Cái Mong Muốn Sống Chó Chết Này
-
5: Bà Chủ
Thư đường [15/12/21]
Lục Hữu Nhất: "......"
Giang Lạc nói xong câu này, Lục Hữu Nhất không nhịn được rùng mình một cái, da đầu cậu tê dại, sờ sờ quần áo người phía trước.
Vải áo thô ráp mà cứng, sau khi ngửi kỹ thì không hiểu sao còn có một mùi mốc meo, như là đứng trong mưa dầm khó chịu rất lâu, còn thoang thoảng mùi bùn đất như có như không.
Quả thật không phải Giang Lạc.
Lục Hữu Nhất mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại, muốn buông ra tay nhưng lại sợ làm phiền cái "người" này: "Diệp Tầm, ở giữa tui với Giang Lạc thật sự nhiều thêm một thứ gì đó á."
"Người" mà đột nhiên nhiều thêm giữa bọn họ vẫn không nhúc nhích, còn đứng tại chỗ, hình như nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Diệp Tầm hỏi: "Là thứ gì?"
Lục Hữu Nhất sắp khóc rồi, "Tui hổng biết, nhưng nghe mùi thì hình như là tẩu thi* đó."
(*) Tẩu thi/走尸: thi thể, xác chết đứng dậy mà đi
Sao chỗ này lại có thể xuất hiện tẩu thi chứ?
Diệp Tầm nhíu mày, lấy tấm phù nhét vào trong tay Giang Lạc: "Dán nó chỗ thiên trung, thiên đình, tư không*."
(*) Thiên trung, thiên đình, tư không
Giang Lạc: "Ngại quá......!ba cái chỗ đó nằm ở đâu?"
Diệp Tầm, "......!Dán nó giữa trán là được."
Giang Lạc đổi tay ôm con thỏ bông sang tay trái, giơ tay cầm lá bùa dán lên, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý đụng đến thứ khủng bố nào đó, nhưng không ngờ cậu thậm chí còn không đụng được cái gì hết.
Giang Lạc sửng sốt, di chuyển ngón tay xuống, đụng phải thứ nhớp nháp lạnh băng, cảm nhận được cứng đờ lại mềm mại, cảm giác như có con côn trùng nào đó đang cử động khi tay cậu rờ phải, như là giòi bọ.
Giang Lạc lập tức rụt tay về, cậu trong nháy mắt phản ứng lại, đen mặt nói: "Nó không có đầu."
Thứ cậu sờ được chính là thịt trên cổ tẩu thi.
Phía trên mảnh thịt hư thối sẽ sinh ra thứ giòi gì, cậu không cần nói cũng biết.
Diệp Tầm nắm lấy cánh tay Giang Lạc định tiến lên đối phó với tẩu thi, Giang Lạc giơ tay cản cậu lại, bình tĩnh nói: "Chúng ta trước tiên mở đèn lên đã.
Nếu nó đi theo sau chúng ta mà không làm gì hết, vậy tạm thời an toàn, trước tiên đưa nó theo đi phòng làm việc mở đèn rồi nói."
Giang Lạc nói cũng phải, đối phó với thứ này trong bóng đêm thì bọn họ cũng không chiếm ưu thế được.
Ba người duy trì tư thế ban đầu đi về phía trước, Lục Hữu Nhất ở phía sau tẩu thi, còn có chút may mắn, "Còn may nó đi theo cậu á."
Giang Lạc cảnh giác đề phòng nguy hiểm ở phía sau, cậu nghe vậy thuận miệng nói: "Sao cậu chắc rằng nó đi theo tôi? Nó không có đầu, nếu như nó đi lùi mặt đối diện với cậu, chỉ là trở tay nắm tôi thì sao?"
Lục Hữu Nhất nổi da gà, "Má ơi, đừng nói giỡn vậy chứ!"
Tẩu thi dùng sức nắm áo Giang Lạc càng lúc càng mạnh, tiếng bước chân cọ xát cũng càng lúc càng lớn, tương tự như tiếng thi thể bị kéo lê đi trên mặt đất.
Đoàn người lo lắng đề phòng mà đi đến phòng làm việc, Diệp Tầm đi tìm chốt mở, một phút sau, ánh đèn chói mắt chợt sáng lên.
Lục Hữu Nhất theo bản năng chớp chớp mắt, ngay sau đó thấy rõ bộ dáng tẩu thi trước mặt, nơi đầu quả nhiên trống không.
Tẩu thi bận áo tù bị máu nhuộm đỏ, làn da xanh tím còn có vết thối rữa của thi thể, miệng vết thương ở cổ dữ tợn, máu thịt lẫn lộn bên ngoài, còn sót lại dấu vết đao gỉ sắt, cùng với một vài con giòi đang bò.
Giang Lạc sớm đã chạy ra khỏi bán kính năm mét, tìm một bịch khăn ướt dùng sức lau tay, mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm tẩu thi.
Bởi vì tẩu thi dùng sức nắm áo cậu rất mạnh, cậu chạy trốn một cái, áo cũng bị xé rách một góc, sắp che không nổi eo.
Hiệu quả thị giác của tẩu thi này làm cho người ta sợ hãi cực kỳ, Lục Hữu Nhất khiếp sợ nói, "Mẹ nó thật sự là thi thể biết đi luôn......"
Lời còn chưa dứt, cậu ta hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, bởi vì cậu cúi đầu nhìn thấy chân tẩu thi.
Mũi chân đang hướng về phía cậu.
Lục Hữu Nhất thét chói tai: "Má ơi á á á!!!"
Tẩu thi này thế mà thật sự đối diện cậu đi lùi nguyên một đường!
Lục Hữu Nhất một bên kêu, một bên giơ chân đạp tẩu thi một cái, hoảng loạn chạy về phía Giang Lạc và Diệp Tầm.
Tẩu thi lảo đảo, xoay người mặt đối diện bọn họ, đột nhiên lao tới phía trước.
Ba người xoay người vắt chân lên cổ mà chạy, Diệp Tầm bình tĩnh cực kỳ, nhìn Giang Lạc chạy vội còn không quên lau tay, an ủi nói: "Khoa học đã chứng minh, giòi bọ cũng không bẩn, sau khi giòi bọ ăn thịt thối rữa có thể rút ra muối chứa tính sát trùng, trong cơ thể còn có chất kháng sinh và nâng cao miễn dịch, thật ra là một loài trùng tốt."
Giang Lạc cười giả trân nói: "Đại ca, anh không động thủ đã có thể tự mình nếm thử mùi vị của giòi bọ rồi."
Diệp Tầm dừng lại bước chân, lấy ra một cái lưới màu đen trong miệng thú bông mà Giang Lạc đang ôm, "Lục Hữu Nhất!"
Lục Hữu Nhất kéo Giang Lạc dẫn tẩu thi không đầu chạy về hướng khác, "Diệp Tầm cậu nhanh lên tốc độ của thứ này quá nhanh tui chịu không nổi bao lâu nữa rồi!"
Cậu ta gấp đến độ nước miếng bay tứ tung, miệng thì không ngừng lải nhải, Giang Lạc sắp bị cậu túm đến bay lên, Giang Lạc lớn tiếng nói: "Lục Hữu Nhất, cậu không có thủ đoạn nào đối phó thứ này sao?"
Giọng Lục Hữu Nhất còn lớn hơn nữa mà trả lời: "Giang Lạc, đầu của cậu bị úng nước rồi hả! Tuy cậu là số một từ dưới đếm lên trong lớp, nhưng số hai từ dưới đếm lên chính là tui đó!"
Giang Lạc: "......"
Lục Hữu Nhất nhớ tới những lời ca ngợi cùng tin tưởng của Giang Lạc, có chút không vững dạ, càng chột dạ giọng nói lại càng lớn, giống như toà đại bác, "Hơn nữa, tui với cậu ấy đó giờ chỉ nghe xác chết biết đi chứ có thấy đâu!"
Giang Lạc: "......!Cậu đừng nói nữa."
Thi thể đột nhiên dùng tốc độ nhanh hơn, xông tới đằng trước Lục Hữu Nhất.
Lục Hữu Nhất trợn mắt há hốc mồm: "Đậu xanh rau má!"
Thi thể không đầu gắt gao đuổi theo, tốc độ nó rất nhanh, trong khoảnh khắc chỉ cách Lục Hữu Nhất khoảng nửa thước.
Lục Hữu Nhất khẽ cắn môi, đột nhiên xoay người gào lên: "Ta liều mạng với mi!"
Nhưng mà thi thể không đầu lại lướt ngang qua cậu, mục tiêu rõ ràng mà đuổi theo Giang Lạc.
Mặt Lục Hữu Nhất đầy dấu chấm hỏi.
Hạnh phúc tới đột nhiên như vậy sao?
Giang Lạc cũng nhìn thấy một màn này, huyệt thái dương nhảy thình thịch: "Nó vì sao một hai nhất quyết phải theo tôi chứ?"
Chạy nhanh làm hô hấp cậu dần dồn dập, nguyên chủ rèn luyện sơ sài, có thể đề ra tốc độ nhanh như vậy vượt mặt Lục Hữu Nhất đã là một việc không thể tưởng tượng nổi rồi.
Giang Lạc cảm thấy hô hấp trở nên nóng rực, cổ họng lờ mờ đau đớn, cậu đặt đầu lưỡi ở hàm trên, nỗ lực duy trì hô hấp đều đều.
Diệp Tầm đã dựa vào cây cột kéo lưới đen ra, cao giọng nói: "Giang Lạc, chạy về đây!"
Giang Lạc xoay người dẫn tẩu thi theo chạy về phía cậu ta.
Tẩu thi không biết mệt, tốc độ càng lúc càng nhanh, chạy nhanh làm mùi hôi thối trên người tẩu thi bao phủ khắp đường cầu thang và phòng làm việc.
Giang Lạc nghe được tiếng thở càng ngày càng nặng và tiếng tim đập của mình, bước chân đã bủn rủn, sắp tới cực hạn.
Cậu ngẩng đầu thoáng nhìn lưới đen trên đầu cách đó không xa, lưới đen rơi xuống cũng cần thời gian, tẩu thi cách cậu đã chưa tới 3 mét, cho dù lưới đen rơi xuống, khả năng cao là không bắt được tẩu thi.
Cậu phải nhanh hơn chút nữa, dành thời gian cho lưới đen rơi xuống.
Mùi máu tươi lan từ cổ họng đến miệng, Giang Lạc cũng có chút bất đắc dĩ với tố chất thân thể của mình.
Cậu hít sâu một hơi, dùng chút sức lực cuối cùng tiến hành tăng tốc, chạy nước rút nhanh đến vượt qua khỏi vùng lưới đen.
Gần như trong nháy mắt cậu chạy xuyên qua, Diệp tầm đã kéo lưới đen xuống, chặn đầu bắt tẩu thi không đầu.
Thi thể không đầu vùng vẫy, làn da lập tức bị lưới đen làm cho bỏng hiện ra vết bỏng thâm đen, mùi thịt thối sau khi bị nướng vừa thơm lại có mùi hăng, Lục Hữu Nhất nôn khan vài cái, bịt mũi đưa một chai nước cho Giang Lạc.
Hai chân Giang Lạc run rẩy vịn tường đứng trong chốc lát, ngồi trên bàn làm việc gần đó.
Hô hấp cậu còn có chút gấp gáp, tóc đen dính ở trên hai má, chật vật bất kham, bỏ qua mùi khó chịu của không khí, cậu thở phì phò từng ngụm to, sau một lúc lâu mới có sức vặn nắp chai uống một ngụm nước: "Lưới đen này là cái gì vậy?"
"Dây thừng ngâm máu chó đen," Lục Hữu Nhất nhét hai tấm khăn giấy bịt lỗ mũi, ngồi xổm kế bên lưới đen nghiên cứu tẩu thi, "Bên trong có lẽ nên dán thêm một lớp bùa chú nữa."
Lưới đen của Diệp Tầm bao trùm chắc nịt thi thể không đầu, thi thể không đầu tựa như đã chết rồi không còn nhúc nhích nữa.
Lục Hữu Nhất hiếm lạ mà nhìn rất lâu, "Diệp Tầm, cậu nói coi nó làm sao biết rõ Giang Lạc mà đuổi theo?"
Diệp Tầm lắc đầu: "Không biết."
Giang Lạc ho khan vài tiếng, không quá thoải mái mà bóp bóp cổ họng, nói: "Trên người nó đang mặc là áo tù nhân phải không."
Lục Hữu Nhất nói: "Phải."
"Xem kiểu dáng của áo tù nhân này, thi thể này có lẽ là đã chết hơn mấy trăm năm rồi," Giang Lạc đánh giá tẩu thi, khẳng định nói, "Nếu là người xưa, trên đầu nó có lẽ cũng có tóc dài, trong ba người chúng ta tóc của tôi dài nhất, chắc là nó nghĩ đầu của tôi là đầu của nó."
Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm bừng tỉnh đại ngộ, Lục Hữu Nhất nói: "Có đạo lý."
"Ban nãy nghe thấy tiếng bóng cao su ở trên cầu thang có lẽ là đầu của nó," Giang Lạc lại uống một ngụm nước, "Chỉ là không biết vì sao đầu nó lại tách ra khỏi thân thể thôi."
Diệp Tầm như suy nghĩ gì đó, đột nhiên nói: "Ba nữ sinh mất tích kia cũng có tóc dài."
Lục Hữu Nhất tức khắc nắm chặt bàn tay, "Đáng ghét! Chắc chắn là con tẩu thi này lầm tưởng đầu của ba người họ là của mình, mới giết hại bọn họ."
Giang Lạc lại cảm thấy không nhất định là như vậy.
Nếu đúng thật là thi thể không đầu giết chết ba nữ sinh, cho dù nó lấy đầu của mấy nữ sinh kia, thì thi thể vì sao tìm mãi không thấy?
Huống hồ hôm mất tích hiện trường căn phòng rất sạch sẽ gọn gàng, không dính vết máu nào, chẳng lẽ các nữ sinh còn chủ động đi theo thi thể không đầu?
Nhưng cậu cũng không phản bác lời Lục Hữu Nhất, chỉ nhún vai, đi xuống từ trên bàn, "Muốn đi chỗ nhang khói bên còn lại không?"
Đương nhiên là muốn đi.
Trên đường, Lục Hữu Nhất kéo lưới đen, động tác thô bạo, cậu quay đầu ghét bỏ mà nói với Giang Lạc: "Giang Lạc, sau khi về trường học cậu có muốn đi rèn luyện với tui không? Tố chất thân thể của cậu quá kém." Bị quỷ đuổi theo cũng chạy trốn không được bao lâu.
Giang Lạc nhớ lại cảm khác khó chịu khi vừa chạy xong ban nãy, lòng còn sợ hãi, "Được, tôi quả thật nên rèn luyện nhiều hơn."
Nhang trong tay Diệp Tầm đã cháy hết hai phần ba, tàn nhang rơi trên gạo, nhang khói vẫn tách làm hai phía, một phía chỉ về hướng thi thể không đầu bị bắt phía sau, một hướng dẫn bọn họ đi tới phía trước cửa phòng của một căn phòng xa lạ.
Giang Lạc tiến lên gõ cửa, gõ thêm hai lần nữa, trong cửa không có người trả lời, cậu đơn giản trực tiếp đẩy cửa ra, nhang khói bay thẳng vào phòng, len lỏi xuống dưới giường.
Trong phòng cũng không có bóng người.
Ba người cẩn thận mà vây quanh giường, Diệp Tầm đặt nhang ở trên mặt đất cạnh giường, một lần nữa ôm lại con thỏ bông trong tay Giang Lạc, lạnh lùng nói: "Lăn ra đây."
Dưới giường đột nhiên vang lên tiếng bóng cao su lăn, một cái đầu từ đuôi giường lăn ra, tóc đen quấn quanh cái đầu này, giống như một quả cầu mọc đầy tóc.
Diệp Tầm vẫn không nhúc nhích, cái đầu tự thân thiết mà lăn đến bên chân Giang Lạc, lộ ra một con mắt từ trong đống tóc, "Tiểu hữu, đầu tóc của cậu thật đúng là bồng bềnh óng ả, có thể nói cho tiểu sinh cách cậu bảo dưỡng tóc không?"
Lục Hữu Nhất cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước nắm lấy cái đầu, hung tợn nói: "Tôi thấy tóc của ông cũng không tệ đâu!"
Đầu phát ra một tiếng thét chói tai: "Đừng nắm đầu ta như vậy, ta sẽ trọc! Ta sẽ trọc thiệt đó!"
Lục Hữu Nhất sợ tới mức run một cái, nụ cười hung ác giữ không nổi nữa, chỉ chút nữa đã buông lỏng tay ra, "Mẹ ông đừng kêu nữa!"
Cái đầu nức nở khóc lên, "Đồ ma quỷ này, ngươi đừng nắm tóc của người ta nữa."
Lục Hữu Nhất bị ghê tởm đến rùng mình một cái, để cái đầu ở trên giường, ba người từ ba phía như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm cái đầu này, "Nói, sao ông lại ở khách sạn 129."
Cái đầu nảy lên hai cái, vứt tóc ra sau đầu, lộ ra một gương mặt xanh trắng bệch, nói: "Tiểu sinh tên gọi Ninh Tu, trước kia là một thư sinh.
Rất lâu trước kia, tiểu sinh bởi vì nhìn lén con gái quan gia tắm gội mà bị chém đầu, đã chết ở trên pháp trường."
Vừa nói, cái đầu nức nở hai tiếng, "Tiểu sinh chết thật sự rất mất mặt, đến người nhà cũng không muốn tẫn liệm* thi thể của tiểu sinh, người chết không toàn thây sao có thể nhập mồ được? Tiểu sinh ôm đầu đi tới đi lui, chỗ này trước kia là một cửa hàng may vá, tiểu sinh đi vào nơi này, muốn nhờ thợ may vá giúp ta khâu lại cái đầu."
(*) Tẫn liệm/收敛: Tẫn là đặt xác người chết vào trong áo quan rồi đậy nắp đóng lại cho thật kín, Liệm là bọc xác người chết cho thật kín bằng những lớp vải, và đặt vào áo quan.
Diệp Tầm: "Rất lâu trước kia ở bên cạnh lò giết mổ, hình như thật sự có pháp trường."
Xung quanh pháp trường đều sẽ có cửa hàng may vá, vì người xưa coi trọng giữ toàn thây, người nhà phạm nhân bị chém đầu đều sẽ đưa thi thể đến trong cửa hàng may vá, nhờ thợ may khâu lại phần đầu.
Nếu thi thể không có người nhà tẫn liệm cho, đợi đến ban đêm, thi thể sẽ tự mình ôm đầu tới tìm thợ may nhờ vá lại đầu và thi thể.
Cái đầu nói: "Nhưng mà trời còn chưa tối tiệm may vá đã đóng cửa rồi, ta không tìm được người khâu lại đầu cho ta, nên vẫn luôn đợi mãi đợi mãi.
Đợi đến một tháng trước, ta ngẫu nhiên phát hiện bà chủ nơi này cũng là thợ may, vì thế nửa đêm mỗi ngày đều tới phòng nàng tìm nàng, muốn nhờ nàng khâu lại phía trên cho ta."
Lục Hữu Nhất thần sắc bất thiện hỏi: "Khâu đầu thì khâu đầu đi, sao ông còn muốn giết người."
Cái đầu mở to hai mắt nhìn, nổi giận đùng đùng nói: "Tiểu hữu đừng có vu oan giá họa người vô căn cứ, tiểu sinh khi nào giết người chứ?"
Lục Hữu Nhất sửng sốt một chút, nghi ngờ nói: "Ba nữ sinh biến mất ở khách sạn này, chẳng lẽ không phải ông giết?"
Cái đầu tức giận mà nhảy lên hai cái, lớn tiếng nói: "Đồ nít ranh, ngươi đừng thấy tính ta tốt thì muốn vấy bẩn thanh bạch gì thì làm!"
Giang Lạc khoanh tay trước ngực vuốt cằm, vạt áo bên trái bị xé rách lộ ra làn da eo to bằng bàn tay.
Trắng trong như ngọc, hiện ra cảm giác lạnh nhẵn bóng, tư thế này của cậu vô tình kéo áo lên, độ phong tư mỹ mạo tăng vọt.
Giang Lạc cong môi cười nói: "Thư sinh, mỗi đêm ngươi đều tới phòng này tìm bà chủ sao?"
Thư sinh ngơ ngác mà nhìn cậu, vốn là kẻ háo sắc, lúc này khuôn mặt xanh nhợt ửng đỏ hai má, "Phải, tiểu sinh mỗi đêm đều tới đây tìm bà chủ."
Giang Lạc nói: "Nhưng bà chủ hình như không ở chỗ này."
Cái đầu cao thâm khó đoán nói: "Tiểu hữu, ngươi không hiểu được.
Ông bà chủ tiệm này một tháng trước đã trải qua nhiều lần khắc khẩu, tính tình bà chủ trở nên càng ngày càng kỳ quái, vì thế bọn họ chia phòng mà ở.
Bà chủ thì ngủ ở trong phòng này, ta từng nhìn thấy nàng xe chỉ luồn kim tự vá lại thân thể của mình, không ngờ được lần nào nửa đêm ta tới tìm nàng, nàng vẫn luôn không ở chỗ này."
Diệp Tầm bắt được trọng điểm, "Vá lại thân thể của mình?"
Cái đầu đầy thâm tình nói: "Phải, nàng là thợ may vá quá cỡ ưu tú, nàng nhất định có thể vá lại đầu với cơ thể ta." Nhưng sau khi nhìn thân thể trong lưới đen, cái đầu không nhịn được lộ ra vẻ mặt đau đớn muốn chết, "Nhưng mà ta vừa thấy thân thể của ta, đã không muốn vá lại với nó nữa rồi."
Giang Lạc cười cười, quay đầu nhìn về phía Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất, "Hai người nói xem, bà chủ đêm khuya ngồi xe chỉ luồn kim vá lại thân thể mình, nửa đêm không ngủ được, bà sẽ đi nơi nào?"
Diệp Tầm nhíu mày suy nghĩ một lát, ném cái đầu vào lưới đen, để Lục Hữu Nhất kéo tụi nó lần nữa về lại hành lang, gọi điện thoại cho ông chủ.
Điện thoại bàn sử dụng mạch điện riêng, cho dù khách sạn 129 cúp điện đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng đến việc dùng nó.
Điện thoại "đô" một hồi, giọng ông chủ ngủ đến mơ mơ màng màng truyền đến: "Alo?"
Diệp Tầm hỏi: "Bà chủ ở đâu."
Ông chủ nháy mắt thanh tỉnh, thật cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy, bạn học Diệp? Vợ tôi đang ôm con trai với mẹ tôi ngủ."
"Phòng của bà ấy không phải là 102 sao?"
"Phải, cô ấy cãi nhau với tôi, dọn ra ở phòng 102," ông chủ cười khổ nói, "Đại khái là bởi vì việc làm ăn của tôi càng ngày càng kém, tính tình của cô ấy cũng trở nên nóng nảy hơn nhiều, suốt ngày ban ngày ban mặt cũng không biết chạy đi đâu, ngẫu nhiên mới gặp được cô ấy một lần, trang điểm càng ngày càng đậm......!Nhưng cô ấy không khỏi lo lắng cho con trai, buổi tối mỗi ngày sau khi con trai ngủ mới trở về, bên cạnh con trai đến hừng đông lại không thấy bóng dáng đâu, tôi muốn nói chuyện với cô ấy cũng không có thời gian."
Cả nhà ông chủ sống ở đối diện toà nhà này, Diệp Tầm càng nghe càng cảm thấy không đúng, nhanh chóng quyết định nói: "Chúng ta hiện tại qua đó."
Đoàn người đi trong bóng tối, nhang đã tàn hết lúc đến căn nhà đối diện.
Diệp Tầm thở dài, đặt chén gạo trong một góc, sau khi lên lầu, đã nhìn thấy ông chủ mặc quần áo chờ ở cửa.
Ông chủ dẫn bọn họ vào nhà, trông có vẻ hơi lo lắng bất an, xoa xoa tay nói: "Cái kia, ý của ba cậu ban nãy là......"
"Chúng tôi muốn đi xem vợ của ông," Diệp Tầm nói, "Bà ấy có lẽ có chút vấn đề."
Ông chủ lập tức siết chặt tay, ông trầm mặc thật lâu, miễn cưỡng nở nụ cười, "Sao có thể được."
"Chuyện này không có khả năng," ông chủ lầm bầm lầu bầu, vừa khóc vừa cười, "Ba cậu đừng có nói giỡn tôi nữa."
Lục Hữu Nhất đồng tình mà nhìn ông, "Ông chủ, nếu ông muốn giải quyết xong chuyện này sớm, thì phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất xảy ra."
Cả người ông chủ suy sút, dẫn bọn họ tới trước cửa một căn phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy ra cửa.
Một bóng dáng cứng đờ đang đứng ở đuôi giường, nhìn thẳng vào bà nội và đứa bé đang ngủ trên giường.
Trên người bóng dáng này tràn ngập sương mù đen, đúng là bộ dáng sương đen mà Giang Lạc từng nhìn thấy ở trên cánh tay đứa bé.
Lục Hữu Nhất nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên: "Âm khí dày đặc quá!"
Vừa mở cửa ra, một luồng khí lạnh lẽo mạnh mẽ đánh úp về phía Giang Lạc, tầm mắt Giang Lạc dừng trên chăn, dưới chăn có hai chỗ an tĩnh nhô lên, một già một trẻ ngủ rất ngon, không có dấu hiệu tỉnh.
Bóng dáng đứng ở đuôi giường nghe thấy âm thanh, cứng đờ quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Con ngươi Giang Lạc co chặt.
Chỉ thấy trên người bà chủ của khách sạn này, khắp nơi đều chi chít chỉ khâu, bà chủ như một khối thịt nát nhừ, chỉ có thể dựa vào kim chỉ mà khâu chấp vá bản thân, gương mặt xiêu xiêu vẹo vẹo, máu thịt lẫn lộn, bộ dạng kinh người.
Ông chủ phía sau mông chạm đất, hoảng sợ hai chân run rẩy, "A a a --!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook