Cạm Bẫy Anh Rể Là Tình Nhân
-
40: Lạm Dụng Thuốc
Ngay sau khi trở về nơi phòng đã thuê, Cố Y Thư liền mặc kệ mọi thứ bước vào giấc ngủ.
Điện thoại cứ hiện lên ánh sáng, chớp tắt liên tục.
Hàng cuộc gọi nhỡ của Giang Thiệu Văn hiện rồi khuất.
Cố Y Thư cũng chẳng hề đoái hoài.
Giờ phút này, chỉ có giấc ngủ mới có thể chữa lành được cho cô.
Chìm vào nơi giấc mộng chẳng có thật, nhưng luôn khiến con người ta thoải mái.
Bởi tại nơi đó, có những thứ dù mộng ảo khiến ta yên lòng.
Thuốc không tốt, Cố Y Thư biết là chính bản thân mình đang lạm dụng.
Nhưng ngoài cách đó ra, cô chẳng thể làm gì hơn.
Cô cần thuốc, bởi nó là thứ giúp cô dễ dàng chìm vào ảo mộng, không để bản thân phải đối diện trước những điều khó khăn trước mặt.
…
Lúc Cố Y Thư tỉnh dậy, thời điểm vẫn còn tối đen như mực.
Đồng hồ điểm thời gian, chỉ mới hơn hai giờ sáng.
Chẳng hiều vì lý do gì, dạo gần đây giấc ngủ của cô rất kì lạ.
Sau khi uống thuốc, khi sẽ ngủ đến trưa, còn bây giờ, thời điểm tỉnh dậy chỉ cách chưa đầy 5 tiếng sau khi dùng thuốc.
Cố Y Thư ngồi dậy, nhìn bộ đồ vẫn chưa hề thay ra.
Lúc này mới nghĩ đến việc tắm, lần lượt cởi bỏ đi từng lớp áo trên cơ thể.
Tiến đến phía bồn tắm, bắt đầu xả nước ấm.
Cơ thể mềm mại lại có vẻ gầy gò cô độc, bước vào phía trong mà ngâm nước.
Cố Y Thư ngồi bên bồn tắm, hơi ấm từ nước dâng lên.
Khiến gò má ửng đỏ vì chịu hơi ấm.
Cứ thế, Cố Y Thư ngâm trong bồn tắm đến khi chính bản thân ngủ quên.
Nước chẳng thể ấm mãi, sau một thời gian dài, dần trở nên lạnh hơn.
Chỉ có cô gái nhỏ ngồi bên trong, sắc mặt vẫn nhắm nhưng lại chẳng hề thoải mái chút nào.
Gần như đến khoảng 8 giờ sáng, Cố Y Thư mới thoát khỏi giấc mộng.
Đầu đau nhức, nhìn xung quanh.
Cô vậy mà lại ngủ quên trong chính phòng tắm.
Nước khi này đã lạnh lẽo, thấm vào làn da đến rét buốt.
Cố Y Thư vội vàng bước rời, đôi chân sau khoảng thời gian ngâm nước chưa thể định hình vững được, lần nữa ngã nhào, may thay bàn tay kịp giữ lấy thành bồn tắm, cứ thế ngã ngược lại vào trong bồn, nước văng tung toé, nơi bụng dưới va đập vào thành đến đau điếng.
Cô gái nhỏ hít sâu một hơi, thứ cảm giác đau đến khó tả bởi sự va đập mạnh khiến cô không thể đứng vững, chỉ biết ngồi trong bồn tắm, nước lạnh thấm đẫm da thịt rét tận xương, lần nữa cố gắng đứng lên.
Sau hơn 15 phút chật vật, Cố Y Thư mới có thể hoàn toàn bước ra khỏi khu vực nơi đây.
Đầu choáng váng, gương mặt nhợt nhạt lạ thường, phía phần bụng vì va đập vẫn còn đau nhói.
Nhưng căn bản cũng chẳng làm khó được.
Cố Y Thư chỉ biết lấy thuốc ra bôi sơ, mặc đồ rồi đi đến công ty.
Hôm nay, tâm trạng làm việc của Cố Y Thư không hề tập trung.
Hàng cuộc gọi nhỡ lẫn tin nhắn của Giang Thiệu Văn, Cố Y Thư chỉ biết gửi một tin xin lỗi vì bận việc.
Ngay cả Lạc Ân khi hỏi thăm, cô cũng chỉ vỏn vẹn đáp như thế.
Trợ lý Yên bước vào, lúc này đây sắc mặt của Cố Y Thư đã được phủ lớp trang điểm nhạt.
Chẳng ai có thể hay được đằng sau cái bộ dạng che giấu đến hoàn hảo đó, phía bên trong đã mệt rã rời đến chừng nào.
Thỉnh thoảng, một vài mẫu duyệt từ nhân viên gửi đến.
Cố Y Thư vẫn kiên nhẫn tỉ mỉ chỉ ra lỗi, rồi bảo họ sửa lại thiết kế phục trang cho phù hợp.
Không ngoài dự đoán, hôm đó vẫn là Cố Y Thư kết thúc công việc muộn nhất.
Bởi căn bản, dòng tin nhắn của Thẩm Triết Quân được gửi đến.
Cố Y Thư không muốn đến, nên gần như 10 giờ khuya.
Cô mới lẳng lặng mà trở ra.
Trước khi đi, vẫn không quên nuốt vào một viên thuốc.
Nhìn chiếc xe quen thuộc, đều là tài xế được dặn chở đến biệt thự.
Cố Y Thư mệt mỏi bước lên xe, để thân thể dựa lên bậu cửa.
Đôi mắt hướng nhìn vô hồn ra bên ngoài.
Nơi gương mặt, lúc này xuất hiện tầng lớp màu đỏ nhạt, thoáng qua còn bịn rịn ít mồ hôi.
Bàn tay nhỏ, đưa lên đặt nơi phần bụng phải, cảm giác đau vì vết thương thỉnh thoảng lại nhói lên.
Bóng đêm tĩnh lặng, tuyết rơi.
Một ngày nữa sắp trôi qua.
Đến khi trở xuống xe, dáng vẻ bước đi của Cố Y Thư có phần chậm chạp.
Để cố giữ tỉnh táo, chỉ biết liên tục nhắm rồi mở mắt, để có thể bước được lên phòng.
Nơi khu phòng, vẫn là trống như thế.
Cố Y Thư thở dài, trực tiếp nằm xuống giường bên cạnh.
Làm sao để thoát khỏi cái vòng lặp như hiện tại?
Cố Y Thư mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ.
Khi Thẩm Triết Quân trở về, thời điểm đã hơn một tiếng sau.
Người đàn ông tâm tình không khá hơn là bao, khi mà biết bao thứ công việc vây quanh.
Nhưng rồi hắn biết, hôm nay có sự hiện của Cố Y Thư.
Người đàn ông bước lên phòng, nhìn về hướng cô gái nhỏ vẫn đang say ngủ.
Điệu bộ của hắn có vẻ không hài lòng, lần trước khi Cố Y Thư đến, cũng trong trạng thái say ngủ như thế.
Một suy nghĩ khác lóe lên, nữ nhân này, đang trốn tránh việc muốn cùng “làm tình” với hắn nên mới giả bộ ngủ sao?
Chẳng lẽ lại biết lần trước hắn không làm gì cô, nên lần này bày ra bộ dáng như thế?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook