Cái Đuôi Thứ Chín
-
Chương 5: Chị gái là tiên nữ nha
Trầm Du là chị của Quý Kiêu, chị ruột.
Trước khi có con, mẹ là nữ chúa trong nhà, nên bà đã nói, con gái thì mang họ mẹ, con trai mang họ cha.
Bây giờ gia đình trọng nam khinh nữ cũng không còn nhiều, nam nữ đều bình đẳng như nhau, có điều từ khi Quý Kiêu có trí nhớ đã cảm thấy trọng nữ khinh nam đến cảnh giới như gia đình anh, có thể không gặp được nhiều.
Nghe nói mẹ vẫn luôn mong có con gái, khi có thai Trầm Du, nhờ người trong bệnh viện kiểm tra giùm, biết là con gái, bà khóc ngay tại chỗ, nước mắt tuôn như thác đổ, bác sĩ bạn bè còn an ủi liên tục, nói sinh con trai hay con gái cũng như nhau... Ba thì rút tiền lì xì ra đưa, nói nếu là con trai, chưa chắc lấy được bao lì xì này.
Vì thế trong bầu không khí vui mừng hạnh phúc khắp nơi đó, quần áo cho bé gái mua một đống, mẹ thì mỗi ngày hết ăn rồi ngủ hết ngủ rồi ăn, cuối cùng lúc sinh Trầm Du thiếu chút nữa vì quá mập mà phải sinh mổ.
Đến lúc Quý Kiêu ra đời, theo như lời mẹ nói, thì đó là sơ suất mà thôi.
Sơ suất đến mức độ đó khiến Quý Kiêu kinh ngạc, sơ suất để mang bầu thì thôi đi, tạm thời cho là sinh ra để Trầm Du có bạn, nhưng ba anh nói, 'lúc sinh mày ra, chúng ta mới phát hiện chưa mua quần áo cho mày...'
Qua ngày hôm sau ngày anh sinh, ba anh mới xách bộ quần áo mới mua tạm chạy tới bệnh viện.
Thật ra Trầm Du được cưng chìu không phải vì cô là con gái, mà vì từ nhỏ cô đã xinh đẹp, lại còn thông minh, đàn hát nhảy múa học cái nào cũng giỏi, nếu so sánh, mỗi ngày lăn qua lộn lại thành trái banh bùn thì ý nghĩa tồn tại của Quý Kiêu chính là làm nền cho sự ưu tú của chị anh.
Vì thế trong nhà anh có thứ tự như sau: khi có Trầm Du rồi, vị trí của mẹ tự động hạ xuống, Trầm Du trở thành mặt trời, còn mẹ là mặt trăng, còn ba, chỉ có xem là vệ tinh.
Còn Quý Kiêu... Quý Kiêu cảm thấy bản thân anh may ra chỉ là một đám bụi lơ lửng trong vũ trụ.
Anh thở dài ngồi dậy, lại gọi điện thoại cho mẹ: "Số chuyến bay a, để con biết chuyến nào mà đón nữa chứ?"
"Mặc đàng hoàng một chút đó, đừng chỉ mặc mỗi áo sơ mi đã ra khỏi cửa," mẹ anh đọc số chuyến bay, "Nghe rõ chưa, thay quần áo, chị mày hai năm rồi mới về, mày đừng làm nó sợ đó."
"Biết rồi." Quý Kiêu cúp điện thoại rồi đứng dậy, mặc chiếc áo sơ mi vào, làm Trầm Du sợ???
...
Đường ra sân bay mất gần hai tiếng, nếu bị kẹt xe, thì còn lâu hơn, anh chạy xuống dưới lầu tìm Ngũ Chí Quân mượn xe, chiết Jetta của Ngũ Chí Quân được gần mười năm, đã gần như trở thành xe chung của toàn trung đội, ai có việc muốn dùng đều hỏi mượn xe anh ta.
"Muốn ra ngoài?" Ngũ Chí Quân nhìn anh một cái, rồi ném chìa khóa cho anh, "Hôm nay cậu nghỉ phép?"
"Ừm, ra sân bay đón chị." Quý Kiêu lấy chìa khóa nhét vào túi, "Cảm ơn Ngũ đội."
"Chị cậu về nước a," Ngũ Chí Quân cười, bữa nào rảnh mời cô ấy tới đây chơi đi."
Quý Kiêu cười ha ha hai tiếng rồi chạy đi, anh từng đem hình chụp của Trầm Du lên ký túc xá, chưa đầy hai tiếng đã bị truyền khắp cả trung đội, cả một đám già lẫn trẻ đều khen là thần tiên, nhưng tiếc là Trầm Du vẫn ở nước ngoài, không có duyên gặp được.
Quý Kiêu đợi hơn một tiếng, cuối cùng mới nghe được thông báo chuyến bay của Trầm Du đã hạ cánh, anh nhìn dòng người đang chậm rãi tuôn ra, tìm bóng dáng Trầm Du.
Dáng người Trầm Du cao, lại còn mang giày cao gót, Quý Kiêu dễ dàng tìm được cô trong đám đông, không thể không nói, chị gái anh thực sự thuộc nhóm người đẹp chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra được. Trầm Du cúi đầu bấm điện thoại, lúc đi ngang qua Quý Kiêu cũng không nhìn thấy anh.
"Cô gái xinh đẹp kia ơi," Quý Kiêu nhào tới, "Có rảnh đi uống nước cùng tôi không?"
Trầm Du quay lại, nhìn thấy Quý Kiêu, nụ cười lập tức hiện trên mặt, vươn tay ra vỗ lên đầu anh một cái: "Anh đẹp trai, hai năm không gặp lớn tướng rồi a."
"Chị về một mình hả?" Quý Kiêu nhận lấy cái thùng từ tay cô, nhìn nhìn mặt cô một lúc, "Không dẫn một anh rể tiêu chuẩn về ăn một bữa cơm với gia đình à?"
"Thôi đi, sao chị có thể gieo tai họa cho gia đình người ta sớm như vậy được chứ, thêm hai năm nữa." Trầm Du kéo cánh tay Quý Kiêu, "Lần này chị về ở lâu, không bằng em giới thiệu một người trong đội cho chị đi."
"Thôi bỏ đi chị, chị chưa biết đâu, vợ của mấy anh em trong đội kết hôn rồi đều hối hận hết," Quý Kiêu mở cửa xe, nhét hành lý Trầm Du vào trong, không có thời gian rảnh không giàu có, lại còn nguy hiểm."
"Vậy cậu còn nhào vô, không sợ không tìm được người yêu sao." Trầm Du chậc chậc hai tiếng, lên xe.
"... Chị." Quý Kiêu nhíu nhíu mày.
"Được rồi, không nói nữa." Trầm Du cười, vì sao Quý Kiêu phải vào PCCC, cô biết rõ hơn cả ba mẹ, "Em trai chị mà, không có ưu điểm gì nhiều, chỉ có một thứ, nhân nghĩa."
Quý Kiêu chạy thẳng một đường, mẹ gọi điện thoại hối thúc liên tục, anh sợ rằng mới chạy được nửa đường đã ép chiếc xe thành cám luôn rồi.
Vào nội thành lại bị kẹt xe, mẹ anh hối đến mức khiến anh cảm thấy nếu mình không chở Trầm Du về nhà ngay thì sẽ phải đi gặp liệt tổ liệt tông, khó khăn lắm mới quẹo vào con đường chạy thẳng về nhà, vì là khu vực giao lộ, không có đường rẽ ngang, không có người qua lại, anh đạp mạnh chân ga.
"Cẩn thận, con mèo!" Trầm Du ngồi bên cạnh đột nhiên chỉ về phía trước hét một tiếng.
Cách họ mười mét về phía trước, một con mèo đang chậm rì rì băng qua đường, cái đuôi nhỏ vểnh lên thẳng tắp, hoàn toàn không nhìn về phía họ ở bên này.
Quý Kiêu đạp thắng ngay lập tức, lấy hết sức ấn nút còi xe..
Nhưng con mèo kia rõ ràng đang ngơ ngẩn, tiếng còi xe làm nó nhảy dựng lên, bốn chân hổng khỏi mặt đất, rồi rớt cái mông xuống đất, nghiêng đầu, cũng chưa có ý định rời đi.
"Mèo ngu!" Anh thò đầu ra khỏi cửa sổ xe hét về phía con mèo nhỏ, "Đi đi a!"
Hét xong, Quý Kiêu mới nhìn kỹ nó, đột nhiên phát hiện vật nhỏ này nhìn hơi hơi quen mắt, anh lại cười vẫy vẫy tay với con mèo nhỏ vẫn còn đang nhìn anh chăm chăm: "Ê! Có phải mày không a, hôm qua tao mới moi mày lên khỏi cái cống phải không? Còn nhớ tao không, anh bạn nhỏ?"
Ê cái đầu anh! Moi cái đầu anh!
Y thật sự đang ngây ngẩn, ánh nắng mặt trời làm y quá thoải mái, đến mức lông toàn thân xù hết lên, dọc đường đi chỉ lo nhắm mắt hưởng thụ cho đã, lúc băng qua đường cũng không thèm để ý có xe hay không.
Nhìn người đàn ông đang cười ngoắc tay với y, cảm giác trong lòng quả thực không sao diễn tả được, y đương nhiên nhớ rõ người nọ, hai ngày qua cứ như gặp phải ma hết lần này đến lần khác đều gặp phải anh ta, bản thân y căn bản không có cơ hội để quên.
Y khẽ nheo mắt lại, cúi đầu liếm liếm móng, sau đó quay đầu tiếp tục dựng thẳng cái đuôi xuyên qua đường cái, ê, anh đội viên PCCC, ê, có phải quá có duyên rồi không, hừ!
Người kia còn nói nói gì nữa, nhưng y không thèm nghe, nhảy vào bụi cây ven đường.
"Em biết con mèo đó hả?" Trầm Du nhìn con mèo đen nhỏ biến mất trong bụi cây, "Đáng yêu quá!"
"Có thể, hôm qua moi được một con từ dưới cống lên, cũng đen thui, so với con này cũng không khác nhau mấy, cũng nhỏ xíu." Quý Kiêu khởi động xe lần nữa, thoáng nhìn qua bụi cây.
"Chắc xuống xe bắt nó lại," Trầm Du vẫn còn quay đầu lại nhìn, "A ——, muốn nuôi con mèo đó quá."
"Em mua cho chị một con."
"Thôi, chị chỉ muốn nuôi con mèo đó thôi, có nhìn thấy ánh mắt nó không?"
Ánh mắt? Con mèo nhỏ thì có ánh mắt gì được, Quý Kiêu lắc đầu: "Không thấy."
"Có cá tính a, cậu đẹp trai, nuôi mèo thì phải nuôi như vậy, ngoan ngoãn quá không vui." Trầm Du vỗ vỗ vai anh.
"Biết rồi, chị thích những con mèo nhìn y như con người." Quý Kiêu gật đầu.
"... Miêu tả quá vô nghĩa đi," Trầm Du cười hất hất mái tóc, "Có điều rất chính xác, chính là phong cách của em trai chị."
...
Căn phòng Lục Khoan đưa cho Đinh Mùi ở ngay phía sau công viên giao lộ, đoạn đường rất đẹp, khu vực rất đẹp, không sát đường cái, rất yên tĩnh, tuy chỉ là một phòng nhỏ, cũng không có cửa sổ sát đất, nhưng ban công nhỏ cũng không bị khóa kín, điểm này làm Đinh Mùi rất hài lòng.
"Hôm nay cậu nghỉ phép khi, dọn dẹp một chút." Lục Khoan ném chìa khóa cho y.
"Có điều kiện trao đổi không?" Đinh Mùi bắt lấy chìa khóa, móc vào ngón tay khẽ xoay xoay mấy vòng.
Mấy năm qua Lục Khoan đã giúp Đinh Mùi không ít, nhưng thường sẽ đưa ra một vài điều kiện khiến người ta không cách nào nói được, thậm chí còn bắt Đinh Mùi chôm lạp xưởng người ta phơi trên ban công về nữa.
"Không có," Lục Khoan cười cười, "Lần sau đi, lần sau cậu giúp tôi..."
"Không phải anh nói bốn giờ có việc bận à, đi đi." Đinh Mùi cắt lời hắn, kéo màn ra nhìn xuống, căn phòng ở tầng 17, từ cửa sổ có thể nhìn thấy được bãi cỏ của công viên giao lộ, y rất muốn đi xuống đó lăn lộn trên mặt cỏ kia tắm nắng.
Lục Khoan không nói gì nữa, xoay người ra ngoài, lúc kéo cửa ra thì ngừng lại, quay đầu nói: "Con mèo nhỏ, hôm qua bác hai có tìm tôi, ông ấy vẫn muốn cho cậu đến trường, cậu cân nhắc một chút."
"Không đi." Đinh Mùi không cần suy nghĩ, đến trường? Học ba cái thứ quái lạ của con người mà đối với y không có bất kỳ ý nghĩa gì, biết mấy thứ đó, đối với một con mèo chín đuôi mà nói, ngoại trừ hao tốn noron thì không có gì hay ho.
Y chỉ muốn bình yên mọc hết chín cái đuôi mà thôi, hơi đâu mà muốn chen chúc với con người vĩnh viễn chứ?
Sau khi Lục Khoan đi khỏi, Đinh Mùi muốn nhảy thẳng từ ban công xuống dưới, nhưng bám vào thành ban công suy nghĩ nửa ngày, vẫn bỏ qua, cân nhắc bây giờ đang là ban ngày ban mặt, y đành chọn thang máy.
Vừa ra tới hành lang đã cảm thấy thoải mái vô cùng, mặt trời chói chang nóng rực chiếu xuống người, lông cũng xù lên, đầu tiên ở ven đường chổng mông duỗi chân trước giãn lưng một cái, sau đó thấy còn chưa đã ghiền, lại dựng thẳng đuôi cong người rồi giãn ra một cái nữa, lúc này mới men theo con đường nhỏ vừa đi vừa nhảy về phía trước.
Lúc băng qua đường đụng phải đội viên PCCC kia, hoàn toàn ngoài dự đoán, sau khi y chui vô bụi cây còn lặng lẽ quay đầu thoáng nhìn lại, xe biến mất nơi cuối đường rồi y mới chui ra tiếp tục chạy về phía công viên giao lộ.
Chạy đến bãi cõ rồi, mới nhớ tới lời con chuột kia, ân nhân cứu mạng của cậu a, ân nhân cứu mạng a...
Lại nói, quả thật người nọ đã cứu y hai lần, mặc dù y không cần.
Trừ người hữu duyên ra, y hiếm khi để ý đến người lạ, nhưng chỉ trong vòng hai ngày đã nhiều lần gặp phải đội viên PCCC kia, y để ý, ít ra thì vừa rồi y đã để ý tới.
Vì nụ cười của anh ta.
Người nọ khi cười lớn giống như ánh mặt trời, sẽ làm người ta nhịn không được cùng cười theo anh ta. Y lắc lắc đầu, móng vuốt cào cào lên mặt, ngã nhào xuống mặt cỏ, có cảm giác như vậy có thể là vì mặt trời hôm nay rất đẹp.
Mặt cỏ bị ánh nắng phơi đến khô ran, y hết lăn lộn rồi cọ người lên cỏ một lúc lâu rồi mới lật ngửa người phơi cái bụng ra.
Tia nắng nóng ran hắt vào mặt, y nhắm mắt lại, cái đuôi khe khẽ đung đưa, đối với y, không có gì tốt bằng hưởng thụ việc tắm nắng mà không bị ai làm phiền.
Nằm chưa được bao lâu, y nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ. Y cũng không thèm để ý, rất nhiều người đi tắt xuyên qua công viên giao lộ, nhưng rất ít người để ý đến một con mèo trốn trong bụi cỏ nằm phơi nắng, hơn nữa bây giờ y chỉ có bảy cái đuôi, cũng không cần lo sẽ đụng phải người có duyên.
Nhưng mà tiếng bước chân cũng không đi xa, mà nhè nhẹ tiến đến gần, sau đó dừng lại.
Đáng ghét!
Y muốn nhíu mày, nhưng hiện tại y không chân mày để nhíu, cho dù có, cũng không có ai có thể nhìn ra được đôi chân mày trong một đống lông đen kia.
Phía trên có tiếng chuông nhỏ vang lên, y nhanh chóng mở mắt, loại thanh âm kim loại va chạm êm tai này đối với y thật đúng là sự hấp dẫn không thể cản được.
Y ngửa mặt lên, giữa ánh nắng chói mắt nhìn thấy một chiếc chuông cầm tay nho nhỏ.
Thấy y mở mắt, bàn tay chủ nhân chiếc chuông khe khẽ lắc lắc, y không nhịn được nâng chân trước lên, với với về phía chiếc chuông, muốn kéo cái chuông xuống.
Bàn tay kia nhanh chóng giơ cao lên trên tránh đi, đồng thời bên tai y vang lên tiếng cười.
Y có chút phát cái quay đầu lại, y ghét bị người ta đùa giỡn giống như giỡn với mèo, mặc dù y thật sự là một con mèo...
Có người ngồi xổm xuống bên cạnh, y thấy được một khuôn mặt rất trẻ, sắc mặt có hơi tai tái, nhưng cười rất vui vẻ, đôi mắt cũng híp lại.
~oOo~
Trước khi có con, mẹ là nữ chúa trong nhà, nên bà đã nói, con gái thì mang họ mẹ, con trai mang họ cha.
Bây giờ gia đình trọng nam khinh nữ cũng không còn nhiều, nam nữ đều bình đẳng như nhau, có điều từ khi Quý Kiêu có trí nhớ đã cảm thấy trọng nữ khinh nam đến cảnh giới như gia đình anh, có thể không gặp được nhiều.
Nghe nói mẹ vẫn luôn mong có con gái, khi có thai Trầm Du, nhờ người trong bệnh viện kiểm tra giùm, biết là con gái, bà khóc ngay tại chỗ, nước mắt tuôn như thác đổ, bác sĩ bạn bè còn an ủi liên tục, nói sinh con trai hay con gái cũng như nhau... Ba thì rút tiền lì xì ra đưa, nói nếu là con trai, chưa chắc lấy được bao lì xì này.
Vì thế trong bầu không khí vui mừng hạnh phúc khắp nơi đó, quần áo cho bé gái mua một đống, mẹ thì mỗi ngày hết ăn rồi ngủ hết ngủ rồi ăn, cuối cùng lúc sinh Trầm Du thiếu chút nữa vì quá mập mà phải sinh mổ.
Đến lúc Quý Kiêu ra đời, theo như lời mẹ nói, thì đó là sơ suất mà thôi.
Sơ suất đến mức độ đó khiến Quý Kiêu kinh ngạc, sơ suất để mang bầu thì thôi đi, tạm thời cho là sinh ra để Trầm Du có bạn, nhưng ba anh nói, 'lúc sinh mày ra, chúng ta mới phát hiện chưa mua quần áo cho mày...'
Qua ngày hôm sau ngày anh sinh, ba anh mới xách bộ quần áo mới mua tạm chạy tới bệnh viện.
Thật ra Trầm Du được cưng chìu không phải vì cô là con gái, mà vì từ nhỏ cô đã xinh đẹp, lại còn thông minh, đàn hát nhảy múa học cái nào cũng giỏi, nếu so sánh, mỗi ngày lăn qua lộn lại thành trái banh bùn thì ý nghĩa tồn tại của Quý Kiêu chính là làm nền cho sự ưu tú của chị anh.
Vì thế trong nhà anh có thứ tự như sau: khi có Trầm Du rồi, vị trí của mẹ tự động hạ xuống, Trầm Du trở thành mặt trời, còn mẹ là mặt trăng, còn ba, chỉ có xem là vệ tinh.
Còn Quý Kiêu... Quý Kiêu cảm thấy bản thân anh may ra chỉ là một đám bụi lơ lửng trong vũ trụ.
Anh thở dài ngồi dậy, lại gọi điện thoại cho mẹ: "Số chuyến bay a, để con biết chuyến nào mà đón nữa chứ?"
"Mặc đàng hoàng một chút đó, đừng chỉ mặc mỗi áo sơ mi đã ra khỏi cửa," mẹ anh đọc số chuyến bay, "Nghe rõ chưa, thay quần áo, chị mày hai năm rồi mới về, mày đừng làm nó sợ đó."
"Biết rồi." Quý Kiêu cúp điện thoại rồi đứng dậy, mặc chiếc áo sơ mi vào, làm Trầm Du sợ???
...
Đường ra sân bay mất gần hai tiếng, nếu bị kẹt xe, thì còn lâu hơn, anh chạy xuống dưới lầu tìm Ngũ Chí Quân mượn xe, chiết Jetta của Ngũ Chí Quân được gần mười năm, đã gần như trở thành xe chung của toàn trung đội, ai có việc muốn dùng đều hỏi mượn xe anh ta.
"Muốn ra ngoài?" Ngũ Chí Quân nhìn anh một cái, rồi ném chìa khóa cho anh, "Hôm nay cậu nghỉ phép?"
"Ừm, ra sân bay đón chị." Quý Kiêu lấy chìa khóa nhét vào túi, "Cảm ơn Ngũ đội."
"Chị cậu về nước a," Ngũ Chí Quân cười, bữa nào rảnh mời cô ấy tới đây chơi đi."
Quý Kiêu cười ha ha hai tiếng rồi chạy đi, anh từng đem hình chụp của Trầm Du lên ký túc xá, chưa đầy hai tiếng đã bị truyền khắp cả trung đội, cả một đám già lẫn trẻ đều khen là thần tiên, nhưng tiếc là Trầm Du vẫn ở nước ngoài, không có duyên gặp được.
Quý Kiêu đợi hơn một tiếng, cuối cùng mới nghe được thông báo chuyến bay của Trầm Du đã hạ cánh, anh nhìn dòng người đang chậm rãi tuôn ra, tìm bóng dáng Trầm Du.
Dáng người Trầm Du cao, lại còn mang giày cao gót, Quý Kiêu dễ dàng tìm được cô trong đám đông, không thể không nói, chị gái anh thực sự thuộc nhóm người đẹp chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra được. Trầm Du cúi đầu bấm điện thoại, lúc đi ngang qua Quý Kiêu cũng không nhìn thấy anh.
"Cô gái xinh đẹp kia ơi," Quý Kiêu nhào tới, "Có rảnh đi uống nước cùng tôi không?"
Trầm Du quay lại, nhìn thấy Quý Kiêu, nụ cười lập tức hiện trên mặt, vươn tay ra vỗ lên đầu anh một cái: "Anh đẹp trai, hai năm không gặp lớn tướng rồi a."
"Chị về một mình hả?" Quý Kiêu nhận lấy cái thùng từ tay cô, nhìn nhìn mặt cô một lúc, "Không dẫn một anh rể tiêu chuẩn về ăn một bữa cơm với gia đình à?"
"Thôi đi, sao chị có thể gieo tai họa cho gia đình người ta sớm như vậy được chứ, thêm hai năm nữa." Trầm Du kéo cánh tay Quý Kiêu, "Lần này chị về ở lâu, không bằng em giới thiệu một người trong đội cho chị đi."
"Thôi bỏ đi chị, chị chưa biết đâu, vợ của mấy anh em trong đội kết hôn rồi đều hối hận hết," Quý Kiêu mở cửa xe, nhét hành lý Trầm Du vào trong, không có thời gian rảnh không giàu có, lại còn nguy hiểm."
"Vậy cậu còn nhào vô, không sợ không tìm được người yêu sao." Trầm Du chậc chậc hai tiếng, lên xe.
"... Chị." Quý Kiêu nhíu nhíu mày.
"Được rồi, không nói nữa." Trầm Du cười, vì sao Quý Kiêu phải vào PCCC, cô biết rõ hơn cả ba mẹ, "Em trai chị mà, không có ưu điểm gì nhiều, chỉ có một thứ, nhân nghĩa."
Quý Kiêu chạy thẳng một đường, mẹ gọi điện thoại hối thúc liên tục, anh sợ rằng mới chạy được nửa đường đã ép chiếc xe thành cám luôn rồi.
Vào nội thành lại bị kẹt xe, mẹ anh hối đến mức khiến anh cảm thấy nếu mình không chở Trầm Du về nhà ngay thì sẽ phải đi gặp liệt tổ liệt tông, khó khăn lắm mới quẹo vào con đường chạy thẳng về nhà, vì là khu vực giao lộ, không có đường rẽ ngang, không có người qua lại, anh đạp mạnh chân ga.
"Cẩn thận, con mèo!" Trầm Du ngồi bên cạnh đột nhiên chỉ về phía trước hét một tiếng.
Cách họ mười mét về phía trước, một con mèo đang chậm rì rì băng qua đường, cái đuôi nhỏ vểnh lên thẳng tắp, hoàn toàn không nhìn về phía họ ở bên này.
Quý Kiêu đạp thắng ngay lập tức, lấy hết sức ấn nút còi xe..
Nhưng con mèo kia rõ ràng đang ngơ ngẩn, tiếng còi xe làm nó nhảy dựng lên, bốn chân hổng khỏi mặt đất, rồi rớt cái mông xuống đất, nghiêng đầu, cũng chưa có ý định rời đi.
"Mèo ngu!" Anh thò đầu ra khỏi cửa sổ xe hét về phía con mèo nhỏ, "Đi đi a!"
Hét xong, Quý Kiêu mới nhìn kỹ nó, đột nhiên phát hiện vật nhỏ này nhìn hơi hơi quen mắt, anh lại cười vẫy vẫy tay với con mèo nhỏ vẫn còn đang nhìn anh chăm chăm: "Ê! Có phải mày không a, hôm qua tao mới moi mày lên khỏi cái cống phải không? Còn nhớ tao không, anh bạn nhỏ?"
Ê cái đầu anh! Moi cái đầu anh!
Y thật sự đang ngây ngẩn, ánh nắng mặt trời làm y quá thoải mái, đến mức lông toàn thân xù hết lên, dọc đường đi chỉ lo nhắm mắt hưởng thụ cho đã, lúc băng qua đường cũng không thèm để ý có xe hay không.
Nhìn người đàn ông đang cười ngoắc tay với y, cảm giác trong lòng quả thực không sao diễn tả được, y đương nhiên nhớ rõ người nọ, hai ngày qua cứ như gặp phải ma hết lần này đến lần khác đều gặp phải anh ta, bản thân y căn bản không có cơ hội để quên.
Y khẽ nheo mắt lại, cúi đầu liếm liếm móng, sau đó quay đầu tiếp tục dựng thẳng cái đuôi xuyên qua đường cái, ê, anh đội viên PCCC, ê, có phải quá có duyên rồi không, hừ!
Người kia còn nói nói gì nữa, nhưng y không thèm nghe, nhảy vào bụi cây ven đường.
"Em biết con mèo đó hả?" Trầm Du nhìn con mèo đen nhỏ biến mất trong bụi cây, "Đáng yêu quá!"
"Có thể, hôm qua moi được một con từ dưới cống lên, cũng đen thui, so với con này cũng không khác nhau mấy, cũng nhỏ xíu." Quý Kiêu khởi động xe lần nữa, thoáng nhìn qua bụi cây.
"Chắc xuống xe bắt nó lại," Trầm Du vẫn còn quay đầu lại nhìn, "A ——, muốn nuôi con mèo đó quá."
"Em mua cho chị một con."
"Thôi, chị chỉ muốn nuôi con mèo đó thôi, có nhìn thấy ánh mắt nó không?"
Ánh mắt? Con mèo nhỏ thì có ánh mắt gì được, Quý Kiêu lắc đầu: "Không thấy."
"Có cá tính a, cậu đẹp trai, nuôi mèo thì phải nuôi như vậy, ngoan ngoãn quá không vui." Trầm Du vỗ vỗ vai anh.
"Biết rồi, chị thích những con mèo nhìn y như con người." Quý Kiêu gật đầu.
"... Miêu tả quá vô nghĩa đi," Trầm Du cười hất hất mái tóc, "Có điều rất chính xác, chính là phong cách của em trai chị."
...
Căn phòng Lục Khoan đưa cho Đinh Mùi ở ngay phía sau công viên giao lộ, đoạn đường rất đẹp, khu vực rất đẹp, không sát đường cái, rất yên tĩnh, tuy chỉ là một phòng nhỏ, cũng không có cửa sổ sát đất, nhưng ban công nhỏ cũng không bị khóa kín, điểm này làm Đinh Mùi rất hài lòng.
"Hôm nay cậu nghỉ phép khi, dọn dẹp một chút." Lục Khoan ném chìa khóa cho y.
"Có điều kiện trao đổi không?" Đinh Mùi bắt lấy chìa khóa, móc vào ngón tay khẽ xoay xoay mấy vòng.
Mấy năm qua Lục Khoan đã giúp Đinh Mùi không ít, nhưng thường sẽ đưa ra một vài điều kiện khiến người ta không cách nào nói được, thậm chí còn bắt Đinh Mùi chôm lạp xưởng người ta phơi trên ban công về nữa.
"Không có," Lục Khoan cười cười, "Lần sau đi, lần sau cậu giúp tôi..."
"Không phải anh nói bốn giờ có việc bận à, đi đi." Đinh Mùi cắt lời hắn, kéo màn ra nhìn xuống, căn phòng ở tầng 17, từ cửa sổ có thể nhìn thấy được bãi cỏ của công viên giao lộ, y rất muốn đi xuống đó lăn lộn trên mặt cỏ kia tắm nắng.
Lục Khoan không nói gì nữa, xoay người ra ngoài, lúc kéo cửa ra thì ngừng lại, quay đầu nói: "Con mèo nhỏ, hôm qua bác hai có tìm tôi, ông ấy vẫn muốn cho cậu đến trường, cậu cân nhắc một chút."
"Không đi." Đinh Mùi không cần suy nghĩ, đến trường? Học ba cái thứ quái lạ của con người mà đối với y không có bất kỳ ý nghĩa gì, biết mấy thứ đó, đối với một con mèo chín đuôi mà nói, ngoại trừ hao tốn noron thì không có gì hay ho.
Y chỉ muốn bình yên mọc hết chín cái đuôi mà thôi, hơi đâu mà muốn chen chúc với con người vĩnh viễn chứ?
Sau khi Lục Khoan đi khỏi, Đinh Mùi muốn nhảy thẳng từ ban công xuống dưới, nhưng bám vào thành ban công suy nghĩ nửa ngày, vẫn bỏ qua, cân nhắc bây giờ đang là ban ngày ban mặt, y đành chọn thang máy.
Vừa ra tới hành lang đã cảm thấy thoải mái vô cùng, mặt trời chói chang nóng rực chiếu xuống người, lông cũng xù lên, đầu tiên ở ven đường chổng mông duỗi chân trước giãn lưng một cái, sau đó thấy còn chưa đã ghiền, lại dựng thẳng đuôi cong người rồi giãn ra một cái nữa, lúc này mới men theo con đường nhỏ vừa đi vừa nhảy về phía trước.
Lúc băng qua đường đụng phải đội viên PCCC kia, hoàn toàn ngoài dự đoán, sau khi y chui vô bụi cây còn lặng lẽ quay đầu thoáng nhìn lại, xe biến mất nơi cuối đường rồi y mới chui ra tiếp tục chạy về phía công viên giao lộ.
Chạy đến bãi cõ rồi, mới nhớ tới lời con chuột kia, ân nhân cứu mạng của cậu a, ân nhân cứu mạng a...
Lại nói, quả thật người nọ đã cứu y hai lần, mặc dù y không cần.
Trừ người hữu duyên ra, y hiếm khi để ý đến người lạ, nhưng chỉ trong vòng hai ngày đã nhiều lần gặp phải đội viên PCCC kia, y để ý, ít ra thì vừa rồi y đã để ý tới.
Vì nụ cười của anh ta.
Người nọ khi cười lớn giống như ánh mặt trời, sẽ làm người ta nhịn không được cùng cười theo anh ta. Y lắc lắc đầu, móng vuốt cào cào lên mặt, ngã nhào xuống mặt cỏ, có cảm giác như vậy có thể là vì mặt trời hôm nay rất đẹp.
Mặt cỏ bị ánh nắng phơi đến khô ran, y hết lăn lộn rồi cọ người lên cỏ một lúc lâu rồi mới lật ngửa người phơi cái bụng ra.
Tia nắng nóng ran hắt vào mặt, y nhắm mắt lại, cái đuôi khe khẽ đung đưa, đối với y, không có gì tốt bằng hưởng thụ việc tắm nắng mà không bị ai làm phiền.
Nằm chưa được bao lâu, y nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ. Y cũng không thèm để ý, rất nhiều người đi tắt xuyên qua công viên giao lộ, nhưng rất ít người để ý đến một con mèo trốn trong bụi cỏ nằm phơi nắng, hơn nữa bây giờ y chỉ có bảy cái đuôi, cũng không cần lo sẽ đụng phải người có duyên.
Nhưng mà tiếng bước chân cũng không đi xa, mà nhè nhẹ tiến đến gần, sau đó dừng lại.
Đáng ghét!
Y muốn nhíu mày, nhưng hiện tại y không chân mày để nhíu, cho dù có, cũng không có ai có thể nhìn ra được đôi chân mày trong một đống lông đen kia.
Phía trên có tiếng chuông nhỏ vang lên, y nhanh chóng mở mắt, loại thanh âm kim loại va chạm êm tai này đối với y thật đúng là sự hấp dẫn không thể cản được.
Y ngửa mặt lên, giữa ánh nắng chói mắt nhìn thấy một chiếc chuông cầm tay nho nhỏ.
Thấy y mở mắt, bàn tay chủ nhân chiếc chuông khe khẽ lắc lắc, y không nhịn được nâng chân trước lên, với với về phía chiếc chuông, muốn kéo cái chuông xuống.
Bàn tay kia nhanh chóng giơ cao lên trên tránh đi, đồng thời bên tai y vang lên tiếng cười.
Y có chút phát cái quay đầu lại, y ghét bị người ta đùa giỡn giống như giỡn với mèo, mặc dù y thật sự là một con mèo...
Có người ngồi xổm xuống bên cạnh, y thấy được một khuôn mặt rất trẻ, sắc mặt có hơi tai tái, nhưng cười rất vui vẻ, đôi mắt cũng híp lại.
~oOo~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook