Cạm Bẫy Anh Rể Là Tình Nhân
2: Ngưỡng Cửa Của Sự Sụp Đổ Là Trả Thù


Cố Y Thư không nhớ rõ, cảm giác bị dày vò đến chết, rơi xuống đáy vực mà bản thân phải chịu đã trải qua biết bao nhiêu lần.

Chỉ biết, nó liên tục khiến cô chẳng hề thiết sống nữa.
Có nên chết không?
Cố Y Thư đã tự hỏi bản thân một câu như thế rất nhiều lần.

Nhận ra vậy mà mình đã yếu đuối đến mức nào rồi, khi mà lần lượt người thân cứ thế, dần dần rời bỏ cô.

Chỉ vì kéo theo ân oán người trong gia tộc, cứ thế bị đem ra hành xử rơi vào đường cùng là cái chết.
Chỉ là, vào khoảnh khắc định mệnh ấy.

Ngay ngưỡng cửa của sụp đổ.

Lại chỉ là việc các bức màn dần dần hé lộ ra.
Đứng trước mộ phần của mẹ, khí trời về đêm lạnh lẽo cô độc.

Cố Y Thư thở nhẹ một hơi, ánh mắt chẳng che giấu được sự phiền muộn.

Bàn tay đặt bó hoa xuống, nụ cười trên tấm ảnh của mẹ, xinh đẹp của thuở niên thiếu biết bao, tiếc là giờ lại chẳng còn lấy.
Nhà họ Cố, tập đoàn họ Cố.


Tất cả đáng lý ra đều là của mẹ Cố Y Thư.

Chỉ là quá mê muội trong thứ tình yêu kia, mẹ cô từ đóa hoa hồng kiêu hãnh vạn người mê liền bị vùi dập đến chẳng thể ra gì.

Bị một tay lão già mà cô cũng mang chung dòng máu trong người, hãm hại đến không thương tiếc.
Nắm tay nhỏ dần siết chặt, Cố Y Thư cô, sẽ tự tay đoạt lấy mọi thứ vốn là của mình.
Vẫn nhớ vào cái đêm Cố Y Thư trước khi quyết định bước vào con đường báo thù, dì của mẹ đã gọi điện đến, vốn dĩ định để Cố Y Thư sống một cuộc đời chẳng hề dính dáng đến phiền muộn.

Tránh xa cái giới hào môn khắc nghiệt ấy.

Chỉ là, lũ quỷ giả dạng người lại không cho phép.
“Cố Y Thư, cái chết của mẹ con.

Chính xác là có dính dáng đến người Cố gia.

Vốn mặc định sẽ không liên quan, nhưng bọn họ được nước lấn tới.

Để hoàn toàn đẩy mẹ con vào cái chết.”
“Gia sản Cố gia hiện tại, hoàn toàn thuộc về sự sở hữu của mẹ con.

Nhưng bởi vì muốn hoàn toàn chiếm đoạt, nên mới dàn dựng toàn bộ mọi chuyện.

Cái chết của mẹ con, cả những lần bản thân con xém bị rơi vào thất thân.

Đều do bọn họ bày ra.

Chỉ khi người Cố gia mất hết, lúc đó toàn bộ tài sản sẽ là của lão già kia.”
Trước kia, Cố Y Thư chẳng gây thù chuốc oán với ai.

Nhưng liên tục bị hãm hại, lúc đó bản thân còn ngây thơ cho rằng là vô tình.

Nào biết mọi thứ sớm bị dàn dựng từ lâu.
Cố Nhiệm, người đứng đầu Cố gia hiện giờ.


Nói trắng ra chỉ là tu hú chiếm tổ khi mà một tay hoàn toàn giết đi chính người vợ bên cạnh ông ta để lấy đi toàn quyền tài sản.

Chủ sở hữu vốn là của mẹ cô Vân gia, nhưng từ khi lên làm chủ, liền mặt dày đổi tên tập đoàn thành Cố gia.
Nhưng nào biết, hơn 50% chính là thuộc về Cố Y Thư.

Tiếc là, đến tận khi mẹ chết cô mới hay những thứ này.

Còn di chúc tài sản, vốn là thuộc về một vị luật sư trước kia đã đi theo mẹ cô.

Chỉ là, đến giờ vẫn không hay tin tức, mẹ cô mất, mọi thứ cũng dần trôi vào dĩ vãng.
Những tưởng sự thật chỉ như thế là kết thúc, vậy mà một tuần sau.

Thứ trên tay Cố Y Thư nhận lại, là cái xác của dì cô.

Ngay cả một người mối đe dọa không có như dì ấy, lão già Cố vẫn ra tay tàn độc đến mức đó, thử hỏi xem nếu bản thân còn im lặng sẽ đến mức nào?
Đến lúc này, Cố Y Thư đã nhận ra rằng.

Bản thân chẳng thể im lặng thêm một giây phút nào để lão già lòng lang dạ sói tiếp tục hành động.

Lời đồn đại về đứa con thứ hai của Cố gia là Cố Y Thư, danh tiếng xấu đến mức tệ hại.

Thất thân, lên giường với muôn vàn người.
Vậy mà đêm đó, dù là rơi vào cám dỗ của thuốc, Thẩm Triết Quân không thể phủ nhận khi bị người con gái đó chi phối.

Dù là trên giường, những khoảnh khắc nữ nhân đó hiện lên trong đầu khiến người đàn ông không thể ngừng suy nghĩ, gương mặt rên rỉ kiều diễm dưới thân hắn, kinh diễm mê hoặc kẻ khác tuyệt đối.


Như thể muốn hút trọn vẹn hồn phách đối phương.
Ban đầu còn để mặc thuốc, người đàn ông dự định sẽ sử dụng tạm.

Vậy mà đến khi nhìn vệt máu nơi ga giường, nhận thức của hắn đã thay đổi hẳn.
Dù là giọng nói khiêu khích ngọt ngào vẫn luôn vang bên tai người đàn ông.
“Anh rể, anh vậy mà là người mở hàng.

Anh rể nói xem, chất lượng của tôi thế nào?”
Cứ nghĩ đến bộ dáng mê người tuyệt đối đêm đó, Thẩm Triết Quân dù đang làm việc cũng vì thế rơi vào sự mất tập trung.

Bàn tay siết chặt văn kiện, thoáng còn thấy gân xanh nổi lên lồ lộ.
Thẩm Triết Quân hắn thứ không thiếu nhất là nữ nhân.
Nhưng cái chính là hắn vậy mà bị nữ nhân đó chiếm sạch sẽ.

Nghĩ kiểu gì cũng không thể ngăn được sự tức giận.

Vậy mà cơ thể hắn còn chào cờ phản ứng sau những lần nghĩ lại việc đêm hôm đó.
Không sai, chẳng lẽ chỉ vì một đêm chính hắn bị thất thân hơn ba mươi năm trời, lần nữa chỉ vì tiếp xúc chút mùi thịt liền chẳng thể định hình nổi?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương