Cẩm Đường Quy Yến
-
Chương 233: - Chương 233HÀNH THÍCH HOÀNG ĐẾ
Máu huyết trong người Uất Trì Yến như đều bị thiêu đốt.
Hắn không phải là trẻ ranh chưa từng trải việc đời, thường ngày cũng không phải là người sa vào nữ sắc không thể thoát ra được. Thế nhưng hôm nay hắn cảm thấy kích thích chưa từng có, chỉ muốn chiếm hữu Tần Nghi Ninh, khiến nàng thần phục hắn, khiến nàng từ nay về sau chỉ có thể nhìn đến hắn, trong lòng chỉ có thể nghĩ về hắn.
Uất Trì Yến ôm chặt lấy nàng, dán sát thân thể của mình vào thân thể mềm mại, xinh đẹp của nàng, khiến đôi môi vừa nóng vừa ẩm ướt chạm vào môi, gò má và cổ nàng, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc, thấp giọng nỉ non:
“Nghi Nhi, nàng là của trẫm, nàng chỉ có thể là của trẫm. Họ Bàng chẳng qua là một gã thô lỗ, hắn có cái gì tốt kia chứ? Nếu nàng nghĩ tới hắn, đó chính là phản quốc! Nàng cũng biết phản quốc là tội gì chứ? Nghi Nhi, nếu bây giờ nàng hồi tâm chuyển ý, trẫm nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ. Trẫm còn có thể…”
Nói còn chưa dứt lời, Uất Trì Yến chợt cảm thấy trên cổ lạnh lẽo.
Hắn chống hai tay trên mặt đất, đứng dậy, kinh ngạc nhìn người nằm trên mặt đất. Mái tóc dài mềm mại, đen bóng của nàng xõa tung dưới đất, cây trâm bạc vốn cắm trên búi tóc, giờ đang được nàng cầm chặt trong tay, một đầu sắc nhọn đang dí vào cổ họng hắn.
Trong chớp mắt, lửa dục của Uất Trì Yến liền tắt ngóm, tiếp đó là sự tức giận không thể kiềm chế, hắn nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm cái gì? Muốn hành thích vua phải không?”
Cánh tay trái của Tần Nghi Ninh Uất Trì Yến đè nặng, lúc này nàng chỉ có thể nắm cây trâm bạc bằng tay phải, cử động này khiến vết thương trên vai nàng càng nứt ra nghiêm trọng, máu cũng nhanh chóng ướt đẫm quần áo.
Nhưng đau đớn như vậy, cũng không khiến nàng buông trâm bạc trong tay.
Thở hổn hển, nàng dằn giọng nói từng tiếng một: “Nếu ngươi tiếp tục cưỡng bức ta, ta sẽ lập tức giết ngươi, sau đó tự sát!”
“Ngươi không dám đâu.” Uất Trì Yến lạnh giọng nói.
“Tiểu nữ mạng hèn, đã bị người coi thường đến mức này rồi, chẳng lẽ còn muốn sống tạm sao?
“Ngươi không sợ liên lụy tới gia tộc sao?”
Từ phẫn nộ, ánh mắt Tần Nghi Ninh nhìn Uất Trì Yến biến thành tuyệt vọng, từ tuyệt vọng biến thành trào phúng.
“Xem ra, là ta đánh giá cao Hoàng thượng rồi!” Trước mắt nàng lại bắt đầu biến thành một màu đen, trong đầu như có một dàn phèng la chũm chọe đang liên tục gõ loạn cheng cheng chát chát, rốt cuộc bàn tay cầm “vũ khí” không còn sức lực, chợt buông thõng xuống.
Uất Trì Yến thấy con ngươi sáng ngời của nàng vốn lóe ra phẫn nộ và căm hận, rốt cuộc bỗng chốc tan rã, đôi mi dài run rẩy, hai mắt chậm rãi khép lại, khiến hắn sợ thất kinh hồn vía!
Bất chấp tình trạng hỗn độn trong điện, Uất Trì Yến run run thăm dò hơi thở của nàng, sau khi xác định nàng còn thở, lập tức ôm nàng vào lòng, lo lắng gọi to: “Nghi Nhi, nàng tỉnh lại! Người đâu! Thái y, thái y!”
Người canh bên ngoài nghe tiếng gọi hoảng hốt của Uất Trì Yến liền vội vàng lao vào, thấy Hoàng đế ôm Tần Nghi Ninh tóc dài xõa tung ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt thì không ngừng gọi tên nàng, mọi người cũng sợ hết hồn.
“Hoàng thượng, xin ngài buông bệnh nhân ra để vi thần khám và điều trị.”
Bốn vị thái y bước tới trước hành lễ.
Uất Trì Yến lập tức ôm Tần Nghi Ninh đặt lên giường thiên công.
Tiêu ma ma, Hạnh Vũ và Phất Tuyết liền tới trước giường trợ giúp.
Thấy nhiều người như vậy vây quanh trước giường, Uất Trì Yến sốt ruột đi tới đi lui.
Không bao lâu sau, thái y tới trước mặt Hoàng đế.
“Chuyện gì xảy ra, nói mau!” Không đợi ông ta hành lễ, Hoàng đế liền thúc giục: “Rốt cuộc là nàng làm sao vậy? Vì sao hôn mê?”
“Hoàng thượng, vết thương vì đao chém của Tần tiểu thư rất sâu, động chạm tới mạch máu, vốn mất máu quá nhiều, lại không được điều dưỡng, hơn nữa thời tiết mùa hạ nóng bức, vết thương nhiễm trùng, khép lại rất chậm. Tần tiểu thư còn bị sốt cao, lại không giữ gìn cẩn thận, vết thương khó khăn lắm mới khép lại lại bị nứt ra. Vi thần thấy, còn phải cạo bỏ thịt thối trên vết thương rồi khâu lại mới được. Thân thể của Tần tiểu thư vốn yếu đuối, thương thế tái phát, hơn nữa còn bị sốt cao, mất máu nhiều, do đó mới hôn mê.”
Thật ra lão thái y vẫn chưa nói hết. Ngoại trừ những lý do đã nêu, nguyên nhân lớn nhất là cấp nộ công tâm, tức giận mà ra.
Thế nhưng lão thái y có mấy cái đầu cũng không dám nói như vậy trước mặt Hoàng đế.
Uất Trì Yến cắn môi, lập tức cảm thấy thương xót.
Nếu không phải vì hắn làm càn, thì làm sao vết thương của nàng tái phát? Làm sao bị mất máu?
Vừa rồi hắn thấy mặt nàng đỏ bừng, mặt phấn má đào, còn tưởng là vì nàng e lệ mà ra.
Lúc này nghĩ lại, mặt nàng tái nhợt không có chút máu, chỉ có hai gò má đỏ ửng một cách không bình thường, như thế không phải sốt cao là gì?
Đáng trách là hắn lại không phát hiện! Còn suýt nữa cưỡng bức nàng!
Uất Trì Yến hận không thể đánh mình mấy cái.
“Các ngươi phải điều trị thật tốt cho nàng, bằng không thì cũng không cần dùng tới cái đầu ở trên cổ đâu! Nếu cần dùng dược liệu gì, chỉ cần bảo Tiểu Lục Tử đi lấy, nhân sâm nhục quế, thứ nào cần dùng thì cứ dùng, không được keo kiệt.”
“Dạ.” Thái y sợ hãi hành lễ.
Lục công công ở một bên liền dè dặt nói: “Hoàng thượng, ngài còn có việc quan trọng cần xử lý, ở đây giao cho thái y khám và điều trị đi ạ.”
Uất Trì Yến gãi gãi đâu, rốt cuộc buồn bực phất tay áo nói: “Trở lại điện Dưỡng Tâm.”
“Dạ. Hoàng thượng khởi giá!”
Lục công công liền đỡ Uất Trì Yến rời khỏi cung Ngọc Thúy
Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường ở trong hai điện phụ phía tây và phía đông cũng chỉ kịp đến viện hành lễ với Hoàng đế.
Vì đang lo nghĩ cho thương thế của Tần Nghi Ninh, Uất Trì Yến thậm chí không liếc nhìn hai người, chỉ tùy ý khoát tay rồi liền sải bước rời đi nhanh như gió.
Vẻ mặt của Lý Nghiên Nghiên vẫn bình thường, nàng đứng dậy muốn trở về cung điện phụ ở phía dông.
Nhưng Cố Thường lại hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Chẳng biết họ Tần kia giở trò gì mà khiến Hoàng thượng của chúng ta bị mê hoặc như vậy? Chẳng phải nàng ta có quan hệ rất sâu sắc với Trung Thuận Thân Vương của Đại Chu sao? Sao bây giờ còn không biết xấu hổ làm ra vẻ như vậy, thật đúng là thấp hèn!”
Lý Nghiên Nghiên thản nhiên liếc nhìn Cố Thường, cười nói: “Thật ra thì Cố tiểu thư biết khá nhiều đấy chứ. Chỉ có điều, dù sao cũng vốn là thi thư gia truyền, lời lẽ cũng nên để lại đức mới được, đừng phá hủy danh tiếng của Cố gia!”
Cố Thường ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thật sao.” Nàng ta tưởng có thể lôi kéo một đồng minh cùng đối phó họ Tần kia, chờ khi Tần thị ngã xuống, các nàng lại tiếp tục ngầm cạnh tranh cũng không muộn, nào ngờ họ Lý này từ chối bắt tay với mình.
Cố Thường tức giận cười nhạt một tiếng, quay trở lại cung điện phụ phía tây.
***
Mây đen che trăng, mưa tầm tã rơi xuống quân doanh vắng vẻ, cọ rửa sạch sẽ áo giáp đen bóng trên người binh sĩ Hổ Bí quân canh gác.
Bàng Kiêu nghe nói Mục Tĩnh Hồ tới doanh trại bái kiến, lập tức đích thân nghênh tiếp, đưa người vào soái trướng, bên cạnh chỉ để lại Hổ Tử, ra lệnh cho các Tinh Hổ vệ còn lại cẩn thận bảo vệ bốn phía, không cho phép bất cứ ai tới gần dò xét.
“Mộc Đầu, sao ngươi trở về rồi? Ở kinh thành xảy ra chuyện sao?”
Mục Tĩnh Hồ nói thẳng: “Vợ của ngươi bị đoạt đi rồi!”
“Cái gì?”
“Vợ ngươi sẽ phải làm Hoàng hậu rồi.” Mục Tĩnh Hồ nghiêm nghị nhắc lại. Vietwriter.vn
Khuôn mặt Bàng Kiêu bình tĩnh, nước mưa từ trên áo giáp đen bóng của hắn chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất ẩm ướt thành mấy lỗ nhỏ.
“Ngươi kể lại kỹ càng xem, là chuyện gì xảy ra?
“Vợ ngươi bị thương nặng, mất quá nhiều máu, mấy ngày nay lại chỉ lo việc báo thù, hôm nay xem như đã báo được thù lớn, vốn rất hao tâm tổn sức. Ngươi cũng biết việc đại sự của đất nước bọn họ, hôn quân nhường ngôi, tân đế đăng cơ. Việc đầu tiên hắn làm là nhận cháu trai của Ninh Vương làm con thừa tự, lại toàn tâm toàn ý muốn vợ ngươi làm Hoàng hậu của hắn. Hôm nay tân đế phái người đến Tần gia, không đếm xỉa sự ngăn cản của bá phụ, kiên quyết đưa vợ ngươi đi rồi. Bá phụ bảo ta cấp tốc tới báo tin cho ngươi. Hồ ly, rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi còn muốn có người vợ này hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook