Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài
9: Người Phụ Nữ Như Thế Nào Mới Có Thế Giữ Được Nó


Bạc Tu Duệ ngửi thấy chuyện gì, hoài nghi nói: “Ý của con là con đã có người chọn rồi.”
Trong lòng ông có chút mừng thầm.

Tên tiểu tử này vô thanh vô thức dấu ông tìm được vợ rồi.

Thiệt ông còn bận trước bận sau lâu như thế.

Ông đột nhiên muốn biết cái tính cách như Bạc Diễn Thần người phụ nữ như thế nào mới có thể giữ được anh.
“Thiên kim nhà nào? Ta có quen biết không?” Bạc Tu Duệ tiếp tục hỏi.
“Tôi nói rồi, ông không cần phải hao tâm.” Bạc Diễn Thần mặt không biểu cảm đứng dậy.
“Hôm nay tới đây thôi, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến.”
Đột ngột bị con trai hạ lệnh đuổi khách, mặt mũi của Bạc Tu Duệ có chút giữ không nổi, ông đập thật mạnh vào bàn, gạt đổ ly trà trên bàn.
“Tên tiểu tử thối mày nghĩ tao rất rảnh tự nhiên bỏ bao nhiêu việc của công ty không làm chạy đến đây nói chuyện ư?”
“Ông bận thì nhanh về đi.” Bạc Diễn Thần một chút cũng không khách khí hướng ông nói một câu.

Lấy chiếc áo khoác trên ghế, đầu cũng không quay lại ra ngoài.

Để lại Bạc Tu Duệ một mình ngồi đó tự rối rắm.

Đứa con trai này, thật sự ngày càng không có cách gì với nó.
Ở viện người già Phúc Sơn.
Lê Hân Đồng sau khi đến, một thân blu trắng Mạc Song Song đã đứng đợi cô ở cổng.
“Hân Đồng, gặp được cậu tốt quá.” Mạc Song Song vui mừng dang tay cũng không để ý ánh mắt kì quái của bảo vệ trông cửa, ôm thật chặt Hân đồng.
“Song Song, lâu quá không gặp.” Lê Hân Đồng gục đầu vào hõm vai cô, ôm chặt.

Ôm một lúc, đột nhiên Mạc Song Song đẩy cô ra, bất mãn trừng cô: “Nha đầu tồi, ra trước hạn mà không nói cho tớ.

Hại tớ lo lắng.”
“Xin lỗi, tớ…” Lê Hân Đồng có chút xin lỗi nhìn cô, không thể nói cho cô ấy, cô vì muốn cho tên cặn bã Bạc Cảnh Hiên đấy kinh hỷ mới không nói cho bất cứ ai.

Mạc Song Song vẫy tay, cười chân thành nói: “Được rồi, được rồi.

Tớ chỉ đùa thôi.

Tớ thật không trách cậu đâu.

cậu có thể ra trước hạn tới vui còn không kịp ấy.

Ay, mặt cậu bị làm sao đây?”
Lê Hân Đồng vô thức che nửa bên mặt sưng đỏ của mình, lắc đầu nói:
“Không có gì, tớ không cẩn thận ngã ý mà.”
Mạc Song Song gỡ tay cô ra: “Câu bớt coi tớ là tên ngốc đi, tớ là bác sĩ làm sao có thể không phân biệt được có phải là ngã không.

Cái này là bị đánh, đây rõ ràng là bị dùng tay đánh, còn sưng lên cả năm dấu tay đây này.”
Lê Hân Đồng chột dạ nhìn cô một cái, không đáp lời.
“Nói cho tớ, là ai dám đánh cậu? Là tên Bạc Cảnh Hiên ư?” Mạc Song Song tiếp tục truy hỏi.
Lê Hân Đồng gật gật đầu lại lắc lắc đầu.

Không biết phải trả lời như thế nào.

Xác thực là Bạc Cảnh Hiên, mà lại không chỉ mỗi anh ta, còn có cả người khác.
“Cậu gật đầu rồi lại lắc đầu là ý gì?” Mạc Song Song thắc mắc.
“Song Song cầu cậu đừng hỏi nữa.

Sự việc nói ra dài lắm, sau này tớ từ từ nói cho cậu” Lê Hân Đồng nắm lấy tay cô, dùng giọng điệu cầu khẩn nói.

“Tớ có một chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
Sự chú ý của Mạc Song Song bị chuyển qua: “Cậu có việc gì cứ tùy tiện nói, có thể giúp tớ nhất định giúp.”
Lê Hân Đồng lúc này cảm thấy thật ấm áp: “Cảm ơn cậu, Song Song.”
“Cảm ơn cái gì, tớ còn chưa giúp được gì.” Mạc Song Song cười vòng lấy cánh tay cô.
“Được rồi, chúng ta đừng đứng ở đây nữa.

Đi văn phòng làm việc của tớ ngồi xuống từ từ nói.”
Lê Hân Đồng kéo tay cô: “Đợi đã, tớ phải đi xem bà ngoại trước đã.” Từ khi vào tù đến bây giờ, đã hơn một năm cô không được gặp bà ngoại rồi.”
“Vừa rồi tớ vừa đi xem bà ngoại cậu, bà vẫn đang ngủ.”Ánh mắt của Mạc Song Song đột nhiên có chút không tự nhiên.

“Chút nữa hãng đi xem bà đi, trước tiên đến văn phòng tớ đã.

Tớ có lời muốn nói với cậu.”

Lê Hân Đồng trong lòng lộp bộp một cái, một dự cảm không tốt dâng lên.

Đến văn phòng của Mạc Song Song, bên trong ngồi một vị đàn ông mặc áo choàng trắng khoảng tầm ba mươi tuổi.” Nhìn thấy hai người bước vào, người đàn ông đứng dậy, ánh mắt rơi trên người Lê Hân Đồng.

Mạc Song Song kéo Lê Hân Đồng đến trước mặt người đàn ông.
“Hân Đồng, tớ giới thiệu một chút.

Đây là Cù Hoa Khánh, là bác sĩ chủ nhiệm khoa u bướu viện Hoa Xuyên, cũng là sư huynh của mình.

Mỗi tuần thứ ba và thứ bảy đều sẽ đến đây chẩn bệnh.

Sư huynh đây là bạn thân của em, Lê Hân Đồng.”
Cù Hoa Khánh ánh mắt phát sáng, vội vàng dơ tay ra:
“Xin chào, Lê tiểu thư.”
Lê Hân Đồng không chú ý đến ánh mắt nhiệt tình của Cù Hoa Khánh, chỉ lịch sự hướng anh ta gật đầu: “Bác sĩ Cù, xin chào.”
Mạc Song Song cho Cù Hoa Khánh một ánh mắt: “Sư huynh, Hạ Thục Phân là bà ngoại của cậu ấy, chuyện này vẫn là anh đến nói đi.”
Cù Hoa Khánh sắc mặt đột nhiên biến nghiêm túc: “Lê tiểu thư, tôi là bác sĩ chủ trị của Hạ Thục Phân.

Bệnh tình của bà cô đã biết chưa?”
Lê Hân Đồng hơi ngây ra một lúc, gật đầu: “Vâng, tôi biết.

hai năm trước bà bị mắc chứng sụt giảm trí tuệ của người già.

Mới đầu rất nghiêm trọng, ai cũng không nhận ra, đến tôi cũng không nhận ra.

Sau đó thông qua trị liệu đã bắt đầu có chuyển biến, ít nhất có thể nhận ra tôi.

Làm sao vậy? Bệnh tình bà tôi có phải nghiêm trọng hơn rồi không?”
Cù Hoa Khánh đẩy gọng kính mầu vàng trên mũi: “Bệnh sút giảm trí tuệ người già của bà Hạ Thục Phân đúng thật là không ngừng tốt hơn.”
Đang lúc Lê Hân Đồng thở ra một hơi, Cù Hoa Khánh lại nói tiếp: “Có điều, gần đây trong lúc chúng tôi kiểm tra thân thể cho bà, phát hiện phần phổi của bà có bóng mờ.


Sau khi kiểm tra đã xác định là ung thư phổi giai đoạn cuối.”
Sét đánh giữa trời quang, một chút hy vọng cuối cùng của Lê Hân Đồng đã bị vỡ vụn.

Bà ngoại mắc bệnh ung thư, làm sao có thể như thế, làm sao sao có thể….

Cô khóc rồi.

Cô không dám tưởng tượng nếu như người bà yêu thương cô duy nhất trên đời đều phải rời đi, vậy sống còn ý nghĩa gì nữa.

Trước mắt cô biến thành mầu đen, thân thể nghiêng một cái, suýt nữa ngất qua đi.
“Hân Đồng.”
Cù Hoa Khánh trước Mộ Song Song một bước đỡ lấy Lê Hân Đồng: “Lê tiểu thư, cô không sao chứ?”
Lê Hân Đồng nhè nhẹ đẩy ra Cù Hoa Khánh, dựa vào bàn mới có thể đứng thắng.

Bà ngoại cần cô, cô không thể ngã xuống được.”
“Tôi không sao.”
Cô lau nước mắt nhìn Cù Hoa Khánh: “Bác sĩ Cù, làm ơn nói thật cho tôi biết, bệnh của bà tôi còn cứu được không?
Cù Hoa Khánh có chút ngạcnhiên nhìn Lê Hân Đồng.

Không ngờ rằng một người con gái bề ngoài yếu đuối như vậy, lại kiên cường như thế, không tránh nhìn cô với cặp mắt khác.
Là một bác sĩ chuyên khoa u bướu, anh đã từng chứng kiến nhiều người nhà của bệnh nhân thở dài khóc lóc sau khi biết về tình trạng bệnh, nhưng chưa từng thấy một cô gái nào bình tĩnh như Lê Hân Đồng.
“Lê tiểu thư, thật không dám giấu, tế bào ung thư của bà cô đã bắt đầu di căn, kết quả phẫu thuật cũng không rõ ràng, hơn nữa tuổi bà lớn rồi sẽ không thể chịu đựng được một ca phẫu thuật lớn như vậy.

Cho nên, tôi đề nghị sử dụng dược vật trị liệu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương