Cải Tạo Bà Xã Đến Từ Cổ Đại
-
Chương 7
Bất ngờ bị Lãnh Thiên nắm lấy cổ tay trái kéo lại, Hạ Ly Ly không tự chủ được nhào vào lòng anh. Cái đầu nhỏ úp sấp trong ngực Lãnh Thiên hít lấy mùi hương bạc hà trên người anh, cùng nghe từng nhịp tim đập của anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, có chút bối rối nhưng ngay sau đó như đã nhận ra tư thế hiện tại của hai người, khuôn mặt Hạ Ly Ly càng đỏ hơn, dùng tay phải để trước ngực Lãnh Thiên cố hết sức đẩy anh ra. Nhưng cổ tay trái lại bị Lãnh Thiên giữ chặt đến đỏ ửng nổi lên từng vệt ứ đọng, bị anh ấn ngồi xuống. Trên cánh tay lại truyền đến từng trận đau nhức, giống như người đàn ông ác ma này muốn bóp nát cánh tay cô mới cam chịu. Vành mắt Hạ Ly Ly hơi hồng hồng hai cánh môi mím chặt trừng mắt nhìn Lãnh Thiên. Giống như con mèo nhỏ bị uỷ khuất muốn dơ móng vuốt phóng về phía đối phương. Nhưng ngay sau đó ánh mắt bỗng trở lên hoảng hốt, nhớ đến buổi sáng hôm đó cả người bất giác cứng đờ.
-" Ngươi.... ... ngươi muốn làm gì?"
-" Ngồi im!"
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh băng giống như được truyền từ dưới điạ ngục đến, Lãnh Thiên nhíu mày nhìn cô gái nhỏ trong lòng lộ ra nhiều trạng thái biểu cảm, cố gắng cựa quậy muốn thoát khỏi lồng ngực anh. Thực ra anh chỉ muốn kéo cô lại nhưng không ngờ cô gái này lại lao vào trong lòng anh. Bàn tay theo bản năng muốn đẩy cô, không muốn người khác đụng chạm tới mình, nhưng lại trong phút chốc anh lại không có hành động.
Ôm thân thể mềm mại không xương trong lòng ngửi lấy mùi thơm hoa oải hương trên người trên người cô khiến lòng anh có chút 'lộp bộp'. Hạ thân lại có phản ửng nổi lên. Chết tiệt! Trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng. Rất nhanh cái cảm giác đó đều bị anh kiềm chế xuống. Một tay mở ngăn tủ ra cầm lấy một ít bông băng, không nhanh không chậm lau đi vết máu vừa mới rỉ ra như bông hoa anh đào đỏ tươi nở rộ trên cổ tay phải trắng ngần của cô. Ánh mắt cũng trở lên ôn nhu hơn, nhẹ nhàng cầm lấy băng gạc băng lại cho cô. Nhưng sự dịu dàng ôn nhu chỉ thoáng qua trong phút chốc có lẽ ngay cả anh cũng không phát hiện ra. Nhìn cổ tay trắng nõn được băng lại kĩ càng đôi chân mày mới hơi dã ra.
-" Lần sau tôi không muốn nhìn thấy trên người em có bất kì tổn thương nào."
Nhân cơ hội Lãnh Thiên buông lỏng ra, Hạ Ly Ly liền đẩy mạnh anh ra, lảo đảo lùi lại phía sau. Nghĩ đến động tác ôn hoà băng bó vừa rồi của người đàn ông đo,́ trong lòng Hạ Ly Ly có chút khẩn trương. Khẩn trương vì hành động ôn nhu của anh ta hay vì cô sợ người đàn ông đáng sợ này lại dở trò vô lại với mình. Cô không biết! Có lẽ vậy đi! Lại nghĩ đến lời nói vô lí của anh ta, Hạ Ly Ly có chút khó chịu muốn thốt lên hỏi vì sao? Không muốn nhìn thấy cô có bất kì tổn thương nào là có ý gì? Anh ta quan tâm cô sao? Không thể nào! Người đàn ông này là cầm thú ác ma, là một con quỷ dữ đến từ địa ngục...
Như nhìn ra được sự thắc mắc biểu lộ trên khuôn mặt của cô gái nhỏ này. Lãnh Thiên nhàn nhạt nói.
-" Vì em là người phụ nữ của tôi, chỉ có tôi mới có thể khi dễ em."
Hạ Ly Ly nghe không hiểu phụ nữ là cái gì? Nhưng cô biết nó cũng tương tự như cô là nữ nhân của anh ta. Không! Cô không phải! Cô không phải nữ nhân của anh ta. Cô không muốn!
-" Ta không phải cái gì phụ nữ của ngươi. Ta muốn về nhà!"
Đúng cô muốn về cung! Hạ Ly Ly kiên định nói. Ở nơi quỷ dị này con người ở nơi đây cũng dị thường khác biệt. Hạ Ly Ly có chút xấu hổ nhìn xuống chiếc 'váy' trên người. Chẳng khác nào cô mặc áo trong (yếm) đứng trước mặt nam nhân cho người ta đánh giá. Hai bài tay nắm chặt. Hai mắt mở to trong suốt nhìn Lãnh Thiên. Anh ta có thể cho cô trở về sao? Đáp án dĩ nhiên là không! Nhưng cô không thể không về cung. Cô sợ phụ hoàng sẽ lo lắng. Mẫu hậu do sinh hạ cô mà mất sớm cho nên phụ hoàng rất đau khổ cũng rất cưng chiều cô vì cô là món quà cuối cùng mà mẫu hậu để lại cho phụ hoàng. Cô không muốn phụ hoàng lại sẽ lại đau lòng khi không tìm thấy cô.
-" Nhà?" Lãnh Thiên híp híp mắt nhìn cô gái nhỏ khuôn mặt đầy lo lắng, ưu tư trước mặt.
-" Đúng! Là hoàng cung."
-" Hoàng cung?" Lãnh Thiên nhíu mày lặp lại câu nói của Hạ Ly Ly như muốn xác định. -" Không có khả năng."
-" Tại sao?" Hạ Ly Ly lùi lại phía sau một bước. Hốc mắt đỏ ửng rưng rưng nước như muốn rớt xuống. Nhưng lại bị cô nín xuống. Cô sẽ không rớt nước mắt. Cô phải kiên cường. Như vậy cô mới có thể rời đi. Nhưng đây là đâu? Cô không biết? Cô thấy mình giống như lạc vào thế giới khác. Một thế giới xa lạ với cô. Cái cảm giác ấy khiến hô hấp của Hạ Ly Ly có chút khó khăn!
-" Ngươi.... ... ngươi muốn làm gì?"
-" Ngồi im!"
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh băng giống như được truyền từ dưới điạ ngục đến, Lãnh Thiên nhíu mày nhìn cô gái nhỏ trong lòng lộ ra nhiều trạng thái biểu cảm, cố gắng cựa quậy muốn thoát khỏi lồng ngực anh. Thực ra anh chỉ muốn kéo cô lại nhưng không ngờ cô gái này lại lao vào trong lòng anh. Bàn tay theo bản năng muốn đẩy cô, không muốn người khác đụng chạm tới mình, nhưng lại trong phút chốc anh lại không có hành động.
Ôm thân thể mềm mại không xương trong lòng ngửi lấy mùi thơm hoa oải hương trên người trên người cô khiến lòng anh có chút 'lộp bộp'. Hạ thân lại có phản ửng nổi lên. Chết tiệt! Trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng. Rất nhanh cái cảm giác đó đều bị anh kiềm chế xuống. Một tay mở ngăn tủ ra cầm lấy một ít bông băng, không nhanh không chậm lau đi vết máu vừa mới rỉ ra như bông hoa anh đào đỏ tươi nở rộ trên cổ tay phải trắng ngần của cô. Ánh mắt cũng trở lên ôn nhu hơn, nhẹ nhàng cầm lấy băng gạc băng lại cho cô. Nhưng sự dịu dàng ôn nhu chỉ thoáng qua trong phút chốc có lẽ ngay cả anh cũng không phát hiện ra. Nhìn cổ tay trắng nõn được băng lại kĩ càng đôi chân mày mới hơi dã ra.
-" Lần sau tôi không muốn nhìn thấy trên người em có bất kì tổn thương nào."
Nhân cơ hội Lãnh Thiên buông lỏng ra, Hạ Ly Ly liền đẩy mạnh anh ra, lảo đảo lùi lại phía sau. Nghĩ đến động tác ôn hoà băng bó vừa rồi của người đàn ông đo,́ trong lòng Hạ Ly Ly có chút khẩn trương. Khẩn trương vì hành động ôn nhu của anh ta hay vì cô sợ người đàn ông đáng sợ này lại dở trò vô lại với mình. Cô không biết! Có lẽ vậy đi! Lại nghĩ đến lời nói vô lí của anh ta, Hạ Ly Ly có chút khó chịu muốn thốt lên hỏi vì sao? Không muốn nhìn thấy cô có bất kì tổn thương nào là có ý gì? Anh ta quan tâm cô sao? Không thể nào! Người đàn ông này là cầm thú ác ma, là một con quỷ dữ đến từ địa ngục...
Như nhìn ra được sự thắc mắc biểu lộ trên khuôn mặt của cô gái nhỏ này. Lãnh Thiên nhàn nhạt nói.
-" Vì em là người phụ nữ của tôi, chỉ có tôi mới có thể khi dễ em."
Hạ Ly Ly nghe không hiểu phụ nữ là cái gì? Nhưng cô biết nó cũng tương tự như cô là nữ nhân của anh ta. Không! Cô không phải! Cô không phải nữ nhân của anh ta. Cô không muốn!
-" Ta không phải cái gì phụ nữ của ngươi. Ta muốn về nhà!"
Đúng cô muốn về cung! Hạ Ly Ly kiên định nói. Ở nơi quỷ dị này con người ở nơi đây cũng dị thường khác biệt. Hạ Ly Ly có chút xấu hổ nhìn xuống chiếc 'váy' trên người. Chẳng khác nào cô mặc áo trong (yếm) đứng trước mặt nam nhân cho người ta đánh giá. Hai bài tay nắm chặt. Hai mắt mở to trong suốt nhìn Lãnh Thiên. Anh ta có thể cho cô trở về sao? Đáp án dĩ nhiên là không! Nhưng cô không thể không về cung. Cô sợ phụ hoàng sẽ lo lắng. Mẫu hậu do sinh hạ cô mà mất sớm cho nên phụ hoàng rất đau khổ cũng rất cưng chiều cô vì cô là món quà cuối cùng mà mẫu hậu để lại cho phụ hoàng. Cô không muốn phụ hoàng lại sẽ lại đau lòng khi không tìm thấy cô.
-" Nhà?" Lãnh Thiên híp híp mắt nhìn cô gái nhỏ khuôn mặt đầy lo lắng, ưu tư trước mặt.
-" Đúng! Là hoàng cung."
-" Hoàng cung?" Lãnh Thiên nhíu mày lặp lại câu nói của Hạ Ly Ly như muốn xác định. -" Không có khả năng."
-" Tại sao?" Hạ Ly Ly lùi lại phía sau một bước. Hốc mắt đỏ ửng rưng rưng nước như muốn rớt xuống. Nhưng lại bị cô nín xuống. Cô sẽ không rớt nước mắt. Cô phải kiên cường. Như vậy cô mới có thể rời đi. Nhưng đây là đâu? Cô không biết? Cô thấy mình giống như lạc vào thế giới khác. Một thế giới xa lạ với cô. Cái cảm giác ấy khiến hô hấp của Hạ Ly Ly có chút khó khăn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook