Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
Chương 77: Cuộc chiến bắt Thụ (1)

Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Trương phủ.

“Cha, hài nhi đã trở về. ”

Trương Quân Thực cung kính bái kiến lão cha của mình.

Trương phụ vẫn còn nhìn chằmchằm vào sổ sách trên tay, vẻ mặt trang nghiêm, một lúc lâu sau mới trầm giọng “Hừ”một tiếng, “Đi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chịu trở về. ”

“Hài nhi cách đây không lâunằm mơ thấy cha nói rất nhớ hài nhi, cho nên liền phi ngựa không ngừng, vộivã trở về vấn an người. ”

Trương Quân Thực trịnh trọng trả lời.

“Ai nhớ loại con bất hiếu nhưngươi!” Trương phụ một phen buông sổ sách xuống, cả giận nói, “Nói đi là đi, nói về là về, ngươi xem cái nhà này là khách điếm hay sao. ”

Trương Quân Thực bình tĩnhnói, “Nếu hài nhi nhớ không lầm, mỗi lần đều là cha nổi giận đuổi hài nhi ‘đi đày’. ”

“Ngươi còn dám đổ lỗi!”Trương phụ vểnh râu trợn mắt, “Ngươi nếu chịu khó nỗ lực vươn lên, làm rạng rỡtổ tông, thì ta lại bắt ngươi ‘đi đày’ hay sao. ”

“Cha nói rất đúng. ”

TrươngQuân Thực thành thật nhận lỗi.

Trương phụ hừ hừ vài tiếng, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép, hòa hoãn ngữ điệu, nói, “Nếu đã về, vậythì đừng chạy loạn khắp nơi nữa. Quản lý việc nhà cho tốt, cho cha ngươi đượchưởng phúc đi. ”

Trương Quân Thực bất chợtgiật mình, “Cha, người còn đang lúc tráng niên cường lực, này chính là thời điểm rấttriển vọng, hà tất…”“Ngươi thì biết cái gì. ”

Trương phụ bất mãn nói, “Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, vậy mà cả ngày chơi bời lêu lổng, ngay cả thành gia lập thất cũng không chịu, còn nói thế à. ”

Ách, hắn nào có chơi bờilêu lổng?Trương Quân Thực cảm thấy oan uổng vô cùng, rồi sau đó lại thấy lãocha nhắc đến chuyện ‘thành gia lập thất’, trong nháy mắt liền lập tức cảnh giác.

“Vừa đúng lúc hai ngày nữata muốn mở tiệc chiêu đãi mấy vị bằng hữu, ngươi thuận tiện làm quen với nữ nhicủa bọn họ một chút đi. ”

“Người đây là muốn hài nhi xem mắt. ”

Trương Quân Thực âm thầm thở dài.

“Ngươi nghĩ sao. ”

Trương phụ nghiến răng nói, “Ngươi không thấy có vài người rất thích dắttheotôn tử, tôn nữ(*) nhà mình đến mà khoe khoang hay sao, cứ như thể chỉ cónhà bọn họ mới có thể sinh con đẻ cháu được. Cho nên, ngươi nhanh chóng thành thân chota, sinh ra mười tám đứa tiểu quỷ, để ta đây biết được cái gì gọi là ‘conđàn cháu đống’ đi. ”

(*)Tôn tử, tôn nữ: cháu trai, cháu gáiTrương Quân Thực trầm mặccân nhắc một hồi, tựa hồ như đang lo lắng làm sao để mở miệng nói chuyện tiếp…Thân là một nam tử đứng trên bờ vực bị bẻ cong, hắn cảm thấy áp lực vô cùng.

Hắn tận lực dùng giọng điệuôn hòa mà khẩn thiết, = nói, “Cha, hài nhi đã có ý trung nhân rồi. ”

“Cái gì?Ngươi có rồi?!”Trương phụ mừng rỡ, vội hỏi, “Là tiểu thư nhà nào?A, không không không, cho dùlà gia cảnh bần hàn cũng không hề gì, chỉ cần phẩm hạnh tốt đẹp, ta sẽ không phảnđối!”“Ách, phẩm hạnh người nàycũng không tính là tốt đẹp. ”

Trương phụ thận trọng hỏi, “Chẳnglẽ lại là cái kiểu bất lương?Nhân phẩm không tốt, không biết lễ nghi, hay là lẳnglơ ong bướm. ”

Trương Quân Thực đầu đầy mồhôi lạnh nói, “Tựa hồ mỗi thứ có một chút. ”

“Cái gì?Ngươi như thế nàolại nhìn trúng người như vậy, mắt bị che mất rồi hay sao. ”

Trương phụ đangmuốn phát hỏa, nhưng lại nghĩ việc này liên quan đến hậu duệ đời sau, đành kìmnén lửa giận đang hừng hực trong lòng, bình tĩnh hết mức có thể nói, “Ngươi nóimột chút, ngươi là như thế nào mà gặp được người kia?Nhi tử của ta con mắt có thể nào lại kém như vậy. ”

Trương Quân Thực trong đầusuy nghĩ tung bay, đoạn thời gian sinh sống ở Kê Oa thôn chính là những ngàytháng vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn, mỗi lần nhớ lại đều không nhịn được mà bậtcười.

Trương phụ thấy nhi tử vẻ mặtsi mê, trong lòng liền bi thương vô hạn. Thế này là hỏng rồi, hoàn toàn hỏng rồi!Rốtcuộc là con hồ ly tinh nào đã khiến cho nhi tử toàn tài toàn đức của hắn u mêbiến thành một kẻ si ngốc như thế này?“Nếu như ngươi thực sự yêuthích, vậy cứ dắt về cho vi phụ gặp mặt đi. ”

Trương phụ quyết định đem yêu cầuđối với con dâu của chính mình hạ tới mức thấp nhất, chỉ cần người còn lành lặn thì cứ theo ý nhi tử của hắn đi, dù sao nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bìnhthường, hắn cũng không tin tiểu tử này lại thực sự coi trọng cái thứdưa méotáo nonnày (*)!(*[西瓜和枣甜] –Tây qua hòa tảo điềm: dưa hấu cùng táo ngọt, dùng để ẩn dụ cho người hoặc vậtcó dung mạo xấu xí khó coi (chủ yếu là người), hiện nay cũng thường được viếtthành [歪瓜劣枣]– [Oai qua liệt tảo] – dưa méo táo non)Trương Quân Thực thực vô cùng kinh ngạc trước sự khoan dung trăm nămhiếm có của lão cha, nhưng phụ thân càng như vậy, hắn lại càng cảm thấy tươnglai đáng lo ngại.

“Nói đi. ”

Trương phụ ngồingay ngắn trên ghế bành rộng, bày ra tư thế tốt nhất, một bộ dạng chuẩn bị tiếpnhận đả kích cực độ, “Nàng rốt cuộc là ai. ”

Trương Quân Thực dè dặtnhìn lão cha hắn vài lần, âm thầm cân nhắc khả năng chịu đựng của lão cha, do dựxem có nên để sau này mới công bố hay không.

“Ngập ngừng làm cái gì. ”

Trươngphụ không kiên nhẫn quát, “Mau nói rõ cho ta!”Trương Quân Thực rốt cuộcquyết định, chậm rãi nói, “Lúc ở thành Khê Sơn, nhi tử quen biết một người. Ngườiđó sống ở một tiểu sơn thôn nghèo nàn, nuôi một đám gà không giống gà thường, mặc dù tiền tài không dư dật nhưng lại khoái hoạt vô cùng, thích chơi xỏ, thíchtrêu đùa, không quan tâm đến tiền bạc nhưng lại vô cùng hưởng thụ lạc thú kiếmtiền trinh. Ở cùng với người đó, giống như có thể quên hết tất thảy phiền não thế gian. ’Đất đai cằn cỗi, nhờ có hắn mà trở nên mỡ màng. Trương Quân Thực ở trong lòng thầm bổ sung mộtcâu.

Trương phụ nghe mà ngây cảngười, hắn có thể tinh tường cảm nhận được trong lời nói của nhi tử mình ẩnchứa bao nhiêu tình cảm. Người vừa nói tới kia tính cách độc đáo, thậm chí cóthể nói rằng có phần trái với lẽ thường.

Thế gian này thật sự có nữtử như vậy sao?Cư nhiên có thể sống tiêu sái tùy tiện như vậy?“Được rồi, ta đại khái đãhiểu. ”

Trương phụ phất tay nói, “Trương gia chúng ta cũng không phải danh môn quý tộc, không có nhiều quy củ này nọ. Chỉ cần nàng tuân thủ phụ đạo, cùng ngươichung sống vui vẻ hòa thuận, vi phụ cũng có thể thử chấp nhận. ”

“Không, cha, người còn chưahiểu. ”

Trương Quân Thực cúi đầu nói, “Hắn vĩnh viễn cũng không có khả năng tuânthủ ‘phụ’ đạo, bởi vì, hắn là một nam nhân. ”

Trương phụ suýt chút nữakhông thể tin vào tai mình, ngơ ngẩn hồi lâu mới mơ hồ hỏi, “Ngươi lặp lại mộtlần nữa. ”

“Hắn là nam nhân. ”

TrươngQuân Thực gằn từng chữ, “Truyền nhân của Đa Bảo Thánh nhân, người nắm giữ cáichìa khóa thứ năm của bảo tàng, trưởng thôn Kê Oa thôn – Nhiếp Bất Phàm. ”

Ngày hôm sau, Trương QuânThực trưng ra mấy vết bầm tím trên gương mặt, bình tĩnh mà nghe mấy tên quản sựbáo cáo tình hình công việc.

Cuộc nói chuyện hôm qua cuốicùng kết thúc bằng vũ lực. Hắn đã sớm dự liệu được kết cục này, nhưng cũng khônghề hối hận vì đã nói ra sự thật với lão cha. Cha của hắn cũng không phải ngườicố thủ lề thói cũ, hơn nữa tình huống của Trương gia tương đối đặc biệt. Trươnggia xưa nay nam đinh luôn đơn bạc, phải nhận người trongdòng họ làm con thừa tự nối dòng, nguyên nhân là bí mật không thể nói ra, mà ngaycả lão cha cũng không phải con trai ruột của ông nội. Gia tộc từ khi phát đạt đếnnay chưa bao giờ xảy ra tranh quyền đoạt lợi, đó cũng là nguyên nhân khiến choTrương gia giàu ngang một nước, tinh thần đoàn kết nội bộ này có thể đạt tới mứckhó tin.

Nếu như Trương Quân Thực tương lai không có con nối dõi, như vậy hắn có thể chọn cách từ chối quyềnthừa kế, thoát ly gia tộc, trở thành chi thứ, hoặc cũng có thể chọn một hài tửcủa huynh đệ nội tộc làm con thừa tự, tiếp quản gia nghiệp. Bản thân hắn thiênvề cách thứ nhất. Với năng lực của hắn, cho dù không có sự giúp đỡ của gia tộccũng có thể tay trắng xây dựng cơ đồ. Nếu như không cầu đại phú đại quý, chỉ cần của cảisung túc một chút thì không khó.

Tiếp đó, hắn muốn mượn dùngthương đội của gia tộc. Thân phận của Bất Phàm cũng không giấu được bao lâu nữa, so với việc sau này bị người vạch trần, thà rằng bây giờ chủ động khai báo.

Trương Quân Thực âm thầm thởdài. Hắn ở đây hao hết tâm tư, chỉ mong tên kia an phận thủ thường, đừng rướcthêm phiền phức cho hắn.

***Lý phủ.

Trong viện tử, hai thân ảnhlần lượt lướt qua nhau, quyền qua cước lại. Trong đó, người lớn tuổi kia tấncông sắc bén, võ nghệ rõ ràng cao hơn người trẻ tuổi còn lại, thế nhưng từ đầuđến cuối không cách nào đánh bại hắn.

Sau khi kịch liệt đấu mấytrăng hiệp, người trẻ tuổi đột nhiên đẩy tay một cái, dùng lực đả lực, chẳng nhữnghóa giải được đòn quyết định mà còn đẩy lui được đối phương.

“Tốt lắm!” Người lớn tuổicười to nói, “Rời nhà một thời gian, võcông của Cung Vũ ngược lại tinh tiến không ít. Chiêu vừa rồi là gì, trong nhucó cương, trong bông giấu kim, thật là hiếm lạ. ”

Thanh niên hất bím tóc rasau, quay người lại đứng nghiêm chỉnh, chính là Lý Dực – Cung Vũ là tên chữ củahắn.

“Đa tạ sư phụ. ”

Lý Dực ômquyền nói, “Chiêu vừa rồi là Thái Cực, là chiêu thức đồ nhi ngộ ra khi nói chuyệnvới thôn trưởng Kê Oa thôn. ”

“Thôn trưởng Kê Oa thôn. ”

Sựphụ cười nói, “Chính là truyền nhân của Đa Bảo, người nắm trong tay chiếc chìakhóa thứ năm – Nhiếp Bất Phàm. ”

Lý Dực gật đầu.

“Chỉ nói chuyện đã có thểgiúp ngươi ngộ ra chiêu thức tinh diệu như vậy, người này xem ra tu vi võ họckhông tồi. ”

Lý Dực khóe miệng giật giậtvài cái, không thể không biết xấu hổ mà nói với sư phụ rằng người kia căn bảnchính là một tên ngốc.

Sư phụ hắn cũng là rất có hứngthú, vuốt cằm nói, “Có thời gian nhất định phải gặp hắn. Nói không chừng cùng hắnchuyện trò một lúc, ta cũng có thể ngộ ra cái gì đó hay ho. ”

Nghe được lời này, gương mặtlãnh khốc của Lý Dực vặn vẹo vài cái, vội nói, “Sư phụ, hắn căn bản không biết võcông. ”

“Không biết võ công. ”

Sư phụkỳ quái nói, “Vậy tại sao hắn có thể giúp ngươi ngộ ra chiêu thức mới. ”

“Hắn… chính là dạy ta nhàobột mà thôi. ”

Lý Dực buồn bực đáp.

“Nhào bột. ”

Sư phụ vẻ mặthoài nghi, từ khi nào mà nhào bột cũng có loại hiệu quả thần kỳ như vậy?“Vài lời khó nói rõ, ngàykhác đồ nhi tự mình dùng phương pháp nhào bột làm mẫu một lần cho sư phụ xem, coi như đáp tạ người ngày đó thừa dịp đồ nhi sau khi đấu võ thắng đại huynh trong gia tộc, không chútđề phòng mà bất ngờ đánh lén, khiến cho đồ nhi sống dở chết dở, sau đó còn để mặcđồ nhi tự sinh tự diệt mà rơi vào Kê Oa thôn. ’Vị sư phụ nào đó bị giậtmình kinh hãi rồi. Mấy lời đáp tạ khổ đại cừu thâm (*) như vậy là sao?Hắn ở KêOa thôn đã gặp phải sự tình bi thảm gì rồi?(*)Khổ đại cừu thâm: mối thù sâu nặng. Cái già mà sự tình bi thảm?Kia thực sự là Cơ lộ (*) một đi không trở lại, từ đó về sau nữ nhân gì đó chỉlà mây bay mà.

(*)Cơ lộ: cơ = cơ tình, lộ = đường. Lý Dực trong lòng chua xót!Bản thân trở thành một thành phần cong cong giữa chúng sinh cũng không sao, nhưnglại còn cong đến triệt để không thể quay đầu như thế này.

Càng đáng buồn hơn chínhlà, cái người hại hắn cong queo lại không hề biết tự giác, cứ mặc sức vui vẻ màmở rộng ‘cơ’ nghiệp, hệt như chỉ sợ phải cô đơn lẻ bóng bước trên cơ lộ.

“Sư phụ, mấy ngày nữa đồnhi muốn nhờ người giúp một việc. ”

Lý Dực ổn định lại tâm tình, nói với sư phụ.

“A?Chuyện gì. ”

“Giúp ta bảo hộ một người. ”

Lý Dực chậm rãi nói, “Mà còn nhất định phải giữ bí mật với người trong gia tộc, kể cả cha ta cũng không được biết. ”

Lý gia không giống Trươnggia, tuyệt đối không cho phép con cháu dòng tộc làm bại hoại nề nếp gia phong, tỉ như quan hệ bất chính với một nam nhân. Phụ thân của Lý Dực lại càng nghiêm khắc, một ngày kia nếu phát hiện ra quan hệ của hắn và Nhiếp Bất Phàm, chỉ sợ là KêOa thôn sẽ phải gà bay chó sủa, thậm chí tất cả những người những vật có liên hệvới Nhiếp Bất Phàm đều không thể được yên.

Chỉ mong chính mình có thểthuận lợi dẫn hắn hồi thôn. Năng lực gây họa của người kia quả thực là khiếncho người ta buồn bực.

***“Ngươi xem, ngươi xem!Đâychính là cách phục vụ của các ngươi. ”

Trong khách điếm Vân Lai, Nhiếp Bất Phàmđang nói lý nói lẽ với ông chủ, “Một phòng toàn lông gà phân vịt này là như thếnào?Ta vừa rồi còn tưởng mình vào nhầm chuồng gà!Các ngươi không phải là bắttoàn bộ gà trong bếp ném tới phòng ta đi?Có phải ta vào ở khiến cho khách điếmcác ngươi không vừa lòng phải không. ”

Ông chủ lau lau mồ hôi, nói, “Vô cùng có lỗi, ta lập tức cho người giúp các ngoài dọn dẹp sạch sẽ. ”

“Dọn sạch là được sao. ”

NhiếpBất Phàm giận không kìm được, “Ngươi ngửixem, phòng này mùi khó chịu như thế nào, còn có thể ở lại sao. ”

“Là sơ suất của chúng ta, sơ suất của chúng ta. ”

“Nói đi, ngươi định xử lýnhư thế nào. ”

Nhiếp Bất Phàm âm hiểu nói, “Không cho ta một cái công đạo, ta liềnđi nha phủ cáo trạng khách điếm Vân Lai ngươi lừa gạt khách nhân. ”

“Đừng, đừng, có chuyện gì từtừ thương lượng, thương lượng. ”

Ông chủ đờ mặt cười nói, “Như vậy đi, tiền trọ nửatháng sau này của hai vị sẽ hoàn toàn miễn phí, coi như tệ điếm bồi thường vìđã tiếp đãi hai vị không chu toàn. ”

“Nửa tháng. ”

Nhiếp Bất Phàmhừ lạnh nói, “Ta cũng đóng tiền cọc cho mấy ngày rồi, hơn nữa ta đâu có ở đây nửatháng. ”

“Vậy, ý của ngài là. ”

Ôngchủ tiếp tục cười nói.

“Như vậy đi, tiền cọc củachúng ta cũng không cần ngươi trả lại, chỉ cần cơm ngày ba bữa trong thời giantới do các ngươi bao là được. ”

Nhiếp Bất Phàm ra vẻ hào phóng nói, “Cũng không cầnthịt cá gì, ba món mặn một món canh đơn giản là được, thế nào. ”

Ông chủ khách điếm còn cóthể nói gì, chỉ đành chấp nhận rủi ro. Hắn thực sự nghĩ không ra, phòng này nhưthế nào lại có thể có nhiều lông và phân gà như vậy?Hắn trái lại cũng khôngchút hoài nghi hai người kia giở trò, bởi suy cho cùng, làm gì có người nào nhàmchán đến mức làm ra một trận tanh bành như vậy chỉ để tiết kiệm phí ăn uống nghỉtrọ vài ngày chứ.

Ông chủ vừa đi khỏi, NhiếpBất Phàm liền ‘pang’ một tiếng đóng cửa lại. Xoay người một cái, biểu tình vốndĩ đang nổi giận đùng đùng phút chốc được thay thế bằng nụ cười xáng lạn. Hắnquay về phía Thái Bạch đắc ý mà giơ tay thành một chữ ‘V’.

Thái Bạch dập đầu bái phụcvô cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương