Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
-
Chương 17: Trứng
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Nhiếp Bất Phàm thấy sự tình Thiên nữ kén rể đã bị hắn quậy thành một vũng nước lầy, kịch hành cũng không còn gì để xem, liền dứt khoát trở về Kê Oa thôn.
Về phần hai người Lý Dực và Trương Quân Thực còn vướng bận xã giao tiệc tùng, nên hắn cũng không hỏi tới. Huống hồ bị Lý Dực cường hôn như thế, hắn cảm thấy chính mình bị thua về khí thế, sau này trở về phải từ từ nghĩ cách đòi lại gấp bội.
Hôm nay khí trời trong xanh, Nhiếp Bất Phàm dắt theo quân đoàn gà của hắn ra ngoài đi dạo, khi đi tới chân núi lại mơ hồ nghe được mấy tiếng nói chuyện. Hắn cảm thấy kỳ quái, nơi này vốn chỉ có thể có gà đẻ trứng, như thế nào lại có người sinh ra?
Vì thế, hắn quay về phía đàn gà ra dấu một cái, sau đó lặng lẽ thong thả bước về bên kia.
Đàn gà cũng học theo, rón ra rón rén – khụ, đương nhiên, chúng nó không có tay, chính là rụt cổ nâng chân nhẹ nhàng đi sau lưng Nhiếp Bất Phàm, đôi mắt đen láy lóe lên quang mang hưng phấn không thể nào hiểu nổi.
Gạt đi mấy tán lá chắn trước mặt, xuất hiện ngay trước mắt Nhiếp Bất Phàm là thân ảnh của ba nữ tử, trong đó một người Nhiếp Bất Phàm có thể nhận ra, chính là Thiên nữ từng bị hắn làm hại kia, người giả danh Ngọc từ Thập Cửu, khuê danh “Tĩnh Nhu”.
Nàng không ở trong thành tiếp đón chúng nam nhân săn đón, lại chạy tới thâm sơn cùng cốc này làm gì?
“Tiểu thư, ngươi thật sự muốn xuống dưới sao?” Một Ngọc từ do dự nói.
“Vô luận như thế nào cũng phải nhanh chóng xuống xem, đây là cơ hội cuối cùng rồi, ” Thiên nữ Thập Cửu cởi áo choàng, lộ ra trang phục bó sát bên trong, thanh âm mang theo vài phần bi tráng của tráng sĩ một đi không trở lại.
Bên cạnh nơi ba người đứng là một cái thủy đàm (đầm nước) đường kính chừng mười lăm thước, nước trong như ngọc.
Vị Thập Cửu cô nương này không phải là muốn nhảy xuống đầm bơi lội một trận đi?
Rất nhanh, suy đoán của Nhiếp bất Phàm được chứng thực, chỉ thấy Thiên nữ hít sâu vài cái, sau đó làm tư thế chuẩn bị nhảy cầu.
Hắn không thể đứng yên nhìn một nữ nhân tuổi còn thanh xuân tươi đẹp như vậy sa chân lỡ bước a!Vì thế liền nhảy ra, quát to một tiếng, “Cô nương, khoan đã!”
Thập Cửu bị hoảng sợ, “Bõm” cái rơi xuống nước.
“A, Tiểu thư!” Hai Ngọc từ sợ hãi kêu lên.
Thập Cửu uống mấy ngụm nước, bơi vào bên bờ, hung hăng nhìn về phía cái tên bất thình lình từ đâu nhảy ra kia.
Hai Ngọc từ luống cuống kéo Thập Cửu lên khỏi thủy đàm, một mặt dâng khăn, một mặt giúp nàng trùm ngoại bào.
Thập Cửu lạnh run, ngữ khí phi thường đáng sợ quát, “Là ngươi?Lý Tiêu Dao?Ngươi tại sao lại ở chỗ này?Ngươi dám theo dõi ta?”
“Ách, ta không phải theo dõi ngươi, ta ở gần đây. ” Nhiếp Bất Phàm vô tội xua tay.
“Ngươi ở gần đây?” Sắc mặt Thập Cửu đột nhiên trở nên quái dị.
“Đúng vậy, có gì kỳ lạ sao?”
“Có gì kỳ lạ sao?” Thập Cửu có chút gay gắt.
“…” Nhiếp Bất Phàm trầm mặc mà dùng ánh mắt nhìn sinh vật dị hình để nhìn nàng.
Thập Cửu “khụ” một tiếng, sửa lại biểu cảm, tận lực tỏ ra lãnh đạm hỏi, “Theo ta được biết, xung quanh nơi này không hề có gia tộc nào ẩn cư. ”
“Ai nói vậy, không phải có một tiểu sơn thôn hay sao?”
“Ngươi không phải đang nói tới ‘Kê Oa thôn’ đi?”
“A?Danh tiếng của Kê Oa thôn chúng ta đã vang xa như vậy rồi?” Nhiếp Bất Phàm tủm tỉm đắc ý cười.
Thập Cửu hít sâu một hơi, cắn răng nói, “Theo như ta điều tra được, người lúc trước thường xuyên bán cái loại trứng luộc nước trà quỷ dị ở trong thành, chính là từ Kê Oa thôn mà tới. ”
“A ha ha ha ha, có chuyện này sao?”
“Ngươi còn giả ngu!” Thập Cửu chỉ vào hắn, cả giận nói, “Nguyên lai thân phận của ta là do ngươi tiết lộ!Ngươi nói, ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhiếp Bất Phàm nhìn trời, trả lời, “Kỳ thực ta ngoại trừ cái tên ‘Lý Tiêu Dao’, còn còn một cá tên khác, đó là ‘Nhiếp Bất Phàm’. ”
Thật Cửu mặt đỏ bừng bừng, trong mắt cơ hồ hỏa diễm sục sôi. Da mặt người này còn có thể dày hơn được hay không?
Từ từ, Nhiếp Bất Phàm?
Thập Cửu đột nhiên nhớ lại trước lúc xuất cung, cung chủ ngoại trừ có nói cho nàng nơi cất giấu bảo tàng ra, còn đặc biệt dặn dò đầu mối của chiếc chìa khóa thứ năm, chính là bốn chữ ‘Tục Trung Đại Nhã’ (*). Đây không phải là chỉ ‘bất phàm’ hay sao?Quan trọng hơn là, người này sẽ ở gần thủy đàm, nói hắn không có liên quan, đánh chết nàng cũng không tin.
(*) sống giữa đám người phàm tục nhưng lại tao nhã thoát tục chính là không theo lẽ thường, là bất phàm.
Nghĩ đến đây, Thập Cửu liền biến sắc. Nàng cố gắng tỏ ra thân thiện, cười nói, “Nguyên lai ngươi gọi là Nhiếp Bất Phàm, quả thực tên rất hay. ”
Nhiếp Bấp Phàm nhíu mày, trầm mặc không nói. Không có việc gì mà xun xoe, không phải kẻ gian cũng là trộm cướp!
“Ngươi lúc trước phá hỏng kế hoạch kén rể của ta, rất có thể hại ta cả đời cô độc, ngươi nói xem có nên bồi thường cho ta một chút hay không?”
“Ngươi muốn bồi thường cái gì?”
“Ta muốn dùng hai trăm lượng hoàng kim để đổi lấy một thứ trên người ngươi. ”
Nhiếp Bất Phàm đột nhiên ôm ngực, cảnh giác nói, “Trong trắng của ta quý giá hơn vàng. ”
Thập Cửu biểu tình có chút vặn vẹo, một lúc lâu mới đè nén được xúc cảm muốn phát điên, bình tĩnh nói, “Không phải cái này, là một cái chìa khóa, ta muốn mua một cái chìa khóa của ngươi. ”
“Chìa khóa?Ta là người nuôi gà, không phải thợ làm khóa, ngươi tìm nhầm người rồi. ”
Còn giả ngu?Thập Cửu ngoài cười trong không cười nói, “Ngươi sẽ không phải là không biết sự tình về Đa Bảo Thánh nhân đi?”
“Biết. ”
“Vậy bán lại cái chìa khóa cho ta, với thân phận của ngươi, có thể giữ được cái chìa khóa kia không?”
Nhiếp Bất Phàm nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, đồng tình nói, “Nhìn bộ dáng ngươi rất bình thường, như thế nào nói năng lộn xộn vô cùng bất hợp lý như vậy?”
Thập Cửu rốt cuộc nhịn không được giậm chân, “Ngươi đừng cho là ta không biết, chiếc chìa khóa cuối cùng kia khẳng định là ở trên người ngươi!”
“Vì sao lại ở trên người của ta?Ngươi nói một chút, cái chìa khóa là hình dạng như thế nào?”
Thập Cửu ngẩn người, Đúng vậy, chiếc chìa khóa thứ năm là hình dạng gì cho đến bây giờ vẫn không ai biết. Nếu Nhiếp Bất Phàm không biết chuyện thì cho dù chìa khóa ngay ở trên tay hắn, hắn cũng không nhận ra. Đó cũng là vấn đề nàng muốn điều tra lần này. Nàng định tiến vào đại môn bảo tàng quan sát, từ đó suy đoán được hình dạng của chiếc chìa khóa còn lại.
Bất quá hiện nay xem ra không cần nữa. Nàng tuyệt đối tin tưởng tính toán của cung chủ, chiếc chìa khóa thứ năm khẳng định là ở trên người Nhiếp Bất Phàm.
“Ngươi ở tại Kê Oa thôn?” Thập Cửu đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy. ” Nhiếp Bất Phàm cười nói, “Tại hạ thân là thôn trưởng Kê Oa thôn. ”
Thôn trưởng?Là một nông dân. Quả thực là Tục Trung Đại Nhã, nhìn sơ qua diện mạo cùng khí chất của hắn, hoàn toàn không giống một bần nông.
“Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi. ” Thập Cửu quấn quấn y phục, có vẻ suy yếu nói, “Vừa mới rơi xuống nước, ta phải nhanh chóng đi về trừ hàn khí, bằng không chỉ e sẽ sinh bệnh. ”
“Vậy Thập Cửu cô nương đi về nghỉ ngơi thong thả, ta không tiễn. ”
“Không cần không cần. ” Thập Cửu được hai Ngọc từ dìu đỡ hai bên, ‘thướt tha’ mà rời khỏi. Thực ra dùng từ ‘tao nhã bước đi’ để hình dung thì thích hợp hơn.
Thấy người đã đi rồi, Nhiếp Bất Phàm ngồi xổm xuống bên cạnh thủy đàm như suy nghĩ điều gì đó, mà đàn gà ban nãy còn lẩn trốn phía sau cũng chạy bổ ra.
Một lúc lâu, Nhiếp Bất Phàm vẫy vẫy về phía nào đó, gọi, “Tiều Quy, ngươi xuống xem một chút đi. ”
Một con gà xanh lét đến chói mắt từ giữa đàn gà chậm chạp đi ra, xoay xoay cái cổ, duỗi chân duỗi cẳng, sau đó “bõm” một tiếng nhảy vào thủy đàm, nhanh chóng chìm vào đáy nước.
Sau một khoảng thời gian đủ để Nhiếp Bất Phàm uống một ngụm rưu ăn một quả trứng luộc, Tiểu Quy mới bì bõm nổi lên. Vừa bơi tới bờ, Nhiếp Bất Phàm liền bế nó lên.
Tiểu Quy toàn thân ướt sũung, lông gà dính bẹp vào da thịt, thoạt nhìn gầy đến đáng thương, chẳng trách người đời lại có câu ví von ‘ướt như chuột lột’ để hình dung thảm trạng này. Bất quá Tiểu Quy không để tâm, lắc lắc thân mình, nhất thời bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Chúng gà xung quanh thấy thế đều thối lui, chờ đến khi nó rẩy nước xong mới lon ton trở lại.
Chỉ thấy trên móng vuốt của Tiểu Quy có kéo thêm một đồ vật gì đó tròn tròn, thoạt nhìn giống như một quả trứng gà, nhưng là trên bề mặt khắc đầy những hoa văn kỳ quái, ở giữa còn có một đường vòng như phân chia thành hai nửa.
Nhiếp Bất Phàm thử một chút, tuy là tách ra không được, nhưng có thể xoay vặn sang trái sang phải. Trong lúc xoay, hoa văn trên quả trứng cũng chầm chậm biến đổi, thập phần tinh xảo. Khó mà tin được thời đại này đã có món đồ thủ công tinh diệu đến như vậy.
Đây… Sẽ không phải chính là chiếc chìa khóa cuối cùng kia đi?
Chẳng lẽ vừa rồi Thập Cửu tới đây chính là vì tìm cái này?
Nhiếp Bất Phàm lắc đầu, không đúng. Nếu nàng sớm biết chìa khóa vốn nằm ngay dưới thủy đàm thì nhất định sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy, thậm chí còn nói muốn mua chìa khóa của hắn.
Nếu không phải tới để tìm chìa khóa, vậy chính là tới điều tra lối vào bảo tàng?
Dưới thủy đàm chính là nơi Đa Bảo Thánh nhân cất giấu bảo vật?
Nhiếp Bất Phàm nhìn chằm chằm vật thể hình trứng trên tay một lúc lâu, sau đó nói với đàn gà, “Các ngươi nói xem, ta nên xử lý cái này như thế nào?”
Chúng gà đạp đạp, cào cào, kêu kêu một hồi, loạn thất bát tao, hỗn độn một mảnh.
Xem ra ý kiến muốn đề xuất cũng rất nhiều, đáng tiếc Nhiếp Bất Phàm một câu nghe cũng không hiểu. Không thể không nói chúng gà có thiên phú về ngôn ngữ hơn nhiều so với hắn, chí ít sau khi bị biến đổi chúng nó còn có thể nghe hiểu lời hắn nói, còn hắn thì hoàn toàn không.
Nhiếp Bất Phàm lắc đầu, trước đem đồ vật trên tay cất vào túi, sau đó lại sờ sờ trong túi tìm kiếm một chút, lẩm bẩm, “Ai, trứng gà mang theo hôm nay đều ăn hết rồi. ”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một quả trứng gà bóng bẩy từ giữa đàn gà lăn tới, một đường lăn thẳng đến chân Nhiếp Bất Phàm, cũng không biết là con gà nào đá ra.
Nhiếp Bất Phàm hì hì cười, “Cảm tạ. ”
Sau đó đem quả trứng gà đưa cho Tiểu Quy, “Phiền Tiểu Quy rồi, đem cái này đặt vào chỗ cũ. ”
Tiểu Quy quắp lấy quả trứng rồi một lần nữa lặn vào trong nước.
Nhiếp Bất Phàm rất có hứng thú với bảo tàng dưới nước kia, đáng tiếng sau khi thò tay vào nước kiểm tra nhiệt độ thì đành phải từ bỏ ý định đích thân lặn xuống xem xét.
Đợi Tiểu Quy lo liệu sự việc thỏa đáng, Nhiếp Bất Phàm dặn dò chúng kê một hồi rồi chậm rãi hồi thôn.
Thập Cửu đáng thương, nếu nàng sớm một bước lặn xuống thủy đàm thì cái chìa khóa cuối cùng sẽ không rơi vào tay Nhiếp Bất Phàm rồi. Ai có thể ngờ cái chìa khóa thứ năm lại ở ngay lối vào bảo tàng đâu?
Vận mệnh có đôi khi diệu kỳ như thế. Nhiếp Bất Phàm vốn không thể lấy được chìa khóa, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Thập Cửu mà dẫn dắt móc nối một loạt sự tình, kết cục vừa vặn linh ứng với liệu tính của cung chủ Bặc thiên cung. Đây gọi là trời tính, hay là người tính đây?
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Bất Phàm vừa mở cửa ra, liền thấy Thiên nữ mang theo hai Ngọc từ cười khanh khách trước mặt.
“Các ngươi đây là?”
“Ta quyết định rồi, tạmm thời dừng chân tại Kê Oa thôn, cho đến khi tìm được cái ta muốn mới thôi. ”
Nhiếp Bất Phàm nhìn một con gà toàn thân xám tro bay vèo vèo sau lưng các nàng, bình tĩnh nói, “Kê Oa thôn tựa hồ rất không thích hợp để đại tiểu thư cư ngụ. ”
“Không sao. ” Thập Cửu duy trì nụ cười chúm chím, “Ta cũng muốn lĩnh hội một chút cuộc sống bình dân của người thường. ”
Nhiếp Bất Phàm thông cảm nhìn nàng, lần thứ hai hỏi, “Khẳng định?”
“Khẳng định. ”
“Không hối hận?”
“Tuyệt đối không. ”
“Tốt lắm. ” Nhiếp Bất Phàm thở dài một tiếng, chỉ tay nói, “Bên kia đều là phòng trống, các ngươi tự mình sửa soạn lại một chút đi. ”
“Đa tạ. ”
Nhìn các nàng rời đi, Nhiếp Bất Phàm bổ sung thêm một câu nói, “Phí củi lửa ăn uống ngủ nghỉ tính theo ngày, mỗi ngày ba mươi đồng, không cho ghi sổ nợ. ”
Ba người dừng lại cước bộ, chốc lát, một Ngọc từ đi tới, đưa cho Nhiếp Bất Phàm một bọc tiền, khinh bỉ nói, “Nghèo kiết xác. ”
Nhiếp Bất Phàm cầm túi tiền áng chừng, xem ra ít cũng phải trên mười lượng, hắc hắc cười nói, “đủ rồi”. Các nàng có thể trụ lại được bao lâu đây?Thật sự là đáng chờ mong.
Ân, còn có, Thiên nữ đã tới đây, vậy người của tứ đại gia tộc kia e là cũng sẽ không ở xa nơi này đi?Hắn có nên phát triển một vài mặt hàng để bán lấy tiền không…
—
Mimi: =))) Bán thân đi Phàm ca ca
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook