Cẩm Chướng Xanh Xin Đừng Tàn
Chương 13: Cô đơn trong thành phố

Sau ngày đó, mối quan hệ giữa tôi và Hứa Thành trở nên thân thiết. Hay ít nhất là Hứa Thành cho rằng như vậy.

Khi biết tôi là thầy của Chính Đông, chứ không phải là người theo đuổi em ấy, Hứa Thành không còn nhìn tôi như kẻ thù không đội trời chung. Cậu ta thường tới tìm tôi, có khi để uống rượu, có lúc đề phàn nàn, có khi lại là trút bầu tâm sự. Nhưng những chuyện mà Hứa Thành nói chỉ xoay quanh Chính Đông.

– Chính Đông từng như vậy sao?

Tôi cười khi nghe Hứa Thành kể, khi Chính Đông làm ở quán gà rán, một gã đồng tính biến thái có ý đồ với em. Gã ngày nào cũng tới, ngày nào cũng làm phiền Chính Đông. Một ngày, Chính Đông đổ tất cả loại ớt vào để làm thành nước sốt pizza, làm gã ta ăn vào đến mức phải nhập viện. Chính Đông sau hôm đó bị đuổi đi nhưng em không hề nhận sai.

– Em thấy anh Chính Đông làm như vậy rất đúng. Chỉ có ông chủ tiệm gà rán là đáng ghét. Ông ta gọi anh Chính Đông là đồ đồng tính bệnh hoạn.

– Tại sao ông chủ gà rán lại biết Chính Đông… là thích đàn ông? – Tôi hỏi.

– Gã biến thái kia đòi kiện anh Chính Đông, còn bảo đã đồng tính còn làm cao giá. Kết quả mọi người ở đó đều biết chuyện này. Gã đồng tính đó vừa nhìn đã biết anh Chính Đông là đồng tính rồi mà còn là bottom. Người như chúng em luôn có cách để nhận ra ai đó có thuộc chúng em hay không?

Hứa Thành nói đến đây, tôi im lặng. “Người như chúng em luôn có cách để nhận ra ai đó có thuộc chúng em hay không?” Gía như Chính Đông cũng có thể như vậy, em sẽ không giao trái tim mình cho một người như tôi và mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ không trở nên khó xử như bây giờ.

Mọi người nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, mọi chuyện sẽ ổn, rồi ta cũng sẽ quên đi một mối tình vô vọng. Nhưng sự thật là những vết sẹo sẽ còn mãi, ta sẽ chẳng thể quay về thời điểm ban đầu hay xem mọi thứ như chưa từng xảy ra.

– Anh Chính Đông đã làm rất nhiều việc: đi giao bánh, đi xây dựng, thậm chí là cả nghề gội đầu cho khách.

– Thế giờ em ấy làm ở đâu?

– Quán bar.

Trước sự kiên quyết của tôi, Hứa Thành cũng đã đồng ý đưa tôi đến quán bar nơi Chính Đông làm việc. Đó là một quán bar dành cho người đồng tính, nằm sâu trong góc khuất của thành phố Tây An. Lẫn trong ánh sáng rực rỡ, nhiều màu sắc của ánh đèn thành phố, quán bar người đồng tình mang vẻ lẻ loi và cô độc nằm trong con hẻm tối tăm. Nó như chìm đi, như ẩn vào nơi bóng tối của thành phố. Màu sắc xanh mập mờ lúc lóe sáng lúc vụt tắt xung quanh tấm biển “Boy’s Lover” càng khiến nó trở nên thần bí.

Ngoài cửa có hai người đàn ông lực lưỡng, mặc áo đen đứng canh cửa. Bất cứ ai đi qua đều phải xuất trình giấy chứng minh thư để kiểm tra tuổi. Hứa Thành đã đủ 18 tuổi. Nhưng khi chúng tôi đi qua đám người bọn họ, tôi vẫn cảm thấy nổi hết da gà vì cái cảm giác bị theo dõi. Trong khi tôi sợ rằng ai đó sẽ phát hiện ra tôi không thuộc về nơi của bọn họ, Hứa Thành có vẻ thích nơi này. Lúc còn ở chung một nhà với Chính Đông, tôi luôn cấm em tới những nơi như vậy. Tôi cho rằng, quán bar là nơi rất bệnh hoạn và không sạch sẽ. Tôi thậm chí còn nổi giận khi em tới đây để kiếm tiền.

– Chúng ta ra kia ngồi đi, anh Chính Đông không thích ai làm phiền công việc của anh ấy đâu. Hồi trước, em thường tới còn bị anh ấy mắng té tát.

Hứa Thành cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, dẫn tôi tới một chỗ ngồi ở góc khuất. Chúng tôi ngồi xuống, người phục vụ bàn tới và hỏi tôi dùng gì.

Hứa Thành vui vẻ gọi rượu.

Còn tôi chỉ gọi một cốc bia. Hứa Thành quay sang tôi giải thích:

– Anh Chính Đông làm phục vụ ở quán bar với cả đang học cách pha chế rượu. Mỗi người phục vụ sẽ đảm nhận một khu. Anh Chính Đông ở khu bên kia.

Nhìn theo tay chỉ của Hứa Thành, tôi thấy Chính Đông. Áo trắng, quần ka ki màu đen càng làm vóc dáng dong dỏng cao của em trở nên nổi bật. Em cúi chào khách, đưa thực đơn cho họ gọi đồ uống, trả lời khách, và mỉm cười, tất cả đều đúng trình tự, đúng lễ nghĩa.

Khuôn mặt Chính Đông rất khả ái, đôi mắt rất sâu, môi lại đỏ, nhưng không hoàn toàn mang vẻ nữ tính hay ẻo lả. Nếu như em không phải là đồng tính, có lẽ em sẽ được rất nhiều người phụ nữ để ý.

Hứa Thành đã chọn một chỗ thật khéo, ở nơi này chúng tôi có thể quan sát em mà em không hề phát hiện.

Hứa Thành vừa uống rượu vừa đưa ánh mắt hiếu kỳ, vui vẻ nhìn vũ công nam mặc quần bó, để ngực trần nhảy múa trên sân khấu. Tôi cảm tưởng cậu ta dường như rớt nước dãi đến nơi.

Tôi không ưa họ. Cái cách họ múa, uốn éo thân mình, rồi quyến rũ những vị khách nam ngồi dưới khiến tôi không thể không nổi da gà.

Tôi vô tình nhìn qua một góc, nơi hai người đàn ông đang ngồi trên đùi của nhau, cúi xuống hôn môi, không ngừng đá lưỡi qua lại. Cảm giác buồn nôn nghẹn ở cổ khiến tôi không sao chịu nổi. Tôi cảm thấy váng đầu. Có lẽ, tôi quả thực không thuộc về nơi này. Tôi không nên đến đây.

Tôi nói với Hứa Thành về việc về sớm, nhưng cậu ta mải nhìn những vũ công đang nhảy nên chỉ làm động tác hất tay với tôi.

Tôi mặc kệ Hứa Thành ở đấy, đi thẳng ra ngoài. Trước khi đi, ánh mắt tôi vẫn chợt dừng lại trên người Chính Đông.

Áo trắng tinh khôi của em, nụ cười của em lúc này cũng thuần khiết như thế.

Có lẽ, giống như Hứa Thành, em thật sự hạnh phúc khi ở đây. Bởi em thuộc về nơi này.

Tuệ Nhi sẽ tới Tây An. Tối qua, Tuệ Nhi đã gọi điện cho tôi. Chúng tôi nói chuyện điện thoại hàng tiếng đồng hồ nhưng em vẫn không muốn bỏ máy xuống. Em nói em muốn gặp tôi, và em nói mình sẽ tới Tây An.

Tôi cũng rất muốn gặp Tuệ Nhi, nhưng tôi có phần lo lắng vì mắt em không nhìn thấy. Nhưng tôi biết, có những chuyện Tuệ Nhi đã quyết thì sẽ không ai có thể thay đổi.

Vậy nên việc tôi chỉ có thể làm là đến và đứng chờ cô ấy ở nhà ga. 10 giờ sáng, chuyến tàu từ Bắc Kinh tới Tây An mới tới nơi. Tuệ Nhi lẫn trong đám người, mang theo rất nhiều đồ đạc, hành lý.

– Cẩn thận chút.

Tôi chạy tới, và bế em xuống mặt đường. Những người ở trên tàu tốt bụng giúp chúng tôi mang đồ đạc từ trên tàu xuống.

– Anh ở đây vẫn tốt. Em đâu cần phải tới tận đây.

– Em nhớ anh.

Tuệ Nhi dang rộng cánh tay, tôi ôm cô ấy vào lòng. Chúng tôi tựa như một cặp đôi hạnh phúc giữa nhà gà đông người.

Tôi dẫn Tuệ Nhi đi ăn đặc sản của Tây An: từ bánh bao nước thịt chua, bánh gạo nếp chà là đến mì Biang Biang. Chúng tôi đi tới trung tâm thương mại mua sắm. Tuệ Nhi mua rất nhiều đồ, cho cả tôi và cô ấy.

Ăn tối xong cũng đã muộn, Tuệ Nhi hỏi tôi sống ở đâu.

Tôi lúc này mới hoảng vì bản thân bất cẩn đã không nghĩ tới chuyện này. Mấy tháng qua, đều là tôi đi đi về về giữa nhà trọ của Chính Đông và bệnh viện. Tôi làm việc ở bệnh viện, hôm nào muộn quá thì ngủ lại, còn không thì sẽ tới nhà của Chính Đông.

Nhưng hôm nay, tôi không thể dẫn Tuệ Nhi tới nhà của Chính Đông.

Tôi chỉ có thể nói tôi ở khách sạn.

– Anh ngày nào cũng thuê khách sạn, không tốn sao?

– Không phải ngày nào cũng vậy. Bọn anh nhiều việc lắm. Có hôm phải ở lại bệnh viện cả một ngày.

– Hà Ngạo Quân, anh vất vả rồi.

Chúng tôi tới một khách sạn. Tôi định thuê phòng riêng, nhưng Tuệ Nhi nói ở chung một phòng với tôi không sao cả.

Tối nay, Tuệ Nhi chủ động hơn bình thường. Sau khi tắm xong, Tuệ Nhi cứ bám lấy người tôi, vòng cả hai tay ôm lấy cổ của tôi, cọ sát người của cô ấy vào ngực của tôi.

Tôi biết cô ấy muốn gì. Tôi nhẹ nhàng gỡ tay của Tuệ Nhi ra khỏi người mình, rồi dỗ cô ấy đi ngủ sớm.

Tuệ Nhi hơi thất vọng. Tôi vuốt mái tóc của Tuệ Nhi, ôn nhu nói:

– Chúng ta đừng nên làm chuyện này sớm được không?

– Anh không muốn? – Tuệ Nhi vặn hỏi.

– Không phải không muốn. Mà là anh muốn đến một thời điểm nào đó, mình có thể chịu trách nhiệm với em. Anh không muốn em phải khổ.

Tuệ Nhi cảm động, ôm chầm lấy tôi.

– Hà Ngạo Quân, em muốn ở bên anh.

Tôi cười đáp:

– Anh cũng vậy.

Có thể sống chung với Tuệ Nhi, có thể cho cô ấy một mái nhà, cho cô ấy một bờ vai ấm áp cũng là điều tôi muốn.

Chờ Tuệ Nhi ngủ say, tôi bước xuống giường, ra đứng bên ngoài ban công, lặng ngắm những ánh đèn rực rỡ của thành phố.

Tôi biết Chính Đông sẽ không có gọi, cũng không có nhắn tin hỏi tôi ở đâu. Cho dù tôi là ngủ ở bệnh viện, hay tới nhà của em, Chính Đông cũng sẽ không để ý.

Chỉ có tôi là hay gọi cho em, hỏi em ăn gì, dặn em đừng hút thuốc lá nhiều, kêu em đi ngủ sớm.

Lúc này tôi cũng đang tự hỏi, khi em không có ai ăn cùng phải chăng sẽ nhịn đói, không có ai nhắc nhở phải chăng em sẽ để gạt tàn đầy những mẩu thuốc đang cháy dở.

Tôi không biết khi ấy, lúc tôi đang lo lắng nghĩ tới Chính Đông thì em cũng đang đứng bên cửa sổ, lặng nhìn thành phố sáng đèn, nhìn những ngôi nhà không thuộc về mình, nhấp từng điều thuốc đắng ngắt, thả khói vào không trung, ánh mắt đượm cô đơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương