ quốc phải cúi đầu khuất phụcđã sớm lan truyền khắp nơi, hôm nay có duyên được gặp, quả thực là tuấn nhãthoát tục, khí độ bất phàm. ”
Nhiếp Bất Phàm không hiểu nổi, người kia như thế nào có thể từ một thân y phục dính đầy dầu mỡ của mình lànhìn đc ra ‘tuấn nhã thoát tục, khi độ bất phàm’ a?“Lỗ công tử, hôm nay bảnquan và Vi thị thư tụ họp một chút, không hi vọng có người tới quấy rầy, thỉnhngươi tự mình dạo chơi đi. ”
Phiền Lạc ngữ khí lãnh đạm thẳng thừng đuổi khách.
“Đi chơi cần gì câu nệ nhưvậy?Nhiều người càng náo nhiệt không phải sao. ”
Vô nhãn quân hoàn toàn không đếmxỉa đến thái độ xa cách của Phiền Lạc, tự ý ngồi xuống. Những người còn lại lưỡnglự một hồi, cuối cùng dưới sự ra hiệu của Vô nhãn quân, cũng đành an tọa.
Khi Phiền Lạc đặt xiên cá nướngđang cầm trên tay xuống, dự định đứng lên đi khỏi chỗ ngồi, Nhiếp Bất Phàm bất chợtgiữ tay hắn lại, ngăn cản, nhỏ giọng nói, “Cho dù phải đi cũng là bọn hắn, lý nàolà ngươi. ”
Nhả ra một cái xương cá, Nhiếp Bất Phàm nhìn thẳng vào đám người mới tới. Hắn trong lòng thầm nghĩ, rõràng nhìn không thấy được ánh mắt của vị Vô nhãn quân này, thế nhưng lại cảmgiác được tầm mắt đối phương luôn một mực dính chặt trên người Phiền Lạc, đã vậycòn toát lên mấy phần tà sắc xấu xa. Chẳng trách Phiền Lạc không thích hắn, ý đồcũng đừng quá rõ rệt như thế a!Vô nhãn quân thấy bộ dáng đuổi khách này của hai người cũng không thèm để ý, tự tiện phân phó người hầu mang thêm đồăn tới, thế là khay lớn khay nhỏ, đĩa to đĩa bé chẳng mấy chốc đã bày đầy cả mộtcái bàn.
“Mọi người không cần kháchkhí, thích cái gì cứ ăn hết mình. ”
Vô nhãn quân hào phóng chào mời, tựa như hoàn toàn coi đây là địa bàn của hắn.
Mấy người còn lại cũng sôi nổinâng chén, bầu không khí nhất thời huyên náo hẳn lên.
Vô nhãn quân cầm lấy bầu rượurót cho hai người Phiền Lạc và Nhiếp Bất Phàm, sau đó nâng ly nói, “Hiếm có dịpngồi chung một bàn, tại hạ xin kính các vị một ly. ”
Phiền Lạc hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Bất Phàm thì tiếp tục ăn cá.
Vô nhãn quân đặt cái chénxuống, vừa câu được câu chăng nói nói cười cười, vừa dịch đĩa thịt khô sang mộtbên.
Nhiếp Bất Phàm duỗi tay, chính xác mà xiên vào miếng thịt ở trong đĩa, ngay sau đó liền ném đi. Chỉ thấycách đó không xa một bóng đen chợt lóe lên, miếng thịt vừa bay khỏi lập tức biếnmất vô tung.
Những người khác đều khôngchú ý đến màn này, duy chỉ có Phiền Lạc trong lúc lơ đãng thoáng bắt gặp.
“Vi thị thư, ngươi đây làcó ý gì. ”
Vô nhãn quân sắc mặt khẽ biến. Hắn có thể phớt lờ thái độ lãnh đạm củaPhiền Lạc, nhưng vị kế bên này bất quá chỉ là một tiểu thị thư không hề có phẩmhàm, dựa vào cái gì mà trắng trợn tìm ngược như vậy?Nhiếp Bất Phàm vô cùngthành khẩn, áy náy nói, “Thật xấu hổ, lỡ tay. ”
Lỡ tay?Tay có thể lỡ đến mứcnào mới làm ra được cái việc như vậy?Vô nhãn quân khóe miệng runrẩy vài cái, liếc nhìn Phiền Lạc, nhẫn nhịn cơn tức này, lại vươn tay lấy mộtđĩa thịt khác.
Ai ngờ Nhiếp Bất Phàm lạingựa quen đường cũ, ngay trước khi hắn kịp thưởng thức, đi trước một bước màquăng miếng thịt ra ngoài.
Vô nhãn quân vỗ bàn, cả giậnnói, “Vi Tiểu Bảo, đừng cho là ta khách sáo với ngươi thì ngươi có thể tựtung tự tác!”Phiền Lạc nghe vậy, tức thìdùng ánh mắt sắc lạnh như băng bắn về phía Vô nhãn quân.
Vô nhãn quân khẽ run, khí lựccũng giảm đi vài phần, nhưng ngay sau đó lại kiêu ngạo nói, “Quốc sư đại nhân, đây chính là đạo đãi khách của các ngươi. ”
“Quốc sư huynh, chúng ta cómời khách sao. ”
Nhiếp Bất Phàm hỏi.
“Không có. ”
Phiền Lạc vôcùng chắc chắn đáp.
Vì thế Nhiếp Bất Phàm lạiquay sang Vô nhãn quân, dùng ánh mắt đen trắng rõ ràng mà nhìn hắn.
Vô nhãn quân sắc mặt lúc đỏlúc đen.
Nhiếp Bất Phàm thầm nghĩ, nguyên lai độ dày da mặt người này đã đạt tới mức không gì có thể dày hơn, bản thân mình so với hắn xem ra còn kém xa.
Vô nhãn quân hung hãn nói, “Hôm nay ta nhất định phải bắt các ngươi bồi rượu, ta không tin, sau chuyện hômnay có ai dám tìm ta gây phiền phức!”Hắn phất tay, ra hiệu cho mấyngười còn lại tới trợ uy.
Nhiếp Bất Phàm và Phiền Lạcbị cả đám người vây hãm.
Vô nhãn quân cầm lấy bầu rượuvà một cái chén, tầm mắt quét qua quét lại trên thân thể hai người kia, cười tànói, “Kế tiếp, ta đưa chén cho ai thì người đó phải uống!”Nhiếp Bất Phàm yếu đuối dựavào người Phiền Lạc, nói với Vô nhãn quân, “Các ngươi đây là muốn ỷ mạnh hiếp yếusao. ”
Vô nhãn quân đắc ý nói, “Ngươimuốn nghĩ vậy thì chính là như vậy. Nếu bây giờ nhận lỗi với ta, sau đó ngoanngoãn vâng lời ta uống vài chén, ta sẽ không so đo thái độ vô lễ trước đó củacác ngươi. ”
“Nếu chúng ta không đáp ứngthì sao. ”
Nhiếp Bất Phàm miễn cưỡng hỏi.
“Vậy đừng trách ta dùngchút thủ đoạn đặc biệt. ”
Vô nhãn quân từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng bỉ ổi.
Mấy người xung quanh cũngphát ra những tiếng cười giễu cợt.
Nhiếp Bất Phàm bi thương mànhìn bọn họ, thở dài, “Ai nha, xem ra hôm nay không thể giải quyết trong hòabình rồi, cần phải tích cực đấu tranh thôi, có được cầu cứu viện hay không. ”
“Ha ha, ở nhã xá này, aidám quản chuyện của bọn ta?Ngươi cứ việc cầu cứu. ”
“Được rồi, ta đã hiểu. ”
NhiếpBất Phàm cầm chiếc đũa gõ gõ xuống bàn, hướng về phía sau mấy người bọn chúngmà gọi to, “Bọn nhỏ, có thể lên rồi!”Đám người Vô nhãn quân theobản năng quay đầu nhìn lại, tức thì nhận thấy có một đàn gà tựa như một vòng vây đang dầndần ló dạng phía sau lưng mình, con đứng, con nằm, con đậu trên cành cây, con lại lẩn trong lòng đất, hành động lặng lẽ âm thầm, tinh quang cùng sát khíkhông ngừng bắn ra từ những cặp mắt nhỏ bằng hạt đậu.
“Khanh khách!” Hoa Cô Nươngcầm đầu ra lệnh một tiếng, tất thảy đàn gà đều tức tốc lao lên, ùn ùn bổ nhào tớiđám người Vô nhãn quân.
“A…A…” Từng tiếng thét chóitai nối tiếp nhau liên tục phát ra.
Đám người Vô nhãn quân thụcmạng bỏ chạy ra bốn phương tám hướng, nhưng là bất luận chạy đi đâu cũngtránh không được những đòn công kích nặng nề. Đủ mọi loại chiêu thức như cào, mổ, cắn, xé, giẫm đạp đều nhất loạt được thi triển lên mình bọn chúng.
Mấy tên công tử văn nhã rấtnhanh đã bị chà đạp đến mức không còn nhìn ra hình người.
Nhiếp Bất Phàm đứng giữa mộttrời lông gà, nhàn nhã nói, “Đừng nói ta không biết đạo làm người, bây giờ tacho phép các ngươi cầu cứu. ”
“Cứu… Cứu mạng!” Mấy tênkia rốt cuộc chịu không nổi, ra sức gào thét.
“Hắc hắc. ”
Nhiếp Bất Phàm lạinói, “Cứ kêu đi, tại nhã xá này, ai dám quản chuyện của bọn ta. ”
Phiền Lạc phì cười một tiếng, thầm nghĩ người này thật sự rất cay độc. Nhìn bộ dạng chật vật của mấy tên kia, những khó chịu mới vừa rồi đều như tan thành mây khói, tựa hồ như chỉ cần có hắnbên cạnh, mình lúc nào cũng có thể vui vẻ trong lòng.
“Đây… là chuyện gì. ”
Đúnglúc này, một thanh âm quen thuộc từ ngoài sân truyền đến.
Nhiếp Bất Phàm nhìn theo hướngphát ra âm thanh, chỉ thấy ba người Lý Dực, Vương Thi Thiện và Vệ Địch lần lượtbước vào.
A?Bọn họ cư nhiên lại cùngtới. Nhiếp Bất Phàm âm thầm kinh ngạc.
“Lý công tử, Vệ minh chủ, cứumạng!” Vô nhãn quân nhìn thấy bọn Lý Dực, tựa như gặp được cứu tinh, liều mạngmà chạy về phía bọn họ.
Nhưng là ba người Lý –Vương – Vệ đồng loạt lắc mình, một chút cũng không để ý tới hắn, lướt vòng quađàn gà hỗn tạp, thẳng một mạch đi về phía Nhiếp Bất Phàm.
Nhiếp Bất Phàm lại gõ bát, hô lên, “Được rồi, được rồi, hôm nay bỏ qua cho bọn chúng đi. Các ngươi vấtvả rồi, lại đây cùng dùng bữa nào. ”
Đàn gà khanh khách cười vàitiếng, chậm rãi dừng tấn công, con này nối tiếp con kia bỏ đi, trước khi đi cònkhông quên bổ lên đám người kia cào thêm mấy vệt.
Rất nhanh sau đó, phạm vixung quanh Nhiếp Bất Phàm và Phiền Lạc đều bị đám gà chiếm đóng, mấy người Lý Dựcchỉ có thể chen chúc ở bên ngoài.
“Vệ đại nhân, ngươi phảilàm chủ cho chúng ta!” Vô nhãn quân ôm một khuôn mặt đầy những vết thâm tím, phẫnnộ nói, “Vi Tiểu Bảo ỷ vào có Hoàng thượng chống lưng, cư nhiên dám công khaivũ nhục sĩ tử, thực sự không thể tha thứ được!”Vệ Địch liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói, “Ngươi hẳn là phải thấy may mắn vì mình chưa làm tổnthương tới hắn. ”
Vô nhãn quân mở to hai mắt, dùng vẻ mặt không thể tin được mà nhìn sang phía Lý Dực và Vương Thi Thiện, nói, “Lýhuynh, Vương huynh, các ngươi đều là hậu duệ danh môn, chẳng lẽ nhìn người cùng hội bị một tên vôdanh tiểu tốt khi dễ vũ nhục mà có thể nuốt giận chịu đựng hay sao. ”
Lý Dực nhìn cũng không nhìntên kia một cái, dùng chân gạt gạt mất con gà sang hai bên, không hề khách khímà chen vào bên cạnh Nhiếp Bất Phàm, thản nhiên ngồi xuống. Cũng vì thế, không ít chúnggà đồng loạt bất mãn mà nhảy bổ lên người hắn, chất thành một đống.
Vương Thi Thiện ngược lại bố thí cho hắn một ánh mắt, tựa như đức Phật Di Lặc, cười nói, “Lỗ công tử, lùi một bước trời cao biển rộng, quá chấp nhất dễ gợitâm ma. ”
Ta đây vốn đã bùng phát tâm marồi!Vô nhãn quân trong lòng âm thầm nhỏ lệ, tại sao ai cũng lao vào bảovệ tên tiểu tử kia?Cố sức mở to cặp mắt như sợichỉ, hắn tận mắt chứng kiến Nhiếp Bất Phàm thân thiết chào hỏi mấy người kia, lúc này mới bừng tỉnh, nguyên lai cái tên thoạt nhìn không có chút thân phận gìnày mới chính là người không thể nào trêu chọc.
Hắn lần này xem như chịuthiệt thòi rồi.
Vô nhãn quân mang theo mộtkhối tâm tình bi thương, khập khễnh mà dẫn đồng bọn rời khỏi nhã xá, trong mắt trànđầy căm phẫn cùng không đành.
“Các ngươi vì sao lại đếnđây. ”
Nhiếp Bất Phàm vừa xách một con gà ở trên bàn đặt xuống, vừa hỏi.
“Nghe nói ngươi ở đây, liềntới. ”
Lý Dực trả lời.
“Các ngươi ăn gì chưa?Cómuốn cùng ăn hay không. ”
Nhiếp Bất Phàm từ dưới vuốt gà đoạt lấy một đĩa rau, hỏi.
Nhìn một bàn hỗn độn, mấyngười Vương – Lý – Vệ rất bình tĩnh mà ra vẻ một chút cũng chưa ăn.
Nhiếp Bất Phàm tức thì hớnhở, “Thật vừa vặn, cùng ăn đi, ta và Quốc sư cũng chưa ăn. ”
Những thứ này làm sao ăn?Dưới vòng vây chăm sóc hầuhạ của chúng gà, mấy người tận lực bảo trì phong độ, ngồi vững như núi, không hềtoát ra bất cứ dị trạng nào.
Bọn họ âm thầm quyết định, nếu như Nhiếp Bất Phàm ăn, bọn họ cũng sẽ mặt không đổi sắc mà ăn, trước mặttình địch là không thể mất mặt.
Ánh mắt mấy người không ngừnggiao đấu trên không trung, chiến ý dạt dào, mỗi người đều chuẩn bị tốt tinh thầnđồng gà cộng thực cho chính mình.
Lúc này, Nhiếp Bất Phàm độtnhiên đứng lên, nói, “Đi, chúng ta đi gọi cơm khác, vào phòng rồi ăn. ”
Nhiếp Bất Phàm đi được vàibước, quay lại thấy cả đám vẫn ngồi yên bất động, kỳ quái nói, “Như thế nào vẫnkhông đi?Chẳng lẽ các ngươi muốn cùng ăn một máng với chúng nó?Tuy rằng takhông ngại để cho các ngươi bồi dưỡng tình cảm, nhưng ăn uống như vậy có phảilà quá điên cuồng thô thục rồi không. ”
Mấy người vẻ mặt cứng đờ, trong lòng âm thầm phát hỏa. Con mẹ nó, bọn họ chuẩn bị tinh thần cả nửa ngày rốtcuộc là vì cái gì?Thế này còn không phải tự thừa nhận bản thân mình thông minh không bằng người đi?Nhanh chóng gạt bỏ tâm tìnhrối rắm trong lòng, bọn họ làm bộ như không có việc gì, từng người đứng dậyphủi lông gà dính trên thân, đi thẳng vào phòng.
—Liên minh huyền thoại (^v^)/
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook