Cạm Bẫy Tổng Tài
-
Chương 2: Cuộc gặp gỡ sai lầm
Lập Gia Khiêm lái chiếc Maybach đưa Lâm Thanh Mai đến khách sạn bảy sao sang trọng nhất thành phố.
Khách sạn Kim Bình, bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Trong xe, Lập Gia Khiêm nhìn Lâm Thanh Mai từ đầu đến cuối mà không nói lười nào.
Đôi mắt đen sâu thẳm chỉ chờ ăn tươi nuốt sống cô: “Cô vẫn còn cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ cô hối hận, cô có thể đi.”
Anh hỏi với giọng lạnh lùng vô cảm.
Lâm Thanh Mai co người lại bên ghế phụ, toàn thân khẽ run lên, vậy mà cô lại lên xe của một người đàn ông lạ mặt.
Cô thực sự muốn tiếp tục sao?
Nghĩ đến sự vô tình của Trần Hoàng Khôi đối với mình, lòng hận thù trong lòng cô lại trỗi dậy, nóng như lửa đốt.
“Tôi sẽ không hối hận!”
“Nghĩ kỹ rồi chứ?” Giọng nói cao và lạnh lùng vang lên.
“Nghĩ kỹ rồi!” Cô cắn chặt môi dưới, khẳng định chắc chắn.
“Cô không còn cơ hội để hối hận nữa đâu.” Lập Gia Khiêm mở cửa bước xuống xe trước.
Lâm Thanh Mai nắm lấy cửa xe, tim đập rất nhanh, sau khi hít thở sâu, cô mới mở cửa.
Sau khi xuống xe, Lập Gia Khiêm ôm lấy vòng eo gầy gò của cô bước vào thang máy.
Vào trong thang máy, bấm tầng 128, lên thẳng dãy phòng ở tầng trên cùng.
Tim cô đập dữ dội, Lâm Thanh Mai thi thoảng lại liếc nhìn anh một cái, nhìn đường nét hút hồn trên khuôn mặt anh, ít nhất thì người đàn ông hoàn mỹ này không có điểm gì để chê cả.
Đáng tiếc là, một người có điều kiện xuất sắc về ngoại hình như vậy lại làm cái nghề đó...
Ra khỏi thang máy, Lập Gia Khiêm quẹt thẻ để vào cửa, anh cởi áo khoác ngoài treo vào tủ.
Anh đi mở một chai rượu vang đỏ.
Trái tim Lâm Thanh Mai như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, cô bước đến trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, đây là lần đầu tiên cô ở trong một khách sạn tốt như này.
Cô muốn quên đi mọi muộn phiền trong lòng, tối nay sẽ là khởi đầu mới của cô!
“Uống rượu!”
Giọng nói vang lên sau lưng, Lâm Thanh Mai giật mình, nhìn thấy người đàn ông cao lớn trong bóng kính phản chiếu.
Cô xoay người, cầm lấy ly rượu trong tay anh, uống cạn một hơi.
Vốn dĩ anh muốn chạm ly với cô nên đưa tay ra, đôi mắt đen nhìn cô đầy thích thú, Lập Gia Khiêm nâng ly, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Lâm Thanh Mai cảm thấy căng thẳng muốn uống cạn một hơi nhưng bị Lập Gia Khiêm ngăn lại, khóe miệng khẽ rung rung: "Tôi không thích phụ nữ say khướt."
Lâm Thanh Mai bắt đầu tránh né ánh mắt của anh, cô không dám nhìn thẳng vào anh, người đàn ông này thật quái dị, chỉ cần nhìn một cái giống như có thể mang thai luôn được.
“Cô chắc đây là lần đầu chứ? Tôi ghét nhất bị người khác lừa dối.”
Tai cô đỏ bừng lên: “Đợi chút nữa anh sẽ biết thôi...”
Lập Gia Khiêm nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp này, không thể không công nhận, thực sự rất đẹp, làn da trắng nõn, dáng người rất chuẩn.
“Cô đi tắm trước đi.”
Lâm Thanh Mai vào phòng tắm khóa cửa lại, nhìn mình trong gương, cô bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình.
Quyết định này liệu có quá bốc đồng không?
Nhưng chỉ cần nghĩ đến sự vô tình của Trần Hoàng Khôi, cô lại nắm chặt tay và hạ quyết tâm!
Nói gì thì nói cũng phải trả thù anh ta trước khi ly hôn!
Hai mươi phút sau, Lâm Thanh Mai bước vào phòng ngủ với một chiếc áo choàng tắm rộng rãi màu trắng.
Nhìn thấy cơ thể của người đàn ông đang cởi trần, so với thân hình không có cơ bắp của chồng mình Trần Hoàng Khôi, dáng người này đẹp đến mức khiến phụ nữ phải hét lên.
Người đàn ông vẫn mặc quần âu, điện thoại cầm trên tay dường như đang gửi tin nhắn, anh nhướn mắt liếc nhìn cô.
“Lại đây.”
Giữa những cử chỉ của người đàn ông, trời sinh cho anh ta sự ngang ngượng và cao ngạo, vô hình chung đã cướng ép cô ngoan ngoãn đi về phía anh.
Lập Gia Khiêm đặt điện thoại xuống, đứng dậy: “Tôi đi rửa tay.”
Vì động vào điện thoại, nên cảm thấy bẩn sao?
Lâm Thanh Mai có chút thiện cảm với anh, gần như không còn cảm thấy lo lắng nữa.
Cô bước tới ngồi một góc, cởi áo choàng tắm ra không mặc gì, đột nhiên cảm thấy rất bất an.
Lập Gia Khiêm rất nhanh đã quay lại.
Anh bế cô lên, Lâm Thanh Mai sợ tới mức phản kháng theo bản năng, hai tay bị cô giữ ở trên đầu, môi mỏng khẽ mở: “Em có chống cự cũng vô ích thôi. Tôi đã cho em cơ hội, là do em tự bỏ cơ hội đó.”
Cô giống một con nai nhỏ run sợ, nhìn khuôn mặt ma mị của người đàn ông gần mình, đôi môi lạnh giá từ từ tiến đến...
Cô thực sự hối hận rồi!
“Bỏ tôi ra! Tôi hối hận rồi!” Cô chật vật ngồi dậy, mặt đã đỏ bừng.
Một giọng nói lạnh lùng phả vào tai cô: “Muộn rồi.”
Hai phút sau, Lâm Thanh Mai đau tới mức khóc thành tiếng.
“Quả nhiên đây là lần đầu tiên của em...Tôi thích.”
Bất chấp sự khó chịu của Lâm Thanh Mai, Lập Gia Khiêm vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng tột cùng này.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lâm Thanh Mai cuối cùng mệt tới mức ngất xỉu.
Một đêm ân ái, từ thiếu nữ trở thành phụ nữ.
Những giọt nước mắt đã rơi đêm nay của Lâm Thanh Mai là để tưởng nhớ tuổi trẻ và tình yêu đã mất của cô.
...
Buổi trưa ngày hôm sau, khi ánh nắng tràn ngập khắp phòng ngủ, Lâm Thanh Mai tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô vẫn chưa tỉnh.
Cô nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, nhưng toàn thân đau như có hàng nghìn tảng đá đè lên, hai chân run rẩy bước từng bước trên sàn nhà, lấy quần áo từ phòng tắm ra mặc lại.
Trước khi rời đi, cô liếc nhìn nhan sắc hoàn mỹ tuyệt vời đó, âm thầm lấy thẻ ngân hàng trong túi ra.
Đặt thẻ và tờ giấy có ghi mật khẩu lên trên gối.
Sau đó, cô rời khỏi khách sạn.
Cô gọi một chiếc xe, ngồi trên xe, cô gọi điện thoại cho cô bạn thân Lưu Bảo Bảo.
Hôm nay vừa may là thứ 7, Lâm Thanh Mai đến thẳng một quán Karaoke, gọi một phần cơm, chờ Lưu Bảo Bảo tới.
Sau khi cô ăn xong bữa trưa, Lưu Bảo Bảo cũng đến.
Vừa mở cửa bước vào quán, Lưu Bảo Bảo đã nhìn thấy Lâm Thanh Mai đang hút thuốc.
“Trời ơi! Honey à, cậu bị chịu kích động gì vậy? Sao cậu lại hút thuốc chứ?” Lưu Bảo Bảo cả người trát toàn đồ hiệu, thân hình quyến rũ bốc lửa, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai thở ra làn khói thuốc, bình tĩnh nói: “Tớ chuẩn bị ly hôn.”
“Trần Hoàng Khôi đã làm gì có lỗi với cậu rồi?” Lưu Bảo Bảo thản nhiên hỏi, như thể cô đã sớm dự đoán trước được điều đó.
“Nửa năm trước cậu nói với tớ, đàn ông thường xuyên không về nhà, chắc chắn có vấn đề, 80% sẽ có phụ nữ ở bên ngoài...Chuyện này tớ tin rồi.”
Lưu Bảo Bảo vỗ vỗ vào vai cô: “Chuyện này tớ từng trải rồi nên mới nói.”
“Bảo Bảo, cậu hãy nói thật cho tớ biết, tại sao cậu không ly hôn? Cậu cũng không yêu Đức Chinh mà.”
Lưu Bảo Bảo tùy ý lấy ra một điếu thuốc dành cho phụ nữ từ trong túi xách, lấy ra một chiếc bật lửa, châm thuốc, đôi mắt lờ mờ híp lại: “À... Tớ không còn yêu Đức Chinh nữa, nhưng tớ sẽ ra sức tiêu tiền của anh ta, nắm chắc vị trí vợ chính thức nhất quyết không từ bỏ, để những người đàn bà đê tiện khác không thể bước chân vào nhà họ Hà!”
Nhưng bên trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lưu Bảo Bảo cũng chẳng thấy vui vẻ chút nào.
“Bảo Bảo, cậu sống như vậy có hạnh phúc không?”
“Thanh Mai, mặc dù cuộc sống hiện tại không như tớ mong muốn, nhưng trong lòng tớ chất đầy căm phẫn, tớ không muốn dễ dàng với tên khốn Đức Chinh!”
Sự cố chấp của cô khiến Lâm Thanh Mai cảm thấy thật không đáng chút nào.
Đức Chinh không yêu cô nữa, và Lưu Bảo Bảo cũng không yêu Đức Chinh nữa, cuộc hôn nhân của hai người từ lâu đã tan vào hư vô rồi.
Nhìn vào đôi mắt có phần trống rỗng của bạn mình, Lâm Thanh Mai cảm thấy khó chịu.
Không thể ngờ, cả cô và Lưu Bảo Bảo đều cùng chung cảnh ngộ.
Hai phút sau, Lâm Thanh Mai dập điếu thuốc trong gạt tàn, trịnh trọng nói vào chuyện chính: “Bảo Bảo, có chuyện này tớ muốn nói với cậu từ lâu rồi...”
Khách sạn Kim Bình, bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Trong xe, Lập Gia Khiêm nhìn Lâm Thanh Mai từ đầu đến cuối mà không nói lười nào.
Đôi mắt đen sâu thẳm chỉ chờ ăn tươi nuốt sống cô: “Cô vẫn còn cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ cô hối hận, cô có thể đi.”
Anh hỏi với giọng lạnh lùng vô cảm.
Lâm Thanh Mai co người lại bên ghế phụ, toàn thân khẽ run lên, vậy mà cô lại lên xe của một người đàn ông lạ mặt.
Cô thực sự muốn tiếp tục sao?
Nghĩ đến sự vô tình của Trần Hoàng Khôi đối với mình, lòng hận thù trong lòng cô lại trỗi dậy, nóng như lửa đốt.
“Tôi sẽ không hối hận!”
“Nghĩ kỹ rồi chứ?” Giọng nói cao và lạnh lùng vang lên.
“Nghĩ kỹ rồi!” Cô cắn chặt môi dưới, khẳng định chắc chắn.
“Cô không còn cơ hội để hối hận nữa đâu.” Lập Gia Khiêm mở cửa bước xuống xe trước.
Lâm Thanh Mai nắm lấy cửa xe, tim đập rất nhanh, sau khi hít thở sâu, cô mới mở cửa.
Sau khi xuống xe, Lập Gia Khiêm ôm lấy vòng eo gầy gò của cô bước vào thang máy.
Vào trong thang máy, bấm tầng 128, lên thẳng dãy phòng ở tầng trên cùng.
Tim cô đập dữ dội, Lâm Thanh Mai thi thoảng lại liếc nhìn anh một cái, nhìn đường nét hút hồn trên khuôn mặt anh, ít nhất thì người đàn ông hoàn mỹ này không có điểm gì để chê cả.
Đáng tiếc là, một người có điều kiện xuất sắc về ngoại hình như vậy lại làm cái nghề đó...
Ra khỏi thang máy, Lập Gia Khiêm quẹt thẻ để vào cửa, anh cởi áo khoác ngoài treo vào tủ.
Anh đi mở một chai rượu vang đỏ.
Trái tim Lâm Thanh Mai như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, cô bước đến trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, đây là lần đầu tiên cô ở trong một khách sạn tốt như này.
Cô muốn quên đi mọi muộn phiền trong lòng, tối nay sẽ là khởi đầu mới của cô!
“Uống rượu!”
Giọng nói vang lên sau lưng, Lâm Thanh Mai giật mình, nhìn thấy người đàn ông cao lớn trong bóng kính phản chiếu.
Cô xoay người, cầm lấy ly rượu trong tay anh, uống cạn một hơi.
Vốn dĩ anh muốn chạm ly với cô nên đưa tay ra, đôi mắt đen nhìn cô đầy thích thú, Lập Gia Khiêm nâng ly, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Lâm Thanh Mai cảm thấy căng thẳng muốn uống cạn một hơi nhưng bị Lập Gia Khiêm ngăn lại, khóe miệng khẽ rung rung: "Tôi không thích phụ nữ say khướt."
Lâm Thanh Mai bắt đầu tránh né ánh mắt của anh, cô không dám nhìn thẳng vào anh, người đàn ông này thật quái dị, chỉ cần nhìn một cái giống như có thể mang thai luôn được.
“Cô chắc đây là lần đầu chứ? Tôi ghét nhất bị người khác lừa dối.”
Tai cô đỏ bừng lên: “Đợi chút nữa anh sẽ biết thôi...”
Lập Gia Khiêm nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp này, không thể không công nhận, thực sự rất đẹp, làn da trắng nõn, dáng người rất chuẩn.
“Cô đi tắm trước đi.”
Lâm Thanh Mai vào phòng tắm khóa cửa lại, nhìn mình trong gương, cô bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình.
Quyết định này liệu có quá bốc đồng không?
Nhưng chỉ cần nghĩ đến sự vô tình của Trần Hoàng Khôi, cô lại nắm chặt tay và hạ quyết tâm!
Nói gì thì nói cũng phải trả thù anh ta trước khi ly hôn!
Hai mươi phút sau, Lâm Thanh Mai bước vào phòng ngủ với một chiếc áo choàng tắm rộng rãi màu trắng.
Nhìn thấy cơ thể của người đàn ông đang cởi trần, so với thân hình không có cơ bắp của chồng mình Trần Hoàng Khôi, dáng người này đẹp đến mức khiến phụ nữ phải hét lên.
Người đàn ông vẫn mặc quần âu, điện thoại cầm trên tay dường như đang gửi tin nhắn, anh nhướn mắt liếc nhìn cô.
“Lại đây.”
Giữa những cử chỉ của người đàn ông, trời sinh cho anh ta sự ngang ngượng và cao ngạo, vô hình chung đã cướng ép cô ngoan ngoãn đi về phía anh.
Lập Gia Khiêm đặt điện thoại xuống, đứng dậy: “Tôi đi rửa tay.”
Vì động vào điện thoại, nên cảm thấy bẩn sao?
Lâm Thanh Mai có chút thiện cảm với anh, gần như không còn cảm thấy lo lắng nữa.
Cô bước tới ngồi một góc, cởi áo choàng tắm ra không mặc gì, đột nhiên cảm thấy rất bất an.
Lập Gia Khiêm rất nhanh đã quay lại.
Anh bế cô lên, Lâm Thanh Mai sợ tới mức phản kháng theo bản năng, hai tay bị cô giữ ở trên đầu, môi mỏng khẽ mở: “Em có chống cự cũng vô ích thôi. Tôi đã cho em cơ hội, là do em tự bỏ cơ hội đó.”
Cô giống một con nai nhỏ run sợ, nhìn khuôn mặt ma mị của người đàn ông gần mình, đôi môi lạnh giá từ từ tiến đến...
Cô thực sự hối hận rồi!
“Bỏ tôi ra! Tôi hối hận rồi!” Cô chật vật ngồi dậy, mặt đã đỏ bừng.
Một giọng nói lạnh lùng phả vào tai cô: “Muộn rồi.”
Hai phút sau, Lâm Thanh Mai đau tới mức khóc thành tiếng.
“Quả nhiên đây là lần đầu tiên của em...Tôi thích.”
Bất chấp sự khó chịu của Lâm Thanh Mai, Lập Gia Khiêm vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng tột cùng này.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lâm Thanh Mai cuối cùng mệt tới mức ngất xỉu.
Một đêm ân ái, từ thiếu nữ trở thành phụ nữ.
Những giọt nước mắt đã rơi đêm nay của Lâm Thanh Mai là để tưởng nhớ tuổi trẻ và tình yêu đã mất của cô.
...
Buổi trưa ngày hôm sau, khi ánh nắng tràn ngập khắp phòng ngủ, Lâm Thanh Mai tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô vẫn chưa tỉnh.
Cô nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, nhưng toàn thân đau như có hàng nghìn tảng đá đè lên, hai chân run rẩy bước từng bước trên sàn nhà, lấy quần áo từ phòng tắm ra mặc lại.
Trước khi rời đi, cô liếc nhìn nhan sắc hoàn mỹ tuyệt vời đó, âm thầm lấy thẻ ngân hàng trong túi ra.
Đặt thẻ và tờ giấy có ghi mật khẩu lên trên gối.
Sau đó, cô rời khỏi khách sạn.
Cô gọi một chiếc xe, ngồi trên xe, cô gọi điện thoại cho cô bạn thân Lưu Bảo Bảo.
Hôm nay vừa may là thứ 7, Lâm Thanh Mai đến thẳng một quán Karaoke, gọi một phần cơm, chờ Lưu Bảo Bảo tới.
Sau khi cô ăn xong bữa trưa, Lưu Bảo Bảo cũng đến.
Vừa mở cửa bước vào quán, Lưu Bảo Bảo đã nhìn thấy Lâm Thanh Mai đang hút thuốc.
“Trời ơi! Honey à, cậu bị chịu kích động gì vậy? Sao cậu lại hút thuốc chứ?” Lưu Bảo Bảo cả người trát toàn đồ hiệu, thân hình quyến rũ bốc lửa, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai thở ra làn khói thuốc, bình tĩnh nói: “Tớ chuẩn bị ly hôn.”
“Trần Hoàng Khôi đã làm gì có lỗi với cậu rồi?” Lưu Bảo Bảo thản nhiên hỏi, như thể cô đã sớm dự đoán trước được điều đó.
“Nửa năm trước cậu nói với tớ, đàn ông thường xuyên không về nhà, chắc chắn có vấn đề, 80% sẽ có phụ nữ ở bên ngoài...Chuyện này tớ tin rồi.”
Lưu Bảo Bảo vỗ vỗ vào vai cô: “Chuyện này tớ từng trải rồi nên mới nói.”
“Bảo Bảo, cậu hãy nói thật cho tớ biết, tại sao cậu không ly hôn? Cậu cũng không yêu Đức Chinh mà.”
Lưu Bảo Bảo tùy ý lấy ra một điếu thuốc dành cho phụ nữ từ trong túi xách, lấy ra một chiếc bật lửa, châm thuốc, đôi mắt lờ mờ híp lại: “À... Tớ không còn yêu Đức Chinh nữa, nhưng tớ sẽ ra sức tiêu tiền của anh ta, nắm chắc vị trí vợ chính thức nhất quyết không từ bỏ, để những người đàn bà đê tiện khác không thể bước chân vào nhà họ Hà!”
Nhưng bên trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lưu Bảo Bảo cũng chẳng thấy vui vẻ chút nào.
“Bảo Bảo, cậu sống như vậy có hạnh phúc không?”
“Thanh Mai, mặc dù cuộc sống hiện tại không như tớ mong muốn, nhưng trong lòng tớ chất đầy căm phẫn, tớ không muốn dễ dàng với tên khốn Đức Chinh!”
Sự cố chấp của cô khiến Lâm Thanh Mai cảm thấy thật không đáng chút nào.
Đức Chinh không yêu cô nữa, và Lưu Bảo Bảo cũng không yêu Đức Chinh nữa, cuộc hôn nhân của hai người từ lâu đã tan vào hư vô rồi.
Nhìn vào đôi mắt có phần trống rỗng của bạn mình, Lâm Thanh Mai cảm thấy khó chịu.
Không thể ngờ, cả cô và Lưu Bảo Bảo đều cùng chung cảnh ngộ.
Hai phút sau, Lâm Thanh Mai dập điếu thuốc trong gạt tàn, trịnh trọng nói vào chuyện chính: “Bảo Bảo, có chuyện này tớ muốn nói với cậu từ lâu rồi...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook