Cẩm Dạ Lai Phủ
Chương 59

Trăng lên đầu cành, đúng là lúc mọi người đã ngủ say, hết thảy đều lặng im không tiếng động, ngoại trừ xóm cô đầu này. Đèn lồng đỏ treo cao, nữ tử quần áo lộ liễu nghiêng mình dựa cửa, vẫy quyên khăn mời chào khách nhân, trước cửa dừng lại những chiếc xe ngựa xa hoa của vương tôn công tử, phóng mắt nhìn lại, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Lại nói tiếp, kinh thành thật ra cũng không thiếu những nơi yên hoa nổi danh, mà Xuân Hạnh Lâu là nhân tài kiệt xuất trong đó, gần ba năm tranh giải hoa khôi đều là Lộng Nguyệt nhà bọn họ thắng được, nghe đồn cô nương Lộng Nguyệt đẹp như thiên tiên nhưng lại lạnh lùng, ngàn vàng khó mua nổi nụ cười mỹ nhân, chỉ có khách hàng được nàng ưu ái mới có thể được tiếp đón……

“Cho nên hơn nửa đêm ngươi không ngủ được trèo lên nóc nhà người khác, vì vụng trộm nhìn tiểu mỹ nhân này một lần?” Cẩm Dạ đứng trên mái hiên, thân hình mỏng manh lay động trong gió đêm, cái khăn đen che mặt vẫn như cũ che đi hơn nửa khuôn mặt, đôi mắt lộ ra bên ngoài rút đi nét ôn thuần ngày thường, nhìn qua có vài phần mỉa mai.

“Không phải vậy.” Bùi Diệc Hàn tùy ý cạy cạy mái ngói dưới thân, khẽ cười nói: “Vi sư cũng không quá hứng thú với tiểu mỹ nhân Lộng Nguyệt này, ngươi biết đấy, con gái quá mức lãnh diễm luôn thiếu chút thật tình, rất không thú vị.”

Cẩm Dạ bĩu môi, mặc kệ hắn, đi thẳng tới trung gian, cúi mình nhìn khe hở qua mái ngói, nhưng thấy bên trong ánh nến sáng quắc, phòng ở bố trí cực kì tao nhã lịch sự, trên bàn chuẩn bị đầy rượu ngon món ngon, phía góc có một chiếc tỳ bà cổ, bao quát khắp nơi, duy độc thiếu chủ nhân.

Nàng nhìn thật lâu vẫn không thấy trò gì, đến nơi như thế này, vừa không có võ công bí tịch, cũng sẽ không có cơ quan ám khí, duy nhất có chẳng qua là tình yêu nam nữ…… Nàng thực tại không rõ dụng ý của Bùi Diệc Hàn, chẳng lẽ –

“Ngươi bảo mang ta đi tìm việc vui, chính là đến nhìn lén người khác…… Ách, mây mưa thất thường?” Cẩm Dạ che miệng, vẻ mặt không dám tin.

“A, ngươi thật là đã nhắc nhở vi sư.” Bùi Diệc Hàn bừng tỉnh đại ngộ: “Kỳ thật vi sư vốn không nghĩ tới trình độ cao thâm này, có điều nếu đồ đệ ngươi muốn nhìn, vi sư đành cố mà nhìn một chút cũng được.” Khi hắn nói chuyện đã cởi xuống miếng vải đen che mặt, lúm đồng tiền bên má trái quyến rũ tự nhiên, trông rất đẹp mắt.

“Bùi Diệc Hàn, nếu ngươi không nói ra mục đích đêm nay, ta sẽ đi về.” Cẩm Dạ giả bộ vờ buồn ngủ ngáp liên tục: “Thật sự ta hơi mệt, mệt hoảng.” Dứt lời, nàng lui về phía sau vài bước, chuẩn bị đề khí nhảy xuống, nhưng sau một lúc lâu lại thấy không ổn, quay đầu nhìn thoáng qua liền sững sờ tại chỗ, chỉ vì nam tử xưa nay tươi cười ngả ngớn bây giờ âm trầm hạ mặt, mắt đẹp ẩn chứa nguy hiểm sắp đến trong mưa gió.

Nàng nhanh chóng ý thức được, ngay sau đó đã bị hắn túm lấy tay, bên tai vang lên ngữ điệu thản nhiên không cảm xúc: “Sao nào, gả cho Nghiêm Tử Trạm rồi, chiếc lồng sắt tướng phủ nhốt ngươi đến hỏng người rồi sao, đến bây giờ mới ngắn ngủi hai tháng, đã bắt đầu trở nên nhu nhược.”

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Cẩm Dạ rất kinh ngạc, không rõ hắn thình lình như vậy là chuyện gì xảy ra, phương thức nói chuyện trong bông có kim như vậy cũng không giống nam tử nàng biết trong trí nhớ. Từ chối trong chốc lát, không thể thoát khỏi bàn tay to ấy, nàng hơi bị chọc giận, thanh âm không tự giác bén nhọn: “Ngươi làm đau ta!”

Bùi Diệc Hàn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, có chút mất mát khó hiểu, hắn quen biết nàng sắp mười năm, từ tiểu nha đầu quật cường lại hiếu chiến cho đến hôm nay là một tiểu thư khuê các biết cách ẩn nhẫn cùng trí tuệ, hắn tự nhận mình rất hiểu nàng, ai ngờ khi gặp lại, nàng lại bắt đầu trở nên xa lạ, dường như ngay cả trái tim cũng đặt trên mình đứa con của kẻ thù……

Cẩm Dạ, ngươi thay đổi.

Hắn giấu những lời này trong miệng, cuối cùng cũng không nói gì, khi buông tay lại nhanh chóng thay bằng nụ cười ngả ngớn trong dĩ vãng: “Vi sư nghĩ, gần đây tất nhiên ngươi lơ là võ nghệ, mang ngươi tới đây tìm việc vui.”

Vừa nghe những lời này, ánh mắt Cẩm Dạ sáng rực: “Thật sự? Ngươi muốn cùng ta luận bàn một chút?”

“Ngươi hoàn toàn không phải đối thủ của ta.” Bùi Diệc Hàn nháy mắt mấy cái: “Yên tâm, lát nữa trong phòng này sẽ có kẻ tự động đưa lên cửa, đến lúc đó ngươi muốn luyện đến hừng đông ta cũng không có ý kiến.”

Cẩm Dạ nhếch mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn ta đánh khách nhân của hoa khôi Xuân Hạnh Lâu? Qủa nhiên vẫn là tính chiếm hữu của ngươi quấy phá.”

“Không phải khách nhân, là một tên đạo tặc tội ác chồng chất thôi, ngươi áp chế hắn, chú ý, đừng xuống tay quá ngoan ác, còn lại ta đến xử lý.” Bùi Diệc Hàn cười: “Nào, đêm nay để vi sư nhìn xem, ngươi có lui bước hay không.”

Cẩm Dạ tinh tế cân nhắc lời nói của đối phương, luôn cảm thấy có điểm không thích hợp, quay đầu đánh giá hắn nửa khắc, đột nhiên dùng sức mở ra lòng bàn tay hắn, vết chai trên bàn tay ấy vẫn rõ ràng như cũ, là dấu vết do sử dụng kiếm trong thời gian dài lưu lại. Nàng có chút đăm chiêu cau mày: “Ta cứ nghĩ lời ngươi nói với ta lần trước là thật.”

Bùi Diệc Hàn giả ngu: “Cái gì?”

“Ngươi nói ngươi đã sớm không làm sát thủ.” Cẩm Dạ hừ hừ: “Xem ra cuộc sống của trạng nguyên lang quá rảnh rỗi rồi, lại vẫn muỗn sống những ngày trải qua gió tanh mưa máu.”

“Vui đùa mà thôi, nếu không cả ngày đối mặt với đám quan viên cứng nhắc, chẳng phải muốn vi sư buồn chết?” Bùi Diệc Hàn nhún nhún vai, không hề có chút áy náy khi lừa gạt người khác.

Cẩm Dạ lắc đầu, đang muốn nói gì đó, lại bị hắn bưng kín miệng, nàng hơi hơi trợn to mắt, nghi hoặc nhìn hắn.

Bùi Diệc Hàn ghé sát lại, hạ giọng: “Nhỏ giọng một chút, phía dưới có người đến.” Hai người đồng thời cúi đầu, lay mái ngói nhìn vào bên trong, đầu tiên căn phòng truyền đến tiếng bước chân rõ nét, sau đó có một bóng dáng màu tím ánh vào mi mắt.

Nhìn bóng dáng ấy, xem ra là kẻ cao gầy dáng người linh lung, tóc đen búi lên, lộ ra cần cổ phấn nộn, đợi đến khi xoay người lại, dung nhan có thể sánh với hoa đào làm cho hai người trên nóc nhà phải kinh diễm một phen, nhất là cặp mắt kia, vô cùng xinh đẹp, khi nhìn vào người khác có thể nặn ra nước, thật là động lòng người.

Không hổ là hoa khôi, danh bất hư truyền.

Cẩm Dạ lấy khuỷu tay đỉnh đỉnh người bên cạnh đang nhìn không chớp mắt, mặt mày tràn đầy trêu chọc, Bùi Diệc Hàn lấy lại tinh thần, trừng nàng một cái, lại quay đầu không hé răng tiếp tục nhìn chằm chằm.

Trong phòng, Lộng Nguyệt đã đi tới cạnh đàn cổ, rũ rũ quần áo tao nhã ngồi xuống, còn chưa kịp đánh đàn, cửa đã bị người ta dùng sức đá văng ra.

“Tiện nhân, ngươi chết chỗ nào rồi!” giọng nữ bén nhọn nghe lên rất chói tai.

Lộng Nguyệt đứng lên, mị mị mắt, cứ việc đang hờn giận vẫn nhẫn nại nói: “Hạ Vãn tỷ tỷ, lát nữa ta còn có khách, nếu không có chuyện quan trọng, không bằng……”

“Không bằng cái gì?” Người tới mặc một thân hồng y, hùng hổ, vừa vươn tay đã muốn cho đối phương một cái bạt tai, ai ngờ bị Lộng Nguyệt thoải mái né qua, nàng ta tức giận vò chặt chiếc khăn, cả giận nói: “Ta không biết ngươi dùng công phu dụ dỗ gì, làm cho toàn bộ Xuân Hạnh lâu đều vây quanh ngươi, có điều người khác thích ngươi không có nghĩa rằng Hạ Vãn ta cũng thích ngươi, ngươi nghe rõ cho ta, đừng mộng tưởng đoạt lấy khách nhân của ta, muốn đấu với ta, ngươi còn phải nghĩ xem mình nặng mấy cân mấy lạng!”

Lộng Nguyệt tủi thân kéo dài giọng: “Tỷ tỷ, ta không có.”

“Còn không có, ngươi cho rằng trước đó vài ngày Tể tướng đại nhân cùng Cửu Vương gia thay nhau qua đêm trong phòng ngươi, ngươi liền đắc chí ? Ta phi……”

Kế tiếp đối thoại Cẩm Dạ đã không nghe nổi nữa, nàng chỉ cảm thấy máu trong cơ thể dâng lên, một ngọn lửa kêu gào bùng phát trong đáy lòng, lập tức đốt chọi tất cả lý trí cùng cùng bình tĩnh.

“Không có việc gì chứ?” Bùi Diệc Hàn lắc lắc tay trước mặt nàng, rõ ràng hắn nhận thấy được lửa giận của nàng, là vì…… Nghiêm Tử Trạm?

Cẩm Dạ đột nhiên túm tay hắn gạt ra, đứng dậy: “Ta muốn đi về.”

“Hư……” Bùi Diệc Hàn ra hiệu im lặng, nhỏ giọng nói: “Đừng ích kỷ như vậy, là đàn ông ắt sẽ có một lần tới nơi này, ngươi không cần đặt ở trong lòng.”

“Ta không muốn nghe những lời đó.” Cẩm Dạ không nể mặt, càng lúc càng cảm thấy nổi giận, cái gì mà khiết phích, cái gì mà sinh ra chớ gần, đều là gạt người, họ Nghiêm kia chẳng qua cũng chỉ là một tên phàm phu tục tử, nhìn thấy tiểu mỹ nhân thì rục rịch không nhịn được, đáng ghét, rất đáng ghét !

Bùi Diệc Hàn vươn tay giữ chặt nàng: “Động tĩnh nhỏ một chút, ta thật vất vả mới tìm được tin tức, đạo tặc kia sẽ là khách nhân tối nay của Lộng Nguyệt, ngươi đừng làm hỏng việc.”

“Chính ngươi giải quyết đi.” Để lại những lời này, nàng phủi mông muốn đi.

Bất đắc dĩ mưa gió không thể đoán trước, cũng không biết nóc nhà Xuân Hạnh lâu làm bằng cái gì, nhìn qua cứ tưởng bền chắc, giờ phút này lại có vấn đề. Cẩm Dạ vừa mới bước ra một bước, liền cảm thấy dưới chân hụt hẫng, thân mình không tự chủ được rơi xuống.

‘Ầm vang long’, một trận gà bay chó sủa, Bùi Diệc Hàn quay mặt đi, không đành lòng nhìn lại.

Cẩm Dạ rơi rất chật vật, áp sụp cả cái bàn bằng gỗ tử đàn giá trị xa xỉ, cô gái áo hồng cũng bất hạnh chịu liên lụy, hình như bị dọa đến, ngơ ngác nhìn nửa khắc rồi hôn mê bất tỉnh.

“Ngươi là ai?” So sánh với người đó, Lộng Nguyệt rất trấn định, nữ tử áo đen từ trên trời giáng xuống này nhìn qua có vẻ biết vâng lời, xem diện mạo thật ra không thấy có gì uy hiếp .

Cẩm Dạ không dấu vết nhìn lướt lên trên, tên Bùi Diệc Hàn chết tiệt đã không thấy bóng dáng, nàng phủi phủi ống quần, cười một cái với Lộng Nguyệt: “Kỳ thật, ta chỉ đi ngang qua, ngươi không cần để ý đến ta, ta lập tức đi ngay đây.” Nói xong, lưu loát đẩy ra cửa sổ phía sau, nhấc chân chuẩn bị nhảy ra.

Vừa mới thở ra một hơi, phía sau đã lướt đến một đạo chưởng phong sắc bén, nàng chỉ có thể cúi đầu né qua, thả người nhảy vào hậu viện, cách cửa sổ kinh ngạc nói: “Ngươi biết võ?”

Lộng Nguyệt cười lạnh: “Đây không phải nơi ngươi nói đến là đến nói đi là đi.” Cùng với đó, nàng ta nhảy ra, từng bước ép sát. Khi đi tới trước mặt đối thủ, lại tùy tay bẻ một nhánh cây, thoáng vung, trên đất đã có một vết xẹt dài.

Xem ra là cao thủ.

Cẩm Dạ có chút không nhịn được cười, thật sự là một đêm nhiều chuyện, gặp được hoa khôi từng ân ái với trượng phu, còn không cẩn thận trượt chân rớt xuống phòng người khác, cuối cùng chủ nhân phòng đó còn là một tên biết võ khó chơi……

Chưởng phong hết lượt này đến lượt khác, nghênh diện mà đến, chiêu chiêu lãnh liệt, lưu loát không chút dây dưa.

Cẩm Dạ chỉ biết tránh né, thật sự là bị buộc vạn bất đắc dĩ, nắm lấy một đám bùn đất, ném bùm về phía Lộng Nguyệt, Lộng Nguyệt bị mờ ánh mắt, tạm thời dừng lại thế công. Nàng nhân cơ hội tiến lên, phản thủ liền đánh vào trước ngực nàng ta……

Một chưởng này gần như dùng chín thành nội lực, ai ngờ Lộng Nguyệt chỉ lui lại mấy bước, không hề bị thương.

Cẩm Dạ không thể tin được nhìn hai tay mình, thật sự không phải ảo não võ nghệ bản thân không tinh, mà là xúc cảm mới vừa rồi dưới lòng bàn tay, vì sao lại cứng rắn như thạch, hoa khôi, hoa khôi hẳn là nữ đi?

“Bị ngươi phát hiện, đã vậy, đừng trách ta nhẫn tâm.” Ngữ điệu lạnh lùng, không nũng nịu nhỏ nhẹ như lúc trước, giờ phút này nghe qua, có chút trống mái khó phân biệt.

Cẩm Dạ quay đầu bỏ chạy: “Bùi Diệc Hàn, còn không ra, muốn nhìn ta chết mới vui sao?”

Lúc này, xa xa, có một thanh âm chậm rãi truyền đến –

“Đồ đệ ngoan, vi sư không đánh đàn bà.”

“Hắn là đàn ông!!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương