Ngày hôm sau, thời điểm đã hơn tám giờ sáng.

Người nữ hầu có bổn phận kêu gọi Cố Y Thư dậy, giờ phút này chỉ đứng ở ngoài.
Một nữ hầu khác thấy lạ bèn tiến đến hỏi.
“Không chuẩn bị đồ cho nữ nhân của ông chủ sao?”
Người nữ hầu đó bất lực lắc đầu.
“Ông chủ vẫn còn bên trong.”
“Đã hơn tám giờ, ông chủ vẫn chưa dậy?”
Không ngoài dự đoán, cả hai người đều rất ngạc nhiên.
Đây thật sự là một điều bất bình thường.

Từ trước đến giờ, Thẩm Triết Quân luôn rời khỏi biệt thự trước bảy giờ.

Vậy mà hiện tại, vẫn chưa hề rời khỏi.
Hai người nữ hầu đứng lặng một lúc khó xử.

Phía bên trong, Thẩm Triết Quân vẫn ngủ, một tay ôm chặt người mềm mại trong lòng cũng không hề buông.

Tâm tư sinh ra sự mất cảnh giác, nhưng người đàn ông lại chẳng hề nhận ra.
Thực chất trước đó khoảng gần sáu giờ, Thẩm Triết Quân đã sớm tỉnh lại.

Nhưng nhìn người con gái đang yên giấc trong lòng, hắn lại muốn vùi vào ngủ tiếp.


Trước kia người đàn ông luôn không khỏi trằn trọc, hiếm khi được một giấc ngủ thoải mái nên được đà cứ thế mà ngủ tiếp.
Khi này, ánh sáng đã gắt hơn một chút.
Người đàn ông vươn tay, mở điện thoại, hơn tám giờ rưỡi.
Mà lúc này đây, người con gái phía trong lòng cũng dần có động tĩnh, cơ thể hơi nhúc nhích.

Nhưng bởi vì cô đang không hề mặc áo, chút sự cử động này khiến làn da mềm mại của cô tiếp xúc với hắn.

Trong chốc lát, người đàn ông cảm nhận luồng điện nóng dần lan toả.
Cố Y Thư mở mắt, không hề cảm giác ánh nắng chói như mọi ngày.

Bởi từ lâu cơ thể đã vùi trong lồng ngực của người đàn ông.

Cô gái nhỏ vươn tay, hơi ngẩng đầu, tức khắc đã đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Triết Quân.
Ngay lập tức, bàn tay nhỏ cứ thế đặt trước ngực hắn mà đẩy ra.

Cô khá bài xích sự tiếp xúc thân mật này.
Bình thường vào thời điểm này, Thẩm Triết Quân luôn rời đi.

Tại sao hiện tại vẫn còn ở đây?
Thẩm Triết Quân nhìn xuống bàn tay nhỏ đang ngăn cản, sự không hài lòng dâng lên.

Người đàn ông rũ tầm mắt, bàn tay đặt ngay eo nhỏ mà siết chặt.

Giọng nói cứng rắn vô cùng.
“Lần sau, đừng đem tính mạng cô ra đặt cược.”
Dần dần, bàn tay cứ thế mà mân mê.

Da thịt cô mềm mại, cứ như thể là không xương vậy.
Cố Y Thư ngẩng đầu, có vẻ không hiểu lời hắn nói.

Đưa bàn tay muốn đẩy người đàn ông ra khỏi cơ thể, thì lần nữa, Thẩm Triết Quân đã nhắc lại câu nói.
“Nếu không biết chắc có thể đối phó với tên du côn hay không, thì đừng thể hiện chút sự tốt bụng để cứu người khác.

Đến lúc đó bản thân rơi vào bẫy chẳng ai cứu, thì kẻ ngu ngốc lại chính là cô.”
Tới đây, cô gái nhỏ cũng dần hiểu được vấn đề hắn đang nói.

Người đàn ông này vậy mà lại cho người theo dõi, cô buông tay, sau đó nhàn nhạt đáp.
“Không liên quan đến anh.”

Thẩm Triết Quân nghe câu này, ánh mắt người đàn ông trở nên tức giận hẳn.

Hắn đang dặn dò, cô lại tỏ vẻ với thái độ như thế, thật sự chọc giận đến hắn.
“Không liên quan? Vậy thì để ngay bây giờ tôi nói cho cô biết, như thế nào là liên quan hay không.”
Tức khắc, Thẩm Triết Quân lật người cô gái nhỏ lại.

Đem nụ hôn từ hắn áp đảo xuống, khiến cô không thể có đường lui.
Cố Y Thư lại nhận ra, bây giờ cô tỉnh táo.

Cô không muốn cùng hắn trải qua cảm giác giác này.

Chỉ vì một chút phản kháng, liền lập tức chọc giận hắn, kỳ thực người đàn ông lại ưa mềm không ưa cứng.
Bàn tay cứ thế, lần mò xuống cơ thể.

Nhưng rất nhanh Cố Y Thư đã cắn môi của Thẩm Triết Quân.

Máu tràn nơi khoang miệng, cảm giác đau đớn khiến hắn buông ra.
“A…”
Người đàn ông ngẩng đầu, có chút không tin, đây là lần thứ hai cô đã cắn hắn.

Tròng mắt người đàn ông sâu thẳm, trong đầu đang nghĩ nhất định phải xử lý cô, ngay tại đây!
Nhưng vừa buông được ra, Cố Y Thư như thể tìm được đường thoát.

Cô đưa hai tay chặn mạnh ngay lồng ngực hắn, lại quên mất việc bản thân đang bị thương.

Lần nữa nhăn mày rụt bên tay phải lại.
Thẩm Triết Quân nhìn cô gái nhỏ đau đớn, cuối cùng cũng hơi khựng lại, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, liền nắm bàn tay phải của cô lên mà xem xét.
“Xem hậu quả của sự ngu ngốc này đi.”

Cố Y Thư nhìn hắn, không nghĩ ngợi nhiều cắn đôi môi.

Nhẹ giọng lên tiếng thoả hiệp.

Cô không muốn cùng hắn ngay bây giờ, cô sợ.
“Việc này, có thể đến tối được không? Đến tối chỉ cần anh muốn, bao nhiêu lâu cũng được.”
Người đàn ông nhìn lòng bàn tay, từ bên trên nhìn xuống cô.

Mái tóc dài vương vãi trên nền giường trắng muốt, nơi phần ngực không khỏi nhấp nhô lên xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.

Đôi mắt hiện tại của Cố Y Thư thể hiện rõ được vẻ yếu ớt chẳng hề che giấu.
Thẩm Triết Quân cuối cùng cũng buông bàn tay xuống, chịu thoả hiệp.
Người đàn ông đứng dậy thay đồ, rất nhanh đã trở ra.

Nhưng vẫn không quên cầm lấy chiếc hộp cà vạt đưa đến, liền ra lệnh.
“Thắt cà vạt cho tôi.”
Cố Y Thư đã mặc lại váy, bước đến bên cạnh.

Liền đưa tay chỉnh, nhưng vì bị thương, động tác không giấu nổi vụng về lại chậm chạp.

Nhưng Thẩm Triết Quân vẫn kiên nhẫn mà chờ đợi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương