Cạm Bẫy Anh Rể Là Tình Nhân
25: Ngựa Đực Phối Giống


Thẩm Triết Quân nhìn cô đáp trả, đưa tay liền siết chặt cằm khiến gương mặt nhỏ bất giác đau đớn mà nhăn mặt.

Nữ nhân trước mặt coi hắn chẳng khác gì một con ngựa đực phối giống vậy, cho rằng hắn có thể ngủ với bất kỳ ai.
Rất giỏi.
Chỉ thấy người đàn ông đưa đến trước mặt một tệp giấy lớn.
Là một bản hợp đồng trông rất trịnh trọng.
Cố Y Thư nghi hoặc nhìn, liền được người đàn ông đưa đến một cây bút trong tay.

Trực tiếp đặt vào tay cô.
“Ký vào.” giọng nói lạnh lẽo cứ thế vang lên bên tai.
Người đàn ông nhận ra, chỉ có tờ giấy này mới có thể khiến Cố Y Thư chẳng thể lật mặt mà chạy trốn được.

Cho dù hiện tại hắn chính là vai vế vô cùng lớn, việc ép một nữ nhân bên cạnh chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản.

Nhưng rõ ràng, nữ nhân này chưa bao giờ chủ động liên lạc với hắn sau những đêm ngủ kia.

Cái gì mà bàn điều kiện, cái gì mà thỏa thuận chứ.

Hắn chưa bao giờ phải chịu sự thua thiệt.

Cố Y Thư lặng người nhìn bản hợp đồng.

Hoàn toàn chính là điều lệ một tình nhân phải làm.
Thời hạn vẫn đang để trống.
Điều kiện chính là trao đổi một một, bên B lên giường, đổi lại bên A được quyền yêu cầu.
Cố Y Thư cười khẩy rồi cầm cây bút, trực tiếp kí lên.

Vừa nói vừa không ngừng khích bác.
“Loại gái bao như tôi mà cũng khiến anh rể tốn công tốn sức nghĩ ra cái bản hợp đồng này.”
Thẩm Triết Quân biểu cảm u ám cũng chẳng hề giấu nổi, tâm tình rõ ràng là sâu tựa giếng không thể thấy được đáy.

Thừa nhận là mấy từ ngữ người đàn ông dành cho cô chưa bao giờ là dễ nghe.

Nhưng từ chính Cố Y Thư nói, không khác gì đang chê bai đường đường là một người cao thượng như hắn, lại thiếu thốn đến việc cần tới một người như cô.
Cũng không thể phủ nhận.

Thẩm Triết Quân chỉ đơn giản là muốn cô.

Nhất thời cảm thấy từ “anh rể” trong miệng Cố Y Thư rất dễ nghe.

Rõ là biết hắn chính là chồng chưa cưới của chị gái mình, vẫn nhất quyết lật màn để lên giường.
Đây không phải là đang mượn Thẩm Triết Quân hắn để chọc tức đến Cố Nhã Hân hay sao? Hơn thế qua đó cũng biết, gia tộc họ Cố này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Khi mà đều là người trong cùng một gia đình, lại chưa từng thấy xuất hiện cùng nhau.
Thẩm Triết Quân không đoái hoài đến sự tồn tại, nhìn vào bản giấy vừa ký xong, hàng chữ ký vẫn còn mới màu mực.

Như thế này, mới được xem là chính thức khi mà cả hai đều bị ràng buộc.

Tốt nhất là nên như thế.
Từ trong chiếc túi, Cố Y Thư lấy ra một tệp giấy nhỏ.

Thẩm Triết Quân đạt được yêu cầu và mong muốn, thì bây giờ sẽ tới lượt cô là người trao đổi.

Hơn thế hôm nay, việc cô đến đây cũng là có mục đích.
Chỉ thấy một loạt thông tin về một nhân vật.

“Phiền ngài Thẩm giúp tôi liên lạc với người này.

Với thân phận to lớn của ngài, một chuyện nhỏ chắc chắn sẽ không thể làm khó ngài.”
Một thuật danh của vị thám tử tư có tiếng tên Fox.
Thẩm Triết Quân nhìn về thông tin, rồi cả hồ sơ, đến khi nhận ra là một thám tử thì không khỏi nhíu mày.

Người đàn ông không rõ Cố Y Thư có ý định gì, nhưng một điều chắc chắn đó chính là tìm kiếm tư liệu đã lâu hoặc bị chôn giấu.

Đã là một thám tử, việc cần thuê cũng chỉ gói gọn ở nhiêu đó thứ.
Bởi là trao đổi, hiển nhiên cũng chẳng thể chối từ.
Vốn mạng lưới Thẩm Triết Quân rất rộng lớn, nếu Cố Y Thư nhờ đến người đàn ông, thì sẽ chính hắn biết được việc cô đang cần tìm là gì.

Nhưng rõ ràng Cố Y Thư thay vì trao đổi trực tiếp với hắn, lại thông qua việc mượn hắn để liên lạc với người này.
Nữ nhân này, từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng.
Thẩm Triết Quân nhìn rất lâu, đến cuối mới chậm rãi buông ra một từ: “Được.”
Cố Y Thư cảm thấy đã xong việc, hiển nhiên muốn rời đi.

Nhưng trước khi đi, vẫn không quên nhìn vào bộ âu phục.
“Ngài Thẩm, ngài kêu tôi đến là để sửa lại.

Đến giờ tôi vẫn chưa thấy ngài yêu cầu nên sửa cái gì, có thể phiền ngài chỉ điểm được không?”
Thẩm Triết Quân hơi cau mày, chẳng qua chỉ là cái cớ để đem cô tự giác đến gặp hắn.

Nhưng giờ nói vậy, đâm lao đành theo lao mà thôi.


Làm sao có thể để Cố Y Thư biết đây chỉ là một cái cớ.
Vốn bộ âu phục chẳng hề bị hư hại gì.

Mà chính Thẩm Triết Quân đó giờ cũng chỉ sai người đặt may rồi làm, chất lượng lúc nào cũng tốt nhất.

Hắn cũng chẳng biết việc nên sửa lại cái gì.

Chỉ thấy người đàn ông chậm rãi nhìn một lúc, sau cùng liền chỉ vào phần cúc áo.

Cúc áo chỉ là dạng nhựa đơn điệu.
“Thứ này quá rẻ tiền, thay bằng loại cúc áo thiết kế bằng đá mã não.”
Cố Y Thư cau mày, khóe môi có chút cứng đờ.

Đúng thật là phong cách sống của một kẻ giàu.

Đồ luôn là loại hàng tốt nhất.
“Vậy thì phiền ngài bảo người mang loại đá đó đến địa chỉ của tôi.”
Vừa dứt câu, Cố Y Thư cũng rời đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương