Cẩm Dạ Lai Phủ
Chương 27

“Chủ nhà đâu?” Tiếng nói lạnh nhạt gần trong gang tấc từ một khác chỗ truyền đến.

Cẩm Dạ muốn chết, chậm rãi đi ra phía trước hai bước, không chịu quay đầu. Mặc dù hắn không nhận ra nàng, mặc dù giờ này khắc này đi lên có thể nói bọn họ là người xa lạ, nhưng mà, nhưng mà nàng vẫn sợ lòi ra đuôi chuột……

“Thiếu gia, vị cô nương này có chút kỳ quái.” Người nói chuyện là một người khác, thanh âm hơi già cả.

Cẩm Dạ giơ tay lên, hung hăng véo cơ mặt cứng ngắc, bỗng nhiên chậm rãi xoay người bước đến, tươi cười đầy mặt: “Hai vị…… không, các vị muốn mua gì?” Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn trong ngõ nhỏ đứng một đội ngũ dài người mặc áo đen, những người này đi đường không có thanh âm sao, người nào đó cần gì phải khoa trương như vậy, dẫn theo nhiều hộ vệ đến như thế, định cường thủ hào đoạt cũng không cần quá lộ liễu.

Diêu Thủ Nghĩa đưa mặt ra phía trước, nhíu mày nói: “Cô nương, cô lặp lại lần nữa, lỗ tai lão hủ không tốt lắm.”

“Ta trời sinh không có cách nào lớn tiếng nói chuyện.” Cẩm Dạ cố ý hạ giọng, giọng nói so với tiếng ‘ong ong’ của ong mật không tốt hơn là bao. Ánh mắt lặng lẽ dao động xung quanh, liếc mắt một cái liền thấy người nào đó họ Nghiêm hời hợt kiêu ngạo song song đứng cạnh, hôm nay hắn giống như tùy tùng phía sau, đều là một thân đen sì, nhưng như thế nào cũng khó nén hào quang, ngón tay thon dài cầm cây quạt giấy, lúc có lúc không gõ gõ mặt bàn.

Đáng giận! Nàng vốn định không nhìn hắn ……

Nghiêm Tử Trạm bĩu bĩu môi, mắt đẹp lộ ra không kiên nhẫn:“Gọi chủ nhà ngươi ra đây.”

Cẩm Dạ nghẹn, tiếp tục hừ hừ:“Thúc thúc thẩm thẩm ta đều về quê.”

Diêu Thủ Nghĩa một tay ngoáy lỗ tai, lớn tiếng nói: “Cái gì, cô nương, cô nói cái gì?” Cho dù con gái hẳn nên từ tốn nói lời nhỏ nhẹ, nhưng cô nương này không khỏi hơi quá, ông sống hơn nửa cuộc đời, thật đúng là chưa từng gặp qua cô gái nào nói chuyện nhỏ giọng như thế.

Nghiêm Tử Trạm mở quạt giấy ra, ánh mắt sắc lạnh: “Nói chuyện cho rõ.”

Cẩm Dạ nhăn nhó, giả bộ giơ tay áo lau mồ hôi: “Ta, ta đang nói chuyện rõ ràng đây.” Vụng trộm cười, xem hôm nay có cho ngươi tức chết hay không.

Diêu Thủ Nghĩa nói: “Thiếu gia, ta thấy như vậy cũng không hỏi ra được gì, không bằng phái một người chờ đợi, đợi ngày nào đó hai vợ chồng ông chủ trở về lại tính cách khác.”

“Ta cũng không làm chuyện ngu xuẩn tay không mà về.” Nghiêm Tử Trạm khẩu khí thản nhiên, liếc mắt cô gái đứng ở sau quầy một cái, hắn bỗng nhiên cảm thấy có vài phần quen thuộc.

“Thúc thúc thẩm thẩm sẽ không trở lại, cửa hàng đã chuyển giao cho ta.” Cẩm Dạ đã sắp cười không nhịn được, tim của nàng đập càng lúc càng nhanh, gần như sẽ nhảy ra từ trong yết hầu, chỉ có thể nhanh chóng kháp lòng bàn tay nhắc nhở chính mình.

Nghiêm Tử Trạm nghiêng tai nghe xong sau một lúc lâu, mặt không chút thay đổi nói:“Là con gái gia đình bình thường, sao lại mặc lăng la tơ lụa?”

“Người nghèo thì không được mặc quần áo đẹp sao?!” Cẩm Dạ cực kì hào phóng vỗ bàn, giọng nói cứ như sấm giữa trời quang kinh tâm động phách: “Nói thật cho các ngươi biết, bà cô ta đây tích trữ hai mươi năm, mua một bộ quần áo này, chính vì muốn lấy một cậu ấm có tiền ở kinh thành, có tội sao? Thế nào, báo quan bắt ta đi……”

“Lớn mật!” Bọn thị vệ đều rút đao.

Diêu Thủ Nghĩa bị tiếng nói lớn giọng tục tằng này làm cho kinh hãi, không tự chủ run run một chút: “Cô nương lúc trước cô vẫn ăn nói nhỏ nhẹ, giờ phút này đột nhiên……”

“Không được sao?” Cẩm Dạ dựng thẳng mày liễu: “Cho dù ta bởi vì giọng nói như chuông đồng này mà không gả được ở quê, cũng không ảnh hưởng ta ở kinh thành thăng tiến, ta nói cho các ngươi, thúc thúc thẩm thẩm ta thật vất vả dưới sự khuyên bảo của cha ta mới đem cửa hàng chuyển giao cho ta, các ngươi đừng đến gây sự!” Mỗi một lời của nàng giống như quỷ rống quỷ kêu, phối hợp với biểu tình khoa trương vặn vẹo –

Quá thô lỗ…… Mọi người đều nghĩ như thế.

Nghiêm Tử Trạm xoa xoa huyệt thái dương, nàng thật sự làm cho hắn đau đầu, hơi hơi mở mắt ra, nói từng chữ một: “Đem bí phương giao ra đây.”

“Bí phương gì?” Cẩm Dạ khoa trương hô to:“Còn có bí phương? Ngày hôm qua lúc bọn họ đi chỉ để lại địa khế cùng một mẻ điểm tâm cuối cùng, ai nha, vị công tử này, ngươi từ nơi nào nghe nói đến bí phương? Chẳng lẽ thúc thúc thẩm thẩm ta còn có thể tư tàng, ta từ nhỏ đã được bọn họ thương yêu như con gái, giữa ban ngày ban mặt, ngươi cũng không nên nói lung tung, cẩn thận không bị sét đánh.”

“Cô nương, đừng quá phận!” Diêu Thủ Nghĩa nghe không nổi nữa, cẩn thận liếc mắt thiếu gia đang nhíu chặt mi tâm một cái, thấy sắc mặt hắn bắt đầu trở nên trắng, một bộ khó có thể chịu được, nhanh chóng đến gần căng thẳng nói: “Thiếu gia, đầu lại đau? Chúng ta hồi phủ đi.”

Cẩm Dạ thấy chuyển biến tốt, ở trong phòng đi lại chung quanh. Đi được nửa khắc dừng lại bước chân, quay đầu nhìn thấy trên mặt quầy trống không một vật, lập tức há hốc mồm, cao như ý Bát Bảo của nàng đâu?

Đợi đến khi phản ứng lại mới ân hận đấm ngực thở dài, không chú ý một cái đã khiến người mượn gió bẻ măng, Nghiêm Tử Trạm, tên tiểu nhân ti bỉ này, ta nhất định phải nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi ăn đồ ngọt ăn đến chết……

Lưỡng Nghi điện, tiểu hoàng đế Trì Nhược Thần đang cầm thánh chỉ xem lại, thỉnh thoảng chép miệng, giống như đang cẩn thận lo lắng điều gì.

Thường Hỉ đợi ở cạnh bên, nhỏ giọng nói:“Hoàng Thượng, có tâm sự sao?”

Trì Nhược Thần nhảy lên nhuyễn điếm phía sau, buông tay nói:“Trẫm chỉ cảm thấy là lạ, thánh chỉ này đã nghĩ xong hai ngày, đầu tiên là cho lễ quan sửa sang lời nói, rồi sau đó lại cho mẫu hậu xem qua, nhưng sau khi đưa cho Cửu ca, huynh ấy nói có một chỗ không ổn.”

Thường Hỉ cúi thắt lưng, cung kính nói:“Nô tài cả gan hỏi một câu, Cửu Vương gia nói chỗ nào không ổn?”

Trì Nhược Thần chỉ vào một chỗ trong thánh chỉ: “Trẫm tìm đọc thánh chỉ chỉ hôn của tiên đế, phía trên nhất định nói rõ bối cảnh hai người, ví dụ như vị nhị tiểu thư của phủ nào đó, ngay cả tên cũng viết rõ ràng, nhưng Cửu ca lại không cho trẫm viết như thế, không biết huynh ấy ngầm tính toán điều gì.”

Thường Hỉ xắn tay áo, nghiêng đầu suy nghĩ sau một lúc lâu, giận dữ nói:” Nô tài ngu muội, không thể biết được tâm tư Cửu Vương gia.” Dừng một chút, lại nói: “Hoàng Thượng, thời gian lâm triều sắp đến, hôm nay cần phải tuyên bố chỉ hôn, chớ muộn.”

Trì Nhược Thần gật gật đầu, để cung nữ phủ thêm long bào đội kim quan, ánh mắt mơ hồ liếc thấy một bóng dáng cao lớn mặc triều phục, hắn mở to mắt: “Cửu ca, huynh đã đến rồi?”

Trì Nguyệt Hằng ngồi xổm xuống, sửa sang vạt áo cho đối phương, rồi sau đó nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng biết lát nữa tuyên bố với quần thần việc này như thế nào sao?”

Trì Nhược Thần mếu máo, ai oán nói:“Trẫm hôm qua ở trong Phượng Tê cung của mẫu hậu ngây người cả buổi trưa, chẳng phải để diễn luyện vài câu này sao, Cửu ca cũng quá coi khinh trẫm.” Nói xong, hắn cuộn mảnh vải màu vàng lên, giao cho Thường Hỉ:“Cầm lấy, đây chính là thánh chỉ đầu tiên trẫm viết.”

“Hoàng Thượng, đến lúc rồi, đi lâm triều đi.” Trì Nguyệt Hằng thúc giục.

“Cửu ca, vì sao huynh hưng phấn như vậy?” Tiểu hoàng đế trông mong nói, chính mình hai đêm không chợp mắt, Cửu ca cơ bản đều thức cùng mình, vì sao có thể thần thái sáng láng như vậy…… Hắn vươn bàn tay béo mập sờ sờ cái trán đối phương: “Không phát sốt chứ.”

Trì Nguyệt Hằng bật cười: “Chỉ là thần vừa nghĩ tới Nghiêm tướng phải thành gia, bèn cảm thấy vui vẻ thay hắn.”

Trì Nhược Thần cười theo: “Tống đại nhân cũng sẽ vui vẻ, lần này trẫm không hơn không kém làm Nguyệt lão đây, hôm nào đó cũng thay Cửu ca chỉ một cái.”

Nghe vậy Trì Nguyệt Hằng lảo đảo, thiếu chút nữa bị vấp cửa, nói lời chính nghĩa đè lại bả vai tiểu hoàng đế: “Hoàng Thượng, cũng không phải mỗi người đều khủng bố lại khó hầu hạ như Nghiêm tướng, thê tử của thần tự thần sẽ làm chủ, Hoàng Thượng bớt lo đi.”

Trì Nhược Thần đi theo phía sau hắn, cầm lấy góc áo, núp dưới bóng dáng đối phương tránh ánh mặt trời. Bên ngoài rõ ràng là mặt trời nóng cháy, không biết vì sao, ở trong lòng Trì Nhược Thần, lại cảm thấy hàn ý, ngay cả thánh chỉ màu vàng trên tay Thường Hỉ cũng làm mắt hắn đau đớn……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương