Cải Tạo Bà Xã Đến Từ Cổ Đại
-
Chương 14: Tiêu Du
Bàn tay cô khẽ vỗ về bộ lông trắng muốt của tiểu tuyết, thỉ thoảng lại cố tình trêu chọc vuốt ve lấy đôi tai nhỏ dựng đứng. Khiến cho tiểu tuyết rên ư ử thành tiếng, dụi dụi vào trong lòng cô. Đôi mắt trong veo chăm chú nhìn Mai Nhi đang giảng giải cho cô về những thứ xung quanh. Đối với cô những thứ đó tuyệt đối rất thú vị. Mà cô cũng cần phải học cũng như hiểu biết về chúng!
Tính theo thời gian ở thế giới tương lai này, cô đã ở đây được hơn hai tuần, hai tuần đối với cô không phải quá lâu, ngoài Mai Nhi cùng người đàn ông đó ra cô cũng chưa từng tiếp xúc với ai khác. Sự tò mò của cô về những con người nơi đây cũng tương đối mãnh liệt.
Tiểu tuyết là con chó nhỏ mà lần đó cô vô tình thấy ở trong vườn. Ngày hôm sau trước khi người đàn ông đó đi, Mai Nhi liền mang lên cho cô nói là do ông chủ nhắc nhở. Kỳ thực cô cảm nhận được anh đối với cô rất tốt, anh tại sao lại tốt với cô như vậy? Cô không biết, đáp án mà cô đưa ra cho mình nó rất mơ hồ. Ngón tay khẽ chạm lên bờ môi, cảm nhận được trái tim mình đang bất giác đập chệch nhịp. . .
" Tiểu thư. . .tiểu thư. . ."
Nghe thấy tiếng Mai Nhi gọi, Hạ Ly Ly khẽ giật mình, kéo thần trí đang còn chìm trong suy nghĩ của chính mình trở về, hỏi: " Có chuyện gì sao?"
" Tiểu thư bị bệnh, mặt cô sao lại tự nhiên trở lên rất đỏ." Mai Nhi lo lắng hỏi.
Hạ Ly Ly sờ mặt mình, sau đó có chút ngượng ngùng trả lời " Nào có chứ."
" Thật mà. . ."
" Mai Nhi, chắc là do ở đây hơi nóng một chút."
" Chị dâu nhỏ em lại cảm thấy không phải vậy nha."
Bước vào là một thiếu niên tuấn tú, hai tay đút túi quần, khuôn mặt tươi cười có chút ngả ngớn. Nghe thấy được thanh âm nam tính phát ra từ phía sau, Hạ Ly Ly cùng Mai Nhi hơi giật mình quay lại, cô nhìn chằm chằm thiếu niên chưa từng gặp lần nào kia.
" Tiêu thiếu gia."
Tiêu Du 'ừ' đáp lại Mai Nhi một tiếng, sau đó quay sang nhìn Hạ Ly Ly đang còn tò mò nhìn mình, chớp chớp mắt nói " Chào chị dâu nhỏ, em là Tiêu Du."
Hạ Ly Ly biết hành động của mình hơi vô duyên, thu hồi tầm mắt đang nhìn cậu, gật đầu ngượng ngùng nói " Chào cậu."
" Chị dâu nhỏ, lần đó không nhìn kỹ, hoá ra chị cũng là một đại mỹ nhân nha." Tiêu Du rất tự nhiên ngồi xuống ghế " Mấy lần em đến tìm chị mà toàn bị đuổi trở về. Tên Thiên Thiên đáng chết. Hại em phải dùng sắc dụ."
Khụ. . .khụ. . Hạ Ly Ly nghe Tiêu Du nói xong suýt chút nữa bị sặc nước miếng. Khuôn mặt đáng yêu kia kết hợp với câu nói đó. Khiến cho mặt cô càng trở nên nghẹn đỏ vì nhịn cười " Tiểu Du Du à, ngoài đó không phải chỉ có ông quản gia sao."
Mai Nhi ở một bên, cố gắng nén cười giả đò như không nghe thấy. Không phải là tiểu thư đang nói Tiêu thiếu gia dùng sắc dụ quản gia sao.
Tiểu Du Du, ông quản gia. Khuôn mặt Tiêu Du liền trở lên xám xịt.
Như nhớ ra điều gì khác lạ trong câu nói của Tiêu Du, Hạ Ly Ly có chút ngẫm nghĩ, cậu ấy đã gặp cô rồi? Không phải đây là lần đầu tiên?
" Tiểu Du Du, cậu đã gặp tôi bao giờ sao?"
Cô đến đây được nửa tháng nhưng cô chưa từng nhìn thấy cậu lần nào. Chỉ trừ nơi lần đầu tiên cô tới đây, ký ức lại một lần nữa gợi lên, nơi đó rất tối, tồi tàn, giống như một căn nhà bị bỏ hoang, nhưng khi cô tỉnh lại một lần nữa thì đã ở nơi này, cô không nhớ một chút nào về chuyện sau khi xảy ra quan hệ với Lãnh Thiên, cô chỉ mơ màng nghe thấy những thanh âm ồn ào đứt quãng. Tìm được nơi cô tới đây, cô sẽ có thể trở về. Hạ Ly Ly kích động nhìn Tiêu Du.
" Cậu có thể mang tôi tới đó không?"
Tiêu Du nghi ngờ nhìn Hạ Ly Ly " Chị dâu nhỏ, không thể."
" Tại sao không thể, cũng không phải tới đó rất khó?"
Khuôn mặt Hạ Ly Ly trở lên ủ rũ. Nếu cậu ấy không chịu mang cô đi, cô sẽ không thể tự tìm ra. Lãnh Thiên càng không có khả năng. Quan trong nhất là cô không thể trở về. Tiểu tuyết đang nằm trong lòng cô, bỗng nhiên mở mắt ngọ nguậy đòi xuống. Hạ Ly Ly cũng không để ý tới liền đem nó thả xuống dưới.
" Chị dâu nhỏ, không phải em không muốn mang chị đi. Mà là nơi đó ngày hôm sau đã bị san bằng."
Tính theo thời gian ở thế giới tương lai này, cô đã ở đây được hơn hai tuần, hai tuần đối với cô không phải quá lâu, ngoài Mai Nhi cùng người đàn ông đó ra cô cũng chưa từng tiếp xúc với ai khác. Sự tò mò của cô về những con người nơi đây cũng tương đối mãnh liệt.
Tiểu tuyết là con chó nhỏ mà lần đó cô vô tình thấy ở trong vườn. Ngày hôm sau trước khi người đàn ông đó đi, Mai Nhi liền mang lên cho cô nói là do ông chủ nhắc nhở. Kỳ thực cô cảm nhận được anh đối với cô rất tốt, anh tại sao lại tốt với cô như vậy? Cô không biết, đáp án mà cô đưa ra cho mình nó rất mơ hồ. Ngón tay khẽ chạm lên bờ môi, cảm nhận được trái tim mình đang bất giác đập chệch nhịp. . .
" Tiểu thư. . .tiểu thư. . ."
Nghe thấy tiếng Mai Nhi gọi, Hạ Ly Ly khẽ giật mình, kéo thần trí đang còn chìm trong suy nghĩ của chính mình trở về, hỏi: " Có chuyện gì sao?"
" Tiểu thư bị bệnh, mặt cô sao lại tự nhiên trở lên rất đỏ." Mai Nhi lo lắng hỏi.
Hạ Ly Ly sờ mặt mình, sau đó có chút ngượng ngùng trả lời " Nào có chứ."
" Thật mà. . ."
" Mai Nhi, chắc là do ở đây hơi nóng một chút."
" Chị dâu nhỏ em lại cảm thấy không phải vậy nha."
Bước vào là một thiếu niên tuấn tú, hai tay đút túi quần, khuôn mặt tươi cười có chút ngả ngớn. Nghe thấy được thanh âm nam tính phát ra từ phía sau, Hạ Ly Ly cùng Mai Nhi hơi giật mình quay lại, cô nhìn chằm chằm thiếu niên chưa từng gặp lần nào kia.
" Tiêu thiếu gia."
Tiêu Du 'ừ' đáp lại Mai Nhi một tiếng, sau đó quay sang nhìn Hạ Ly Ly đang còn tò mò nhìn mình, chớp chớp mắt nói " Chào chị dâu nhỏ, em là Tiêu Du."
Hạ Ly Ly biết hành động của mình hơi vô duyên, thu hồi tầm mắt đang nhìn cậu, gật đầu ngượng ngùng nói " Chào cậu."
" Chị dâu nhỏ, lần đó không nhìn kỹ, hoá ra chị cũng là một đại mỹ nhân nha." Tiêu Du rất tự nhiên ngồi xuống ghế " Mấy lần em đến tìm chị mà toàn bị đuổi trở về. Tên Thiên Thiên đáng chết. Hại em phải dùng sắc dụ."
Khụ. . .khụ. . Hạ Ly Ly nghe Tiêu Du nói xong suýt chút nữa bị sặc nước miếng. Khuôn mặt đáng yêu kia kết hợp với câu nói đó. Khiến cho mặt cô càng trở nên nghẹn đỏ vì nhịn cười " Tiểu Du Du à, ngoài đó không phải chỉ có ông quản gia sao."
Mai Nhi ở một bên, cố gắng nén cười giả đò như không nghe thấy. Không phải là tiểu thư đang nói Tiêu thiếu gia dùng sắc dụ quản gia sao.
Tiểu Du Du, ông quản gia. Khuôn mặt Tiêu Du liền trở lên xám xịt.
Như nhớ ra điều gì khác lạ trong câu nói của Tiêu Du, Hạ Ly Ly có chút ngẫm nghĩ, cậu ấy đã gặp cô rồi? Không phải đây là lần đầu tiên?
" Tiểu Du Du, cậu đã gặp tôi bao giờ sao?"
Cô đến đây được nửa tháng nhưng cô chưa từng nhìn thấy cậu lần nào. Chỉ trừ nơi lần đầu tiên cô tới đây, ký ức lại một lần nữa gợi lên, nơi đó rất tối, tồi tàn, giống như một căn nhà bị bỏ hoang, nhưng khi cô tỉnh lại một lần nữa thì đã ở nơi này, cô không nhớ một chút nào về chuyện sau khi xảy ra quan hệ với Lãnh Thiên, cô chỉ mơ màng nghe thấy những thanh âm ồn ào đứt quãng. Tìm được nơi cô tới đây, cô sẽ có thể trở về. Hạ Ly Ly kích động nhìn Tiêu Du.
" Cậu có thể mang tôi tới đó không?"
Tiêu Du nghi ngờ nhìn Hạ Ly Ly " Chị dâu nhỏ, không thể."
" Tại sao không thể, cũng không phải tới đó rất khó?"
Khuôn mặt Hạ Ly Ly trở lên ủ rũ. Nếu cậu ấy không chịu mang cô đi, cô sẽ không thể tự tìm ra. Lãnh Thiên càng không có khả năng. Quan trong nhất là cô không thể trở về. Tiểu tuyết đang nằm trong lòng cô, bỗng nhiên mở mắt ngọ nguậy đòi xuống. Hạ Ly Ly cũng không để ý tới liền đem nó thả xuống dưới.
" Chị dâu nhỏ, không phải em không muốn mang chị đi. Mà là nơi đó ngày hôm sau đã bị san bằng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook