Cái Chết Huy Hoàng
-
Chương 19
Eve lướt vội qua phòng tin tức, xem các màn hình. Không có dấu hiệu của Morse, nhưng điều đó không khiến cô lo lắng. Đây là một nơi rộng lớn. Và hắn không có lý do để trốn, không có lý do để lo lắng.
Cô không định cho hắn lý do.
Kế hoạch cô đã vạch ra trên đường rất đơn giản. Không thỏa mãn như việc túm bộ tóc chải chuốt của hắn lôi về đồn, nhưng đơn giản hơn.
Cô sẽ nói chuyện với hắn về Nadine, để lộ rằng cô đang lo lắng. Từ đây, hiển nhiên câu chuyện được lái sang Kirski. Cô có thể đóng vai cảnh sát tốt bụng, vì động cơ thiện chí. Cô có thể đồng cảm với nỗi sợ hãi của hắn, thêm một câu chuyện về lần đầu tiên cô đụng độ người chết để mồi hắn. Cô thậm chí sẽ đề nghị hắn giúp đỡ phát tấm hình của Nadine, chiếc xe của cô ta, và đồng ý hợp tác với hắn.
Không quá thân thiện, cô quả quyết. Phải tỏ ra miễn cưỡng, pha thêm nài nỉ. Nếu cô nghĩ đúng về hắn, hắn sẽ thích cái sự thật rằng cô cần hắn, và rằng hắn có thể lợi dụng cô để tăng thời lượng lên sóng.
Lại nữa, nếu cô nghĩ đúng về hắn, Nadine có thể đã chết.
Eve xua đi ý nghĩ đó. Không thể thay đổi được, và nuối tiếc cũng tạm lui lại đã.
“Cô tìm gì à?”
Eve liếc xuống. Người phụ nữ quá hoàn hảo, Eve hẳn rất muốn kiểm tra xem cô ta có phải người thật không. Khuôn mặt cô ta có lẽ được đẽo gọt từ thạch cao, đôi mắt đánh màu lục bảo lóng lánh, đôi môi phủ bột đá hồng ngọc. Các tài năng lên sóng truyền hình thường nổi tiếng vì ứng tiền lương ba năm đầu để chăm sóc sắc đẹp.
Eve nghĩ cô ta hẳn phải dùng tiền lương năm năm đầu, trừ phi người này sinh ra trong may mắn. Tóc màu đồng, đuôi tóc nhuộm vàng bối cao trên khuôn mặt đẹp đến choáng ngợp. Giọng nói được luyện tập cho trầm ấm, truyền tải khêu gợi tình dục.
“Dòng tin lá cải, đúng không?”
“Thông tin xã hội. Larinda Mars.” Cô ta giơ ra bàn tay, những ngón dài, hoàn hảo, đầu móng tay nhọn hoắt, màu đỏ tươi. “Còn cô là Trung úy Dallas.”
“Mars. Nghe quen quá.”
“Hẳn rồi.” Nếu có khó chịu về việc Eve không nhận ra cô ta ngay, thì Larinda cũng đã che giấu rất giỏi đằng sau nụ cười với hàm răng trắng bóng và giọng nói phảng chất Anh thượng lưu. “Mấy tuần nay tôi cố tìm được một cuộc phỏng vấn với cô và người đồng hành quyến rũ của cô. Cô không trả lời tin nhắn của tôi.”
“Thói quen xấu của tôi. Tôi nghĩ đời sống riêng là chuyện riêng tư.”
“Khi cô yêu một người như Roarke, đời sống riêng sẽ trở thành phạm vi công cộng.” Ánh mắt cô ta lướt xuống, khựng lại như cái móc câu ở khe ngực Eve. “Ôi, ôi, nó khá phô trương đấy. Quà của Roarke?”
Eve nén tiếng chửi thề, lấy tay che viên kim cương. Cô bắt đầu có thói quen đùa nghịch nó trong khi suy nghĩ và đã quên giấu nó vào trong áo.
“Tôi đang tìm Morse.”
“Hừm.” Larinda đã ước lượng kích cỡ và giá trị của viên đá. Nó sẽ chiếm một phần đáng kể trong bản tin của cô ta. Cảnh sát đeo một cục đá bạc tỉ. “Tôi có thể giúp cô. Và đổi lại cô giúp tôi một việc. Tối nay tại nhà Roarke có bữa tiệc nhỏ.” Cô ta chớp hàng mi hai màu hai lớp khác thường. “Giấy mời của tôi có lẽ đã bị thất lạc.”
“Đó là việc của Roarke. Đi mà nói với anh ấy.”
“Ồ.” Một chuyên gia mặc cả, Larinda thẳng người lại. “Vậy, anh ta tổ chức buổi tiệc? Tôi nghĩ khi một người đàn ông quen với việc ra quyết định, anh ta sẽ không hỏi ý kiến cô gái nhỏ của mình.”
“Tôi không phải là gái nhỏ của ai hết.” Eve quật lại trước khi cô có thể ngăn mình. Cô hít hơi cho bình tĩnh, đánh giá lại khuôn mặt đẹp kỳ quái. “Hay lắm, Larinda.”
“Đúng thế. Vậy, giấy mời tối nay thế nào? Tôi có thể giúp cô đỡ tốn khá nhiều thời gian tìm Morse,” cô ta nói thêm, khi Eve nhíu mắt nhìn quanh căn phòng.
“Chứng minh đi, và chúng ta sẽ xem.”
“Anh ta rời đi năm phút trước khi cô bước vào.” Không cần nhìn, Larinda nhấn điện thoại, để cuộc gọi đến ở chế độ chờ. Cô ta thành thạo sử dụng bút chỉ nhỏ nhắn thay vì móng tay đắt tiền. “Vội vã, có thể nói vậy, anh ta suýt đẩy tôi ngã khỏi cầu thang. Trông anh ta khá mệt. Tội nghiệp cu cậu.”
Cái giọng nanh nọc đó khiến Eve có cảm giác đồng điệu với Larinda. “Cô không ưa anh ta.”
“Một kẻ đê tiện,” Larinda nói bằng giọng du dương. “Nghề này rất cạnh tranh, cô bạn ạ, và tôi không phản đối chuyện đôi khi phải giẫm lên lưng người khác để tiến lên. Morse là hạng người dám giẫm lên lưng người khác, rồi lén lút đá vào hạ bộ và không bao giờ e ngại. Hắn đã thử làm thế với tôi khi chúng tôi còn làm chung ở ban thông tin xã hội.”
“Rồi cô xử lý thế nào?”
Cô ta lắc bờ vai đẹp đẽ. “Bạn thân mến, tôi xơi tái những kẻ như hắn cho bữa sáng ấy chứ. Tuy nhiên, hắn ta không hoàn toàn tồi tệ thế, hắn giỏi nghiên cứu, và lên hình rất ổn. Chỉ là hắn nghĩ hắn quá nam tính, không nên làm ở mục tin lá cải.”
“Thông tin xã hội,” Eve đính chính, và mỉm cười.
“Đúng. Dù sao tôi không phiền lòng khi thấy hắn chuyển sang tin chính sự. Cô sẽ thấy hắn cũng không có bạn bè ở đó. Hắn đã chơi đểu Nadine.”
“Sao?” Tiếng chuông ngân lên trong đầu Eve.
“Hắn muốn độc diễn, hắn muốn đánh quả lẻ. Mỗi lần làm bản tin với cô ấy, hắn lại giở những trò vặt vãnh. Cướp lời của cô ấy, thêm cho hắn vài giây. Xóa bài tin của cô ấy. Một vài lần TelePrompTer hủy bài tin của cô ấy. Không ai có thể chứng minh được, nhưng Morse là chuyên gia điện tử.”
“Thế sao?”
“Chúng tôi đều ghét hắn,” cô ta nói hớn hở. “Ngoại trừ mấy vị trên cao. Các sếp nghĩ hắn thu hút khán giả tốt và đánh giá cao bản năng giết người của hắn.”
“Tôi tự hỏi họ có nghĩ vậy thật không,” Eve lẩm bẩm. “Hắn đi đâu rồi?”
“Chúng tôi không dừng lại trò chuyện, nhưng trông bộ dạng hắn ta, tôi nghĩ hắn về nhà ngủ. Trông hắn thực sự bệ rạc.” Cô ta lắc bờ vai tròn trịa, truyền đi mùi hương phảng phất. “Có lẽ hắn vẫn còn run sợ về chuyện phát hiện ra Louise, có lẽ tôi nên tỏ ra thông cảm nhiều hơn, nhưng thật khó mà thông cảm được với Morse. Giờ, vé mời thế nào?”
“Phòng làm việc của hắn ở đâu?”
Larinda thở dài, chuyển điện thoại sang chế độ tin nhắn và đứng dậy. “Đằng kia.” Cô ta lướt đi qua các dãy ghế, minh chứng rằng cơ thể của cô ta cũng tuyệt đối ấn tượng chẳng thua gì khuôn mặt. “Bất kể đang tìm kiếm gì, cô cũng không thấy đâu.” Cô ta ngoái cười tinh quái. “Hắn đã làm gì à? Hay cuối cùng thì người ta ban hành luật quy định xu hướng đê tiện cũng là tội phạm?”
“Chỉ là tôi cần nói chuyện với hắn. Tại sao tôi sẽ không tìm thấy gì?”
Larinda dừng lại ở góc phòng nhỏ, mặt bàn hướng ra ngoài khiến bất cứ ai ngồi đằng sau nó đều dựa lưng vào tường và mắt hướng nhìn ra giữa phòng. Dấu hiệu của chứng hoang tưởng đoán nhận, Eve nghĩ.
“Hắn không bao giờ để lại gì hết, dù chỉ là giấy nhắc việc nhỏ nhặt nhất, mẩu ghi chú cỏn con nhất. Có đứng dậy gãi mông hắn cũng tắt máy tính. Cáo buộc ai đó đã ăn trộm một số nghiên cứu trong công việc khác của hắn. Hắn thậm chí còn dùng thiết bị kích âm, để hắn có thể nói thầm khi gọi điện khiến không ai nghe được. Như thể tất cả chúng tôi đều căng tai lên đớp lấy mấy lời vàng ngọc thốt ra từ họng hắn ấy.”
“Vậy, làm sao cô biết hắn dùng máy kích âm?”
Larinda cười. “Hỏi hay lắm, Trung úy. Bàn làm việc của hắn cũng có khóa,” cô ta nói thêm. “Các đĩa đều được bảo mật.” Cô ta ngước nhìn dưới hàng mi nhuộm vàng ở đuôi. “Là thám tử, cô có thể tìm ra làm thế nào tôi biết được.
Giờ, giấy mời thế nào?”
Căn phòng hoàn hảo, Eve nghĩ. Hết sức hoàn hảo cho ai làm việc vất vả, rồi vội vã chạy ra, ốm lăn. “Hắn có nguồn tin ở Sở Cảnh sát không?”
“Tôi đoán là có, mặc dù tôi không thể tưởng tượng ra một con người thực sự nào có thể giao du với Morse.”
“Hắn có nói gì về chuyện đó không, hoặc khoác lác về nó?”
“Này, theo lời Morse, hắn có nguồn tin cao cấp nhất ở bốn góc vũ trụ.” Giọng cô ta mất chút vẻ tinh xảo trong sự cay độc, và thì thầm nghe chẳng khác gì giọng vùng Queens. “Nhưng hắn không bao giờ vượt qua được Nadine. À, cho đến vụ giết Towers, nhưng hắn không làm được lâu.”
Tim Eve đập thình thịch, mạnh mẽ và đều đặn. Cô gật đầu, quay gót.
“Này,” Larinda gọi với theo. “Tối nay thế nào? Phải có đi có lại chứ, Dallas.”
“Không mang máy quay, nếu không cô sẽ bị chặn trước khi được vào trong.” Eve cảnh báo và tiếp tục bước.
Vì cô nhớ lại mình vào những ngày làm cảnh vệ, và tham vọng của mình, Eve đề nghị Peabody hỗ trợ cho mình.
“Hắn sẽ nhớ khuôn mặt cô.” Eve sốt ruột chờ đợi khi thang máy chạy lên tầng ba ba tòa nhà Morse ở. “Hắn rất giỏi nhớ các khuôn mặt. Tôi không muốn cô nói gì trừ phi tôi gọi ý, nói ngắn thôi. Và tỏ ra nghiêm nghị.”
“Tôi sinh ra đã nghiêm nghị rồi.”
“Có lẽ thỉnh thoảng cô nên tận dụng vẻ đẹp của mình. Trông cô hơi... lo lắng.”
Khóe miệng Peabody giật mạnh. “Đúng là tôi thích sử dụng nó, nhưng không thể làm thế khi có sự hiện diện của người cấp bậc cao hơn.”
“Cô làm được đấy.” Cô bước ra khỏi thang máy, rẽ trái. “Feeney vẫn kiểm tra dữ liệu, nên tôi không thể gây áp lực cho ông ta như mong muốn. Sự thật là, có thể tôi sai.”
“Nhưng cô không nghĩ thế.”
“Phải, tôi không nghĩ thế. Nhưng tôi đã sai về David Angelini.”
“Cô tạo ra một vụ việc suy đoán hợp lý, và anh ta trông đầy cảm giác tội lỗi khi thẩm vấn.” Trước cái nhìn ngẫu nhiên của Eve, Peabody đỏ mặt. “Các cảnh sát tham gia vào một vụ án được quyền xem mọi dữ liệu liên quan đến vụ án.”
“Tôi biết quy định đó, Peabody.” Rất lạnh lùng, quan cách, Eve khai báo vào máy đàm thoại nội bộ ở lối vào. “Cô đang muốn có phù hiệu thám tử, cảnh sát Peabody?”
Peabody nghiêm vai. “Vâng, thưa Trung úy.”
Eve chỉ gật đầu, khai báo, và đợi. “Xuống hành lang, Peabody, xem lối thoát khẩn cấp có an toàn không.”
“Thưa Trung úy?”
“Xuống hành lang,” Eve nhắc lại, nhìn chằm trước ánh mắt bối rối của Peabody. “Đó là lệnh.”
“Vâng, thưa Trung úy.”
Lúc Peabody quay lưng, Eve lấy thẻ mã tổng ra và mở cửa. Cô kéo cửa hé mở và cho thẻ vào túi trước khi Peabody quay lại.
“An toàn, thưa Trung úy.”
“Tốt. Có vẻ hắn không ở nhà, trừ phi... À, nhìn xem, Peabody, cửa không khóa kỹ.”
Peabody nhìn vào cửa, rồi nhìn lại Eve, và dẩu môi. “Tôi sẽ coi rằng đây là bất thường. Có lẽ chúng ta có một vụ đột nhập ở đây, Trung úy. Ông Morse có lẽ đang gặp rắc rối.”
“Cô có lý, Peabody. Đưa việc này vào hồ sơ.” Trong khi Peabody mở máy ghi âm, Eve mở cửa, lôi vũ khí ra. “Morse? Tôi là Trung úy Dallas, Sở Cảnh sát New York. Cửa vào không khóa. Chúng tôi nghi ngờ có người đột nhập, chúng tôi đang vào nhà.” Cô bước vào, ra hiệu cho Peabody đứng yên.
Cô bước vào phòng ngủ, kiểm tra các tủ, liếc nhìn hệ thống liên lạc chiếm nhiều chỗ hơn cả giường.
“Không có dấu hiệu kẻ xâm nhập,” cô nói với Peabody, rồi đi vào bếp. “Chú chim nhỏ bay đi đâu rồi nhỉ?” Cô tự hỏi. Lôi điện thoại ra, cô liên lạc với Feeney. “Cho tôi tất cả những gì ông biết tới giờ. Tôi đang ở nhà hắn, hắn không có nhà.”
“Tôi đang làm dở, nhưng tôi nghĩ cô sẽ thích nó. Trước hết, trong hồ sơ vị thành niên - và tôi đã phải đánh vật với nó, cô bé. Tên C. J. hồi nhỏ gặp rắc rối với giáo viên khoa học xã hội, lúc hắn mười tuổi. Bà giáo không cho hắn điểm A trong một bài tập.”
“À, mụ khốn.”
“Rõ ràng hắn nghĩ thế đấy. Hắn đột nhập vào nhà bà ấy, phá tan tành. Và giết con chó nhỏ.”
“Lạy Chúa, giết con chó của bà ấy ư?”
“Cắt cổ con chó, Dallas. Đến tận mang tai. Cuối cùng phải đi trị liệu bắt buộc, được tạm tha, và làm công ích.”
“Hay lắm.” Eve cảm thấy những mảnh nhỏ đang trôi về đúng chỗ. “Cứ tiếp tục đi.”
“Được rồi. Tôi ở đây để phục vụ. Anh bạn của chúng ta lái chiếc xe Rocket mới cứng, hai chỗ ngồi.”
“Chúa phù hộ ông, Feeney.”
“Nữa,” ông ta nói, hơi vẻ làm bộ. “Khi lớn lên công việc đầu tiên của hắn là ở một đài nhỏ tại thành phố quê nhà. Hắn bỏ việc khi một phóng viên khác vượt mặt hắn trong một lần lên sóng. Một phụ nữ.”
“Đừng dừng lại. Tôi nghĩ tôi yêu ông mất rồi.”
“Cảnh sát nào mà không yêu tôi. Vì khuôn mặt đẹp trai của tôi đấy. Công việc tiếp theo, hắn được lên sóng, chỉ vào cuối tuần, thay thế cho phóng viên cấp một và cấp hai. Bỏ đi trong giận dữ, cáo buộc phân biệt đối xử. Đổ lỗi cho người biên tập, nữ.”
“Càng lúc càng hay.”
“Nhưng đây mới chuyện lớn. Đài truyền hình hắn làm ở California. Hắn làm khá tốt ở đấy, nhảy từ phóng viên hạng ba, có được bản tin thường xuyên vào giữa ngày, dẫn chương trình chung.”
“Với một phụ nữ?”
“Đúng, nhưng đấy không phải phát súng lớn, Dallas. Đợi đã. Cô gái xinh đẹp làm mục thời tiết rất được hâm mộ. Giám đốc thích cô ta quá nên họ để cô ta làm một số chuyên mục giữa ngày. Thứ hạng tăng lên khi cô ta tham gia, và cô ta bắt đầu tạo uy thế của riêng mình. Morse bỏ làm, bảo rằng hắn từ chối làm việc với người không chuyên nghiệp. Lúc đấy là ngay trước khi cô gái dự báo thời tiết có cú đột phá lớn, diễn lại một vai quan trọng trong một vở kịch. Muốn đoán tên cô ta không?”
Eve nhắm mắt. “Nói với tôi đó là Yvonne Metcalf đi.”
“Cho Trung úy một điếu xì gà. Metcalf có ghi chú về cuộc gặp với Gã Đần độn từ những ngày ít nắng. Tôi khá chắc rằng hắn ra tìm cô ta trong thành phố xinh đẹp của chúng ta. Buồn cười là trong tường trình hắn chưa bao giờ đề cập đến chuyện bọn họ từng là bạn. Như thế đã cho thấy ánh sáng rõ ràng đáng kể về bọn họ rồi chứ.”
“Tôi yêu ông kinh khủng. Tôi sẽ hôn khuôn mặt xấu xí của ông.”
“Này, nó lưu lại đấy. Vợ tôi bảo thế đấy.”
“Đúng vậy. Tôi cần lệnh khám xét, Feeney, và tôi cần ông ở đây, tại nhà Morse để mở máy tính của hắn.”
“Tôi đã yêu cầu lệnh khám. Tôi sẽ bảo người ta chuyển cho cô ngay khi được chấp nhận. Giờ tôi lên đường đây.”
Đôi khi bánh xe lăn trơn tru. Eve có lệnh khám và Feeney có mặt trong vòng ba mươi phút. Cô đã hôn ông ta, nồng nhiệt đến mức khiến ông ta đỏ mặt như củ cải đường lai.
“Đóng cửa, Peabody, rồi trông chừng phòng khách. Đừng ngại làm gì có ích.”
Eve chuyển qua phòng ngủ, trước Feeney hai bước chân. Ông ta đang siết chặt hai bàn tay vào nhau.
“Hệ thống thật đẹp,” ông ta nói. “Cho dù tội lỗi của hắn là gì, tên khốn hiểu rõ máy tính của hắn. Sẽ là một niềm sung sướng khi nghịch ngợm nó.” Ông ta ngồi xuống khi Eve bắt đầu mò tìm trong các ngăn tủ.
“Ám ảnh với các thứ thời thượng,” cô nhận xét. “Không có gì tỏ rõ dấu hiệu về phong cách trang phục, không có gì quá đắt tiền.”
“Hắn dồn hết tiền vào đồ chơi.” Feeney nhổm vai, nhíu mày. “Gã này trân trọng thiết bị của hắn, và hắn cẩn thận. Mật mã đặt khắp nơi. Lạy Chúa, hắn có hệ thống an toàn.”
“Cái gì?” Eve đứng dậy. “Cho các thiết bị tại nhà sao?”
“Hắn đặt một hệ thống, được rồi.” Feeney rón rén lui lại. “Nếu tôi không dùng đúng mật mã, dữ liệu sẽ bị xóa. Thật lạ là nó cũng được nhận dạng bằng giọng nói. Sẽ không dễ để tôi truy cập, Dallas. Tôi sẽ phải mang đến vài thiết bị, và sẽ mất thời gian.”
“Hắn đang chạy trốn. Tôi biết hắn đang chạy trốn. Hắn biết chúng ta đang đuổi theo hắn.”
Cô lùi gót, xem xét các khả năng: Rò rỉ - con người - hoặc rò rỉ thông tin điện tử.
“Gọi các nhân viên giỏi nhất của ông đến đây. Ông đến kiểm tra máy tính ở đài truyền hình. Đó là nơi hắn ở trước khi chạy trốn.”
“Đêm nay sẽ dài đây.”
“Trung úy.” Peabody đến cửa. Khuôn mặt cô ta điềm tĩnh, nhưng đôi mắt thì không. Và đôi mắt đang nảy lửa. “Tôi nghĩ cô nên xem cái này.”
Trong phòng khách, Peabody ra dấu về phía chiếc trường kỷ vuông vắn. “Tôi đang kiểm tra sơ sơ. Có lẽ đã bỏ qua nó, nếu như cha tôi không thích làm các đồ lặt vặt. Ông ấy luôn cho vào những ngăn tủ bí mật và ô giấu đồ. Chúng tôi phát hiện ra, thường chơi trò tìm kho báu. Tôi tò mò khi thấy cái núm phía bên hông. Trông nó như một vật trang trí bình thường mô phỏng loại chốt xoay kiểu cũ.” Cô ta bước qua phía trước ghế và thao tác.
Eve hầu như có thể cảm thấy gai ốc nổi lên trên da.
Giọng nói Peabody tăng chừng quãng tám. “Kho báu bí mật.”
Eve thấy tim mình nảy lên một cái, rất mạnh. Trong một ngăn dài rộng kéo ra từ dưới lớp nệm là một chiếc ô màu tím và một chiếc giày cao gót có sọc trắng đỏ.
“Tóm được hắn rồi.” Eve quay sang Peabody, cười mạnh mẽ và dữ dội. “Cảnh sát Peabody, cô vừa mới tiến một bước rất dài đến phù hiệu thám tử đấy.”
“Người của tôi bảo cô đang quấy rầy anh ta.”
Eve quắc mắt nhìn khuôn mặt Feeney trên điện thoại. “Tôi chỉ đang yêu cầu anh ta cập nhật định kỳ.” Cô bước xa khỏi nhóm nhân viên khám xét lúc này đang tìm kiếm phòng khách nhà Morse. Họ bật các đèn sáng lên. Mặt trời đang tắt dần.
“Và can thiệp vào công việc của anh ta. Dallas, tôi đã bảo cô điều đó sẽ làm chậm trễ công việc. Morse là chuyên gia khoa học máy tính. Hắn biết các thủ thuật.”
“Hẳn hắn phải viết nó ra, Feeney. Giống như một bài phóng sự chết tiệt. Và nếu hắn tóm được Nadine, điều đó cũng được ghi lại ở một trong những chiếc đĩa khốn kiếp kia.”
“Tôi đồng ý với cô điểm này, cô bé, nhưng ghì cổ nhân viên của tôi không giúp tải dữ liệu nhanh hơn đâu. Để chúng tôi làm việc ở đây, lạy Chúa. Đêm nay cô không có việc gì vui à?”
“Gì cơ?” Cô nhăn mặt. “Ồ khỉ thật.”
“Đi mặc váy tiệc của cô đi, và để chúng tôi yên.”
“Tôi sẽ không đi mặc như một ả bã đậu và ăn bánh tiệc trong khi hắn còn ở ngoài kia.”
“Hắn sẽ ở ngoài kia, cho dù cô có mặc gì. Nghe đây, chúng ta có mạng lưới khắp thành phố tìm kiếm hắn, xe của hắn. Căn hộ của hắn đang bị giám sát nghiêm ngặt, cũng như đài truyền hình. Cô chẳng giúp gì ở đây được. Đây là phần việc của tôi.”
“Tôi có thể...”
“Làm chậm tiến độ bằng cách bắt tôi nói chuyện với cô,” ông ta quát. “Đi đi, Dallas. Khi có được gì, dù chỉ chút xíu, tôi sẽ gọi.”
“Chúng ta đã tìm ra hắn, Feeney. Chúng ta đã tìm ra đó là ai, là cái gì.”
“Để tôi cố tìm cho được ở đâu. Nếu Nadine Furst còn sống, mỗi phút đều đáng giá.”
Đó là điều ám ảnh cô. Cô muốn tranh luận, nhưng không có lý lẽ. “Được rồi, tôi sẽ đi, nhưng...”
“Đừng gọi cho tôi,” Feeney nói. “Tôi sẽ gọi cho cô.” Ông ta ngắt máy trước khi cô kịp chửi thề.
Eve đang cố gắng hết sức để hiểu các mối quan hệ, tầm quan trọng của việc cân bằng cuộc sống và nghĩa vụ, giá trị của thỏa hiệp. Cái cô có với Roarke vẫn còn đủ mới mẻ để hòa vào một cách dễ dàng, giống như một chiếc giày hơi kém thoải mái, nhưng vẫn đáng yêu đến mức phải mang nó cho đến khi nó giãn ra vừa khít.
Nên cô chạy tức tốc lên phòng ngủ, thấy anh đang đứng ở khu thay đồ, và sẵn sàng chiến lược tự vệ.
“Đừng có bực mình vì em về muộn đấy. Summerset đã xử lý rồi.” Cô tháo dây đai, vứt lên ghế. Roarke vừa cài xong khuy áo vàng ở cổ tay, bàn tay thanh lịch, vững chắc.
“Em không trả lời Summerset.” Anh lại nhìn cô, cô liếc mắt khi cởi áo sơ mi. “Không cả với anh.”
“Nghe này, em có việc.” Hở trần từ thắt lưng trở lên, cô buông người xuống ghế để tháo ủng. “Em đã bảo là sẽ ở đây, và em đang ở đây. Em biết khách khứa sẽ đến trong mười phút nữa.” Cô vứt chiếc ủng sang bên cạnh khi những lời cau có của Summerset lướt qua đầu. “Em sẽ sẵn sàng. Em không mất cả tiếng đồng hồ để mặc váy và bôi trát mặt đâu.”
Ủng đã tháo, cô cong mông và lắc lư cởi quần jean. Trước khi quần kịp rơi xuống sàn, cô lao vào phòng tắm bên cạnh. Mỉm cười trước cách lẩn trốn đó, Roarke đi theo cô.
“Không phải vội đâu, Eve. Em không phải cần đến đúng giờ bữa tiệc cocktail, cũng chẳng bị phạt vì chậm trễ đâu.”
“Em đã bảo sẵn sàng ngay mà.” Cô đứng dưới vòi hoa sen phun chéo, bôi thứ chất lỏng xanh nhạt lên tóc. Bọt xà phòng thấm vào mắt. “Em sắp xong rồi.”
“Tốt, nhưng sẽ không ai khó chịu nếu hai mươi phút nữa em xuống, hoặc thậm chí là ba mươi phút. Em có nghĩ anh bực bội vì em có cuộc sống khác không?”
Cô dụi đôi mắt cay xè, cố nhìn anh qua làn hơi bọt xà phòng. “Có lẽ.”
“Thế em sẽ phải thất vọng đấy. Nếu em còn nhớ, anh đã gặp em qua cuộc sống kia. Và anh cũng có rất nhiều nghĩa vụ khác.” Anh ngắm nhìn cô vuốt tóc. Thật vui thú khi nhìn cô ngửa mặt ra sau, làn nước và xà phòng trôi xuống tuột khỏi da cô. “Anh không định giam kín em. Anh chỉ cố sống cùng em.”
Cô thổi lọn tóc ướt ra khỏi mắt khi anh mở khăn tắm để cô lau người. Cô bước đến, xoay người. Rồi làm anh ngạc nhiên bằng cách đưa hai tay ôm mặt anh và bất ngờ hôn thật nồng nhiệt.
“Không dễ dàng đâu.” Cô bước vào bồn và nhấn công tắc thổi ra làn hơi ấm, khô lên người. “Em có thể có phần khó khăn khi giữ lấy lòng tự tôn của mình. Đôi khi em tự hỏi tại sao anh không hạ gục em khi em bắt đầu yêu anh.”
“Anh cũng đã nghĩ đến, nhưng em thường có vũ khí.”
Khô ráo và thơm tho nhờ loại xà phòng nước hoa, cô bước ra. “Giờ em không có gì.”
Anh ôm ngang hông cô, rồi vuốt tay xuống cặp mông chắc nịch. “Anh nghĩ đến những thứ khác, khi em không mặc gì.”
“Ồ.” Cô quàng tay qua cổ anh, thích thú khẽ nhón chân lên để họ mắt chạm mắt, môi kề môi. “Như cái gì?”
Đầy tiếc rẻ, anh đẩy cô ra tầm tay. “Sao em không cho anh biết tại sao em phấn khích thế?”
“Có lẽ vì em thích nhìn anh trong chiếc áo sơ mi đẹp đẽ này.” Cô quay đi, giật chiếc áo choàng ngắn trên móc treo. “Hoặc có lẽ em bị kích thích bởi ý nghĩ đi đôi giày khiến lòng bàn chân em đau điếng trong mấy tiếng sắp tới.”
Cô nhìn vào gương, nghĩ mình buộc phải bôi lên một chút loại phấn Mavis luôn nhét cho cô. Rướn người lại gần gương, cô làm cho lông mi sẫm hơn và dài hơn.
“Cũng có thể,” cô tiếp tục nhìn xung quanh, “bởi vì cảnh sát Peabody đã tìm thấy kho báu bí mật.”
“Peabody thật tuyệt. Kho báu bí mật nào thế?”
Eve đánh mắt phải, rồi nhấp nháy mắt thành thạo. “Một chiếc ô, và một chiếc giày.”
“Em tìm ra hắn rồi.” Roarke nắm vai cô, hôn vào gáy. “Chúc mừng.”
“Bọn em mới sắp tóm được hắn thôi,” cô đính chính. Cô cố nhớ phải làm gì tiếp theo và chọn son môi. Mavis đã quảng cáo tác dụng của thứ thuốc bôi môi này, nhưng Eve thận trọng vì màu thuốc lưu lại đến ba tuần. “Bọn em đã có vật chứng. Bên khám xét xác nhận dấu vân tay của hắn trên các đồ vật. Vân tay của hắn và của nạn nhân là những dấu vân tay duy nhất trên chiếc ô. Vài dấu khác trên chiếc giày, nhưng bọn em nghĩ dấu vân tay đó là của người bán hàng hoặc khách hàng khác. Giày mới, hầu như chưa xước đế, cô ta mua mấy đôi ở Saks ngay trước khi chết.”
Cô quay lại phòng ngủ, nhớ ra loại kem thơm Roarke mang từ Paris về, giũ chiếc áo choàng ra để xức kem.
“Vấn đề là, bọn em chưa bắt được hắn. Bằng cách nào đó hắn đã biết rằng em đang tìm đến nên đã trốn biệt. Feeney đang làm việc với máy tính của hắn xem có thể tìm ra một số dữ liệu giúp đưa bọn em đến chỗ hắn không. Mạng lưới đã triển khai, nhưng có lẽ hắn đã trốn khỏi thành phố. Lẽ ra em đã không tới bữa tiệc đêm nay, nhưng Feeney mắng mỏ em. Nói rằng em đang làm phiền người của ông ta.”
Cô mở tủ, lựa chọn một lúc, nhắm vào chiếc váy nhỏ màu đồng. Cô lấy nó ra, ướm thử. Ống tay dài và chật, cổ hở sâu. Chiếc váy ngắn cũn cỡn.
“Em có phải mặc gì dưới chiếc váy này không?”
Anh với đến ngăn tủ trên cùng, kéo ra một hình tam giác màu sắc phù hợp được gọi một cách hài hước là đồ lót. “Cái này được đấy.”
Cô đón lấy từ cú ném nham hiểm của anh. “Lạy Chúa,” cô nói sau khi liếc vội vào gương. “Sao phải bận tâm?” Vì quá muộn chẳng thì giờ đâu tranh cãi, cô bước vào chiếc váy và bắt đầu kéo cái trang phục ôm sát đó lên.
“Thật thích thú khi ngắm em mặc đồ, nhưng lúc này anh nghĩ đến chuyện khác.”
“Em biết, em biết. Anh xuống trước đi. Em sẽ xuống ngay.”
“Không, Eve. Ai?”
“Ai?” Cô chỉnh vai dưới cho đúng vị trí. “Em chưa nói sao?”
“Chưa,” Roarke nói với vẻ kiên nhẫn đáng khâm phục. “Em chưa.”
“Morse.” Cô thò tay vào tủ tìm giày.
“Em đùa à.”
“C. J. Morse.” Cô nâng giày lên như đang cầm vũ khí, mắt tối sầm và nhìn chằm. “Và khi em bắt được gã khốn kiếp này, hắn sẽ có nhiều thời gian lên sóng hơn hắn từng mơ tưởng.”
Điện thoại nội bộ đổ chuông. Giọng nói không được trông chờ của Summerset phát ra. “Những vị khách đầu tiên đang đến, thưa cậu.”
“Tốt lắm. Morse ư?” Anh nói với Eve.
“Đúng thế. Em sẽ kể cho anh trong bữa tiệc.” Cô luồn tay vuốt tóc. “Em đã bảo xong ngay mà. Ồ, Roarke này?” Ngón tay cô đan vào tay anh khi họ sắp bước ra khỏi phòng. “Em cần anh chấp thuận một khách mời phút cuối của em. Larinda Mars.”
Cô không định cho hắn lý do.
Kế hoạch cô đã vạch ra trên đường rất đơn giản. Không thỏa mãn như việc túm bộ tóc chải chuốt của hắn lôi về đồn, nhưng đơn giản hơn.
Cô sẽ nói chuyện với hắn về Nadine, để lộ rằng cô đang lo lắng. Từ đây, hiển nhiên câu chuyện được lái sang Kirski. Cô có thể đóng vai cảnh sát tốt bụng, vì động cơ thiện chí. Cô có thể đồng cảm với nỗi sợ hãi của hắn, thêm một câu chuyện về lần đầu tiên cô đụng độ người chết để mồi hắn. Cô thậm chí sẽ đề nghị hắn giúp đỡ phát tấm hình của Nadine, chiếc xe của cô ta, và đồng ý hợp tác với hắn.
Không quá thân thiện, cô quả quyết. Phải tỏ ra miễn cưỡng, pha thêm nài nỉ. Nếu cô nghĩ đúng về hắn, hắn sẽ thích cái sự thật rằng cô cần hắn, và rằng hắn có thể lợi dụng cô để tăng thời lượng lên sóng.
Lại nữa, nếu cô nghĩ đúng về hắn, Nadine có thể đã chết.
Eve xua đi ý nghĩ đó. Không thể thay đổi được, và nuối tiếc cũng tạm lui lại đã.
“Cô tìm gì à?”
Eve liếc xuống. Người phụ nữ quá hoàn hảo, Eve hẳn rất muốn kiểm tra xem cô ta có phải người thật không. Khuôn mặt cô ta có lẽ được đẽo gọt từ thạch cao, đôi mắt đánh màu lục bảo lóng lánh, đôi môi phủ bột đá hồng ngọc. Các tài năng lên sóng truyền hình thường nổi tiếng vì ứng tiền lương ba năm đầu để chăm sóc sắc đẹp.
Eve nghĩ cô ta hẳn phải dùng tiền lương năm năm đầu, trừ phi người này sinh ra trong may mắn. Tóc màu đồng, đuôi tóc nhuộm vàng bối cao trên khuôn mặt đẹp đến choáng ngợp. Giọng nói được luyện tập cho trầm ấm, truyền tải khêu gợi tình dục.
“Dòng tin lá cải, đúng không?”
“Thông tin xã hội. Larinda Mars.” Cô ta giơ ra bàn tay, những ngón dài, hoàn hảo, đầu móng tay nhọn hoắt, màu đỏ tươi. “Còn cô là Trung úy Dallas.”
“Mars. Nghe quen quá.”
“Hẳn rồi.” Nếu có khó chịu về việc Eve không nhận ra cô ta ngay, thì Larinda cũng đã che giấu rất giỏi đằng sau nụ cười với hàm răng trắng bóng và giọng nói phảng chất Anh thượng lưu. “Mấy tuần nay tôi cố tìm được một cuộc phỏng vấn với cô và người đồng hành quyến rũ của cô. Cô không trả lời tin nhắn của tôi.”
“Thói quen xấu của tôi. Tôi nghĩ đời sống riêng là chuyện riêng tư.”
“Khi cô yêu một người như Roarke, đời sống riêng sẽ trở thành phạm vi công cộng.” Ánh mắt cô ta lướt xuống, khựng lại như cái móc câu ở khe ngực Eve. “Ôi, ôi, nó khá phô trương đấy. Quà của Roarke?”
Eve nén tiếng chửi thề, lấy tay che viên kim cương. Cô bắt đầu có thói quen đùa nghịch nó trong khi suy nghĩ và đã quên giấu nó vào trong áo.
“Tôi đang tìm Morse.”
“Hừm.” Larinda đã ước lượng kích cỡ và giá trị của viên đá. Nó sẽ chiếm một phần đáng kể trong bản tin của cô ta. Cảnh sát đeo một cục đá bạc tỉ. “Tôi có thể giúp cô. Và đổi lại cô giúp tôi một việc. Tối nay tại nhà Roarke có bữa tiệc nhỏ.” Cô ta chớp hàng mi hai màu hai lớp khác thường. “Giấy mời của tôi có lẽ đã bị thất lạc.”
“Đó là việc của Roarke. Đi mà nói với anh ấy.”
“Ồ.” Một chuyên gia mặc cả, Larinda thẳng người lại. “Vậy, anh ta tổ chức buổi tiệc? Tôi nghĩ khi một người đàn ông quen với việc ra quyết định, anh ta sẽ không hỏi ý kiến cô gái nhỏ của mình.”
“Tôi không phải là gái nhỏ của ai hết.” Eve quật lại trước khi cô có thể ngăn mình. Cô hít hơi cho bình tĩnh, đánh giá lại khuôn mặt đẹp kỳ quái. “Hay lắm, Larinda.”
“Đúng thế. Vậy, giấy mời tối nay thế nào? Tôi có thể giúp cô đỡ tốn khá nhiều thời gian tìm Morse,” cô ta nói thêm, khi Eve nhíu mắt nhìn quanh căn phòng.
“Chứng minh đi, và chúng ta sẽ xem.”
“Anh ta rời đi năm phút trước khi cô bước vào.” Không cần nhìn, Larinda nhấn điện thoại, để cuộc gọi đến ở chế độ chờ. Cô ta thành thạo sử dụng bút chỉ nhỏ nhắn thay vì móng tay đắt tiền. “Vội vã, có thể nói vậy, anh ta suýt đẩy tôi ngã khỏi cầu thang. Trông anh ta khá mệt. Tội nghiệp cu cậu.”
Cái giọng nanh nọc đó khiến Eve có cảm giác đồng điệu với Larinda. “Cô không ưa anh ta.”
“Một kẻ đê tiện,” Larinda nói bằng giọng du dương. “Nghề này rất cạnh tranh, cô bạn ạ, và tôi không phản đối chuyện đôi khi phải giẫm lên lưng người khác để tiến lên. Morse là hạng người dám giẫm lên lưng người khác, rồi lén lút đá vào hạ bộ và không bao giờ e ngại. Hắn đã thử làm thế với tôi khi chúng tôi còn làm chung ở ban thông tin xã hội.”
“Rồi cô xử lý thế nào?”
Cô ta lắc bờ vai đẹp đẽ. “Bạn thân mến, tôi xơi tái những kẻ như hắn cho bữa sáng ấy chứ. Tuy nhiên, hắn ta không hoàn toàn tồi tệ thế, hắn giỏi nghiên cứu, và lên hình rất ổn. Chỉ là hắn nghĩ hắn quá nam tính, không nên làm ở mục tin lá cải.”
“Thông tin xã hội,” Eve đính chính, và mỉm cười.
“Đúng. Dù sao tôi không phiền lòng khi thấy hắn chuyển sang tin chính sự. Cô sẽ thấy hắn cũng không có bạn bè ở đó. Hắn đã chơi đểu Nadine.”
“Sao?” Tiếng chuông ngân lên trong đầu Eve.
“Hắn muốn độc diễn, hắn muốn đánh quả lẻ. Mỗi lần làm bản tin với cô ấy, hắn lại giở những trò vặt vãnh. Cướp lời của cô ấy, thêm cho hắn vài giây. Xóa bài tin của cô ấy. Một vài lần TelePrompTer hủy bài tin của cô ấy. Không ai có thể chứng minh được, nhưng Morse là chuyên gia điện tử.”
“Thế sao?”
“Chúng tôi đều ghét hắn,” cô ta nói hớn hở. “Ngoại trừ mấy vị trên cao. Các sếp nghĩ hắn thu hút khán giả tốt và đánh giá cao bản năng giết người của hắn.”
“Tôi tự hỏi họ có nghĩ vậy thật không,” Eve lẩm bẩm. “Hắn đi đâu rồi?”
“Chúng tôi không dừng lại trò chuyện, nhưng trông bộ dạng hắn ta, tôi nghĩ hắn về nhà ngủ. Trông hắn thực sự bệ rạc.” Cô ta lắc bờ vai tròn trịa, truyền đi mùi hương phảng phất. “Có lẽ hắn vẫn còn run sợ về chuyện phát hiện ra Louise, có lẽ tôi nên tỏ ra thông cảm nhiều hơn, nhưng thật khó mà thông cảm được với Morse. Giờ, vé mời thế nào?”
“Phòng làm việc của hắn ở đâu?”
Larinda thở dài, chuyển điện thoại sang chế độ tin nhắn và đứng dậy. “Đằng kia.” Cô ta lướt đi qua các dãy ghế, minh chứng rằng cơ thể của cô ta cũng tuyệt đối ấn tượng chẳng thua gì khuôn mặt. “Bất kể đang tìm kiếm gì, cô cũng không thấy đâu.” Cô ta ngoái cười tinh quái. “Hắn đã làm gì à? Hay cuối cùng thì người ta ban hành luật quy định xu hướng đê tiện cũng là tội phạm?”
“Chỉ là tôi cần nói chuyện với hắn. Tại sao tôi sẽ không tìm thấy gì?”
Larinda dừng lại ở góc phòng nhỏ, mặt bàn hướng ra ngoài khiến bất cứ ai ngồi đằng sau nó đều dựa lưng vào tường và mắt hướng nhìn ra giữa phòng. Dấu hiệu của chứng hoang tưởng đoán nhận, Eve nghĩ.
“Hắn không bao giờ để lại gì hết, dù chỉ là giấy nhắc việc nhỏ nhặt nhất, mẩu ghi chú cỏn con nhất. Có đứng dậy gãi mông hắn cũng tắt máy tính. Cáo buộc ai đó đã ăn trộm một số nghiên cứu trong công việc khác của hắn. Hắn thậm chí còn dùng thiết bị kích âm, để hắn có thể nói thầm khi gọi điện khiến không ai nghe được. Như thể tất cả chúng tôi đều căng tai lên đớp lấy mấy lời vàng ngọc thốt ra từ họng hắn ấy.”
“Vậy, làm sao cô biết hắn dùng máy kích âm?”
Larinda cười. “Hỏi hay lắm, Trung úy. Bàn làm việc của hắn cũng có khóa,” cô ta nói thêm. “Các đĩa đều được bảo mật.” Cô ta ngước nhìn dưới hàng mi nhuộm vàng ở đuôi. “Là thám tử, cô có thể tìm ra làm thế nào tôi biết được.
Giờ, giấy mời thế nào?”
Căn phòng hoàn hảo, Eve nghĩ. Hết sức hoàn hảo cho ai làm việc vất vả, rồi vội vã chạy ra, ốm lăn. “Hắn có nguồn tin ở Sở Cảnh sát không?”
“Tôi đoán là có, mặc dù tôi không thể tưởng tượng ra một con người thực sự nào có thể giao du với Morse.”
“Hắn có nói gì về chuyện đó không, hoặc khoác lác về nó?”
“Này, theo lời Morse, hắn có nguồn tin cao cấp nhất ở bốn góc vũ trụ.” Giọng cô ta mất chút vẻ tinh xảo trong sự cay độc, và thì thầm nghe chẳng khác gì giọng vùng Queens. “Nhưng hắn không bao giờ vượt qua được Nadine. À, cho đến vụ giết Towers, nhưng hắn không làm được lâu.”
Tim Eve đập thình thịch, mạnh mẽ và đều đặn. Cô gật đầu, quay gót.
“Này,” Larinda gọi với theo. “Tối nay thế nào? Phải có đi có lại chứ, Dallas.”
“Không mang máy quay, nếu không cô sẽ bị chặn trước khi được vào trong.” Eve cảnh báo và tiếp tục bước.
Vì cô nhớ lại mình vào những ngày làm cảnh vệ, và tham vọng của mình, Eve đề nghị Peabody hỗ trợ cho mình.
“Hắn sẽ nhớ khuôn mặt cô.” Eve sốt ruột chờ đợi khi thang máy chạy lên tầng ba ba tòa nhà Morse ở. “Hắn rất giỏi nhớ các khuôn mặt. Tôi không muốn cô nói gì trừ phi tôi gọi ý, nói ngắn thôi. Và tỏ ra nghiêm nghị.”
“Tôi sinh ra đã nghiêm nghị rồi.”
“Có lẽ thỉnh thoảng cô nên tận dụng vẻ đẹp của mình. Trông cô hơi... lo lắng.”
Khóe miệng Peabody giật mạnh. “Đúng là tôi thích sử dụng nó, nhưng không thể làm thế khi có sự hiện diện của người cấp bậc cao hơn.”
“Cô làm được đấy.” Cô bước ra khỏi thang máy, rẽ trái. “Feeney vẫn kiểm tra dữ liệu, nên tôi không thể gây áp lực cho ông ta như mong muốn. Sự thật là, có thể tôi sai.”
“Nhưng cô không nghĩ thế.”
“Phải, tôi không nghĩ thế. Nhưng tôi đã sai về David Angelini.”
“Cô tạo ra một vụ việc suy đoán hợp lý, và anh ta trông đầy cảm giác tội lỗi khi thẩm vấn.” Trước cái nhìn ngẫu nhiên của Eve, Peabody đỏ mặt. “Các cảnh sát tham gia vào một vụ án được quyền xem mọi dữ liệu liên quan đến vụ án.”
“Tôi biết quy định đó, Peabody.” Rất lạnh lùng, quan cách, Eve khai báo vào máy đàm thoại nội bộ ở lối vào. “Cô đang muốn có phù hiệu thám tử, cảnh sát Peabody?”
Peabody nghiêm vai. “Vâng, thưa Trung úy.”
Eve chỉ gật đầu, khai báo, và đợi. “Xuống hành lang, Peabody, xem lối thoát khẩn cấp có an toàn không.”
“Thưa Trung úy?”
“Xuống hành lang,” Eve nhắc lại, nhìn chằm trước ánh mắt bối rối của Peabody. “Đó là lệnh.”
“Vâng, thưa Trung úy.”
Lúc Peabody quay lưng, Eve lấy thẻ mã tổng ra và mở cửa. Cô kéo cửa hé mở và cho thẻ vào túi trước khi Peabody quay lại.
“An toàn, thưa Trung úy.”
“Tốt. Có vẻ hắn không ở nhà, trừ phi... À, nhìn xem, Peabody, cửa không khóa kỹ.”
Peabody nhìn vào cửa, rồi nhìn lại Eve, và dẩu môi. “Tôi sẽ coi rằng đây là bất thường. Có lẽ chúng ta có một vụ đột nhập ở đây, Trung úy. Ông Morse có lẽ đang gặp rắc rối.”
“Cô có lý, Peabody. Đưa việc này vào hồ sơ.” Trong khi Peabody mở máy ghi âm, Eve mở cửa, lôi vũ khí ra. “Morse? Tôi là Trung úy Dallas, Sở Cảnh sát New York. Cửa vào không khóa. Chúng tôi nghi ngờ có người đột nhập, chúng tôi đang vào nhà.” Cô bước vào, ra hiệu cho Peabody đứng yên.
Cô bước vào phòng ngủ, kiểm tra các tủ, liếc nhìn hệ thống liên lạc chiếm nhiều chỗ hơn cả giường.
“Không có dấu hiệu kẻ xâm nhập,” cô nói với Peabody, rồi đi vào bếp. “Chú chim nhỏ bay đi đâu rồi nhỉ?” Cô tự hỏi. Lôi điện thoại ra, cô liên lạc với Feeney. “Cho tôi tất cả những gì ông biết tới giờ. Tôi đang ở nhà hắn, hắn không có nhà.”
“Tôi đang làm dở, nhưng tôi nghĩ cô sẽ thích nó. Trước hết, trong hồ sơ vị thành niên - và tôi đã phải đánh vật với nó, cô bé. Tên C. J. hồi nhỏ gặp rắc rối với giáo viên khoa học xã hội, lúc hắn mười tuổi. Bà giáo không cho hắn điểm A trong một bài tập.”
“À, mụ khốn.”
“Rõ ràng hắn nghĩ thế đấy. Hắn đột nhập vào nhà bà ấy, phá tan tành. Và giết con chó nhỏ.”
“Lạy Chúa, giết con chó của bà ấy ư?”
“Cắt cổ con chó, Dallas. Đến tận mang tai. Cuối cùng phải đi trị liệu bắt buộc, được tạm tha, và làm công ích.”
“Hay lắm.” Eve cảm thấy những mảnh nhỏ đang trôi về đúng chỗ. “Cứ tiếp tục đi.”
“Được rồi. Tôi ở đây để phục vụ. Anh bạn của chúng ta lái chiếc xe Rocket mới cứng, hai chỗ ngồi.”
“Chúa phù hộ ông, Feeney.”
“Nữa,” ông ta nói, hơi vẻ làm bộ. “Khi lớn lên công việc đầu tiên của hắn là ở một đài nhỏ tại thành phố quê nhà. Hắn bỏ việc khi một phóng viên khác vượt mặt hắn trong một lần lên sóng. Một phụ nữ.”
“Đừng dừng lại. Tôi nghĩ tôi yêu ông mất rồi.”
“Cảnh sát nào mà không yêu tôi. Vì khuôn mặt đẹp trai của tôi đấy. Công việc tiếp theo, hắn được lên sóng, chỉ vào cuối tuần, thay thế cho phóng viên cấp một và cấp hai. Bỏ đi trong giận dữ, cáo buộc phân biệt đối xử. Đổ lỗi cho người biên tập, nữ.”
“Càng lúc càng hay.”
“Nhưng đây mới chuyện lớn. Đài truyền hình hắn làm ở California. Hắn làm khá tốt ở đấy, nhảy từ phóng viên hạng ba, có được bản tin thường xuyên vào giữa ngày, dẫn chương trình chung.”
“Với một phụ nữ?”
“Đúng, nhưng đấy không phải phát súng lớn, Dallas. Đợi đã. Cô gái xinh đẹp làm mục thời tiết rất được hâm mộ. Giám đốc thích cô ta quá nên họ để cô ta làm một số chuyên mục giữa ngày. Thứ hạng tăng lên khi cô ta tham gia, và cô ta bắt đầu tạo uy thế của riêng mình. Morse bỏ làm, bảo rằng hắn từ chối làm việc với người không chuyên nghiệp. Lúc đấy là ngay trước khi cô gái dự báo thời tiết có cú đột phá lớn, diễn lại một vai quan trọng trong một vở kịch. Muốn đoán tên cô ta không?”
Eve nhắm mắt. “Nói với tôi đó là Yvonne Metcalf đi.”
“Cho Trung úy một điếu xì gà. Metcalf có ghi chú về cuộc gặp với Gã Đần độn từ những ngày ít nắng. Tôi khá chắc rằng hắn ra tìm cô ta trong thành phố xinh đẹp của chúng ta. Buồn cười là trong tường trình hắn chưa bao giờ đề cập đến chuyện bọn họ từng là bạn. Như thế đã cho thấy ánh sáng rõ ràng đáng kể về bọn họ rồi chứ.”
“Tôi yêu ông kinh khủng. Tôi sẽ hôn khuôn mặt xấu xí của ông.”
“Này, nó lưu lại đấy. Vợ tôi bảo thế đấy.”
“Đúng vậy. Tôi cần lệnh khám xét, Feeney, và tôi cần ông ở đây, tại nhà Morse để mở máy tính của hắn.”
“Tôi đã yêu cầu lệnh khám. Tôi sẽ bảo người ta chuyển cho cô ngay khi được chấp nhận. Giờ tôi lên đường đây.”
Đôi khi bánh xe lăn trơn tru. Eve có lệnh khám và Feeney có mặt trong vòng ba mươi phút. Cô đã hôn ông ta, nồng nhiệt đến mức khiến ông ta đỏ mặt như củ cải đường lai.
“Đóng cửa, Peabody, rồi trông chừng phòng khách. Đừng ngại làm gì có ích.”
Eve chuyển qua phòng ngủ, trước Feeney hai bước chân. Ông ta đang siết chặt hai bàn tay vào nhau.
“Hệ thống thật đẹp,” ông ta nói. “Cho dù tội lỗi của hắn là gì, tên khốn hiểu rõ máy tính của hắn. Sẽ là một niềm sung sướng khi nghịch ngợm nó.” Ông ta ngồi xuống khi Eve bắt đầu mò tìm trong các ngăn tủ.
“Ám ảnh với các thứ thời thượng,” cô nhận xét. “Không có gì tỏ rõ dấu hiệu về phong cách trang phục, không có gì quá đắt tiền.”
“Hắn dồn hết tiền vào đồ chơi.” Feeney nhổm vai, nhíu mày. “Gã này trân trọng thiết bị của hắn, và hắn cẩn thận. Mật mã đặt khắp nơi. Lạy Chúa, hắn có hệ thống an toàn.”
“Cái gì?” Eve đứng dậy. “Cho các thiết bị tại nhà sao?”
“Hắn đặt một hệ thống, được rồi.” Feeney rón rén lui lại. “Nếu tôi không dùng đúng mật mã, dữ liệu sẽ bị xóa. Thật lạ là nó cũng được nhận dạng bằng giọng nói. Sẽ không dễ để tôi truy cập, Dallas. Tôi sẽ phải mang đến vài thiết bị, và sẽ mất thời gian.”
“Hắn đang chạy trốn. Tôi biết hắn đang chạy trốn. Hắn biết chúng ta đang đuổi theo hắn.”
Cô lùi gót, xem xét các khả năng: Rò rỉ - con người - hoặc rò rỉ thông tin điện tử.
“Gọi các nhân viên giỏi nhất của ông đến đây. Ông đến kiểm tra máy tính ở đài truyền hình. Đó là nơi hắn ở trước khi chạy trốn.”
“Đêm nay sẽ dài đây.”
“Trung úy.” Peabody đến cửa. Khuôn mặt cô ta điềm tĩnh, nhưng đôi mắt thì không. Và đôi mắt đang nảy lửa. “Tôi nghĩ cô nên xem cái này.”
Trong phòng khách, Peabody ra dấu về phía chiếc trường kỷ vuông vắn. “Tôi đang kiểm tra sơ sơ. Có lẽ đã bỏ qua nó, nếu như cha tôi không thích làm các đồ lặt vặt. Ông ấy luôn cho vào những ngăn tủ bí mật và ô giấu đồ. Chúng tôi phát hiện ra, thường chơi trò tìm kho báu. Tôi tò mò khi thấy cái núm phía bên hông. Trông nó như một vật trang trí bình thường mô phỏng loại chốt xoay kiểu cũ.” Cô ta bước qua phía trước ghế và thao tác.
Eve hầu như có thể cảm thấy gai ốc nổi lên trên da.
Giọng nói Peabody tăng chừng quãng tám. “Kho báu bí mật.”
Eve thấy tim mình nảy lên một cái, rất mạnh. Trong một ngăn dài rộng kéo ra từ dưới lớp nệm là một chiếc ô màu tím và một chiếc giày cao gót có sọc trắng đỏ.
“Tóm được hắn rồi.” Eve quay sang Peabody, cười mạnh mẽ và dữ dội. “Cảnh sát Peabody, cô vừa mới tiến một bước rất dài đến phù hiệu thám tử đấy.”
“Người của tôi bảo cô đang quấy rầy anh ta.”
Eve quắc mắt nhìn khuôn mặt Feeney trên điện thoại. “Tôi chỉ đang yêu cầu anh ta cập nhật định kỳ.” Cô bước xa khỏi nhóm nhân viên khám xét lúc này đang tìm kiếm phòng khách nhà Morse. Họ bật các đèn sáng lên. Mặt trời đang tắt dần.
“Và can thiệp vào công việc của anh ta. Dallas, tôi đã bảo cô điều đó sẽ làm chậm trễ công việc. Morse là chuyên gia khoa học máy tính. Hắn biết các thủ thuật.”
“Hẳn hắn phải viết nó ra, Feeney. Giống như một bài phóng sự chết tiệt. Và nếu hắn tóm được Nadine, điều đó cũng được ghi lại ở một trong những chiếc đĩa khốn kiếp kia.”
“Tôi đồng ý với cô điểm này, cô bé, nhưng ghì cổ nhân viên của tôi không giúp tải dữ liệu nhanh hơn đâu. Để chúng tôi làm việc ở đây, lạy Chúa. Đêm nay cô không có việc gì vui à?”
“Gì cơ?” Cô nhăn mặt. “Ồ khỉ thật.”
“Đi mặc váy tiệc của cô đi, và để chúng tôi yên.”
“Tôi sẽ không đi mặc như một ả bã đậu và ăn bánh tiệc trong khi hắn còn ở ngoài kia.”
“Hắn sẽ ở ngoài kia, cho dù cô có mặc gì. Nghe đây, chúng ta có mạng lưới khắp thành phố tìm kiếm hắn, xe của hắn. Căn hộ của hắn đang bị giám sát nghiêm ngặt, cũng như đài truyền hình. Cô chẳng giúp gì ở đây được. Đây là phần việc của tôi.”
“Tôi có thể...”
“Làm chậm tiến độ bằng cách bắt tôi nói chuyện với cô,” ông ta quát. “Đi đi, Dallas. Khi có được gì, dù chỉ chút xíu, tôi sẽ gọi.”
“Chúng ta đã tìm ra hắn, Feeney. Chúng ta đã tìm ra đó là ai, là cái gì.”
“Để tôi cố tìm cho được ở đâu. Nếu Nadine Furst còn sống, mỗi phút đều đáng giá.”
Đó là điều ám ảnh cô. Cô muốn tranh luận, nhưng không có lý lẽ. “Được rồi, tôi sẽ đi, nhưng...”
“Đừng gọi cho tôi,” Feeney nói. “Tôi sẽ gọi cho cô.” Ông ta ngắt máy trước khi cô kịp chửi thề.
Eve đang cố gắng hết sức để hiểu các mối quan hệ, tầm quan trọng của việc cân bằng cuộc sống và nghĩa vụ, giá trị của thỏa hiệp. Cái cô có với Roarke vẫn còn đủ mới mẻ để hòa vào một cách dễ dàng, giống như một chiếc giày hơi kém thoải mái, nhưng vẫn đáng yêu đến mức phải mang nó cho đến khi nó giãn ra vừa khít.
Nên cô chạy tức tốc lên phòng ngủ, thấy anh đang đứng ở khu thay đồ, và sẵn sàng chiến lược tự vệ.
“Đừng có bực mình vì em về muộn đấy. Summerset đã xử lý rồi.” Cô tháo dây đai, vứt lên ghế. Roarke vừa cài xong khuy áo vàng ở cổ tay, bàn tay thanh lịch, vững chắc.
“Em không trả lời Summerset.” Anh lại nhìn cô, cô liếc mắt khi cởi áo sơ mi. “Không cả với anh.”
“Nghe này, em có việc.” Hở trần từ thắt lưng trở lên, cô buông người xuống ghế để tháo ủng. “Em đã bảo là sẽ ở đây, và em đang ở đây. Em biết khách khứa sẽ đến trong mười phút nữa.” Cô vứt chiếc ủng sang bên cạnh khi những lời cau có của Summerset lướt qua đầu. “Em sẽ sẵn sàng. Em không mất cả tiếng đồng hồ để mặc váy và bôi trát mặt đâu.”
Ủng đã tháo, cô cong mông và lắc lư cởi quần jean. Trước khi quần kịp rơi xuống sàn, cô lao vào phòng tắm bên cạnh. Mỉm cười trước cách lẩn trốn đó, Roarke đi theo cô.
“Không phải vội đâu, Eve. Em không phải cần đến đúng giờ bữa tiệc cocktail, cũng chẳng bị phạt vì chậm trễ đâu.”
“Em đã bảo sẵn sàng ngay mà.” Cô đứng dưới vòi hoa sen phun chéo, bôi thứ chất lỏng xanh nhạt lên tóc. Bọt xà phòng thấm vào mắt. “Em sắp xong rồi.”
“Tốt, nhưng sẽ không ai khó chịu nếu hai mươi phút nữa em xuống, hoặc thậm chí là ba mươi phút. Em có nghĩ anh bực bội vì em có cuộc sống khác không?”
Cô dụi đôi mắt cay xè, cố nhìn anh qua làn hơi bọt xà phòng. “Có lẽ.”
“Thế em sẽ phải thất vọng đấy. Nếu em còn nhớ, anh đã gặp em qua cuộc sống kia. Và anh cũng có rất nhiều nghĩa vụ khác.” Anh ngắm nhìn cô vuốt tóc. Thật vui thú khi nhìn cô ngửa mặt ra sau, làn nước và xà phòng trôi xuống tuột khỏi da cô. “Anh không định giam kín em. Anh chỉ cố sống cùng em.”
Cô thổi lọn tóc ướt ra khỏi mắt khi anh mở khăn tắm để cô lau người. Cô bước đến, xoay người. Rồi làm anh ngạc nhiên bằng cách đưa hai tay ôm mặt anh và bất ngờ hôn thật nồng nhiệt.
“Không dễ dàng đâu.” Cô bước vào bồn và nhấn công tắc thổi ra làn hơi ấm, khô lên người. “Em có thể có phần khó khăn khi giữ lấy lòng tự tôn của mình. Đôi khi em tự hỏi tại sao anh không hạ gục em khi em bắt đầu yêu anh.”
“Anh cũng đã nghĩ đến, nhưng em thường có vũ khí.”
Khô ráo và thơm tho nhờ loại xà phòng nước hoa, cô bước ra. “Giờ em không có gì.”
Anh ôm ngang hông cô, rồi vuốt tay xuống cặp mông chắc nịch. “Anh nghĩ đến những thứ khác, khi em không mặc gì.”
“Ồ.” Cô quàng tay qua cổ anh, thích thú khẽ nhón chân lên để họ mắt chạm mắt, môi kề môi. “Như cái gì?”
Đầy tiếc rẻ, anh đẩy cô ra tầm tay. “Sao em không cho anh biết tại sao em phấn khích thế?”
“Có lẽ vì em thích nhìn anh trong chiếc áo sơ mi đẹp đẽ này.” Cô quay đi, giật chiếc áo choàng ngắn trên móc treo. “Hoặc có lẽ em bị kích thích bởi ý nghĩ đi đôi giày khiến lòng bàn chân em đau điếng trong mấy tiếng sắp tới.”
Cô nhìn vào gương, nghĩ mình buộc phải bôi lên một chút loại phấn Mavis luôn nhét cho cô. Rướn người lại gần gương, cô làm cho lông mi sẫm hơn và dài hơn.
“Cũng có thể,” cô tiếp tục nhìn xung quanh, “bởi vì cảnh sát Peabody đã tìm thấy kho báu bí mật.”
“Peabody thật tuyệt. Kho báu bí mật nào thế?”
Eve đánh mắt phải, rồi nhấp nháy mắt thành thạo. “Một chiếc ô, và một chiếc giày.”
“Em tìm ra hắn rồi.” Roarke nắm vai cô, hôn vào gáy. “Chúc mừng.”
“Bọn em mới sắp tóm được hắn thôi,” cô đính chính. Cô cố nhớ phải làm gì tiếp theo và chọn son môi. Mavis đã quảng cáo tác dụng của thứ thuốc bôi môi này, nhưng Eve thận trọng vì màu thuốc lưu lại đến ba tuần. “Bọn em đã có vật chứng. Bên khám xét xác nhận dấu vân tay của hắn trên các đồ vật. Vân tay của hắn và của nạn nhân là những dấu vân tay duy nhất trên chiếc ô. Vài dấu khác trên chiếc giày, nhưng bọn em nghĩ dấu vân tay đó là của người bán hàng hoặc khách hàng khác. Giày mới, hầu như chưa xước đế, cô ta mua mấy đôi ở Saks ngay trước khi chết.”
Cô quay lại phòng ngủ, nhớ ra loại kem thơm Roarke mang từ Paris về, giũ chiếc áo choàng ra để xức kem.
“Vấn đề là, bọn em chưa bắt được hắn. Bằng cách nào đó hắn đã biết rằng em đang tìm đến nên đã trốn biệt. Feeney đang làm việc với máy tính của hắn xem có thể tìm ra một số dữ liệu giúp đưa bọn em đến chỗ hắn không. Mạng lưới đã triển khai, nhưng có lẽ hắn đã trốn khỏi thành phố. Lẽ ra em đã không tới bữa tiệc đêm nay, nhưng Feeney mắng mỏ em. Nói rằng em đang làm phiền người của ông ta.”
Cô mở tủ, lựa chọn một lúc, nhắm vào chiếc váy nhỏ màu đồng. Cô lấy nó ra, ướm thử. Ống tay dài và chật, cổ hở sâu. Chiếc váy ngắn cũn cỡn.
“Em có phải mặc gì dưới chiếc váy này không?”
Anh với đến ngăn tủ trên cùng, kéo ra một hình tam giác màu sắc phù hợp được gọi một cách hài hước là đồ lót. “Cái này được đấy.”
Cô đón lấy từ cú ném nham hiểm của anh. “Lạy Chúa,” cô nói sau khi liếc vội vào gương. “Sao phải bận tâm?” Vì quá muộn chẳng thì giờ đâu tranh cãi, cô bước vào chiếc váy và bắt đầu kéo cái trang phục ôm sát đó lên.
“Thật thích thú khi ngắm em mặc đồ, nhưng lúc này anh nghĩ đến chuyện khác.”
“Em biết, em biết. Anh xuống trước đi. Em sẽ xuống ngay.”
“Không, Eve. Ai?”
“Ai?” Cô chỉnh vai dưới cho đúng vị trí. “Em chưa nói sao?”
“Chưa,” Roarke nói với vẻ kiên nhẫn đáng khâm phục. “Em chưa.”
“Morse.” Cô thò tay vào tủ tìm giày.
“Em đùa à.”
“C. J. Morse.” Cô nâng giày lên như đang cầm vũ khí, mắt tối sầm và nhìn chằm. “Và khi em bắt được gã khốn kiếp này, hắn sẽ có nhiều thời gian lên sóng hơn hắn từng mơ tưởng.”
Điện thoại nội bộ đổ chuông. Giọng nói không được trông chờ của Summerset phát ra. “Những vị khách đầu tiên đang đến, thưa cậu.”
“Tốt lắm. Morse ư?” Anh nói với Eve.
“Đúng thế. Em sẽ kể cho anh trong bữa tiệc.” Cô luồn tay vuốt tóc. “Em đã bảo xong ngay mà. Ồ, Roarke này?” Ngón tay cô đan vào tay anh khi họ sắp bước ra khỏi phòng. “Em cần anh chấp thuận một khách mời phút cuối của em. Larinda Mars.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook