Cẩm Chướng Xanh Xin Đừng Tàn
-
Chương 19: Trở về
Chỉ cần Chính Đông ở nơi đó chờ tôi vậy là đủ rồi.
Trở lại Pháp, tôi tới gặp bác sĩ Lương để nhận lỗi về mình. Tôi biết tôi đã làm ông thất vọng.
– Cậu như thế này thì làm sao người nhà bệnh nhân giao tính mạng người thân của họ cho cậu được.
– Tôi xin lỗi.
Bác sĩ Lương lắc đầu:
– Hà Ngạo Quân. Cậu cần phải hiểu rằng, sống chết của một người chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức. Trong một vài trường hợp, ngay cả bác sĩ cũng phải bất lực trước số phận. Chúng ta là bác sĩ, không phải là thần thánh.
” Trong một vài trường hợp, ngay cả bác sĩ cũng phải bất lực trước số phận”. Dù biết là sự thật, tôi vẫn không tài nào chấp nhận nó.
Trong đó sẽ không có Chính Đông.
Tôi một mực cố chấp. Em sẽ không chết. Nếu như số phận cướp lấy em khỏi tôi, tôi sẽ chống lại nó, cho dù có phải trả bất cứ giá nào.
Bác sĩ Lương thở dài.
– Tôi không biết gọi cậu là ngu ngốc hay si tình nữa.
Lúc đó, tôi tự cho bản thân là đúng, tự cho rằng mình có thể làm tất cả, nhưng chỉ đến khi, tôi đứng trong phòng mổ, Chính Đông nằm trên giường bệnh, tôi mới biết mình một lần nữa lại sai rồi.
Nhưng đó là những chuyện về sau.
Còn giờ, tôi phải trở lại bệnh viện, làm những công việc như cũ: viết bệnh án, mổ phụ cho bác sĩ Lương, đọc bệnh án và viết báo cáo. Kể từ ngày đối mặt với thất bại của chính mình, tôi không có dũng khí để đứng mổ chính một lần nào nữa. Ít nhất là bây giờ.
Nhưng tôi không muốn từ bỏ. Mỗi ngày, tôi đều ở lại bệnh viện muộn. Khi mọi người đã về hết, tôi vào phòng mổ để thực hành với những hình nhân nằm trên giường. Tôi mô phỏng những thao tác mổ và tưởng tượng ra những tình huống cụ thể có thể diễn ra.
Một ngày, bác sĩ Lương giao cho tôi nhiệm vụ mổ chính cho một ca phẫu thuật hẹp van hai lá.
Khắc chế sợ hãi của bản thân, tôi cầm dao mổ và cố gắng không nghĩ tới những thứ tiêu cực hay khiến tôi ám ảnh.
Khi ca phẫu thuật được tiến hành được một nửa, bác sĩ Lương nói với tôi:
– Tới đây là được rồi. Đừng có cố quá sức. Phần còn lại để tôi được rồi.
– Bác sĩ, tôi muốn làm tiếp,
Tôi trả lời, gạt những giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán.
– Tôi sẽ không bỏ cuộc.
Rốt cuộc, bác sĩ Lương cũng đành phải để tôi tiếp tục phẫu thuật.
Thời gian giống như chạy từng giây một. Không phải chỉ có người bệnh chiến đấu với thần chết, mà tôi cũng chiến đấu với sự ám ảnh của chính mình.
Tôi cần phải làm được. Tôi là vì Chính Đông.
Tôi đã vượt qua được. Bác sĩ Lương lần đầu tiên khen tôi một câu- Cậu khá lắm. Tôi không nhìn nhầm người.
Thực ra, sợ hãi, ám ảnh không hề biến mất. Đứng trong phòng mổ này, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh của Chính Đông nằm trên giường, có thể nghe thấy tiếng máy đo nhịp tim hoạt động. Mỗi lần như vậy, tôi không thể xuống tay.
Nhưng tôi đã dùng lý trí của mình để ra lệnh. Có lẽ, tôi không sợ bản thân làm chết người khác khi phẫu thuật mà tôi sợ, bản thân không đủ bản lĩnh để giúp Chính Đông. Với tôi, một Chính Đông quan trọng hơn bất kì ai.
Một lần nữa, bác sĩ Lương lại khen lầm người.
Hai năm sau…
Bác sĩ Lương ở lại bên Pháp tiếp tục làm nghiên cứu và làm tình nguyện.
Còn tôi trở về Trung Quốc.
Bác sĩ Lương bảo, nếu ở lại Pháp, tương lai của tôi sẽ còn tiến xa hơn.
Nhưng tôi nói, tôi không cần điều đó, bởi mục đích sống của tôi là ở Trung Quốc.
Ở đó, có một người đang chờ tôi trở về.
Sau khi tới bệnh viện Bắc Kinh để thông báo việc của mình và có cuộc họp với trưởng khoa để sắp xếp công việc của tôi sau này. Vị trưởng khoa nhấp một ngụm trà, và hỏi tôi có dự định gì cho tương lai hay không?
Tôi không biết mình có dự định gì. Có lẽ là chữa khỏi bệnh cho một người đi.
– Tôi muốn làm việc ở khoa tim mạch.
– Được thôi. Đó cũng phù hợp với chuyên môn của cậu. Cuối tuần này, bệnh viện sẽ tổ chức bữa tiệc chào đón cậu từ Pháp trở về.
Tạm biệt trưởng khoa, tôi trở về nhà để nói với bố mẹ là mình đã về. Bố đã hơi nguôi giận. Còn mẹ thì liên tục hỏi tôi sau này tính thế nào, đã để mắt tới ai hay chưa. Bố trong bữa cơm, vừa uống rượu vừa nhắc tới Tuệ Nhi. Cô gái ấy có bao nhiêu cái tốt, cái thiện. Tôi mà lấy được cô ấy là đã tu bảy kiếp.
– Nhìn mày bây giờ xem. Rồi mày sẽ phải hối hận với quyết định sai lầm này. Có khi lúc mày hối hận, con gái nhà người ta còn chẳng thèm ngó ngàng tới mày ấy chứ.
– Thôi ông, để cho con ăn.
Bữa cơm ngày hôm đó trôi quá không mấy bình yên.
Ăn cơm xong, tôi xếp đồ đạc để đến Tây An. Mẹ tôi hỏi:
– Tại sao không ở nhà một hôm mà vội đi đâu đấy.
– Con đi gặp người quan trọng.
Tôi nói thế rồi rời khỏi nhà.
Tôi không có khái niệm về việc ở lại nhà một hôm. Bởi so với cảm giác bí bách khi ở nhà, tôi thích cảm giác tự do tự tại khi sống một mình. Hồi nhỏ, những buổi tối ở nhà, không phải là một mình làm bài tập thì cũng là một mình đi ngủ. Như vậy, ở nhà hay sống một mình tại nhà trọ cũng chẳng khác nhau.
Tôi biết tính cách của mình có phần lập dị. Kiếp trước, còn không được ai thừa nhận, bố không cho bước chân vào nhà một bước, cảm nhận gia đình trong tôi chỉ là một con số không tròn trĩnh. Vậy nên, kiếp trước, tôi mới mong muốn dành tất cả mọi điều tốt nhất cho vợ và con trai. Nhưng tôi đã không biết rằng, sống với một kẻ không biết yêu, giống như một người máy như tôi chẳng khác một địa ngục đối với Tuệ Nhi.Giờ là buổi tối, tôi biết Chính Đông là ở quán bar nên tôi đến thẳng quán bar Boy’s Lover thay vì đợi ở nhà của em.
Quán Boy’s Lover không có gì thay đổi kể từ lần trước tôi tới đây cùng Hứa Thành. Lúc trước, tôi cảm thấy căng thẳng khi nghĩ rằng ai đó sẽ phát hiện ra tôi không cùng loại người như họ.
Nhưng rốt cuộc, đến lúc này, bản thân lại gia nhập thế giới của họ, của Chính Đông lúc nào không hay.
Gọi một cốc rượu ở quầy tiếp tân, tôi đưa mắt tìm Chính Đông nhưng không thấy em. Cậu nhân viên pha chế rượu nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
Chính Đông vốn vượt qua việc học pha chế rượu, đáng lẽ em phải ở đây mới phải. Tôi có điều thắc mắc.
– Ở đây có một người tên Chính Đông phải không?
– Chính Đông.
– Anh nói tới MB nào?
Tôi lắc đầu.
– Cậu ấy không phải MB. Cậu ấy là người pha chế rượu.
Hồi ở Pháp, những lúc rảnh rỗi, tôi thường lên mạng tìm đọc những bộ phim tài liệu, truyền hình, phóng sự, bài báo và cả tiểu thuyết về đề tài người đồng tính. Tôi muốn hiểu về thế giới của Chính Đông, của những người như em, vậy nên tôi hiểu khi cậu nhân viên phục vụ kia nói MB có nghĩa là gì. Nhưng tôi tin chắc chắn Chính Đông sẽ ko bước vào con đường ấy.
– Anh nói Đông Đông.
Cậu nhân viên gọi Chính Đông là Đông Đông vô cùng thoải mái và thân thiết.
– Đông Đông cậu ấy đi giải quyết vụ gia đình của cậu ấy tối nay. Cậu ấy đến Bắc Kinh rồi.
– Đến Bắc Kinh?
– Phải. Nghe nói gia đình cậu ấy ở Bắc Kinh.
Tôi bị hồ đồ rồi. Thời gian ở Pháp, tôi không nghe Chính Đông nói về chuyện của em. Lúc tôi hỏi, Đường Qúy Giác có đến làm phiền em không, thì luôn là sự phủ nhận. Em không chia sẻ chuyện gì với tôi, cũng không nói bất cứ điều gì. Tôi chỉ nhớ có những lần gọi điện cho Chính Đông luôn là thuê bao không liên lạc được. Nếu như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em không hề nói cho tôi biết.
Là Chính Đông không tin tưởng tôi, hay em chịu đựng một mình.
– Gia đình cậu ấy xảy ra chuyện gì?
– Nói chung ồn ào lắm. Một lời không thể nói hết.
Thấy sắc mặt tôi khó coi, cậu nhân viên lên tiếng hỏi:
– Anh là gì của Đông Đông?
Tôi có thể là gì? Là thầy giáo của Chính Đông? Là bạn của Chính Đông? Anh trai kết nghĩa? Hay …
Hình như cái gì cũng chưa phải.
– Tôi … là bạn.
– Cậu ấy không nhắc tới là cậu ấy có người bạn nào.
Tôi có chút thất vọng, lại có chút cảm giác quặn thắt trong ***g ngực. Cảm giác mình không tồn tại ở vị trí nào trong lòng Chính Đông, ngay cả hận cũng không, thật sự rất khó chịu.
– Nhắc nhở cho anh. Đông Đông hiện giờ không theo đuổi được đâu. Cậu ấy có bạn trai rồi.
– Bạn trai?
Tin tức đó triệt để phá tan hi vọng của tôi. Thậm chí biết rằng tôi không hề có cơ hội thì nó vẫn khiến tôi cảm thấy rất đau đớn.
– Phải, cường lắm. Anh ta là đại đội trưởng gì đó.
Cậu nhân viên hình như thấy một người nào đó, cậu ta reo lên và chỉ cho tôi:
– Đại đội trưởng hôm nay cũng đến. Đáng tiếc là Đông Đông không đi làm.
Tôi nhìn theo tay chỉ của cậu nhân viên, thấy một người đang ngồi uống rượu ở góc phòng, cách tôi không xa. Anh ta mặc áo quân đội, vóc người cao lớn, mái tóc để húi cua đúng chuẩn, cả người toát lên khí thế cường đại.
Tôi không thể không nhận ra. Nhưng chỉ không ngờ, người kia lại là người giống như Chính Đông, giống như bất cứ ai trong câu lạc bộ Boy’s Lover này.
Lý Khải Uy.
Phải, anh ta chính là Lý Khải Uy, đội trưởng của Chính Đông.
Trở lại Pháp, tôi tới gặp bác sĩ Lương để nhận lỗi về mình. Tôi biết tôi đã làm ông thất vọng.
– Cậu như thế này thì làm sao người nhà bệnh nhân giao tính mạng người thân của họ cho cậu được.
– Tôi xin lỗi.
Bác sĩ Lương lắc đầu:
– Hà Ngạo Quân. Cậu cần phải hiểu rằng, sống chết của một người chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức. Trong một vài trường hợp, ngay cả bác sĩ cũng phải bất lực trước số phận. Chúng ta là bác sĩ, không phải là thần thánh.
” Trong một vài trường hợp, ngay cả bác sĩ cũng phải bất lực trước số phận”. Dù biết là sự thật, tôi vẫn không tài nào chấp nhận nó.
Trong đó sẽ không có Chính Đông.
Tôi một mực cố chấp. Em sẽ không chết. Nếu như số phận cướp lấy em khỏi tôi, tôi sẽ chống lại nó, cho dù có phải trả bất cứ giá nào.
Bác sĩ Lương thở dài.
– Tôi không biết gọi cậu là ngu ngốc hay si tình nữa.
Lúc đó, tôi tự cho bản thân là đúng, tự cho rằng mình có thể làm tất cả, nhưng chỉ đến khi, tôi đứng trong phòng mổ, Chính Đông nằm trên giường bệnh, tôi mới biết mình một lần nữa lại sai rồi.
Nhưng đó là những chuyện về sau.
Còn giờ, tôi phải trở lại bệnh viện, làm những công việc như cũ: viết bệnh án, mổ phụ cho bác sĩ Lương, đọc bệnh án và viết báo cáo. Kể từ ngày đối mặt với thất bại của chính mình, tôi không có dũng khí để đứng mổ chính một lần nào nữa. Ít nhất là bây giờ.
Nhưng tôi không muốn từ bỏ. Mỗi ngày, tôi đều ở lại bệnh viện muộn. Khi mọi người đã về hết, tôi vào phòng mổ để thực hành với những hình nhân nằm trên giường. Tôi mô phỏng những thao tác mổ và tưởng tượng ra những tình huống cụ thể có thể diễn ra.
Một ngày, bác sĩ Lương giao cho tôi nhiệm vụ mổ chính cho một ca phẫu thuật hẹp van hai lá.
Khắc chế sợ hãi của bản thân, tôi cầm dao mổ và cố gắng không nghĩ tới những thứ tiêu cực hay khiến tôi ám ảnh.
Khi ca phẫu thuật được tiến hành được một nửa, bác sĩ Lương nói với tôi:
– Tới đây là được rồi. Đừng có cố quá sức. Phần còn lại để tôi được rồi.
– Bác sĩ, tôi muốn làm tiếp,
Tôi trả lời, gạt những giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán.
– Tôi sẽ không bỏ cuộc.
Rốt cuộc, bác sĩ Lương cũng đành phải để tôi tiếp tục phẫu thuật.
Thời gian giống như chạy từng giây một. Không phải chỉ có người bệnh chiến đấu với thần chết, mà tôi cũng chiến đấu với sự ám ảnh của chính mình.
Tôi cần phải làm được. Tôi là vì Chính Đông.
Tôi đã vượt qua được. Bác sĩ Lương lần đầu tiên khen tôi một câu- Cậu khá lắm. Tôi không nhìn nhầm người.
Thực ra, sợ hãi, ám ảnh không hề biến mất. Đứng trong phòng mổ này, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh của Chính Đông nằm trên giường, có thể nghe thấy tiếng máy đo nhịp tim hoạt động. Mỗi lần như vậy, tôi không thể xuống tay.
Nhưng tôi đã dùng lý trí của mình để ra lệnh. Có lẽ, tôi không sợ bản thân làm chết người khác khi phẫu thuật mà tôi sợ, bản thân không đủ bản lĩnh để giúp Chính Đông. Với tôi, một Chính Đông quan trọng hơn bất kì ai.
Một lần nữa, bác sĩ Lương lại khen lầm người.
Hai năm sau…
Bác sĩ Lương ở lại bên Pháp tiếp tục làm nghiên cứu và làm tình nguyện.
Còn tôi trở về Trung Quốc.
Bác sĩ Lương bảo, nếu ở lại Pháp, tương lai của tôi sẽ còn tiến xa hơn.
Nhưng tôi nói, tôi không cần điều đó, bởi mục đích sống của tôi là ở Trung Quốc.
Ở đó, có một người đang chờ tôi trở về.
Sau khi tới bệnh viện Bắc Kinh để thông báo việc của mình và có cuộc họp với trưởng khoa để sắp xếp công việc của tôi sau này. Vị trưởng khoa nhấp một ngụm trà, và hỏi tôi có dự định gì cho tương lai hay không?
Tôi không biết mình có dự định gì. Có lẽ là chữa khỏi bệnh cho một người đi.
– Tôi muốn làm việc ở khoa tim mạch.
– Được thôi. Đó cũng phù hợp với chuyên môn của cậu. Cuối tuần này, bệnh viện sẽ tổ chức bữa tiệc chào đón cậu từ Pháp trở về.
Tạm biệt trưởng khoa, tôi trở về nhà để nói với bố mẹ là mình đã về. Bố đã hơi nguôi giận. Còn mẹ thì liên tục hỏi tôi sau này tính thế nào, đã để mắt tới ai hay chưa. Bố trong bữa cơm, vừa uống rượu vừa nhắc tới Tuệ Nhi. Cô gái ấy có bao nhiêu cái tốt, cái thiện. Tôi mà lấy được cô ấy là đã tu bảy kiếp.
– Nhìn mày bây giờ xem. Rồi mày sẽ phải hối hận với quyết định sai lầm này. Có khi lúc mày hối hận, con gái nhà người ta còn chẳng thèm ngó ngàng tới mày ấy chứ.
– Thôi ông, để cho con ăn.
Bữa cơm ngày hôm đó trôi quá không mấy bình yên.
Ăn cơm xong, tôi xếp đồ đạc để đến Tây An. Mẹ tôi hỏi:
– Tại sao không ở nhà một hôm mà vội đi đâu đấy.
– Con đi gặp người quan trọng.
Tôi nói thế rồi rời khỏi nhà.
Tôi không có khái niệm về việc ở lại nhà một hôm. Bởi so với cảm giác bí bách khi ở nhà, tôi thích cảm giác tự do tự tại khi sống một mình. Hồi nhỏ, những buổi tối ở nhà, không phải là một mình làm bài tập thì cũng là một mình đi ngủ. Như vậy, ở nhà hay sống một mình tại nhà trọ cũng chẳng khác nhau.
Tôi biết tính cách của mình có phần lập dị. Kiếp trước, còn không được ai thừa nhận, bố không cho bước chân vào nhà một bước, cảm nhận gia đình trong tôi chỉ là một con số không tròn trĩnh. Vậy nên, kiếp trước, tôi mới mong muốn dành tất cả mọi điều tốt nhất cho vợ và con trai. Nhưng tôi đã không biết rằng, sống với một kẻ không biết yêu, giống như một người máy như tôi chẳng khác một địa ngục đối với Tuệ Nhi.Giờ là buổi tối, tôi biết Chính Đông là ở quán bar nên tôi đến thẳng quán bar Boy’s Lover thay vì đợi ở nhà của em.
Quán Boy’s Lover không có gì thay đổi kể từ lần trước tôi tới đây cùng Hứa Thành. Lúc trước, tôi cảm thấy căng thẳng khi nghĩ rằng ai đó sẽ phát hiện ra tôi không cùng loại người như họ.
Nhưng rốt cuộc, đến lúc này, bản thân lại gia nhập thế giới của họ, của Chính Đông lúc nào không hay.
Gọi một cốc rượu ở quầy tiếp tân, tôi đưa mắt tìm Chính Đông nhưng không thấy em. Cậu nhân viên pha chế rượu nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
Chính Đông vốn vượt qua việc học pha chế rượu, đáng lẽ em phải ở đây mới phải. Tôi có điều thắc mắc.
– Ở đây có một người tên Chính Đông phải không?
– Chính Đông.
– Anh nói tới MB nào?
Tôi lắc đầu.
– Cậu ấy không phải MB. Cậu ấy là người pha chế rượu.
Hồi ở Pháp, những lúc rảnh rỗi, tôi thường lên mạng tìm đọc những bộ phim tài liệu, truyền hình, phóng sự, bài báo và cả tiểu thuyết về đề tài người đồng tính. Tôi muốn hiểu về thế giới của Chính Đông, của những người như em, vậy nên tôi hiểu khi cậu nhân viên phục vụ kia nói MB có nghĩa là gì. Nhưng tôi tin chắc chắn Chính Đông sẽ ko bước vào con đường ấy.
– Anh nói Đông Đông.
Cậu nhân viên gọi Chính Đông là Đông Đông vô cùng thoải mái và thân thiết.
– Đông Đông cậu ấy đi giải quyết vụ gia đình của cậu ấy tối nay. Cậu ấy đến Bắc Kinh rồi.
– Đến Bắc Kinh?
– Phải. Nghe nói gia đình cậu ấy ở Bắc Kinh.
Tôi bị hồ đồ rồi. Thời gian ở Pháp, tôi không nghe Chính Đông nói về chuyện của em. Lúc tôi hỏi, Đường Qúy Giác có đến làm phiền em không, thì luôn là sự phủ nhận. Em không chia sẻ chuyện gì với tôi, cũng không nói bất cứ điều gì. Tôi chỉ nhớ có những lần gọi điện cho Chính Đông luôn là thuê bao không liên lạc được. Nếu như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em không hề nói cho tôi biết.
Là Chính Đông không tin tưởng tôi, hay em chịu đựng một mình.
– Gia đình cậu ấy xảy ra chuyện gì?
– Nói chung ồn ào lắm. Một lời không thể nói hết.
Thấy sắc mặt tôi khó coi, cậu nhân viên lên tiếng hỏi:
– Anh là gì của Đông Đông?
Tôi có thể là gì? Là thầy giáo của Chính Đông? Là bạn của Chính Đông? Anh trai kết nghĩa? Hay …
Hình như cái gì cũng chưa phải.
– Tôi … là bạn.
– Cậu ấy không nhắc tới là cậu ấy có người bạn nào.
Tôi có chút thất vọng, lại có chút cảm giác quặn thắt trong ***g ngực. Cảm giác mình không tồn tại ở vị trí nào trong lòng Chính Đông, ngay cả hận cũng không, thật sự rất khó chịu.
– Nhắc nhở cho anh. Đông Đông hiện giờ không theo đuổi được đâu. Cậu ấy có bạn trai rồi.
– Bạn trai?
Tin tức đó triệt để phá tan hi vọng của tôi. Thậm chí biết rằng tôi không hề có cơ hội thì nó vẫn khiến tôi cảm thấy rất đau đớn.
– Phải, cường lắm. Anh ta là đại đội trưởng gì đó.
Cậu nhân viên hình như thấy một người nào đó, cậu ta reo lên và chỉ cho tôi:
– Đại đội trưởng hôm nay cũng đến. Đáng tiếc là Đông Đông không đi làm.
Tôi nhìn theo tay chỉ của cậu nhân viên, thấy một người đang ngồi uống rượu ở góc phòng, cách tôi không xa. Anh ta mặc áo quân đội, vóc người cao lớn, mái tóc để húi cua đúng chuẩn, cả người toát lên khí thế cường đại.
Tôi không thể không nhận ra. Nhưng chỉ không ngờ, người kia lại là người giống như Chính Đông, giống như bất cứ ai trong câu lạc bộ Boy’s Lover này.
Lý Khải Uy.
Phải, anh ta chính là Lý Khải Uy, đội trưởng của Chính Đông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook